Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Thu dọn xong xuôi, Bách Thủ dùng đòn gánh khiêng hai gùi cỏ lên vai, hai người xuống núi ra đến bờ sông.
Cỏ này có tác dụng rất lớn với Loan Loan. Bọn họ không có bếp lò, trước tiên phải làm bánh xong rồi mang ra chợ bán, vì vậy phải giữ bánh này còn nóng cho đến khi ra được phiên chợ, như vậy người mua mới có thể ngửi thấy được mùi thơm. Không có biện pháp tốt, không có danh tiếng, chỉ có thể dùng mùi thơm đặc biệt tới hấp dẫn người qua đường. Mà sau khi cỏ được rửa sạch, phơi khô, Loan Loan định dùng bộ quần áo cũ nát của Bách Thủ bao cỏ khô lại, lót trong giỏ trúc, rồi mới để bánh vào bên trong, như vậy mới giữ được độ ấm lâu.
Lúc hai người vác gùi đi đến bờ sông, trong ruộng có không ít người làm việc kinh ngạc hiếu kì nhìn hai người. Thôn nhỏ, nhà ai có việc mà mọi người không biết? Mấy ngày nay Loan Loan và Bách Thủ xuất hiện trong thôn tần số tăng cao, lực chú ý của mọi người đối với hai người cũng ngày càng tăng!
Chuyện Loan Loan tặng đồ cho nhà Nguyên Bảo mọi người đều biết, tiếp theo lại truyền tới không ít chuyện về Loan Loan và Bách Thủ, tất cả mọi người tò mò hai người ở cách xa ngoài thôn này đang làm chuyện gì?
Trong ruộng, tiếng líu ríu thì thầm thảo luận vang lên.
Mẹ Kim Đản đi tới bên cạnh mẹ Lan Hoa, bát quái: “Tẩu đoán coi bọn họ đang làm gì?”
Mẹ Lan Hoa cẩn thận ghé mắt nhìn nam nhân nhà mình đang làm việc bên trong ruộng, nhỏ giọng nói: “Không biết.” Rồi lại nháy mắt với mẹ Kim Đản, để nàng đừng bát quái với mình những chuyện này, tránh cho về nhà nam nhân lại giáo huấn nàng.
Lúc này chợt nghe thấy mẹ Trường Thọ ở ruộng bên cạnh nói: “Ơ, mặt trời thật mọc hướng tây rồi sao?”
Mẹ Kim Đản lập tức hăng hái bừng bừng tụ tập đi qua: “Thẩm, thẩm nói xem, hắn vác hai gùi cỏ lớn trên lưng làm gì vậy? Chẳng lẽ định nuôi heo?”
“Nhà các ngươi chăn heo còn thích rửa sạch cỏ rồi mới cho ăn hả?” Mẹ Trường Thọ bĩu môi nghiêng mắt nhìn nàng một cái.
Mẹ Kim Đản ha hả lúng túng cười cười: “Thẩm biết bọn họ nhất định đi rửa cỏ? Thế bọn họ định làm gì đây?”
“Ai biết!” Mẹ Trường Thọ nói. Chỉ cần không ảnh hưởng bà, làm chuyện gì cũng được!
“Nghe nói hiện giờ hai người thường xuyên cùng nhau ra chợ, hình như vị kia săn thú rất tốt, đổi được không ít bạc đâu.” Mẹ Kim Đản nói.
“Sao ngươi biết rõ người ta đổi được không ít bạc?” Mẹ Trường Thọ liếc nhìn nàng một cái, rồi bĩu môi: “Bạc nhiều hơn nữa thì thế nào? Nếu mất mạng thì cũng thành công toi.”
Lúc này, “bịch!” một tiếng, mẹ Bảo Sơn ở ruộng bên cạnh ném cái cuốc mình đang cầm trên tay, lớn tiếng quát nhi tử nhà mình: “Bảo Sơn, con đến làm bên này, tai ta bị huyên náo đến đau rồi! Có con muỗi rảnh rỗi thấy sợ.” Nói xong, đi tới bờ ruộng đối diện ngồi xuống.
Mẹ Trường Thọ giận trừng mắt, hừ lạnh một tiếng.
