-
Chương 6-10
Chương 6: Kiều Ngọc Ninh là người phụ nữ của tôi
Thủ phủ của tỉnh Giang Đông, thành phố Giang Châu.
Nó cách thành phố Long Giang hơn 160 km.
Lúc này, trong văn phòng của Công an tỉnh Giang Đông, các quan chức cấp cao của các ban ngành khác nhau của chính quyền tỉnh Giang Đông đã tụ tập.
Bao gồm Chương Quân người đứng đầu tỉnh Giang Đông, Giám đốc công an tỉnh Khấu Thiên Hữu, cục trưởng phòng chính trị Trương Kiến Nghĩa, và hơn chục lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh Giang Đông...
Tất cả đều cúi đầu, sợ hãi đứng trước bàn làm việc.
La Sát đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn phía sau bàn làm việc, hai chân gác lên bàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua mọi người.
"Phu nhân của Lâm nguyên soái bị bắt cóc ở thành phố Long Giang, các người đáng tội gì?"
Mọi người nghe vậy đều sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, không dám chần chừ một giây nào.
"Xin La Sát Chiến Vương thứ tội. Tôi đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, tất cả tội phạm chắc chắn sẽ bị đưa ra công lý và bị trừng phạt nghiêm khắc." Chương Quân, người đứng đầu tỉnh Giang Đông run giọng cầu xin.
Ở trong phạm vi quản lý của tỉnh Giang Đông, vợ của Chiến Thần Tu La bị bắt cóc, với tư cách là người đứng đầu tỉnh Giang Đông, ông ta không dám trốn tránh trách nhiệm.
Đó chính là Chiến Thần Tu La đấy!
Huyền thoại của quân đội Hoa Hạ, sát thần trên chiến trường biên giới phía Bắc.
Canh giữ biên cương phía Bắc bảo vệ Hoa Hạ, khi chiến đao ra khỏi vỏ, giặc kinh hoàng, liên minh tám nước giống như con kiến, ra lệnh một tiếng vạn cốt khô.
Hiện tại một trong tám vị Chiến Vương dưới quyền Chiến Thần Tu La, La Sát Chiến Vương đích thân đến tỉnh thành để hỏi tội, điều này đủ chứng minh mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Chiến Thần Tu La nổi giận, không những chức quan của bọn họ khó giữ, nếu làm không tốt thì nhiều người trong số họ có thể bị mất mạng.
La Sát đá một cước đá bay đống tài liệu trên bàn làm việc, giận dữ nói: "Điều tra kỹ lưỡng? Vậy để tôi hỏi ông, đến bây giờ các người đã tìm thấy vị trí của phu nhân Lâm nguyên soái chưa? Tại sao vẫn chưa có hành động gì? Những kẻ bắt cóc kia cũng đã nghe được tiếng gió rồi!"
Cảm nhận được sát khí bộc phát ra từ người La Sát, mấy vị lãnh đạo càng cúi thấp đầu hơn, toàn thân run rẩy.
Chương Quân quay đầu lại trừng mắt nhìn giám đốc công an.
Công an có trách nhiệm giải cứu phu nhân Lâm nguyên soái, nếu có gián điệp bên trong hệ thống công an, giám đốc công an tỉnh chắc chắn không thể thoái thác sai lầm của mình.
Sở trưởng Khấu Thiên Hữu cũng cảm thấy ấm ức ở trong lòng, lúc trước khi nhận được mệnh lệnh, ông ta không hề biết rằng người bị bắt cóc chính là vợ của Lâm nguyên soái.
Ông ta còn tưởng rằng đó chỉ là người thân của một quan chức cấp cao bình thường nên chỉ ra lệnh cho Công an tỉnh của thành phố Long Giang điều tra, ai biết được sẽ xảy ra sai sót như vậy, thông tin bị rò rỉ, báo động cho những kẻ bắt cóc.
Điều tệ hơn nữa là Lâm nguyên soái cũng đã biết chuyện này.
Lúc này Khấu Thiên Hữu chỉ cảm thấy cho dù ông ta có chín cái mạng cũng không đủ để chết, ông ta quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.
"La Sát Chiến Vương tha mạng, La Sát Chiến Vương tha mạng..."
"Mặc dù phu nhân đã được cứu, nhưng có thể tha cho ngươi hay không thì phải do Lâm nguyên soái định đoạt, còn phải xem biểu hiện của các người. Người bắt cóc phu nhân là người nhà họ Dương ở Long Giang, trong vòng ba ngày, nhà họ Dương phải bị xóa tên khỏi Long Giang. Tôi không quan tâm các người làm như thế nào, nhưng hãy nhớ một điều, ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận của Lâm nguyên soái."
La Sát nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc, những chuyện còn lại anh không cần quan tâm, cũng không cần biết chi tiết, chỉ cần có thể đạt được kết quả là được.
Bây giờ là thời kì mấu chốt để chính phủ Hoa Hạ ký hiệp định đình chiến với quân đội liên minh quốc tế xâm lược biên giới phía Bắc, việc Chiến Thần Tu La rời khỏi quân đội biên giới phía Bắc không được để cho những người nước ngoài đó biết.
Đó là lý do tại sao La Sát đưa ra yêu cầu rất nghiêm túc là không ai được tiết lộ thân phận của Lâm Chấn Huy.
Chờ sau khi La Sát rời đi, tỉnh trưởng Chương Quân mới phát hiện ra rằng bàn tay của mình vẫn đang run rẩy, những người khác cũng giống như vậy, nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.
Tất cả mọi người đều biết rằng, bầu trời ở Long Giang sắp thay đổi.
Có rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo, có rất nhiều người sẽ chết không có chỗ chôn.
Một lúc sau, Chương Quân lớn tiếng gầm lên với các quan chức cấp cao phía sau.
“Ngay lập tức giám sát tất cả những người trong nhà họ Dương, hạn chế việc đi lại của bọn họ, cho dù là một con chim mà bọn họ nuôi cũng không được phép bay ra khỏi Long Giang. Vận dụng toàn bộ lực lượng và tài nguyên để thu thập bằng chứng phạm tội của nhà họ Dương, chỉ cần là việc làm bẩn thỉu do nhà họ Dương, cho dù là mười năm hay hai mươi năm trước đều đào ra toàn bộ cho tôi! Nhanh chóng kiểm tra xem Lâm nguyên soái sống ở đâu, mọi người đến xin lỗi ngay, lập tức đi ngay!"
…
Bệnh viện số 1 thành phố Long Giang.
Kiều Ngọc Ninh lo lắng cho con gái Nguyệt Nguyệt nên gọi điện thoại cho dì Triệu nhưng không có ai nghe máy.
“Đã muộn như vậy rồi, có lẽ dì Triệu và Nguyệt Nguyệt đều đã ngủ rồi.” Ngô Tú Liên ở bên cạnh an ủi cô.
Mặc dù trong lòng Kiều Ngọc Ninh vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an, nhưng dù sao cũng đã khuya nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau, gia đình bác cả Kiều Hữu Trung mang theo giỏ trái cây đến bệnh viện thăm hỏi, điều này khiến cho Kiều Ngọc Ninh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cha cô là Kiều Dĩ Chiêu cảm thấy rất xúc động, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm.
Tuy rằng mấy năm nay mối quan hệ giữa hai gia đình không mấy hòa thuận, nhưng thời điểm xảy ra chuyện, tình thân vẫn luôn bền chặt.
"Anh chị, mọi người tới đây sao không báo trước cho em biết? Đến rồi thì thôi, còn mua trái cây làm gì?" Kiều Dĩ Chiêu nở nụ cười tươi, nhanh chóng nhận lấy giỏ trái cây.
"Ngọc Ninh xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta có thể không đến thăm hay sao?"
Kiều Hữu Trung cười ha hả rồi cùng vợ là Tôn Quế Lan bước đến trước giường bệnh, lo vẻ mặt quan tâm lo lắng.
"Ngọc Ninh, hiện tại cháu thế nào rồi? Cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Bác cả, bác gái, hiện tại cháu đã không sao rồi, cảm ơn hai bác đã quan tâm." Kiều Ngọc Ninh mỉm cười nói.
"Ngọc Ninh, lần này con phải cảm ơn bác của con, bác ấy đã bồi thường cho cậu chủ Dương một triệu, còn thu xếp cho con một phòng bệnh cao cấp như vậy."
Lời nói của Kiều Dĩ Chiêu khiến người một nhà Kiều Hữu Trung ngẩn người.
Kiều Hữu Trung và vợ Tôn Quế Lan hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn con gái bọn họ là Kiều Sơn và Kiều Diệu, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt của nhau.
Bọn họ đều chắc chắn rằng bọn họ chưa bao giờ bỏ ra một triệu để cứu Kiều Ngọc Ninh, càng không nói đến việc sắp xếp một phòng bệnh xa hoa như vậy cho cô.
Hôm qua, Kiều Dĩ Chiêu đã quỳ bên ngoài nhà tổ của nhà họ Kiều cả ngày, cầu xin bọn họ lấy tiền để cứu Kiều Ngọc Ninh.
Kiều Hữu Trung thông minh đoán rằng chắc chắn là do Dương Thiệu Đình coi trọng Kiều Ngọc Ninh, Kiều Ngọc Ninh thà chết không theo nên mới tạo thành kết quả như vậy.
Khi nghe tin Kiều Ngọc Ninh đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện, Kiều Hữu Trung còn tưởng rằng Kiều Dĩ Chiêu đã vay một triệu từ chỗ nào đó để cứu Kiều Ngọc Ninh.
Mục đích bọn họ đến đây lần này thực ra là để thuyết phục Kiều Ngọc Ninh thuận theo Dương Thiệu Đình, tránh cho đối phương lại dùng biện pháp khác, cuối cùng sẽ liên lụy đến bọn họ cũng gặp tai ương.
Suy cho cùng, nhà họ Dương hùng mạnh đến mức không ai ở thành phố Long Giang dám đắc tội bọn họ.
Lúc này nghe thấy Kiều Dĩ Chiêu nói như vậy, con ngươi của Kiều Hữu Trung xoay tròn, dự định tương kế tựu kế, cười ha hả nói:
"Chúng ta đều là một nhà, không cần khách khí như vậy, chỉ cần cháu bình an vô sự thì một triệu cũng không có ý nghĩa gì."
Chương 7: Đuổi hắn ra ngoài
Kiều Sơn và Kiều Diệu đứng ở phía sau cảm thấy buồn cười, không ngờ lại kiếm được một ân huệ lớn như vậy.
Những gì Kiều Hữu Trung định nói tiếp theo lại càng dễ mở miệng hơn.
“Nhưng tuy rằng lần này có thể gặp dữ hóa lành, nhưng ai biết lần sau cậu Dương có nghĩ ra biện pháp khác đối phó với các người hay không.
Nhà họ Dương là gia tộc lớn nhất ở thành phố Long Giang, cậu Dương căn bản cũng không thiếu một triệu kia, mục tiêu của hắn ta từ đầu đến cuối vẫn là Ngọc Ninh."
Nghe vậy, Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên đều nhíu mày thật chặt, thở dài một hơi.
Hai ngày qua, bọn họ cũng đều suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ Kiều Dĩ Chiêu đâm vào xe của cậu chủ Dương thực ra là do đối phương thiết kế tốt từ trước.
Xét cho cùng là do Dương Thiệu Đình coi trọng Kiều Ngọc Ninh, sau khi bị từ chối thì oán hận.
"Nhà họ Dương là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Long Giang, bọn họ quyền to thế lớn, một gia tộc nhỏ như nhà họ Kiều chúng ta, cậu chủ Dương chỉ tùy tiện động một cái là có thể tiêu diệt." Kiều Hữu Trung tiếp tục nói, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Thấy thời cơ đã đến, Kiều Sơn và Kiều Diệu cũng tiến lên, tận tình khuyên bảo: “Ngọc Ninh à, thực ra chị cảm thấy thế này, tuy rằng hành vi của cậu chủ Dương có chút cực đoan, nhưng chung quy cũng là vì anh ta thích em nhưng lại không chiếm được, cho nên mới mất đi lý trí.”
“Nếu lúc đó em không từ chối cậu chủ Dương thì anh ta cũng không bắt cóc em đúng không?”
"Dù nói thế nào thì nhà họ Dương cũng là gia tộc đứng đầu thành phố Long Giang, nếu có thể gả cho cậu chủ Dương thì đó cũng là chuyện tốt với em."
“Khi đến lúc đó, Kiều gia chúng ta cũng có thể nhận được sự giúp đỡ từ Dương gia, việc kinh doanh của chúng ta sẽ phát đạt, trở thành một trong những gia tộc giàu có ở Long Giang.”
Lời nói của hai bác và anh họ chị họ khiến cho nụ cười trên mặt Kiều Ngọc Ninh dần dần cứng lại.
Vừa rồi cô còn không hiểu tại sao bọn họ lại đến bệnh viện thăm cô, hiện tại cô mới biết được, những người được gọi là người thân này đến để thuyết phục cô đi theo tên cặn bã Dương Thiệu Đình kia.
Nguyên nhân đơn giản là vì thế lực của nhà họ Dương quá mạnh mẽ, bác cả lại muốn tạo mối quan hệ với nhà họ Dương.
Hay nói cách khác, bọn họ sợ Dương Thiệu Đình sẽ chưa hết hy vọng, lại bày ra âm mưu quỷ kế nào đó để hãm hại, điều đó sẽ liên lụy đến bọn họ.
Ngay cả Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên cũng không thể nghe nổi nữa, nếu không vì Kiều Hữu Trung đã bỏ ra một triệu để cứu Ngọc Ninh, bọn họ đã trở mặt ngay tại chỗ.
“Anh chị, em cảm ơn lòng tốt của hai người, nhưng nhân phẩm của Dương Thiếu Đình quả thật khiến người khác phải khinh thường, ở thành phố Long Giang chỉ sợ không có người nào không biết. Cậu ta ỷ vào thế lực của gia tộc mà làm xằng làm bậy, đã có mấy cô gái bị cậu ta chơi đùa đến chết, anh nghĩ xem nếu Ngọc Ninh nhà chúng ta đi theo cậu ta thì sẽ có kết cục tốt đẹp hay không?"
