Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
"Nhìn...nhìn kìa..." Tuấn ngỡ ngàng nói với anh Thành và thầy Kính. "Có phải mắt chúng đang phát sáng không?"
Thầy Kính đáp lời: "Đúng là có những thứ...ở trên đời này, không chứng kiến thì không thể tin là có thật..."
"Ở Trung Quốc còn nhiều sự lạ lắm... Đất nước này trầm luân hàng ngàn năm, đất trời cũng biến đổi khác... Lạ với chúng ta nhưng lại là bình thường so với họ đấy. Tôi ở đây chục năm cũng nghe một vài chuyện rồi." Anh Thành cũng bình luận.
Trên đường làng, trẻ em chạy chơi rất đông. Chúng vẫn chơi những trò chơi giống ban sáng: nhảy dây, ô ăn quan và một số trò chơi lạ khác của con trẻ Trung Quốc. Nhưng điều khác biệt lúc này đó là mỗi đứa đều được đeo một chiếc gùi nhỏ sau lưng như gùi đựng thuốc. Trong tròng mắt của chúng, nơi có lòng đen lại là một thứ ánh sáng vàng vàng như màu đom đóm, phát quang như mắt mèo rọi đèn pin vào, trong veo như tấm gương phản chiếu. Có lẽ đôi mắt kì lạ của đứa con vợ chồng anh Tri mà cả ba người nhìn thấy chỉ là rất bình thường so với những đứa trẻ khác trong làng. Tại sao trẻ con ở đây lại có ánh mắt khác thường như vậy? Hay là do một loại gen đặc biệt nào đó?
Cả ba người đi dần tìm đường về khu nhà trọ mà người chủ cửa hàng đã gợi ý. Tuấn cảm thấy hơi run sợ khi những đứa trẻ ở xung quanh đôi lúc hướng ánh mắt vào anh. Trông chúng như đến từ một hành tinh khác, nguy hiểm và khó dự đoán. Có thể chúng điên lên và tấn công cả ba người được ngay lập tức. Khung cảnh của những bộ phim viễn tưởng đang tràn vào đầu anh. Rất may là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thế rồi bỗng nhiên một hồi còi vang lên như còi một trận đấu thể thao, lũ trẻ nắm tay nhau ùa lên trên bìa rừng, chạy phăm phăm vào giữa những tán cây rồi mất hút dần. Có một số phụ huynh đứng ngoài cổng nhà gọi với theo. Anh Thành nói rằng họ dặn con về sớm nhé.
Lũ trẻ phải đi làm gì vậy?
Anh Thành hỏi han về lũ trẻ. Hóa ra do không được đi học nên chúng phải vào rừng nhặt thuốc đem về bán. Mắt của chúng rất sáng, có thể nhìn rõ màn đêm nên chúng có thể đi vào bất kì buổi nào trong ngày. Tuy nhiên vì buổi sáng có ít người trong làng trông chừng nên chúng đi sau bữa tối và về lúc 10 giờ đêm.
"Để chúng đi như vậy không ai lo lắng sao?"
"À...có một số đứa trẻ lớn làm đội trưởng mà. Mới cả chúng cũng không phải đi quá xa. Đi sâu vào trong rừng một chút thôi... Có gì dân làng vẫn hỗ trợ được, chỉ cần thổi còi...Khu vực này cũng không có chỗ nào quái nguy hiểm. Những đoạn có vực hay dải đá hiểm trở thì đã dặn dò chúng hết rồi. Anh cứ yên tâm đi, lũ trẻ làng tôi không giống trẻ em bình thường. Chúng thông minh lắm, học một biết mười, có khi còn hơn cả người lớn ấy..." Người đàn ông cười cười, ra vẻ bí ẩn lắm.
Cảm giác trong lòng Tuấn vẫn còn khó chịu. Dù gì thì gì, để một lũ trẻ vào rừng buổi tối vẫn vô cùng nguy hiểm. Người dân làng này thật không biết quý trọng con em minh.
Ba người tới một ngôi nhà hai tầng xập xệ, có một vài buồng ngủ, nhà vệ sinh chung phía sau. Người chủ là một người phụ nữ trung niên gầy gò, sắp xếp chỗ ngủ cho họ một đêm. Cả ba dự định nghỉ sớm, sáng mai ra bến sông gần đây để gặp tên Trạch.
