-
Chương 1-5
Chương 1: Chiến thần tức giận
"Chuẩn bị một triệu trong vòng ba ngày, nếu không tao sẽ chặt vợ mày ra cho chó ăn!"
Giọng nói trong điện thoại lộ ra vẻ dữ tợn.
Lâm Chấn Huy cảm thấy không thể hiểu nổi.
Hắn là chỉ huy quân đoàn bảo vệ Bắc Cương của Hoa Hạ, có tám vị Chiến Vương dưới tay, và nắm trong tay một đội quân gồm năm trăm nghìn người.
Hắn là Chiến Thần Tu La, người đã khiến quân đội của các quốc gia khác khiếp sợ, từ năm mười tám tuổi đến nay, đã tám năm hắn chưa hẹn hò với cô gái nào rồi.
Hôm nay lại có vợ ở đâu chui lên vậy?
Chẳng lẽ là trò lừa gạt mới qua điện thoại!
Lâm Chấn Huy có cảm giác dở khóc dở cười: "Tôi còn chưa kết hôn mà, anh gọi nhầm rồi à?"
"Bớt nói vớ vẩn đi, bố vợ của mày nợ Dương thiếu gia một triệu, nếu mày không trả thì lấy vợ mày ra mà gán nợ."
“Nếu không đợi khi anh em bọn này chơi chán, thì sẽ bán nó vào nhà chứa..."
Hắn còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp điện thoại và gửi một bức ảnh đến.
Trong ảnh, một cô gái trẻ đang cuộn tròn ở góc nhà, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng.
Khuôn mặt cô hốc hác, đôi mắt tuyệt vọng chứa đầy nước mắt.
"Là em ấy!"
Trái tim của Lâm Chấn Huy run rẩy dữ dội.
Hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ trong bức ảnh kia là Kiều Ngọc Ninh.
Người phụ nữ đã khiến hắn cảm thấy tội lỗi trong suốt năm năm qua, và cũng là người phụ nữ duy nhất mà hắn nợ ở trên đời này.
Năm năm trước, Lâm Chấn Huy đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật ở tỉnh Giang Đông, thì bị năm môn phái lớn bao vây.
Một người một kiếm, hắn đã giết chết tám trăm kẻ mạnh của các môn phái, máu nhuộm đỏ cả núi Thương Nam.
Mặc dù đã cứu được mạng về, nhưng hắn cũng bị thương nặng, trúng độc nặng, không kịp liên lạc với quân đội nên đã ngã gục trên đường phố ở tỉnh Long Giang.
Vào lúc nguy hiểm, chính Kiều Ngọc Ninh đã cứu hắn, nhưng Lâm Chấn Huy lại bị vì trúng độc sinh ra ảo giác, cho nên đã làm ô uế cô ấy.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Chấn Huy hối hận, nhưng đúng lúc ngoại địch lại xâm lược Hoa Hạ, tình hình quân sự ở lãnh thổ phía bắc rất cấp bách, hắn phải lập tức trở về trụ sở quân đội để trực.
Trước khi đi, Lâm Chấn Huy đã để lại số điện thoại cho Kiều Ngọc Ninh, hứa sẽ quay lại cưới cô sau khi chiến tranh kết thúc.
Ai mà biết được trận chiến này lại kéo dài tận năm năm, những kẻ man rợ ở nơi khác cứ như những con giòi trong xương, giết hết đợt này lại ra đợt khác.
Cho đến một tháng trước, Lâm Chấn Huy đã dùng sức mạnh của mình, đánh bại quân đội liên minh xâm lược đang kéo dài hơi tàn phải vẫy cờ trắng và cầu xin ngừng bắn.
Lâm Chấn Huy đã đàm phán ba lần với quân đội liên minh và giành được khoản bồi thường khổng lồ cho Hoa Hạ bằng các biện pháp cứng rắn.
Hôm nay, Kinh Đô đã cử tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ bay về phía Bắc Cương, sau khi ký thỏa thuận đình chiến với quân đội liên minh, chiến tranh sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lâm Chấn Huy chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp thực hiện lời hứa với Kiều Ngọc Ninh, đã hay tin cô bị bắt cóc.
Bảo vệ đất nước tám năm, giết chết hàng ngàn kẻ thù.
Thế mà vị hôn thê của hắn lại bị bắt cóc và tra tấn!
Trong lòng Lâm Chấn Huy vô cùng tức giận.
Thân thể hắn phát ra tia sát khí quái dị, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ doanh trại.
Trên bầu trời của quân đoàn Bắc Cương, các tầng mây đen cuộn lên trong nháy mắt, hàng chục ngàn binh sĩ xung quanh doanh trại đồng loạt thay đổi sắc mặt.
"Lập tức chuẩn bị máy bay, mục tiêu là tỉnh Long Giang!"
"Trong mười phút nữa, nói cho tôi biết cuộc gọi này tới từ đâu."
"Tư Đồ và La sát đi cùng tôi, những binh lính còn lại tiếp tục canh giữ Bắc Cương."
Lâm Chấn Huy liên tiếp phát ra ba mệnh lệnh, bóng dáng của hắn đã lao ra khỏi doanh trại, theo sau là Tư Đồ và La Sát.
Xe quân sự đi thẳng đến sân bay, Lâm Chấn Huy đang chuẩn bị lên máy bay, nhưng lại bị mấy sĩ quan trung niên mặc áo khoác quân đội chặn lại.
"Chỉ huy Lâm, cậu đi đâu vậy?"
"Cút đi!" Lâm Chấn Huy gầm lên, hắn hoàn toàn không có tâm trạng để giải thích, cũng không có thời gian để giải thích.
Các sĩ quan trung niên ấy đều mang vẻ mặt kinh hãi.
Họ được lệnh đến từ Kinh Đô đến để chuẩn bị cho việc ký kết hiệp nghị đình chiến với quân đội đồng minh của kẻ thù, đồng thời trao cho Lâm Chấn Huy danh hiệu "Tướng Soái Trấn Quốc".
Ngay khi vừa xuống máy bay, đã nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn ở doanh trại Bắc Cương, và sát khí phá xuyên thủng bầu trời.
Mà ở Bắc Cương này, chỉ có một người có thể bộc phát ra sát khí đáng sợ như vậy, đó chính là Lâm Chấn Huy, Chiến Thần Tu La.
Vì vậy, họ rất lo lắng về lý do tại sao Lâm Chấn Huy lại đến sân bay và hắn sẽ đi tới đâu bằng chiếc máy bay này.
Trong số đó có Tiêu Trấn Quốc, tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ, có thể nói là dưới một người, mà trên vạn người ở Hoa Hạ này.
Ông ta có chức cao hơn Lâm Chấn Huy - Chỉ huy quân đội Bắc Cương này một bậc.
Không ngờ, Lâm Chấn Huy thậm chí còn không cho Tiêu Trấn Quốc - Cấp trên của hắn một chút mặt mũi nào, vậy mà lại dám bảo ông ta cút đi.
Đây là có bao nhiêu tức giận thế!?
Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi Lâm Chấn Huy đến sẽ có mưa máu gió tanh.
Nhưng đây không phải là điều mà Tiêu Trấn Quốc sợ nhất, điều ông ta lo lắng nhất chính là Lâm Chấn Huy chỉ có Tư Đồ và La Sát ở bên cạnh.
Nếu tung tích của Lâm Chấn Huy bị những người nước ngoài có ý đồ xấu biết được, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm khó lường.
Tiêu Trấn Quốc không có thời gian hỏi Lâm Chấn Huy vì sao lại rời khỏi Bắc Cương, ông ta chỉ muốn chặn Lâm Chấn Huy trước, để hắn bình tĩnh lại rồi mới lên kế hoạch.
"Thỏa thuận đình chiến vẫn chưa được ký kết chính thức, tình hình ở biên giới vẫn chưa ổn định, còn cậu với tư cách là chỉ huy tối cao của Quân đội Bắc Cương, không thể rời đi vào bây giờ."
Hai mắt Lâm Chấn Huy đỏ hoe, hắn cầm cán chiến đao, sát khí ngập trời lại bộc phát lần nữa.
"Ai dám cản đường tôi, giết không tha!"
Một số sĩ quan đi cùng Tiêu Trấn Quốc cực kỳ hoảng sợ.
Sát khí đó là thật, Lâm Chấn Huy thật sự có ý định giết cấp trên của mình, hắn thật sự đã mất đi lý trí!
Điều này làm cho Tiêu Trấn Quốc càng thêm tin tưởng, bây giờ Lâm Chấn Huy không được phép rời đi.
"Tư Đồ, La Sát. Mau dẫn Lâm Chấn Huy xuống!” Tiêu Trấn Quốc ra lệnh với tư cách là tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ.
Nhưng Tư Đồ La Sát vẫn không nhúc nhích, bọn họ cũng cầm cán đao, ánh mắt lạnh giá dán chặt vào Tiêu trấn Quốc và những sĩ quan khác đi cùng ông.
"Lâm Chấn Huy có mệnh lệnh, những người cản đường, giết không tha!"
"Các người muốn tạo phản sao?" Tiêu Trấn Quốc tức giận nói.
Tư Đồ và La Sát không lên tiếng, mà trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ.
Tám vị Chiến Vương dưới trướng Lâm Chấn Huy đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chấn Huy.
Tiêu Trấn Quốc và những người khác sắc mặt tái nhợt, bọn họ không dám thả Lâm Chấn Huy ra, nhưng lại không dám ngăn cản hắn nữa.
Bọn họ biết chắn chắn nếu tiếp tục chặn đường của Lâm Chấn Huy, Lâm Chấn Huy nhất định sẽ giết bọn họ.
Không ai có thể ngăn cản Chiến Thần Tu La!
Khí thế toàn thân của Lâm Chấn Huy bộc phát, trực tiếp hất văng Tiêu Trấn Quốc ra, nhanh chóng chạy lên máy bay quân sự, theo sau là Tư Đồ và La Sát.
Tám chiếc chiến cơ (máy bay chiến đấu) đồng thời cất cánh để hộ tống Lâm Chấn Huy.
Trong tiếng gầm chói tai, đuôi của chiếc máy bay chiến đấu phun ra ánh sáng màu xanh lam, cắt ngang bầu trời như một thanh kiếm sắc bén.
"Xong rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Nhìn máy bay quân sự cất cánh, Tiêu Trấn Quốc bất lực thở dài, sau đó mắng sĩ quan phía sau:
"Đi tìm hiểu đi, tìm hiểu xem chỉ huy Lâm muốn đi đâu."
"Báo cáo với Kinh Đô ngay lập tức, nhanh lên! Nhanh! Nhanh..."
Chương 2: Giết con tin
Tỉnh Long Giang, trong một nhà nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Tay và chân của Kiều Ngọc Ninh bị xích vào bốn góc của khung thép, đầu cô cúi thấp, dường như đã mất đi tất cả sức lực, trông vô cùng chật vật.
Ở cạnh khung thép có hai cái lồng lớn, mấy con chó săn lớn đang hướng về phía Kiều Ngọc Ninh mà sủa ầm ầm.
Kiều Ngọc Ninh rất sợ, nhưng cô không dám giãy giụa, bởi vì cô đã nhận thức được rằng càng giãy giụa, tay chân sẽ bị bị xiềng xích siết càng đau hơn.
Hơn nữa, cô đã yếu đến nỗi ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có nữa rồi.
Tám tên bắt cóc tụ tập xung quanh Kiều Ngọc Ninh, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người cô.
Một trong những kẻ bắt cóc đột nhiên nhấc một xô nước lạnh lên và đổ nó lên người cô.
Kiều Ngọc Ninh lập tức bị cảm giác lạnh lẽo thấu xương này làm cho sợ hãi.
Dáng vẻ đáng thương của cô cùng đôi mắt đầy sợ hãi kia, khiến những kẻ bắt cóc xung quanh bật cười.
"Người đẹp, vừa rồi bọn này đã gọi lại cho chồng cô rồi, nhưng tiếc là không có ai trả lời, hình như không còn ai quan tâm đến cô nữa rồi."
"Nếu đã như thế, thì đừng trách bọn này tàn nhẫn nhé."
Hai tên bắt cóc mang theo một chiếc quạt lớn, bật nó đến mức tối đa rồi chĩa thẳng vào cơ thể ướt sũng của Kiều Ngọc Ninh.
Trong gió lớn, Kiều Ngọc Ninh cảm thấy đột nhiên mình như bị ném vào nơi băng tuyết vậy.
Cái lạnh buốt giá khiến cô run rẩy, và trái tim của cô cũng đang trên bờ vực sụp đổ.
"Đừng làm loạn nữa, anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi, anh ấy là người của quân đội, anh ấy sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu..."
Năm năm trước, khi Lâm Chấn Huy quan hệ với cô, cô đã chịu đựng rất nhiều.
Nhưng theo thời gian, cô đã dần dần hiểu rõ mọi chuyện.
Cô biết lúc đó Lâm Chấn Huy mất đi lý trí vì trúng độc, đối phương cũng đã hứa sẽ quay lại cưới cô.
Vì vậy, khi bị dồn vào chân tường, cô đã nhớ đến số điện thoại mà cô đã không gọi trong suốt năm năm qua.
Mặc dù cô không biết vị trí cụ thể của Lâm Chấn Huy trong quân đội, nhưng Kiều Ngọc Ninh đã quyết định rằng chỉ cần Lâm Chấn Huy trở về thực hiện lời hứa, cô sẽ ở bên hắn đến hết đời này.
Nhưng những kẻ bắt cóc này hoàn toàn không để ý những gì Kiều Ngọc Ninh nói ở trong lòng, đôi mắt của bọn họ vẫn đang nhìn khắp cơ thể của Kiều Ngọc Ninh.
"Bớt lấy người trong quân đội ra hù dọa người khác đi, nói thẳng ra, không phải chỉ là một người lính nghèo sao?" Những kẻ bắt cóc tắt quạt, sau đó mở lồng sắt bên cạnh.
Mấy con chó săn lớn vừa được thả ra thì sủa dữ dội, như thể chúng đã không thể chờ được nữa, chỉ mong mau được nếm thử mùi vị của máu người.
Trong tiềm thức Kiều Ngọc Ninh muốn co chân lên cao hơn, nhưng lại bị xích sắt siết chặt, không có cách nào để né tránh.
Gâu gâu gâu!
Chó săn sủa điên cuồng, Kiều Ngọc Ninh bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không thể trốn được, trong nháy mắt đã hôn mê.
"Thật là nhàm chán, quá là nhát gan."
Vài tên bắt cóc nhìn thấy quần áo ướt sũng của Kiều Ngọc Ninh, thân thể ngọc ngà quyến rũ đó hiện ra, khiến bọn họ cảm thấy máu sắp trào ra ngoài luôn rồi.