Một lát sau, Loan Loan và Bách Thủ vác một gùi cỏ đi lướt qua đồng ruộng. Sau khi cỏ ướt thì thể tích cũng giảm bớt, Loan Loan gộp hai gùi cỏ vào một gùi lớn, Bách Thủ vác gùi ở sau lưng, Loan Loan đi sau đỡ phụ, như vậy sức nặng của cỏ ướt gần như rơi vào trên người Bách Thủ.
Mọi người thấy gùi tí tách nhỏ nước thành một lằn trên đường đi thì trợn mắt há hốc mồm!
Hai người này thật sự đi rửa cỏ!
Một lúc sau, mẹ Kim Đản ha hả cười lên, hai kẻ ngốc này! Những người khác cũng có chút buồn cười.
Loan Loan nghe thấy tiếng cười phía sau thì bĩu môi, cười đi, các người cứ nhiệt tình cười đi, chờ ta kiếm được bạc xem lúc đó các người còn cười được nữa không?
Vương Bảo Sơn nhìn thân ảnh Bách Thủ dần dần biến mất thì lắc đầu, đáng tiếc.
Mà mẹ Bảo Sơn không giống như mấy người mẹ Kim Đản chê cười hai người Loan Loan. Bà nhìn thấy mấy người bên cạnh cười không ngừng thì cực kỳ không vừa mắt, không khỏi chế giễu: “Người đầu óc đần không đáng sợ, đáng sợ là người có tâm tư ác độc.”
Tiếng cười bên cạnh đột nhiên ngừng bặt.
Mẹ Kim Đản e ngại mẹ Bảo Sơn là trưởng bối nên không tiện đáp trả. Mẹ Lan Hoa vì nam nhân nhà mình nên cũng không dám mở miệng. Nhưng khác với hai người, mẹ Trường Thọ có bối phận lớn hơn lại không thuận theo: “Hừ, nhân sinh vốn không phân chia người tốt, người xấu. Người ác cũng phải xem là đối với người nào. Nhưng nếu có người quá vô sỉ, thì ngay cả quỷ thần thấy cũng muốn đi đường vòng.”
“Mụ già chết bầm, mụ nói ai đó?” Mẹ Bảo Sơn thoáng cái trèo lên bờ ruộng đứng, trợn mắt nói.
“Ha, ha, ta không chỉ đích danh, ai là người vô sỉ thì tự đứng ra hà.” Mẹ Trường Thọ gào to với hai bên trái phải, đồng thời không ngừng quét mắt xung quanh.
Mấy người mẹ Kim Đản đều yên lặng cúi đầu làm việc, không người nào nói tiếp.
“Ai vô sỉ? Ta vô sỉ? Lão bà tử ta còn chưa vô sỉ như ngươi đâu! Suốt ngày không có chuyện gì căng cái lưỡi đi nói này nói nọ, trong thôn này có ai dài lưỡi hơn ngươi, ta thấy ngươi không chỉ vô sỉ, mà còn nhiều chuyện, một bó tuổi to rồi còn phải gánh cái danh này, ngươi không biết xấu hổ sao….” Mẹ Bảo Sơn liếc xéo mẹ Trường Thọ, khinh bỉ nói.
Vừa nghe lời này, mẹ Trường Thọ lập tức giơ chân: “Ngươi lão thái bà chết bầm kia, ngươi mắng ai, ngươi đừng suốt ngày giả bộ đứng đắn, giả bộ làm người tốt, ta xem ngươi chừng nào lộ cái đuôi hồ ly ra…”
“Ngươi là lão bà nhiều chuyện…”
“Ngươi lão hồ ly…”
Hai lão thái bà hơn năm mươi tuổi chống thắt lưng đứng trong ruộng mắng nhau…
Về đến nhà, Loan Loan tìm cái sàng trải cỏ ra phơi, hạt tiêu đã khô hoàn toàn, dùng túi đựng vào, quả ớt treo dưới mái hiên cũng phơi khô đến tám phần. Bách Thủ mang hạt cải đã mua ra vườn rau vun trồng.
Hai ngày này mỗi ngày Bách Thủ vẫn lên núi săn thú. Sau khi Lai Sinh ăn xong hai lần, liền thăm dò được thời gian nấu ăn mỗi ngày của Loan Loan, mỗi lần đều tới đúng lúc. Có đôi khi hắn sẽ xuống sông xiên cá, sau đó cầm lấy cá thơm ngào ngạt đi lòng vòng trong thôn ưỡn ngực khoe khoang. Ngửi thấy được mùi cá thơm bốn phía, người trong thôn ngạc nhiên không dứt.
