Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Trên cả đường đi Lâm Miên đều len lén đánh giá Lý Viên, mặc dù cậu không có ý định tranh giành người yêu với Lý Viên nhưng cậu vẫn không kìm được mà so sánh mình với anh.
Lý Viên chân dài eo nhỏ da trắng, cao hơn cậu đẹp hơn cậu, âm thầm so sánh một lần, cậu cảm thấy được mình thua triệt để, cậu không nghĩ ra tại sao Tạ Đình lại thấy cậu giống Lý Viên, cậu thậm chí còn cảm thấy bất công thay cho Lý Viên. Trong quá trình yêu đương Tạ Đình còn chẳng có cố gắng gì cả mà khi người ta vừa đi hắn đã tìm một người thế thân khác.
Lâm Miên nghĩ tới xuất thần, không để ý Lý Viên đã đứng lại, suýt chút nữa cậu đã đâm vào anh, cậu vội vàng phanh xe, hai tay theo phản xạ níu sau lưng Lý Viên. Nhận ra mình đã chạm vào anh, cậu càng hốt hoảng hơn: “Xin lỗi xin lỗi, tôi đứng không vững.”
Lý Viên lại tốt tính đến kỳ lạ, anh chỉ cười tủm tỉm nói không sao, nụ cười này của anh so với nụ cười trong tấm hình Lâm Miên thấy còn đẹp hơn mấy lần. Đối với nụ cười của Lý Viên, trước đây Lâm Miên còn luôn cho rằng mình bắt chước rất giống, bây giờ nghĩ lại cậu mới cảm thấy mình cũng chỉ như cóc đi guốc như khỉ đeo hoa mà thôi, cậu cũng không cảm thấy khó chịu, còn hơi hơi đắc chí vì mình giống Lý Viên.
Lý Viên là đại soái ca, cậu giống Lý Viên, nếu như làm tròn thì cậu cũng là đại soái ca đó!
Lâm Miên vốn cho rằng Lý Viên sẽ để ý đến sự tồn tại của cậu, thậm chí còn có thể gây khó dễ với cậu, nhưng xem ra là bản thân cậu lòng lấy tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, ấn tượng ban đầu của cậu đối với Lý Viên cũng ngày càng tốt lên.
Hai người cùng tiến vào ghế lô riêng, trong phòng đang náo nhiệt bỗng nhiên im phăng phắc, chẳng ai ngờ được hàng thật và hàng nhái lại xuất hiện cùng một lúc, kể cả Lâm Miên đã luyện được một tấm da mặt dày đi nữa thì lúc này vẫn không thể nào đối diện với ánh mắt của mọi người một cách tự nhiên được.
Chưa bao giờ cậu khát vọng Tạ Đình lập tức xuất hiện trước mặt mình như bây giờ.
Cũng may Lý Viên cất lời nói chuyện tạo cơ hội cho mọi người trong phòng mở miệng, anh dẫn cậu tới một ghế ở giữa ngồi xuống, để cậu ngồi cạnh mình.
Lâm Miên liên tục nhìn ra cửa, mãi vẫn không thấy Tạ Đình đâu, nghĩ một chút, cậu gửi cho Tạ Đình một tin nhắn, nói mình đã đến ghế lô riêng.
Vừa nhắn tin xong thì cậu lại thấy người có địa vị cao như Lý Viên lại đang châm trà cho người có địa vị thấp là mình, cậu vội đè tay của Lý Viên lại, kinh ngạc thốt lên: “Để tôi!”
Câu nói này vừa cất lên đã thu hút hết ánh mắt của mọi người trong ghế lô riêng, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau nhìn cậu. Bình thường họ chỉ đối xử thờ ơ với Lâm Miên, nhưng bây giờ chính chủ đã xuất hiện rồi, không tránh nổi việc họ toát ra vẻ khinh miệt với cậu. Tuy Lâm Miên sẽ không đến nỗi khó chịu vì ánh nhìn của người khác, nhưng trong lòng cậu vẫn có phần không thoải mái, cậu có hơi hối hận vì đã quyết định đến đây, thiếu gì lúc gặp được Lý Viên, vậy mà cậu lại chọn phải lúc ở trước mặt bạn bè của Tạ Đình, đúng là không tránh khỏi việc bị người ta xem thường.
