Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Vương Nguyên Sinh ngẩn người nhìn Lai Sinh, đột nhiên đưa tay lên trán hắn, nghi ngờ nói: “Tiểu tử ngươi đâu có bị bệnh! Hôm nay lại còn bày đặt nói đạo lý!” Suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy không đúng: “Với trí thông minh của tiểu tử ngươi, sao có thể nói được những đạo lý thâm sâu này chứ, nói, có phải Nhị tỷ và tỷ phu ta đã dạy cho ngươi không?”… Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình đã đoán đúng, liền cười ha hả: “Muốn dạy đạo lý thâm sâu như vậy cho ngươi tên ngốc này, không biết tỷ ta đã phí mất bao nhiêu công sức nữa!”
Lai Sinh cười nhạt lắc đầu, không nói tiếp, cũng không tranh cãi!
Loan Loan và Bách Thủ đứng cạnh cửa đã hoàn toàn ngây người!
Đây vốn không phải là Lai Sinh!
Bản chất vốn có của Lai Sinh là như thế nào?
Khi thì bình thường, khi lại như đứa trẻ, chỉ số thông minh cũng chỉ bằng đứa trẻ thôi, hắn có thể nói ra những lời thâm sâu thế này sao? Không thể nào!
Từ khi ông ngoại Lai Sinh mất đi, Loan Loan vốn chưa từng thấy Lai Sinh bình thường lúc nào cả!
Bất luận trước kia hắn có bao nhiêu lúc được bình thường, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng có biểu hiện như đêm nay!
Nước đun sôi để quá lâu sẽ sinh ra vi khuẩn không thể uống nữa là điều mà Loan Loan thường xuyên nói với Bách Thủ và hắn.
Ăn cơm chan canh dễ bị đau dạ dày, cũng là do Loan Loan nói!
Người sống phải biết cách dưỡng thân, vẫn là Loan Loan nói!
Đời người không có gì vui vẻ bằng tự trọng, đây cũng là những lời Loan Loan thường treo bên cửa miệng.
Còn câu kia “ngàn vàng khó mua được tự do” thì Loan Loan cũng mới chỉ nói một lần với Bách Thủ lúc ăn cơm, với trí thông minh của Lai Sinh vốn sẽ không thể nào nhớ được!
Trừ phi, chỉ có một khả năng, hắn là một người bình thường!
Nhưng hắn là người bình thường sao?
Loan Loan và Bách Thủ hầu như không dám tin. Nàng hy vọng đây là sự thật, lại sợ phải chứng thực.
Hai người lặng lẽ trở về phòng, cùng ngẫm lại hành động đối lập của Lai Sinh thì thấy quả thật rất kì lạ. Nhưng thỉnh thoảng biểu hiện của hắn lại là một Lai Sinh không hiểu chuyện. Như chuyện hôm nay Vương Nguyên Sinh gặp điều không may, người không bình thường sao có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng vừa rồi ở phòng bếp, dù là lời nói hay việc làm, hắn đều tỏ vẻ rất giống một người bình thường, thậm chí còn hiểu chuyện hơn người bình thường như Vương Nguyên Sinh!
Hai người nằm trên giường lật qua lật lại, cho đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi!
Vì ngủ quá muộn nên hai người cũng dậy trễ hơn. Bách Thủ chỉ ăn vội chút cơm nguội rồi vội vàng chạy đến công trường. Đêm qua đổi ca cho người khác nên hôm nay hắn không chỉ phải làm ban ngày mà cả ban đêm cũng phải làm việc.
Loan Loan đi thăm Lai Sinh và Vương Nguyên Sinh, thấy hai đứa vẫn còn đang ngủ, nàng liền xoay người đi đến phòng bếp nấu cháo. Nàng gắp mấy miếng củ cải ngâm chua trong vại ra bát con, thái thành miếng nhỏ, lại cho thêm ít sa tế, chút hạt tiêu nữa là xong. Nàng định gọi hai đứa dậy ăn cơm, liền nghe thấy tiếng bốp bốp chát chát từ trong phòng Lai Sinh truyền đến.
