Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608
Khi Nhị Ngưu trở lại Yến Vương phủ, trời còn chưa sáng, là Tiểu Nhạc Tử tự mình đưa nó trở về.
“Vương gia đâu?”
Quản sự đón Nhị Ngưu vào ngượng ngùng nói: “Vương gia ngủ rồi, công công chờ một lát, tiểu nhân đi đánh thức Vương gia.”
Tiểu Nhạc Tử vội nói: “Không cần, ngươi chăm sóc tốt Khiếu Thiên tướng quân là được rồi, gia ta còn phải về cung phục mệnh.”
Chậc chậc, Yến Vương thật đúng là rộng lòng. Nửa đêm canh ba đón Khiếu Thiên tướng quân tiến cung, trong cung hiển nhiên đã xảy ra chuyện, vậy mà Yến Vương người ta cũng không thèm đợi, cứ thế ngủ say.
Tiểu Nhạc Tử cảm thán xong, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Nhị Ngưu.
Hắn nhất thời sửng sốt: “Khiếu Thiên tướng quân đâu?”
Quản sự chê cười nói: “Khiếu Thiên tướng quân mới từ nơi đó chui vào rồi ……”
Nhị Ngưu này, trước mặt công công sao có thể chui lỗ chó chứ, còn có một chút uy nghiêm của Khiếu Thiên tướng quân hay không?
Tiểu Nhạc Tử nhìn cửa động quản sự chỉ cũng ngây ngốc.
Khiếu Thiên tướng quân thế mà cũng sẽ chui lỗ chó á ——
Trong lòng cảm khái xong, Tiểu Nhạc Tử đưa ra lời cáo từ.
Quản sự tiễn Tiểu Nhạc Tử đến cửa hông, chờ thân ảnh Tiểu Nhạc Tử biến mất trong đêm đen, lập tức đem tin tức tới Dục Hợp Uyển.
Úc Cẩn giờ phút này đương nhiên chưa ngủ.
Muộn như vậy đón Nhị Ngưu tiến cung, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện, sự tình chỉ sợ còn không nhỏ, tám chín phần mười có liên quan đến Thái Tử. Sở dĩ bảo người nói với nội hầu là hắn ngủ rồi, là bày tỏ thái độ không thèm để bụng mà thôi.
Khụ khụ, cần ngụy trang vẫn phải ngụy trang thôi.
“Nhị Ngưu trở về rồi?” Nhận được tin tức nhưng không thấy Nhị Ngưu, Úc Cẩn nhướng mày, đứng ở cửa thư phòng huýt sáo một tiếng.
Hắn từ thuở nhỏ đã khổ công tập võ, khí tức vừa lâu vừa kéo dài, tiếng còi ở trong bóng đêm an tĩnh truyền ra rất xa.
Vừa mới nằm xuống trong ổ chăn ấm áp Nhị Ngưu vểnh tai lắng nghe, không tình nguyện bò dậy, đi đến chỗ chủ nhân đưa tin.
“Đi trong cung làm cái gì?” Úc Cẩn dùng sức xoa xoa đầu đại cẩu.
Nhị Ngưu giật giật cái mũi.
“Đồ tìm được rồi? Là thứ gì?” Úc Cẩn nói, khoa tay múa chân ra hình dạng một khúc thịt xương.
Nhị Ngưu quyết đoán nghiêng đầu cho một ánh mắt khinh thường.
Người khác ngốc còn chưa tính, vì sao chủ nhân cũng như vậy?
Mặt Úc Cẩn tối sầm.
Con chó chết này thế mà dám khinh bỉ hắn, hắn còn không phải lo con chó chết này nghe không hiểu sao.
Nhị Ngưu ở thư phòng tìm đông lật tây, hơn nửa ngày sau miệng trống không trở lại trước mặt Úc Cẩn, bất đắc dĩ lắc lắc cái đuôi.
Ngay cả một đồ vật tựa tựa để phân biệt cũng không có, bảo nó làm sao bây giờ?
Lúc này cửa truyền đến thanh âm: “Nhị Ngưu về rồi à.”
Úc Cẩn ra đón, giữ chặt tay Khương Tự: “Không phải bảo nàng ngủ trước sao.”
