-
Chương 9
Nhưng hẳn người kinh ngạc nhất ở đây lại là Trình Liệt! Kể từ lúc Du Ca xuất hiện trong dáng vẻ thướt tha, uyển chuyển, bay bướm là hắn đã vô cùng bất ngờ. Nguyên do là bởi từ trước đến nay hắn không biết nàng có thể múa kiếm, chẳng những vậy còn múa rất đẹp. Nàng ngày ngày ở Phụng Hoa cung chỉ bắn cung luyện kiếm theo cách mạnh mẽ của nam nhân, hắn nhiều lần âm thầm quan sát mà không hề mảy mảy nhận ra người nữ nhi đó cũng có khí chất của một ca vũ thuần thục. Thân thể mềm mỏng thoắt ẩn thoắt hiện qua lớp vải đỏ nhung, khuôn mặt kiêu hãnh mang cả nét bất khuất, mũi kiếm trong tay rất mềm mỏng linh động, Du Ca ở trước mắt đế vương đang ngồi trên long toạ kia trở nên rực rỡ khôn tả! Dải lụa đỏ nhảy nhót theo điệu múa từ nàng trở nên lung linh, cơ hồ như thôi miên ánh mắt của Trình Liệt, bản thân nhận thấy màu đỏ kiêu sa sinh ra là để dành cho nàng!
Đang bị cuốn theo điệu múa hoa mỹ thì bất chợt Trình Liệt sực tỉnh bởi phát hiện, Du Ca dẫu đang tập trung múa kiếm ấy vậy thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Tần Chinh đứng thổi sáo gần đó. Chàng ta cũng nhìn vị hoàng hậu với đôi mắt biết cười. Người nhảy múa, kẻ thổi sáo, quả thật rất ăn ý! Hình ảnh đó khiến Trình Liệt trong lòng đang tràn trề xuân sắc bỗng hoá đông giá, cả người lại toả ra lớp hàn khí khôn lường, ánh mắt như vừa thoát khỏi sự mê hoặc trở nên lạnh lẽo nguy hiểm.
Cuối cùng điệu múa tuyệt mỹ kia kết thúc, tiếng sáo cũng vừa đúng nhịp dừng lại. Bấy giờ, Du Ca và Tần Chinh mới hướng về phía vị hoàng thượng trên long toạ với dáng vẻ lãnh cảm dường như mất đi vài phần vui vẻ, cúi người hành lễ. Tiếp theo Du Ca tiến đến trước mặt Hà Thân Vương đang chậm rãi đứng dậy, mỉm cười:
- Thật mạo muội nhưng chẳng hay Thân Vương có nhận ra điệu múa khi nãy?
- Đó là điệu Vũ Mộng Kinh Sắc của cố hoàng tẩu ta ngày trước.
- Đúng như vậy! Cố hoàng hậu Thuận Thiên của đế vương Há Vệ, sáu năm trước vô cùng nổi tiếng là nữ nhân tài mạo song toàn, trong thiên hạ không hề có người thứ hai! Nhan sắc tuyệt mạo, thông minh cơ trí lại vô cùng mạnh mẽ, từng nổi danh thiên hạ với điệu Vũ Mộng Kinh Sắc, cố hoàng hậu Thuận Thiên khiến người người ngưỡng mộ, nhận được tình yêu sâu sắc của đế vương.
- Chẳng hay Du hoàng hậu múa vũ điệu này là có ý gì?
- Du Ca tài hèn sức mọn, không thể sánh với Vũ Mộng Kinh Sắc tuyệt diệu của cố hoàng hậu Thuận Thiên, chẳng qua chỉ là mượn vũ điệu này để thay lời cho hoàng đế Bắc Đại. Ngài còn nhớ, Thuận Thiên hoàng hậu nhân từ độ lượng thế nào không? Trận chiến bên sông Đô xảy ra ở Há Vệ, chính người đã ra tận biên cương bảo vệ hàng nghìn bá tính lưu lạc, cả những binh lính bị thương không ai đoái hoài. Cả đời người chỉ mong không xảy ra chiến tranh, không phải binh đao khói lửa, muôn dân êm ấm thái bình. Nay, hoàng đế Bắc Đại thật tâm mong được kết giao với Há Vệ, biên giới không xâm phạm để hai nước tránh rơi vào máu đổ. Liệu Hà Thân Vương có hiểu được tấm lòng của cố hoàng hậu Thuận Thiên năm xưa?
Thoáng bất động trong một khắc, lại nhìn rõ đôi mắt kiên quyết chân thành từ vị hoàng hậu kiêu sa, Hà Thân Vương mang nỗi xúc động liền nở nụ cười hài lòng. Quan sát biểu hiện dễ chịu trên gương mặt đó, Du Ca thuận đà giải thích thêm:
- Về bài thơ cổ khi nãy của Bạch phi, chữ "vệ" theo nghĩa của cổ ngữ trước đây của nước này, mang hàm nghĩa là "đá". Chung quy câu thơ ấy có nghĩa đạp lên đá, tức là vượt qua muôn trùng khó khăn xây tường đắp luỹ như vậy Bắc Đại sẽ hùng mạnh. Vì thế tuyệt đối không hề mạo phạm đến Há Vệ các ngài.