"Tao nghe nói cô ấy là đệ nhất mỹ nhân ở tỉnh Long Giang đó, nếu tao chơi được cô ta, vậy thì tao có thể khoe khoang cả đời này được rồi."
"Đặt cô ta xuống đi, trước tiên để vài anh em chúng ta chơi một chút đi."
"Dù sao cô ta cũng không còn trinh, tao nghe nói mấy năm trước cô ta đã có con trước khi kết hôn rồi, chúng ta chơi trước đi, Dương thiếu gia sẽ không phát hiện đâu..."
Tên cầm đầu của đám bắt cóc lên tiếng, mọi người lập tức hoan hô tưng bừng, bảy, tám bàn tay duỗi ra, muốn thử một tay trước.
Phanh!
Ngay khi đầu ngón tay của kẻ bắt cóc sắp chạm vào cơ thể của Kiều Ngọc Ninh thì đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.
Cửa sắt của nhà máy đã bị đá mở.
Một dáng người cao lớn uy nghiêm, quay lưng về phía ánh trăng.
"Mày là ai?"
Tên cầm đầu của đám bắt cóc hét lên, những kẻ bắt cóc còn lại ngay lập tức lấy thanh sắt và dao rựa ra.
Một người lạ mặt xông vào thế nhưng người phụ trách canh ở bên ngoài hoàn toàn không nhúc nhích gì, khiến những kẻ bắt cóc này ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Lâm Chấn Huy nhìn thấy Kiều Ngọc Ninh đang bất tỉnh bị trói vào khung thép, một cơn đau nhói lập tức xâm nhập vào trái tim của hắn.
"Giết!"
Ngay khi hắn ra lệnh, hai bóng người đã lao ra từ phía sau hắn và lao về phía những kẻ bắt cóc.
Một tên bắt cóc tóc vàng giơ đao chém về phía Tư Đồ, bóng người đó nhanh đến kinh ngạc, né tránh như ma, một đấm trúng vào sống mũi của đối phương.
Oành!
Cái đầu của tên tóc vàng giống như một quả bom bị nổ tung.
Máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến bọn bắt cóc khiếp sợ, lập tức mất đi ý định chiến đấu.
Nhưng Tư Đồ và La Sát không buông tha cho bọn chúng, hai người lần lượt rút đao ra khỏi vỏ.
Một số kẻ bị đâm xuyên qua ngực, một số khác lại bị chặt đầu, và chỉ sau vài giây, tất cả những kẻ bắt cóc đã ngã xuống đất.
Ngoại trừ tên cầm đầu của đám bắt cóc bị chặt chân, tất cả những tên bắt cóc khác đã bị giết.
Thủ lĩnh của bọn bắt cóc nằm trên mặt đất kêu lên đau đớn, máu chảy ra từ cái chân bị gãy, đôi môi run rẩy của hắn ta chỉ có thể nói vài lời: "Tha mạng, xin đừng giết tôi..."
La Sát dùng một chân giẫm lên lưng hắn ta, chiến đao cắm vào mắt hắn ta, trên mặt hắn ta đã có thêm một vết máu loang lổ.
"Tao hỏi, mày trả lời, nói sai một từ, thì mày sẽ mất một miếng thịt ở trên người."
Vào lúc Tư Đồ và La Sát giết chết bọn bắt cóc, Lâm Chấn Huy đã đến gặp Kiều Ngọc Ninh.
Lòng bàn tay của hắn giống như một cái kìm nhổ đinh, cầm lấy sợi xích sắt buộc vào cơ thể của Kiều Ngọc Ninh.
Năm năm trước, nếu cô gái tốt bụng này không cứu hắn, có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi.
Nhiều năm qua, Lâm Chấn Huy đã giẫm lên núi xác và biển máu, thoát chết không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Giờ phút này, nhìn thấy thân thể ướt át của Kiều Ngọc Ninh trong vòng tay, nhìn thấy dáng vẻ hốc hác nhắm mắt của cô, trong mắt Lâm Chấn Huy tràn đầy nước mắt.
"Xin lỗi, tôi đến trễ. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để em bị tổn thương thêm một chút nào nữa. Bất cứ ai đã làm tổn thương em, tôi sẽ bắt hắn ta phải trả giá gấp trăm lần.”
Lâm Chấn Huy truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể của Kiều Ngọc Ninh, sau khi xác định tính mạng của cô không còn gặp nguy hiểm nữa, hắn ôm ngang cô lên, bước qua cửa nhà máy, đưa cô vào một chiếc xe màu đen đang đậu sẵn ở bên ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, La Sát lấy điện thoại di động từ tay tên cầm đầu đám bắt cóc đưa cho Lâm Chấn Huy.
Lâm Chấn Huy nhấn nút nghe, giọng nói khẩn trương của một người đàn ông phát ra từ loa của điện thoại di động.
"Hắc Tử, ông lập tức giết người phụ nữ đó đi, rồi bỏ vào một cái bao tải cùng với hòn đá lớn, nhấn chìm vào Long Giang đi. Động tác nhanh nhẹn chút, đừng để lại bất kỳ dấu vết nào, không thể để bị phát hiện được. Tôi không biết là ai đã làm lộ ra, bây giờ một ông lớn đang điều tra vụ bắt cóc phụ nữ… Hắc Tử! Ông có nghe thấy không?”
Nghe được những lời này, sự tức giận lập tức tràn ngập lồng ngực Lâm Chấn Huy.
Ý của người đàn ông trong điện thoại không thể rõ ràng hơn nữa, bọn họ muốn giết con tin, muốn giết người diệt khẩu, thủ tiêu xác chết!
Nếu đến muộn chút nữa, có lẽ hắn thậm chí sẽ không thể tìm được thi thể của Kiều Ngọc Ninh.
Như thể cảm nhận được sự kỳ lạ ở đầu điện thoại bên này, đối phương im lặng vài giây, rồi hỏi: "Mày là ai?"
"Tao là chồng sắp cưới của Kiều Ngọc Ninh, mày còn hai tiếng để chuẩn bị hậu sự." Giọng nói của Lâm Chấn Huy trầm đến đáng sợ.
"Chồng sắp cưới của Kiều Ngọc Ninh? Ha ha! Mày có biết ông đây là ai không?” Người ở đầu dây bên kia chế nhạo.
"Mày sẽ sớm trở thành một người chết mà thôi."
Giọng nói của Lâm Chấn Huy lạnh lùng, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Chương 3 Hàng trăm tỷ
Sở dĩ Lâm Chấn Huy cho đối phương hai tiếng là bởi vì lúc này Kiều Ngọc Ninh quá yếu, nhất định phải đưa cô đến bệnh viện trước.
Về phần những người tham gia bắt cóc Kiều Ngọc Ninh, Lâm Chấn Huy hoàn toàn không lo lắng bọn họ sẽ chạy trốn, bởi vì chưa từng có ai có thể thoát khỏi tay của Chiến Thần Tu La.
Nửa giờ sau.
Kiều Ngọc Ninh đã nằm trên giường của bệnh viện tuyến đầu Long Giang, nhưng vì quá yếu nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.
Trước đó, Tư Đồ đã phát hiện ra chủ nhân của số điện thoại này tên là Dương Thiếu Đình.
Đồng thời, theo định vị tín hiệu, hắn đã tìm được vị trí hiện tại của Dương Thiếu Đình và theo dõi.
Sau khi La Sát tra tấn tên cầm đầu đám bắt cóc trong nhà máy bỏ hoang xong, thì anh ấy đã xác định được Dương Thiếu Đình là chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh.
Dương Thiếu Đình là một thành viên của nhà họ Dương, là gia tộc đứng đầu bốn gia tộc giàu có nhất ở tỉnh Long Giang, người ngoài gọi hắn ta là Dương thiếu gia, dưới trướng của hắn ta có một nhóm côn đồ, tất cả đều làm ăn mờ ám.
Tên này, ỷ vào quyền lực của gia đình mình, thường phô trương sức mạnh của mình và thích chơi đùa với những cô gái nhà lành. Một số cô gái đã tự tử vì không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của hắn ta.
Một trong những gia đình đó, vì con gái của họ bị giết bởi Dương Thiếu Đình, cho nên bọn họ đã lấy thi thể của con gái họ để đến nhà họ Dương để tìm lại công đạo, nhưng kết quả là cha của cô gái đó bị đánh gãy chân còn mẹ của cô gái thì buộc phải nhảy xuống sông tự tử.
Lần này, là do cha của Kiều Ngọc Ninh là Kiều Dĩ Chiêu vô tình đâm vào xe của Dương Thiếu Đình nên Dương Thiếu Đình yêu cầu ông ta phải bồi thường một triệu.
Kiều Dĩ Chiêu không thể lấy ra được, vì vậy Dương Thiếu Đình đã phái người bắt cóc người con gái ông là Kiều Ngọc Ninh lại.
Những kẻ bắt cóc đó đã yêu cầu Kiều Ngọc Ninh gọi cho ai đó để lấy tiền chuộc người, nhưng Kiều Ngọc Ninh gọi vài cuộc điện thoại vẫn không ai có thể bỏ ra một triệu để cứu cô.
Kiều Ngọc Ninh bị dồn vào chân tường cuối cùng mới nói số điện thoại của Lâm Chấn Huy và nói với kẻ bắt cóc rằng Lâm Chấn Huy là chồng sắp cưới của cô...
Đây đều là những tin tức mà tên cầm đầu đám bắt cóc thú nhận, nhưng Lâm Chấn Huy cảm thấy mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.
Là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc giàu có ở tỉnh Long Giang, nhà họ Dương không hề thiếu tiền chút nào, cho dù xe có đâm cũng sẽ không thiếu một triệu đó, huống chi là bắt cóc một người con gái vô tội.
Chỉ có một khả năng, đó chính là mục tiêu của đối phương ban đầu đã là Kiều Ngọc Ninh rồi.
Nghe nói đến việc không ai nguyện ý bỏ tiền ra để cứu Kiều Ngọc Ninh, nắm đấm của Lâm Chấn Huy dần dần siết chặt.
"Mặc dù nhà họ Kiều không phải là gia tộc giàu có ở tỉnh Long Giang, nhưng lấy ra một triệu cũng không có vấn đề gì, sao có thể thấy chết mà không cứu được."
Ngay lúc Lâm Chấn Huy đang bối rối, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mở, một đôi vợ chồng trung niên bước vào.
Họ là cha mẹ của Kiều Ngọc Ninh, Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên, chính Lâm Chấn Huy đã bảo y tá thông báo cho họ sau khi đưa Kiều Ngọc Ninh đến bệnh viện.
Nhìn thấy Kiều Ngọc Ninh đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, hai người có vẻ hơi hoảng sợ.
"Ngọc Ninh, con bị sao vậy? Con đừng dọa mẹ!”
"Tất cả đều do bố con, đâm vào xe của ai thì không đâm, thế mà lại đâm vào xe của Dương thiếu gia, khiến con bị thương như thế này..."
"Cái này là do được tôi sao? Tôi đang đi trên đường đàng hoàng như vậy, ai mà biết xe của Dương thiếu gia đột nhiên chắn trước mặt tôi, rồi đột ngột phanh lại, sao mà tôi có thể tránh được!”
"Không phải do ông thì do ai? Nếu không phải vì ông quỳ gối bên ngoài biệt thự tổ tiên một ngày một đêm, mong anh cả mềm lòng, lấy ra một triệu để chuộc Ngọc Ninh, thì có chết tôi cũng không tha cho ông đâu..."
Hai người đang cãi nhau trước giường bệnh của Kiều Ngọc Ninh, nhưng Lâm Chấn Huy lại nghe ra manh mối.
Liệu họ có nghĩ rằng Ngọc Ninh đã an toàn và lành lặn bởi vì người khác đã lấy tiền ra chuộc rồi không?
Ông ta đã quỳ xuống trước bác của Ngọc Ninh, cầu xin một ngày một đêm để lấy được một triệu?
"Cái đó..."
Lâm Chấn Huy muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết nên gọi cha mẹ Kiều Ngọc Ninh là gì.
Kiều Dĩ Chiếu và Ngô Tú Liên ngơ ngác nhìn Lâm Chấn Huy.
Vừa rồi, bởi vì quan tâm đến con gái, không để ý đến hắn, lúc này, Ngô Tú Liên mới đột nhiên nhớ tới.
"Là cậu? Cái tên khốn kiếp này!”
"Tôi nhớ ra rồi! Chính cậu là người đã hại Ngọc Ninh nhà chúng tôi!"
Kiều Dĩ Chiêu cũng nhớ ra, vẻ mặt đột nhiên tràn đầy tức giận, ông ta nóng lòng muốn nuốt sống Lâm Chấn Huy.
"Nếu Ngọc Ninh không cứu cậu, cậu đã chết từ lâu rồi, cái tên súc sinh nhà cậu, lấy oán trả ơn, làm ra những chuyện đó với Ngọc Ninh."
"Cậu còn khiến con bé mang thai trước khi kết hôn, bị nhà họ Giang huỷ hôn, trở thành trò cười của cả tỉnh Long Giang."
"Cậu đã khiến gia đình chúng tôi bị trục xuất khỏi gia tộc, Ngọc Ninh và chúng tôi đã phải chịu đựng suốt bao năm qua, tất cả là do cậu..."
Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên chỉ vào mặt Lâm Chấn Huy mà mắng, nhưng Lâm Chấn Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Mang thai trước khi kết hôn!
Bị nhà họ Giang huỷ hôn?
Hắn chưa bao giờ biết đến những điều này.
Năm năm trước, hắn trúng độc cho nên tạm thời mất đi lý trí mà cưỡng ép Kiều Ngọc Ninh.
Mặc dù hắn đã để lại số điện thoại của mình và hứa sẽ quay lại và kết hôn với cô sau chiến tranh, nhưng Lâm Chấn Huy không bao giờ liên lạc với cô trong suốt những năm qua.
Bởi vì chiến trường rất nguy hiểm, Lâm Chấn Huy sống một ngày là một ngày liếm máu trên lưỡi dao, không có gì để đảm bảo hắn sẽ sống đến khi nào.
Cho nên, hắn không muốn cho Kiều Ngọc Ninh quá nhiều hy vọng, nếu hy sinh thì cũng không gây quá nhiều ảnh hưởng đến đối phương.
Lâm Chấn Huy chưa bao giờ biết Kiều Ngọc Ninh đã đính hôn rồi, còn bị nhà họ Giang huỷ hôn, bị nhà họ Kiều trục xuất khỏi gia tộc, càng không biết cô đã có thai!