“Làm sao vậy?” Lý Viên ghé sát vào Lâm Miên nói, nhìn vẻ mặt hơi đờ đẫn của Lâm Miên, anh nhẹ giọng nói: “Họ không có ý gì đâu, không cần để trong lòng.”
Gương mặt tuấn tú của Lý Viên khuếch đại trước mắt Lâm Miên, cậu theo bản năng mà ực một cái, gật gật đầu trong âm thanh dịu dàng của Lý Viên cất lên.
Cũng may cuối cùng Tạ Đình cũng tới, hắn vội vã đi vào trong ghế lô riêng. Việc đầu tiên hắn làm là tìm Lâm Miên, cậu như tìm thấy cứu tinh mở to mắt nhìn Tạ Đình, Tạ Đình thấy Lý Viên ngồi cạnh Lâm Miên thì vẻ mặt hơi lúng túng. Hắn bước nhanh tới rồi sờ sờ mặt Lâm Miên nói: “Tại sao lại tự mình lên đây?”
Từ trước đến nay Lâm Miên khi ở trước mặt Tạ Đình đều hơi yếu ớt, cậu mặc kệ mấy người khác mà nắm chặt tay Tạ Đình làm nũng: “Ai cho anh đến muộn như vậy?” Mở to đôi mắt tỏa sáng nói: “Là Lý tiên sinh đưa em lên đây.”
Lúc này Tạ Đình mới nhìn về phía Lý Viên nói câu cảm ơn.
Lý Viên vẫn cười như trước: “Dễ như ăn cháo thôi mà, em ấy rất đáng yêu.”
Lâm Miên nhận ra là Lý Viên đang khen cậu, không khỏi lâng lâng, ngượng ngùng nghiêng người nở nụ cười chân thật với Lý Viên, hình như hai người tương tác làm cho Tạ Đình bất mãn. Tay Lâm Miên bị nhéo nhéo, cậu tưởng Tạ Đình không thích mình giao lưu với Lý Viên nên đành phải đặt tất cả sự chú ý lên người Tạ Đình.
Lần tụ hội này là tiệc đón gió tẩy trần cho Lý Viên, vậy nên tất nhiên Lý Viên chính là trung tâm của bữa tiệc, Lâm Miên cố để sự tồn tại của mình giảm xuống đến mức thấp nhất. Dù sao một mâm cơm ở đây cũng đủ để cho cậu ăn cả tuần, nếu đã đến rồi thì đương nhiên cậu phải ăn cho thật no rồi mới về.
Thế nhưng Tạ Đình lại cố tình không muốn cho cậu yên ổn, hết bắt cậu gắp rau lại bắt cậu bóc tôm, mà những việc này Lâm Miên đều làm quen tay rồi. Hết cách mà, lương Tạ Đình cho cậu quá cao, ngay cả người cậu cũng là của Tạ Đình, cho nên cậu cũng không để ý rằng sức lao động của cậu có giá rẻ đến mức có thể bỏ qua.
Cậu tưởng rằng cậu chỉ cần im như gà làm tốt việc của mình là đủ rồi, vậy mà chủ đề lại bỗng nhiên kéo sang cậu, cũng không biết là người nào thiếu đạo đức nói đến chuyện của cậu với Lý Viên, bắt cậu phải ngẩng đầu lên để mọi người so sánh. Lâm Miên lầm bầm mắng trong lòng, âm thầm cấu đùi một cái để mắt mình tiết ra chút nước, sau đó cậu tủi thân nhìn Tạ Đình mà chẳng nói gì, cứ nhìn như vậy, mãi đến tận khi Tạ Đình bị cậu làm mềm lòng, nói một câu đừng trêu em ấy, cậu mới hít hít mũi thu nước mắt lại.