Nàng vội vàng chạy vào trong phòng thì thấy một chiếc ghế ngã chỏng vó, trên giường hai đứa đang đánh nhau thành một đám, miệng còn không ngừng mắng đối phương.
“… Ta cho ngươi ngủ giường của ta này, ta đánh chết ngươi. Ta cho ngươi ngủ…”
“Đồ điên! Hôm qua vẫn còn bình thường, mới sáng sớm đã phát điên cái gì hả… Tên ngốc nhà ngươi mau thả ra. Không thả, ta sẽ không khách khí nữa đâu…”
Hai tên đều quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung!
Loan Loan thật vất vả mới tách được hai người ra, nghiêm mặt nói: “Dừng tay lại!”
Sau đó nàng trở về phòng mình kiểm tra, may là con trai còn chưa bị đánh thức, lúc này mới quay lại. Lai Sinh ngồi trên giường ôm chăn. Vương Nguyên Sinh đã mặc xong quần áo đứng ở trong phòng. Hai người vẫn đang trừng mắt nhìn nhau!
“Trừng cái gì mà trừng, ai còn muốn trừng nữa tỷ đây sẽ đi lấy cây gậy trong sân hầu hạ tên đó thật tốt!” Mới sáng sớm đã không được yên tĩnh, đêm qua ngủ chưa được hai canh giờ nên trong lòng nàng giờ đang bùng nổ đây.
Cả hai đều sợ Loan Loan nên tách nhau ra đi chải đầu. Loan Loan dựng cái ghế dậy ngồi xuống, đưa mắt nhìn hai người, cảm thấy rất đau đầu nói: “Hai đứa nói xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Sau đó ánh mắt nàng lặng lẽ chú ý đến Lai Sinh.
Lai Sinh cúi đầu không lên tiếng. Vương Nguyên Sinh chủ động đứng ra, rất chi là tức giận nói: “Không liên quan đến đệ. Đệ đang ngủ ngon lành đột nhiên bị hắn đạp một cái, còn bảo đệ cút đi.”
Lai Sinh ngẩng đầu lên, thấy Loan Loan đang nhìn hắn liền chột dạ ngoảnh đi, chu môi, tủi thân nói: “Ai bảo hắn dám ngủ trên giường của đệ, còn dùng chăn của đệ.”
“Con người này sao lại có thể như vậy, là chính bản thân ngươi đêm qua đã đưa chiếc chăn kia cho ta, rồi còn bảo hãy ngủ trên giường với ngươi. Chính ngươi đã đồng ý rồi, sao vừa ngủ một giấc đã không nhớ gì nữa?” Vương Nguyên Sinh trợn trừng mắt. Hắn đã thấy lạ tại sao đêm qua tên ngốc này tự dưng lại tốt bụng như vậy. Đúng là thằng điên. Đêm qua còn bôi thuốc cho hắn, sáng ra vừa ngủ dậy đã đạp cho hắn một phát! Đúng là muốn hãm hại hắn mà.
Kẻ ngốc không đáng sợ, kẻ điên cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là kẻ vừa điên vừa ngốc!
Lai Sinh ngơ ngác nhìn hắn, kiên định nói: “Sao có thể, ta mới không để cho ngươi ngủ trên giường của ta, dùng chăn của ta!”
Loan Loan nhìn hắn ôm lấy chăn thật chặt, đôi chân mở rộng thành hình chữ bát (八) chiếm trọn cả cái giường, giống y hệt một đứa trẻ! Trong lòng nàng lại càng thêm hoài nghi, quá kỳ lạ.
