-
Chương 29
Trở lại Phụng Hoa cung, Du Ca đang ngồi trên trường kỷ nghe thái y dặn dò Bách Hợp, một trong những nha hoàn được đưa đến đây hai tháng trước để hầu hạ hoàng hậu, về những loại thức ăn cũng như việc chăm sóc nương nương như thế nào cho tốt thì chợt nghe bên ngoài có tiếng hô báo hoàng thượng giá đáo, tức thì nàng ngồi dậy. Chưa kịp bước xuống trường kỷ là bóng dáng cao lớn của Trình Liệt đã đi vào trong, nàng định hành lễ nhưng hắn nhanh chóng tiến lại gần vươn tay ra đỡ lấy.
- Nàng đang mang thai, không cần hành lễ. - Cùng Du Ca ngồi xuống trường kỷ, Trình Liệt nhìn qua thái y đang quỳ gối - Sức khoẻ của hoàng hậu thế nào?
- Hồi bẩm hoàng thượng, sức khoẻ của hoàng hậu nương nương rất tốt, thần đang căn dặn nha hoàn cách chăm sóc cũng như việc ăn uống cho nương nương. Thần cũng sẽ kê toa thuốc an thai tốt nhất để nương nương sớm ngày hạ sinh long thai.
- Tốt! Truyền lệnh ban thưởng! Tất cả cung nhân ở Phụng Hoa cung nghe rõ, nếu hầu hạ nương nương chu đáo thì trẫm sẽ thăng cấp trọng thưởng!
- Chúng nô tỳ, nô tài đa tạ long ân! Chúc mừng hoàng thượng và nương nương!
Yêu cầu cung nhân lui ra, bấy giờ Trình Liệt mới nhìn qua Du Ca đang nằm trên trường kỷ với nụ cười mãn nguyện, ánh mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới cơ hồ thật dịu dàng và tiếp theo đặt tay lên chiếc bụng nhẵn nhụi đằng sau lớp y phục xoa nhẹ. Cuối cùng, nàng cũng đã mang thai đứa con của hắn! Nhớ lại ba năm trước khiến nàng sẩy thai, hắn vẫn chưa nguôi ngoai, nay xem như phúc lành trời ban để hai người có thêm mối liên kết vững chắc. Trước biểu hiện phấn chấn của hoàng thượng, Du Ca đặt tay lên bàn tay đang vuốt ve bụng mình, buồn cười bảo:
- Xem chàng vui chưa kìa, hớn hở cứ như một đứa trẻ.
- Dĩ nhiên phải vui chứ! Đây là đứa con đầu tiên của ta và nàng! Kể từ bây giờ, ta muốn nàng phải hết sức cẩn thận, không bắn cung hay luyện kiếm nữa, càng không được cưỡi ngựa, nếu nàng làm trái thì ta nhất định phạt!
- Hoàng thượng yên tâm, ta sẽ bảo vệ đứa trẻ này chu toàn.
Trình Liệt cúi xuống ôm lấy Du Ca, nàng cũng vòng tay qua ôm chặt cổ hắn, để cả hai cùng nhau tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ này. Tiếp theo hắn đẩy nhẹ nàng ra, nơi khoé mắt tràn đầy ý cười khoả lấp đi sự lạnh lẽo tức giận lúc trưa nay, hắn tuy đã có nhiều hoàng tử lẫn công chúa thế nhưng với đứa con trong bụng người nữ nhân này lại thấy rất vui và mong chờ, liền âu yếm hôn lên môi nàng.
- Đêm nay ta sẽ ở lại đây với nàng...
Nghe Trình Liệt thì thầm bên tai, Du Ca mỉm cười gật đầu, cảm nhận vòng tay đó ôm mình thật chặt và lòng nàng mãn nguyện vô cùng.