"Hình như cả ngôi làng có mỗi ngôi nhà này là cho khách ở lại nhỉ..." Thầy Kính nói.
"Đúng đúng...Họ bảo vậy anh ạ" Anh Thành đáp lời.
"Thế thì...có khi cô gái tên Liên ấy đã từng ở đây?" Thầy Kính nói.
"Đúng rồi...Các chị ấy nói cô gái tá túc lại nhà trọ trong làng mà"
"Thế chúng ta thử hỏi chủ nhà về ngày cô ấy mất tích đi..."
Có chút hơi ái ngại, động viên mãi, anh Thành mới chịu đi hỏi chuyện bà chủ nhà. Dù gì thời gian cũng không còn nhiều, phải tranh thủ được tí nào hay tí ấy. Thầy Kính ngồi trên giường lại nhẩm kinh bình an cho chuyến đi, cầu nguyện cho Kiều đang ở xa.
Bà chủ đang lúi húi dưới bếp, anh Thành vờ hỏi han một số thứ rồi lân la bắt chuyện.
"Chị gái, tôi nghe nói trước đây, có một cô gái rất đẹp, tên là Băng Liên ở lại khu nhà của chị à?"
Vừa nghe thấy thế, bà chủ thoáng chút giật mình, rồi ậm ừ: "Ừ,... Cũng có. Nhưng cô ta đi khỏi đây rồi..."
"Mọi người nói cô ta mất tích...Liệu..."
"Mất tích gì....Cô ta đi thôi... Đêm hôm ấy tôi còn thoáng thấy cô ta đi ra khỏi bìa rừng mà, tầm tối ấy. Đi từ trưa, đến tối mới thấy. Rồi chắc cô ta đi luôn khỏi làng. Đồ đạc vứt lại tôi phải dọn gọn vào đấy. Làm gì có chuyện mất tích..."
"Vậy...vậy à..." Anh Thành cảm thấy hoang mang.
"Thế liệu chị có biết gì thêm về cô ta không?"
"Trời ơi anh...Sao tôi biết được... Mà tôi cũng không muốn nói nhiều về người phụ nữ đó đâu"
"Sao thế ạ? Có gì sao? Cô ta có tính xấu gì làm chị khó chịu à?" Anh Thành lôi từ trong túi ra một bó thuốc lá tự cuốn, châm lửa hút. Mùi thơm ngan ngát tỏa lên dễ chịu. Bó thuốc này tự tay anh làm trước lúc đi, nguyên liệu rất quý, tốt cho sức khỏe hơn nhiều những loại thuốc lá công nghiệp trôi nổi trên thị trường bây giờ. Những lúc mỏi mệt quá anh mới lấy ra hút.
"Cô ta chẳng sao cả... Trong mắt nhiều người thì cô ta rất tốt đẹp. Nhưng bản thân tôi cảm thấy cô ta có chút kì lạ...Tôi cũng không muốn nhắc tới và không muốn tiếp xúc gì thêm với cô ta."
Nói xong bà chủ đi thẳng lên phòng, không tiếp chuyện anh Thành nữa. Có vẻ cô gái tên Băng Liên này là chủ đề nhạy cảm trong ngôi làng này. Anh Thành về thuật lại câu chuyện với thầy Kính và Tuấn.
Sau đó, cả ba chìm vào giấc ngủ trong chiếc buồng chật hẹp. Cùng lúc đó, Kiều cũng đang nén cơn đau trên cơ thể mỏi mệt của mình, ngồi trên tàu tốc hành về khách sạn sát cửa khẩu để sáng mai lên đường trở về Việt Nam.
Nửa đêm, trên chuyến tàu về cửa khẩu, Kiều nghe tiếng gọi khe khẽ bên tai: "Kiều ơi...."
Cùng lúc đó, Tuấn cựa mình trên giường, khó chịu vì cơn mơ đang tới.
Ở giữa khu rừng rậm rạp, Tuấn thấy mình đang lạc không tìm được lối ra. Ở đâu đó xa xa, văng vẳng lại tiếng hát giữa rừng khuya. Ánh trăng đang bàng bạc trên đầu càng tặng cho cảnh vật một vẻ đẹp ma mị.
"Lala...cô gái nhỏ..."
Anh lần tìm theo tiếng hát mong tìm thấy lối ra.
Tiếng hát dẫn anh tới một trảng rừng khá lớn, có một chiếc cây ngoằn nghoèo với gốc rễ lớn như nhưng con trăn đang ngự ở giữa.