Kiều Dĩ Chiêu còn chưa nói xong, Kiều Hữu Trung đã vội vàng đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Giống như ông ta sợ những lời này sẽ đến tai nhà họ Dương, sẽ bị bọn họ báo thù.
Lúc này, trong nhà họ Kiều vẫn chưa có ai biết rằng Dương Thiệu Đình đã chết, để trả thù cho Dương Thiệu Đình, nhà họ Dương đã hối lộ công an tỉnh, muốn bắt giữ toàn bộ bọn họ để trả thù.
“Nếu mấy người đã biết cậu chủ Dương là người như thế nào thì nên biết, cậu ta sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho Ngọc Ninh. Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là để Ngọc Ninh thuận theo cậu chủ Dương, gả vào một gia đình giàu có, còn tôi sẽ cầu tình với ông cụ, cho nhà các người trở về gia tộc. Hoặc là chờ đợi cơn thịnh nộ của cậu chủ Dương, từ nay về sau, bất kể các người sống hay chết đều không liên quan gì đến nhà họ Kiều."
Kiều Hữu Trung nói chắc như đinh đóng cột, kiên quyết đến mức vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Kiều Ngọc Ninh tức giận đến mức không nói nên lời.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
"Kiều Ngọc Ninh là người phụ nữ của tôi, ngoại trừ tôi, cô ấy sẽ không gả cho bất kỳ người nào."
Lâm Chấn Huy đi vào phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người nhà họ Kiều, cuối cùng rơi vào trên mặt Kiều Ngọc Ninh, vẻ mặt dần dần trở nên ấm áp.
Mà khi Kiều Ngọc Ninh nhìn thấy Lâm Chấn Huy, suy đoán trong lòng cô cuối cùng đã trở thành sự thật.
Trên đường đến bệnh viện, Kiều Ngọc Ninh lúc tỉnh lúc mê đã nhìn thấy một người đàn ông, nhưng khi tỉnh lại, cô lại cho rằng đó là ảo giác.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Chấn Huy, Kiều Ngọc Ninh rốt cuộc cũng xác định, hôm qua chính là Lâm Chấn Huy đã cứu cô.
Đã vô số lần cô mơ thấy Lâm Chấn Huy trở về, nhưng khi Lâm Chấn Huy thực sự xuất hiện trước mặt cô, trong lòng cô lại không có chút vui mừng nào.
Cô chỉ có cảm giác bối rối và ấm ức, thậm chí có cảm giác muốn khóc.
Sự xuất hiện của Lâm Chấn Huy khiến Kiều Hữu Trung và Tôn Quế Lan hai mặt nhìn nhau, bởi vì bọn họ không nhận ra Lâm Chấn Huy.
Kiều Sơn và Kiều Diệu trừng mắt nhìn Lâm Chấn Huy, mắng: "Anh là ai? Chuyện nhà họ Kiều chúng tôi có liên quan gì đến anh?"
"Chuyện của nhà họ Kiều tôi không có hứng thú, nhưng chuyện Kiều Ngọc Ninh lấy ai cũng không đến lượt các người khoa tay múa chân." Giọng nói của Lâm Chấn Huy lạnh như băng.
Hắn đã biết Kiều Dĩ Chiêu đã quỳ trước nhà tổ của nhà họ Kiều một ngày một đêm, cầu xin Kiều Hữu Trung lấy ra một triệu để cứu Kiều Ngọc Ninh, nhưng Kiều Hữu Trung không hề quan tâm đến tình thân, từ chối cứu Kiều Ngọc Ninh, thấy chết mà không cứu.
Những người như vậy thực sự không hiểu sao họ lại có mặt mũi đến bệnh viện thăm Ngọc Ninh.
Mặc dù hai vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên không hài lòng với Lâm Chấn Huy, nhưng hành vi của một nhà Kiều Hữu Trung càng khiến trái tim bọn họ giá lạnh hơn, vì vậy bọn họ chỉ trầm mặt, không nói bất cứ điều gì.
Kiều Sơn tức giận xắn tay áo lên, ra vẻ muốn đánh người, chỉ vào mũi Lâm Chấn Huy chửi mắng.
"Anh nghĩ anh là ai? Cút khỏi đây mau, nếu không tôi sẽ cho anh nếm thử sức mạnh nắm đấm của tôi.”
Anh ta có thân hình cao lớn, cơ bắp ở tay và ngực rất rắn chắc, trông giống như một lực sĩ cường tráng thường xuyên ra vào phòng tập gym để nâng tạ.
"Ngọc Ninh cần nghỉ ngơi, mời các người lập tức rời đi." Lâm Chấn Huy nhìn Kiều Sơn như nhìn một thằng ngốc, lạnh lùng nói.
Giọng điệu ra lệnh này như thể hắn là chủ nhân nơi đây ngay lập tức khiến vợ chồng Kiều Hữu Trung vô cùng tức giận.
"Em hai, cậu ta là ai?" Kiều Hữu Trung nhìn Kiều Dĩ Chiêu, giọng điệu rất bất mãn hỏi.
"Cậu ta chính là thằng bé Ngọc Ninh đã cứu năm đó." Kiều Dĩ Chiêu bất lực thở dài.
Biết Lâm Chấn Huy chính là người khiến Kiều Ngọc Ninh có thai ngoài giá thú và bị nhà họ Giang hủy hôn, Kiều Hữu Trung cười ha hả, không khách khí nói:
"Kiều Sơn, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi cậu ta ra ngoài! Cho con đi học quyền anh ngần ấy năm là vô ích hay sao?"
"Vâng!" Kiều Sơn gật đầu đồng ý, khuôn mặt nở một nụ cười hung ác nhìn Lâm Chấn Huy, nắm đấm dần dần siết chặt.
Kiều Ngọc Ninh đang nằm trên giường bệnh đột nhiên nhớ ra Kiều Sơn đã tập luyện quyền anh gần mười năm, bốn năm tên côn đồ bình thường đều không phải là đối thủ của anh ta.
Nhìn thấy Lâm Chấn Huy vẫn đứng ở nơi đó, không hề có dáng vẻ thừa nhận sai lầm, cầu xin tha thứ, Kiều Ngọc Ninh không khỏi có chút lo lắng.
Mà vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên cũng chỉ thờ ơ nhìn, bọn họ cũng muốn dùng nắm đấm của Kiều Sơn để dạy cho Lâm Chấn Huy một bài học và trút cơn tức giận đã kìm nén trong lòng bọn họ nhiều năm.
Kiều Sơn sải bước đi về phía Lâm Chấn Huy, bỗng nhiên đấm ra một quyền, Kiều Ngọc Ninh đang nằm trên giường bệnh không khỏi kêu lên: "Cẩn thận!"
Chính lời "cẩn thận" này khiến trong lòng Lâm Chấn Huy chợt ấm áp, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tán đi rất nhiều.
Hắn vung lòng bàn tay phải ra, nắm chặt nắm đấm của Kiều Sơn, bước tới rồi ném đi.
Thân hình to lớn của Kiều Sơn bay ra khỏi phòng bệnh, mặt đập vào tường hành lang, máu mũi chảy ra giàn giụa, khuôn mặt đầy vết bầm tím.
Anh ta không phục lại đứng dậy, lao vào phòng bệnh lần nữa, định đánh Lâm Chấn Huy nhưng lại bị Lâm Chấn Huy đá văng ra ngoài.
Lần này Kiều Sơn đau đến mức cảm thấy bộ xương của mình sắp vỡ tan, anh ta cũng nhận ra rằng mình không phải đối thủ của Lâm Chấn Huy nên chỉ nằm trên mặt đất, giả vờ như không đứng dậy được. .
Vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Lâm Chấn Huy lại dám đánh người trong bệnh viện, thân thủ còn cao như vậy, đánh cho Kiều Sơn, người đã tập luyện quyền anh nhiều năm, đến mức không hề có sức đánh trả.
Kiều Ngọc Ninh thầm cảm thấy may mắn, vì cô không có ấn tượng tốt với nhà bác cả, vừa rồi còn bắt cô phải thuận theo Dương Thiệu Đình, lúc này nhìn thấy Kiều Sơn bị đánh, trong lòng cô cũng không cảm thấy tức giận nữa.
Tôn Quế Lan nhìn thấy con trai mình bị thương, lập tức đau lòng kêu lên: "Giết người rồi! Ai đó mau tới đây! Con trai tôi bị đánh..."
Chương 8: Nguyệt Nguyệt bị bắt cóc
Bệnh viện vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào, cũng may toàn bộ tầng này của khu nội trú VIP đã được Lâm Chấn Huy bao hết từ lâu, nên cũng không có bệnh nhân nào khác.
Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Kiều đều không biết, cho nên khi Tôn Quế Lan gào thét hồi lâu cũng không có người đến, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
“Nếu còn không ra ngoài, tôi cũng sẽ đánh cả mấy người.”
Lâm Chấn Huy tỏa ra khí thế cường đại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao liếc nhìn Kiều Hữu Trung, Tôn Quế Lan và Kiều Diệu đang đứng run rẩy ở một bên.
Kiều Hữu Trung tức giận, nhưng lại không dám chọc giận Lâm Chấn Huy.
Nhìn thấy người nhà Kiều Dĩ Chiêu thờ ơ, tỏ vẻ như chuyện này không liên quan gì đến mình, trong lòng ông ta càng cảm thấy nghẹn khuất hơn.
"Em hai, chẳng lẽ mấy người đã nhận người con rể này?"
"Đừng nói lung tung, thằng súc sinh này không liên quan gì đến chúng tôi, cậu ta muốn làm gì chúng tôi cũng không quản được." Ngô Tú Liên lạnh lùng nói.
Lúc trước đúng là Kiều Hữu Trung là người mạnh mẽ chủ trương trục xuất gia đình họ ra khỏi gia tộc, hiện tại cho dù đã bỏ ra một triệu để cứu Ngọc Ninh, nhưng Ngô Tú Liên cho rằng đó là chuyện đương nhiên, bọn họ không nợ Kiều Hữu Trung bất cứ điều gì.
"Được rồi! Các người chờ đấy cho tôi."
Kiều Hữu Trung nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Dĩ Chiêu và Lâm Chấn Huy, sau đó cùng với vợ và con trai con gái rời đi.
Bọn họ vừa bước ra khỏi tòa nhà nội trú, ba chiếc xe cảnh sát lao tới.
Mười mấy viên thanh tra bước ra khỏi xe, đội trưởng thanh tra nghiêm túc ra lệnh: "Động tác nhanh lên, nhất định phải bắt được Kiều Ngọc Ninh và người nhà cô ta."
Nghe vậy, một nhà Kiều Hữu Trung khẽ run lên, vội vàng trốn vào xe, cố gắng trấn định rồi lái xe rời đi.
"Tôi biết ngay nhà bọn họ sẽ gặp xui xẻo. Lúc trước trục xuất bọn họ ra khỏi gia tộc quả là một hành động khôn ngoan."
"Nhà họ Dương rất có quyền thế, vậy mà bọn họ còn không thèm nể mặt cậu chủ Dương, để xem kiểu gì cũng bị giết chết rồi dìm xuống đáy sông Long Giang mà không biết chuyện gì xảy ra."
"Người ta có quan hệ với công an tỉnh, tùy tiện gán cho một cái tội danh là có thể khiến cho bọn họ ăn cơm tù cả đời..."
Vốn dĩ cả nhà Kiều Hữu Trung còn cảm thấy tức giận vì Kiều Sơn bị đánh, bây giờ thấy thanh tra đến bắt mấy người nhà Kiều Ngọc Ninh,, người một nhà này lại bắt đầu hả hê.
Đại sảnh khu nội trú VIP.
Tư Đồ, người vẫn luôn canh gác ở đây, nhận thấy có điều gì đó không ổn nên lập tức chặn thanh tra lại bên ngoài.
"Anh là ai? Đừng cản trở chúng tôi chấp hành công vụ! "Một viên thanh tra giận dữ hét lên.
“Phu nhân nhà tôi đang nghỉ ngơi ở bên trong, không ai được phép quấy rầy.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
"Cái gì mà phu nhân hay không phu nhân? Chúng tôi chỉ biết hung thủ có tình nghi liên quan đến việc giết hại Dương Thiếu Đình đang ở bên trong. Hiện tại chúng tôi muốn bắt bọn họ đưa về điều tra, nếu anh còn không tránh ra, chúng tôi sẽ bắt cả anh luôn."
Một viên thanh tra như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tư Đồ, không kiên nhẫn nói.
Dương Thiệu Đình bị người sát hại, đây được coi là một sự kiện rất lớn ở Long Giang, tất cả các bộ phận của Công an tỉnh đã phải tạm gác mọi công việc và dùng mọi lực lượng và phương tiện để điều tra vụ án.
Vừa lúc nhà họ Dương có người đứng ra tố cáo, nói rằng kẻ sát hại Dương Thiệu Đình có quan hệ mật thiết với gia đình Kiều Ngọc Ninh.
Việc bắt giữ gia đình Kiều Ngọc Ninh lần này là do đích thân Đồn trưởng Đồn Công an thành phố Long Giang ra lệnh, cho nên những viên thanh tra này rất tự tin.
Nghe thấy những viên thanh tra này nhắc đến tên Dương Thiệu Đình, Tư Đồ đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó tại nhà máy bỏ hoang, sau khi Lâm Chấn Huy nhận được cuộc gọi từ Dương Thiếu Đình, bọn họ đã đoán được nhà họ Dương có tay trong trong đồn công an.
Nếu không, Dương Thiệu Đình không có khả năng biết rằng có một nhân vật lớn đang điều tra vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh.