Nàng an ủi Lai Sinh hai câu rồi gọi Vương Nguyên Sinh ra. Vương Nguyên Sinh sợ mình bị mắng, không đợi Loan Loan mở lời đã lập tức oan ức nói: “Nhị tỷ, không phải đệ lấy thật mà. Chăn kia là tự hắn đưa cho đệ. Đêm qua đệ đói bụng, hắn còn hâm nóng thức ăn cho đệ, vết dây thừng hằn trên tay quá đau, hắn còn bôi thuốc cho đệ. Đệ thật không biết sao mới sáng ra đã thành như vậy rồi?”
Loan Loan gật đầu, sau đó bảo hắn đến phòng bếp ăn cơm trước. Thấy mình không bị mắng, Vương Nguyên Sinh hơi bất ngờ, vội đi đến nhà bếp. Loan Loan quay người trở lại phòng Lai Sinh. Lai Sinh vẫn còn ngồi trên giường giận dỗi. Nàng đi đến cạnh tủ quần áo, nhìn qua, chiếc chăn hoa trên giường mà Vương Nguyên Sinh đã dùng rất đẹp, là chiếc chăn mà Lai Sinh thích. Nàng cười đi đến bên giường, nhẹ giọng nói: “Không phải chỉ là một chiếc chăn thôi sao, vẫn còn tức giận à?”
Lai Sinh ngẩng đầu lên, viền mắt hồng hồng, đáng thương luyến tiếc nói: “Đó là cái chăn mà đệ thích, vốn định mấy ngày nữa sẽ dùng đến.”
Loan Loan bật cười, thật là một đứa trẻ to xác buồn cười, lập tức nàng lại ngớ ra, đưa mắt nhìn Lai Sinh, cười nói: “Không phải chỉ là cái chăn thôi sao, giặt đi rồi dùng tiếp là được mà! Vả lại, cứ tức giận như đệ cũng không tốt a, tức giận sẽ làm hại đến gan, không tốt cho việc dưỡng sinh. Không phải chị dâu vẫn hay nói với đệ, thường ngày chúng ta phải biết chú ý đến việc dưỡng sinh, không thể tức giận, tức giận nhiều sẽ sinh bệnh đó!”
Lai Sinh bỉu môi, dùng sức đẩy chăn ra, giận dỗi nói: “Đệ không thích dưỡng cái gì sinh hết. Đệ không cho hắn dùng đồ của đệ, còn không được sự đồng ý của đệ lại càng không được!” Vừa nói, hắn vừa ôm chiếc chăn mà Vương Nguyên Sinh đã dùng đẩy vào trong ngực nàng, bỉu môi nói: “Chị dâu giặt sạch dùm đệ được không?”
“Được, để chị dâu giặt sạch giúp đệ!” Loan Loan nhận chăn, quay người lại thì chân mày đã lập tức nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川).
Ăn sáng xong Loan Loan dọn dẹp nhà, nàng bảo Vương Nguyên Sinh giúp trông em bé. Lai Sinh cũng không đi chơi mà ngồi trong sân lén nhìn Vương Nguyên Sinh. Đúng ra giờ lành đã qua được nửa canh giờ vẫn không thấy Tạ Nhàn đâu.
Loan Loan cũng không chắc có phải đã xảy ra chuyện bất ngờ gì không, cũng không biết hôm nay Tạ Nhàn có đến mỏ không, bình thường sáng nào cũng thấy hắn đến một lần, ngoại trừ có tình huống đặc biệt.
Qua khoảng một canh giờ, một mình Tạ Tam đi tới.
“Chuyện này Tam thiếu gia đã biết rồi. Vương Nguyên Sinh bị hoài nghi nhiều nhất, nhưng Tam thiếu gia nói nể mặt các người sẽ không đưa hắn lên quan, nhưng nếu có chuyện hắn nhất định phải đến khi được gọi… Tam thiếu gia còn nói không thể oan uổng một người tốt, cũng không thể bỏ qua cho một kẻ xấu. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Mặc dù Vương Nguyên Sinh bị tình nghi, nhưng cũng không chắc là do hắn làm, cho nên, trước tiên chúng ta phải cùng cấp trên ở mỏ kiểm tra lại một phen. Mấy hôm nay cứ để cho Vương Nguyên Sinh về nghỉ ngơi trước đi.”