Ngồi trên một nấm mồ, một cô gái buông mái tóc dài phủ đầy gốc cây, khẽ vuốt vuốt, miệng lẩm nhẩm hát.
"Cô gái...cô gái nhỏ
Khuôn miệng đỏ, nụ cười xinh
Mắt lung linh, nhìn muôn thấu
Suối tóc dài
Buông vạn dặm
Cô gái... cô gái nhỏ
Kìa...người cha tới
Dắt con gái
Đi muôn nơi
Vạn trùng khơi, thiên cửu đỉnh
Cô gái nhỏ
Lạc mất rồi
Ôi cha ơi, đợi con với!
Cô gái, cô gái nhỏ
Mải rong chơi, nơi nhân giới
Quên đường về, buồn biết mấy...
Tiếng cha gọi, ở nơi đâu?
Cô gái nhỏ
Luôn buồn rầu..."
Giọng hát khe khẽ cùng lời bài hát vô nghĩa của người phụ nữ khiến anh Tuấn cảm thấy gai gai người. Xung quanh nấm mồ mà cô ta đang ngồi lên, có vài chục đứa trẻ với đôi mắt sáng quắc ngồi lắc lư theo điệu hát.
Thế rồi cô ta nhìn về phía anh Tuấn với khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lừ khiếp đảm. Anh Tuấn sợ hãi lùi lại định bỏ chạy.
"Chàng trai nhỏ, định đi đâu?" Cô ta gằn giọng rồi đuổi theo anh với tốc độ kinh hoàng. Cô ta cười, hàm răng nhọn hoắt như kiến càng lộ ra càng khiến giấc mơ của Tuấn trở nên sợ hãi hơn bao giờ hết. Anh cố chạy, chạy mãi trong rừng cho đến khi một lọn tóc của cô ta cuốn vào chân khiến anh ngã sõng xoài ra đất. Và rồi cô ta xồ đến với mùi tanh tưởi của máu.
"AAA!" Tuấn giật mình thảng thốt, ngồi bật dậy. Hóa ra chỉ là mơ mà thôi. Đáng sợ quá.
Thế nhưng trái tim Tuấn giật cái thót khi anh nhận ra mình đang không nằm trong nhà trọ. Cái...cái gì thế này?
Anh đang ngồi trong khu rừng ngay cạnh làng. Từ xa xa anh có thể trông thấy những mái nhà đá san sát.
"Chết! Chết tiệt..." Tuấn loạng choạng đứng dậy, tìm đường ra khỏi rừng. Tại sao anh lại ra đây được... Có lẽ anh bị câu dẫn trong giấc mơ rồi!
Khi ra gần tới nơi, anh hoảng hồn nhận ra ở gần sát bìa rừng, có những ánh mắt sáng quắc đang nhìn về phía anh trong bóng đêm.
Đó chính là những lũ trẻ kì lạ của làng Hảo Mão.
Chúng từ từ dần dần tiến lại gần anh, miệng nở những nụ cười ma quái.
"Hey! Hey!" Anh xua tay đuổi chúng ra. Anh không muốn đánh trẻ con. Lũ trẻ ngày càng tiến lại gần và như chực chờ xông vào Tuấn. Tại sao giờ này chúng không về nhà đi?
Cùng lúc đó.
Các toa tàu đã tắt bớt đèn, chìm trong bóng tối nhập nhoạng. Kiều đang lờ dờ đi trong hành lang, từ toa này sang toa kia với đôi chân trần. Mái tóc nay đã mọc dài hơn của Kiều buông xõa sau lưng, khuôn mặt nhợt nhạt. Kiều cứ đi chăm chăm về phía trước không dừng lại, kể cả khi gặp người đối diện khiến họ phải tránh. Tay Kiều cầm một chiếc vòng hạt gỗ quen thuộc mà đã được thầy Kính tặng cho, tháo ra từng hạt và để nó rơi lăn lóc xuống dưới sàn tàu: "Lạch...cạch..."
Bà Kim Anh đã thiếp vào giấc ngủ, không biết rằng con gái mình đã không còn trong toa.
"Kiều ơi..." Tiếng gọi vẫn cứ vang lên trong đầu Kiều.
Thế rồi những tiếng hét lớn vang dài trong cả đoàn tàu. Mọi người nháo nhào cả lên.