Cậu lơ đãng thấy Lý Viên cười như không cười nhìn chằm chằm đùi của cậu, Lâm Miên hơi hồi hộp, cậu đoán là anh đã nhìn thấy rồi, nhưng cậu cũng không thể thừa nhận, vậy nên cậu lại cúi đầu tách cua.
Ăn một bữa mất tận hai tiếng, bụng Lâm Miên cũng phình lên, Tạ Đình nhìn khuôn mặt thỏa mãn của cậu, cười mắng cậu: “Chút tiền đồ này.”
Lâm Miên ợ một cái, nghĩ thầm, ai mà biết được sau này cậu còn có cơ hội ăn như thế này nữa hay không, nên đương nhiên là cậu phải ăn thật no rồi, trên mặt cậu nở nụ cười ngọt ngào, lời ngon tiếng ngọt thi nhau tới: “Có anh ở đây thì em cần tiền đồ để làm gì chứ.”
Quả nhiên Tạ Đình lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Vì mọi người đều uống rượu nên Tạ Đình phải gọi tài xế tới đón, anh chờ trong phòng khách. Những người khác đã về gần hết rồi, trong phòng chỉ còn lại Tạ Đình với Lâm Miên, Lâm Miên quá mót, hỏi phục vụ chỗ của nhà vệ sinh, tới lúc cậu đi ra chuẩn bị trở về ghế lô riêng thì lại thấy Lý Viên đi vào.
Cậu là một tiểu tình nhân vô cùng biết điều, kim chủ và bạch nguyệt quang ôn chuyện cũ, cậu sẽ không quấy rầy. Cậu đành đứng chờ ở hành lang, cho rằng hai người đã lâu không gặp nhau chắc chắn thiên lôi câu động địa hỏa(1), nhất định sẽ nói chuyện thật lâu, nhưng cậu chờ chưa được hai phút thì Lý Viên đã đi ra rồi? Lâm Miên vẫn còn đứng trước cửa, lần này cậu đâm thẳng vào, hơi lúng túng sờ mũi.
(1) thiên lôi câu động địa hỏa: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa một đôi tình nhân. Một bên “thiên lôi” (sét), một bên “địa hỏa” (lửa), nếu ở gần nhau thì sẽ “động”.
Lý Viên bước tới chỗ cậu, cậu vội vã đứng thẳng, Lý Viên nói: “Hẹn gặp lại lần sau.”
Lâm Miên theo bản năng mà gật đầu, bỗng nhiên cậu chợt nhận ra, bọn họ lại cần gặp lại sao?
Tuy mặt nào của Lý Viên cũng tốt nhưng hai ngươig cũng miễn cưỡng được tính là tình địch đúng không? Mà tình địch gặp mặt thì cũng chẳng có chuyện tốt gì xảy ra cả, cho nên không cần phải gặp lại đâu.
Cậu viết hết lời muốn nói lên mặt, Lý Viên nhìn không nhịn được cười, nói rằng: “Lúc còn ở Paris anh có nghe mọi người kể về em, không ngờ là người thật còn thú vị hơn.”
Ai cũng thích được soái ca khen, Lâm Miên vội vàng khen lại: “Anh cũng đẹp trai hơn trong ảnh.”
Lý Viên chẳng nói gì cả, chỉ chỉ trong phòng: “Vào đi, Tạ Đình đang chờ em đấy.”
Lâm Miên nghĩ đến quan hệ của cậu và Tạ Đình, suýt nữa đã nói nếu anh có ý với Tạ Đình thì tôi sẽ lập tức cuốn gói rời đi. Nhưng mà cậu lại không dám nói, cậu vẫn là chờ Tạ Đình chủ động đi, dù sao nguyên tắc cơ bản nhất của nhân viên là không được đoán bừa ý của sếp.
Cậu phất tay với Lý Viên rồi đi tìm Tạ Đình, Tạ Đình hơi bất mãn vì cậu đi quá lâu nên Lâm Miên đành phải làm nũng dỗ dành, như vậy lông mày của Tạ Đình mới có thể duỗi ra được.