Chỉ cần Tạ Nhàn hạ lệnh tra rõ thì tốt rồi, tiễn Tạ Tam đi, Loan Loan lại kể cho Vương Nguyên Sinh nghe, sau đó bảo hắn về nhà trước.
Chờ Vương Nguyên Sinh đi rồi, Loan Loan tới công trường tìm Bách Thủ, nói kết quả cho hắn nghe. Bách Thủ hơi thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần cẩn thận thăm dò là có thể tra ra được chân tướng sự việc. Mặc dù mấy ngày này Nguyên Sinh khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu, nhưng vẫn còn tốt hơn không minh bạch bị đưa tới quan phủ. Ta tin Tam thiếu gia nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Nguyên Sinh.”
Chuyện than đá lần trước dù không tra ra được tên đầu sỏ nhưng Tạ Nhàn vẫn tin Vương Nguyên Sinh, cũng giúp làm sáng tỏ sự trong sạch của hắn với mọi người, thực ra đây cũng là nói hắn tin tưởng nàng và Bách Thủ. Không biết lần này hắn sẽ xử lý như thế nào đây.
Nói với Bách Thủ mấy câu xong Loan Loan liền rời đi, trên đường về nàng nghĩ đã lâu rồi không lên núi liền quay người lên núi. Bách Thủ đã trồng một ít ngô và khoai lang. Kể từ sau khi có con, nàng cũng không quá để ý đến chuyện đồng ruộng, cây trồng đều tốt, qua một thời gian nữa là có thể được ăn ngô rồi.
Rau của nhà nàng cho tới giờ chỉ để tự nhà ăn, không giống như các nhà khác nhìn thấy loại rau nào bán chạy, lúc đi chợ còn mang rau đi bán. Trong vườn nhà nàng còn trồng được rất nhiều loại rau.
Đại đa số người dân vùng núi đều trồng ngô, nhìn lướt qua cả vùng núi đều toàn là cây ngô, nếu có người ngồi bên trong cũng khó mà nhìn ra được.
Quay người lại chuẩn bị xuống núi, Loan Loan nghe thấy bên sườn núi có tiếng người nói nhỏ, lại giống như đang khẽ cười. Nàng định thần, đi ra hai bước nhìn xem thì thấy một người ngồi bên sườn núi đang cầm dao cắt cỏ, một lúc cao hứng lại thầm nói khẽ hai câu: “Xem ngươi còn dám mạnh miệng không, hừ, không tin ta không trị được ngươi!”
Chốc sau lại than thở: “Nếu là bé trai mập mạp kháu khỉnh thì tốt rồi, Thanh Sơn nhà chúng ta sau này…”
Hóa ra là mẹ Thanh Sơn. Mấy ngày trước vợ Thanh Sơn sinh con, lúc mang bầu ai nhìn cũng bảo nhất định là con trai, mỗi lần Cát Kim Liên cãi nhau với mẹ Thanh Sơn cũng mạnh miệng hơn không ít, kết quả lại là sinh con gái, Cát Kim Liên liền khóc tại chỗ.
Từ sau đó, Cát Kim Liên không còn thái độ kiêu ngạo như trước nữa, trước mặt mẹ Thanh Sơn thì cúi đầu thấp hơn một chút, mẹ Thanh Sơn dạy bảo gì, nàng cũng không dám mở miệng đáp trả.
Ngược lại, Vương Thanh Sơn mỗi ngày trở về nhà thì việc làm đầu tiên là vào thăm con gái, có người hỏi hắn: “Không phải con trai có phải thất vọng lắm không?”
Vương Thanh Sơn cười nói: “Con trai con gái không phải đều chung dòng máu với tôi sao? Con gái thân thiết hơn, muốn có con trai cũng không khó, sau này lại sinh là được!”
