Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Loan Loan bừng tỉnh, thì ra là bánh hồng ở hiện đại.
Phương pháp làm ra bánh hồng khá đơn giản: đầu tiên là chọn quả hồng, sau đó lột vỏ quả hồng rồi làm khô. Có hai loại phương pháp làm khô, một là phơi khô, hai là làm khô bằng sức người. Làm khô bằng sức người cần có máy móc, trong lúc phơi khô còn phải trở mặt và nhào nặn. Việc nhào nặn này để xúc tiến quả hồng mềm hóa, khử vị chát. Phương pháp nói thì đơn giản, nhưng nếu trong lúc phơi nắng không nắm giữ phương pháp thỏa đáng thì quả hồng rất có thể sẽ bị hỏng.
Còn nữa, thời đại này xem quả hồng là loại quả tương đối hiếm có, không dễ mua được, hơn nữa giá cả đắt đỏ, cho dù Loan Loan biết phương pháp làm cũng uổng công.
Từ lúc nãy đi mua đồ, Loan Loan đã âm thầm tính toán trong lòng, một lượng bạc thời cổ đại này có vẻ cũng gần bằng ba trăm đồng ở hiện đại. Ở hiện đại, bánh hồng xấp xỉ mười đồng một cân, cũng chính là ba mươi văn tiền ở đây, chỉ một bao này có nửa cân mà đòi bốn mươi văn, quả thực cắt cổ người ta mà.
“… màu sắc không chỉ đẹp mắt, hơn nữa ăn vào còn có thể bồi bổ thân thể, mùi vị thì khách nhân không cần lo lắng, tuyệt đối ăn ngon số một đấy. Người lớn tuổi ăn vào có thể cường thân kiện thể, cô nương trẻ tuổi ăn vào có thể càng ngày càng xinh đẹp…” Tiểu nhị bưng cái khay chỉ còn kém không khoa tay múa chân nữa thôi.
Loan Loan trợn trừng mắt một cái, còn cả làm đẹp, rồi cường thân kiện thể à? So với thuốc còn thần kỳ hơn sao?
Bách Thủ mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Thật tốt như vậy à?”
“Đúng thế, rất nhiều quan lại quyền quý đều đến nơi này của chúng ta mua…” Tiểu nhị rất tự hào nói.
Loan Loan đưa mắt nhìn tốp năm tốp ba người đang đi chợ, cái nơi nhỏ bé này có thể có quý nhân gì chứ, đưa tay kéo kéo Bách Thủ đang do dự nói: “Không ngờ vật này thần kỳ như thế? Có điều, nếu chữa bệnh thì không phải nên bán trong hiệu thuốc sao, chứ sao lại ở cửa hàng hoa quả khô?”
Bách Thủ sửng sốt, đúng vậy, hắn nghĩ lại, chẳng lẽ đây là hàng giả? Sau đó quăng ánh mắt hồ nghi nhìn tiểu nhị.
Khóe miệng tiểu nhị hơi co rút, hắn chỉ nói thứ này có thể cường thân kiện thể, chưa nói có thể trị bệnh nha. Bình thường hắn nói như vậy ai cũng đều tin cả, hôm nay sao lại gặp phải người sáng suốt thế này chứ.
“Không bằng chúng ta ăn thứ này đi.” Loan Loan chỉ vào táo khô bên ngoài quầy hàng nói: “Ta thích ăn thứ này…”
Lấy bao đồ ăn ngon, Loan Loan kéo Bách Thủ vui vẻ sảng khoái ra khỏi cửa hàng hoa quả khô.
Tiểu nhị cửa hàng hoa quả khô rất buồn bực nhìn hai mươi văn tiền trên quầy, rõ ràng hôm nay có thể bán được nhiều hơn mười mấy văn tiền. Bản thân cẩn thận nghĩ lại, dường như nói như thế thật không ổn. Lập tức tiểu nhị lại cảm thấy may mắn người hôm nay tới không phải những phu nhân tiểu thư các gia đình có tiền, xem ra hắn thực sự phải thay đổi cách nói một phen rồi.