Lúc này chắc chắn Dương Thiệu Đình đã bị Lâm nguyên soái xử lý nên nhà họ Dương không hề cố kỵ lợi dụng mối quan hệ trong đồn công an để trắng trợn bắt giữ Kiều Ngọc Ninh và gia đình cô.
Tuy nhiên, những người trong nhà họ Dương chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ rằng, vị "nhân vật lớn" kia rốt cuộc có năng lực lớn đến mức nào, thậm chí bọn họ không thể tưởng tượng rằng sẽ có một vị Chiến Vương canh gác bên ngoài phòng bệnh của Kiều Ngọc Ninh.
“Ai không muốn chết thì cút khỏi đây cho tôi.”
Giọng nói của Tư Đồ lạnh như lưỡi đao, hơn chục thanh tra bị sát khí từ trên người anh ta bộc phát ra đè nén, tất cả đều không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, bên bọn họ có mười mấy người, lại đều mang theo súng, không có lý do gì phải sợ đối phương.
"Hai tay ôm đầu, đứng dựa vào tường, nếu không chúng tôi sẽ bắn!"
Đội trưởng đội thanh tra lạnh lùng nói, những thanh tra khác cũng rút súng ra, đều nhắm vào Tư Đồ.
Tư Đồ cười lạnh, anh ta biết nếu không dạy cho những người này một bài học, những người này sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ngay khi hai viên thanh tra đưa còng tay ra định còng anh ta, anh ta di chuyển như gió sau đó tung nắm đấm như sấm sét.
Bang bang bang bang bang!
Quyền cước được tung ra khắp nơi, mười mấy viên thanh tra toàn bộ đều ngã xuống đất.
Bọn họ nhận ra rằng mình đã gặp phải một nhân vật lợi hại, bèn vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, chạy trối chết ra khỏi bệnh viện, vừa chạy vừa lấy bộ đàm kêu gọi giúp đỡ.
Trong phòng bệnh.
Kiều Dĩ Chiêu không hài lòng vì Ngô Tú Liên đã đuổi anh chồng và chị dâu của bà ấy đi.
"Lần này ít nhiều cũng phải cảm ơn anh cả. Nếu không phải anh ấy lấy ra một triệu, không biết Ngọc Ninh sẽ ra sao. Sao em có thể làm như vậy với anh ấy?"
Ngô Tú Liên trợn mắt nhìn Kiều Dĩ Chiêu, hừ lạnh nói: “Một triệu nhiều lắm sao? Lúc trước nếu không phải Kiều Hữu Trung gây chuyện, sao chúng ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Công ty của nhà họ Kiều ban đầu cũng có cổ phần của ông, nhưng bây giờ thì sao? Toàn bộ đều do Kiều Hữu Trung chiếm đoạt. Tôi đã đủ lịch sự với ông ta rồi!"
Bà vợ phát uy, Kiều Dĩ Chiêu lập tức cúi đầu như mèo bệnh, ông ấy liếc mắt nhìn thấy Lâm Chấn Huy, sự uất ức trong lòng như tìm được nơi để phát tiết.
"Cậu còn quay lại đây làm cái gì? Mau cút khỏi đây, chúng tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa." Kiều Dĩ Chiêu hét vào mặt Lâm Chấn Huy.
Lâm Chấn Huy không để ý tới ông ấy, dù sao ông ấy cũng là bố vợ hắn, không thể tranh cãi với ông ấy được.
Hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Kiều Ngọc Ninh, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Em cảm thấy khá hơn chưa?"
Kiều Ngọc Ninh không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Năm năm không gặp, người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cô không biết Lâm Chấn Huy có thích cô hay không, dù sao vụ việc vào năm năm trước xảy ra là dưới tình huống Lâm Chấn Huy mất lý trí.
Mặc dù mấy năm nay cô không liên lạc với Lâm Chấn Huy, nhưng Lâm Chấn Huy cũng chưa từng gọi điện cho cô.
Vì thế cô lo lắng, sợ hãi và nghi ngờ Lâm Chấn Huy chưa bao giờ để tâm đến cô.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Kiều Ngọc Ninh nhìn Lâm Chấn Huy có chút oán hận.
Vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của con gái họ, bọn họ có chút lo lắng, liệu có phải cô thực sự yêu người đàn ông này hay không.
Dù sao thì Lâm Chấn Huy cũng là cha ruột của đứa trẻ.
Nhưng nhìn bộ đồ Lâm Chấn Huy mặc trên người, loại vải thô ráp giống như của công nhân nhà máy thép, cặp vợ chồng già đoán rằng mấy năm nay công việc của Lâm Chấn Huy cũng không được tốt lắm.
Bọn họ không bằng lòng để con gái mình ở bên một người đàn ông nghèo khổ, đang định lên tiếng đuổi Lâm Chấn Huy ra ngoài thì điện thoại của Ngô Tú Liên đột nhiên vang lên.
Giọng nói khóc lóc của dì Triệu vang lên trong điện thoại: "Chị Liên, em có lỗi với chị, Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt đã bị bắt cóc..."
Chương 9: Có muốn bị tiêu diệt không?
Vì Ngô Tú Liên dùng điện thoại có âm lượng lớn cho người già nên mọi người trong phòng bệnh đều có thể nghe rõ ràng.
Sắc mặt bà ấy lập tức trắng bệch, thậm chí bà ấy còn không thể giữ vững chiếc điện thoại di động trong tay, đánh rơi nó xuống đất.
"Nguyệt Nguyệt..." Đầu óc của Kiều Ngọc Ninh đột nhiên trống rỗng, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt tuyệt vọng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Chấn Huy lo lắng hỏi.
"Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện..." Kiều Ngọc Ninh muốn khóc nhưng lại không có nước mắt.
"Nguyệt Nguyệt là ai?"
"Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt là con gái của chúng ta."
Vừa thoát khỏi miệng hổ, con gái đã bị bắt đi, Kiều Ngọc Ninh không thể chịu nổi áp lực như vậy, cô bất lực ngã vào vòng tay Lâm Chấn Huy.
Ầm!
Trong lòng Lâm Chấn Huy rung động kịch liệt.
Khi biết mình làm cho Kiều Ngọc Ninh có thai, Lâm Chấn Huy vẫn luôn nghĩ rằng Kiều Ngọc Ninh sẽ lựa chọn phá thai vào thời điểm đó.
Dù sao lúc đó Kiều Ngọc Ninh còn chưa kết hôn, lại bị đả kích vì nhà họ Giang hủy bỏ hôn ước.
Mặc dù Lâm Chấn Huy đã hứa hẹn, nhưng tương lai của hắn vẫn chưa chắc chắn nên hắn chưa bao giờ liên lạc với cô.
Lâm Chấn Huy chưa bao giờ nghĩ rằng Kiều Ngọc Ninh sẽ sinh ra đứa bé đó.
Hắn có một cô con gái!
Là ai? Là ai to gan lớn mật, bắt cóc con gái của Chiến Thần Tu La!
Lửa giận trong lồng ngực của Lâm Chấn Huy dâng lên, hắn không kịp an ủi Kiều Ngọc Ninh, chậm rãi đặt đầu cô lên gối, kiên quyết nói: “Con gái chúng ta sẽ không có việc gì.”
Hắn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện ra lệnh cho cơ quan tình báo của quân đội dùng tốc độ nhanh nhất điều tra ra vị trí của con gái mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Kiều Dĩ Chiêu lại vang lên.
“Nếu ông muốn cháu gái mình còn sống sót, hãy yêu cầu hung thủ giết người đến núi Thương Nam trước sáu giờ chiều.
“Trễ một phút đồng hồ, cháu gái của ông sẽ mất một ngón tay, tôi không biết cháu của ông có thể trụ được bao lâu, cho nên tốt nhất ông hãy nhanh lên một chút."
Số điện thoại xa lạ, giọng nói xa lạ khiến Kiều Dĩ Chiêu cảm thấy không hiểu gì cả.
Bọn họ không biết về việc Dương Thiệu Đình bị giết nên bọn họ căn bản không hiểu đối phương nói đến hung thủ giết người là chuyện gì.
Điều duy nhất mà bọn họ chắc chắn là cháu gái của họ đã bị đối phương bắt cóc.
Kiều Dĩ Chiêu không dám nói tin tức này cho Kiều Ngọc Ninh và Ngô Tú Liên biết, sợ bọn họ không chịu nổi đả kích này.
Vì thế ông ấy giả vờ như không có việc gì, bước ra khỏi phòng bệnh tiếp tục nghe điện thoại.
Bởi vì điện thoại của ông ta không phải điện thoại đời cũ nên Ngô Tú Liên và Kiều Ngọc Ninh không nghe thấy giọng nói của người trong điện thoại.
Nhưng thính giác của Lâm Chấn Huy rất nhạy bén, hắn đã đoán được người bắt cóc Nguyệt Nguyệt nhất định là người nhà họ Dương.
Nhà họ Dương, các người dám động đến con gái của tôi, các người muốn bị diệt tộc hay sao?
Lâm Chấn Huy không hề dừng lại một giây nào, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Hắn để Tư Đồ ở lại bệnh viện để bảo vệ sự an toàn của Kiều Ngọc Ninh, rồi lái xe đi về phía núi Thương Nam.
Không lâu sau khi Lâm Chấn Huy rời đi.
Còi báo động của mấy chục xe của đồn công an vang lên, bao vây khoa nội trú của bệnh viện số 1 Long Giang chật như nêm cối.
Cục trưởng Đồn công an là Trịnh Bình An nghe nói có người can đảm dám tấn công thanh tra, tay không đánh gục hơn chục người, anh ta hoài nghi liệu có phải bọn họ gặp phải hung phạm giết hại Dương Thiệu Đình hay không.
Theo mô tả của nhà họ Dương, người giết Dương Thiệu Đình chỉ dựa vào lực lượng của bản thân đã đánh bại hơn ba mươi tay đấm của nhà họ Dương.
Vì vậy, Trịnh Bình An không dám xem nhẹ, đích thân dẫn một đội đến hiện trường chỉ đạo vây bắt, huy động toàn bộ lực lượng đặc biệt của đồn công an đến đây.
Trong chốc lát, tiếng còi báo động liên tiếp vang lên, mọi người trong bệnh viện đều hoảng sợ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Tư Đồ đã phát hiện ra động tĩnh bên ngoài bệnh viện từ sớm, vì không muốn quấy rầy Kiều Ngọc Ninh nghỉ ngơi, anh ta cầm chiến đao đi đến cửa khoa nội trú.
Khi các thanh tra nhìn thấy Tư Đồ xuất hiện, toàn bộ đều rút súng bao vây anh ta, bày ra trận địa với tư thế sẵn sàng đón quân địch, giống như có thể bắn anh ta bất cứ lúc nào.
Giám đốc Trịnh Bình An cầm loa, đứng sau xe cảnh sát cách đó ba mươi mét, dưới sự bảo vệ của năm viên thanh tra lớn tiếng hét lên: "Mau chóng vứt đao xuống đất, nếu không anh sẽ bị bắn gục tại chỗ."
"Ha ha ha!"
Tư Đồ cười lạnh giơ chiến đao trong tay lên, lưỡi đao dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Ông có biết đây là loại đao gì không? Ông có tư cách gì bảo tôi vứt bỏ nó!"
Loại chiến đao này là vũ khí cận chiến độc quyền của các tướng lĩnh quân đoàn biên giới phía Bắc, mỗi một thanh chiến đao đều thấm đẫm máu tươi của vô số kẻ thù xâm lược.
Một khi buông đao xuống, điều đó có nghĩa là thỏa hiệp với kẻ thù.
Quân đội phương Bắc có câu: Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng chiến đao vĩnh viễn không thể rời khỏi tay; cho dù hết đạn dược, lương thực và chỉ còn hơi thở cuối cùng, vẫn phải cắm đao vào lồng ngực của kẻ thù.
Nhưng làm sao những viên thanh tra ở đồn công an ở nội địa Hoa Hạ này có thể nhận ra chiến đao của quân đội phương Bắc?
Bọn họ đã coi Tư Đồ là hung phạm giết Dương Thiệu Đình từ lâu.
“Tôi nói lại lần cuối cuối, buông đao xuống.” Trịnh Bình An dần dần mất kiên nhẫn, chuẩn bị ra lệnh nổ súng.
Đúng lúc này, mấy chục chiếc xe tăng quân sự lao tới, trực tiếp phá tan vòng phong tỏa của đồn công an, dừng lại trước cửa khoa nội trú.
Hơn một trăm chiến sĩ vũ trang hạng nặng nhảy xuống xe, nhanh chóng khống chế mọi lối ra vào của khoa nội trú, xua đuổi người của đồn công an ra ngoài vành đai.
Trịnh Bình An giống như một vị hòa thượng đang bối rối, không hiểu tại sao, rõ ràng ông ta chỉ đang bắt giữ một kẻ tình nghi cầm đao chống lại pháp luật mà thôi, sao lại kinh động đến người của quân đội.
Rất nhanh sau đó ông ta đã hiểu ra, Dương Thiếu Kiệt, con trai của Dương Thế Khải, gia chủ của nhà họ Dương nhậm chức trong Quân khu Giang Đông, đây là chuyện mà nhiều người đều biết.
Hiện tại Dương Thiếu Đình đã bị giết, Dương Thiếu Kiệt vận dụng lực lượng quân đội để hỏi tội, truy nã nghi phạm để trả thù cho em họ cũng là điều đương nhiên.
Trong lúc Trịnh Bình An đang tìm kiếm bóng dáng của Dương Thiếu Kiệt trong số những người lính, ông ta lại phát hiện ra Triệu Kim Sinh, chỉ huy Quân khu Giang Đông.
Điều này khiến Trịnh Bình An cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mối quan hệ của nhà họ Dương đã kinh khủng đến mức ngay cả chỉ huy Quân khu Giang Đông cũng phải ra mặt cho bọn họ?
Xem ra việc điều động toàn bộ lực lượng công an để bắt giữ kẻ sát hại Dương Thiệu Đình chắc chắn là một bước đi khôn ngoan.