Hiện giờ nghe mẹ Thanh Sơn nói, nàng liền hiểu hẳn bà đang canh cánh trong lòng, vừa vui vẻ vì biết con dâu không dám cãi lại bà nữa, lại vừa thất vọng vì Vương Thanh Sơn không có con trai!
Lai Sinh cười nhạt lắc đầu, không nói tiếp, cũng không tranh cãi!
Loan Loan và Bách Thủ đứng cạnh cửa đã hoàn toàn ngây người!
Đây vốn không phải là Lai Sinh!
Bản chất vốn có của Lai Sinh là như thế nào?
Khi thì bình thường, khi lại như đứa trẻ, chỉ số thông minh cũng chỉ bằng đứa trẻ thôi, hắn có thể nói ra những lời thâm sâu thế này sao? Không thể nào!
Từ khi ông ngoại Lai Sinh mất đi, Loan Loan vốn chưa từng thấy Lai Sinh bình thường lúc nào cả!
Bất luận trước kia hắn có bao nhiêu lúc được bình thường, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng có biểu hiện như đêm nay!
Nước đun sôi để quá lâu sẽ sinh ra vi khuẩn không thể uống nữa là điều mà Loan Loan thường xuyên nói với Bách Thủ và hắn.
Ăn cơm chan canh dễ bị đau dạ dày, cũng là do Loan Loan nói!
Người sống phải biết cách dưỡng thân, vẫn là Loan Loan nói!
Đời người không có gì vui vẻ bằng tự trọng, đây cũng là những lời Loan Loan thường treo bên cửa miệng.
Còn câu kia “ngàn vàng khó mua được tự do” thì Loan Loan cũng mới chỉ nói một lần với Bách Thủ lúc ăn cơm, với trí thông minh của Lai Sinh vốn sẽ không thể nào nhớ được!
Trừ phi, chỉ có một khả năng, hắn là một người bình thường!
Nhưng hắn là người bình thường sao?
Loan Loan và Bách Thủ hầu như không dám tin. Nàng hy vọng đây là sự thật, lại sợ phải chứng thực.
Hai người lặng lẽ trở về phòng, cùng ngẫm lại hành động đối lập của Lai Sinh thì thấy quả thật rất kì lạ. Nhưng thỉnh thoảng biểu hiện của hắn lại là một Lai Sinh không hiểu chuyện. Như chuyện hôm nay Vương Nguyên Sinh gặp điều không may, người không bình thường sao có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng vừa rồi ở phòng bếp, dù là lời nói hay việc làm, hắn đều tỏ vẻ rất giống một người bình thường, thậm chí còn hiểu chuyện hơn người bình thường như Vương Nguyên Sinh!
Hai người nằm trên giường lật qua lật lại, cho đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi!
Vì ngủ quá muộn nên hai người cũng dậy trễ hơn. Bách Thủ chỉ ăn vội chút cơm nguội rồi vội vàng chạy đến công trường. Đêm qua đổi ca cho người khác nên hôm nay hắn không chỉ phải làm ban ngày mà cả ban đêm cũng phải làm việc.
Loan Loan đi thăm Lai Sinh và Vương Nguyên Sinh, thấy hai đứa vẫn còn đang ngủ, nàng liền xoay người đi đến phòng bếp nấu cháo. Nàng gắp mấy miếng củ cải ngâm chua trong vại ra bát con, thái thành miếng nhỏ, lại cho thêm ít sa tế, chút hạt tiêu nữa là xong. Nàng định gọi hai đứa dậy ăn cơm, liền nghe thấy tiếng bốp bốp chát chát từ trong phòng Lai Sinh truyền đến.
Nàng vội vàng chạy vào trong phòng thì thấy một chiếc ghế ngã chỏng vó, trên giường hai đứa đang đánh nhau thành một đám, miệng còn không ngừng mắng đối phương.