“Làm sao ngủ được. Nhị Ngưu đây là ——”
“Trong cung trong đêm mang Nhị Ngưu đi, tất nhiên là bảo nó tìm kiếm cái gì đó. Đáng tiếc Nhị Ngưu không biết nói, chỉ có thể thử để nó tìm ra đồ vật cùng loại xem.” Úc Cẩn nói rồi nhìn Nhị Ngưu một cái, thở dài, “Cũng không biết là cái gì, ở chỗ chúng ta hình như không có.”
Nhị Ngưu nhìn thấy Khương Tự lại như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên chạy vọt ra ngoài, đi thẳng đến chính phòng.
Hai người thấy thế theo sau, lại phát hiện Nhị Ngưu từ cửa sổ Tây sương phòng nhảy vào.
Khương Tự cùng Úc Cẩn liếc nhau, thần sắc khẽ biến.
A Hoan còn nhỏ, chưa đến thời điểm phân viện khác ở, liền ở tại Tây sương phòng của Dục Hợp Uyển.
Nhị Ngưu tiến vào chỗ ở A Hoan làm gì? Hay là ở chỗ A Hoan có đồ vật đó?
Không chờ hai người đi vào, Nhị Ngưu liền trở ra, miệng ngậm một vật nhét vào trong tay Khương Tự.
Khương Tự cầm lấy đồ vật kia xem xét kỹ càng, là một cái đại A Phúc, cũng chính là búp bê làm từ đất.
Nhị Ngưu thè lưỡi.
Ngậm đồ chơi này ở trong miệng quá khó chịu rồi, cộm đến răng đau.
“Chẳng lẽ trong cung muốn Nhị Ngưu tìm chính là cái tượng đất?” Khương Tự cúi đầu nhìn về phía Nhị Ngưu, lại thấy Nhị Ngưu lắc lắc đầu.
Úc Cẩn lắc đầu: “Xem ra không phải tượng đất. Nhị Ngưu tìm tượng đất này chỉ là tương tự vật kia, nói cách khác vật kia là hình người ——”
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều khẽ biến.
Đồ vật gì là hình người, lại có thể ở trong cung quấy nên sóng gió như vậy?
“Trở về phòng lại nói.”
Hai người nắm tay vào chính phòng, lưu lại Nhị Ngưu ngốc một hồi lâu.
Nó lập công lao lớn như vậy, lại bị nam nữ chủ nhân tay cầm tay vứt bỏ?
Vào phòng, Úc Cẩn hỏi Khương Tự: “A Tự, nàng cảm thấy đồ vật kia sẽ là cái gì?”
Khương Tự liếc xéo Úc Cẩn một cái, cười nói: “Chàng chỉ sợ cũng đoán được đi, đồ vật kia tám chín phần mười là cái người gỗ.”
Úc Cẩn cười lạnh: “Thái Tử lúc này thật đúng là làm lớn.”
Ánh mắt Khương Tự nhìn hướng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, chỉ sợ trời vừa sáng, bầu trời sẽ thay đổi.”
Họa vu cổ trong lịch sử, đều bắt nguồn từ người gỗ, chính là việc mà đế vương kiêng kị nhất.
“A Tự, nàng nói một cái người gỗ nho nhỏ, thật có thể đưa người vào chỗ chết?” Úc Cẩn vuốt ve cằm lún phún râu, hỏi.
Hắn ở phía Nam nhiều năm, có chút hiểu biết Ô Miêu tộc, nhưng dù là Ô Miêu tộc có rất nhiều thần kỳ dị thuật, cũng không nghe nói dùng người gỗ hại người.
Khương Tự lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Khi nàng đi theo Ô Miêu đại trưởng lão tu tập, thật ra có từng ngẫu nhiên nghe đại trưởng lão nhắc tới, đi về hướng nam có một hải đảo, trên đảo có dị nhân có thể lấy chú pháp khống chế đồ vật không có sự sống. Người gỗ…… Cũng coi như đồ vật không có sự sống nhỉ?
Mà này đó nàng chỉ nghe được đại khái, đại trưởng lão không có nhiều lời.
“Vô luận như thế nào, phụ hoàng đau tim tới rất kỳ quặc, đúng lúc khớp với người gỗ xuất hiện, trong đó chắc chắn có liên hệ.”
Cho dù người gỗ không có tác dụng, Cảnh Minh Đế đột nhiên tim đau thắt chỉ sợ cũng có người ở trong đó động tay chân.
Úc Cẩn ôm lấy Khương Tự: “Thôi, không nghĩ nữa, chúng ta trước tiên ngủ đi, chờ ngày mai còn có một hồi mưa gió để xem.”