Điều đó có nghĩa là hắn đã trở thành một người cha?
Ngay sau đó Lâm Chấn Huy đã xua tan ý nghĩ này.
Mang thai trước khi cưới là một điều xấu hổ đối với một cô gái, Kiều Ngọc Ninh chắc chắn sẽ bỏ đứa trẻ.
Trong lòng Lâm Chấn Huy tràn đầy áy náy, nhìn Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên, nghiêm túc nói: "Hai người đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Ngọc Ninh cưới cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời."
"Còn muốn kết hôn với Ngọc Ninh? Nằm mơ đi!”
"Cậu chỉ là một người lính nghèo, cậu lấy cái gì để chăm sóc nó cả đời?"
"Ngọc Ninh rõ ràng là có thể gả vào nhà họ Giang để làm rạng danh tổ tông, tất cả chỉ vì cậu, mà khiến con bé thành như thế này."
"Đồ súc sinh, cậu ở đây làm gì? Chẳng lẽ cậu vẫn cảm thấy chưa làm tổn thương Ngọc Ninh đủ sâu à?”
"Đáng lẽ lúc năm đó khi phát hiện cậu làm hại Ngọc Ninh, tôi nên giết cậu ngay lúc đó rồi, đáng lý cậu sẽ không sống được đến bây giờ đâu!"
Kiều Dĩ Chiêu càng nói, càng thấy tức giận, nên đã túm lấy một cái ghế định đánh vào người Lâm Chấn Huy.
Lâm Chấn Huy không né tránh, để ghế đánh vào trên đầu, cho dù máu chảy ra, lông mày hắn cũng không nhíu lấy một lần.
Cảnh tượng này khiến Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên choáng váng.
Bọn họ không ngờ rằng Lâm Chấn Huy sẽ không né tránh, cứ thế mà nhận lấy một cú này.
"Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu cút nhanh cho tôi, cút ngay lập tức!" Ngô Tú Liên chỉ vào cửa phòng bệnh, hét lên.
Lâm Chấn Huy không còn cách nào khác đành phải tạm thời rời khỏi phòng bệnh, để cho bọn họ bình tĩnh lại trước.
Trên giường bệnh, Kiều Ngọc Ninh bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào.
Vừa mới mở mắt ra, cô đã nhìn thấy cha mẹ của mình ở bên cạnh, cô dụi mắt trong hoài nghi.
"Cha, mẹ..."
Kiều Ngọc Ninh quay đầu nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: "Sao con lại ở đây, Nguyệt Nguyệt đâu, Nguyệt Nguyệt thế nào rồi?"
"Nguyệt Nguyệt không sao, dì Triệu ở cạnh nhà chúng ta sẽ chăm sóc con bé giúp."
Ngô Tú Liên cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn, bà không muốn Kiều Ngọc Ninh biết Lâm Chấn Huy đã ở đây.
"Chính là bác của con đã lấy ra một triệu để cứu con đó, khi nào con xuất viện thì chúng ta sẽ cùng nhau đi cảm ơn bác của con." Kiều Dĩ Chiêu nở một nụ cười nói.
Bởi vì ông đã quỳ trước nhà anh cả một ngày một đêm, cho nên ông vừa đi không lâu đã nhận được cuộc điện thoại báo rằng con gái mình đã được đưa đến bệnh viện, vì vậy ông cho rằng anh cả đã lấy tiền để chuộc lại con gái cũng là điều đương nhiên.
"Bác có cứu con hay không..." Kiều Ngọc Ninh im lặng.
Trên đường đến bệnh viện, cô đã tỉnh dậy nhiều lần.
Nhưng vì cơ thể của cô quá yếu, cho nên mỗi khi mở mắt ra, cô đều sẽ lịm đi ngay sau đó.
Nhưng cô nhớ rõ mình đã nằm trong vòng tay của một người đàn ông, và cô còn nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, giống như năm năm trước vậy.
Có phải là ảo giác của cô hay không? Hay là cô đang nằm mơ...
Bên ngoài bệnh viện.
Cơn giận của Lâm Chấn Huy không có chỗ để trút.
Hắn hận việc trúng độc khiến hắn không thể kiểm soát được bản thân, làm tổn thương đến Kiều Ngọc Ninh và khiến cô phải trải qua quá nhiều khổ nạn.
Biết Kiều Ngọc Ninh đang mang thai đứa con của mình, trong lòng Lâm Chấn Huy càng đau đớn hơn.
"Chắc là do mình không liên lạc với cô ấy nên cô ấy mới phải bỏ đứa bé."
Lâm Chấn Huy đấm vào tường, bức tường bê tông cốt thép lập tức bị hắn đấm thành một cái hố lớn.
Một lúc sau, tâm trạng của Lâm Chấn Huy đã dần bình tĩnh lại, hắn bảo Tư Đồ ở lại bệnh viện bảo vệ Kiều Ngọc Ninh còn mình thì leo lên chiếc xe đang đậu bên đường.
"Chỉ huy Lâm, anh đi đâu vậy?" Tư Đồ có chút lo lắng hỏi.
Lâm Chấn Huy nhấn nút khởi động, lấy điện thoại di động ra nhìn vào vị trí Dương Thiếu Đình, sát ý phát ra trong mắt.
Chương 4: Hết giờ
Một vùng ngoại ô ở phía Tây tỉnh Long Giang.
Một căn biệt thự được thắp sáng rực rỡ, nhìn từ bên ngoài, nó không khác gì một ngôi nhà bình thường.
Chỉ có người trong cuộc mới biết được đây thực chất là một sòng bạc ngầm được mở bởi nhà họ Dương, gia tộc lớn nhất ở tỉnh Long Giang, với dòng tiền lưu động hàng ngày lên tới hàng chục triệu.
Ở căn phòng nằm trên tầng cao nhất của biệt thự, Dương Thiếu Đình tức giận đập vỡ máy tính trên bàn làm việc.
Bên cạnh cửa, có hai người áo đen đang run rẩy, không dám thở mạnh.
Vừa rồi, Dương Thiếu Đình đã nhận được tin tức rằng tám người chịu trách nhiệm bắt cóc Kiều Ngọc Ninh đều đã bị giết chết, Kiều Ngọc Ninh thì không biết đã đi đâu.
Ngay cả người mà hắn ta lấy làm tự hào - Hắc Tử cũng chết, còn chết một cách thảm thiết.
Không chỉ chân bị cắt đứt, mà cơ thể của ông ta còn đầy vết thương, rõ ràng là ông ta đã bị tra tấn đến chết.
Dương Thiếu Đình từ khi ra đời đến nay đã gần ba mươi năm rồi, chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy.
Mà bây giờ, người đàn ông tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh không chỉ giết tám cấp dưới của mình, mà còn trơ trẽn khiêu khích hắn ta, nói rằng hắn sẽ cho hắn ta hai giờ để chuẩn bị hậu sự.
Vốn dĩ hắn ta định lập tức đưa ra thông cáo truy sát hắn, cho dù phải lật ngược cái tỉnh Long Giang này cũng phải băm chết cái người tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh.
Nhưng sau khi nhận được nguồn tin đáng tin cậy, một ông lớn hiện đang điều tra kỹ lưỡng về vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh, cho nên thuyết phục hắn ta nên kín tiếng trong khoảng thời gian này.
Mặc dù thân phận cụ thể của ông lớn đó vẫn chưa biết được, nhưng có thể đoán được từ tin tức mà phía chính phủ thả ra rằng ông lớn này quyền thế ngập trời, người ta có thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Dương chỉ bằng một cái búng tay.
Không biết nhà họ Kiều đã gặp phải cái vận chó má gì, một vụ bắt cóc nhỏ như vậy mà lại khiến những ông lớn ở bên trên để ý tới.
Tuy nhiên, Dương Thiếu Đình cũng không quá lo lắng, hắn ta chỉ nghĩ đến một chút rồi nghĩ biện pháp đối phó ngay.
"Người phụ nữ kia không phải vẫn còn một đứa con gái sao, bắt lấy con bé đấy cho tôi, nếu thật sự có ông lớn đang điều tra chuyện này, tôi không tin cô ta dám đắc tội với tôi."
"Vâng!" Hai người đàn ông đồng loạt trả lời rồi mở cửa đi ra ngoài như thể được ân xá.
Không lâu sau, một người đàn ông khác hoảng sợ chạy vào, cúi đầu nói: "Dương thiếu gia, có một người đang ở bên ngoài, nói là đến để trả nợ cho Kiều Ngọc Ninh."
Dương Thiếu Đình nhăn mày hỏi: "Anh có hỏi hắn là ai không?"
Người đàn ông trả lời: "Người đó tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh."
"Tôi còn định để hắn sống thêm vài ngày nữa, không ngờ hắn lại tự đưa mình đến cửa." Dương Thiếu Đình tự lẩm bẩm.
Hắn ta nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, lấy ra một khẩu súng lục, nạp đạn màu vàng óng ánh vào băng đạn.
...
Bên ngoài biệt thự.
Lâm Chấn Huy xách túi da rắn phồng to, dưới sự giám sát của năm người áo đen chậm rãi đi vào biệt thự.
Lúc này, tất cả khách hàng trong biệt thự đã bị đuổi đi, để xử lý Lâm Chấn Huy, Dương Thiếu Đình đã đóng cửa sòng bạc từ trước.
Vừa đến đại sảnh, hơn ba mươi người đột nhiên xông ra từ các cửa ở xung quanh và hành lang trên tầng hai.
Một trong số này còn mang theo ống thép dài hơn một mét, một số thì cầm dao, tất cả đều trông vô cùng dữ tợn, vây quanh lấy Lâm Chấn Huy.
Vẻ mặt Lâm Chấn Huy vẫn không thay đổi.
Một trận chiến như vậy là quá bình thường đối với hắn.
Có lần hắn đã một mình đột nhập vào doanh trại địch, đối mặt với hàng chục ngàn quân địch, giết ra một con đường đẫm máu chỉ bằng một thanh đao chiến, rồi chặt đầu chỉ huy quân địch trong làn mưa bom bão đạn.
Hắn đã đối mặt với sự vây giết của năm môn phái lớn, tàn sát tám trăm cao thủ võ thuật, máu chảy nhuộm đỏ cả núi Thương Nam, khiến cho những thế lực của các môn phái võ thuật đang ngo ngoe rục rịch không dám khiêu khích uy quyền của chính phủ Hoa Hạ.
Hơn ba mươi tên côn đồ trang bị dao gậy gộc ở trước mặt này dường như chỉ là trò đùa đối với Lâm Chấn Huy.
Dương Thiếu Đình xuất hiện ở rìa hành lang trên tầng hai, vẻ mặt châm chọc, tay vị vào lan can nhìn Lâm Chấn Huy.
"Gan cũng to đấy nhỉ! Không ngờ mày lại có thể tìm được tới đây, mày không sợ chết sao?”
Lâm Chấn Huy ném túi da rắn xuống đất, cái túi rất nặng, vừa ném xuống đất đã vang lên tiếng rầm to lớn.
"Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện đương nhiên, bố vợ tôi đâm vào xe của anh, cho nên phải bồi thường."
Dương Thiếu Đình nháy mắt với một tên đàn em ở dưới tầng, người nọ lập tức đi tới kéo sợi dây thừng đang buộc vào túi ra.
Khi nhìn thấy tiền mặt đầy trong túi, vẻ mặt mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Từ từng xấp một tiền mặt hoàn toàn mới này, có thể ước tính rằng trong đó không chỉ là một triệu, với thể tích và trọng lượng này thì ít nhất cũng là hàng chục triệu.
Ban đầu, bọn họ đều cho rằng Lâm Chấn Huy đang bênh vực người vợ chưa cưới của mình, cho rằng Lâm Chấn Huy muốn tới để trả thù Dương Thiếu Đình.
Dù sao hắn cũng đã giết chết tám tên bắt cóc rồi, còn buông những lời tàn nhẫn nữa, nói cho Dương Thiếu Đình hai tiếng đồng hồ để chuẩn hậu sự.
Bây giờ, ngay cả Dương Thiếu Đình cũng cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Người đàn ông trước mặt tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh này không khác gì những người khác, đều loại người nhát gan.
Dương Thiếu Đình tin rằng Lâm Chấn Huy mang theo cả chục triệu tới, chẳng qua chỉ là tới cầu xin hắn ta tha cho bọn họ một đường sống mà thôi.
"Mày cho rằng ông đây sẽ để mày rời đi khi mày trả tiền lại sao? Haha, nằm mơ đi!” Dương Thiếu Đình hừ lạnh nói.
Điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là, Lâm Chấn Huy không hề sợ hãi trước những gì hắn ta nói, thậm chí trên mặt còn không có một gợn sóng nào.
Lâm Chấn Huy chỉ lặng lẽ lấy ra một chai xăng rồi đổ lên cái túi đầy tiền mặt.
Hắn lấy bật lửa ra, bật “tách” một cái, rồi ném nó vào túi tiền không chút do dự.
Oành!
Ngay lập tức, ngọn lửa bùng lên đốt cháy cả túi tiền mặt to lớn ấy.
Mọi người đều trừng mắt nhìn.
Đó là chục triệu đó! Người bình thường có kiếm trong cả mười kiếp cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cứ như vậy mà bị đốt cháy rồi.
Ngay cả Dương Thiếu Đình, vốn đã quen nhìn những việc lớn, lúc này cũng không khỏi chết lặng, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Mày... Mày đang làm gì thế?”
Lâm Chấn Huy cười lạnh: "Bố vợ tôi vô tình đâm vào xe của anh, anh nói cần bồi thường một triệu, tôi sẽ trả cho anh gấp mười lần."
“Nhưng tôi chợt nhận ra rằng người chết thì không thể sử dụng số tiền này được, nên tôi đã đốt nó cho anh trước.”
“Tiền đã được đưa cho anh rồi, nhưng việc anh bắt cóc vợ chưa cưới của tôi rồi tra tấn cô ấy khiến cô ấy sợ hãi, tôi cũng muốn anh phải bồi thường khoản này gấp mười lần.”
Giọng nói của Lâm Chấn Huy dần dần trở nên lạnh lùng, hơn ba mươi tên côn đồ ở xung quanh vô cùng chấn động vì hành động của Lâm Chấn Huy, nhìn hắn như nhìn nhìn một kẻ thần kinh.
Không thể tưởng tượng nổi Lâm Chấn Huy mang theo nhiều tiền như vậy, lại chỉ để khiêu khích Dương thiếu gia ?
Chuyện như vậy thật sự là chưa từng nghe qua.
"Ha ha ha ha…”
Dương Thiếu Đình tức tới mức bật cười, ở tỉnh Long Giang này, người dám khiêu khích hắn ta, vậy thì không khác việc đi tìm đường chết là bao.