“… Ta cho ngươi ngủ giường của ta này, ta đánh chết ngươi. Ta cho ngươi ngủ…”
“Đồ điên! Hôm qua vẫn còn bình thường, mới sáng sớm đã phát điên cái gì hả… Tên ngốc nhà ngươi mau thả ra. Không thả, ta sẽ không khách khí nữa đâu…”
Hai tên đều quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung!
Loan Loan thật vất vả mới tách được hai người ra, nghiêm mặt nói: “Dừng tay lại!”
Sau đó nàng trở về phòng mình kiểm tra, may là con trai còn chưa bị đánh thức, lúc này mới quay lại. Lai Sinh ngồi trên giường ôm chăn. Vương Nguyên Sinh đã mặc xong quần áo đứng ở trong phòng. Hai người vẫn đang trừng mắt nhìn nhau!
“Trừng cái gì mà trừng, ai còn muốn trừng nữa tỷ đây sẽ đi lấy cây gậy trong sân hầu hạ tên đó thật tốt!” Mới sáng sớm đã không được yên tĩnh, đêm qua ngủ chưa được hai canh giờ nên trong lòng nàng giờ đang bùng nổ đây.
Cả hai đều sợ Loan Loan nên tách nhau ra đi chải đầu. Loan Loan dựng cái ghế dậy ngồi xuống, đưa mắt nhìn hai người, cảm thấy rất đau đầu nói: “Hai đứa nói xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Sau đó ánh mắt nàng lặng lẽ chú ý đến Lai Sinh.
Lai Sinh cúi đầu không lên tiếng. Vương Nguyên Sinh chủ động đứng ra, rất chi là tức giận nói: “Không liên quan đến đệ. Đệ đang ngủ ngon lành đột nhiên bị hắn đạp một cái, còn bảo đệ cút đi.”
Lai Sinh ngẩng đầu lên, thấy Loan Loan đang nhìn hắn liền chột dạ ngoảnh đi, chu môi, tủi thân nói: “Ai bảo hắn dám ngủ trên giường của đệ, còn dùng chăn của đệ.”
“Con người này sao lại có thể như vậy, là chính bản thân ngươi đêm qua đã đưa chiếc chăn kia cho ta, rồi còn bảo hãy ngủ trên giường với ngươi. Chính ngươi đã đồng ý rồi, sao vừa ngủ một giấc đã không nhớ gì nữa?” Vương Nguyên Sinh trợn trừng mắt. Hắn đã thấy lạ tại sao đêm qua tên ngốc này tự dưng lại tốt bụng như vậy. Đúng là thằng điên. Đêm qua còn bôi thuốc cho hắn, sáng ra vừa ngủ dậy đã đạp cho hắn một phát! Đúng là muốn hãm hại hắn mà.
Kẻ ngốc không đáng sợ, kẻ điên cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là kẻ vừa điên vừa ngốc!
Lai Sinh ngơ ngác nhìn hắn, kiên định nói: “Sao có thể, ta mới không để cho ngươi ngủ trên giường của ta, dùng chăn của ta!”
Loan Loan nhìn hắn ôm lấy chăn thật chặt, đôi chân mở rộng thành hình chữ bát (八) chiếm trọn cả cái giường, giống y hệt một đứa trẻ! Trong lòng nàng lại càng thêm hoài nghi, quá kỳ lạ.
Nàng an ủi Lai Sinh hai câu rồi gọi Vương Nguyên Sinh ra. Vương Nguyên Sinh sợ mình bị mắng, không đợi Loan Loan mở lời đã lập tức oan ức nói: “Nhị tỷ, không phải đệ lấy thật mà. Chăn kia là tự hắn đưa cho đệ. Đêm qua đệ đói bụng, hắn còn hâm nóng thức ăn cho đệ, vết dây thừng hằn trên tay quá đau, hắn còn bôi thuốc cho đệ. Đệ thật không biết sao mới sáng ra đã thành như vậy rồi?”