Tiếng đổ vỡ đập phá vang lên loảng xoảng. Từ trong các toa người người ló đầu ra.
Ở toa ngay sát buồng lái, một cô gái đi chân trần đang dùng tay và chính đầu của mình đập mạnh vào cửa cuối đoàn tàu, còn sẵn sàng dùng bình cứu hỏa cạnh đó để đập. Mọi người lo sợ đó là khủng bố. Bà Kim Anh cũng thức giấc và hoảng loạn khi nhận ra con gái mình đã không còn nằm ở giường đối diện.
Khi bà biết được chuyện gì đang xảy ra thì Kiều đã bị nhân viên bảo vệ chích súng điện ngất đi tạm thời vì trạng thái quá kích động. Kiều liên tục nói bằng tiếng Trung đòi nhảy khỏi tàu, điều này không ai lí giải được. Một cô gái không hề biết chút tiếng Trung nào vậy mà lại nói được như vậy. Sau từng ấy hành động điên loạn, mái tóc của Kiều vẫn mượt như suối, chẳng chút rối bời. Chuyến tàu suýt nữa phải gián đoạn vì Kiều nhưng may sau cùng mọi việc đã ổn thỏa.
Nhưng đối với Tuấn thì không đơn giản như thế.
Những đứa trẻ lao về phía anh, cố gắng vật ngã anh ra đất. Chục đứa trẻ không có vấn đề gì nhưng đây là vài chục đứa với chiếc gùi lá thuốc trên vai, vô cùng hung hăng và không thể bảo được.
Chúng đè ngã Tuấn ra đất rồi cười lên thích thú, đồng thời lấy lá phủ đầy lên người anh, mặt anh và còn định nhét lá vào trong miệng anh. Tuấn giãy giụa và cố gắng đẩy ngã chúng ra, nhưng chúng lại khỏe khoắn một cách bất thường. Vài đứa trẻ ngồi lên người anh khiến Tuấn ngạt thở. Nụ cười của chúng ngày một rộng, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt. Tuấn thấy bụng mình run lên vì sợ.
Chẳng nhẽ anh sẽ gặp hung hiểm chỉ vì những đứa trẻ quái đản này?
"Phừng!" Tiếng động vang ra.
Từ đằng xa, mùi hương xả xộc đến. Có ai đó đang tới.
(còn tiếp)
Thầy Kính đáp lời: "Đúng là có những thứ...ở trên đời này, không chứng kiến thì không thể tin là có thật..."
"Ở Trung Quốc còn nhiều sự lạ lắm... Đất nước này trầm luân hàng ngàn năm, đất trời cũng biến đổi khác... Lạ với chúng ta nhưng lại là bình thường so với họ đấy. Tôi ở đây chục năm cũng nghe một vài chuyện rồi." Anh Thành cũng bình luận.
Trên đường làng, trẻ em chạy chơi rất đông. Chúng vẫn chơi những trò chơi giống ban sáng: nhảy dây, ô ăn quan và một số trò chơi lạ khác của con trẻ Trung Quốc. Nhưng điều khác biệt lúc này đó là mỗi đứa đều được đeo một chiếc gùi nhỏ sau lưng như gùi đựng thuốc. Trong tròng mắt của chúng, nơi có lòng đen lại là một thứ ánh sáng vàng vàng như màu đom đóm, phát quang như mắt mèo rọi đèn pin vào, trong veo như tấm gương phản chiếu. Có lẽ đôi mắt kì lạ của đứa con vợ chồng anh Tri mà cả ba người nhìn thấy chỉ là rất bình thường so với những đứa trẻ khác trong làng. Tại sao trẻ con ở đây lại có ánh mắt khác thường như vậy? Hay là do một loại gen đặc biệt nào đó?
Cả ba người đi dần tìm đường về khu nhà trọ mà người chủ cửa hàng đã gợi ý. Tuấn cảm thấy hơi run sợ khi những đứa trẻ ở xung quanh đôi lúc hướng ánh mắt vào anh. Trông chúng như đến từ một hành tinh khác, nguy hiểm và khó dự đoán. Có thể chúng điên lên và tấn công cả ba người được ngay lập tức. Khung cảnh của những bộ phim viễn tưởng đang tràn vào đầu anh. Rất may là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thế rồi bỗng nhiên một hồi còi vang lên như còi một trận đấu thể thao, lũ trẻ nắm tay nhau ùa lên trên bìa rừng, chạy phăm phăm vào giữa những tán cây rồi mất hút dần. Có một số phụ huynh đứng ngoài cổng nhà gọi với theo. Anh Thành nói rằng họ dặn con về sớm nhé.