Mấu chốt là giọng điệu và thái độ của đối phương, vừa kiêu ngạo, lại vừa điên cuồng, điều này khiến cho hắn ta rất khó chịu.
Nhìn túi tiền lớn sắp bị cháy hết, cơn giận của Dương Thiếu Đình cũng được châm ngòi.
Hắn ta rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra, nghịch nó trong tay, cười ha ha nói: "Nói thật với mày nhé, cho dù buổi sáng mày có lấy tiền đến chuộc người, thì ông đây cũng sẽ không thả vợ chưa cưới của mày ra đâu."
“Lý do mà ông đây bắt cóc vợ chưa cưới của mày là vì ông đây rất thích cô ta đấy, nhưng cô ta lại từ chối đi theo ông mày.”
“Với thực lực của nhà họ Dương tao đây, cho dù tao có trói luôn cô ta lại rồi cưỡng hiếp thì cũng không có ai dám nói gì.”
“Mày có biết tại sao tao lại cố gắng hết sức để tạo ra một vụ tai nạn xe hơi và gài Kiều Dĩ Chiêu đâm vào xe của tao không?”
“Bởi vì ông đây không muốn vợ chưa cưới của mày nằm bất động trên giường như búp bê bơm hơi, cảm giác ngủ với xác chết rất là nhàm chán.”
“Vì thế khi biết nhà họ Kiều không thể bỏ ra một triệu để cứu cô ta, tao đã bảo người trói cô ta bằng dây xích, dẫn vài con chó đến dọa cô ta, quất cô ta bằng roi.”
“Ông đây muốn làm cho cô ta cảm thấy tuyệt vọng, ép cô ta phải thỏa hiệp, sau đó ngoan ngoãn quỳ gối ở trước mặt tao, cầu xin tao tha cho cô ta, đồng ý hầu hạ tao.”
“Hôm nay tao giết mày, rồi đi bắt vợ chưa cưới của mày, khi ông đây chơi đã đời thì sẽ cho cô ta xuống đoàn tụ với mày..."
Chương 5: Hỏi tội Giang Đông
Nếu Dương Thiếu Đình nói những lời này để khiêu khích Lâm Chấn Huy, vậy thì hắn ta đã thành công rồi.
Sát khí ở trên người của Lâm Chấn Huy đột nhiên tăng vọt gấp mười lần, như thể căn biệt thự khổng lồ này cũng không thể vây hãm được lửa giận ngập trời của hắn, sát khí điên cuồng lập tức khiến những người khác khó thở.
Nhiệt độ xung quanh giảm hơn mười độ chỉ trong tích tắc, một số người cảm thấy lạnh thấu xương không thể không hắt hơi mấy cái.
Tích tách tích tách...
Đồng hồ treo tường biểu thị giờ đã là mười một giờ hai mươi phút tối.
"Đến giờ rồi."
Lâm Chấn Huy giẫm chân phải, thân thể phóng ra như mũi tên, phi ra đến khoảng hơn năm mét, đi thẳng về phía Dương Thiếu Đình.
Hắn đã nói rằng sẽ cho Dương Thiếu Đình hai giờ, và hắn thì không bao giờ nuốt lời, thêm một giây cũng không được.
Dương Thiếu Đình không ngờ lại có người trực tiếp nhảy từ tầng một lên tầng hai, theo phản xạ muốn giơ súng lên nhắm vào Lâm Chấn Huy, nhưng đã quá muộn rồi.
Lâm Chấn Huy dùng một cú đấm đánh vào ngực của Dương Thiếu Đình, nắm đấm đập vào ngực như búa sắt, đâm thẳng ra sau lưng Dương Thiếu Đình, trong lòng bàn tay hắn đã có thêm một trái tim đẫm máu.
Trong âm thanh ầm ầm, thân thể Lâm Chấn Huy đập Dương Thiệu vào tường như một quả đại bác, khiến tường bị sụp hơn một nửa.
Giữa hơn ba mươi cặp mắt khiếp sợ, Lâm Chấn Huy rút nắm đấm ra khỏi ngực Dương Thiếu Đình, trái tim đó vẫn đang đập trong lòng bàn tay của hắn.
Phụt!
Trái tim bị bóp nát rồi nổ tung, biến thành một vũng máu!
Dương Thiếu Đình ngã xuống đất, dù đã tắt thở nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như thể hắn ta không tin là mình đã bị đối phương giết chết nhanh đến như vậy.
"Aaaa!!"
Có vài tên côn đồ nhát gan bị doạ hét lên ngay tại chỗ, bọn chúng ôm đầu và quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn mà điên cuồng.
"Giết hắn!"
Tên cầm đầu vóc dáng nhỏ bé là người đầu tiên phản ứng lại, gã dẫn mọi người xông về phía Lâm Chấn Huy.
Dương thiếu gia bị giết ở ngay trước mắt bọn họ, trừ phi bây giờ Lâm Chấn Huy bị hạ gục hoặc bị giết chết ngay tại chỗ, nếu không nhà họ Dương có hỏi tội, không ai trong số họ có thể thoát khỏi được.
Nhưng sát khí phát ra từ cơ thể của Lâm Chấn Huy, và sự chấn động từ cảnh tượng vừa rồi mang lại cho bọn họ quá mạnh.
Mặc dù trong tay họ có ống thép và dao, nhưng vẫn rất sợ hãi.
Tuy lao đến chỗ Lâm Chấn Huy, thế nhưng bắt gặp ánh mắt băng giá của Lâm Chấn Huy, những tên côn đồ này đã cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy.
Lâm Chấn Huy cầm lấy một con dao, một chân đá bay ba người đó đi, sau đó là một cuộc chém giết từ một phía.
Từ hành lang trên tầng hai đến tầng một, chưa đầy nửa phút, hơn ba mươi người đã ngã xuống vũng máu, hai người cuối cùng trốn sau cánh cửa run rẩy không ngừng.
Một trong số họ sợ hãi đến nỗi phát điên, mà người kia đã sợ hãi đến mức phân cũng chảy ra, chân thì mềm đến mức không thể đứng vững nổi, chỉ có thể ngồi bệt trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối, thân thể Lâm Chấn Huy không hề dính một vết máu nào cả.
Vung tay một cái, con dao trong tay hắn đã bay ra và đâm vào tấm bảng hiệu "Kiếm tiền mỗi ngày" ngay ở phía trên hội trường, cán dao khi đó vẫn còn run rẩy.
...
Một giờ sau, nhà họ Dương ở tỉnh Long Giang.
Khi biết về cái chết của Dương Thiếu Đình, cha của hắn ta là Dương Thế Hùng đã vô cùng tức giận.
Nhìn thấy thi thể của Dương Thiếu Đình được khiêng trở về, Dương Thế Hùng vừa đau buồn vừa tức giận, ông ta phun ra một ngụm máu, đỏ mắt gầm lên:
"Ai? Là ai đã giết con trai của tôi!”
Hai người đàn ông quỳ xuống ở trước mặt ông ta, một người trong số họ đã điên điên khùng khùng đến nỗi không thể nói nỏi một câu hoàn chỉnh.
Người còn lại thì sắc mặt đã tái nhợt, hầu như không thể nói ra nổi đã chuyện gì đã xảy ra, hai chân vẫn còn đang run rẩy.
Dương Thế Hùng vừa sinh ra đã mắc một căn bệnh lạ, ông ta đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bộ dạng bên ngoài trông vẫn giống như một cậu học sinh, nên ngay cả khi hai người đàn ông kia quỳ trước mặt ông ta, bọn chúng vẫn cao hơn ông ta đang đứng.
Nghe được chuyện đã xảy ra, lửa giận trong lòng ông ta không thể kiềm chế nổi, ông ta lấy ra một khẩu súng lục, chĩa vào trán đối phương.
"Con trai của tao đã chết rồi, sao mày vẫn còn sống?" Dương Thế Hùng gầm lên.
"Hùng gia tha mạng, Hùng gia tha mạng..." Người đàn ông đó vội vàng cầu xin lòng thương xót, nhưng vô dụng.
Bùm bùm bùm...
Dương Thế Hùng bắn ra tám phát súng liên tiếp, thậm chí còn không buông tha cho người đàn ông đã bị doạ thành kẻ thần kinh, như thể họ là người đã giết chết Dương Thiếu Đình vậy.
Vệ sĩ đứng hai bên im lặng, không ai dám nói gì, loại cảnh tượng như này bọn họ đã nhìn quen rồi.
"Tập hợp mọi người lại đi, tối nay tao phải báo thù cho Thiếu Đình." Dương Thế Hùng chĩa súng ra lệnh.
"Vâng." Vài vệ sĩ đồng thanh đáp lại, khi bọn họ chuẩn bị rời đi, lại bị Dương Thế Khải, người đứng đầu nhà họ Dương ngăn lại.
"Thế Hùng, trước tiên đừng bốc đồng như vậy." Dương Thế Khải trầm giọng thuyết phục.
"Anh cả, đó là con trai của em đấy, bây giờ nó đã bị giết rồi, em nhất định phải báo thù cho nó."
Dương Thế Hùng vỗ vào khẩu súng trên bàn, ngẩng đầu nhìn Dương Thế Khải, nói với thái độ rất kiên quyết.
Dương Thế Khải phất phất tay, ra hiệu vệ sĩ rời đi trước, sau đó đóng cửa lại.
"Nhất định sẽ trả thù Thiếu Đình, nhưng tốt nhất là đừng có quá nhiều động thái vào lúc này.”
“Lão Chính nói có một ông lớn đến Long Giang, không biết là ai đã phản bội Thiếu Đình mà nói về việc bắt cóc người phụ nữ đó, ông lớn đó đang chú ý đến vấn đề này.”
"Bây giờ Thiếu Đình đã bị giết, em còn lo đến cái gì nữa, em không chỉ muốn báo thù cho Thiếu Đình, mà còn muốn cả nhà của người phụ nữ đó cũng phải xuống dưới ấy với Thiếu Đình."
Tâm trạng của Dương Thế Hùng đã không thể bình tĩnh lại nổi, nỗi đau mất con trai đã khiến ông ta mất đi lý trí.
Dương Thế Khải thuyết phục: "Có cách này, tôi đã yêu cầu Lão Chính sử dụng quyền lực của cục thanh tra để bắt giữ cả nhà Kiều Ngọc Ninh.”
“Chỉ cần nói cái chết của Thiếu Đình có liên quan đến bọn họ, chỉ cần lấy ra một số bằng chứng, là có thể vô tình mà giết bọn họ ở trong tù.”
“Về phần hung thủ đã giết Thiếu Đình, tôi đã điều tra rồi, đó là người đàn ông đã khiến Kiều Ngọc Ninh có con trước khi cưới vào nhiều năm trước, tôi nghe nói hắn là quân nhân trong quân đội.”
“Tuy nhiên, một mình hắn có thể đối phó với hơn ba mươi tên côn đồ, hẳn là một võ sư, nếu em vội vàng phái người đến bắt hắn, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.”
Nghe Dương Thế Khải nói thế, Dương Thế Hùng rơi vào trầm tư.
Vừa rồi bị cơn giận làm mờ lý trí, chỉ muốn trả thù. Lúc này, sau khi nghe phân tích của anh cả, ông ta cũng nhận ra là mình đã quá liều lĩnh.
Bọn họ đều biết, những tên côn đồ mà Dương Thiếu Đình nuôi dưỡng trong sòng bạc đều là người đã quen cảnh đâm thuê chém mướn, võ nghệ của bọn họ rất tốt.
Mà đối phương một mình giết chết hơn ba mươi người bọn họ thì cũng đủ cho thấy hắn là một cao thủ võ lâm.
Loại người như vậy sao có thể chỉ dùng vài người tới bắt được.
Thấy Dương Thế Hùng cau mày, Dương Thế Khải cúi xuống vỗ vỗ vai ông ta, an ủi: "Cho dù kẻ giết người kia là người của quân đội, cũng không có gì phải lo lắng cả."
“Thiếu Kiệt nhà tôi đã được thăng lên cấp Đại đội trưởng đại đội xe tăng* trong Quân đội Giang Đông, nó vừa gọi điện thoại tới, nói vào một hai ngày nay sẽ trở về Long Giang, đối phó với loại quân nhân bình thường thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe tin Dương Thiếu Kiệt được thăng lên cấp Đại đội trưởng đại đội xe tăng, mây mù trong lòng Dương Thế Hùng cũng theo đó bị cuốn đi.
Ông ta xoay người đi đến ghế sofa, nhảy hai chân lên rồi ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi: "Anh cả, những gì anh nói gì là sự thật sao? Thiếu Kiệt đã trở thành Đại đội trưởng đại đội xe tăng rồi!”
"Ừm, vừa rồi nó đã nói qua điện thoại." Dương Thế Khải trả lời.
Đối với một gia tộc ở thành phố cấp ba như Long Giang, có thể sinh ra một Đại đội trưởng đại đội xe tăng trong gia tộc đã thuộc về loại vinh quang mà mộ tổ tiên sẽ tỏa ra khói xanh rồi.
Nó không chỉ có thể củng cố địa vị của nhà họ Dương đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh Long Giang này, mà thậm chí còn có thể trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Đông và mở rộng thêm quyền lực của gia tộc.
Như thể nỗi đau mất con không còn quá quan trọng nữa, hai anh em Dương Thế Khải và Dương Thế Hùng đều đắm chìm trong niềm vui rằng nhà họ Dương bọn họ đã sinh ra một Đại đội trưởng đại đội xe tăng.
Đúng lúc này, một vệ sĩ đến báo cáo rằng một số đàn em của Dương Thiếu Đình đã bắt được một bé gái trở về.
Dương Thế Hùng lập tức nổi giận, nhảy khỏi ghế sofa rồi gầm lên: "Bây giờ là lúc nào rồi, bắt về càng thêm hỗn loạn hơn, tìm chỗ vứt con bé kia đi."
Dương Thế Khải ngăn vệ sĩ lại, hỏi: "Con bé kia là ai?"
"Nó là con gái của Kiều Ngọc Ninh." Vệ sĩ trả lời.
Dương Thế Khải và Dương Thế Hùng nhìn nhau, hai người đều đọc được suy nghĩ từ trong ánh mắt của đối phương.
Có con bé này ở trong tay rồi, tên hung thủ giết Dương Thiếu Đình kia nhất định sẽ tự chui vào lưới, họ có thể giết chết hắn bao nhiêu lần tùy thích.
Note:
*Gốc là 骁骑尉 tức Kiêu Kị Uý, tương đương với đại đội trưởng đại đội xe tăng.