Khi một nữ nhân ở chốn hậu cung vui vẻ thì tự khắc sẽ có một nữ nhân khác đau khổ, bởi lúc này Triệu Mỹ Nhân đang tức giận hất đổ mọi thứ xuống đất không khỏi làm cung nhân ở đây giật mình sợ hãi. Thu Tạ vừa từ Phụng Hoa cung trở về và báo rằng tin hoàng hậu mang long thai là thật, chẳng những vậy hoàng thượng còn rất vui mừng lệnh ban thưởng cho thái y lẫn người ở phụng cung. Khi nghe xong thử hỏi làm sao Triệu quý phi chịu đựng nổi, hành động trút giận này cũng là lẽ đương nhiên. Nàng ta tự hỏi, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Nhớ ngày trước, hết Đinh Huệ rồi đến Bạch Tố lần lượt bị triệt hạ, nàng ta đã nghĩ đến một tương lai tốt đẹp hơn dành cho mình, vậy mà bây giờ thì sao...? Cục diện xoay vần, Du Ca lại nhận được ân sủng từ thánh thượng để rồi bây giờ còn mang long thai, đó là đích tử của hoàng hậu nên sẽ được coi trọng. Còn nàng ta làm bao nhiêu việc, hi sinh cả đứa con trong bụng để đạt được cái gì? Triệu Mỹ Nhân ngồi phịch xuống đất, cơn giận qua đi giờ lại khóc rấm rứt vì thấy bản thân bất lực.
Dù không còn hết mực lo lắng như trước nhưng thấy cảnh chủ nhân phẫn uất khóc lóc đến thế khiến Thu Tạ vài phần xót xa, liền đến bên cạnh an ủi:
- Xin nương nương đừng như vậy, sức khoẻ quan trọng. Nay hoàng hậu nương nương đã mang thai cũng xem như là ý trời, từ giờ người đừng so đo tính toán nữa mà tận tâm hầu hạ hoàng thượng, thể nào người cũng sẽ mang thai thôi.
Tức thì Triệu Mỹ Nhân ngừng khóc, tự hỏi những lời vừa rồi có phải phát ra từ môi Thu Tạ, nha hoàn trung thành luôn hiến mưu hiến kế giúp mình gạt bỏ mọi chướng ngại, sao lúc này có thể khuyên nhủ những lời chân tình đến thế? Ý trời ư? Không so đo tính toán nữa ư? Chỉ cần tận tâm hầu hạ ư? Triệu Mỹ Nhân này có thể chấp nhận những chuyện đó sao? Giương mắt nhìn Du Ca kia giành lấy hoàng thượng, sinh ra hoàng tử rồi mãi mãi ngồi yên trên phụng toạ à? Không! Không thể có chuyện đó! Kể từ lúc bước chân vào hậu cung của Bắc Đại này, nàng ta đã vạch sẵn cho mình mục tiêu: Trở thành nữ nhân được hoàng thượng sủng hạnh nhất và trở thành hoàng hậu! Thế thì sao bây giờ có thể chấp nhận mọi thứ theo ý trời?
Tức khắc Triệu Mỹ Nhân quay qua vung tay tát Thu Tạ khiến nàng ta say sẩm ngã ra đất.
- Ngươi nghe cho rõ, ta tuyệt đối không để mọi chuyện diễn ra như vậy! Ta phải giành lại những gì thuộc về ta, dù cho có hi sinh thế nào hay hi sinh bất cứ ai!
Giương mắt nhìn chủ nhân một lúc, Thu Tạ im lặng rồi chậm rãi đứng lên. Còn Triệu Mỹ Nhân cũng mau chóng đứng phắt dậy đồng thời đưa tay quệt nước mắt, tia nhìn trở nên sắc bén hơn. Nếu cả đời phải cúi đầu trước Du hoàng hậu đó thì nàng ta thà chết còn hơn! Thôi được, trước sau rồi cũng sẽ có cách thay đổi cục diện, phải kiên nhẫn chờ đợi! Ánh mắt của mỹ nhân họ Triệu hằn lên vẻ cay độc, hệt kiểu muốn nói sẽ bằng mọi cách kéo Du Ca xuống vực thẳm...