Lũ trẻ phải đi làm gì vậy?
Anh Thành hỏi han về lũ trẻ. Hóa ra do không được đi học nên chúng phải vào rừng nhặt thuốc đem về bán. Mắt của chúng rất sáng, có thể nhìn rõ màn đêm nên chúng có thể đi vào bất kì buổi nào trong ngày. Tuy nhiên vì buổi sáng có ít người trong làng trông chừng nên chúng đi sau bữa tối và về lúc 10 giờ đêm.
"Để chúng đi như vậy không ai lo lắng sao?"
"À...có một số đứa trẻ lớn làm đội trưởng mà. Mới cả chúng cũng không phải đi quá xa. Đi sâu vào trong rừng một chút thôi... Có gì dân làng vẫn hỗ trợ được, chỉ cần thổi còi...Khu vực này cũng không có chỗ nào quái nguy hiểm. Những đoạn có vực hay dải đá hiểm trở thì đã dặn dò chúng hết rồi. Anh cứ yên tâm đi, lũ trẻ làng tôi không giống trẻ em bình thường. Chúng thông minh lắm, học một biết mười, có khi còn hơn cả người lớn ấy..." Người đàn ông cười cười, ra vẻ bí ẩn lắm.
Cảm giác trong lòng Tuấn vẫn còn khó chịu. Dù gì thì gì, để một lũ trẻ vào rừng buổi tối vẫn vô cùng nguy hiểm. Người dân làng này thật không biết quý trọng con em minh.
Ba người tới một ngôi nhà hai tầng xập xệ, có một vài buồng ngủ, nhà vệ sinh chung phía sau. Người chủ là một người phụ nữ trung niên gầy gò, sắp xếp chỗ ngủ cho họ một đêm. Cả ba dự định nghỉ sớm, sáng mai ra bến sông gần đây để gặp tên Trạch.
"Hình như cả ngôi làng có mỗi ngôi nhà này là cho khách ở lại nhỉ..." Thầy Kính nói.
"Đúng đúng...Họ bảo vậy anh ạ" Anh Thành đáp lời.
"Thế thì...có khi cô gái tên Liên ấy đã từng ở đây?" Thầy Kính nói.
"Đúng rồi...Các chị ấy nói cô gái tá túc lại nhà trọ trong làng mà"
"Thế chúng ta thử hỏi chủ nhà về ngày cô ấy mất tích đi..."
Có chút hơi ái ngại, động viên mãi, anh Thành mới chịu đi hỏi chuyện bà chủ nhà. Dù gì thời gian cũng không còn nhiều, phải tranh thủ được tí nào hay tí ấy. Thầy Kính ngồi trên giường lại nhẩm kinh bình an cho chuyến đi, cầu nguyện cho Kiều đang ở xa.
Bà chủ đang lúi húi dưới bếp, anh Thành vờ hỏi han một số thứ rồi lân la bắt chuyện.
"Chị gái, tôi nghe nói trước đây, có một cô gái rất đẹp, tên là Băng Liên ở lại khu nhà của chị à?"
Vừa nghe thấy thế, bà chủ thoáng chút giật mình, rồi ậm ừ: "Ừ,... Cũng có. Nhưng cô ta đi khỏi đây rồi..."
"Mọi người nói cô ta mất tích...Liệu..."
"Mất tích gì....Cô ta đi thôi... Đêm hôm ấy tôi còn thoáng thấy cô ta đi ra khỏi bìa rừng mà, tầm tối ấy. Đi từ trưa, đến tối mới thấy. Rồi chắc cô ta đi luôn khỏi làng. Đồ đạc vứt lại tôi phải dọn gọn vào đấy. Làm gì có chuyện mất tích..."
"Vậy...vậy à..." Anh Thành cảm thấy hoang mang.
"Thế liệu chị có biết gì thêm về cô ta không?"
"Trời ơi anh...Sao tôi biết được... Mà tôi cũng không muốn nói nhiều về người phụ nữ đó đâu"
"Sao thế ạ? Có gì sao? Cô ta có tính xấu gì làm chị khó chịu à?" Anh Thành lôi từ trong túi ra một bó thuốc lá tự cuốn, châm lửa hút. Mùi thơm ngan ngát tỏa lên dễ chịu. Bó thuốc này tự tay anh làm trước lúc đi, nguyên liệu rất quý, tốt cho sức khỏe hơn nhiều những loại thuốc lá công nghiệp trôi nổi trên thị trường bây giờ. Những lúc mỏi mệt quá anh mới lấy ra hút.