Loan Loan gật đầu, sau đó bảo hắn đến phòng bếp ăn cơm trước. Thấy mình không bị mắng, Vương Nguyên Sinh hơi bất ngờ, vội đi đến nhà bếp. Loan Loan quay người trở lại phòng Lai Sinh. Lai Sinh vẫn còn ngồi trên giường giận dỗi. Nàng đi đến cạnh tủ quần áo, nhìn qua, chiếc chăn hoa trên giường mà Vương Nguyên Sinh đã dùng rất đẹp, là chiếc chăn mà Lai Sinh thích. Nàng cười đi đến bên giường, nhẹ giọng nói: “Không phải chỉ là một chiếc chăn thôi sao, vẫn còn tức giận à?”
Lai Sinh ngẩng đầu lên, viền mắt hồng hồng, đáng thương luyến tiếc nói: “Đó là cái chăn mà đệ thích, vốn định mấy ngày nữa sẽ dùng đến.”
Loan Loan bật cười, thật là một đứa trẻ to xác buồn cười, lập tức nàng lại ngớ ra, đưa mắt nhìn Lai Sinh, cười nói: “Không phải chỉ là cái chăn thôi sao, giặt đi rồi dùng tiếp là được mà! Vả lại, cứ tức giận như đệ cũng không tốt a, tức giận sẽ làm hại đến gan, không tốt cho việc dưỡng sinh. Không phải chị dâu vẫn hay nói với đệ, thường ngày chúng ta phải biết chú ý đến việc dưỡng sinh, không thể tức giận, tức giận nhiều sẽ sinh bệnh đó!”
Lai Sinh bỉu môi, dùng sức đẩy chăn ra, giận dỗi nói: “Đệ không thích dưỡng cái gì sinh hết. Đệ không cho hắn dùng đồ của đệ, còn không được sự đồng ý của đệ lại càng không được!” Vừa nói, hắn vừa ôm chiếc chăn mà Vương Nguyên Sinh đã dùng đẩy vào trong ngực nàng, bỉu môi nói: “Chị dâu giặt sạch dùm đệ được không?”
“Được, để chị dâu giặt sạch giúp đệ!” Loan Loan nhận chăn, quay người lại thì chân mày đã lập tức nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川).
Ăn sáng xong Loan Loan dọn dẹp nhà, nàng bảo Vương Nguyên Sinh giúp trông em bé. Lai Sinh cũng không đi chơi mà ngồi trong sân lén nhìn Vương Nguyên Sinh. Đúng ra giờ lành đã qua được nửa canh giờ vẫn không thấy Tạ Nhàn đâu.
Loan Loan cũng không chắc có phải đã xảy ra chuyện bất ngờ gì không, cũng không biết hôm nay Tạ Nhàn có đến mỏ không, bình thường sáng nào cũng thấy hắn đến một lần, ngoại trừ có tình huống đặc biệt.
Qua khoảng một canh giờ, một mình Tạ Tam đi tới.
“Chuyện này Tam thiếu gia đã biết rồi. Vương Nguyên Sinh bị hoài nghi nhiều nhất, nhưng Tam thiếu gia nói nể mặt các người sẽ không đưa hắn lên quan, nhưng nếu có chuyện hắn nhất định phải đến khi được gọi… Tam thiếu gia còn nói không thể oan uổng một người tốt, cũng không thể bỏ qua cho một kẻ xấu. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Mặc dù Vương Nguyên Sinh bị tình nghi, nhưng cũng không chắc là do hắn làm, cho nên, trước tiên chúng ta phải cùng cấp trên ở mỏ kiểm tra lại một phen. Mấy hôm nay cứ để cho Vương Nguyên Sinh về nghỉ ngơi trước đi.”
Chỉ cần Tạ Nhàn hạ lệnh tra rõ thì tốt rồi, tiễn Tạ Tam đi, Loan Loan lại kể cho Vương Nguyên Sinh nghe, sau đó bảo hắn về nhà trước.