Trong lòng Trịnh Bình An cảm thấy đắc ý, chạy đến chỗ Triệu Kim Sinh, đầu tiên là đứng thẳng lưng rồi chào theo nghi thức quân đội, sau đó cúi xuống và mỉm cười chào: "Lãnh đạo Triệu, xin chào xin chào."
Triệu Kim Sinh lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Bình An: “Đồn trưởng Trịnh, anh đưa nhiều người đến bệnh viện làm gì?”
"Dương Thiệu Đình của nhà họ Dương bị giết, chúng tôi đến bệnh viện bắt hung thủ." Trịnh Bình An lộ vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.
Ông ta xác định rằng Triệu Kim Sinh đưa quân lính đến đây cũng vì mục đích tương tự.
Ông ta cho rằng đứng cùng một chiến tuyến với Triệu Kim Sinh có thể đưa họ đến gần nhau hơn, nhưng ông ta không ngờ rằng đối phương thậm chí còn không thèm nhìn ông ta.
"Cái gì mà hung phạm? Trình độ xử lý vụ án của đồn công an thành phố Long Giang các người quả thật khiến người khác phải lo lắng. Dương Thiệu Đình làm nhiều việc ác, tôi thấy có lẽ là do anh ta đang định làm hại người khác thì người đó phòng vệ chính đáng, chết chưa hết tội mà thôi."
Triệu Kim Sinh nói không có lý, nhưng Trịnh Bình An lại không dám phản bác.
Đồn trưởng đồn công an như ông ta, đứng trước mặt chỉ huy Quân khu Giang Đông không tính là cái gì cả, chỉ có thể đứng ở một bên cười gượng mà thôi.
"Vâng, vâng... Lãnh đạo Triệu nói đúng."
Trịnh Bình An ngoài miệng thì ứng phó, nhưng trong lòng đã nổi sóng to gió lớn, đầu óc đang suy nghĩ rất nhanh.
Nghe ý tứ trong lời nói của lãnh đạo Triệu, dường như rất bất mãn với nhà họ Dương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ người của quân đội tới đây không phải để báo thù cho Dương Thiệu Đình!
Chương 10: Gặp mặt Tư Đồ Chiến Vương
Trịnh Bình An đột nhiên nhớ ra, ngày hôm qua ông ta nhận được lệnh của cấp trên, nói rằng có một phụ nữ tên là Kiều Ngọc Ninh bị bắt cóc ở thành phố Long Giang, đồng thời yêu cầu đồn công an làm mọi cách để giải cứu cô ấy.
Bởi vì Trịnh Bình An có mối quan hệ thân thiết với gia chủ nhà họ Dương là Dương Thế Khải, lúc trước cũng từng nghe nói rằng Dương Thiệu Đình coi trọng người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Long Giang là Kiều Ngọc Ninh.
Khi đó ông ta còn cười nhạo Dương Thiệu Đình, với thế lực của nhà họ Dương, bất kỳ tiểu thư danh giá nào ở thành phố Long Giang đều mặc cho hắn ta chọn, vì sao lại coi trọng một người phụ nữ đã có con ngoài giá thú.
Trịnh Bình An đã nghe thấy tiếng xấu của Dương Thiệu Đình từ lâu, nên sau khi biết Kiều Ngọc Ninh bị bắt cóc, ông ta nhanh chóng đoán ra rằng chuyện đó có thể liên quan đến Dương Thiệu Đình.
Nhưng ông ta cũng không quá để ý tới vụ án này, còn tưởng rằng người nhà Kiều Ngọc Ninh đã làm đơn tố cáo lên cấp trên, trùng hợp bị một nhân vật lớn biết được.
Việc cấp trên gọi điện xuống gây áp lực cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, Trịnh Bình An cũng không thực sự điều tra việc này.
Ông ta chỉ hy vọng Dương Thiệu Đình có thể tự mình giải quyết sự việc, không gây rắc rối cho ông ta mà thôi.
Vì thế Trịnh Bình An giả vờ như vô tình tiết lộ cho Dương Thiệu Đình biết tin tức có một nhân vật lớn đang chú ý đến vụ bắt cóc, ám chỉ rằng hắn ta nên cẩn thận và khiêm tốn hơn.
Nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, đêm đó mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Dương Thế Khải, gia chủ nhà họ Dương, đối phương vô cùng đau đớn nói rằng Dương Thiệu Đình đã bị giết.
Dương Thế Khải cũng cho biết hung thủ có mối quan hệ thân thiết với Kiều Ngọc Ninh và yêu cầu đồn công an bắt giữ tất cả những ai có liên quan đến Kiều Ngọc Ninh.
Nhà họ Dương là gia tộc giàu có đứng đầu ở thành phố Long Giang, trong những năm qua, Trịnh Bình An với tư cách là Đồn trưởng Đồn công an đã nhận rất nhiều lợi ích từ Dương Thế Khải.
Vì vậy ông ta không dám từ chối yêu cầu của Dương Thế Khải.
Trịnh Bình An làm sao có thể biết được việc bắt giữ Kiều Ngọc Ninh lại gặp phải rắc rối lớn như vậy, không chỉ mười mấy viên thanh tra bị đả thương, mà ngay cả chỉ huy Quân khu Giang Đông cũng bị kinh động.
Xem ra việc có một nhân vật lớn chú ý tới chuyện của Kiều Ngọc Ninh cũng không phải tin đồn vô căn cứ!
Lúc này, trong lòng Trịnh Bình An đang hoảng sợ, sợ rằng suy đoán của mình sẽ thành sự thực, nếu Kiều Ngọc Ninh thực sự có liên quan đến một nhân vật lớn phía trên, có lẽ đến lúc đó ông ta sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Ngay khi Trịnh Bình An đang suy nghĩ lung tung thì Triệu Kim Sinh đã nhìn thấy Tư Đồ đang đứng ở lối vào khoa nội trú, bị các thanh tra vây quanh, biểu cảm trên khuôn mặt ông ta lập tức thay đổi.
Ông ta bước nhanh tới và cung kính cúi đầu trước mặt Tư Đồ.
"Triệu Kim Sinh, chỉ huy Quân khu Giang Đông, kính chào Tư Đồ Chiến Vương."
Trong giây lát, tất cả các thanh tra có mặt ở hiện trường, bao gồm cả cục trưởng Trịnh Bình An đều lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Triệu Kim Sinh là tổng tư lệnh tối cao của Quân khu Giang Đông, ông ta phụ trách mười vạn binh lính ở Giang Đông, ngay cả lãnh đạo thành phố Long Giang cũng phải nơm nớp lo sợ khi nhìn thấy ông ta.
Không ai có thể tưởng tượng được, ông ta lại có thể cung kính như vậy trước mặt người thiếu niên kia, điều khiến người khác kinh ngạc hơn là Triệu Kim Sinh lại gọi anh ta là "Chiến Vương".
Chỉ những vị tướng lĩnh có võ lực cực cao trấn giữ biên giới Hoa Hạ mới có thể được phong làm Chiến Vương.
Trong toàn bộ quân đội Hoa Hạ, số lượng Chiến Vương cũng không nhiều hơn hai mươi vị.
Mà vừa rồi Trịnh Bình An còn ra lệnh bắt giữ vị Chiến Vương kia, còn tuyên bố sẽ bắn gục anh ta ngay tại chỗ.
Lúc này ông ta chỉ có suy nghĩ muốn đi chết, hận không thể đào một cái hố mà vùi mình vào đó.
Tư Đồ thu hồi chiến đao, bình tĩnh nói: "Triệu Kim Sinh, đã lâu không gặp. Không ngờ ông đã trở thành chỉ huy Quân khu Giang Đông."
"Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi chỉ muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh Lâm nguyên soái, ra trận giết địch mới thật là vui sướng." Triệu Kim Sinh nghiêm túc nói.
Ông ta vốn cũng là một vị tướng lĩnh của quân đội biên giới phía Bắc, nhưng cấp bậc của ông ta thấp hơn nhiều so với tám vị Chiến Vương.
Bởi vì ông ta bị thương nặng trong một chiến dịch nên không thể không đưa về hậu phương chữa trị, phục hồi sức khỏe, sau khi vết thương bình phục lại được điều về quân khu Giang Đông làm Tư lệnh.
Tư Đồ và Triệu Kim Sinh cũng không trò chuyện quá nhiều, nói chuyện ngắn gọn vài ba câu sau đó ra lệnh: “Ông xử lý việc ở đây một chút, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.”
“Tuân lệnh.”
Triệu Kim Sinh cung kính chào Tư Đồ theo nghi thức quân đội, vốn dĩ lần này ông ta dẫn quân đến đây là bởi vì đã nhận được lệnh bảo vệ sự an toàn của Kiều Ngọc Ninh.
Ông ta quay người lại, lạnh lùng nhìn Trịnh Bình An, vẻ mặt không hề thay đổi ra lệnh: "Ở đây không có chuyện của các anh, lập tức rút lui."
Trịnh Bình An chấn động đến mức không dám nói gì, lập tức ra lệnh cho tất cả thanh tra rút lui.
Khi đang chuẩn bị rời đi, ông ta đột nhiên bị Triệu Kim Sinh gọi lại.
“Cho dù tôi không nói ra thì anh cũng có thể đoán được thân phận của bệnh nhân bên trong không hề đơn giản. Thế nhưng tôi phải nhắc nhở anh, không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào, kể cả tất cả các thanh tra có mặt tối nay. Nếu không... Hậu quả chắc chắn sẽ khiến anh không thể chịu nổi."
Giọng nói trầm thấp của Triệu Kim Sinh khiến Trịnh Bình An rùng mình trong lòng.
Ông ta căn bản không thể tưởng tượng được, một chỉ huy Quân khu Giang Đông uy chấn một phương như Triệu Kim Sinh, lại chỉ có thể khúm núm trước mặt Tư Đồ Chiến Vương.
Mà một nhân vật lớn đáng sợ như Tư Đồ Chiến Vương lại đang canh gác lối vào khoa nội trú, vậy bệnh nhân ở bên trong chắc chắn có mối quan hệ thân thiết với Chiến Vương.
Lúc này, Trịnh Bình An không biết Chiến Thần Tu La đang ở Long Giang, ông ta cho rằng nhân vật lớn mà ông ta nghe nói trước đó chính là Tư Đồ Chiến Vương.
Đối với một Đồn trưởng đồn công an nho nhỏ như ông ta mà nói, một vị Chiến Vương cũng giống như một vị thần, ông ta thậm chí còn không có tư cách để nhìn thẳng.
"Lãnh đạo Triệu yên tâm, khi trở về tôi sẽ lập tức ra lệnh, bảo đảm không có người nào tiết lộ bất kỳ tin tức gì." Trịnh Bình An hoảng sợ trả lời.
Lúc này, lại có thêm mấy chiếc ô tô sang trọng đi đến lối vào khoa nội trú, Trịnh Bình An sững sờ khi nhìn thấy các lãnh đạo cấp cao cấp tỉnh lần lượt bước xuống xe.
Tỉnh trưởng Giang Đông, Giám đốc Công an tỉnh, Chủ tịch Hội đồng tỉnh Giang Đông, Chánh văn phòng hành chính...
Một nhóm hơn chục người không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Kim Sinh.
Nhưng khi Triệu Kim Sinh giới thiệu Tư Đồ Chiến Vương, những nhân vật lớn đó vốn đang tinh thần hăng hái lại đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên.
"Chúng tôi tới đây để xin lỗi phu nhân, xin Chiến Vương thông báo một tiếng." Tỉnh trưởng Chương Quân thấp giọng khẩn cầu.
“Phu nhân đang nghỉ ngơi, không ai được phép quấy rầy.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
Trương Quân lộ vẻ mặt xấu hổ, nhưng cũng không dám nói cái gì, quay người nhìn những người phía sau, tất cả đều cúi đầu im lặng.
Những người này bình thường đều là nhân vật lớn hô mưa gọi gió một phương, nhưng ở trước mặt một vị Chiến Vương vẫn quá nhỏ bé không đáng được nhắc đến.
Bọn họ chỉ có thể lên xe và rời đi trong thất vọng.
Từ đầu đến cuối, những nhân vật lớn này đều không quan tâm đến Trịnh Bình An, giống như một nhân vật nhỏ bé như Đồn trưởng đồn công an căn bản không đáng để bọn họ liếc mắt nhìn một lần.
…
Trong phòng bệnh.
Vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Kiều Ngọc Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Điều bọn họ lo lắng nhất bây giờ chính là sự an toàn của Nguyệt Nguyệt, nhưng lúc này Lâm Chấn Huy không biết đã đi đâu.
Ngô Tú Liên tức giận mắng: “Tên hèn nhát đó biết con gái mình bị bắt đi, nhưng lại không thèm quan tâm!”
Nghe thấy lời nói của mẹ mình, Kiều Ngọc Ninh vốn đã có chút oán hận Lâm Chấn Huy lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Năm năm qua, cô vẫn chờ đợi hàng đêm, cuối cùng chờ được Lâm Chấn Huy trở về, không ngờ rằng sau khi biết tin con gái mình xảy ra chuyện, hắn lại bỏ đi không nói một lời nào.
"Thậm chí cả con gái của mình cũng không quan tâm, cậu ta có còn là một con người không? Ngọc Ninh, sau này xin đừng nói chuyện với tên súc sinh không có lương tâm đó nữa."
Ngô Tú Liên tiếp tục nói, Kiều Ngọc Ninh lại khóc không ra nước mắt.
Kiều Dĩ Chiêu lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Vừa rồi khi nghe điện thoại, ông ta vốn là muốn hỏi đối phương hung thủ giết người là có ý gì, nhưng không ngờ đối phương lại không thèm giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.
Bây giờ con gái đang nằm trong bệnh viện, cháu gái lại bị bắt cóc, Kiều Dĩ Chiêu không dám nói cho họ biết sự thực, thực sự không biết phải làm gì mới tốt.
Suy nghĩ một lúc, ông ấy quyết định lặng lẽ đến đồn công an báo án, hy vọng đồn công an có thể giúp bọn họ tìm Nguyệt Nguyệt về.