"Cô ta chẳng sao cả... Trong mắt nhiều người thì cô ta rất tốt đẹp. Nhưng bản thân tôi cảm thấy cô ta có chút kì lạ...Tôi cũng không muốn nhắc tới và không muốn tiếp xúc gì thêm với cô ta."
Nói xong bà chủ đi thẳng lên phòng, không tiếp chuyện anh Thành nữa. Có vẻ cô gái tên Băng Liên này là chủ đề nhạy cảm trong ngôi làng này. Anh Thành về thuật lại câu chuyện với thầy Kính và Tuấn.
Sau đó, cả ba chìm vào giấc ngủ trong chiếc buồng chật hẹp. Cùng lúc đó, Kiều cũng đang nén cơn đau trên cơ thể mỏi mệt của mình, ngồi trên tàu tốc hành về khách sạn sát cửa khẩu để sáng mai lên đường trở về Việt Nam.
Nửa đêm, trên chuyến tàu về cửa khẩu, Kiều nghe tiếng gọi khe khẽ bên tai: "Kiều ơi...."
Cùng lúc đó, Tuấn cựa mình trên giường, khó chịu vì cơn mơ đang tới.
Ở giữa khu rừng rậm rạp, Tuấn thấy mình đang lạc không tìm được lối ra. Ở đâu đó xa xa, văng vẳng lại tiếng hát giữa rừng khuya. Ánh trăng đang bàng bạc trên đầu càng tặng cho cảnh vật một vẻ đẹp ma mị.
"Lala...cô gái nhỏ..."
Anh lần tìm theo tiếng hát mong tìm thấy lối ra.
Tiếng hát dẫn anh tới một trảng rừng khá lớn, có một chiếc cây ngoằn nghoèo với gốc rễ lớn như nhưng con trăn đang ngự ở giữa.
Ngồi trên một nấm mồ, một cô gái buông mái tóc dài phủ đầy gốc cây, khẽ vuốt vuốt, miệng lẩm nhẩm hát.
"Cô gái...cô gái nhỏ
Khuôn miệng đỏ, nụ cười xinh
Mắt lung linh, nhìn muôn thấu
Suối tóc dài
Buông vạn dặm
Cô gái... cô gái nhỏ
Kìa...người cha tới
Dắt con gái
Đi muôn nơi
Vạn trùng khơi, thiên cửu đỉnh
Cô gái nhỏ
Lạc mất rồi
Ôi cha ơi, đợi con với!
Cô gái, cô gái nhỏ
Mải rong chơi, nơi nhân giới
Quên đường về, buồn biết mấy...
Tiếng cha gọi, ở nơi đâu?
Cô gái nhỏ
Luôn buồn rầu..."
Giọng hát khe khẽ cùng lời bài hát vô nghĩa của người phụ nữ khiến anh Tuấn cảm thấy gai gai người. Xung quanh nấm mồ mà cô ta đang ngồi lên, có vài chục đứa trẻ với đôi mắt sáng quắc ngồi lắc lư theo điệu hát.
Thế rồi cô ta nhìn về phía anh Tuấn với khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lừ khiếp đảm. Anh Tuấn sợ hãi lùi lại định bỏ chạy.
"Chàng trai nhỏ, định đi đâu?" Cô ta gằn giọng rồi đuổi theo anh với tốc độ kinh hoàng. Cô ta cười, hàm răng nhọn hoắt như kiến càng lộ ra càng khiến giấc mơ của Tuấn trở nên sợ hãi hơn bao giờ hết. Anh cố chạy, chạy mãi trong rừng cho đến khi một lọn tóc của cô ta cuốn vào chân khiến anh ngã sõng xoài ra đất. Và rồi cô ta xồ đến với mùi tanh tưởi của máu.
"AAA!" Tuấn giật mình thảng thốt, ngồi bật dậy. Hóa ra chỉ là mơ mà thôi. Đáng sợ quá.
Thế nhưng trái tim Tuấn giật cái thót khi anh nhận ra mình đang không nằm trong nhà trọ. Cái...cái gì thế này?