Thuận lợi bán thú săn, còn tìm được người mua hàng ổn định, lại mua sắm đồ đạc, hơn nữa còn mua cả đồ ăn vặt, lúc gần về nhà, Loan Loan lại mua nửa cân thịt heo mỡ. Cộng tất cả lại thì hôm nay xài khoảng ba trăm văn tiền. Một lượng bạc còn thừa lại bảy trăm văn.
Loan Loan cẩn thận sờ sờ trong ngực, đây là tất cả gia sản của nàng và Bách Thủ.
Về đến nhà, Bách Thủ nướng mấy cái bánh. Từ khi Loan Loan tỉnh lại, hai người căn bản một ngày đều ăn ba bữa, dần dần Bách Thủ cũng thành quen.
Ăn xong bữa trưa, Loan Loan sắp xếp xong đồ đạc đã mua về, sau đó bắt đầu cắt thịt, cắt thịt heo thành từng miếng từng miếng nhỏ, chờ khi cắt thịt xong, nàng bắt đầu nhóm lửa. Mấy ngày qua nàng lặng lẽ âm thầm quan sát Bách Thủ nhóm lửa, bản thân nàng thử hai lần rồi cũng biết làm, trong lòng không khỏi thầm may mắn mình thông minh.
Bách Thủ đứng một bên khó hiểu hỏi nàng: “Vợ ơi, bây giờ xào thịt à? Đợi buổi tối ta về rồi làm!”
“Không phải, ta thắng miếng thịt này chiết ra chút mỡ, chàng đi săn sớm trở về nhé, buổi tối ta làm đồ ăn ngon.” Loan Loan nói.
Hai mắt Bách Thủ tỏa sáng, vợ làm đồ ăn thật sự rất ngon nha.
“Được, vậy bây giờ ta đi lên núi đây.”
Bách Thủ lấy công cụ rồi đi lên núi. Loan Loan bỏ miếng thịt vào trong nồi, dùng lửa nhỏ thắng từ từ, chỉ chốc lát sau, trong nồi đã nghe thấy tiếng mỡ sôi lên xì xèo, cả phòng tràn ngập mùi thơm của mỡ heo, nàng không thêm củi tiếp, bên trong bếp lò còn lại những đốm lửa nhỏ.
Nàng đi ra sân kiểm tra một phen, chỗ hàng rào hoa cỏ dại mặc dù sinh trưởng tốt, nhưng cấu tạo và tính chất của đất đai quá cứng rắn, không quá thích hợp để trồng rau, phía sau bên cạnh nhà tìm được một miếng đất, mà chỗ này ánh mặt trời vừa vặn có thể xuyên thấu qua khe hở cây cối chiếu vào.
Chọn chỗ xong, nàng lấy công cụ trong nhà ra bắt đầu cuốc đất ở bên cạnh nhà.
Cho dù đất đai chỗ hàng rào trong sân có thích hợp trồng trọt thì cũng không được, vì trồng hai ba cây rau coi như cũng được, nhưng nếu trồng nhiều thì vị trí không thích hợp lắm. Như vậy, không bằng nàng trực tiếp khai khẩn một mảnh vườn rau bên cạnh nhà còn tốt hơn. Nếu thử nghiệm thành công, sau này sẽ bảo Bách Thủ nghĩ biện pháp vòng luôn vườn rau vào trong sân.
Cuốc đất đến trưa, mỡ heo trong nồi cũng thắng xong, thắng thành tóp mỡ vừa khô vừa giòn. Loan Loan lấy bát vớt tóp mỡ ra, rồi bắt đầu lấy lọ đựng mỡ.
Chạng vạng tối, Bách Thủ từ trên núi trở về, bắt được mấy con thú nhỏ, còn săn được một con sóc chuột.
Bách Thủ nghe nói vợ mình tự mở một mảnh vườn rau thì ngạc nhiên không dứt, vừa không ngừng tán thưởng: “Vợ à, nàng thật lợi hại, cực khổ nàng rồi.” Vừa không hiểu nói: “Trên núi chúng ta có một mảnh vườn rau, nàng còn muốn mở một mảnh nữa làm gì?”