Bạch phi như gặp được cứu tinh, liền hồ hởi nói, đúng là như vậy! Nghe lời hoàng hậu Bắc Đại tỉ mỉ rõ ràng, còn thêm phần đề cập đến cố hoàng hậu Thuận Thiên, đoàn tuỳ tùng cũng nhìn nhau gật đầu, và Hà Thân Vương bảo rằng:
- Du Ca hoàng hậu thông minh tài trí, ý nhị chân tình, khiến cho Thân Vương này vừa ngưỡng mộ vừa hổ thẹn, vẻ như ta đã được gặp lại cố hoàng tẩu khi xưa.
Sau đó Hà Thân Vương quay qua nhìn Trình Liệt, chấp tay hành lễ và nói lớn:
- Thành ý từ hoàng thượng Bắc Đại, sứ thần ta đã rõ, nhất định sẽ chuyển lời đến hoàng thượng Há Vệ. Đa tạ người ngày hôm nay đã ân đãi!
Trình Liệt gật đầu hài lòng, vốn có nhã ý để đoàn sứ thần ở lại cung nghỉ ngơi thế nhưng Hà Thân Vương khéo léo từ chối vì muốn quay về Há Vệ cho kịp lúc.
Khi bóng dáng Trình Liệt cùng đoàn sứ thần rời đi, Du Ca nghe tiếng thở phào ngay bên cạnh, liền quay qua nhìn Bạch Tố đang nhẹ nhõm, lạnh lùng nhắc nhở:
- Muội là ái phi, xuất thân danh gia vọng tộc thì mỗi một lời nói ra phải cân nhắc suy xét, nếu không sẽ gây nên hậu quả khôn lường. Sau chuyện này, bản cung hi vọng muội cẩn thận lời lẽ của mình, đã rõ chưa?
Vẫn chưa hoàn hồn chuyện ban nãy, thêm ánh nhìn sắc bén từ hoàng hậu, Bạch Tố lập tức gật đầu liên tục. Dẫu ả ái phi họ Bạch suýt chút gây tội và bị khiển trách thế nhưng Triệu quý phi không còn hả hê trong lòng nữa, bởi khi nãy đã trông cảnh hoàng thượng ngồi yên lặng ngắm nhìn hoàng hậu trong vũ điệu nổi danh, đó là ánh mắt khát cầu nhất từ trước đến nay mà nàng ta bắt gặp ở người, khiến trong lòng không vui đồng thời dâng lên nỗi ganh tỵ khó tả.
Đoàn sứ thần rời khỏi cổng thành, bấy giờ Trình Liệt mới đưa mắt sang Tần Chinh, buông một câu:
- Trẫm lại không biết khanh biết thổi sáo trúc.
- Muôn tâu hoàng thượng, đã để người chê cười, chỉ là chút tài mòn của thần thôi.
- Ban nãy khanh và hoàng hậu xuất hiện như vậy khiến trẫm vô cùng bất ngờ, trông thấy cả hai nhảy múa thổi sáo vô cùng thành thục.
Tức thì Tần Chinh mau chóng nhận ra lời nói từ hoàng thượng mang ẩn ý nào đó, liền tâu rằng:
- Là hoàng hậu nương nương nhanh trí nghĩ ra kế sách này và thần chỉ phụng mệnh làm theo, thần cũng mong Hà Thân Vương có thể hiểu rõ tâm ý của hoàng thượng.
- Trẫm hiểu, nhưng từ giờ trẫm muốn khanh hạn chế gần gũi với Du Ca, dù gì cũng là thần tử và hoàng hậu vì vậy tốt nhất nên có chừng mực, đúng với vai vế của mình.
Tần Chinh nghe đâu Du Ca vốn dĩ không được sủng hạnh, cứ ngỡ Trình Liệt chẳng màng gì đến vị hoàng hậu ấy vậy nay lại thấy hoàng thượng mang dáng vẻ không vui và dường như có chút khó chịu thì tự hỏi, liệu người nam nhân cửu ngũ chí tôn này có đang ghen tuông không? Dù sao đi nữa Tần Chinh cũng phải giữ đúng vai trò tướng quân, tốt nhất ở trước mặt thánh thượng phải vâng mệnh, tiếp theo chàng ta hô dạ một tiếng rồi xin phép rời đi.
Dõi theo bóng dáng vị tướng quân trẻ, ánh mắt Trình Liệt còn mang tầng tầng khí lạnh, càng nhớ lại cảnh nhảy múa ban nãy giữa hai người nọ thì tâm trạng càng thêm bực bội, đến nỗi Liêu công công đứng bên cạnh cũng nhận ra điều ấy liền chậm rãi hỏi hoàng thượng có muốn trở về Thiên Dật cung không?
- Bãi giá đến Phụng Hoa Cung!
Giọng lạnh lùng nghe rõ, Trình Liệt quất nhẹ áo khoác lông đồng thời quay gót, vị thái giám vội vã bước theo sau và trong lòng lấy làm bất ngờ trước chuyện hoàng thượng muốn đến chỗ của hoàng hậu.
