Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233
Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Nora
Loan Loan cũng rất vui vẻ. Năm nay 100 con heo làm tăng thêm không ít lợi nhuận. Một con heo nhận thầu giá là 3 lượng bạc, 100 con là 300 lượng. Thuê 50 người, một người là 500 đồng, 50 người là 25000 đồng, tính ra là 25 lượng bạc. Về sau Loan Loan lại cho mỗi người thêm 100 đồng, xem như ban thưởng lễ mừng năm mới, làm tốt thì lại cho thêm 100 đồng.
Trừ đi tiền gia vị, dùng cũng không nhiều hơn 50 lượng bạc, tính ra bọn họ kiếm được hơn 200 lượng.
Loan Loan và Bách Thủ cẩn thận tính toán ghi chép, hai mắt đều cười híp lại. Không ngờ lần này nâng giá nhận thầu lên, thoáng chốc đã buôn bán lời nhiều như vậy, đều nhờ tửu lâu làm ăn tốt cả. Hơn 200 lượng bạc bọn họ đã có thể mua hai căn nhà trên thị trấn, còn dư nữa là.
Hơn nữa đây chỉ là bạc kiếm được từ làm thịt khô, còn đồ nướng chưa tính đến, không biết bên kia sẽ nhận được thêm bao nhiêu nữa.
Hơn 200 lượng bạc, mua xong một tiểu viện còn có thể mua thêm thứ khác, tiếp tục như vậy, sang năm bọn họ có thể mua thêm một cửa hiệu mặt tiền tốt rồi.
Nhưng mà những chuyện này đều là chuyện lớn, việc vặt trước mắt là đồ tết năm nay.
Trước kia Âu Dương gia đưa tới vải vóc tốt còn nhiều. Tết nhất dù sao cũng phải mặc đồ tốt. Dùng vải tốt kia may cho Lai Sinh hai bộ quần áo, lấy thêm một xấp vải thô mềm mại làm thêm hai bộ để ngày thường mặc. Đồ tốt thì để lúc đi thăm người thân mặc. Lúc làm việc hắn còn mấy bộ đồ cũ.
Đối với quần áo lót bên trong Loan Loan yêu cầu rất cao, nhất định phải thoải mái, cho nên lúc đến cửa hàng liền chọn chút vải tốt, mỗi người trong nhà đều may hai bộ. Nàng và Bách Thủ cũng đã hai năm rồi không may đồ mới. Bách Thủ cũng phải làm hai bộ, đến lúc đó đến cửa hàng trên thị trấn chọn là được.
Ừm, một bộ không được, giờ Mạch Thảo đang ở nhà nàng, như thế nào cũng phải may cho cô bé một bộ.
Nói đến Mạch Thảo, Loan Loan và Bách Thủ cũng không biết nên làm như thế nào. Từ ngày đến ở nhà nàng, Mạch Thảo đều dậy rất sớm, làm cơm thật sớm rồi ra sân quét dọn sạch sẽ. Ăn xong cơm cũng không cho Loan Loan rửa chén. Sau khi rửa chén có khi còn giúp nàng giặt quần áo.
Làm cho Loan Loan là chủ nhà cũng có chút xấu hổ.
Đối với cô nương chăm chỉ như thế, các nàng sao có thể tổn thương nàng ấy đây? Sao có thể đuổi nàng đi đây? Nàng và Bách Thủ đều cảm nhận được Mạch Thảo rất dụng tâm làm việc, dụng tâm đối đãi mỗi người trong nhà này. Nàng bức thiết muốn ở lại như vậy, ở chỗ này nàng mới có thể cảm thấy an toàn, không còn sợ hãi nữa.
Thân là nữ nhân, sao nàng có thể để cho một cô nương hoa quý như vậy dấn thân vào hiểm nguy đây?
Cho nên, sau khi Loan Loan và Bách Thủ thương lượng thì quyết định để cho Mạch Thảo tạm thời ở nhà các nàng. Bọn họ cũng thương lượng qua với thôn trưởng, Mạch Thảo đã đến tuổi lập gia đình, nên nhờ bà mối Vương giúp nhìn xem có nhà nào phù hợp không.
Tuy chuyện của Mạch Thảo có chút khó khăn, nhưng bà mối Vương vẫn dứt khoát đáp ứng. Cho nên, bất kể thế nào các nàng năm nay nhất định sẽ vui vẻ, náo nhiệt hơn những năm trước.