"Chuẩn bị một triệu trong vòng ba ngày, nếu không tao sẽ chặt vợ mày ra cho chó ăn!"
Giọng nói trong điện thoại lộ ra vẻ dữ tợn.
Lâm Chấn Huy cảm thấy không thể hiểu nổi.
Hắn là chỉ huy quân đoàn bảo vệ Bắc Cương của Hoa Hạ, có tám vị Chiến Vương dưới tay, và nắm trong tay một đội quân gồm năm trăm nghìn người.
Hắn là Chiến Thần Tu La, người đã khiến quân đội của các quốc gia khác khiếp sợ, từ năm mười tám tuổi đến nay, đã tám năm hắn chưa hẹn hò với cô gái nào rồi.
Hôm nay lại có vợ ở đâu chui lên vậy?
Chẳng lẽ là trò lừa gạt mới qua điện thoại!
Lâm Chấn Huy có cảm giác dở khóc dở cười: "Tôi còn chưa kết hôn mà, anh gọi nhầm rồi à?"
"Bớt nói vớ vẩn đi, bố vợ của mày nợ Dương thiếu gia một triệu, nếu mày không trả thì lấy vợ mày ra mà gán nợ."
“Nếu không đợi khi anh em bọn này chơi chán, thì sẽ bán nó vào nhà chứa..."
Hắn còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp điện thoại và gửi một bức ảnh đến.
Trong ảnh, một cô gái trẻ đang cuộn tròn ở góc nhà, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng.
Khuôn mặt cô hốc hác, đôi mắt tuyệt vọng chứa đầy nước mắt.
"Là em ấy!"
Trái tim của Lâm Chấn Huy run rẩy dữ dội.
Hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ trong bức ảnh kia là Kiều Ngọc Ninh.
Người phụ nữ đã khiến hắn cảm thấy tội lỗi trong suốt năm năm qua, và cũng là người phụ nữ duy nhất mà hắn nợ ở trên đời này.
Năm năm trước, Lâm Chấn Huy đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật ở tỉnh Giang Đông, thì bị năm môn phái lớn bao vây.
Một người một kiếm, hắn đã giết chết tám trăm kẻ mạnh của các môn phái, máu nhuộm đỏ cả núi Thương Nam.
Mặc dù đã cứu được mạng về, nhưng hắn cũng bị thương nặng, trúng độc nặng, không kịp liên lạc với quân đội nên đã ngã gục trên đường phố ở tỉnh Long Giang.
Vào lúc nguy hiểm, chính Kiều Ngọc Ninh đã cứu hắn, nhưng Lâm Chấn Huy lại bị vì trúng độc sinh ra ảo giác, cho nên đã làm ô uế cô ấy.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Chấn Huy hối hận, nhưng đúng lúc ngoại địch lại xâm lược Hoa Hạ, tình hình quân sự ở lãnh thổ phía bắc rất cấp bách, hắn phải lập tức trở về trụ sở quân đội để trực.
Trước khi đi, Lâm Chấn Huy đã để lại số điện thoại cho Kiều Ngọc Ninh, hứa sẽ quay lại cưới cô sau khi chiến tranh kết thúc.
Ai mà biết được trận chiến này lại kéo dài tận năm năm, những kẻ man rợ ở nơi khác cứ như những con giòi trong xương, giết hết đợt này lại ra đợt khác.
Cho đến một tháng trước, Lâm Chấn Huy đã dùng sức mạnh của mình, đánh bại quân đội liên minh xâm lược đang kéo dài hơi tàn phải vẫy cờ trắng và cầu xin ngừng bắn.
Lâm Chấn Huy đã đàm phán ba lần với quân đội liên minh và giành được khoản bồi thường khổng lồ cho Hoa Hạ bằng các biện pháp cứng rắn.
Hôm nay, Kinh Đô đã cử tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ bay về phía Bắc Cương, sau khi ký thỏa thuận đình chiến với quân đội liên minh, chiến tranh sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lâm Chấn Huy chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp thực hiện lời hứa với Kiều Ngọc Ninh, đã hay tin cô bị bắt cóc.
Bảo vệ đất nước tám năm, giết chết hàng ngàn kẻ thù.
Thế mà vị hôn thê của hắn lại bị bắt cóc và tra tấn!
Trong lòng Lâm Chấn Huy vô cùng tức giận.
Thân thể hắn phát ra tia sát khí quái dị, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ doanh trại.
Trên bầu trời của quân đoàn Bắc Cương, các tầng mây đen cuộn lên trong nháy mắt, hàng chục ngàn binh sĩ xung quanh doanh trại đồng loạt thay đổi sắc mặt.
"Lập tức chuẩn bị máy bay, mục tiêu là tỉnh Long Giang!"
"Trong mười phút nữa, nói cho tôi biết cuộc gọi này tới từ đâu."
"Tư Đồ và La sát đi cùng tôi, những binh lính còn lại tiếp tục canh giữ Bắc Cương."
Lâm Chấn Huy liên tiếp phát ra ba mệnh lệnh, bóng dáng của hắn đã lao ra khỏi doanh trại, theo sau là Tư Đồ và La Sát.
Xe quân sự đi thẳng đến sân bay, Lâm Chấn Huy đang chuẩn bị lên máy bay, nhưng lại bị mấy sĩ quan trung niên mặc áo khoác quân đội chặn lại.
"Chỉ huy Lâm, cậu đi đâu vậy?"
"Cút đi!" Lâm Chấn Huy gầm lên, hắn hoàn toàn không có tâm trạng để giải thích, cũng không có thời gian để giải thích.
Các sĩ quan trung niên ấy đều mang vẻ mặt kinh hãi.
Họ được lệnh đến từ Kinh Đô đến để chuẩn bị cho việc ký kết hiệp nghị đình chiến với quân đội đồng minh của kẻ thù, đồng thời trao cho Lâm Chấn Huy danh hiệu "Tướng Soái Trấn Quốc".
Ngay khi vừa xuống máy bay, đã nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn ở doanh trại Bắc Cương, và sát khí phá xuyên thủng bầu trời.
Mà ở Bắc Cương này, chỉ có một người có thể bộc phát ra sát khí đáng sợ như vậy, đó chính là Lâm Chấn Huy, Chiến Thần Tu La.
Vì vậy, họ rất lo lắng về lý do tại sao Lâm Chấn Huy lại đến sân bay và hắn sẽ đi tới đâu bằng chiếc máy bay này.
Trong số đó có Tiêu Trấn Quốc, tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ, có thể nói là dưới một người, mà trên vạn người ở Hoa Hạ này.
Ông ta có chức cao hơn Lâm Chấn Huy - Chỉ huy quân đội Bắc Cương này một bậc.
Không ngờ, Lâm Chấn Huy thậm chí còn không cho Tiêu Trấn Quốc - Cấp trên của hắn một chút mặt mũi nào, vậy mà lại dám bảo ông ta cút đi.
Đây là có bao nhiêu tức giận thế!?
Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi Lâm Chấn Huy đến sẽ có mưa máu gió tanh.
Nhưng đây không phải là điều mà Tiêu Trấn Quốc sợ nhất, điều ông ta lo lắng nhất chính là Lâm Chấn Huy chỉ có Tư Đồ và La Sát ở bên cạnh.
Nếu tung tích của Lâm Chấn Huy bị những người nước ngoài có ý đồ xấu biết được, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm khó lường.
Tiêu Trấn Quốc không có thời gian hỏi Lâm Chấn Huy vì sao lại rời khỏi Bắc Cương, ông ta chỉ muốn chặn Lâm Chấn Huy trước, để hắn bình tĩnh lại rồi mới lên kế hoạch.
"Thỏa thuận đình chiến vẫn chưa được ký kết chính thức, tình hình ở biên giới vẫn chưa ổn định, còn cậu với tư cách là chỉ huy tối cao của Quân đội Bắc Cương, không thể rời đi vào bây giờ."
Hai mắt Lâm Chấn Huy đỏ hoe, hắn cầm cán chiến đao, sát khí ngập trời lại bộc phát lần nữa.
"Ai dám cản đường tôi, giết không tha!"
Một số sĩ quan đi cùng Tiêu Trấn Quốc cực kỳ hoảng sợ.
Sát khí đó là thật, Lâm Chấn Huy thật sự có ý định giết cấp trên của mình, hắn thật sự đã mất đi lý trí!
Điều này làm cho Tiêu Trấn Quốc càng thêm tin tưởng, bây giờ Lâm Chấn Huy không được phép rời đi.
"Tư Đồ, La Sát. Mau dẫn Lâm Chấn Huy xuống!” Tiêu Trấn Quốc ra lệnh với tư cách là tổng chỉ huy quân đội Hoa Hạ.
Nhưng Tư Đồ La Sát vẫn không nhúc nhích, bọn họ cũng cầm cán đao, ánh mắt lạnh giá dán chặt vào Tiêu trấn Quốc và những sĩ quan khác đi cùng ông.
"Lâm Chấn Huy có mệnh lệnh, những người cản đường, giết không tha!"
"Các người muốn tạo phản sao?" Tiêu Trấn Quốc tức giận nói.
Tư Đồ và La Sát không lên tiếng, mà trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ.
Tám vị Chiến Vương dưới trướng Lâm Chấn Huy đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chấn Huy.
Tiêu Trấn Quốc và những người khác sắc mặt tái nhợt, bọn họ không dám thả Lâm Chấn Huy ra, nhưng lại không dám ngăn cản hắn nữa.
Bọn họ biết chắn chắn nếu tiếp tục chặn đường của Lâm Chấn Huy, Lâm Chấn Huy nhất định sẽ giết bọn họ.
Không ai có thể ngăn cản Chiến Thần Tu La!
Khí thế toàn thân của Lâm Chấn Huy bộc phát, trực tiếp hất văng Tiêu Trấn Quốc ra, nhanh chóng chạy lên máy bay quân sự, theo sau là Tư Đồ và La Sát.
Tám chiếc chiến cơ (máy bay chiến đấu) đồng thời cất cánh để hộ tống Lâm Chấn Huy.
Trong tiếng gầm chói tai, đuôi của chiếc máy bay chiến đấu phun ra ánh sáng màu xanh lam, cắt ngang bầu trời như một thanh kiếm sắc bén.
"Xong rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Nhìn máy bay quân sự cất cánh, Tiêu Trấn Quốc bất lực thở dài, sau đó mắng sĩ quan phía sau:
"Đi tìm hiểu đi, tìm hiểu xem chỉ huy Lâm muốn đi đâu."
"Báo cáo với Kinh Đô ngay lập tức, nhanh lên! Nhanh! Nhanh..."
Chương 2: Giết con tin
Tỉnh Long Giang, trong một nhà nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Tay và chân của Kiều Ngọc Ninh bị xích vào bốn góc của khung thép, đầu cô cúi thấp, dường như đã mất đi tất cả sức lực, trông vô cùng chật vật.
Ở cạnh khung thép có hai cái lồng lớn, mấy con chó săn lớn đang hướng về phía Kiều Ngọc Ninh mà sủa ầm ầm.
Kiều Ngọc Ninh rất sợ, nhưng cô không dám giãy giụa, bởi vì cô đã nhận thức được rằng càng giãy giụa, tay chân sẽ bị bị xiềng xích siết càng đau hơn.
Hơn nữa, cô đã yếu đến nỗi ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có nữa rồi.
Tám tên bắt cóc tụ tập xung quanh Kiều Ngọc Ninh, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người cô.
Một trong những kẻ bắt cóc đột nhiên nhấc một xô nước lạnh lên và đổ nó lên người cô.
Kiều Ngọc Ninh lập tức bị cảm giác lạnh lẽo thấu xương này làm cho sợ hãi.
Dáng vẻ đáng thương của cô cùng đôi mắt đầy sợ hãi kia, khiến những kẻ bắt cóc xung quanh bật cười.
"Người đẹp, vừa rồi bọn này đã gọi lại cho chồng cô rồi, nhưng tiếc là không có ai trả lời, hình như không còn ai quan tâm đến cô nữa rồi."
"Nếu đã như thế, thì đừng trách bọn này tàn nhẫn nhé."
Hai tên bắt cóc mang theo một chiếc quạt lớn, bật nó đến mức tối đa rồi chĩa thẳng vào cơ thể ướt sũng của Kiều Ngọc Ninh.
Trong gió lớn, Kiều Ngọc Ninh cảm thấy đột nhiên mình như bị ném vào nơi băng tuyết vậy.
Cái lạnh buốt giá khiến cô run rẩy, và trái tim của cô cũng đang trên bờ vực sụp đổ.
"Đừng làm loạn nữa, anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi, anh ấy là người của quân đội, anh ấy sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu..."
Năm năm trước, khi Lâm Chấn Huy quan hệ với cô, cô đã chịu đựng rất nhiều.
Nhưng theo thời gian, cô đã dần dần hiểu rõ mọi chuyện.
Cô biết lúc đó Lâm Chấn Huy mất đi lý trí vì trúng độc, đối phương cũng đã hứa sẽ quay lại cưới cô.
Vì vậy, khi bị dồn vào chân tường, cô đã nhớ đến số điện thoại mà cô đã không gọi trong suốt năm năm qua.
Mặc dù cô không biết vị trí cụ thể của Lâm Chấn Huy trong quân đội, nhưng Kiều Ngọc Ninh đã quyết định rằng chỉ cần Lâm Chấn Huy trở về thực hiện lời hứa, cô sẽ ở bên hắn đến hết đời này.
Nhưng những kẻ bắt cóc này hoàn toàn không để ý những gì Kiều Ngọc Ninh nói ở trong lòng, đôi mắt của bọn họ vẫn đang nhìn khắp cơ thể của Kiều Ngọc Ninh.
"Bớt lấy người trong quân đội ra hù dọa người khác đi, nói thẳng ra, không phải chỉ là một người lính nghèo sao?" Những kẻ bắt cóc tắt quạt, sau đó mở lồng sắt bên cạnh.
Mấy con chó săn lớn vừa được thả ra thì sủa dữ dội, như thể chúng đã không thể chờ được nữa, chỉ mong mau được nếm thử mùi vị của máu người.
Trong tiềm thức Kiều Ngọc Ninh muốn co chân lên cao hơn, nhưng lại bị xích sắt siết chặt, không có cách nào để né tránh.
Gâu gâu gâu!
Chó săn sủa điên cuồng, Kiều Ngọc Ninh bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không thể trốn được, trong nháy mắt đã hôn mê.
"Thật là nhàm chán, quá là nhát gan."
Vài tên bắt cóc nhìn thấy quần áo ướt sũng của Kiều Ngọc Ninh, thân thể ngọc ngà quyến rũ đó hiện ra, khiến bọn họ cảm thấy máu sắp trào ra ngoài luôn rồi.