Trở về Phụng Hoa cung, Du Ca ngồi xuống trước gương chậm rãi tháo những trang sức lộng lẫy gắn trên mái tóc, bên tai nghe giọng Xuân Nhĩ liên tục cảm thán:
- Nô tỳ hầu hạ nương nương bao năm lại không biết người múa đẹp như vậy!
- Chẳng qua là do ta ngày trước ngưỡng mộ điệu múa Vũ Mộng Kinh Sắc nên cũng có tập múa theo, nào ngờ ngày hôm nay phải dùng đến hạ sách này, lại còn nhảy múa ở trước mặt sứ thần Há Vệ nữa.
- Hạ sách? Đâu có ạ, nô tỳ thấy người thật cơ trí khi múa vũ điệu trứ danh đó.
- Cũng còn may là ta nhớ ra Tần tướng quân trước kia từng biết thổi sáo nên lúc nãy đã âm thầm bàn bạc với ngài ấy, nếu không thì...
- Nếu không thì thế nào?
Một thanh âm sắc bén tưởng chừng còn đem theo sát khí thình lình vang lên ngay trong phòng, Du Ca lẫn Xuân Nhĩ không khỏi ngạc nhiên trước hình ảnh phản chiếu của Trình Liệt qua tấm gương. Tức thì Xuân Nhĩ bước vội đến trước thánh thượng hành lễ. Vẻ như lúc này trong mắt chỉ có thân ảnh kiêu sa đỏ rực đang đứng ngay trước mặt kia nên Trình Liệt chẳng mảy may liếc nhìn nha hoàn, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho lui ra ngoài. Nhận ra hoàng thượng đang tức giận, trong lòng Xuân Nhĩ lo lắng cho hoàng hậu nhưng khó mà trái lệnh đành phải rời đi.
Đột nhiên đến Phụng Hoa cung không một lời báo, theo sau còn chẳng có Liêu công công và đuổi cả Xuân Nhĩ ra ngoài, Du Ca không sao đoán được tâm tư Trình Liệt bây giờ là như thế nào. Tia nhìn bén sắc đó, khuôn mặt mang cả tầng âm khí nặng nề, từng bước chân chậm rãi tiến về phía nàng cảm giác như đem theo băng trượng ngàn năm lạnh lẽo vô cùng, đó là những biểu hiện nơi hắn mà nàng trông thấy. Thiết nghĩ hắn tức giận với nàng làm gì, chẳng phải hoàng hậu nàng vừa cứu nguy cho thánh thượng ư, hay vì hắn không nỡ phạt Bạch phi nên đến đây trút giận lên nàng? Sau cùng Trình Liệt cũng cất tiếng khi hai người đối diện nhau:
- Thật không ngờ hoàng hậu của ta ngoài cung kiếm còn biết nhảy múa nữa đấy.
- Khả năng của ta, chàng có thể biết hết ư?
- Không chỉ giỏi nhảy múa mà nàng còn rất biết cách quyến rũ nam nhân khác!
Du Ca vốn biết Trình Liệt chẳng hề có ý tốt khen ngợi điệu múa khi nãy, thế nhưng lại không nghĩ hắn buông ra lời chế giễu xúc phạm như thế, liền lạnh nhạt:
- Quyến rũ? Chàng nói như vậy là có ý gì?
Mỉm cười nhưng không phải do vui vẻ, Trình Liệt tiến đến gần Du Ca hơn nữa, cơ hồ khoảng cách giữa họ chưa đến hai gang tay, đôi mắt ám khí quan sát nàng từ đầu xuống chân trong vũ y đỏ rực mềm mượt, nào đâu nhân từ khi hỏi rằng:
- Tại sao phải là Tần tướng quân thổi sáo cho nàng nhảy múa?
- Bởi vì tài thổi sáo trúc của huynh ấy rất điệu nghệ.
- Huynh ấy? Hoàng hậu như nàng xưng hô với một tướng quân như thế có phải là quá thân mật rồi không?
- Hoàng thượng đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao? Người tức giận vì điều gì? Đừng quên ban nãy, Du Ca ta đã cứu ái phi của người đồng thời giúp người thoát khỏi hiềm khích từ Hà Thân Vương. Ta chỉ làm đúng trọng trách của một hoàng hậu, còn đối với Tần tướng quân chẳng hề có gì cả!
- Nàng đừng tưởng là ta không thấy cái cách nàng liếc mắt đưa tình với Tần tướng quân trong lúc nhảy múa, cái nhìn đó rõ ràng là đang lả lơi quyến rũ.
Du Ca đúng là có nhìn Tần Chinh, nhưng đấy là kiểu huynh muội vui vẻ với nhau khi đang nhảy múa thổi sáo. Ngày trước cả hai cũng thường làm thế, nàng thì múa kiếm còn chàng ta thì thổi sáo trong vườn phủ Du gia, chẳng qua khi nãy khiến nàng phút chốc nhớ về trước kia. Nào ngờ Trình Liệt lại mang cái nhìn sai lệch, biến mối quan hệ trong sáng huynh muội kia trở thành sự ô uế đầy khinh miệt, còn thẳng thừng bảo nàng lả lơi quyến rũ nam nhân ở trước mặt phu quân lẫn sứ thần, đối với hoàng hậu kiêu hãnh như nàng mà nói đó là sỉ nhục!