Liệt kê tổng quát những đồ đạc cần phải mua, hai vợ chồng ngồi trên giường trò chuyện đến nỗi mặt mày rạng rỡ!
Đến gần cuối năm, trên mỏ cũng tạm dừng đào mỏ, chỉ an bài người trông coi. Từ hai mươi sáu tháng chạp bắt đầu quét bụi, mọi người liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị năm mới.
Mạch Thảo không ở nhà nàng, nhưng vẫn về quét dọn nhà một lần. Lai Sinh giúp đỡ Bách Thủ đem ngăn tủ trong nhà ra sân, sau đó dùng cành trúc buộc lên một cành cây, coi như là chổi dài, quét sạch nóc nhà mỗi phòng, góc tường, góc tro bụi chết, mạng nhện một lần. Mạch Thảo giúp đỡ Loan Loan lau sạch sẽ đồ dùng trong nhà. Đợi trong phòng quét sạch sẽ, Bách Thủ cùng Lai Sinh lại chuyển đồ đạc vào trong phòng.
Đến ba mươi tháng chạp người một nhà đều dậy thật sớm đi chợ. Ăn xong điểm tâm liền vội vàng dắt xe trâu đi.
Mấy người đi cửa hàng vải vóc trước. Loan Loan chọn cho bản thân hai bộ rồi lại chọn cho Mạch Thảo hai bộ. Mạch Thảo không yên tâm nên đưa tiền. Loan Loan sao có thể lấy tiền của nàng. Vải vóc lần trước ông chủ cũng đã giúp nàng may xong, Lai Sinh cầm bốn bộ đồ của hắn vô cùng vui vẻ.
Nhận xong đồ, mấy người đi mua chút thức ăn cho bữa tối, mua thịt, trong nhà đã chuẩn bị gà. Bởi vì mấy người đã thương lượng xong, năm nay cũng muốn giống như năm trước, ăn đồ nướng. Cơm tối đã có, còn phải mua một chút đồ ăn vặt. Loan Loan chỉ mua mấy thứ trái cây mình ưa thích. Lai Sinh chọn bốn năm loại mứt quả ngon. Loan Loan lại bảo Mạch Thảo cũng đi chọn. Mạch Thảo ngại ngùng lắc đầu.
Có tiền rồi, thế nào cũng phải nếm thử hương vị
tài đại khí thô
(tiền nhiều như nước) là gì, Loan Loan đã nói sẽ để cho mọi người thích mua gì thì mua, cho nên Lai Sinh không khách khí thay Mạch Thảo chọn hai loại. Lúc trả tiền tiêu hết mười mấy lượng bạc, mấy người đều giật mình. Thấy một bao lớn đồ ăn vặt, Loan Loan chợt cảm thấy mình quả nhiên biểu hiện như một nhà giàu mới nổi!
Khó được khi nào vui sướng như thế, lúc trở về tất cả mọi người đều tươi cười đầy mặt.
Buổi trưa tùy tiện làm hai món. Ăn cơm trưa xong, đợi con ngủ, Loan Loan liền bày thức ăn ra. Thịt, nàng bày cho Mạch Thảo và Lai Sinh mỗi loại đồ ăn thì thái như thế nào, rửa như thế nào. Mình thì bắt đầu chuẩn bị dụng cụ nướng và gia vị. Bách Thủ đi dán câu đối, ra vườn rau hái mấy thứ Loan Loan muốn, rồi sau đó liền trở về phụ một tay.
Nhặt rau, cắt thịt, rửa chén, xâu món ăn, Bách Thủ đặt trong sân một tấm ván gỗ dài, mấy người ngồi lên loay hoay không biết trời trăng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mở ra xem, thì ra là Dư chưởng quỹ phái người đưa lễ vật mừng năm mới đến.
Từ sau khi Loan Loan hợp tác với quán rượu Phúc Sinh, lần đầu tiên thấy Dư chưởng quỹ hào phóng như vậy. Gã sai vặt lôi từ trên xe ngựa xuống một đống lễ vật, ăn mặc dùng đủ cả, bánh ngọt tinh xảo, quà vặt, kẹo, hoa quả tươi, hai khúc vải mềm mịn, cũng là vải vóc xa xỉ người nhà có tiền dùng, so với đồ nông dân mặc trên người thật thoải mái. Một khúc dùng cho nam nhân, một khúc cho nữ nhân, cho trẻ con hai bộ đồ lót xinh đẹp.