Anh đang ngồi trong khu rừng ngay cạnh làng. Từ xa xa anh có thể trông thấy những mái nhà đá san sát.
"Chết! Chết tiệt..." Tuấn loạng choạng đứng dậy, tìm đường ra khỏi rừng. Tại sao anh lại ra đây được... Có lẽ anh bị câu dẫn trong giấc mơ rồi!
Khi ra gần tới nơi, anh hoảng hồn nhận ra ở gần sát bìa rừng, có những ánh mắt sáng quắc đang nhìn về phía anh trong bóng đêm.
Đó chính là những lũ trẻ kì lạ của làng Hảo Mão.
Chúng từ từ dần dần tiến lại gần anh, miệng nở những nụ cười ma quái.
"Hey! Hey!" Anh xua tay đuổi chúng ra. Anh không muốn đánh trẻ con. Lũ trẻ ngày càng tiến lại gần và như chực chờ xông vào Tuấn. Tại sao giờ này chúng không về nhà đi?
Cùng lúc đó.
Các toa tàu đã tắt bớt đèn, chìm trong bóng tối nhập nhoạng. Kiều đang lờ dờ đi trong hành lang, từ toa này sang toa kia với đôi chân trần. Mái tóc nay đã mọc dài hơn của Kiều buông xõa sau lưng, khuôn mặt nhợt nhạt. Kiều cứ đi chăm chăm về phía trước không dừng lại, kể cả khi gặp người đối diện khiến họ phải tránh. Tay Kiều cầm một chiếc vòng hạt gỗ quen thuộc mà đã được thầy Kính tặng cho, tháo ra từng hạt và để nó rơi lăn lóc xuống dưới sàn tàu: "Lạch...cạch..."
Bà Kim Anh đã thiếp vào giấc ngủ, không biết rằng con gái mình đã không còn trong toa.
"Kiều ơi..." Tiếng gọi vẫn cứ vang lên trong đầu Kiều.
Thế rồi những tiếng hét lớn vang dài trong cả đoàn tàu. Mọi người nháo nhào cả lên.
Tiếng đổ vỡ đập phá vang lên loảng xoảng. Từ trong các toa người người ló đầu ra.
Ở toa ngay sát buồng lái, một cô gái đi chân trần đang dùng tay và chính đầu của mình đập mạnh vào cửa cuối đoàn tàu, còn sẵn sàng dùng bình cứu hỏa cạnh đó để đập. Mọi người lo sợ đó là khủng bố. Bà Kim Anh cũng thức giấc và hoảng loạn khi nhận ra con gái mình đã không còn nằm ở giường đối diện.
Khi bà biết được chuyện gì đang xảy ra thì Kiều đã bị nhân viên bảo vệ chích súng điện ngất đi tạm thời vì trạng thái quá kích động. Kiều liên tục nói bằng tiếng Trung đòi nhảy khỏi tàu, điều này không ai lí giải được. Một cô gái không hề biết chút tiếng Trung nào vậy mà lại nói được như vậy. Sau từng ấy hành động điên loạn, mái tóc của Kiều vẫn mượt như suối, chẳng chút rối bời. Chuyến tàu suýt nữa phải gián đoạn vì Kiều nhưng may sau cùng mọi việc đã ổn thỏa.
Nhưng đối với Tuấn thì không đơn giản như thế.
Những đứa trẻ lao về phía anh, cố gắng vật ngã anh ra đất. Chục đứa trẻ không có vấn đề gì nhưng đây là vài chục đứa với chiếc gùi lá thuốc trên vai, vô cùng hung hăng và không thể bảo được.
Chúng đè ngã Tuấn ra đất rồi cười lên thích thú, đồng thời lấy lá phủ đầy lên người anh, mặt anh và còn định nhét lá vào trong miệng anh. Tuấn giãy giụa và cố gắng đẩy ngã chúng ra, nhưng chúng lại khỏe khoắn một cách bất thường. Vài đứa trẻ ngồi lên người anh khiến Tuấn ngạt thở. Nụ cười của chúng ngày một rộng, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt. Tuấn thấy bụng mình run lên vì sợ.
Chẳng nhẽ anh sẽ gặp hung hiểm chỉ vì những đứa trẻ quái đản này?
"Phừng!" Tiếng động vang ra.
Từ đằng xa, mùi hương xả xộc đến. Có ai đó đang tới.
(còn tiếp)