Tự dưng Du Ca kéo nhẹ nút thắt nơ ở ngay trước ngực khiến lớp áo khoác ngoài mỏng manh trượt xuống chân, bên trong là áo yếm đỏ thêu gấm nhỏ nhắn không thể che phủ hết thân thể làm cho lớp da thịt trắng trẻo mịn màng nơi cổ, vai, eo e thẹn lộ ra tạo nên sự tương phản mị hoặc giữa sắc đỏ và trắng ngần. Hình ảnh mỹ miều đột ngột ấy lấp đầy đôi mắt lạnh sâu âm u của Trình Liệt, có lẽ bản thân đang thắc mắc vì sao nàng lại muốn thoát y trước mặt hắn. Như biết vị hoàng đế lãnh ngạo đó nghĩ gì, Du Ca nhích chân lên trước một chút, thật nhẹ nhàng áp cả thân hình ấm nóng vào người hắn. Những ngón tay thon dài trườn lên áo khoác lông dày, cảm nhận đằng sau vải áo đó là khuôn ngực rắn rỏi tráng kiện, khẽ khàng tháo tuột dây cột ra, lần này đến phiên áo khoác của hắn rơi xuống đất. Tiếp theo, nàng vòng cánh tay mảnh khảnh qua bờ vai rộng đó, siết nhẹ.
Dĩ nhiên Trình Liệt lập tức nhận ra Du Ca đang làm những hành động khiêu khích, bất giác cầm lấy cánh tay nàng đang vuốt ve vai mình, ngữ khí trầm thấp:
- Du Ca, nàng lại muốn giở trò gì?
Tấm thân nóng rẫy càng áp sát vào hơn, dù cách qua lớp yếm đỏ mỏng tanh thì cơ hồ vẫn đủ sức truyền hơi ấm từ da thịt nữ nhân sang người Trình Liệt, mái đầu tựa hờ vào bờ ngực rộng cùng với một khuôn mặt diễm lệ cúi thấp dưới tầm nhìn chăm chú của hắn, Du Ca thì thầm nghe chẳng khác gì tiếng đàn ma mị:
- Ta là nữ nhân của đế vương, thân thể lẫn trái tim đều thuộc về nam nhân đang ngồi trên long toạ vạn trượng kia. Trong mắt ta chỉ có duy nhất một Trình Liệt chí cao vô thượng đứng đầu thiên hạ, thử hỏi còn để mắt đến nam nhân khác ư?
- Đây là những lời thật lòng của nàng sao, Du hoàng hậu?
- Nhìn vào mắt ta, chàng sẽ hiểu...
Thanh âm nỉ non bên tai nghe thật êm dịu, Trình Liệt khẽ cúi mặt xuống thấp khiến mắt hai người giao nhau, chóp mũi khẽ chạm và hai bờ môi cũng rất gần. Mùi hương thơm ngát toả ra từ đôi môi xinh xắn của Du Ca, phả nhè nhẹ vào môi hắn tưởng chừng như đang mơn trớn ve vuốt, dùng hơi thở mà vờn đuổi qua lại. Cái nhìn mông lung bị cuốn xoáy vào đôi mắt mị hoặc long lanh từ người nữ nhân đang giao thoa thân thể cùng mình, Trình Liệt như bị đánh tan hoàn toàn vẻ tàn nhẫn, băng khí lẫn sự lạnh lùng nguy hiểm, lúc này hắn nửa phần chìm đắm trong ánh mắt lấp lánh xuân tình ấy, tay hắn nắm lấy cánh tay nàng trở nên siết mạnh.
Đây có phải như người trong nhân gian gọi là ma lực cám dỗ? Hắn tự hỏi phải chăng Du Ca là tiên nữ, còn hắn là kẻ phàm trần với nỗi khao khát mãnh liệt? Chỉ một lời nói, một khoé mắt mơ màng hay hơi thở mỏng như tơ, cũng khiến đế vương như hắn chấp nhận cùng nàng trầm luân trong khổ ái. Đời này kiếp này dùng vải che mắt, để nữ nhân với mảnh lụa đỏ mê hoặc mãi dẫn dụ đưa lối hắn đi.
- Có phải quyến rũ là như thế này không?
Cứ như kẻ si mê chuẩn bị trầm mình xuống bể tình nhưng đột nhiên nghe rõ câu nói phát ra rành rọt liền lập tức bừng tỉnh, Trình Liệt bắt gặp đôi mắt của Du Ca đã trở về với sự lạnh lùng điềm nhiên, bản thân dần dần hiểu ra sự việc nãy giờ.
- Chàng xem, nếu như ta thật sự muốn quyến rũ nam nhân khác thì thử hỏi kẻ đó có thoát được hay chăng, khéo ta cũng đã cùng hắn cao chạy xa bay từ lâu rồi làm gì còn đứng đây để nghe chàng chất vấn?