"Tao nghe nói cô ấy là đệ nhất mỹ nhân ở tỉnh Long Giang đó, nếu tao chơi được cô ta, vậy thì tao có thể khoe khoang cả đời này được rồi."
"Đặt cô ta xuống đi, trước tiên để vài anh em chúng ta chơi một chút đi."
"Dù sao cô ta cũng không còn trinh, tao nghe nói mấy năm trước cô ta đã có con trước khi kết hôn rồi, chúng ta chơi trước đi, Dương thiếu gia sẽ không phát hiện đâu..."
Tên cầm đầu của đám bắt cóc lên tiếng, mọi người lập tức hoan hô tưng bừng, bảy, tám bàn tay duỗi ra, muốn thử một tay trước.
Phanh!
Ngay khi đầu ngón tay của kẻ bắt cóc sắp chạm vào cơ thể của Kiều Ngọc Ninh thì đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.
Cửa sắt của nhà máy đã bị đá mở.
Một dáng người cao lớn uy nghiêm, quay lưng về phía ánh trăng.
"Mày là ai?"
Tên cầm đầu của đám bắt cóc hét lên, những kẻ bắt cóc còn lại ngay lập tức lấy thanh sắt và dao rựa ra.
Một người lạ mặt xông vào thế nhưng người phụ trách canh ở bên ngoài hoàn toàn không nhúc nhích gì, khiến những kẻ bắt cóc này ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Lâm Chấn Huy nhìn thấy Kiều Ngọc Ninh đang bất tỉnh bị trói vào khung thép, một cơn đau nhói lập tức xâm nhập vào trái tim của hắn.
"Giết!"
Ngay khi hắn ra lệnh, hai bóng người đã lao ra từ phía sau hắn và lao về phía những kẻ bắt cóc.
Một tên bắt cóc tóc vàng giơ đao chém về phía Tư Đồ, bóng người đó nhanh đến kinh ngạc, né tránh như ma, một đấm trúng vào sống mũi của đối phương.
Oành!
Cái đầu của tên tóc vàng giống như một quả bom bị nổ tung.
Máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến bọn bắt cóc khiếp sợ, lập tức mất đi ý định chiến đấu.
Nhưng Tư Đồ và La Sát không buông tha cho bọn chúng, hai người lần lượt rút đao ra khỏi vỏ.
Một số kẻ bị đâm xuyên qua ngực, một số khác lại bị chặt đầu, và chỉ sau vài giây, tất cả những kẻ bắt cóc đã ngã xuống đất.
Ngoại trừ tên cầm đầu của đám bắt cóc bị chặt chân, tất cả những tên bắt cóc khác đã bị giết.
Thủ lĩnh của bọn bắt cóc nằm trên mặt đất kêu lên đau đớn, máu chảy ra từ cái chân bị gãy, đôi môi run rẩy của hắn ta chỉ có thể nói vài lời: "Tha mạng, xin đừng giết tôi..."
La Sát dùng một chân giẫm lên lưng hắn ta, chiến đao cắm vào mắt hắn ta, trên mặt hắn ta đã có thêm một vết máu loang lổ.
"Tao hỏi, mày trả lời, nói sai một từ, thì mày sẽ mất một miếng thịt ở trên người."
Vào lúc Tư Đồ và La Sát giết chết bọn bắt cóc, Lâm Chấn Huy đã đến gặp Kiều Ngọc Ninh.
Lòng bàn tay của hắn giống như một cái kìm nhổ đinh, cầm lấy sợi xích sắt buộc vào cơ thể của Kiều Ngọc Ninh.
Năm năm trước, nếu cô gái tốt bụng này không cứu hắn, có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi.
Nhiều năm qua, Lâm Chấn Huy đã giẫm lên núi xác và biển máu, thoát chết không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Giờ phút này, nhìn thấy thân thể ướt át của Kiều Ngọc Ninh trong vòng tay, nhìn thấy dáng vẻ hốc hác nhắm mắt của cô, trong mắt Lâm Chấn Huy tràn đầy nước mắt.
"Xin lỗi, tôi đến trễ. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để em bị tổn thương thêm một chút nào nữa. Bất cứ ai đã làm tổn thương em, tôi sẽ bắt hắn ta phải trả giá gấp trăm lần.”
Lâm Chấn Huy truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể của Kiều Ngọc Ninh, sau khi xác định tính mạng của cô không còn gặp nguy hiểm nữa, hắn ôm ngang cô lên, bước qua cửa nhà máy, đưa cô vào một chiếc xe màu đen đang đậu sẵn ở bên ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, La Sát lấy điện thoại di động từ tay tên cầm đầu đám bắt cóc đưa cho Lâm Chấn Huy.
Lâm Chấn Huy nhấn nút nghe, giọng nói khẩn trương của một người đàn ông phát ra từ loa của điện thoại di động.
"Hắc Tử, ông lập tức giết người phụ nữ đó đi, rồi bỏ vào một cái bao tải cùng với hòn đá lớn, nhấn chìm vào Long Giang đi. Động tác nhanh nhẹn chút, đừng để lại bất kỳ dấu vết nào, không thể để bị phát hiện được. Tôi không biết là ai đã làm lộ ra, bây giờ một ông lớn đang điều tra vụ bắt cóc phụ nữ… Hắc Tử! Ông có nghe thấy không?”
Nghe được những lời này, sự tức giận lập tức tràn ngập lồng ngực Lâm Chấn Huy.
Ý của người đàn ông trong điện thoại không thể rõ ràng hơn nữa, bọn họ muốn giết con tin, muốn giết người diệt khẩu, thủ tiêu xác chết!
Nếu đến muộn chút nữa, có lẽ hắn thậm chí sẽ không thể tìm được thi thể của Kiều Ngọc Ninh.
Như thể cảm nhận được sự kỳ lạ ở đầu điện thoại bên này, đối phương im lặng vài giây, rồi hỏi: "Mày là ai?"
"Tao là chồng sắp cưới của Kiều Ngọc Ninh, mày còn hai tiếng để chuẩn bị hậu sự." Giọng nói của Lâm Chấn Huy trầm đến đáng sợ.
"Chồng sắp cưới của Kiều Ngọc Ninh? Ha ha! Mày có biết ông đây là ai không?” Người ở đầu dây bên kia chế nhạo.
"Mày sẽ sớm trở thành một người chết mà thôi."
Giọng nói của Lâm Chấn Huy lạnh lùng, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Chương 3 Hàng trăm tỷ
Sở dĩ Lâm Chấn Huy cho đối phương hai tiếng là bởi vì lúc này Kiều Ngọc Ninh quá yếu, nhất định phải đưa cô đến bệnh viện trước.
Về phần những người tham gia bắt cóc Kiều Ngọc Ninh, Lâm Chấn Huy hoàn toàn không lo lắng bọn họ sẽ chạy trốn, bởi vì chưa từng có ai có thể thoát khỏi tay của Chiến Thần Tu La.
Nửa giờ sau.
Kiều Ngọc Ninh đã nằm trên giường của bệnh viện tuyến đầu Long Giang, nhưng vì quá yếu nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.
Trước đó, Tư Đồ đã phát hiện ra chủ nhân của số điện thoại này tên là Dương Thiếu Đình.
Đồng thời, theo định vị tín hiệu, hắn đã tìm được vị trí hiện tại của Dương Thiếu Đình và theo dõi.
Sau khi La Sát tra tấn tên cầm đầu đám bắt cóc trong nhà máy bỏ hoang xong, thì anh ấy đã xác định được Dương Thiếu Đình là chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh.
Dương Thiếu Đình là một thành viên của nhà họ Dương, là gia tộc đứng đầu bốn gia tộc giàu có nhất ở tỉnh Long Giang, người ngoài gọi hắn ta là Dương thiếu gia, dưới trướng của hắn ta có một nhóm côn đồ, tất cả đều làm ăn mờ ám.
Tên này, ỷ vào quyền lực của gia đình mình, thường phô trương sức mạnh của mình và thích chơi đùa với những cô gái nhà lành. Một số cô gái đã tự tử vì không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của hắn ta.
Một trong những gia đình đó, vì con gái của họ bị giết bởi Dương Thiếu Đình, cho nên bọn họ đã lấy thi thể của con gái họ để đến nhà họ Dương để tìm lại công đạo, nhưng kết quả là cha của cô gái đó bị đánh gãy chân còn mẹ của cô gái thì buộc phải nhảy xuống sông tự tử.
Lần này, là do cha của Kiều Ngọc Ninh là Kiều Dĩ Chiêu vô tình đâm vào xe của Dương Thiếu Đình nên Dương Thiếu Đình yêu cầu ông ta phải bồi thường một triệu.
Kiều Dĩ Chiêu không thể lấy ra được, vì vậy Dương Thiếu Đình đã phái người bắt cóc người con gái ông là Kiều Ngọc Ninh lại.
Những kẻ bắt cóc đó đã yêu cầu Kiều Ngọc Ninh gọi cho ai đó để lấy tiền chuộc người, nhưng Kiều Ngọc Ninh gọi vài cuộc điện thoại vẫn không ai có thể bỏ ra một triệu để cứu cô.
Kiều Ngọc Ninh bị dồn vào chân tường cuối cùng mới nói số điện thoại của Lâm Chấn Huy và nói với kẻ bắt cóc rằng Lâm Chấn Huy là chồng sắp cưới của cô...
Đây đều là những tin tức mà tên cầm đầu đám bắt cóc thú nhận, nhưng Lâm Chấn Huy cảm thấy mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.
Là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc giàu có ở tỉnh Long Giang, nhà họ Dương không hề thiếu tiền chút nào, cho dù xe có đâm cũng sẽ không thiếu một triệu đó, huống chi là bắt cóc một người con gái vô tội.
Chỉ có một khả năng, đó chính là mục tiêu của đối phương ban đầu đã là Kiều Ngọc Ninh rồi.
Nghe nói đến việc không ai nguyện ý bỏ tiền ra để cứu Kiều Ngọc Ninh, nắm đấm của Lâm Chấn Huy dần dần siết chặt.
"Mặc dù nhà họ Kiều không phải là gia tộc giàu có ở tỉnh Long Giang, nhưng lấy ra một triệu cũng không có vấn đề gì, sao có thể thấy chết mà không cứu được."
Ngay lúc Lâm Chấn Huy đang bối rối, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mở, một đôi vợ chồng trung niên bước vào.
Họ là cha mẹ của Kiều Ngọc Ninh, Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên, chính Lâm Chấn Huy đã bảo y tá thông báo cho họ sau khi đưa Kiều Ngọc Ninh đến bệnh viện.
Nhìn thấy Kiều Ngọc Ninh đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, hai người có vẻ hơi hoảng sợ.
"Ngọc Ninh, con bị sao vậy? Con đừng dọa mẹ!”
"Tất cả đều do bố con, đâm vào xe của ai thì không đâm, thế mà lại đâm vào xe của Dương thiếu gia, khiến con bị thương như thế này..."
"Cái này là do được tôi sao? Tôi đang đi trên đường đàng hoàng như vậy, ai mà biết xe của Dương thiếu gia đột nhiên chắn trước mặt tôi, rồi đột ngột phanh lại, sao mà tôi có thể tránh được!”
"Không phải do ông thì do ai? Nếu không phải vì ông quỳ gối bên ngoài biệt thự tổ tiên một ngày một đêm, mong anh cả mềm lòng, lấy ra một triệu để chuộc Ngọc Ninh, thì có chết tôi cũng không tha cho ông đâu..."
Hai người đang cãi nhau trước giường bệnh của Kiều Ngọc Ninh, nhưng Lâm Chấn Huy lại nghe ra manh mối.
Liệu họ có nghĩ rằng Ngọc Ninh đã an toàn và lành lặn bởi vì người khác đã lấy tiền ra chuộc rồi không?
Ông ta đã quỳ xuống trước bác của Ngọc Ninh, cầu xin một ngày một đêm để lấy được một triệu?
"Cái đó..."
Lâm Chấn Huy muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết nên gọi cha mẹ Kiều Ngọc Ninh là gì.
Kiều Dĩ Chiếu và Ngô Tú Liên ngơ ngác nhìn Lâm Chấn Huy.
Vừa rồi, bởi vì quan tâm đến con gái, không để ý đến hắn, lúc này, Ngô Tú Liên mới đột nhiên nhớ tới.
"Là cậu? Cái tên khốn kiếp này!”
"Tôi nhớ ra rồi! Chính cậu là người đã hại Ngọc Ninh nhà chúng tôi!"
Kiều Dĩ Chiêu cũng nhớ ra, vẻ mặt đột nhiên tràn đầy tức giận, ông ta nóng lòng muốn nuốt sống Lâm Chấn Huy.
"Nếu Ngọc Ninh không cứu cậu, cậu đã chết từ lâu rồi, cái tên súc sinh nhà cậu, lấy oán trả ơn, làm ra những chuyện đó với Ngọc Ninh."
"Cậu còn khiến con bé mang thai trước khi kết hôn, bị nhà họ Giang huỷ hôn, trở thành trò cười của cả tỉnh Long Giang."
"Cậu đã khiến gia đình chúng tôi bị trục xuất khỏi gia tộc, Ngọc Ninh và chúng tôi đã phải chịu đựng suốt bao năm qua, tất cả là do cậu..."
Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên chỉ vào mặt Lâm Chấn Huy mà mắng, nhưng Lâm Chấn Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Mang thai trước khi kết hôn!
Bị nhà họ Giang huỷ hôn?
Hắn chưa bao giờ biết đến những điều này.
Năm năm trước, hắn trúng độc cho nên tạm thời mất đi lý trí mà cưỡng ép Kiều Ngọc Ninh.
Mặc dù hắn đã để lại số điện thoại của mình và hứa sẽ quay lại và kết hôn với cô sau chiến tranh, nhưng Lâm Chấn Huy không bao giờ liên lạc với cô trong suốt những năm qua.
Bởi vì chiến trường rất nguy hiểm, Lâm Chấn Huy sống một ngày là một ngày liếm máu trên lưỡi dao, không có gì để đảm bảo hắn sẽ sống đến khi nào.
Cho nên, hắn không muốn cho Kiều Ngọc Ninh quá nhiều hy vọng, nếu hy sinh thì cũng không gây quá nhiều ảnh hưởng đến đối phương.
Lâm Chấn Huy chưa bao giờ biết Kiều Ngọc Ninh đã đính hôn rồi, còn bị nhà họ Giang huỷ hôn, bị nhà họ Kiều trục xuất khỏi gia tộc, càng không biết cô đã có thai!