Ngày hôm sau Du Ca đến vườn thượng uyển, dù thái y căn dặn việc hạn chế đi lại nhưng vì đây là cuộc gặp mặt cần thiết nên không thể không đến. Chẳng quá lâu sau, hai bóng người xuất hiện cùng nhanh chóng tiến về phía đình viên, tiếp theo nàng nghe chất giọng trầm thấp của hai nam nhân đồng loạt cất lên:
- Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương! Nương nương vạn phúc!
Du Ca đứng dậy nhìn ra trước đình viên, không ai xa lạ chính là Tần Chinh và Du Quánh, liền cất tiếng cho miễn lễ sau đó yêu cầu hai người mau ngồi xuống. Hai người nam nhân nhìn nhau ngần ngừ chốc lát rồi cũng vâng lệnh nghe theo.
- Chúng thần hay tin nương nương đã mang long thai, xin chúc mừng nương nương!
- Biểu ca và Tần đại ca đừng khách khí, những khi chỉ có chúng ta thì hãy xưng hô theo đúng vai vế như trước đây. Hai huynh vừa từ biên cương trở về à?
- Đúng vậy, biểu muội! - Du Quánh đáp lời trước - Phần vì cuối năm, tướng quân ở các biên cương đều phải trở về cung để diện kiến thánh thượng, và lần này thêm một chuyện nữa là bọn huynh nghe về việc hoàng thượng cải chế chế độ quân lương nhưng Tần bá bá đứng ra phản đối.
- Hôm qua huynh về tướng phủ, có gặp qua phụ thân và nghe người nói rõ rằng những cải chế của hoàng thượng không phải là không tốt, duy chỉ là thời điểm này chưa phù hợp. - Tần Chinh nhìn qua vị hoàng hậu - Muội xem có thể khuyên nhủ được hoàng thượng không.
- Muội chỉ là hoàng hậu ở chốn hậu cung, không có quyền xen vào chuyện triều chính. Dẫu hiện tại hoàng thượng đối với muội tốt hơn trước nhưng không có nghĩa là người sẽ chịu lắng nghe những gì muội nói vì luôn có suy tính riêng.
Du Ca dứt lời, Du Quánh nhìn qua nàng, tự hiểu rằng việc này không thể giải quyết suôn sẻ trong một sớm một chiều, làm gì có chuyện một đế vương chí tôn lại nghe theo lời của giai nhân hậu cung cho dù đấy là hoàng hậu được ân sủng, đặc biệt đó là Trình Liệt - hoàng thượng có tâm cơ khó đoán. Bất giác thở dài trầm tư, Du Quánh bảo rằng:
- Biểu muội hãy đứng ngoài chuyện này, đừng nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng sức khoẻ. Dù muội được sủng hạnh hơn xưa thì cũng nên cẩn thận, hoàng thượng vốn dĩ có mối thù với Du gia chúng ta, bây giờ thêm việc Tần bá bá phản đối cải chế quân lương, chưa kể ngày trước Tần gia có thân tình với Du gia nữa, với hai dòng họ tiền triều như vậy ắt hẳn hoàng thượng sẽ không nhượng bộ.
Nghe lời phân tích tỉ mỉ đó, không khỏi làm lòng Du Ca dấy lên nỗi lo lắng bất an. Biểu ca của nàng nói đúng, chuyện xung đột lần này không riêng gì giữa Trình Liệt và thượng tướng quân mà ngẫu nhiên thế nào còn liên quan đến thế lực của tiền triều, ở đây là Tần gia. Hơn ai hết nàng hiểu rất rõ con người Trình Liệt, bản thân hắn căm hận phế đế Trình Sở tận xương tuỷ, với những dòng họ tiền triều dĩ nhiên sẽ không thuận hoà, mà Tần gia lẫn Du gia đều nằm trong số đó. Kín đáo đặt tay lên bụng mình, vừa nghĩ về đứa con đang mang nàng vừa tự hỏi oán hận mà hắn dành cho Du gia, cho đến bây giờ đã vơi bớt chưa...?