Tâm trí mơ hồ mu muội tức khắc bị thay thế bởi sự sáng suốt tỉnh táo, Trình Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đầy tự mãn của Du Ca, tự hiểu mình vừa bị nàng đem ra giễu cợt. Trong lòng không khỏi phẫn nộ, nhưng hắn giận nàng một phần thì lại giận bản thân đến mười phần bởi chỉ thêm chút nữa thôi có lẽ hắn đã trầm luân trong sự cám dỗ của nàng. Tại sao hắn lại mang những cảm xúc si mê điên rồ như thế? Tại sao hắn lại dễ dàng sa ngã trước nữ nhân mà hắn muốn dùng cả đời để căm hận này? Ở bên đế vương lại dám tơ tưởng đến nam nhân khác, Du Ca nàng đáng lý đã bị xử tội lâu rồi, huống chi nàng còn mang hắn ra mỉa mai thì thử hỏi kẻ tâm cao khí ngạo này làm sao bỏ qua đây?
Đang bị cuốn theo điệu múa hoa mỹ thì bất chợt Trình Liệt sực tỉnh bởi phát hiện, Du Ca dẫu đang tập trung múa kiếm ấy vậy thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Tần Chinh đứng thổi sáo gần đó. Chàng ta cũng nhìn vị hoàng hậu với đôi mắt biết cười. Người nhảy múa, kẻ thổi sáo, quả thật rất ăn ý! Hình ảnh đó khiến Trình Liệt trong lòng đang tràn trề xuân sắc bỗng hoá đông giá, cả người lại toả ra lớp hàn khí khôn lường, ánh mắt như vừa thoát khỏi sự mê hoặc trở nên lạnh lẽo nguy hiểm.
Cuối cùng điệu múa tuyệt mỹ kia kết thúc, tiếng sáo cũng vừa đúng nhịp dừng lại. Bấy giờ, Du Ca và Tần Chinh mới hướng về phía vị hoàng thượng trên long toạ với dáng vẻ lãnh cảm dường như mất đi vài phần vui vẻ, cúi người hành lễ. Tiếp theo Du Ca tiến đến trước mặt Hà Thân Vương đang chậm rãi đứng dậy, mỉm cười:
- Thật mạo muội nhưng chẳng hay Thân Vương có nhận ra điệu múa khi nãy?
- Đó là điệu Vũ Mộng Kinh Sắc của cố hoàng tẩu ta ngày trước.
- Đúng như vậy! Cố hoàng hậu Thuận Thiên của đế vương Há Vệ, sáu năm trước vô cùng nổi tiếng là nữ nhân tài mạo song toàn, trong thiên hạ không hề có người thứ hai! Nhan sắc tuyệt mạo, thông minh cơ trí lại vô cùng mạnh mẽ, từng nổi danh thiên hạ với điệu Vũ Mộng Kinh Sắc, cố hoàng hậu Thuận Thiên khiến người người ngưỡng mộ, nhận được tình yêu sâu sắc của đế vương.
- Chẳng hay Du hoàng hậu múa vũ điệu này là có ý gì?
- Du Ca tài hèn sức mọn, không thể sánh với Vũ Mộng Kinh Sắc tuyệt diệu của cố hoàng hậu Thuận Thiên, chẳng qua chỉ là mượn vũ điệu này để thay lời cho hoàng đế Bắc Đại. Ngài còn nhớ, Thuận Thiên hoàng hậu nhân từ độ lượng thế nào không? Trận chiến bên sông Đô xảy ra ở Há Vệ, chính người đã ra tận biên cương bảo vệ hàng nghìn bá tính lưu lạc, cả những binh lính bị thương không ai đoái hoài. Cả đời người chỉ mong không xảy ra chiến tranh, không phải binh đao khói lửa, muôn dân êm ấm thái bình. Nay, hoàng đế Bắc Đại thật tâm mong được kết giao với Há Vệ, biên giới không xâm phạm để hai nước tránh rơi vào máu đổ. Liệu Hà Thân Vương có hiểu được tấm lòng của cố hoàng hậu Thuận Thiên năm xưa?
Thoáng bất động trong một khắc, lại nhìn rõ đôi mắt kiên quyết chân thành từ vị hoàng hậu kiêu sa, Hà Thân Vương mang nỗi xúc động liền nở nụ cười hài lòng. Quan sát biểu hiện dễ chịu trên gương mặt đó, Du Ca thuận đà giải thích thêm:
- Về bài thơ cổ khi nãy của Bạch phi, chữ "vệ" theo nghĩa của cổ ngữ trước đây của nước này, mang hàm nghĩa là "đá". Chung quy câu thơ ấy có nghĩa đạp lên đá, tức là vượt qua muôn trùng khó khăn xây tường đắp luỹ như vậy Bắc Đại sẽ hùng mạnh. Vì thế tuyệt đối không hề mạo phạm đến Há Vệ các ngài.
Bạch phi như gặp được cứu tinh, liền hồ hởi nói, đúng là như vậy! Nghe lời hoàng hậu Bắc Đại tỉ mỉ rõ ràng, còn thêm phần đề cập đến cố hoàng hậu Thuận Thiên, đoàn tuỳ tùng cũng nhìn nhau gật đầu, và Hà Thân Vương bảo rằng:
- Du Ca hoàng hậu thông minh tài trí, ý nhị chân tình, khiến cho Thân Vương này vừa ngưỡng mộ vừa hổ thẹn, vẻ như ta đã được gặp lại cố hoàng tẩu khi xưa.