Điều đó có nghĩa là hắn đã trở thành một người cha?
Ngay sau đó Lâm Chấn Huy đã xua tan ý nghĩ này.
Mang thai trước khi cưới là một điều xấu hổ đối với một cô gái, Kiều Ngọc Ninh chắc chắn sẽ bỏ đứa trẻ.
Trong lòng Lâm Chấn Huy tràn đầy áy náy, nhìn Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên, nghiêm túc nói: "Hai người đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Ngọc Ninh cưới cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời."
"Còn muốn kết hôn với Ngọc Ninh? Nằm mơ đi!”
"Cậu chỉ là một người lính nghèo, cậu lấy cái gì để chăm sóc nó cả đời?"
"Ngọc Ninh rõ ràng là có thể gả vào nhà họ Giang để làm rạng danh tổ tông, tất cả chỉ vì cậu, mà khiến con bé thành như thế này."
"Đồ súc sinh, cậu ở đây làm gì? Chẳng lẽ cậu vẫn cảm thấy chưa làm tổn thương Ngọc Ninh đủ sâu à?”
"Đáng lẽ lúc năm đó khi phát hiện cậu làm hại Ngọc Ninh, tôi nên giết cậu ngay lúc đó rồi, đáng lý cậu sẽ không sống được đến bây giờ đâu!"
Kiều Dĩ Chiêu càng nói, càng thấy tức giận, nên đã túm lấy một cái ghế định đánh vào người Lâm Chấn Huy.
Lâm Chấn Huy không né tránh, để ghế đánh vào trên đầu, cho dù máu chảy ra, lông mày hắn cũng không nhíu lấy một lần.
Cảnh tượng này khiến Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên choáng váng.
Bọn họ không ngờ rằng Lâm Chấn Huy sẽ không né tránh, cứ thế mà nhận lấy một cú này.
"Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu cút nhanh cho tôi, cút ngay lập tức!" Ngô Tú Liên chỉ vào cửa phòng bệnh, hét lên.
Lâm Chấn Huy không còn cách nào khác đành phải tạm thời rời khỏi phòng bệnh, để cho bọn họ bình tĩnh lại trước.
Trên giường bệnh, Kiều Ngọc Ninh bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào.
Vừa mới mở mắt ra, cô đã nhìn thấy cha mẹ của mình ở bên cạnh, cô dụi mắt trong hoài nghi.
"Cha, mẹ..."
Kiều Ngọc Ninh quay đầu nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: "Sao con lại ở đây, Nguyệt Nguyệt đâu, Nguyệt Nguyệt thế nào rồi?"
"Nguyệt Nguyệt không sao, dì Triệu ở cạnh nhà chúng ta sẽ chăm sóc con bé giúp."
Ngô Tú Liên cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn, bà không muốn Kiều Ngọc Ninh biết Lâm Chấn Huy đã ở đây.
"Chính là bác của con đã lấy ra một triệu để cứu con đó, khi nào con xuất viện thì chúng ta sẽ cùng nhau đi cảm ơn bác của con." Kiều Dĩ Chiêu nở một nụ cười nói.
Bởi vì ông đã quỳ trước nhà anh cả một ngày một đêm, cho nên ông vừa đi không lâu đã nhận được cuộc điện thoại báo rằng con gái mình đã được đưa đến bệnh viện, vì vậy ông cho rằng anh cả đã lấy tiền để chuộc lại con gái cũng là điều đương nhiên.
"Bác có cứu con hay không..." Kiều Ngọc Ninh im lặng.
Trên đường đến bệnh viện, cô đã tỉnh dậy nhiều lần.
Nhưng vì cơ thể của cô quá yếu, cho nên mỗi khi mở mắt ra, cô đều sẽ lịm đi ngay sau đó.
Nhưng cô nhớ rõ mình đã nằm trong vòng tay của một người đàn ông, và cô còn nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, giống như năm năm trước vậy.
Có phải là ảo giác của cô hay không? Hay là cô đang nằm mơ...
Bên ngoài bệnh viện.
Cơn giận của Lâm Chấn Huy không có chỗ để trút.
Hắn hận việc trúng độc khiến hắn không thể kiểm soát được bản thân, làm tổn thương đến Kiều Ngọc Ninh và khiến cô phải trải qua quá nhiều khổ nạn.
Biết Kiều Ngọc Ninh đang mang thai đứa con của mình, trong lòng Lâm Chấn Huy càng đau đớn hơn.
"Chắc là do mình không liên lạc với cô ấy nên cô ấy mới phải bỏ đứa bé."
Lâm Chấn Huy đấm vào tường, bức tường bê tông cốt thép lập tức bị hắn đấm thành một cái hố lớn.
Một lúc sau, tâm trạng của Lâm Chấn Huy đã dần bình tĩnh lại, hắn bảo Tư Đồ ở lại bệnh viện bảo vệ Kiều Ngọc Ninh còn mình thì leo lên chiếc xe đang đậu bên đường.
"Chỉ huy Lâm, anh đi đâu vậy?" Tư Đồ có chút lo lắng hỏi.
Lâm Chấn Huy nhấn nút khởi động, lấy điện thoại di động ra nhìn vào vị trí Dương Thiếu Đình, sát ý phát ra trong mắt.
Chương 4: Hết giờ
Một vùng ngoại ô ở phía Tây tỉnh Long Giang.
Một căn biệt thự được thắp sáng rực rỡ, nhìn từ bên ngoài, nó không khác gì một ngôi nhà bình thường.
Chỉ có người trong cuộc mới biết được đây thực chất là một sòng bạc ngầm được mở bởi nhà họ Dương, gia tộc lớn nhất ở tỉnh Long Giang, với dòng tiền lưu động hàng ngày lên tới hàng chục triệu.
Ở căn phòng nằm trên tầng cao nhất của biệt thự, Dương Thiếu Đình tức giận đập vỡ máy tính trên bàn làm việc.
Bên cạnh cửa, có hai người áo đen đang run rẩy, không dám thở mạnh.
Vừa rồi, Dương Thiếu Đình đã nhận được tin tức rằng tám người chịu trách nhiệm bắt cóc Kiều Ngọc Ninh đều đã bị giết chết, Kiều Ngọc Ninh thì không biết đã đi đâu.
Ngay cả người mà hắn ta lấy làm tự hào - Hắc Tử cũng chết, còn chết một cách thảm thiết.
Không chỉ chân bị cắt đứt, mà cơ thể của ông ta còn đầy vết thương, rõ ràng là ông ta đã bị tra tấn đến chết.
Dương Thiếu Đình từ khi ra đời đến nay đã gần ba mươi năm rồi, chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy.
Mà bây giờ, người đàn ông tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh không chỉ giết tám cấp dưới của mình, mà còn trơ trẽn khiêu khích hắn ta, nói rằng hắn sẽ cho hắn ta hai giờ để chuẩn bị hậu sự.
Vốn dĩ hắn ta định lập tức đưa ra thông cáo truy sát hắn, cho dù phải lật ngược cái tỉnh Long Giang này cũng phải băm chết cái người tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh.
Nhưng sau khi nhận được nguồn tin đáng tin cậy, một ông lớn hiện đang điều tra kỹ lưỡng về vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh, cho nên thuyết phục hắn ta nên kín tiếng trong khoảng thời gian này.
Mặc dù thân phận cụ thể của ông lớn đó vẫn chưa biết được, nhưng có thể đoán được từ tin tức mà phía chính phủ thả ra rằng ông lớn này quyền thế ngập trời, người ta có thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Dương chỉ bằng một cái búng tay.
Không biết nhà họ Kiều đã gặp phải cái vận chó má gì, một vụ bắt cóc nhỏ như vậy mà lại khiến những ông lớn ở bên trên để ý tới.
Tuy nhiên, Dương Thiếu Đình cũng không quá lo lắng, hắn ta chỉ nghĩ đến một chút rồi nghĩ biện pháp đối phó ngay.
"Người phụ nữ kia không phải vẫn còn một đứa con gái sao, bắt lấy con bé đấy cho tôi, nếu thật sự có ông lớn đang điều tra chuyện này, tôi không tin cô ta dám đắc tội với tôi."
"Vâng!" Hai người đàn ông đồng loạt trả lời rồi mở cửa đi ra ngoài như thể được ân xá.
Không lâu sau, một người đàn ông khác hoảng sợ chạy vào, cúi đầu nói: "Dương thiếu gia, có một người đang ở bên ngoài, nói là đến để trả nợ cho Kiều Ngọc Ninh."
Dương Thiếu Đình nhăn mày hỏi: "Anh có hỏi hắn là ai không?"
Người đàn ông trả lời: "Người đó tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh."
"Tôi còn định để hắn sống thêm vài ngày nữa, không ngờ hắn lại tự đưa mình đến cửa." Dương Thiếu Đình tự lẩm bẩm.
Hắn ta nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, lấy ra một khẩu súng lục, nạp đạn màu vàng óng ánh vào băng đạn.
...
Bên ngoài biệt thự.
Lâm Chấn Huy xách túi da rắn phồng to, dưới sự giám sát của năm người áo đen chậm rãi đi vào biệt thự.
Lúc này, tất cả khách hàng trong biệt thự đã bị đuổi đi, để xử lý Lâm Chấn Huy, Dương Thiếu Đình đã đóng cửa sòng bạc từ trước.
Vừa đến đại sảnh, hơn ba mươi người đột nhiên xông ra từ các cửa ở xung quanh và hành lang trên tầng hai.
Một trong số này còn mang theo ống thép dài hơn một mét, một số thì cầm dao, tất cả đều trông vô cùng dữ tợn, vây quanh lấy Lâm Chấn Huy.
Vẻ mặt Lâm Chấn Huy vẫn không thay đổi.
Một trận chiến như vậy là quá bình thường đối với hắn.
Có lần hắn đã một mình đột nhập vào doanh trại địch, đối mặt với hàng chục ngàn quân địch, giết ra một con đường đẫm máu chỉ bằng một thanh đao chiến, rồi chặt đầu chỉ huy quân địch trong làn mưa bom bão đạn.
Hắn đã đối mặt với sự vây giết của năm môn phái lớn, tàn sát tám trăm cao thủ võ thuật, máu chảy nhuộm đỏ cả núi Thương Nam, khiến cho những thế lực của các môn phái võ thuật đang ngo ngoe rục rịch không dám khiêu khích uy quyền của chính phủ Hoa Hạ.
Hơn ba mươi tên côn đồ trang bị dao gậy gộc ở trước mặt này dường như chỉ là trò đùa đối với Lâm Chấn Huy.
Dương Thiếu Đình xuất hiện ở rìa hành lang trên tầng hai, vẻ mặt châm chọc, tay vị vào lan can nhìn Lâm Chấn Huy.
"Gan cũng to đấy nhỉ! Không ngờ mày lại có thể tìm được tới đây, mày không sợ chết sao?”
Lâm Chấn Huy ném túi da rắn xuống đất, cái túi rất nặng, vừa ném xuống đất đã vang lên tiếng rầm to lớn.
"Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện đương nhiên, bố vợ tôi đâm vào xe của anh, cho nên phải bồi thường."
Dương Thiếu Đình nháy mắt với một tên đàn em ở dưới tầng, người nọ lập tức đi tới kéo sợi dây thừng đang buộc vào túi ra.
Khi nhìn thấy tiền mặt đầy trong túi, vẻ mặt mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Từ từng xấp một tiền mặt hoàn toàn mới này, có thể ước tính rằng trong đó không chỉ là một triệu, với thể tích và trọng lượng này thì ít nhất cũng là hàng chục triệu.
Ban đầu, bọn họ đều cho rằng Lâm Chấn Huy đang bênh vực người vợ chưa cưới của mình, cho rằng Lâm Chấn Huy muốn tới để trả thù Dương Thiếu Đình.
Dù sao hắn cũng đã giết chết tám tên bắt cóc rồi, còn buông những lời tàn nhẫn nữa, nói cho Dương Thiếu Đình hai tiếng đồng hồ để chuẩn hậu sự.
Bây giờ, ngay cả Dương Thiếu Đình cũng cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Người đàn ông trước mặt tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh này không khác gì những người khác, đều loại người nhát gan.
Dương Thiếu Đình tin rằng Lâm Chấn Huy mang theo cả chục triệu tới, chẳng qua chỉ là tới cầu xin hắn ta tha cho bọn họ một đường sống mà thôi.
"Mày cho rằng ông đây sẽ để mày rời đi khi mày trả tiền lại sao? Haha, nằm mơ đi!” Dương Thiếu Đình hừ lạnh nói.
Điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là, Lâm Chấn Huy không hề sợ hãi trước những gì hắn ta nói, thậm chí trên mặt còn không có một gợn sóng nào.
Lâm Chấn Huy chỉ lặng lẽ lấy ra một chai xăng rồi đổ lên cái túi đầy tiền mặt.
Hắn lấy bật lửa ra, bật “tách” một cái, rồi ném nó vào túi tiền không chút do dự.
Oành!
Ngay lập tức, ngọn lửa bùng lên đốt cháy cả túi tiền mặt to lớn ấy.
Mọi người đều trừng mắt nhìn.
Đó là chục triệu đó! Người bình thường có kiếm trong cả mười kiếp cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cứ như vậy mà bị đốt cháy rồi.
Ngay cả Dương Thiếu Đình, vốn đã quen nhìn những việc lớn, lúc này cũng không khỏi chết lặng, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Mày... Mày đang làm gì thế?”
Lâm Chấn Huy cười lạnh: "Bố vợ tôi vô tình đâm vào xe của anh, anh nói cần bồi thường một triệu, tôi sẽ trả cho anh gấp mười lần."
“Nhưng tôi chợt nhận ra rằng người chết thì không thể sử dụng số tiền này được, nên tôi đã đốt nó cho anh trước.”
“Tiền đã được đưa cho anh rồi, nhưng việc anh bắt cóc vợ chưa cưới của tôi rồi tra tấn cô ấy khiến cô ấy sợ hãi, tôi cũng muốn anh phải bồi thường khoản này gấp mười lần.”
Giọng nói của Lâm Chấn Huy dần dần trở nên lạnh lùng, hơn ba mươi tên côn đồ ở xung quanh vô cùng chấn động vì hành động của Lâm Chấn Huy, nhìn hắn như nhìn nhìn một kẻ thần kinh.
Không thể tưởng tượng nổi Lâm Chấn Huy mang theo nhiều tiền như vậy, lại chỉ để khiêu khích Dương thiếu gia ?
Chuyện như vậy thật sự là chưa từng nghe qua.
"Ha ha ha ha…”
Dương Thiếu Đình tức tới mức bật cười, ở tỉnh Long Giang này, người dám khiêu khích hắn ta, vậy thì không khác việc đi tìm đường chết là bao.