Cậu nghĩ, Tạ Đình càng ngày càng khó hầu hạ, cậu vẫn nên từ chức sớm một chút.
Lý Viên chân dài eo nhỏ da trắng, cao hơn cậu đẹp hơn cậu, âm thầm so sánh một lần, cậu cảm thấy được mình thua triệt để, cậu không nghĩ ra tại sao Tạ Đình lại thấy cậu giống Lý Viên, cậu thậm chí còn cảm thấy bất công thay cho Lý Viên. Trong quá trình yêu đương Tạ Đình còn chẳng có cố gắng gì cả mà khi người ta vừa đi hắn đã tìm một người thế thân khác.
Lâm Miên nghĩ tới xuất thần, không để ý Lý Viên đã đứng lại, suýt chút nữa cậu đã đâm vào anh, cậu vội vàng phanh xe, hai tay theo phản xạ níu sau lưng Lý Viên. Nhận ra mình đã chạm vào anh, cậu càng hốt hoảng hơn: “Xin lỗi xin lỗi, tôi đứng không vững.”
Lý Viên lại tốt tính đến kỳ lạ, anh chỉ cười tủm tỉm nói không sao, nụ cười này của anh so với nụ cười trong tấm hình Lâm Miên thấy còn đẹp hơn mấy lần. Đối với nụ cười của Lý Viên, trước đây Lâm Miên còn luôn cho rằng mình bắt chước rất giống, bây giờ nghĩ lại cậu mới cảm thấy mình cũng chỉ như cóc đi guốc như khỉ đeo hoa mà thôi, cậu cũng không cảm thấy khó chịu, còn hơi hơi đắc chí vì mình giống Lý Viên.
Lý Viên là đại soái ca, cậu giống Lý Viên, nếu như làm tròn thì cậu cũng là đại soái ca đó!
Lâm Miên vốn cho rằng Lý Viên sẽ để ý đến sự tồn tại của cậu, thậm chí còn có thể gây khó dễ với cậu, nhưng xem ra là bản thân cậu lòng lấy tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, ấn tượng ban đầu của cậu đối với Lý Viên cũng ngày càng tốt lên.
Hai người cùng tiến vào ghế lô riêng, trong phòng đang náo nhiệt bỗng nhiên im phăng phắc, chẳng ai ngờ được hàng thật và hàng nhái lại xuất hiện cùng một lúc, kể cả Lâm Miên đã luyện được một tấm da mặt dày đi nữa thì lúc này vẫn không thể nào đối diện với ánh mắt của mọi người một cách tự nhiên được.
Chưa bao giờ cậu khát vọng Tạ Đình lập tức xuất hiện trước mặt mình như bây giờ.
Cũng may Lý Viên cất lời nói chuyện tạo cơ hội cho mọi người trong phòng mở miệng, anh dẫn cậu tới một ghế ở giữa ngồi xuống, để cậu ngồi cạnh mình.
Lâm Miên liên tục nhìn ra cửa, mãi vẫn không thấy Tạ Đình đâu, nghĩ một chút, cậu gửi cho Tạ Đình một tin nhắn, nói mình đã đến ghế lô riêng.
Vừa nhắn tin xong thì cậu lại thấy người có địa vị cao như Lý Viên lại đang châm trà cho người có địa vị thấp là mình, cậu vội đè tay của Lý Viên lại, kinh ngạc thốt lên: “Để tôi!”
Câu nói này vừa cất lên đã thu hút hết ánh mắt của mọi người trong ghế lô riêng, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau nhìn cậu. Bình thường họ chỉ đối xử thờ ơ với Lâm Miên, nhưng bây giờ chính chủ đã xuất hiện rồi, không tránh nổi việc họ toát ra vẻ khinh miệt với cậu. Tuy Lâm Miên sẽ không đến nỗi khó chịu vì ánh nhìn của người khác, nhưng trong lòng cậu vẫn có phần không thoải mái, cậu có hơi hối hận vì đã quyết định đến đây, thiếu gì lúc gặp được Lý Viên, vậy mà cậu lại chọn phải lúc ở trước mặt bạn bè của Tạ Đình, đúng là không tránh khỏi việc bị người ta xem thường.