Thủ phủ của tỉnh Giang Đông, thành phố Giang Châu.
Nó cách thành phố Long Giang hơn 160 km.
Lúc này, trong văn phòng của Công an tỉnh Giang Đông, các quan chức cấp cao của các ban ngành khác nhau của chính quyền tỉnh Giang Đông đã tụ tập.
Bao gồm Chương Quân người đứng đầu tỉnh Giang Đông, Giám đốc công an tỉnh Khấu Thiên Hữu, cục trưởng phòng chính trị Trương Kiến Nghĩa, và hơn chục lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh Giang Đông...
Tất cả đều cúi đầu, sợ hãi đứng trước bàn làm việc.
La Sát đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn phía sau bàn làm việc, hai chân gác lên bàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua mọi người.
"Phu nhân của Lâm nguyên soái bị bắt cóc ở thành phố Long Giang, các người đáng tội gì?"
Mọi người nghe vậy đều sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, không dám chần chừ một giây nào.
"Xin La Sát Chiến Vương thứ tội. Tôi đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, tất cả tội phạm chắc chắn sẽ bị đưa ra công lý và bị trừng phạt nghiêm khắc." Chương Quân, người đứng đầu tỉnh Giang Đông run giọng cầu xin.
Ở trong phạm vi quản lý của tỉnh Giang Đông, vợ của Chiến Thần Tu La bị bắt cóc, với tư cách là người đứng đầu tỉnh Giang Đông, ông ta không dám trốn tránh trách nhiệm.
Đó chính là Chiến Thần Tu La đấy!
Huyền thoại của quân đội Hoa Hạ, sát thần trên chiến trường biên giới phía Bắc.
Canh giữ biên cương phía Bắc bảo vệ Hoa Hạ, khi chiến đao ra khỏi vỏ, giặc kinh hoàng, liên minh tám nước giống như con kiến, ra lệnh một tiếng vạn cốt khô.
Hiện tại một trong tám vị Chiến Vương dưới quyền Chiến Thần Tu La, La Sát Chiến Vương đích thân đến tỉnh thành để hỏi tội, điều này đủ chứng minh mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Chiến Thần Tu La nổi giận, không những chức quan của bọn họ khó giữ, nếu làm không tốt thì nhiều người trong số họ có thể bị mất mạng.
La Sát đá một cước đá bay đống tài liệu trên bàn làm việc, giận dữ nói: "Điều tra kỹ lưỡng? Vậy để tôi hỏi ông, đến bây giờ các người đã tìm thấy vị trí của phu nhân Lâm nguyên soái chưa? Tại sao vẫn chưa có hành động gì? Những kẻ bắt cóc kia cũng đã nghe được tiếng gió rồi!"
Cảm nhận được sát khí bộc phát ra từ người La Sát, mấy vị lãnh đạo càng cúi thấp đầu hơn, toàn thân run rẩy.
Chương Quân quay đầu lại trừng mắt nhìn giám đốc công an.
Công an có trách nhiệm giải cứu phu nhân Lâm nguyên soái, nếu có gián điệp bên trong hệ thống công an, giám đốc công an tỉnh chắc chắn không thể thoái thác sai lầm của mình.
Sở trưởng Khấu Thiên Hữu cũng cảm thấy ấm ức ở trong lòng, lúc trước khi nhận được mệnh lệnh, ông ta không hề biết rằng người bị bắt cóc chính là vợ của Lâm nguyên soái.
Ông ta còn tưởng rằng đó chỉ là người thân của một quan chức cấp cao bình thường nên chỉ ra lệnh cho Công an tỉnh của thành phố Long Giang điều tra, ai biết được sẽ xảy ra sai sót như vậy, thông tin bị rò rỉ, báo động cho những kẻ bắt cóc.
Điều tệ hơn nữa là Lâm nguyên soái cũng đã biết chuyện này.
Lúc này Khấu Thiên Hữu chỉ cảm thấy cho dù ông ta có chín cái mạng cũng không đủ để chết, ông ta quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.
"La Sát Chiến Vương tha mạng, La Sát Chiến Vương tha mạng..."
"Mặc dù phu nhân đã được cứu, nhưng có thể tha cho ngươi hay không thì phải do Lâm nguyên soái định đoạt, còn phải xem biểu hiện của các người. Người bắt cóc phu nhân là người nhà họ Dương ở Long Giang, trong vòng ba ngày, nhà họ Dương phải bị xóa tên khỏi Long Giang. Tôi không quan tâm các người làm như thế nào, nhưng hãy nhớ một điều, ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận của Lâm nguyên soái."
La Sát nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc, những chuyện còn lại anh không cần quan tâm, cũng không cần biết chi tiết, chỉ cần có thể đạt được kết quả là được.
Bây giờ là thời kì mấu chốt để chính phủ Hoa Hạ ký hiệp định đình chiến với quân đội liên minh quốc tế xâm lược biên giới phía Bắc, việc Chiến Thần Tu La rời khỏi quân đội biên giới phía Bắc không được để cho những người nước ngoài đó biết.
Đó là lý do tại sao La Sát đưa ra yêu cầu rất nghiêm túc là không ai được tiết lộ thân phận của Lâm Chấn Huy.
Chờ sau khi La Sát rời đi, tỉnh trưởng Chương Quân mới phát hiện ra rằng bàn tay của mình vẫn đang run rẩy, những người khác cũng giống như vậy, nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.
Tất cả mọi người đều biết rằng, bầu trời ở Long Giang sắp thay đổi.
Có rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo, có rất nhiều người sẽ chết không có chỗ chôn.
Một lúc sau, Chương Quân lớn tiếng gầm lên với các quan chức cấp cao phía sau.
“Ngay lập tức giám sát tất cả những người trong nhà họ Dương, hạn chế việc đi lại của bọn họ, cho dù là một con chim mà bọn họ nuôi cũng không được phép bay ra khỏi Long Giang. Vận dụng toàn bộ lực lượng và tài nguyên để thu thập bằng chứng phạm tội của nhà họ Dương, chỉ cần là việc làm bẩn thỉu do nhà họ Dương, cho dù là mười năm hay hai mươi năm trước đều đào ra toàn bộ cho tôi! Nhanh chóng kiểm tra xem Lâm nguyên soái sống ở đâu, mọi người đến xin lỗi ngay, lập tức đi ngay!"
…
Bệnh viện số 1 thành phố Long Giang.
Kiều Ngọc Ninh lo lắng cho con gái Nguyệt Nguyệt nên gọi điện thoại cho dì Triệu nhưng không có ai nghe máy.
“Đã muộn như vậy rồi, có lẽ dì Triệu và Nguyệt Nguyệt đều đã ngủ rồi.” Ngô Tú Liên ở bên cạnh an ủi cô.
Mặc dù trong lòng Kiều Ngọc Ninh vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an, nhưng dù sao cũng đã khuya nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau, gia đình bác cả Kiều Hữu Trung mang theo giỏ trái cây đến bệnh viện thăm hỏi, điều này khiến cho Kiều Ngọc Ninh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cha cô là Kiều Dĩ Chiêu cảm thấy rất xúc động, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm.
Tuy rằng mấy năm nay mối quan hệ giữa hai gia đình không mấy hòa thuận, nhưng thời điểm xảy ra chuyện, tình thân vẫn luôn bền chặt.
"Anh chị, mọi người tới đây sao không báo trước cho em biết? Đến rồi thì thôi, còn mua trái cây làm gì?" Kiều Dĩ Chiêu nở nụ cười tươi, nhanh chóng nhận lấy giỏ trái cây.
"Ngọc Ninh xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta có thể không đến thăm hay sao?"
Kiều Hữu Trung cười ha hả rồi cùng vợ là Tôn Quế Lan bước đến trước giường bệnh, lo vẻ mặt quan tâm lo lắng.
"Ngọc Ninh, hiện tại cháu thế nào rồi? Cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Bác cả, bác gái, hiện tại cháu đã không sao rồi, cảm ơn hai bác đã quan tâm." Kiều Ngọc Ninh mỉm cười nói.
"Ngọc Ninh, lần này con phải cảm ơn bác của con, bác ấy đã bồi thường cho cậu chủ Dương một triệu, còn thu xếp cho con một phòng bệnh cao cấp như vậy."
Lời nói của Kiều Dĩ Chiêu khiến người một nhà Kiều Hữu Trung ngẩn người.
Kiều Hữu Trung và vợ Tôn Quế Lan hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn con gái bọn họ là Kiều Sơn và Kiều Diệu, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt của nhau.
Bọn họ đều chắc chắn rằng bọn họ chưa bao giờ bỏ ra một triệu để cứu Kiều Ngọc Ninh, càng không nói đến việc sắp xếp một phòng bệnh xa hoa như vậy cho cô.
Hôm qua, Kiều Dĩ Chiêu đã quỳ bên ngoài nhà tổ của nhà họ Kiều cả ngày, cầu xin bọn họ lấy tiền để cứu Kiều Ngọc Ninh.
Kiều Hữu Trung thông minh đoán rằng chắc chắn là do Dương Thiệu Đình coi trọng Kiều Ngọc Ninh, Kiều Ngọc Ninh thà chết không theo nên mới tạo thành kết quả như vậy.
Khi nghe tin Kiều Ngọc Ninh đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện, Kiều Hữu Trung còn tưởng rằng Kiều Dĩ Chiêu đã vay một triệu từ chỗ nào đó để cứu Kiều Ngọc Ninh.
Mục đích bọn họ đến đây lần này thực ra là để thuyết phục Kiều Ngọc Ninh thuận theo Dương Thiệu Đình, tránh cho đối phương lại dùng biện pháp khác, cuối cùng sẽ liên lụy đến bọn họ cũng gặp tai ương.
Suy cho cùng, nhà họ Dương hùng mạnh đến mức không ai ở thành phố Long Giang dám đắc tội bọn họ.
Lúc này nghe thấy Kiều Dĩ Chiêu nói như vậy, con ngươi của Kiều Hữu Trung xoay tròn, dự định tương kế tựu kế, cười ha hả nói:
"Chúng ta đều là một nhà, không cần khách khí như vậy, chỉ cần cháu bình an vô sự thì một triệu cũng không có ý nghĩa gì."
Chương 7: Đuổi hắn ra ngoài
Kiều Sơn và Kiều Diệu đứng ở phía sau cảm thấy buồn cười, không ngờ lại kiếm được một ân huệ lớn như vậy.
Những gì Kiều Hữu Trung định nói tiếp theo lại càng dễ mở miệng hơn.
“Nhưng tuy rằng lần này có thể gặp dữ hóa lành, nhưng ai biết lần sau cậu Dương có nghĩ ra biện pháp khác đối phó với các người hay không.
Nhà họ Dương là gia tộc lớn nhất ở thành phố Long Giang, cậu Dương căn bản cũng không thiếu một triệu kia, mục tiêu của hắn ta từ đầu đến cuối vẫn là Ngọc Ninh."
Nghe vậy, Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên đều nhíu mày thật chặt, thở dài một hơi.
Hai ngày qua, bọn họ cũng đều suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ Kiều Dĩ Chiêu đâm vào xe của cậu chủ Dương thực ra là do đối phương thiết kế tốt từ trước.
Xét cho cùng là do Dương Thiệu Đình coi trọng Kiều Ngọc Ninh, sau khi bị từ chối thì oán hận.
"Nhà họ Dương là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Long Giang, bọn họ quyền to thế lớn, một gia tộc nhỏ như nhà họ Kiều chúng ta, cậu chủ Dương chỉ tùy tiện động một cái là có thể tiêu diệt." Kiều Hữu Trung tiếp tục nói, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Thấy thời cơ đã đến, Kiều Sơn và Kiều Diệu cũng tiến lên, tận tình khuyên bảo: “Ngọc Ninh à, thực ra chị cảm thấy thế này, tuy rằng hành vi của cậu chủ Dương có chút cực đoan, nhưng chung quy cũng là vì anh ta thích em nhưng lại không chiếm được, cho nên mới mất đi lý trí.”
“Nếu lúc đó em không từ chối cậu chủ Dương thì anh ta cũng không bắt cóc em đúng không?”
"Dù nói thế nào thì nhà họ Dương cũng là gia tộc đứng đầu thành phố Long Giang, nếu có thể gả cho cậu chủ Dương thì đó cũng là chuyện tốt với em."
“Khi đến lúc đó, Kiều gia chúng ta cũng có thể nhận được sự giúp đỡ từ Dương gia, việc kinh doanh của chúng ta sẽ phát đạt, trở thành một trong những gia tộc giàu có ở Long Giang.”
Lời nói của hai bác và anh họ chị họ khiến cho nụ cười trên mặt Kiều Ngọc Ninh dần dần cứng lại.
Vừa rồi cô còn không hiểu tại sao bọn họ lại đến bệnh viện thăm cô, hiện tại cô mới biết được, những người được gọi là người thân này đến để thuyết phục cô đi theo tên cặn bã Dương Thiệu Đình kia.
Nguyên nhân đơn giản là vì thế lực của nhà họ Dương quá mạnh mẽ, bác cả lại muốn tạo mối quan hệ với nhà họ Dương.
Hay nói cách khác, bọn họ sợ Dương Thiệu Đình sẽ chưa hết hy vọng, lại bày ra âm mưu quỷ kế nào đó để hãm hại, điều đó sẽ liên lụy đến bọn họ.
Ngay cả Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên cũng không thể nghe nổi nữa, nếu không vì Kiều Hữu Trung đã bỏ ra một triệu để cứu Ngọc Ninh, bọn họ đã trở mặt ngay tại chỗ.
“Anh chị, em cảm ơn lòng tốt của hai người, nhưng nhân phẩm của Dương Thiếu Đình quả thật khiến người khác phải khinh thường, ở thành phố Long Giang chỉ sợ không có người nào không biết. Cậu ta ỷ vào thế lực của gia tộc mà làm xằng làm bậy, đã có mấy cô gái bị cậu ta chơi đùa đến chết, anh nghĩ xem nếu Ngọc Ninh nhà chúng ta đi theo cậu ta thì sẽ có kết cục tốt đẹp hay không?"