Mấu chốt là giọng điệu và thái độ của đối phương, vừa kiêu ngạo, lại vừa điên cuồng, điều này khiến cho hắn ta rất khó chịu.
Nhìn túi tiền lớn sắp bị cháy hết, cơn giận của Dương Thiếu Đình cũng được châm ngòi.
Hắn ta rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra, nghịch nó trong tay, cười ha ha nói: "Nói thật với mày nhé, cho dù buổi sáng mày có lấy tiền đến chuộc người, thì ông đây cũng sẽ không thả vợ chưa cưới của mày ra đâu."
“Lý do mà ông đây bắt cóc vợ chưa cưới của mày là vì ông đây rất thích cô ta đấy, nhưng cô ta lại từ chối đi theo ông mày.”
“Với thực lực của nhà họ Dương tao đây, cho dù tao có trói luôn cô ta lại rồi cưỡng hiếp thì cũng không có ai dám nói gì.”
“Mày có biết tại sao tao lại cố gắng hết sức để tạo ra một vụ tai nạn xe hơi và gài Kiều Dĩ Chiêu đâm vào xe của tao không?”
“Bởi vì ông đây không muốn vợ chưa cưới của mày nằm bất động trên giường như búp bê bơm hơi, cảm giác ngủ với xác chết rất là nhàm chán.”
“Vì thế khi biết nhà họ Kiều không thể bỏ ra một triệu để cứu cô ta, tao đã bảo người trói cô ta bằng dây xích, dẫn vài con chó đến dọa cô ta, quất cô ta bằng roi.”
“Ông đây muốn làm cho cô ta cảm thấy tuyệt vọng, ép cô ta phải thỏa hiệp, sau đó ngoan ngoãn quỳ gối ở trước mặt tao, cầu xin tao tha cho cô ta, đồng ý hầu hạ tao.”
“Hôm nay tao giết mày, rồi đi bắt vợ chưa cưới của mày, khi ông đây chơi đã đời thì sẽ cho cô ta xuống đoàn tụ với mày..."
Chương 5: Hỏi tội Giang Đông
Nếu Dương Thiếu Đình nói những lời này để khiêu khích Lâm Chấn Huy, vậy thì hắn ta đã thành công rồi.
Sát khí ở trên người của Lâm Chấn Huy đột nhiên tăng vọt gấp mười lần, như thể căn biệt thự khổng lồ này cũng không thể vây hãm được lửa giận ngập trời của hắn, sát khí điên cuồng lập tức khiến những người khác khó thở.
Nhiệt độ xung quanh giảm hơn mười độ chỉ trong tích tắc, một số người cảm thấy lạnh thấu xương không thể không hắt hơi mấy cái.
Tích tách tích tách...
Đồng hồ treo tường biểu thị giờ đã là mười một giờ hai mươi phút tối.
"Đến giờ rồi."
Lâm Chấn Huy giẫm chân phải, thân thể phóng ra như mũi tên, phi ra đến khoảng hơn năm mét, đi thẳng về phía Dương Thiếu Đình.
Hắn đã nói rằng sẽ cho Dương Thiếu Đình hai giờ, và hắn thì không bao giờ nuốt lời, thêm một giây cũng không được.
Dương Thiếu Đình không ngờ lại có người trực tiếp nhảy từ tầng một lên tầng hai, theo phản xạ muốn giơ súng lên nhắm vào Lâm Chấn Huy, nhưng đã quá muộn rồi.
Lâm Chấn Huy dùng một cú đấm đánh vào ngực của Dương Thiếu Đình, nắm đấm đập vào ngực như búa sắt, đâm thẳng ra sau lưng Dương Thiếu Đình, trong lòng bàn tay hắn đã có thêm một trái tim đẫm máu.
Trong âm thanh ầm ầm, thân thể Lâm Chấn Huy đập Dương Thiệu vào tường như một quả đại bác, khiến tường bị sụp hơn một nửa.
Giữa hơn ba mươi cặp mắt khiếp sợ, Lâm Chấn Huy rút nắm đấm ra khỏi ngực Dương Thiếu Đình, trái tim đó vẫn đang đập trong lòng bàn tay của hắn.
Phụt!
Trái tim bị bóp nát rồi nổ tung, biến thành một vũng máu!
Dương Thiếu Đình ngã xuống đất, dù đã tắt thở nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như thể hắn ta không tin là mình đã bị đối phương giết chết nhanh đến như vậy.
"Aaaa!!"
Có vài tên côn đồ nhát gan bị doạ hét lên ngay tại chỗ, bọn chúng ôm đầu và quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn mà điên cuồng.
"Giết hắn!"
Tên cầm đầu vóc dáng nhỏ bé là người đầu tiên phản ứng lại, gã dẫn mọi người xông về phía Lâm Chấn Huy.
Dương thiếu gia bị giết ở ngay trước mắt bọn họ, trừ phi bây giờ Lâm Chấn Huy bị hạ gục hoặc bị giết chết ngay tại chỗ, nếu không nhà họ Dương có hỏi tội, không ai trong số họ có thể thoát khỏi được.
Nhưng sát khí phát ra từ cơ thể của Lâm Chấn Huy, và sự chấn động từ cảnh tượng vừa rồi mang lại cho bọn họ quá mạnh.
Mặc dù trong tay họ có ống thép và dao, nhưng vẫn rất sợ hãi.
Tuy lao đến chỗ Lâm Chấn Huy, thế nhưng bắt gặp ánh mắt băng giá của Lâm Chấn Huy, những tên côn đồ này đã cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy.
Lâm Chấn Huy cầm lấy một con dao, một chân đá bay ba người đó đi, sau đó là một cuộc chém giết từ một phía.
Từ hành lang trên tầng hai đến tầng một, chưa đầy nửa phút, hơn ba mươi người đã ngã xuống vũng máu, hai người cuối cùng trốn sau cánh cửa run rẩy không ngừng.
Một trong số họ sợ hãi đến nỗi phát điên, mà người kia đã sợ hãi đến mức phân cũng chảy ra, chân thì mềm đến mức không thể đứng vững nổi, chỉ có thể ngồi bệt trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối, thân thể Lâm Chấn Huy không hề dính một vết máu nào cả.
Vung tay một cái, con dao trong tay hắn đã bay ra và đâm vào tấm bảng hiệu "Kiếm tiền mỗi ngày" ngay ở phía trên hội trường, cán dao khi đó vẫn còn run rẩy.
...
Một giờ sau, nhà họ Dương ở tỉnh Long Giang.
Khi biết về cái chết của Dương Thiếu Đình, cha của hắn ta là Dương Thế Hùng đã vô cùng tức giận.
Nhìn thấy thi thể của Dương Thiếu Đình được khiêng trở về, Dương Thế Hùng vừa đau buồn vừa tức giận, ông ta phun ra một ngụm máu, đỏ mắt gầm lên:
"Ai? Là ai đã giết con trai của tôi!”
Hai người đàn ông quỳ xuống ở trước mặt ông ta, một người trong số họ đã điên điên khùng khùng đến nỗi không thể nói nỏi một câu hoàn chỉnh.
Người còn lại thì sắc mặt đã tái nhợt, hầu như không thể nói ra nổi đã chuyện gì đã xảy ra, hai chân vẫn còn đang run rẩy.
Dương Thế Hùng vừa sinh ra đã mắc một căn bệnh lạ, ông ta đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bộ dạng bên ngoài trông vẫn giống như một cậu học sinh, nên ngay cả khi hai người đàn ông kia quỳ trước mặt ông ta, bọn chúng vẫn cao hơn ông ta đang đứng.
Nghe được chuyện đã xảy ra, lửa giận trong lòng ông ta không thể kiềm chế nổi, ông ta lấy ra một khẩu súng lục, chĩa vào trán đối phương.
"Con trai của tao đã chết rồi, sao mày vẫn còn sống?" Dương Thế Hùng gầm lên.
"Hùng gia tha mạng, Hùng gia tha mạng..." Người đàn ông đó vội vàng cầu xin lòng thương xót, nhưng vô dụng.
Bùm bùm bùm...
Dương Thế Hùng bắn ra tám phát súng liên tiếp, thậm chí còn không buông tha cho người đàn ông đã bị doạ thành kẻ thần kinh, như thể họ là người đã giết chết Dương Thiếu Đình vậy.
Vệ sĩ đứng hai bên im lặng, không ai dám nói gì, loại cảnh tượng như này bọn họ đã nhìn quen rồi.
"Tập hợp mọi người lại đi, tối nay tao phải báo thù cho Thiếu Đình." Dương Thế Hùng chĩa súng ra lệnh.
"Vâng." Vài vệ sĩ đồng thanh đáp lại, khi bọn họ chuẩn bị rời đi, lại bị Dương Thế Khải, người đứng đầu nhà họ Dương ngăn lại.
"Thế Hùng, trước tiên đừng bốc đồng như vậy." Dương Thế Khải trầm giọng thuyết phục.
"Anh cả, đó là con trai của em đấy, bây giờ nó đã bị giết rồi, em nhất định phải báo thù cho nó."
Dương Thế Hùng vỗ vào khẩu súng trên bàn, ngẩng đầu nhìn Dương Thế Khải, nói với thái độ rất kiên quyết.
Dương Thế Khải phất phất tay, ra hiệu vệ sĩ rời đi trước, sau đó đóng cửa lại.
"Nhất định sẽ trả thù Thiếu Đình, nhưng tốt nhất là đừng có quá nhiều động thái vào lúc này.”
“Lão Chính nói có một ông lớn đến Long Giang, không biết là ai đã phản bội Thiếu Đình mà nói về việc bắt cóc người phụ nữ đó, ông lớn đó đang chú ý đến vấn đề này.”
"Bây giờ Thiếu Đình đã bị giết, em còn lo đến cái gì nữa, em không chỉ muốn báo thù cho Thiếu Đình, mà còn muốn cả nhà của người phụ nữ đó cũng phải xuống dưới ấy với Thiếu Đình."
Tâm trạng của Dương Thế Hùng đã không thể bình tĩnh lại nổi, nỗi đau mất con trai đã khiến ông ta mất đi lý trí.
Dương Thế Khải thuyết phục: "Có cách này, tôi đã yêu cầu Lão Chính sử dụng quyền lực của cục thanh tra để bắt giữ cả nhà Kiều Ngọc Ninh.”
“Chỉ cần nói cái chết của Thiếu Đình có liên quan đến bọn họ, chỉ cần lấy ra một số bằng chứng, là có thể vô tình mà giết bọn họ ở trong tù.”
“Về phần hung thủ đã giết Thiếu Đình, tôi đã điều tra rồi, đó là người đàn ông đã khiến Kiều Ngọc Ninh có con trước khi cưới vào nhiều năm trước, tôi nghe nói hắn là quân nhân trong quân đội.”
“Tuy nhiên, một mình hắn có thể đối phó với hơn ba mươi tên côn đồ, hẳn là một võ sư, nếu em vội vàng phái người đến bắt hắn, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.”
Nghe Dương Thế Khải nói thế, Dương Thế Hùng rơi vào trầm tư.
Vừa rồi bị cơn giận làm mờ lý trí, chỉ muốn trả thù. Lúc này, sau khi nghe phân tích của anh cả, ông ta cũng nhận ra là mình đã quá liều lĩnh.
Bọn họ đều biết, những tên côn đồ mà Dương Thiếu Đình nuôi dưỡng trong sòng bạc đều là người đã quen cảnh đâm thuê chém mướn, võ nghệ của bọn họ rất tốt.
Mà đối phương một mình giết chết hơn ba mươi người bọn họ thì cũng đủ cho thấy hắn là một cao thủ võ lâm.
Loại người như vậy sao có thể chỉ dùng vài người tới bắt được.
Thấy Dương Thế Hùng cau mày, Dương Thế Khải cúi xuống vỗ vỗ vai ông ta, an ủi: "Cho dù kẻ giết người kia là người của quân đội, cũng không có gì phải lo lắng cả."
“Thiếu Kiệt nhà tôi đã được thăng lên cấp Đại đội trưởng đại đội xe tăng* trong Quân đội Giang Đông, nó vừa gọi điện thoại tới, nói vào một hai ngày nay sẽ trở về Long Giang, đối phó với loại quân nhân bình thường thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe tin Dương Thiếu Kiệt được thăng lên cấp Đại đội trưởng đại đội xe tăng, mây mù trong lòng Dương Thế Hùng cũng theo đó bị cuốn đi.
Ông ta xoay người đi đến ghế sofa, nhảy hai chân lên rồi ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi: "Anh cả, những gì anh nói gì là sự thật sao? Thiếu Kiệt đã trở thành Đại đội trưởng đại đội xe tăng rồi!”
"Ừm, vừa rồi nó đã nói qua điện thoại." Dương Thế Khải trả lời.
Đối với một gia tộc ở thành phố cấp ba như Long Giang, có thể sinh ra một Đại đội trưởng đại đội xe tăng trong gia tộc đã thuộc về loại vinh quang mà mộ tổ tiên sẽ tỏa ra khói xanh rồi.
Nó không chỉ có thể củng cố địa vị của nhà họ Dương đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh Long Giang này, mà thậm chí còn có thể trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Đông và mở rộng thêm quyền lực của gia tộc.
Như thể nỗi đau mất con không còn quá quan trọng nữa, hai anh em Dương Thế Khải và Dương Thế Hùng đều đắm chìm trong niềm vui rằng nhà họ Dương bọn họ đã sinh ra một Đại đội trưởng đại đội xe tăng.
Đúng lúc này, một vệ sĩ đến báo cáo rằng một số đàn em của Dương Thiếu Đình đã bắt được một bé gái trở về.
Dương Thế Hùng lập tức nổi giận, nhảy khỏi ghế sofa rồi gầm lên: "Bây giờ là lúc nào rồi, bắt về càng thêm hỗn loạn hơn, tìm chỗ vứt con bé kia đi."
Dương Thế Khải ngăn vệ sĩ lại, hỏi: "Con bé kia là ai?"
"Nó là con gái của Kiều Ngọc Ninh." Vệ sĩ trả lời.
Dương Thế Khải và Dương Thế Hùng nhìn nhau, hai người đều đọc được suy nghĩ từ trong ánh mắt của đối phương.
Có con bé này ở trong tay rồi, tên hung thủ giết Dương Thiếu Đình kia nhất định sẽ tự chui vào lưới, họ có thể giết chết hắn bao nhiêu lần tùy thích.
Note:
*Gốc là 骁骑尉 tức Kiêu Kị Uý, tương đương với đại đội trưởng đại đội xe tăng.