“Hả? Nhà chúng ta có vườn rau?” Loan Loan ngoài ý muốn nói. Vậy nàng không phải là làm việc không công cả buổi trưa sao?
“Đúng vậy.” Bách Thủ gật đầu, sau đó dẫn Loan Loan vòng ra sau nhà, theo đường lên núi đi lên, qua một đoạn dốc nhỏ, quả nhiên tại một mảnh đất trống nhìn thấy vườn rau nhỏ nhà nàng. Vườn rau không lớn, bên trong toàn bộ trồng rau cải, rau sinh trưởng cũng tốt, có điều ở rìa vườn rau có vài cọng bị giẫm ngã trái ngã phải, nhìn không giống như do người làm, ngược lại giống như dấu chân của một vài động vật nhỏ trên núi.
Loan Loan khẽ nhíu mày.
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là vườn rau tự nàng mở vẫn tốt hơn. Đầu tiên không nói vườn rau này ở sau nhà, mỗi lần muốn hái rau đều phải đi một đoạn đường núi ngắn, khoảng cách không gần, hơn nữa nhìn tình hình này thì có đôi khi còn bị vài động vật nhỏ trên núi “chiếu cố”, nếu như sau này mình trồng đồ tốt, có thể bị người ta ăn trộm hay không?
Cho nên Loan Loan quyết định vẫn muốn dời vườn rau xuống dưới.
Bách Thủ ngược lại cũng không quan trọng, nếu vợ ngại xa thì dời vườn rau xuống thôi!
Đợi mấy ngày nữa nàng có đủ hạt giống ớt thì có thể trồng thử rồi. Chuyển mắt nhìn thấy hoa cỏ dại chỗ hàng rào phát triển xanh mướt tươi tốt, sức sống của những hoa cỏ dại này thật mạnh mẽ a!
Buổi tối, Loan Loan lấy mỡ cho vào nồi chuẩn bị làm bánh, nàng vốn định làm bánh lá ngải, nhưng không tìm được lá ngải nên đành phải đổi thành bánh mặn thôi. Chọn hai quả ớt băm nhuyễn rồi cho vào trong bột mì, trộn đều, sau đó rắc muối lên, nếu như có thể có hạt tiêu và các loại đồ gia vị khác thì bánh này ăn càng ngon hơn nữa.
Mặc dù thiếu gia vị, nhưng vì mùi dầu trong nồi nặng, phương pháp nướng bánh áp chảo của Loan Loan khác với Bách Thủ, nên sau khi Bách Thủ nếm một cái thì không ngừng khen ngon. Loan Loan tự mình nếm lại thấy hương vị cũng bình thường, hơn nữa bột mì không được lên men, vì thế bánh làm ra bị chai cứng.
Bách Thủ một hơi ăn hết năm cái bánh, nếu không phải vì bụng hắn chứa không nổi nữa thì hắn còn muốn ăn thêm, cuối cùng lau qua cái miệng bóng loáng dầu mỡ, cười ha ha nói: “Vợ ơi, sao nàng có thể làm bánh ăn ngon như vậy chứ? So với bánh trước kia bà nội làm còn ngon hơn nữa. Nếu như mang đi bán, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua.”
Ánh mắt Loan Loan sáng lên.
Bách Thủ thật sự là đánh bậy đánh bạ mà cho nàng một ý kiến hay. Lúc nàng đi chợ cũng đã nhìn qua bánh bán trên đường, hình dáng giống như loại Bách Thủ nướng, còn loại bánh có thêm gia vị bên trong như của nàng thì gần như không thấy. Nếu như nàng thêm các loại gia vị vào bánh, có thể làm thành mùi vị khác nhau, tin rằng nhất định có rất nhiều người mua, đợi nàng tìm được nhiều đồ gia vị, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.
Đến lúc đó, Bách Thủ ở bên cạnh bán thú săn, còn nàng ngồi kế bên bán bánh, bọn họ còn có thể cùng nhau đi về nhà, nhà bọn họ cũng có thể có hai phần thu nhập rồi!