Kiều Dĩ Chiêu còn chưa nói xong, Kiều Hữu Trung đã vội vàng đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Giống như ông ta sợ những lời này sẽ đến tai nhà họ Dương, sẽ bị bọn họ báo thù.
Lúc này, trong nhà họ Kiều vẫn chưa có ai biết rằng Dương Thiệu Đình đã chết, để trả thù cho Dương Thiệu Đình, nhà họ Dương đã hối lộ công an tỉnh, muốn bắt giữ toàn bộ bọn họ để trả thù.
“Nếu mấy người đã biết cậu chủ Dương là người như thế nào thì nên biết, cậu ta sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho Ngọc Ninh. Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là để Ngọc Ninh thuận theo cậu chủ Dương, gả vào một gia đình giàu có, còn tôi sẽ cầu tình với ông cụ, cho nhà các người trở về gia tộc. Hoặc là chờ đợi cơn thịnh nộ của cậu chủ Dương, từ nay về sau, bất kể các người sống hay chết đều không liên quan gì đến nhà họ Kiều."
Kiều Hữu Trung nói chắc như đinh đóng cột, kiên quyết đến mức vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Kiều Ngọc Ninh tức giận đến mức không nói nên lời.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
"Kiều Ngọc Ninh là người phụ nữ của tôi, ngoại trừ tôi, cô ấy sẽ không gả cho bất kỳ người nào."
Lâm Chấn Huy đi vào phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người nhà họ Kiều, cuối cùng rơi vào trên mặt Kiều Ngọc Ninh, vẻ mặt dần dần trở nên ấm áp.
Mà khi Kiều Ngọc Ninh nhìn thấy Lâm Chấn Huy, suy đoán trong lòng cô cuối cùng đã trở thành sự thật.
Trên đường đến bệnh viện, Kiều Ngọc Ninh lúc tỉnh lúc mê đã nhìn thấy một người đàn ông, nhưng khi tỉnh lại, cô lại cho rằng đó là ảo giác.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Chấn Huy, Kiều Ngọc Ninh rốt cuộc cũng xác định, hôm qua chính là Lâm Chấn Huy đã cứu cô.
Đã vô số lần cô mơ thấy Lâm Chấn Huy trở về, nhưng khi Lâm Chấn Huy thực sự xuất hiện trước mặt cô, trong lòng cô lại không có chút vui mừng nào.
Cô chỉ có cảm giác bối rối và ấm ức, thậm chí có cảm giác muốn khóc.
Sự xuất hiện của Lâm Chấn Huy khiến Kiều Hữu Trung và Tôn Quế Lan hai mặt nhìn nhau, bởi vì bọn họ không nhận ra Lâm Chấn Huy.
Kiều Sơn và Kiều Diệu trừng mắt nhìn Lâm Chấn Huy, mắng: "Anh là ai? Chuyện nhà họ Kiều chúng tôi có liên quan gì đến anh?"
"Chuyện của nhà họ Kiều tôi không có hứng thú, nhưng chuyện Kiều Ngọc Ninh lấy ai cũng không đến lượt các người khoa tay múa chân." Giọng nói của Lâm Chấn Huy lạnh như băng.
Hắn đã biết Kiều Dĩ Chiêu đã quỳ trước nhà tổ của nhà họ Kiều một ngày một đêm, cầu xin Kiều Hữu Trung lấy ra một triệu để cứu Kiều Ngọc Ninh, nhưng Kiều Hữu Trung không hề quan tâm đến tình thân, từ chối cứu Kiều Ngọc Ninh, thấy chết mà không cứu.
Những người như vậy thực sự không hiểu sao họ lại có mặt mũi đến bệnh viện thăm Ngọc Ninh.
Mặc dù hai vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên không hài lòng với Lâm Chấn Huy, nhưng hành vi của một nhà Kiều Hữu Trung càng khiến trái tim bọn họ giá lạnh hơn, vì vậy bọn họ chỉ trầm mặt, không nói bất cứ điều gì.
Kiều Sơn tức giận xắn tay áo lên, ra vẻ muốn đánh người, chỉ vào mũi Lâm Chấn Huy chửi mắng.
"Anh nghĩ anh là ai? Cút khỏi đây mau, nếu không tôi sẽ cho anh nếm thử sức mạnh nắm đấm của tôi.”
Anh ta có thân hình cao lớn, cơ bắp ở tay và ngực rất rắn chắc, trông giống như một lực sĩ cường tráng thường xuyên ra vào phòng tập gym để nâng tạ.
"Ngọc Ninh cần nghỉ ngơi, mời các người lập tức rời đi." Lâm Chấn Huy nhìn Kiều Sơn như nhìn một thằng ngốc, lạnh lùng nói.
Giọng điệu ra lệnh này như thể hắn là chủ nhân nơi đây ngay lập tức khiến vợ chồng Kiều Hữu Trung vô cùng tức giận.
"Em hai, cậu ta là ai?" Kiều Hữu Trung nhìn Kiều Dĩ Chiêu, giọng điệu rất bất mãn hỏi.
"Cậu ta chính là thằng bé Ngọc Ninh đã cứu năm đó." Kiều Dĩ Chiêu bất lực thở dài.
Biết Lâm Chấn Huy chính là người khiến Kiều Ngọc Ninh có thai ngoài giá thú và bị nhà họ Giang hủy hôn, Kiều Hữu Trung cười ha hả, không khách khí nói:
"Kiều Sơn, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi cậu ta ra ngoài! Cho con đi học quyền anh ngần ấy năm là vô ích hay sao?"
"Vâng!" Kiều Sơn gật đầu đồng ý, khuôn mặt nở một nụ cười hung ác nhìn Lâm Chấn Huy, nắm đấm dần dần siết chặt.
Kiều Ngọc Ninh đang nằm trên giường bệnh đột nhiên nhớ ra Kiều Sơn đã tập luyện quyền anh gần mười năm, bốn năm tên côn đồ bình thường đều không phải là đối thủ của anh ta.
Nhìn thấy Lâm Chấn Huy vẫn đứng ở nơi đó, không hề có dáng vẻ thừa nhận sai lầm, cầu xin tha thứ, Kiều Ngọc Ninh không khỏi có chút lo lắng.
Mà vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên cũng chỉ thờ ơ nhìn, bọn họ cũng muốn dùng nắm đấm của Kiều Sơn để dạy cho Lâm Chấn Huy một bài học và trút cơn tức giận đã kìm nén trong lòng bọn họ nhiều năm.
Kiều Sơn sải bước đi về phía Lâm Chấn Huy, bỗng nhiên đấm ra một quyền, Kiều Ngọc Ninh đang nằm trên giường bệnh không khỏi kêu lên: "Cẩn thận!"
Chính lời "cẩn thận" này khiến trong lòng Lâm Chấn Huy chợt ấm áp, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tán đi rất nhiều.
Hắn vung lòng bàn tay phải ra, nắm chặt nắm đấm của Kiều Sơn, bước tới rồi ném đi.
Thân hình to lớn của Kiều Sơn bay ra khỏi phòng bệnh, mặt đập vào tường hành lang, máu mũi chảy ra giàn giụa, khuôn mặt đầy vết bầm tím.
Anh ta không phục lại đứng dậy, lao vào phòng bệnh lần nữa, định đánh Lâm Chấn Huy nhưng lại bị Lâm Chấn Huy đá văng ra ngoài.
Lần này Kiều Sơn đau đến mức cảm thấy bộ xương của mình sắp vỡ tan, anh ta cũng nhận ra rằng mình không phải đối thủ của Lâm Chấn Huy nên chỉ nằm trên mặt đất, giả vờ như không đứng dậy được. .
Vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Lâm Chấn Huy lại dám đánh người trong bệnh viện, thân thủ còn cao như vậy, đánh cho Kiều Sơn, người đã tập luyện quyền anh nhiều năm, đến mức không hề có sức đánh trả.
Kiều Ngọc Ninh thầm cảm thấy may mắn, vì cô không có ấn tượng tốt với nhà bác cả, vừa rồi còn bắt cô phải thuận theo Dương Thiệu Đình, lúc này nhìn thấy Kiều Sơn bị đánh, trong lòng cô cũng không cảm thấy tức giận nữa.
Tôn Quế Lan nhìn thấy con trai mình bị thương, lập tức đau lòng kêu lên: "Giết người rồi! Ai đó mau tới đây! Con trai tôi bị đánh..."
Chương 8: Nguyệt Nguyệt bị bắt cóc
Bệnh viện vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào, cũng may toàn bộ tầng này của khu nội trú VIP đã được Lâm Chấn Huy bao hết từ lâu, nên cũng không có bệnh nhân nào khác.
Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Kiều đều không biết, cho nên khi Tôn Quế Lan gào thét hồi lâu cũng không có người đến, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
“Nếu còn không ra ngoài, tôi cũng sẽ đánh cả mấy người.”
Lâm Chấn Huy tỏa ra khí thế cường đại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao liếc nhìn Kiều Hữu Trung, Tôn Quế Lan và Kiều Diệu đang đứng run rẩy ở một bên.
Kiều Hữu Trung tức giận, nhưng lại không dám chọc giận Lâm Chấn Huy.
Nhìn thấy người nhà Kiều Dĩ Chiêu thờ ơ, tỏ vẻ như chuyện này không liên quan gì đến mình, trong lòng ông ta càng cảm thấy nghẹn khuất hơn.
"Em hai, chẳng lẽ mấy người đã nhận người con rể này?"
"Đừng nói lung tung, thằng súc sinh này không liên quan gì đến chúng tôi, cậu ta muốn làm gì chúng tôi cũng không quản được." Ngô Tú Liên lạnh lùng nói.
Lúc trước đúng là Kiều Hữu Trung là người mạnh mẽ chủ trương trục xuất gia đình họ ra khỏi gia tộc, hiện tại cho dù đã bỏ ra một triệu để cứu Ngọc Ninh, nhưng Ngô Tú Liên cho rằng đó là chuyện đương nhiên, bọn họ không nợ Kiều Hữu Trung bất cứ điều gì.
"Được rồi! Các người chờ đấy cho tôi."
Kiều Hữu Trung nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Dĩ Chiêu và Lâm Chấn Huy, sau đó cùng với vợ và con trai con gái rời đi.
Bọn họ vừa bước ra khỏi tòa nhà nội trú, ba chiếc xe cảnh sát lao tới.
Mười mấy viên thanh tra bước ra khỏi xe, đội trưởng thanh tra nghiêm túc ra lệnh: "Động tác nhanh lên, nhất định phải bắt được Kiều Ngọc Ninh và người nhà cô ta."
Nghe vậy, một nhà Kiều Hữu Trung khẽ run lên, vội vàng trốn vào xe, cố gắng trấn định rồi lái xe rời đi.
"Tôi biết ngay nhà bọn họ sẽ gặp xui xẻo. Lúc trước trục xuất bọn họ ra khỏi gia tộc quả là một hành động khôn ngoan."
"Nhà họ Dương rất có quyền thế, vậy mà bọn họ còn không thèm nể mặt cậu chủ Dương, để xem kiểu gì cũng bị giết chết rồi dìm xuống đáy sông Long Giang mà không biết chuyện gì xảy ra."
"Người ta có quan hệ với công an tỉnh, tùy tiện gán cho một cái tội danh là có thể khiến cho bọn họ ăn cơm tù cả đời..."
Vốn dĩ cả nhà Kiều Hữu Trung còn cảm thấy tức giận vì Kiều Sơn bị đánh, bây giờ thấy thanh tra đến bắt mấy người nhà Kiều Ngọc Ninh,, người một nhà này lại bắt đầu hả hê.
Đại sảnh khu nội trú VIP.
Tư Đồ, người vẫn luôn canh gác ở đây, nhận thấy có điều gì đó không ổn nên lập tức chặn thanh tra lại bên ngoài.
"Anh là ai? Đừng cản trở chúng tôi chấp hành công vụ! "Một viên thanh tra giận dữ hét lên.
“Phu nhân nhà tôi đang nghỉ ngơi ở bên trong, không ai được phép quấy rầy.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
"Cái gì mà phu nhân hay không phu nhân? Chúng tôi chỉ biết hung thủ có tình nghi liên quan đến việc giết hại Dương Thiếu Đình đang ở bên trong. Hiện tại chúng tôi muốn bắt bọn họ đưa về điều tra, nếu anh còn không tránh ra, chúng tôi sẽ bắt cả anh luôn."
Một viên thanh tra như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tư Đồ, không kiên nhẫn nói.
Dương Thiệu Đình bị người sát hại, đây được coi là một sự kiện rất lớn ở Long Giang, tất cả các bộ phận của Công an tỉnh đã phải tạm gác mọi công việc và dùng mọi lực lượng và phương tiện để điều tra vụ án.
Vừa lúc nhà họ Dương có người đứng ra tố cáo, nói rằng kẻ sát hại Dương Thiệu Đình có quan hệ mật thiết với gia đình Kiều Ngọc Ninh.
Việc bắt giữ gia đình Kiều Ngọc Ninh lần này là do đích thân Đồn trưởng Đồn Công an thành phố Long Giang ra lệnh, cho nên những viên thanh tra này rất tự tin.
Nghe thấy những viên thanh tra này nhắc đến tên Dương Thiệu Đình, Tư Đồ đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó tại nhà máy bỏ hoang, sau khi Lâm Chấn Huy nhận được cuộc gọi từ Dương Thiếu Đình, bọn họ đã đoán được nhà họ Dương có tay trong trong đồn công an.
Nếu không, Dương Thiệu Đình không có khả năng biết rằng có một nhân vật lớn đang điều tra vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh.
Lúc này chắc chắn Dương Thiệu Đình đã bị Lâm nguyên soái xử lý nên nhà họ Dương không hề cố kỵ lợi dụng mối quan hệ trong đồn công an để trắng trợn bắt giữ Kiều Ngọc Ninh và gia đình cô.