Hai người sóng vai nằm xuống, buông màn.
Một lát sau, thanh âm Khương Tự vang lên: “A Cẩn.”
“Hử?”
“Lần này, Thái Tử tránh không khỏi nhỉ?”
Úc Cẩn khẽ cười một tiếng, ngữ khí gợn sóng bất kinh có vẻ có chút vô tình: “Người gỗ nếu có quan hệ với Thái Tử, hắn tất nhiên chạy trời không khỏi nắng.”
Trong bóng tối Khương Tự cong lên khóe môi.
Như vậy xem ra, lần này mục tiêu nhỏ của bọn họ đã sớm thực hiện được rồi nhỉ.
“Ngủ đi.” Úc Cẩn vươn một cánh tay, khoát lên trên người Khương Tự.
Màn dần dần không còn động tĩnh.
Cảnh Minh Đế ngồi lặng ở Càn Thanh cung thật lâu, chờ đến sắc trời gần sáng, rốt cuộc đem ý chỉ truyền xuống.
Thái Tử nửa đêm mưu nghịch, ban một ly rượu độc, Thái Tử Phi cùng Thái tôn biếm làm thứ dân, từ đây trường cư Tĩnh viên. Còn về những người khác ở Đông Cung, từ trên xuống dưới, phàm là làm việc cho Thái Tử đều ban chết.
Ý chỉ truyền tới chỗ Thái Tử Phi, Thái Tử Phi ôm Thuần ca nhi, nước mắt rơi lã chã.
Nước mắt này có sợ hãi, càng nhiều lại là may mắn.
Nàng vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị hẳn phải chết, không nghĩ tới phụ hoàng nhân từ, để lại một cái mạng cho nàng, thậm chí cho nàng một chỗ che mưa chắn gió, có thể trông nom Thuần ca nhi trưởng thành.
Kết quả như thế, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.
Thái Tử Phi kéo Thuần ca nhi, nghiêm túc dập đầu mấy cái với phương hướng Càn Thanh cung.
Phan Hải tự mình đến truyền chỉ than nhẹ một tiếng, nói: “ Vật trong cung đừng động vào, ngài mang theo Thái …… Tiểu công tử sớm đến Tĩnh viên đi.”
“Vương gia đâu?”
Quản sự đón Nhị Ngưu vào ngượng ngùng nói: “Vương gia ngủ rồi, công công chờ một lát, tiểu nhân đi đánh thức Vương gia.”
Tiểu Nhạc Tử vội nói: “Không cần, ngươi chăm sóc tốt Khiếu Thiên tướng quân là được rồi, gia ta còn phải về cung phục mệnh.”
Chậc chậc, Yến Vương thật đúng là rộng lòng. Nửa đêm canh ba đón Khiếu Thiên tướng quân tiến cung, trong cung hiển nhiên đã xảy ra chuyện, vậy mà Yến Vương người ta cũng không thèm đợi, cứ thế ngủ say.
Tiểu Nhạc Tử cảm thán xong, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Nhị Ngưu.
Hắn nhất thời sửng sốt: “Khiếu Thiên tướng quân đâu?”
Quản sự chê cười nói: “Khiếu Thiên tướng quân mới từ nơi đó chui vào rồi ……”
Nhị Ngưu này, trước mặt công công sao có thể chui lỗ chó chứ, còn có một chút uy nghiêm của Khiếu Thiên tướng quân hay không?
Tiểu Nhạc Tử nhìn cửa động quản sự chỉ cũng ngây ngốc.
Khiếu Thiên tướng quân thế mà cũng sẽ chui lỗ chó á ——
Trong lòng cảm khái xong, Tiểu Nhạc Tử đưa ra lời cáo từ.
Quản sự tiễn Tiểu Nhạc Tử đến cửa hông, chờ thân ảnh Tiểu Nhạc Tử biến mất trong đêm đen, lập tức đem tin tức tới Dục Hợp Uyển.
Úc Cẩn giờ phút này đương nhiên chưa ngủ.
Muộn như vậy đón Nhị Ngưu tiến cung, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện, sự tình chỉ sợ còn không nhỏ, tám chín phần mười có liên quan đến Thái Tử. Sở dĩ bảo người nói với nội hầu là hắn ngủ rồi, là bày tỏ thái độ không thèm để bụng mà thôi.