Ở phía xa, có một ánh mắt âm thầm theo dõi hoàng hậu và hai vị tướng quân. Sau đó gã rời đi và quay về Nhàn Ninh cung, hoá ra đó là thị vệ do Triệu quý phi ngầm sai đến hòng theo dõi nhất cử nhất động của hoàng hậu.
- Nàng đang mang thai, không cần hành lễ. - Cùng Du Ca ngồi xuống trường kỷ, Trình Liệt nhìn qua thái y đang quỳ gối - Sức khoẻ của hoàng hậu thế nào?
- Hồi bẩm hoàng thượng, sức khoẻ của hoàng hậu nương nương rất tốt, thần đang căn dặn nha hoàn cách chăm sóc cũng như việc ăn uống cho nương nương. Thần cũng sẽ kê toa thuốc an thai tốt nhất để nương nương sớm ngày hạ sinh long thai.
- Tốt! Truyền lệnh ban thưởng! Tất cả cung nhân ở Phụng Hoa cung nghe rõ, nếu hầu hạ nương nương chu đáo thì trẫm sẽ thăng cấp trọng thưởng!
- Chúng nô tỳ, nô tài đa tạ long ân! Chúc mừng hoàng thượng và nương nương!
Yêu cầu cung nhân lui ra, bấy giờ Trình Liệt mới nhìn qua Du Ca đang nằm trên trường kỷ với nụ cười mãn nguyện, ánh mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới cơ hồ thật dịu dàng và tiếp theo đặt tay lên chiếc bụng nhẵn nhụi đằng sau lớp y phục xoa nhẹ. Cuối cùng, nàng cũng đã mang thai đứa con của hắn! Nhớ lại ba năm trước khiến nàng sẩy thai, hắn vẫn chưa nguôi ngoai, nay xem như phúc lành trời ban để hai người có thêm mối liên kết vững chắc. Trước biểu hiện phấn chấn của hoàng thượng, Du Ca đặt tay lên bàn tay đang vuốt ve bụng mình, buồn cười bảo:
- Xem chàng vui chưa kìa, hớn hở cứ như một đứa trẻ.
- Dĩ nhiên phải vui chứ! Đây là đứa con đầu tiên của ta và nàng! Kể từ bây giờ, ta muốn nàng phải hết sức cẩn thận, không bắn cung hay luyện kiếm nữa, càng không được cưỡi ngựa, nếu nàng làm trái thì ta nhất định phạt!
- Hoàng thượng yên tâm, ta sẽ bảo vệ đứa trẻ này chu toàn.
Trình Liệt cúi xuống ôm lấy Du Ca, nàng cũng vòng tay qua ôm chặt cổ hắn, để cả hai cùng nhau tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ này. Tiếp theo hắn đẩy nhẹ nàng ra, nơi khoé mắt tràn đầy ý cười khoả lấp đi sự lạnh lẽo tức giận lúc trưa nay, hắn tuy đã có nhiều hoàng tử lẫn công chúa thế nhưng với đứa con trong bụng người nữ nhân này lại thấy rất vui và mong chờ, liền âu yếm hôn lên môi nàng.
- Đêm nay ta sẽ ở lại đây với nàng...
Nghe Trình Liệt thì thầm bên tai, Du Ca mỉm cười gật đầu, cảm nhận vòng tay đó ôm mình thật chặt và lòng nàng mãn nguyện vô cùng.