Đồ đạc bày đầy bàn trong nhà chính, người trong thôn nhìn thấy đều hâm mộ. Đợi gã sai vặt đi rồi, mọi người cười hì hì đi tới dò hỏi Loan Loan: “Đây là của “quán rượu Phúc Sinh” sao?”
Loan Loan cười nói: “Là Dư chưởng quỹ phái người đưa tới, nói là lần trước lúc Nhị thiếu gia chuẩn bị lễ vật cho tất cả các gia đình quyền quý, thuận tiện chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho nhà chúng ta.” Tạ Dật có thân phận gì? Làm gì có chuyện tiện tay hay không tiện tay đưa đến cái xó xỉnh trong thôn này, đây rõ ràng là cố ý phái người đưa tới.
Mọi người nguyên một đám kinh ngạc ao ước.
“Oa, nhìn xem đưa đến nhiều thứ như vậy, Nhị thiếu gia này thật là hào phóng.”
“Người ta là thiếu gia Tạ gia tính toán gì một ít đồ này, nhưng mà, Nhị thiếu gia thực coi trọng nhà Bách Thủ nhỉ.”
“Thì đó, sao chúng ta lại không có cái phúc này chứ?”
Trong khi đang nói chuyện, có người đưa mắt nhìn thẳng vào trong nhà, trông thấy đồ đạc trong sân thì kinh ngạc nói: “Ủa, nhà Bách Thủ, các ngươi đang làm gì vậy?”
“Ha, làm cơm tất niên. Năm nay Lai Sinh không muốn ăn sủi cảo, nên chuẩn bị một chút đồ ăn buổi tối. Thứ này hư rồi, mang ra sân để nhìn thôi!”
“Ồ, trong tay Lai Sinh cầm cái cây tăm bằng trúc dài dài làm gì vậy? Còn xâu lại một chỗ?”
“Tiểu tử thúi này không nghiêm túc làm việc gì cả, xem tẩu có lột da đệ không.” Loan Loan trừng mắt Lai Sinh, làm bộ cả giận nói, sau đó lại không nhịn được nói với mọi người: “Giờ cũng gần đến giờ cơm tất niên rồi, ta phải gấp rút nấu cơm, lúc khác lại trò chuyện với mọi người nhé!
“Được được!” Lúc này mọi người mới thu hồi ánh mắt, tản đi.
Loan Loan đóng cửa thật kỹ, bĩu môi, những thứ đồ nướng này thế nào cũng không thể để cho người ngoài biết được. Sau đó thận trọng nói với Mạch Thảo và Lai Sinh: “Mấy đứa nhớ không được nhắc tới đồ nướng này cho bất cứ ai, biết không?”
Mạch Thảo hiểu chuyện, cũng không nói nhiều, nghe vậy liền gật đầu.
Lai Sinh nghiêng đầu nhìn nàng: “Vì sao không thể nói? Chúng ta làm thứ này ăn ngon như vậy, trong thôn chắc chắn chưa có ai nếm qua thứ này, chuyện oai phong như vậy sao không thể nói?”
Loan Loan âm thầm may mắn đã nói trước khi hắn tỉnh lại, nếu không đến mai bị Lai Sinh nói ra, rơi vào trong tai Tạ Nhàn, không biết lại khiến hắn có ý nghĩ xấu xa gì. Nàng nhìn chằm chằm vào Lai Sinh, nghiêm mặt giáo huấn: “Giờ đến lời chị dâu nói cũng không nghe đúng không? Chị dâu đã nói như vậy nhất định có đạo lý, về sau đệ còn muốn ăn thứ ngon nhất định phải nghe lời.”
Lai Sinh lắc eo một cái, thành thật đáp: “Được! Đệ biết rồi, không nói đâu mà!” Quay đầu nhìn về phía Mạch Thảo, nghiêm mặt nói: “Nàng cũng không thể nói.”
Mạch Thảo giật mình, gật đầu.
Loan Loan im lặng. Nàng răn đe hắn, hắn lại quay sang giáo huấn Mạch Thảo.
Xâu thức ăn xong, nhóm than xong, trời cũng đến lúc tối. Ngồi trong sân gió lạnh lùa qua từng lớp áo, nên nàng bày đồ đạc trong nhà chính, lại mở cửa chính ra, lúc này mới bắt đầu nướng thịt, cơm tất niên cũng coi như bắt đầu.