Khụ khụ, cần ngụy trang vẫn phải ngụy trang thôi.
“Nhị Ngưu trở về rồi?” Nhận được tin tức nhưng không thấy Nhị Ngưu, Úc Cẩn nhướng mày, đứng ở cửa thư phòng huýt sáo một tiếng.
Hắn từ thuở nhỏ đã khổ công tập võ, khí tức vừa lâu vừa kéo dài, tiếng còi ở trong bóng đêm an tĩnh truyền ra rất xa.
Vừa mới nằm xuống trong ổ chăn ấm áp Nhị Ngưu vểnh tai lắng nghe, không tình nguyện bò dậy, đi đến chỗ chủ nhân đưa tin.
“Đi trong cung làm cái gì?” Úc Cẩn dùng sức xoa xoa đầu đại cẩu.
Nhị Ngưu giật giật cái mũi.
“Đồ tìm được rồi? Là thứ gì?” Úc Cẩn nói, khoa tay múa chân ra hình dạng một khúc thịt xương.
Nhị Ngưu quyết đoán nghiêng đầu cho một ánh mắt khinh thường.
Người khác ngốc còn chưa tính, vì sao chủ nhân cũng như vậy?
Mặt Úc Cẩn tối sầm.
Con chó chết này thế mà dám khinh bỉ hắn, hắn còn không phải lo con chó chết này nghe không hiểu sao.
Nhị Ngưu ở thư phòng tìm đông lật tây, hơn nửa ngày sau miệng trống không trở lại trước mặt Úc Cẩn, bất đắc dĩ lắc lắc cái đuôi.
Ngay cả một đồ vật tựa tựa để phân biệt cũng không có, bảo nó làm sao bây giờ?
Lúc này cửa truyền đến thanh âm: “Nhị Ngưu về rồi à.”
Úc Cẩn ra đón, giữ chặt tay Khương Tự: “Không phải bảo nàng ngủ trước sao.”
“Làm sao ngủ được. Nhị Ngưu đây là ——”
“Trong cung trong đêm mang Nhị Ngưu đi, tất nhiên là bảo nó tìm kiếm cái gì đó. Đáng tiếc Nhị Ngưu không biết nói, chỉ có thể thử để nó tìm ra đồ vật cùng loại xem.” Úc Cẩn nói rồi nhìn Nhị Ngưu một cái, thở dài, “Cũng không biết là cái gì, ở chỗ chúng ta hình như không có.”
Nhị Ngưu nhìn thấy Khương Tự lại như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên chạy vọt ra ngoài, đi thẳng đến chính phòng.
Hai người thấy thế theo sau, lại phát hiện Nhị Ngưu từ cửa sổ Tây sương phòng nhảy vào.
Khương Tự cùng Úc Cẩn liếc nhau, thần sắc khẽ biến.
A Hoan còn nhỏ, chưa đến thời điểm phân viện khác ở, liền ở tại Tây sương phòng của Dục Hợp Uyển.
Nhị Ngưu tiến vào chỗ ở A Hoan làm gì? Hay là ở chỗ A Hoan có đồ vật đó?
Không chờ hai người đi vào, Nhị Ngưu liền trở ra, miệng ngậm một vật nhét vào trong tay Khương Tự.
Khương Tự cầm lấy đồ vật kia xem xét kỹ càng, là một cái đại A Phúc, cũng chính là búp bê làm từ đất.
Nhị Ngưu thè lưỡi.
Ngậm đồ chơi này ở trong miệng quá khó chịu rồi, cộm đến răng đau.
“Chẳng lẽ trong cung muốn Nhị Ngưu tìm chính là cái tượng đất?” Khương Tự cúi đầu nhìn về phía Nhị Ngưu, lại thấy Nhị Ngưu lắc lắc đầu.
Úc Cẩn lắc đầu: “Xem ra không phải tượng đất. Nhị Ngưu tìm tượng đất này chỉ là tương tự vật kia, nói cách khác vật kia là hình người ——”
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều khẽ biến.
Đồ vật gì là hình người, lại có thể ở trong cung quấy nên sóng gió như vậy?
“Trở về phòng lại nói.”
Hai người nắm tay vào chính phòng, lưu lại Nhị Ngưu ngốc một hồi lâu.
Nó lập công lao lớn như vậy, lại bị nam nữ chủ nhân tay cầm tay vứt bỏ?