Khi một nữ nhân ở chốn hậu cung vui vẻ thì tự khắc sẽ có một nữ nhân khác đau khổ, bởi lúc này Triệu Mỹ Nhân đang tức giận hất đổ mọi thứ xuống đất không khỏi làm cung nhân ở đây giật mình sợ hãi. Thu Tạ vừa từ Phụng Hoa cung trở về và báo rằng tin hoàng hậu mang long thai là thật, chẳng những vậy hoàng thượng còn rất vui mừng lệnh ban thưởng cho thái y lẫn người ở phụng cung. Khi nghe xong thử hỏi làm sao Triệu quý phi chịu đựng nổi, hành động trút giận này cũng là lẽ đương nhiên. Nàng ta tự hỏi, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Nhớ ngày trước, hết Đinh Huệ rồi đến Bạch Tố lần lượt bị triệt hạ, nàng ta đã nghĩ đến một tương lai tốt đẹp hơn dành cho mình, vậy mà bây giờ thì sao...? Cục diện xoay vần, Du Ca lại nhận được ân sủng từ thánh thượng để rồi bây giờ còn mang long thai, đó là đích tử của hoàng hậu nên sẽ được coi trọng. Còn nàng ta làm bao nhiêu việc, hi sinh cả đứa con trong bụng để đạt được cái gì? Triệu Mỹ Nhân ngồi phịch xuống đất, cơn giận qua đi giờ lại khóc rấm rứt vì thấy bản thân bất lực.
Dù không còn hết mực lo lắng như trước nhưng thấy cảnh chủ nhân phẫn uất khóc lóc đến thế khiến Thu Tạ vài phần xót xa, liền đến bên cạnh an ủi:
- Xin nương nương đừng như vậy, sức khoẻ quan trọng. Nay hoàng hậu nương nương đã mang thai cũng xem như là ý trời, từ giờ người đừng so đo tính toán nữa mà tận tâm hầu hạ hoàng thượng, thể nào người cũng sẽ mang thai thôi.
Tức thì Triệu Mỹ Nhân ngừng khóc, tự hỏi những lời vừa rồi có phải phát ra từ môi Thu Tạ, nha hoàn trung thành luôn hiến mưu hiến kế giúp mình gạt bỏ mọi chướng ngại, sao lúc này có thể khuyên nhủ những lời chân tình đến thế? Ý trời ư? Không so đo tính toán nữa ư? Chỉ cần tận tâm hầu hạ ư? Triệu Mỹ Nhân này có thể chấp nhận những chuyện đó sao? Giương mắt nhìn Du Ca kia giành lấy hoàng thượng, sinh ra hoàng tử rồi mãi mãi ngồi yên trên phụng toạ à? Không! Không thể có chuyện đó! Kể từ lúc bước chân vào hậu cung của Bắc Đại này, nàng ta đã vạch sẵn cho mình mục tiêu: Trở thành nữ nhân được hoàng thượng sủng hạnh nhất và trở thành hoàng hậu! Thế thì sao bây giờ có thể chấp nhận mọi thứ theo ý trời?
Tức khắc Triệu Mỹ Nhân quay qua vung tay tát Thu Tạ khiến nàng ta say sẩm ngã ra đất.
- Ngươi nghe cho rõ, ta tuyệt đối không để mọi chuyện diễn ra như vậy! Ta phải giành lại những gì thuộc về ta, dù cho có hi sinh thế nào hay hi sinh bất cứ ai!
Giương mắt nhìn chủ nhân một lúc, Thu Tạ im lặng rồi chậm rãi đứng lên. Còn Triệu Mỹ Nhân cũng mau chóng đứng phắt dậy đồng thời đưa tay quệt nước mắt, tia nhìn trở nên sắc bén hơn. Nếu cả đời phải cúi đầu trước Du hoàng hậu đó thì nàng ta thà chết còn hơn! Thôi được, trước sau rồi cũng sẽ có cách thay đổi cục diện, phải kiên nhẫn chờ đợi! Ánh mắt của mỹ nhân họ Triệu hằn lên vẻ cay độc, hệt kiểu muốn nói sẽ bằng mọi cách kéo Du Ca xuống vực thẳm...
Ngày hôm sau Du Ca đến vườn thượng uyển, dù thái y căn dặn việc hạn chế đi lại nhưng vì đây là cuộc gặp mặt cần thiết nên không thể không đến. Chẳng quá lâu sau, hai bóng người xuất hiện cùng nhanh chóng tiến về phía đình viên, tiếp theo nàng nghe chất giọng trầm thấp của hai nam nhân đồng loạt cất lên:
- Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương! Nương nương vạn phúc!