Ba mươi Tết đương nhiên phải bái tế tổ tiên, lúc Loan Loan vội vàng chuẩn bị đồ nướng, Bách Thủ đã dắt Lai Sinh đến phần mộ của ông ngoại hắn đốt tiền giấy. Nhìn phần mộ Hương Tú, Mạch Thảo đơn độc vái lạy, khi trở về biểu hiện còn rất thê lương. Về sau bị đồ nướng hấp dẫn lực chú ý, cộng thêm Lai Sinh bên cạnh không ngừng khuấy động bầu không khí, dần dần nàng cũng dứt bỏ thương tâm khổ sở trong lòng, vô cùng vui vẻ theo mấy người ăn đồ nướng.
Ăn xong cơm tất niên, mấy người ngồi một lát, lúc này Loan Loan có chút nhớ nhung chiếc TV ở hiện đại và mạng lưới Internet. Về sau Mạch Thảo đột nhiên nhớ tới giấy nàng cắt đã quên dán, mấy người lại giúp đỡ dán chữ trên song cửa sổ. Phải nói tay Mạch Thảo rất khéo, không chỉ làm đồ đạc rất khéo, mà cắt giấy hoa cũng rất xinh đẹp.
Nói đùa một hồi, thời gian cũng không còn sớm, mọi người đều chuẩn bị lên giường đi ngủ. Mạch Thảo lại kiên trì tối nay phải đón giao thừa. Những năm trước nàng đã quen đón giao thừa cùng Hương Tú. Loan Loan và Bách Thủ vào nhà đi ngủ, chỉ còn lại Lai Sinh ở cùng nàng.
Sớm hôm sau khi Loan Loan thức dậy, Mạch Thảo đã làm xong đồ ăn sáng, Lai Sinh lại nằm trong phòng ngáy o oo.., không biết đêm qua hắn ngủ lúc nào.
Mùng một năm nay dường như càng thêm vui mừng, không chỉ bởi vì trong nhà thêm một người, mà còn vì năm nay Loan Loan chuẩn bị đồ tết, đồ ăn vặt cũng mua thật nhiều. Mỗi người lại được quần áo mới, hơn nữa quán rượu còn đưa lễ vật tới.
Beta: Nora
Loan Loan cũng rất vui vẻ. Năm nay 100 con heo làm tăng thêm không ít lợi nhuận. Một con heo nhận thầu giá là 3 lượng bạc, 100 con là 300 lượng. Thuê 50 người, một người là 500 đồng, 50 người là 25000 đồng, tính ra là 25 lượng bạc. Về sau Loan Loan lại cho mỗi người thêm 100 đồng, xem như ban thưởng lễ mừng năm mới, làm tốt thì lại cho thêm 100 đồng.
Trừ đi tiền gia vị, dùng cũng không nhiều hơn 50 lượng bạc, tính ra bọn họ kiếm được hơn 200 lượng.
Loan Loan và Bách Thủ cẩn thận tính toán ghi chép, hai mắt đều cười híp lại. Không ngờ lần này nâng giá nhận thầu lên, thoáng chốc đã buôn bán lời nhiều như vậy, đều nhờ tửu lâu làm ăn tốt cả. Hơn 200 lượng bạc bọn họ đã có thể mua hai căn nhà trên thị trấn, còn dư nữa là.
Hơn nữa đây chỉ là bạc kiếm được từ làm thịt khô, còn đồ nướng chưa tính đến, không biết bên kia sẽ nhận được thêm bao nhiêu nữa.
Hơn 200 lượng bạc, mua xong một tiểu viện còn có thể mua thêm thứ khác, tiếp tục như vậy, sang năm bọn họ có thể mua thêm một cửa hiệu mặt tiền tốt rồi.
Nhưng mà những chuyện này đều là chuyện lớn, việc vặt trước mắt là đồ tết năm nay.
Trước kia Âu Dương gia đưa tới vải vóc tốt còn nhiều. Tết nhất dù sao cũng phải mặc đồ tốt. Dùng vải tốt kia may cho Lai Sinh hai bộ quần áo, lấy thêm một xấp vải thô mềm mại làm thêm hai bộ để ngày thường mặc. Đồ tốt thì để lúc đi thăm người thân mặc. Lúc làm việc hắn còn mấy bộ đồ cũ.