Loan Loan càng nghĩ càng kích động.
Phương pháp làm ra bánh hồng khá đơn giản: đầu tiên là chọn quả hồng, sau đó lột vỏ quả hồng rồi làm khô. Có hai loại phương pháp làm khô, một là phơi khô, hai là làm khô bằng sức người. Làm khô bằng sức người cần có máy móc, trong lúc phơi khô còn phải trở mặt và nhào nặn. Việc nhào nặn này để xúc tiến quả hồng mềm hóa, khử vị chát. Phương pháp nói thì đơn giản, nhưng nếu trong lúc phơi nắng không nắm giữ phương pháp thỏa đáng thì quả hồng rất có thể sẽ bị hỏng.
Còn nữa, thời đại này xem quả hồng là loại quả tương đối hiếm có, không dễ mua được, hơn nữa giá cả đắt đỏ, cho dù Loan Loan biết phương pháp làm cũng uổng công.
Từ lúc nãy đi mua đồ, Loan Loan đã âm thầm tính toán trong lòng, một lượng bạc thời cổ đại này có vẻ cũng gần bằng ba trăm đồng ở hiện đại. Ở hiện đại, bánh hồng xấp xỉ mười đồng một cân, cũng chính là ba mươi văn tiền ở đây, chỉ một bao này có nửa cân mà đòi bốn mươi văn, quả thực cắt cổ người ta mà.
“… màu sắc không chỉ đẹp mắt, hơn nữa ăn vào còn có thể bồi bổ thân thể, mùi vị thì khách nhân không cần lo lắng, tuyệt đối ăn ngon số một đấy. Người lớn tuổi ăn vào có thể cường thân kiện thể, cô nương trẻ tuổi ăn vào có thể càng ngày càng xinh đẹp…” Tiểu nhị bưng cái khay chỉ còn kém không khoa tay múa chân nữa thôi.
Loan Loan trợn trừng mắt một cái, còn cả làm đẹp, rồi cường thân kiện thể à? So với thuốc còn thần kỳ hơn sao?
Bách Thủ mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Thật tốt như vậy à?”
“Đúng thế, rất nhiều quan lại quyền quý đều đến nơi này của chúng ta mua…” Tiểu nhị rất tự hào nói.
Loan Loan đưa mắt nhìn tốp năm tốp ba người đang đi chợ, cái nơi nhỏ bé này có thể có quý nhân gì chứ, đưa tay kéo kéo Bách Thủ đang do dự nói: “Không ngờ vật này thần kỳ như thế? Có điều, nếu chữa bệnh thì không phải nên bán trong hiệu thuốc sao, chứ sao lại ở cửa hàng hoa quả khô?”
Bách Thủ sửng sốt, đúng vậy, hắn nghĩ lại, chẳng lẽ đây là hàng giả? Sau đó quăng ánh mắt hồ nghi nhìn tiểu nhị.
Khóe miệng tiểu nhị hơi co rút, hắn chỉ nói thứ này có thể cường thân kiện thể, chưa nói có thể trị bệnh nha. Bình thường hắn nói như vậy ai cũng đều tin cả, hôm nay sao lại gặp phải người sáng suốt thế này chứ.
“Không bằng chúng ta ăn thứ này đi.” Loan Loan chỉ vào táo khô bên ngoài quầy hàng nói: “Ta thích ăn thứ này…”
Lấy bao đồ ăn ngon, Loan Loan kéo Bách Thủ vui vẻ sảng khoái ra khỏi cửa hàng hoa quả khô.
Tiểu nhị cửa hàng hoa quả khô rất buồn bực nhìn hai mươi văn tiền trên quầy, rõ ràng hôm nay có thể bán được nhiều hơn mười mấy văn tiền. Bản thân cẩn thận nghĩ lại, dường như nói như thế thật không ổn. Lập tức tiểu nhị lại cảm thấy may mắn người hôm nay tới không phải những phu nhân tiểu thư các gia đình có tiền, xem ra hắn thực sự phải thay đổi cách nói một phen rồi.