“Làm sao vậy?” Lý Viên ghé sát vào Lâm Miên nói, nhìn vẻ mặt hơi đờ đẫn của Lâm Miên, anh nhẹ giọng nói: “Họ không có ý gì đâu, không cần để trong lòng.”
Gương mặt tuấn tú của Lý Viên khuếch đại trước mắt Lâm Miên, cậu theo bản năng mà ực một cái, gật gật đầu trong âm thanh dịu dàng của Lý Viên cất lên.
Cũng may cuối cùng Tạ Đình cũng tới, hắn vội vã đi vào trong ghế lô riêng. Việc đầu tiên hắn làm là tìm Lâm Miên, cậu như tìm thấy cứu tinh mở to mắt nhìn Tạ Đình, Tạ Đình thấy Lý Viên ngồi cạnh Lâm Miên thì vẻ mặt hơi lúng túng. Hắn bước nhanh tới rồi sờ sờ mặt Lâm Miên nói: “Tại sao lại tự mình lên đây?”
Từ trước đến nay Lâm Miên khi ở trước mặt Tạ Đình đều hơi yếu ớt, cậu mặc kệ mấy người khác mà nắm chặt tay Tạ Đình làm nũng: “Ai cho anh đến muộn như vậy?” Mở to đôi mắt tỏa sáng nói: “Là Lý tiên sinh đưa em lên đây.”
Lúc này Tạ Đình mới nhìn về phía Lý Viên nói câu cảm ơn.
Lý Viên vẫn cười như trước: “Dễ như ăn cháo thôi mà, em ấy rất đáng yêu.”
Lâm Miên nhận ra là Lý Viên đang khen cậu, không khỏi lâng lâng, ngượng ngùng nghiêng người nở nụ cười chân thật với Lý Viên, hình như hai người tương tác làm cho Tạ Đình bất mãn. Tay Lâm Miên bị nhéo nhéo, cậu tưởng Tạ Đình không thích mình giao lưu với Lý Viên nên đành phải đặt tất cả sự chú ý lên người Tạ Đình.
Lần tụ hội này là tiệc đón gió tẩy trần cho Lý Viên, vậy nên tất nhiên Lý Viên chính là trung tâm của bữa tiệc, Lâm Miên cố để sự tồn tại của mình giảm xuống đến mức thấp nhất. Dù sao một mâm cơm ở đây cũng đủ để cho cậu ăn cả tuần, nếu đã đến rồi thì đương nhiên cậu phải ăn cho thật no rồi mới về.
Thế nhưng Tạ Đình lại cố tình không muốn cho cậu yên ổn, hết bắt cậu gắp rau lại bắt cậu bóc tôm, mà những việc này Lâm Miên đều làm quen tay rồi. Hết cách mà, lương Tạ Đình cho cậu quá cao, ngay cả người cậu cũng là của Tạ Đình, cho nên cậu cũng không để ý rằng sức lao động của cậu có giá rẻ đến mức có thể bỏ qua.
Cậu tưởng rằng cậu chỉ cần im như gà làm tốt việc của mình là đủ rồi, vậy mà chủ đề lại bỗng nhiên kéo sang cậu, cũng không biết là người nào thiếu đạo đức nói đến chuyện của cậu với Lý Viên, bắt cậu phải ngẩng đầu lên để mọi người so sánh. Lâm Miên lầm bầm mắng trong lòng, âm thầm cấu đùi một cái để mắt mình tiết ra chút nước, sau đó cậu tủi thân nhìn Tạ Đình mà chẳng nói gì, cứ nhìn như vậy, mãi đến tận khi Tạ Đình bị cậu làm mềm lòng, nói một câu đừng trêu em ấy, cậu mới hít hít mũi thu nước mắt lại.
Cậu lơ đãng thấy Lý Viên cười như không cười nhìn chằm chằm đùi của cậu, Lâm Miên hơi hồi hộp, cậu đoán là anh đã nhìn thấy rồi, nhưng cậu cũng không thể thừa nhận, vậy nên cậu lại cúi đầu tách cua.