Đối với quần áo lót bên trong Loan Loan yêu cầu rất cao, nhất định phải thoải mái, cho nên lúc đến cửa hàng liền chọn chút vải tốt, mỗi người trong nhà đều may hai bộ. Nàng và Bách Thủ cũng đã hai năm rồi không may đồ mới. Bách Thủ cũng phải làm hai bộ, đến lúc đó đến cửa hàng trên thị trấn chọn là được.
Ừm, một bộ không được, giờ Mạch Thảo đang ở nhà nàng, như thế nào cũng phải may cho cô bé một bộ.
Nói đến Mạch Thảo, Loan Loan và Bách Thủ cũng không biết nên làm như thế nào. Từ ngày đến ở nhà nàng, Mạch Thảo đều dậy rất sớm, làm cơm thật sớm rồi ra sân quét dọn sạch sẽ. Ăn xong cơm cũng không cho Loan Loan rửa chén. Sau khi rửa chén có khi còn giúp nàng giặt quần áo.
Làm cho Loan Loan là chủ nhà cũng có chút xấu hổ.
Đối với cô nương chăm chỉ như thế, các nàng sao có thể tổn thương nàng ấy đây? Sao có thể đuổi nàng đi đây? Nàng và Bách Thủ đều cảm nhận được Mạch Thảo rất dụng tâm làm việc, dụng tâm đối đãi mỗi người trong nhà này. Nàng bức thiết muốn ở lại như vậy, ở chỗ này nàng mới có thể cảm thấy an toàn, không còn sợ hãi nữa.
Thân là nữ nhân, sao nàng có thể để cho một cô nương hoa quý như vậy dấn thân vào hiểm nguy đây?
Cho nên, sau khi Loan Loan và Bách Thủ thương lượng thì quyết định để cho Mạch Thảo tạm thời ở nhà các nàng. Bọn họ cũng thương lượng qua với thôn trưởng, Mạch Thảo đã đến tuổi lập gia đình, nên nhờ bà mối Vương giúp nhìn xem có nhà nào phù hợp không.
Tuy chuyện của Mạch Thảo có chút khó khăn, nhưng bà mối Vương vẫn dứt khoát đáp ứng. Cho nên, bất kể thế nào các nàng năm nay nhất định sẽ vui vẻ, náo nhiệt hơn những năm trước.
Liệt kê tổng quát những đồ đạc cần phải mua, hai vợ chồng ngồi trên giường trò chuyện đến nỗi mặt mày rạng rỡ!
Đến gần cuối năm, trên mỏ cũng tạm dừng đào mỏ, chỉ an bài người trông coi. Từ hai mươi sáu tháng chạp bắt đầu quét bụi, mọi người liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị năm mới.
Mạch Thảo không ở nhà nàng, nhưng vẫn về quét dọn nhà một lần. Lai Sinh giúp đỡ Bách Thủ đem ngăn tủ trong nhà ra sân, sau đó dùng cành trúc buộc lên một cành cây, coi như là chổi dài, quét sạch nóc nhà mỗi phòng, góc tường, góc tro bụi chết, mạng nhện một lần. Mạch Thảo giúp đỡ Loan Loan lau sạch sẽ đồ dùng trong nhà. Đợi trong phòng quét sạch sẽ, Bách Thủ cùng Lai Sinh lại chuyển đồ đạc vào trong phòng.
Đến ba mươi tháng chạp người một nhà đều dậy thật sớm đi chợ. Ăn xong điểm tâm liền vội vàng dắt xe trâu đi.
Mấy người đi cửa hàng vải vóc trước. Loan Loan chọn cho bản thân hai bộ rồi lại chọn cho Mạch Thảo hai bộ. Mạch Thảo không yên tâm nên đưa tiền. Loan Loan sao có thể lấy tiền của nàng. Vải vóc lần trước ông chủ cũng đã giúp nàng may xong, Lai Sinh cầm bốn bộ đồ của hắn vô cùng vui vẻ.
Nhận xong đồ, mấy người đi mua chút thức ăn cho bữa tối, mua thịt, trong nhà đã chuẩn bị gà. Bởi vì mấy người đã thương lượng xong, năm nay cũng muốn giống như năm trước, ăn đồ nướng. Cơm tối đã có, còn phải mua một chút đồ ăn vặt. Loan Loan chỉ mua mấy thứ trái cây mình ưa thích. Lai Sinh chọn bốn năm loại mứt quả ngon. Loan Loan lại bảo Mạch Thảo cũng đi chọn. Mạch Thảo ngại ngùng lắc đầu.