Thuận lợi bán thú săn, còn tìm được người mua hàng ổn định, lại mua sắm đồ đạc, hơn nữa còn mua cả đồ ăn vặt, lúc gần về nhà, Loan Loan lại mua nửa cân thịt heo mỡ. Cộng tất cả lại thì hôm nay xài khoảng ba trăm văn tiền. Một lượng bạc còn thừa lại bảy trăm văn.
Loan Loan cẩn thận sờ sờ trong ngực, đây là tất cả gia sản của nàng và Bách Thủ.
Về đến nhà, Bách Thủ nướng mấy cái bánh. Từ khi Loan Loan tỉnh lại, hai người căn bản một ngày đều ăn ba bữa, dần dần Bách Thủ cũng thành quen.
Ăn xong bữa trưa, Loan Loan sắp xếp xong đồ đạc đã mua về, sau đó bắt đầu cắt thịt, cắt thịt heo thành từng miếng từng miếng nhỏ, chờ khi cắt thịt xong, nàng bắt đầu nhóm lửa. Mấy ngày qua nàng lặng lẽ âm thầm quan sát Bách Thủ nhóm lửa, bản thân nàng thử hai lần rồi cũng biết làm, trong lòng không khỏi thầm may mắn mình thông minh.
Bách Thủ đứng một bên khó hiểu hỏi nàng: “Vợ ơi, bây giờ xào thịt à? Đợi buổi tối ta về rồi làm!”
“Không phải, ta thắng miếng thịt này chiết ra chút mỡ, chàng đi săn sớm trở về nhé, buổi tối ta làm đồ ăn ngon.” Loan Loan nói.
Hai mắt Bách Thủ tỏa sáng, vợ làm đồ ăn thật sự rất ngon nha.
“Được, vậy bây giờ ta đi lên núi đây.”
Bách Thủ lấy công cụ rồi đi lên núi. Loan Loan bỏ miếng thịt vào trong nồi, dùng lửa nhỏ thắng từ từ, chỉ chốc lát sau, trong nồi đã nghe thấy tiếng mỡ sôi lên xì xèo, cả phòng tràn ngập mùi thơm của mỡ heo, nàng không thêm củi tiếp, bên trong bếp lò còn lại những đốm lửa nhỏ.
Nàng đi ra sân kiểm tra một phen, chỗ hàng rào hoa cỏ dại mặc dù sinh trưởng tốt, nhưng cấu tạo và tính chất của đất đai quá cứng rắn, không quá thích hợp để trồng rau, phía sau bên cạnh nhà tìm được một miếng đất, mà chỗ này ánh mặt trời vừa vặn có thể xuyên thấu qua khe hở cây cối chiếu vào.
Chọn chỗ xong, nàng lấy công cụ trong nhà ra bắt đầu cuốc đất ở bên cạnh nhà.
Cho dù đất đai chỗ hàng rào trong sân có thích hợp trồng trọt thì cũng không được, vì trồng hai ba cây rau coi như cũng được, nhưng nếu trồng nhiều thì vị trí không thích hợp lắm. Như vậy, không bằng nàng trực tiếp khai khẩn một mảnh vườn rau bên cạnh nhà còn tốt hơn. Nếu thử nghiệm thành công, sau này sẽ bảo Bách Thủ nghĩ biện pháp vòng luôn vườn rau vào trong sân.
Cuốc đất đến trưa, mỡ heo trong nồi cũng thắng xong, thắng thành tóp mỡ vừa khô vừa giòn. Loan Loan lấy bát vớt tóp mỡ ra, rồi bắt đầu lấy lọ đựng mỡ.
Chạng vạng tối, Bách Thủ từ trên núi trở về, bắt được mấy con thú nhỏ, còn săn được một con sóc chuột.
Bách Thủ nghe nói vợ mình tự mở một mảnh vườn rau thì ngạc nhiên không dứt, vừa không ngừng tán thưởng: “Vợ à, nàng thật lợi hại, cực khổ nàng rồi.” Vừa không hiểu nói: “Trên núi chúng ta có một mảnh vườn rau, nàng còn muốn mở một mảnh nữa làm gì?”