Chờ Vương Nguyên Sinh đi rồi, Loan Loan tới công trường tìm Bách Thủ, nói kết quả cho hắn nghe. Bách Thủ hơi thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần cẩn thận thăm dò là có thể tra ra được chân tướng sự việc. Mặc dù mấy ngày này Nguyên Sinh khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu, nhưng vẫn còn tốt hơn không minh bạch bị đưa tới quan phủ. Ta tin Tam thiếu gia nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Nguyên Sinh.”
Chuyện than đá lần trước dù không tra ra được tên đầu sỏ nhưng Tạ Nhàn vẫn tin Vương Nguyên Sinh, cũng giúp làm sáng tỏ sự trong sạch của hắn với mọi người, thực ra đây cũng là nói hắn tin tưởng nàng và Bách Thủ. Không biết lần này hắn sẽ xử lý như thế nào đây.
Nói với Bách Thủ mấy câu xong Loan Loan liền rời đi, trên đường về nàng nghĩ đã lâu rồi không lên núi liền quay người lên núi. Bách Thủ đã trồng một ít ngô và khoai lang. Kể từ sau khi có con, nàng cũng không quá để ý đến chuyện đồng ruộng, cây trồng đều tốt, qua một thời gian nữa là có thể được ăn ngô rồi.
Rau của nhà nàng cho tới giờ chỉ để tự nhà ăn, không giống như các nhà khác nhìn thấy loại rau nào bán chạy, lúc đi chợ còn mang rau đi bán. Trong vườn nhà nàng còn trồng được rất nhiều loại rau.
Đại đa số người dân vùng núi đều trồng ngô, nhìn lướt qua cả vùng núi đều toàn là cây ngô, nếu có người ngồi bên trong cũng khó mà nhìn ra được.
Quay người lại chuẩn bị xuống núi, Loan Loan nghe thấy bên sườn núi có tiếng người nói nhỏ, lại giống như đang khẽ cười. Nàng định thần, đi ra hai bước nhìn xem thì thấy một người ngồi bên sườn núi đang cầm dao cắt cỏ, một lúc cao hứng lại thầm nói khẽ hai câu: “Xem ngươi còn dám mạnh miệng không, hừ, không tin ta không trị được ngươi!”
Chốc sau lại than thở: “Nếu là bé trai mập mạp kháu khỉnh thì tốt rồi, Thanh Sơn nhà chúng ta sau này…”
Hóa ra là mẹ Thanh Sơn. Mấy ngày trước vợ Thanh Sơn sinh con, lúc mang bầu ai nhìn cũng bảo nhất định là con trai, mỗi lần Cát Kim Liên cãi nhau với mẹ Thanh Sơn cũng mạnh miệng hơn không ít, kết quả lại là sinh con gái, Cát Kim Liên liền khóc tại chỗ.
Từ sau đó, Cát Kim Liên không còn thái độ kiêu ngạo như trước nữa, trước mặt mẹ Thanh Sơn thì cúi đầu thấp hơn một chút, mẹ Thanh Sơn dạy bảo gì, nàng cũng không dám mở miệng đáp trả.
Ngược lại, Vương Thanh Sơn mỗi ngày trở về nhà thì việc làm đầu tiên là vào thăm con gái, có người hỏi hắn: “Không phải con trai có phải thất vọng lắm không?”
Vương Thanh Sơn cười nói: “Con trai con gái không phải đều chung dòng máu với tôi sao? Con gái thân thiết hơn, muốn có con trai cũng không khó, sau này lại sinh là được!”
Hiện giờ nghe mẹ Thanh Sơn nói, nàng liền hiểu hẳn bà đang canh cánh trong lòng, vừa vui vẻ vì biết con dâu không dám cãi lại bà nữa, lại vừa thất vọng vì Vương Thanh Sơn không có con trai!