Có tiền rồi, thế nào cũng phải nếm thử hương vị
tài đại khí thô
(tiền nhiều như nước) là gì, Loan Loan đã nói sẽ để cho mọi người thích mua gì thì mua, cho nên Lai Sinh không khách khí thay Mạch Thảo chọn hai loại. Lúc trả tiền tiêu hết mười mấy lượng bạc, mấy người đều giật mình. Thấy một bao lớn đồ ăn vặt, Loan Loan chợt cảm thấy mình quả nhiên biểu hiện như một nhà giàu mới nổi!
Khó được khi nào vui sướng như thế, lúc trở về tất cả mọi người đều tươi cười đầy mặt.
Buổi trưa tùy tiện làm hai món. Ăn cơm trưa xong, đợi con ngủ, Loan Loan liền bày thức ăn ra. Thịt, nàng bày cho Mạch Thảo và Lai Sinh mỗi loại đồ ăn thì thái như thế nào, rửa như thế nào. Mình thì bắt đầu chuẩn bị dụng cụ nướng và gia vị. Bách Thủ đi dán câu đối, ra vườn rau hái mấy thứ Loan Loan muốn, rồi sau đó liền trở về phụ một tay.
Nhặt rau, cắt thịt, rửa chén, xâu món ăn, Bách Thủ đặt trong sân một tấm ván gỗ dài, mấy người ngồi lên loay hoay không biết trời trăng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mở ra xem, thì ra là Dư chưởng quỹ phái người đưa lễ vật mừng năm mới đến.
Từ sau khi Loan Loan hợp tác với quán rượu Phúc Sinh, lần đầu tiên thấy Dư chưởng quỹ hào phóng như vậy. Gã sai vặt lôi từ trên xe ngựa xuống một đống lễ vật, ăn mặc dùng đủ cả, bánh ngọt tinh xảo, quà vặt, kẹo, hoa quả tươi, hai khúc vải mềm mịn, cũng là vải vóc xa xỉ người nhà có tiền dùng, so với đồ nông dân mặc trên người thật thoải mái. Một khúc dùng cho nam nhân, một khúc cho nữ nhân, cho trẻ con hai bộ đồ lót xinh đẹp.
Đồ đạc bày đầy bàn trong nhà chính, người trong thôn nhìn thấy đều hâm mộ. Đợi gã sai vặt đi rồi, mọi người cười hì hì đi tới dò hỏi Loan Loan: “Đây là của “quán rượu Phúc Sinh” sao?”
Loan Loan cười nói: “Là Dư chưởng quỹ phái người đưa tới, nói là lần trước lúc Nhị thiếu gia chuẩn bị lễ vật cho tất cả các gia đình quyền quý, thuận tiện chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho nhà chúng ta.” Tạ Dật có thân phận gì? Làm gì có chuyện tiện tay hay không tiện tay đưa đến cái xó xỉnh trong thôn này, đây rõ ràng là cố ý phái người đưa tới.
Mọi người nguyên một đám kinh ngạc ao ước.
“Oa, nhìn xem đưa đến nhiều thứ như vậy, Nhị thiếu gia này thật là hào phóng.”
“Người ta là thiếu gia Tạ gia tính toán gì một ít đồ này, nhưng mà, Nhị thiếu gia thực coi trọng nhà Bách Thủ nhỉ.”
“Thì đó, sao chúng ta lại không có cái phúc này chứ?”
Trong khi đang nói chuyện, có người đưa mắt nhìn thẳng vào trong nhà, trông thấy đồ đạc trong sân thì kinh ngạc nói: “Ủa, nhà Bách Thủ, các ngươi đang làm gì vậy?”
“Ha, làm cơm tất niên. Năm nay Lai Sinh không muốn ăn sủi cảo, nên chuẩn bị một chút đồ ăn buổi tối. Thứ này hư rồi, mang ra sân để nhìn thôi!”
“Ồ, trong tay Lai Sinh cầm cái cây tăm bằng trúc dài dài làm gì vậy? Còn xâu lại một chỗ?”
“Tiểu tử thúi này không nghiêm túc làm việc gì cả, xem tẩu có lột da đệ không.” Loan Loan trừng mắt Lai Sinh, làm bộ cả giận nói, sau đó lại không nhịn được nói với mọi người: “Giờ cũng gần đến giờ cơm tất niên rồi, ta phải gấp rút nấu cơm, lúc khác lại trò chuyện với mọi người nhé!