Tuy nhiên, những người trong nhà họ Dương chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ rằng, vị "nhân vật lớn" kia rốt cuộc có năng lực lớn đến mức nào, thậm chí bọn họ không thể tưởng tượng rằng sẽ có một vị Chiến Vương canh gác bên ngoài phòng bệnh của Kiều Ngọc Ninh.
“Ai không muốn chết thì cút khỏi đây cho tôi.”
Giọng nói của Tư Đồ lạnh như lưỡi đao, hơn chục thanh tra bị sát khí từ trên người anh ta bộc phát ra đè nén, tất cả đều không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, bên bọn họ có mười mấy người, lại đều mang theo súng, không có lý do gì phải sợ đối phương.
"Hai tay ôm đầu, đứng dựa vào tường, nếu không chúng tôi sẽ bắn!"
Đội trưởng đội thanh tra lạnh lùng nói, những thanh tra khác cũng rút súng ra, đều nhắm vào Tư Đồ.
Tư Đồ cười lạnh, anh ta biết nếu không dạy cho những người này một bài học, những người này sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ngay khi hai viên thanh tra đưa còng tay ra định còng anh ta, anh ta di chuyển như gió sau đó tung nắm đấm như sấm sét.
Bang bang bang bang bang!
Quyền cước được tung ra khắp nơi, mười mấy viên thanh tra toàn bộ đều ngã xuống đất.
Bọn họ nhận ra rằng mình đã gặp phải một nhân vật lợi hại, bèn vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, chạy trối chết ra khỏi bệnh viện, vừa chạy vừa lấy bộ đàm kêu gọi giúp đỡ.
Trong phòng bệnh.
Kiều Dĩ Chiêu không hài lòng vì Ngô Tú Liên đã đuổi anh chồng và chị dâu của bà ấy đi.
"Lần này ít nhiều cũng phải cảm ơn anh cả. Nếu không phải anh ấy lấy ra một triệu, không biết Ngọc Ninh sẽ ra sao. Sao em có thể làm như vậy với anh ấy?"
Ngô Tú Liên trợn mắt nhìn Kiều Dĩ Chiêu, hừ lạnh nói: “Một triệu nhiều lắm sao? Lúc trước nếu không phải Kiều Hữu Trung gây chuyện, sao chúng ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Công ty của nhà họ Kiều ban đầu cũng có cổ phần của ông, nhưng bây giờ thì sao? Toàn bộ đều do Kiều Hữu Trung chiếm đoạt. Tôi đã đủ lịch sự với ông ta rồi!"
Bà vợ phát uy, Kiều Dĩ Chiêu lập tức cúi đầu như mèo bệnh, ông ấy liếc mắt nhìn thấy Lâm Chấn Huy, sự uất ức trong lòng như tìm được nơi để phát tiết.
"Cậu còn quay lại đây làm cái gì? Mau cút khỏi đây, chúng tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa." Kiều Dĩ Chiêu hét vào mặt Lâm Chấn Huy.
Lâm Chấn Huy không để ý tới ông ấy, dù sao ông ấy cũng là bố vợ hắn, không thể tranh cãi với ông ấy được.
Hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Kiều Ngọc Ninh, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Em cảm thấy khá hơn chưa?"
Kiều Ngọc Ninh không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Năm năm không gặp, người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cô không biết Lâm Chấn Huy có thích cô hay không, dù sao vụ việc vào năm năm trước xảy ra là dưới tình huống Lâm Chấn Huy mất lý trí.
Mặc dù mấy năm nay cô không liên lạc với Lâm Chấn Huy, nhưng Lâm Chấn Huy cũng chưa từng gọi điện cho cô.
Vì thế cô lo lắng, sợ hãi và nghi ngờ Lâm Chấn Huy chưa bao giờ để tâm đến cô.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Kiều Ngọc Ninh nhìn Lâm Chấn Huy có chút oán hận.
Vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của con gái họ, bọn họ có chút lo lắng, liệu có phải cô thực sự yêu người đàn ông này hay không.
Dù sao thì Lâm Chấn Huy cũng là cha ruột của đứa trẻ.
Nhưng nhìn bộ đồ Lâm Chấn Huy mặc trên người, loại vải thô ráp giống như của công nhân nhà máy thép, cặp vợ chồng già đoán rằng mấy năm nay công việc của Lâm Chấn Huy cũng không được tốt lắm.
Bọn họ không bằng lòng để con gái mình ở bên một người đàn ông nghèo khổ, đang định lên tiếng đuổi Lâm Chấn Huy ra ngoài thì điện thoại của Ngô Tú Liên đột nhiên vang lên.
Giọng nói khóc lóc của dì Triệu vang lên trong điện thoại: "Chị Liên, em có lỗi với chị, Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt đã bị bắt cóc..."
Chương 9: Có muốn bị tiêu diệt không?
Vì Ngô Tú Liên dùng điện thoại có âm lượng lớn cho người già nên mọi người trong phòng bệnh đều có thể nghe rõ ràng.
Sắc mặt bà ấy lập tức trắng bệch, thậm chí bà ấy còn không thể giữ vững chiếc điện thoại di động trong tay, đánh rơi nó xuống đất.
"Nguyệt Nguyệt..." Đầu óc của Kiều Ngọc Ninh đột nhiên trống rỗng, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt tuyệt vọng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Chấn Huy lo lắng hỏi.
"Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện..." Kiều Ngọc Ninh muốn khóc nhưng lại không có nước mắt.
"Nguyệt Nguyệt là ai?"
"Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt là con gái của chúng ta."
Vừa thoát khỏi miệng hổ, con gái đã bị bắt đi, Kiều Ngọc Ninh không thể chịu nổi áp lực như vậy, cô bất lực ngã vào vòng tay Lâm Chấn Huy.
Ầm!
Trong lòng Lâm Chấn Huy rung động kịch liệt.
Khi biết mình làm cho Kiều Ngọc Ninh có thai, Lâm Chấn Huy vẫn luôn nghĩ rằng Kiều Ngọc Ninh sẽ lựa chọn phá thai vào thời điểm đó.
Dù sao lúc đó Kiều Ngọc Ninh còn chưa kết hôn, lại bị đả kích vì nhà họ Giang hủy bỏ hôn ước.
Mặc dù Lâm Chấn Huy đã hứa hẹn, nhưng tương lai của hắn vẫn chưa chắc chắn nên hắn chưa bao giờ liên lạc với cô.
Lâm Chấn Huy chưa bao giờ nghĩ rằng Kiều Ngọc Ninh sẽ sinh ra đứa bé đó.
Hắn có một cô con gái!
Là ai? Là ai to gan lớn mật, bắt cóc con gái của Chiến Thần Tu La!
Lửa giận trong lồng ngực của Lâm Chấn Huy dâng lên, hắn không kịp an ủi Kiều Ngọc Ninh, chậm rãi đặt đầu cô lên gối, kiên quyết nói: “Con gái chúng ta sẽ không có việc gì.”
Hắn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện ra lệnh cho cơ quan tình báo của quân đội dùng tốc độ nhanh nhất điều tra ra vị trí của con gái mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Kiều Dĩ Chiêu lại vang lên.
“Nếu ông muốn cháu gái mình còn sống sót, hãy yêu cầu hung thủ giết người đến núi Thương Nam trước sáu giờ chiều.
“Trễ một phút đồng hồ, cháu gái của ông sẽ mất một ngón tay, tôi không biết cháu của ông có thể trụ được bao lâu, cho nên tốt nhất ông hãy nhanh lên một chút."
Số điện thoại xa lạ, giọng nói xa lạ khiến Kiều Dĩ Chiêu cảm thấy không hiểu gì cả.
Bọn họ không biết về việc Dương Thiệu Đình bị giết nên bọn họ căn bản không hiểu đối phương nói đến hung thủ giết người là chuyện gì.
Điều duy nhất mà bọn họ chắc chắn là cháu gái của họ đã bị đối phương bắt cóc.
Kiều Dĩ Chiêu không dám nói tin tức này cho Kiều Ngọc Ninh và Ngô Tú Liên biết, sợ bọn họ không chịu nổi đả kích này.
Vì thế ông ấy giả vờ như không có việc gì, bước ra khỏi phòng bệnh tiếp tục nghe điện thoại.
Bởi vì điện thoại của ông ta không phải điện thoại đời cũ nên Ngô Tú Liên và Kiều Ngọc Ninh không nghe thấy giọng nói của người trong điện thoại.
Nhưng thính giác của Lâm Chấn Huy rất nhạy bén, hắn đã đoán được người bắt cóc Nguyệt Nguyệt nhất định là người nhà họ Dương.
Nhà họ Dương, các người dám động đến con gái của tôi, các người muốn bị diệt tộc hay sao?
Lâm Chấn Huy không hề dừng lại một giây nào, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Hắn để Tư Đồ ở lại bệnh viện để bảo vệ sự an toàn của Kiều Ngọc Ninh, rồi lái xe đi về phía núi Thương Nam.
Không lâu sau khi Lâm Chấn Huy rời đi.
Còi báo động của mấy chục xe của đồn công an vang lên, bao vây khoa nội trú của bệnh viện số 1 Long Giang chật như nêm cối.
Cục trưởng Đồn công an là Trịnh Bình An nghe nói có người can đảm dám tấn công thanh tra, tay không đánh gục hơn chục người, anh ta hoài nghi liệu có phải bọn họ gặp phải hung phạm giết hại Dương Thiệu Đình hay không.
Theo mô tả của nhà họ Dương, người giết Dương Thiệu Đình chỉ dựa vào lực lượng của bản thân đã đánh bại hơn ba mươi tay đấm của nhà họ Dương.
Vì vậy, Trịnh Bình An không dám xem nhẹ, đích thân dẫn một đội đến hiện trường chỉ đạo vây bắt, huy động toàn bộ lực lượng đặc biệt của đồn công an đến đây.
Trong chốc lát, tiếng còi báo động liên tiếp vang lên, mọi người trong bệnh viện đều hoảng sợ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Tư Đồ đã phát hiện ra động tĩnh bên ngoài bệnh viện từ sớm, vì không muốn quấy rầy Kiều Ngọc Ninh nghỉ ngơi, anh ta cầm chiến đao đi đến cửa khoa nội trú.
Khi các thanh tra nhìn thấy Tư Đồ xuất hiện, toàn bộ đều rút súng bao vây anh ta, bày ra trận địa với tư thế sẵn sàng đón quân địch, giống như có thể bắn anh ta bất cứ lúc nào.
Giám đốc Trịnh Bình An cầm loa, đứng sau xe cảnh sát cách đó ba mươi mét, dưới sự bảo vệ của năm viên thanh tra lớn tiếng hét lên: "Mau chóng vứt đao xuống đất, nếu không anh sẽ bị bắn gục tại chỗ."
"Ha ha ha!"
Tư Đồ cười lạnh giơ chiến đao trong tay lên, lưỡi đao dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Ông có biết đây là loại đao gì không? Ông có tư cách gì bảo tôi vứt bỏ nó!"
Loại chiến đao này là vũ khí cận chiến độc quyền của các tướng lĩnh quân đoàn biên giới phía Bắc, mỗi một thanh chiến đao đều thấm đẫm máu tươi của vô số kẻ thù xâm lược.
Một khi buông đao xuống, điều đó có nghĩa là thỏa hiệp với kẻ thù.
Quân đội phương Bắc có câu: Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng chiến đao vĩnh viễn không thể rời khỏi tay; cho dù hết đạn dược, lương thực và chỉ còn hơi thở cuối cùng, vẫn phải cắm đao vào lồng ngực của kẻ thù.
Nhưng làm sao những viên thanh tra ở đồn công an ở nội địa Hoa Hạ này có thể nhận ra chiến đao của quân đội phương Bắc?
Bọn họ đã coi Tư Đồ là hung phạm giết Dương Thiệu Đình từ lâu.
“Tôi nói lại lần cuối cuối, buông đao xuống.” Trịnh Bình An dần dần mất kiên nhẫn, chuẩn bị ra lệnh nổ súng.
Đúng lúc này, mấy chục chiếc xe tăng quân sự lao tới, trực tiếp phá tan vòng phong tỏa của đồn công an, dừng lại trước cửa khoa nội trú.
Hơn một trăm chiến sĩ vũ trang hạng nặng nhảy xuống xe, nhanh chóng khống chế mọi lối ra vào của khoa nội trú, xua đuổi người của đồn công an ra ngoài vành đai.
Trịnh Bình An giống như một vị hòa thượng đang bối rối, không hiểu tại sao, rõ ràng ông ta chỉ đang bắt giữ một kẻ tình nghi cầm đao chống lại pháp luật mà thôi, sao lại kinh động đến người của quân đội.
Rất nhanh sau đó ông ta đã hiểu ra, Dương Thiếu Kiệt, con trai của Dương Thế Khải, gia chủ của nhà họ Dương nhậm chức trong Quân khu Giang Đông, đây là chuyện mà nhiều người đều biết.
Hiện tại Dương Thiếu Đình đã bị giết, Dương Thiếu Kiệt vận dụng lực lượng quân đội để hỏi tội, truy nã nghi phạm để trả thù cho em họ cũng là điều đương nhiên.
Trong lúc Trịnh Bình An đang tìm kiếm bóng dáng của Dương Thiếu Kiệt trong số những người lính, ông ta lại phát hiện ra Triệu Kim Sinh, chỉ huy Quân khu Giang Đông.
Điều này khiến Trịnh Bình An cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mối quan hệ của nhà họ Dương đã kinh khủng đến mức ngay cả chỉ huy Quân khu Giang Đông cũng phải ra mặt cho bọn họ?
Xem ra việc điều động toàn bộ lực lượng công an để bắt giữ kẻ sát hại Dương Thiệu Đình chắc chắn là một bước đi khôn ngoan.