Sau đó Hà Thân Vương quay qua nhìn Trình Liệt, chấp tay hành lễ và nói lớn:
- Thành ý từ hoàng thượng Bắc Đại, sứ thần ta đã rõ, nhất định sẽ chuyển lời đến hoàng thượng Há Vệ. Đa tạ người ngày hôm nay đã ân đãi!
Trình Liệt gật đầu hài lòng, vốn có nhã ý để đoàn sứ thần ở lại cung nghỉ ngơi thế nhưng Hà Thân Vương khéo léo từ chối vì muốn quay về Há Vệ cho kịp lúc.
Khi bóng dáng Trình Liệt cùng đoàn sứ thần rời đi, Du Ca nghe tiếng thở phào ngay bên cạnh, liền quay qua nhìn Bạch Tố đang nhẹ nhõm, lạnh lùng nhắc nhở:
- Muội là ái phi, xuất thân danh gia vọng tộc thì mỗi một lời nói ra phải cân nhắc suy xét, nếu không sẽ gây nên hậu quả khôn lường. Sau chuyện này, bản cung hi vọng muội cẩn thận lời lẽ của mình, đã rõ chưa?
Vẫn chưa hoàn hồn chuyện ban nãy, thêm ánh nhìn sắc bén từ hoàng hậu, Bạch Tố lập tức gật đầu liên tục. Dẫu ả ái phi họ Bạch suýt chút gây tội và bị khiển trách thế nhưng Triệu quý phi không còn hả hê trong lòng nữa, bởi khi nãy đã trông cảnh hoàng thượng ngồi yên lặng ngắm nhìn hoàng hậu trong vũ điệu nổi danh, đó là ánh mắt khát cầu nhất từ trước đến nay mà nàng ta bắt gặp ở người, khiến trong lòng không vui đồng thời dâng lên nỗi ganh tỵ khó tả.
Đoàn sứ thần rời khỏi cổng thành, bấy giờ Trình Liệt mới đưa mắt sang Tần Chinh, buông một câu:
- Trẫm lại không biết khanh biết thổi sáo trúc.
- Muôn tâu hoàng thượng, đã để người chê cười, chỉ là chút tài mòn của thần thôi.
- Ban nãy khanh và hoàng hậu xuất hiện như vậy khiến trẫm vô cùng bất ngờ, trông thấy cả hai nhảy múa thổi sáo vô cùng thành thục.
Tức thì Tần Chinh mau chóng nhận ra lời nói từ hoàng thượng mang ẩn ý nào đó, liền tâu rằng:
- Là hoàng hậu nương nương nhanh trí nghĩ ra kế sách này và thần chỉ phụng mệnh làm theo, thần cũng mong Hà Thân Vương có thể hiểu rõ tâm ý của hoàng thượng.
- Trẫm hiểu, nhưng từ giờ trẫm muốn khanh hạn chế gần gũi với Du Ca, dù gì cũng là thần tử và hoàng hậu vì vậy tốt nhất nên có chừng mực, đúng với vai vế của mình.
Tần Chinh nghe đâu Du Ca vốn dĩ không được sủng hạnh, cứ ngỡ Trình Liệt chẳng màng gì đến vị hoàng hậu ấy vậy nay lại thấy hoàng thượng mang dáng vẻ không vui và dường như có chút khó chịu thì tự hỏi, liệu người nam nhân cửu ngũ chí tôn này có đang ghen tuông không? Dù sao đi nữa Tần Chinh cũng phải giữ đúng vai trò tướng quân, tốt nhất ở trước mặt thánh thượng phải vâng mệnh, tiếp theo chàng ta hô dạ một tiếng rồi xin phép rời đi.
Dõi theo bóng dáng vị tướng quân trẻ, ánh mắt Trình Liệt còn mang tầng tầng khí lạnh, càng nhớ lại cảnh nhảy múa ban nãy giữa hai người nọ thì tâm trạng càng thêm bực bội, đến nỗi Liêu công công đứng bên cạnh cũng nhận ra điều ấy liền chậm rãi hỏi hoàng thượng có muốn trở về Thiên Dật cung không?
- Bãi giá đến Phụng Hoa Cung!
Giọng lạnh lùng nghe rõ, Trình Liệt quất nhẹ áo khoác lông đồng thời quay gót, vị thái giám vội vã bước theo sau và trong lòng lấy làm bất ngờ trước chuyện hoàng thượng muốn đến chỗ của hoàng hậu.
Trở về Phụng Hoa cung, Du Ca ngồi xuống trước gương chậm rãi tháo những trang sức lộng lẫy gắn trên mái tóc, bên tai nghe giọng Xuân Nhĩ liên tục cảm thán:
- Nô tỳ hầu hạ nương nương bao năm lại không biết người múa đẹp như vậy!
- Chẳng qua là do ta ngày trước ngưỡng mộ điệu múa Vũ Mộng Kinh Sắc nên cũng có tập múa theo, nào ngờ ngày hôm nay phải dùng đến hạ sách này, lại còn nhảy múa ở trước mặt sứ thần Há Vệ nữa.
- Hạ sách? Đâu có ạ, nô tỳ thấy người thật cơ trí khi múa vũ điệu trứ danh đó.