“Được được!” Lúc này mọi người mới thu hồi ánh mắt, tản đi.
Loan Loan đóng cửa thật kỹ, bĩu môi, những thứ đồ nướng này thế nào cũng không thể để cho người ngoài biết được. Sau đó thận trọng nói với Mạch Thảo và Lai Sinh: “Mấy đứa nhớ không được nhắc tới đồ nướng này cho bất cứ ai, biết không?”
Mạch Thảo hiểu chuyện, cũng không nói nhiều, nghe vậy liền gật đầu.
Lai Sinh nghiêng đầu nhìn nàng: “Vì sao không thể nói? Chúng ta làm thứ này ăn ngon như vậy, trong thôn chắc chắn chưa có ai nếm qua thứ này, chuyện oai phong như vậy sao không thể nói?”
Loan Loan âm thầm may mắn đã nói trước khi hắn tỉnh lại, nếu không đến mai bị Lai Sinh nói ra, rơi vào trong tai Tạ Nhàn, không biết lại khiến hắn có ý nghĩ xấu xa gì. Nàng nhìn chằm chằm vào Lai Sinh, nghiêm mặt giáo huấn: “Giờ đến lời chị dâu nói cũng không nghe đúng không? Chị dâu đã nói như vậy nhất định có đạo lý, về sau đệ còn muốn ăn thứ ngon nhất định phải nghe lời.”
Lai Sinh lắc eo một cái, thành thật đáp: “Được! Đệ biết rồi, không nói đâu mà!” Quay đầu nhìn về phía Mạch Thảo, nghiêm mặt nói: “Nàng cũng không thể nói.”
Mạch Thảo giật mình, gật đầu.
Loan Loan im lặng. Nàng răn đe hắn, hắn lại quay sang giáo huấn Mạch Thảo.
Xâu thức ăn xong, nhóm than xong, trời cũng đến lúc tối. Ngồi trong sân gió lạnh lùa qua từng lớp áo, nên nàng bày đồ đạc trong nhà chính, lại mở cửa chính ra, lúc này mới bắt đầu nướng thịt, cơm tất niên cũng coi như bắt đầu.
Ba mươi Tết đương nhiên phải bái tế tổ tiên, lúc Loan Loan vội vàng chuẩn bị đồ nướng, Bách Thủ đã dắt Lai Sinh đến phần mộ của ông ngoại hắn đốt tiền giấy. Nhìn phần mộ Hương Tú, Mạch Thảo đơn độc vái lạy, khi trở về biểu hiện còn rất thê lương. Về sau bị đồ nướng hấp dẫn lực chú ý, cộng thêm Lai Sinh bên cạnh không ngừng khuấy động bầu không khí, dần dần nàng cũng dứt bỏ thương tâm khổ sở trong lòng, vô cùng vui vẻ theo mấy người ăn đồ nướng.
Ăn xong cơm tất niên, mấy người ngồi một lát, lúc này Loan Loan có chút nhớ nhung chiếc TV ở hiện đại và mạng lưới Internet. Về sau Mạch Thảo đột nhiên nhớ tới giấy nàng cắt đã quên dán, mấy người lại giúp đỡ dán chữ trên song cửa sổ. Phải nói tay Mạch Thảo rất khéo, không chỉ làm đồ đạc rất khéo, mà cắt giấy hoa cũng rất xinh đẹp.
Nói đùa một hồi, thời gian cũng không còn sớm, mọi người đều chuẩn bị lên giường đi ngủ. Mạch Thảo lại kiên trì tối nay phải đón giao thừa. Những năm trước nàng đã quen đón giao thừa cùng Hương Tú. Loan Loan và Bách Thủ vào nhà đi ngủ, chỉ còn lại Lai Sinh ở cùng nàng.
Sớm hôm sau khi Loan Loan thức dậy, Mạch Thảo đã làm xong đồ ăn sáng, Lai Sinh lại nằm trong phòng ngáy o oo.., không biết đêm qua hắn ngủ lúc nào.
Mùng một năm nay dường như càng thêm vui mừng, không chỉ bởi vì trong nhà thêm một người, mà còn vì năm nay Loan Loan chuẩn bị đồ tết, đồ ăn vặt cũng mua thật nhiều. Mỗi người lại được quần áo mới, hơn nữa quán rượu còn đưa lễ vật tới.