Du Ca đứng dậy nhìn ra trước đình viên, không ai xa lạ chính là Tần Chinh và Du Quánh, liền cất tiếng cho miễn lễ sau đó yêu cầu hai người mau ngồi xuống. Hai người nam nhân nhìn nhau ngần ngừ chốc lát rồi cũng vâng lệnh nghe theo.
- Chúng thần hay tin nương nương đã mang long thai, xin chúc mừng nương nương!
- Biểu ca và Tần đại ca đừng khách khí, những khi chỉ có chúng ta thì hãy xưng hô theo đúng vai vế như trước đây. Hai huynh vừa từ biên cương trở về à?
- Đúng vậy, biểu muội! - Du Quánh đáp lời trước - Phần vì cuối năm, tướng quân ở các biên cương đều phải trở về cung để diện kiến thánh thượng, và lần này thêm một chuyện nữa là bọn huynh nghe về việc hoàng thượng cải chế chế độ quân lương nhưng Tần bá bá đứng ra phản đối.
- Hôm qua huynh về tướng phủ, có gặp qua phụ thân và nghe người nói rõ rằng những cải chế của hoàng thượng không phải là không tốt, duy chỉ là thời điểm này chưa phù hợp. - Tần Chinh nhìn qua vị hoàng hậu - Muội xem có thể khuyên nhủ được hoàng thượng không.
- Muội chỉ là hoàng hậu ở chốn hậu cung, không có quyền xen vào chuyện triều chính. Dẫu hiện tại hoàng thượng đối với muội tốt hơn trước nhưng không có nghĩa là người sẽ chịu lắng nghe những gì muội nói vì luôn có suy tính riêng.
Du Ca dứt lời, Du Quánh nhìn qua nàng, tự hiểu rằng việc này không thể giải quyết suôn sẻ trong một sớm một chiều, làm gì có chuyện một đế vương chí tôn lại nghe theo lời của giai nhân hậu cung cho dù đấy là hoàng hậu được ân sủng, đặc biệt đó là Trình Liệt - hoàng thượng có tâm cơ khó đoán. Bất giác thở dài trầm tư, Du Quánh bảo rằng:
- Biểu muội hãy đứng ngoài chuyện này, đừng nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng sức khoẻ. Dù muội được sủng hạnh hơn xưa thì cũng nên cẩn thận, hoàng thượng vốn dĩ có mối thù với Du gia chúng ta, bây giờ thêm việc Tần bá bá phản đối cải chế quân lương, chưa kể ngày trước Tần gia có thân tình với Du gia nữa, với hai dòng họ tiền triều như vậy ắt hẳn hoàng thượng sẽ không nhượng bộ.
Nghe lời phân tích tỉ mỉ đó, không khỏi làm lòng Du Ca dấy lên nỗi lo lắng bất an. Biểu ca của nàng nói đúng, chuyện xung đột lần này không riêng gì giữa Trình Liệt và thượng tướng quân mà ngẫu nhiên thế nào còn liên quan đến thế lực của tiền triều, ở đây là Tần gia. Hơn ai hết nàng hiểu rất rõ con người Trình Liệt, bản thân hắn căm hận phế đế Trình Sở tận xương tuỷ, với những dòng họ tiền triều dĩ nhiên sẽ không thuận hoà, mà Tần gia lẫn Du gia đều nằm trong số đó. Kín đáo đặt tay lên bụng mình, vừa nghĩ về đứa con đang mang nàng vừa tự hỏi oán hận mà hắn dành cho Du gia, cho đến bây giờ đã vơi bớt chưa...?
Ở phía xa, có một ánh mắt âm thầm theo dõi hoàng hậu và hai vị tướng quân. Sau đó gã rời đi và quay về Nhàn Ninh cung, hoá ra đó là thị vệ do Triệu quý phi ngầm sai đến hòng theo dõi nhất cử nhất động của hoàng hậu.