Ăn một bữa mất tận hai tiếng, bụng Lâm Miên cũng phình lên, Tạ Đình nhìn khuôn mặt thỏa mãn của cậu, cười mắng cậu: “Chút tiền đồ này.”
Lâm Miên ợ một cái, nghĩ thầm, ai mà biết được sau này cậu còn có cơ hội ăn như thế này nữa hay không, nên đương nhiên là cậu phải ăn thật no rồi, trên mặt cậu nở nụ cười ngọt ngào, lời ngon tiếng ngọt thi nhau tới: “Có anh ở đây thì em cần tiền đồ để làm gì chứ.”
Quả nhiên Tạ Đình lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Vì mọi người đều uống rượu nên Tạ Đình phải gọi tài xế tới đón, anh chờ trong phòng khách. Những người khác đã về gần hết rồi, trong phòng chỉ còn lại Tạ Đình với Lâm Miên, Lâm Miên quá mót, hỏi phục vụ chỗ của nhà vệ sinh, tới lúc cậu đi ra chuẩn bị trở về ghế lô riêng thì lại thấy Lý Viên đi vào.
Cậu là một tiểu tình nhân vô cùng biết điều, kim chủ và bạch nguyệt quang ôn chuyện cũ, cậu sẽ không quấy rầy. Cậu đành đứng chờ ở hành lang, cho rằng hai người đã lâu không gặp nhau chắc chắn thiên lôi câu động địa hỏa(1), nhất định sẽ nói chuyện thật lâu, nhưng cậu chờ chưa được hai phút thì Lý Viên đã đi ra rồi? Lâm Miên vẫn còn đứng trước cửa, lần này cậu đâm thẳng vào, hơi lúng túng sờ mũi.
(1) thiên lôi câu động địa hỏa: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa một đôi tình nhân. Một bên “thiên lôi” (sét), một bên “địa hỏa” (lửa), nếu ở gần nhau thì sẽ “động”.
Lý Viên bước tới chỗ cậu, cậu vội vã đứng thẳng, Lý Viên nói: “Hẹn gặp lại lần sau.”
Lâm Miên theo bản năng mà gật đầu, bỗng nhiên cậu chợt nhận ra, bọn họ lại cần gặp lại sao?
Tuy mặt nào của Lý Viên cũng tốt nhưng hai ngươig cũng miễn cưỡng được tính là tình địch đúng không? Mà tình địch gặp mặt thì cũng chẳng có chuyện tốt gì xảy ra cả, cho nên không cần phải gặp lại đâu.
Cậu viết hết lời muốn nói lên mặt, Lý Viên nhìn không nhịn được cười, nói rằng: “Lúc còn ở Paris anh có nghe mọi người kể về em, không ngờ là người thật còn thú vị hơn.”
Ai cũng thích được soái ca khen, Lâm Miên vội vàng khen lại: “Anh cũng đẹp trai hơn trong ảnh.”
Lý Viên chẳng nói gì cả, chỉ chỉ trong phòng: “Vào đi, Tạ Đình đang chờ em đấy.”
Lâm Miên nghĩ đến quan hệ của cậu và Tạ Đình, suýt nữa đã nói nếu anh có ý với Tạ Đình thì tôi sẽ lập tức cuốn gói rời đi. Nhưng mà cậu lại không dám nói, cậu vẫn là chờ Tạ Đình chủ động đi, dù sao nguyên tắc cơ bản nhất của nhân viên là không được đoán bừa ý của sếp.
Cậu phất tay với Lý Viên rồi đi tìm Tạ Đình, Tạ Đình hơi bất mãn vì cậu đi quá lâu nên Lâm Miên đành phải làm nũng dỗ dành, như vậy lông mày của Tạ Đình mới có thể duỗi ra được.
Cậu nghĩ, Tạ Đình càng ngày càng khó hầu hạ, cậu vẫn nên từ chức sớm một chút.