Trong lòng Trịnh Bình An cảm thấy đắc ý, chạy đến chỗ Triệu Kim Sinh, đầu tiên là đứng thẳng lưng rồi chào theo nghi thức quân đội, sau đó cúi xuống và mỉm cười chào: "Lãnh đạo Triệu, xin chào xin chào."
Triệu Kim Sinh lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Bình An: “Đồn trưởng Trịnh, anh đưa nhiều người đến bệnh viện làm gì?”
"Dương Thiệu Đình của nhà họ Dương bị giết, chúng tôi đến bệnh viện bắt hung thủ." Trịnh Bình An lộ vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.
Ông ta xác định rằng Triệu Kim Sinh đưa quân lính đến đây cũng vì mục đích tương tự.
Ông ta cho rằng đứng cùng một chiến tuyến với Triệu Kim Sinh có thể đưa họ đến gần nhau hơn, nhưng ông ta không ngờ rằng đối phương thậm chí còn không thèm nhìn ông ta.
"Cái gì mà hung phạm? Trình độ xử lý vụ án của đồn công an thành phố Long Giang các người quả thật khiến người khác phải lo lắng. Dương Thiệu Đình làm nhiều việc ác, tôi thấy có lẽ là do anh ta đang định làm hại người khác thì người đó phòng vệ chính đáng, chết chưa hết tội mà thôi."
Triệu Kim Sinh nói không có lý, nhưng Trịnh Bình An lại không dám phản bác.
Đồn trưởng đồn công an như ông ta, đứng trước mặt chỉ huy Quân khu Giang Đông không tính là cái gì cả, chỉ có thể đứng ở một bên cười gượng mà thôi.
"Vâng, vâng... Lãnh đạo Triệu nói đúng."
Trịnh Bình An ngoài miệng thì ứng phó, nhưng trong lòng đã nổi sóng to gió lớn, đầu óc đang suy nghĩ rất nhanh.
Nghe ý tứ trong lời nói của lãnh đạo Triệu, dường như rất bất mãn với nhà họ Dương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ người của quân đội tới đây không phải để báo thù cho Dương Thiệu Đình!
Chương 10: Gặp mặt Tư Đồ Chiến Vương
Trịnh Bình An đột nhiên nhớ ra, ngày hôm qua ông ta nhận được lệnh của cấp trên, nói rằng có một phụ nữ tên là Kiều Ngọc Ninh bị bắt cóc ở thành phố Long Giang, đồng thời yêu cầu đồn công an làm mọi cách để giải cứu cô ấy.
Bởi vì Trịnh Bình An có mối quan hệ thân thiết với gia chủ nhà họ Dương là Dương Thế Khải, lúc trước cũng từng nghe nói rằng Dương Thiệu Đình coi trọng người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Long Giang là Kiều Ngọc Ninh.
Khi đó ông ta còn cười nhạo Dương Thiệu Đình, với thế lực của nhà họ Dương, bất kỳ tiểu thư danh giá nào ở thành phố Long Giang đều mặc cho hắn ta chọn, vì sao lại coi trọng một người phụ nữ đã có con ngoài giá thú.
Trịnh Bình An đã nghe thấy tiếng xấu của Dương Thiệu Đình từ lâu, nên sau khi biết Kiều Ngọc Ninh bị bắt cóc, ông ta nhanh chóng đoán ra rằng chuyện đó có thể liên quan đến Dương Thiệu Đình.
Nhưng ông ta cũng không quá để ý tới vụ án này, còn tưởng rằng người nhà Kiều Ngọc Ninh đã làm đơn tố cáo lên cấp trên, trùng hợp bị một nhân vật lớn biết được.
Việc cấp trên gọi điện xuống gây áp lực cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, Trịnh Bình An cũng không thực sự điều tra việc này.
Ông ta chỉ hy vọng Dương Thiệu Đình có thể tự mình giải quyết sự việc, không gây rắc rối cho ông ta mà thôi.
Vì thế Trịnh Bình An giả vờ như vô tình tiết lộ cho Dương Thiệu Đình biết tin tức có một nhân vật lớn đang chú ý đến vụ bắt cóc, ám chỉ rằng hắn ta nên cẩn thận và khiêm tốn hơn.
Nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, đêm đó mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Dương Thế Khải, gia chủ nhà họ Dương, đối phương vô cùng đau đớn nói rằng Dương Thiệu Đình đã bị giết.
Dương Thế Khải cũng cho biết hung thủ có mối quan hệ thân thiết với Kiều Ngọc Ninh và yêu cầu đồn công an bắt giữ tất cả những ai có liên quan đến Kiều Ngọc Ninh.
Nhà họ Dương là gia tộc giàu có đứng đầu ở thành phố Long Giang, trong những năm qua, Trịnh Bình An với tư cách là Đồn trưởng Đồn công an đã nhận rất nhiều lợi ích từ Dương Thế Khải.
Vì vậy ông ta không dám từ chối yêu cầu của Dương Thế Khải.
Trịnh Bình An làm sao có thể biết được việc bắt giữ Kiều Ngọc Ninh lại gặp phải rắc rối lớn như vậy, không chỉ mười mấy viên thanh tra bị đả thương, mà ngay cả chỉ huy Quân khu Giang Đông cũng bị kinh động.
Xem ra việc có một nhân vật lớn chú ý tới chuyện của Kiều Ngọc Ninh cũng không phải tin đồn vô căn cứ!
Lúc này, trong lòng Trịnh Bình An đang hoảng sợ, sợ rằng suy đoán của mình sẽ thành sự thực, nếu Kiều Ngọc Ninh thực sự có liên quan đến một nhân vật lớn phía trên, có lẽ đến lúc đó ông ta sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Ngay khi Trịnh Bình An đang suy nghĩ lung tung thì Triệu Kim Sinh đã nhìn thấy Tư Đồ đang đứng ở lối vào khoa nội trú, bị các thanh tra vây quanh, biểu cảm trên khuôn mặt ông ta lập tức thay đổi.
Ông ta bước nhanh tới và cung kính cúi đầu trước mặt Tư Đồ.
"Triệu Kim Sinh, chỉ huy Quân khu Giang Đông, kính chào Tư Đồ Chiến Vương."
Trong giây lát, tất cả các thanh tra có mặt ở hiện trường, bao gồm cả cục trưởng Trịnh Bình An đều lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Triệu Kim Sinh là tổng tư lệnh tối cao của Quân khu Giang Đông, ông ta phụ trách mười vạn binh lính ở Giang Đông, ngay cả lãnh đạo thành phố Long Giang cũng phải nơm nớp lo sợ khi nhìn thấy ông ta.
Không ai có thể tưởng tượng được, ông ta lại có thể cung kính như vậy trước mặt người thiếu niên kia, điều khiến người khác kinh ngạc hơn là Triệu Kim Sinh lại gọi anh ta là "Chiến Vương".
Chỉ những vị tướng lĩnh có võ lực cực cao trấn giữ biên giới Hoa Hạ mới có thể được phong làm Chiến Vương.
Trong toàn bộ quân đội Hoa Hạ, số lượng Chiến Vương cũng không nhiều hơn hai mươi vị.
Mà vừa rồi Trịnh Bình An còn ra lệnh bắt giữ vị Chiến Vương kia, còn tuyên bố sẽ bắn gục anh ta ngay tại chỗ.
Lúc này ông ta chỉ có suy nghĩ muốn đi chết, hận không thể đào một cái hố mà vùi mình vào đó.
Tư Đồ thu hồi chiến đao, bình tĩnh nói: "Triệu Kim Sinh, đã lâu không gặp. Không ngờ ông đã trở thành chỉ huy Quân khu Giang Đông."
"Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi chỉ muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh Lâm nguyên soái, ra trận giết địch mới thật là vui sướng." Triệu Kim Sinh nghiêm túc nói.
Ông ta vốn cũng là một vị tướng lĩnh của quân đội biên giới phía Bắc, nhưng cấp bậc của ông ta thấp hơn nhiều so với tám vị Chiến Vương.
Bởi vì ông ta bị thương nặng trong một chiến dịch nên không thể không đưa về hậu phương chữa trị, phục hồi sức khỏe, sau khi vết thương bình phục lại được điều về quân khu Giang Đông làm Tư lệnh.
Tư Đồ và Triệu Kim Sinh cũng không trò chuyện quá nhiều, nói chuyện ngắn gọn vài ba câu sau đó ra lệnh: “Ông xử lý việc ở đây một chút, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.”
“Tuân lệnh.”
Triệu Kim Sinh cung kính chào Tư Đồ theo nghi thức quân đội, vốn dĩ lần này ông ta dẫn quân đến đây là bởi vì đã nhận được lệnh bảo vệ sự an toàn của Kiều Ngọc Ninh.
Ông ta quay người lại, lạnh lùng nhìn Trịnh Bình An, vẻ mặt không hề thay đổi ra lệnh: "Ở đây không có chuyện của các anh, lập tức rút lui."
Trịnh Bình An chấn động đến mức không dám nói gì, lập tức ra lệnh cho tất cả thanh tra rút lui.
Khi đang chuẩn bị rời đi, ông ta đột nhiên bị Triệu Kim Sinh gọi lại.
“Cho dù tôi không nói ra thì anh cũng có thể đoán được thân phận của bệnh nhân bên trong không hề đơn giản. Thế nhưng tôi phải nhắc nhở anh, không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào, kể cả tất cả các thanh tra có mặt tối nay. Nếu không... Hậu quả chắc chắn sẽ khiến anh không thể chịu nổi."
Giọng nói trầm thấp của Triệu Kim Sinh khiến Trịnh Bình An rùng mình trong lòng.
Ông ta căn bản không thể tưởng tượng được, một chỉ huy Quân khu Giang Đông uy chấn một phương như Triệu Kim Sinh, lại chỉ có thể khúm núm trước mặt Tư Đồ Chiến Vương.
Mà một nhân vật lớn đáng sợ như Tư Đồ Chiến Vương lại đang canh gác lối vào khoa nội trú, vậy bệnh nhân ở bên trong chắc chắn có mối quan hệ thân thiết với Chiến Vương.
Lúc này, Trịnh Bình An không biết Chiến Thần Tu La đang ở Long Giang, ông ta cho rằng nhân vật lớn mà ông ta nghe nói trước đó chính là Tư Đồ Chiến Vương.
Đối với một Đồn trưởng đồn công an nho nhỏ như ông ta mà nói, một vị Chiến Vương cũng giống như một vị thần, ông ta thậm chí còn không có tư cách để nhìn thẳng.
"Lãnh đạo Triệu yên tâm, khi trở về tôi sẽ lập tức ra lệnh, bảo đảm không có người nào tiết lộ bất kỳ tin tức gì." Trịnh Bình An hoảng sợ trả lời.
Lúc này, lại có thêm mấy chiếc ô tô sang trọng đi đến lối vào khoa nội trú, Trịnh Bình An sững sờ khi nhìn thấy các lãnh đạo cấp cao cấp tỉnh lần lượt bước xuống xe.
Tỉnh trưởng Giang Đông, Giám đốc Công an tỉnh, Chủ tịch Hội đồng tỉnh Giang Đông, Chánh văn phòng hành chính...
Một nhóm hơn chục người không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Kim Sinh.
Nhưng khi Triệu Kim Sinh giới thiệu Tư Đồ Chiến Vương, những nhân vật lớn đó vốn đang tinh thần hăng hái lại đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên.
"Chúng tôi tới đây để xin lỗi phu nhân, xin Chiến Vương thông báo một tiếng." Tỉnh trưởng Chương Quân thấp giọng khẩn cầu.
“Phu nhân đang nghỉ ngơi, không ai được phép quấy rầy.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
Trương Quân lộ vẻ mặt xấu hổ, nhưng cũng không dám nói cái gì, quay người nhìn những người phía sau, tất cả đều cúi đầu im lặng.
Những người này bình thường đều là nhân vật lớn hô mưa gọi gió một phương, nhưng ở trước mặt một vị Chiến Vương vẫn quá nhỏ bé không đáng được nhắc đến.
Bọn họ chỉ có thể lên xe và rời đi trong thất vọng.
Từ đầu đến cuối, những nhân vật lớn này đều không quan tâm đến Trịnh Bình An, giống như một nhân vật nhỏ bé như Đồn trưởng đồn công an căn bản không đáng để bọn họ liếc mắt nhìn một lần.
…
Trong phòng bệnh.
Vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Kiều Ngọc Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Điều bọn họ lo lắng nhất bây giờ chính là sự an toàn của Nguyệt Nguyệt, nhưng lúc này Lâm Chấn Huy không biết đã đi đâu.
Ngô Tú Liên tức giận mắng: “Tên hèn nhát đó biết con gái mình bị bắt đi, nhưng lại không thèm quan tâm!”
Nghe thấy lời nói của mẹ mình, Kiều Ngọc Ninh vốn đã có chút oán hận Lâm Chấn Huy lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Năm năm qua, cô vẫn chờ đợi hàng đêm, cuối cùng chờ được Lâm Chấn Huy trở về, không ngờ rằng sau khi biết tin con gái mình xảy ra chuyện, hắn lại bỏ đi không nói một lời nào.
"Thậm chí cả con gái của mình cũng không quan tâm, cậu ta có còn là một con người không? Ngọc Ninh, sau này xin đừng nói chuyện với tên súc sinh không có lương tâm đó nữa."
Ngô Tú Liên tiếp tục nói, Kiều Ngọc Ninh lại khóc không ra nước mắt.
Kiều Dĩ Chiêu lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Vừa rồi khi nghe điện thoại, ông ta vốn là muốn hỏi đối phương hung thủ giết người là có ý gì, nhưng không ngờ đối phương lại không thèm giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.
Bây giờ con gái đang nằm trong bệnh viện, cháu gái lại bị bắt cóc, Kiều Dĩ Chiêu không dám nói cho họ biết sự thực, thực sự không biết phải làm gì mới tốt.
Suy nghĩ một lúc, ông ấy quyết định lặng lẽ đến đồn công an báo án, hy vọng đồn công an có thể giúp bọn họ tìm Nguyệt Nguyệt về.