Vào phòng, Úc Cẩn hỏi Khương Tự: “A Tự, nàng cảm thấy đồ vật kia sẽ là cái gì?”
Khương Tự liếc xéo Úc Cẩn một cái, cười nói: “Chàng chỉ sợ cũng đoán được đi, đồ vật kia tám chín phần mười là cái người gỗ.”
Úc Cẩn cười lạnh: “Thái Tử lúc này thật đúng là làm lớn.”
Ánh mắt Khương Tự nhìn hướng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, chỉ sợ trời vừa sáng, bầu trời sẽ thay đổi.”
Họa vu cổ trong lịch sử, đều bắt nguồn từ người gỗ, chính là việc mà đế vương kiêng kị nhất.
“A Tự, nàng nói một cái người gỗ nho nhỏ, thật có thể đưa người vào chỗ chết?” Úc Cẩn vuốt ve cằm lún phún râu, hỏi.
Hắn ở phía Nam nhiều năm, có chút hiểu biết Ô Miêu tộc, nhưng dù là Ô Miêu tộc có rất nhiều thần kỳ dị thuật, cũng không nghe nói dùng người gỗ hại người.
Khương Tự lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Khi nàng đi theo Ô Miêu đại trưởng lão tu tập, thật ra có từng ngẫu nhiên nghe đại trưởng lão nhắc tới, đi về hướng nam có một hải đảo, trên đảo có dị nhân có thể lấy chú pháp khống chế đồ vật không có sự sống. Người gỗ…… Cũng coi như đồ vật không có sự sống nhỉ?
Mà này đó nàng chỉ nghe được đại khái, đại trưởng lão không có nhiều lời.
“Vô luận như thế nào, phụ hoàng đau tim tới rất kỳ quặc, đúng lúc khớp với người gỗ xuất hiện, trong đó chắc chắn có liên hệ.”
Cho dù người gỗ không có tác dụng, Cảnh Minh Đế đột nhiên tim đau thắt chỉ sợ cũng có người ở trong đó động tay chân.
Úc Cẩn ôm lấy Khương Tự: “Thôi, không nghĩ nữa, chúng ta trước tiên ngủ đi, chờ ngày mai còn có một hồi mưa gió để xem.”
Hai người sóng vai nằm xuống, buông màn.
Một lát sau, thanh âm Khương Tự vang lên: “A Cẩn.”
“Hử?”
“Lần này, Thái Tử tránh không khỏi nhỉ?”
Úc Cẩn khẽ cười một tiếng, ngữ khí gợn sóng bất kinh có vẻ có chút vô tình: “Người gỗ nếu có quan hệ với Thái Tử, hắn tất nhiên chạy trời không khỏi nắng.”
Trong bóng tối Khương Tự cong lên khóe môi.
Như vậy xem ra, lần này mục tiêu nhỏ của bọn họ đã sớm thực hiện được rồi nhỉ.
“Ngủ đi.” Úc Cẩn vươn một cánh tay, khoát lên trên người Khương Tự.
Màn dần dần không còn động tĩnh.
Cảnh Minh Đế ngồi lặng ở Càn Thanh cung thật lâu, chờ đến sắc trời gần sáng, rốt cuộc đem ý chỉ truyền xuống.
Thái Tử nửa đêm mưu nghịch, ban một ly rượu độc, Thái Tử Phi cùng Thái tôn biếm làm thứ dân, từ đây trường cư Tĩnh viên. Còn về những người khác ở Đông Cung, từ trên xuống dưới, phàm là làm việc cho Thái Tử đều ban chết.
Ý chỉ truyền tới chỗ Thái Tử Phi, Thái Tử Phi ôm Thuần ca nhi, nước mắt rơi lã chã.
Nước mắt này có sợ hãi, càng nhiều lại là may mắn.
Nàng vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị hẳn phải chết, không nghĩ tới phụ hoàng nhân từ, để lại một cái mạng cho nàng, thậm chí cho nàng một chỗ che mưa chắn gió, có thể trông nom Thuần ca nhi trưởng thành.
Kết quả như thế, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.
Thái Tử Phi kéo Thuần ca nhi, nghiêm túc dập đầu mấy cái với phương hướng Càn Thanh cung.
Phan Hải tự mình đến truyền chỉ than nhẹ một tiếng, nói: “ Vật trong cung đừng động vào, ngài mang theo Thái …… Tiểu công tử sớm đến Tĩnh viên đi.”