“Hả? Nhà chúng ta có vườn rau?” Loan Loan ngoài ý muốn nói. Vậy nàng không phải là làm việc không công cả buổi trưa sao?
“Đúng vậy.” Bách Thủ gật đầu, sau đó dẫn Loan Loan vòng ra sau nhà, theo đường lên núi đi lên, qua một đoạn dốc nhỏ, quả nhiên tại một mảnh đất trống nhìn thấy vườn rau nhỏ nhà nàng. Vườn rau không lớn, bên trong toàn bộ trồng rau cải, rau sinh trưởng cũng tốt, có điều ở rìa vườn rau có vài cọng bị giẫm ngã trái ngã phải, nhìn không giống như do người làm, ngược lại giống như dấu chân của một vài động vật nhỏ trên núi.
Loan Loan khẽ nhíu mày.
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là vườn rau tự nàng mở vẫn tốt hơn. Đầu tiên không nói vườn rau này ở sau nhà, mỗi lần muốn hái rau đều phải đi một đoạn đường núi ngắn, khoảng cách không gần, hơn nữa nhìn tình hình này thì có đôi khi còn bị vài động vật nhỏ trên núi “chiếu cố”, nếu như sau này mình trồng đồ tốt, có thể bị người ta ăn trộm hay không?
Cho nên Loan Loan quyết định vẫn muốn dời vườn rau xuống dưới.
Bách Thủ ngược lại cũng không quan trọng, nếu vợ ngại xa thì dời vườn rau xuống thôi!
Đợi mấy ngày nữa nàng có đủ hạt giống ớt thì có thể trồng thử rồi. Chuyển mắt nhìn thấy hoa cỏ dại chỗ hàng rào phát triển xanh mướt tươi tốt, sức sống của những hoa cỏ dại này thật mạnh mẽ a!
Buổi tối, Loan Loan lấy mỡ cho vào nồi chuẩn bị làm bánh, nàng vốn định làm bánh lá ngải, nhưng không tìm được lá ngải nên đành phải đổi thành bánh mặn thôi. Chọn hai quả ớt băm nhuyễn rồi cho vào trong bột mì, trộn đều, sau đó rắc muối lên, nếu như có thể có hạt tiêu và các loại đồ gia vị khác thì bánh này ăn càng ngon hơn nữa.
Mặc dù thiếu gia vị, nhưng vì mùi dầu trong nồi nặng, phương pháp nướng bánh áp chảo của Loan Loan khác với Bách Thủ, nên sau khi Bách Thủ nếm một cái thì không ngừng khen ngon. Loan Loan tự mình nếm lại thấy hương vị cũng bình thường, hơn nữa bột mì không được lên men, vì thế bánh làm ra bị chai cứng.
Bách Thủ một hơi ăn hết năm cái bánh, nếu không phải vì bụng hắn chứa không nổi nữa thì hắn còn muốn ăn thêm, cuối cùng lau qua cái miệng bóng loáng dầu mỡ, cười ha ha nói: “Vợ ơi, sao nàng có thể làm bánh ăn ngon như vậy chứ? So với bánh trước kia bà nội làm còn ngon hơn nữa. Nếu như mang đi bán, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua.”
Ánh mắt Loan Loan sáng lên.
Bách Thủ thật sự là đánh bậy đánh bạ mà cho nàng một ý kiến hay. Lúc nàng đi chợ cũng đã nhìn qua bánh bán trên đường, hình dáng giống như loại Bách Thủ nướng, còn loại bánh có thêm gia vị bên trong như của nàng thì gần như không thấy. Nếu như nàng thêm các loại gia vị vào bánh, có thể làm thành mùi vị khác nhau, tin rằng nhất định có rất nhiều người mua, đợi nàng tìm được nhiều đồ gia vị, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.
Đến lúc đó, Bách Thủ ở bên cạnh bán thú săn, còn nàng ngồi kế bên bán bánh, bọn họ còn có thể cùng nhau đi về nhà, nhà bọn họ cũng có thể có hai phần thu nhập rồi!
Loan Loan càng nghĩ càng kích động.