- Cũng còn may là ta nhớ ra Tần tướng quân trước kia từng biết thổi sáo nên lúc nãy đã âm thầm bàn bạc với ngài ấy, nếu không thì...
- Nếu không thì thế nào?
Một thanh âm sắc bén tưởng chừng còn đem theo sát khí thình lình vang lên ngay trong phòng, Du Ca lẫn Xuân Nhĩ không khỏi ngạc nhiên trước hình ảnh phản chiếu của Trình Liệt qua tấm gương. Tức thì Xuân Nhĩ bước vội đến trước thánh thượng hành lễ. Vẻ như lúc này trong mắt chỉ có thân ảnh kiêu sa đỏ rực đang đứng ngay trước mặt kia nên Trình Liệt chẳng mảy may liếc nhìn nha hoàn, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho lui ra ngoài. Nhận ra hoàng thượng đang tức giận, trong lòng Xuân Nhĩ lo lắng cho hoàng hậu nhưng khó mà trái lệnh đành phải rời đi.
Đột nhiên đến Phụng Hoa cung không một lời báo, theo sau còn chẳng có Liêu công công và đuổi cả Xuân Nhĩ ra ngoài, Du Ca không sao đoán được tâm tư Trình Liệt bây giờ là như thế nào. Tia nhìn bén sắc đó, khuôn mặt mang cả tầng âm khí nặng nề, từng bước chân chậm rãi tiến về phía nàng cảm giác như đem theo băng trượng ngàn năm lạnh lẽo vô cùng, đó là những biểu hiện nơi hắn mà nàng trông thấy. Thiết nghĩ hắn tức giận với nàng làm gì, chẳng phải hoàng hậu nàng vừa cứu nguy cho thánh thượng ư, hay vì hắn không nỡ phạt Bạch phi nên đến đây trút giận lên nàng? Sau cùng Trình Liệt cũng cất tiếng khi hai người đối diện nhau:
- Thật không ngờ hoàng hậu của ta ngoài cung kiếm còn biết nhảy múa nữa đấy.
- Khả năng của ta, chàng có thể biết hết ư?
- Không chỉ giỏi nhảy múa mà nàng còn rất biết cách quyến rũ nam nhân khác!
Du Ca vốn biết Trình Liệt chẳng hề có ý tốt khen ngợi điệu múa khi nãy, thế nhưng lại không nghĩ hắn buông ra lời chế giễu xúc phạm như thế, liền lạnh nhạt:
- Quyến rũ? Chàng nói như vậy là có ý gì?
Mỉm cười nhưng không phải do vui vẻ, Trình Liệt tiến đến gần Du Ca hơn nữa, cơ hồ khoảng cách giữa họ chưa đến hai gang tay, đôi mắt ám khí quan sát nàng từ đầu xuống chân trong vũ y đỏ rực mềm mượt, nào đâu nhân từ khi hỏi rằng:
- Tại sao phải là Tần tướng quân thổi sáo cho nàng nhảy múa?
- Bởi vì tài thổi sáo trúc của huynh ấy rất điệu nghệ.
- Huynh ấy? Hoàng hậu như nàng xưng hô với một tướng quân như thế có phải là quá thân mật rồi không?
- Hoàng thượng đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao? Người tức giận vì điều gì? Đừng quên ban nãy, Du Ca ta đã cứu ái phi của người đồng thời giúp người thoát khỏi hiềm khích từ Hà Thân Vương. Ta chỉ làm đúng trọng trách của một hoàng hậu, còn đối với Tần tướng quân chẳng hề có gì cả!
- Nàng đừng tưởng là ta không thấy cái cách nàng liếc mắt đưa tình với Tần tướng quân trong lúc nhảy múa, cái nhìn đó rõ ràng là đang lả lơi quyến rũ.
Du Ca đúng là có nhìn Tần Chinh, nhưng đấy là kiểu huynh muội vui vẻ với nhau khi đang nhảy múa thổi sáo. Ngày trước cả hai cũng thường làm thế, nàng thì múa kiếm còn chàng ta thì thổi sáo trong vườn phủ Du gia, chẳng qua khi nãy khiến nàng phút chốc nhớ về trước kia. Nào ngờ Trình Liệt lại mang cái nhìn sai lệch, biến mối quan hệ trong sáng huynh muội kia trở thành sự ô uế đầy khinh miệt, còn thẳng thừng bảo nàng lả lơi quyến rũ nam nhân ở trước mặt phu quân lẫn sứ thần, đối với hoàng hậu kiêu hãnh như nàng mà nói đó là sỉ nhục!
Tự dưng Du Ca kéo nhẹ nút thắt nơ ở ngay trước ngực khiến lớp áo khoác ngoài mỏng manh trượt xuống chân, bên trong là áo yếm đỏ thêu gấm nhỏ nhắn không thể che phủ hết thân thể làm cho lớp da thịt trắng trẻo mịn màng nơi cổ, vai, eo e thẹn lộ ra tạo nên sự tương phản mị hoặc giữa sắc đỏ và trắng ngần. Hình ảnh mỹ miều đột ngột ấy lấp đầy đôi mắt lạnh sâu âm u của Trình Liệt, có lẽ bản thân đang thắc mắc vì sao nàng lại muốn thoát y trước mặt hắn. Như biết vị hoàng đế lãnh ngạo đó nghĩ gì, Du Ca nhích chân lên trước một chút, thật nhẹ nhàng áp cả thân hình ấm nóng vào người hắn. Những ngón tay thon dài trườn lên áo khoác lông dày, cảm nhận đằng sau vải áo đó là khuôn ngực rắn rỏi tráng kiện, khẽ khàng tháo tuột dây cột ra, lần này đến phiên áo khoác của hắn rơi xuống đất. Tiếp theo, nàng vòng cánh tay mảnh khảnh qua bờ vai rộng đó, siết nhẹ.
Dĩ nhiên Trình Liệt lập tức nhận ra Du Ca đang làm những hành động khiêu khích, bất giác cầm lấy cánh tay nàng đang vuốt ve vai mình, ngữ khí trầm thấp:
- Du Ca, nàng lại muốn giở trò gì?
Tấm thân nóng rẫy càng áp sát vào hơn, dù cách qua lớp yếm đỏ mỏng tanh thì cơ hồ vẫn đủ sức truyền hơi ấm từ da thịt nữ nhân sang người Trình Liệt, mái đầu tựa hờ vào bờ ngực rộng cùng với một khuôn mặt diễm lệ cúi thấp dưới tầm nhìn chăm chú của hắn, Du Ca thì thầm nghe chẳng khác gì tiếng đàn ma mị:
- Ta là nữ nhân của đế vương, thân thể lẫn trái tim đều thuộc về nam nhân đang ngồi trên long toạ vạn trượng kia. Trong mắt ta chỉ có duy nhất một Trình Liệt chí cao vô thượng đứng đầu thiên hạ, thử hỏi còn để mắt đến nam nhân khác ư?
- Đây là những lời thật lòng của nàng sao, Du hoàng hậu?
- Nhìn vào mắt ta, chàng sẽ hiểu...
Thanh âm nỉ non bên tai nghe thật êm dịu, Trình Liệt khẽ cúi mặt xuống thấp khiến mắt hai người giao nhau, chóp mũi khẽ chạm và hai bờ môi cũng rất gần. Mùi hương thơm ngát toả ra từ đôi môi xinh xắn của Du Ca, phả nhè nhẹ vào môi hắn tưởng chừng như đang mơn trớn ve vuốt, dùng hơi thở mà vờn đuổi qua lại. Cái nhìn mông lung bị cuốn xoáy vào đôi mắt mị hoặc long lanh từ người nữ nhân đang giao thoa thân thể cùng mình, Trình Liệt như bị đánh tan hoàn toàn vẻ tàn nhẫn, băng khí lẫn sự lạnh lùng nguy hiểm, lúc này hắn nửa phần chìm đắm trong ánh mắt lấp lánh xuân tình ấy, tay hắn nắm lấy cánh tay nàng trở nên siết mạnh.
Đây có phải như người trong nhân gian gọi là ma lực cám dỗ? Hắn tự hỏi phải chăng Du Ca là tiên nữ, còn hắn là kẻ phàm trần với nỗi khao khát mãnh liệt? Chỉ một lời nói, một khoé mắt mơ màng hay hơi thở mỏng như tơ, cũng khiến đế vương như hắn chấp nhận cùng nàng trầm luân trong khổ ái. Đời này kiếp này dùng vải che mắt, để nữ nhân với mảnh lụa đỏ mê hoặc mãi dẫn dụ đưa lối hắn đi.
- Có phải quyến rũ là như thế này không?
Cứ như kẻ si mê chuẩn bị trầm mình xuống bể tình nhưng đột nhiên nghe rõ câu nói phát ra rành rọt liền lập tức bừng tỉnh, Trình Liệt bắt gặp đôi mắt của Du Ca đã trở về với sự lạnh lùng điềm nhiên, bản thân dần dần hiểu ra sự việc nãy giờ.
- Chàng xem, nếu như ta thật sự muốn quyến rũ nam nhân khác thì thử hỏi kẻ đó có thoát được hay chăng, khéo ta cũng đã cùng hắn cao chạy xa bay từ lâu rồi làm gì còn đứng đây để nghe chàng chất vấn?
Tâm trí mơ hồ mu muội tức khắc bị thay thế bởi sự sáng suốt tỉnh táo, Trình Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đầy tự mãn của Du Ca, tự hiểu mình vừa bị nàng đem ra giễu cợt. Trong lòng không khỏi phẫn nộ, nhưng hắn giận nàng một phần thì lại giận bản thân đến mười phần bởi chỉ thêm chút nữa thôi có lẽ hắn đã trầm luân trong sự cám dỗ của nàng. Tại sao hắn lại mang những cảm xúc si mê điên rồ như thế? Tại sao hắn lại dễ dàng sa ngã trước nữ nhân mà hắn muốn dùng cả đời để căm hận này? Ở bên đế vương lại dám tơ tưởng đến nam nhân khác, Du Ca nàng đáng lý đã bị xử tội lâu rồi, huống chi nàng còn mang hắn ra mỉa mai thì thử hỏi kẻ tâm cao khí ngạo này làm sao bỏ qua đây?