Phơi qua hai nắng, cỏ tươi đã thành cỏ khô, Loan Loan tìm bộ quần áo rách rưới nhiều mụn vá của Bách Thủ ra cắt, sau đó cho cỏ khô sạch sẽ vào trong, dùng kim chỉ khâu hai bên lại, lại qua loa may thêm mấy châm vào giữa miếng vải, một mảnh vải lớn tràn đầy cỏ khô được chia thành từng vùng nhỏ do đường chỉ bên trên. Đầu tiên trải một tầng vải bố dưới đáy giỏ trúc, trải cỏ khô lên, sau đó trải thêm cái đệm cỏ khô vừa may, tiếp đó phủ thêm một tầng vải. Sau này, để bánh vào giỏ trúc thì một khe hở cũng không có, có thể giữ ấm cả một buổi sáng.
Tất cả dụng cụ đều đã chuẩn bị xong, sáng hôm sau gà còn chưa gáy, Loan Loan đã rời giường. Nàng lấy bột nở ra, rắc thêm bột mì, rồi cho nước tro vào, nhào nặn bột, theo thường lệ cất bớt một chút vào trong chén. Sau đó thêm các gia vị vào, rồi lại nhào tiếp.
Nhào bột thành hình dáng sợi mảnh dài, chia ra thành từng khúc từng khúc, đặt lên ván gỗ, dùng chày cán bột thành từng miếng bánh tròn tròn. Bách Thủ nhóm lửa, lần đầu tiên làm tốn không nhiều thời gian lắm, tổng cộng làm ra ba mươi cái bánh.
Loan Loan bỏ toàn bộ bánh vào trong giỏ trúc, dùng vải che kỹ. Hai người nhanh chóng ăn xong điểm tâm, sau đó đi chợ.
Đến chợ, vẫn giống như trước, hai người tìm chỗ, Loan Loan bày giỏ trúc ra, lấy ra hai cái bánh để phía trên. Bách Thủ đi đổi thú săn.
Đến giờ Tỵ (9 giờ sáng), trên chợ nhiều người, bề ngoài bánh vàng rực rỡ thật không tệ, hấp dẫn không ít người dừng chân nhìn tới, nhưng không người nào tiến lên hỏi mua.
Loan Loan đứng tại chỗ nhìn người qua lại, thầm nghĩ có nên sử dụng một chút kỹ xảo bán hàng thời hiện đại hay không. Lúc này một phụ nhân nắm tay hài tử đi qua, bánh vàng xốp giòn lập tức hấp dẫn hài tử, hài tử thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bánh, kéo kéo chéo áo của phụ nhân: “Mẹ, con muốn ăn cái đó!”
Phụ nhân và hài tử là người mặc quần áo vải thô bình thường, hẳn cũng là người làm ruộng.
Loan Loan mỉm cười với phụ nhân, nói: “Đại tỷ, bánh vừa xốp vừa thơm, lại nếm thử đi.”
“Bánh này của ngươi là bánh gì vậy?” Phụ nhân nhìn vào giỏ trúc, rất thơm a!
“Đây là bánh hương hành lá.” Loan Loan mỉm cười nói, sau đó cầm bánh, bẻ một miếng nhỏ đưa cho phụ nhân: “Tỷ nếm thử đi, ăn không ngon thì không cần mua đâu.”
Phụ nhân ngẩn người, mua đồ được nếm thử trước thì đây là lần đầu tiên, cầm bánh do dự rồi cũng cắn một miếng.
Cỏ này có tác dụng rất lớn với Loan Loan. Bọn họ không có bếp lò, trước tiên phải làm bánh xong rồi mang ra chợ bán, vì vậy phải giữ bánh này còn nóng cho đến khi ra được phiên chợ, như vậy người mua mới có thể ngửi thấy được mùi thơm. Không có biện pháp tốt, không có danh tiếng, chỉ có thể dùng mùi thơm đặc biệt tới hấp dẫn người qua đường. Mà sau khi cỏ được rửa sạch, phơi khô, Loan Loan định dùng bộ quần áo cũ nát của Bách Thủ bao cỏ khô lại, lót trong giỏ trúc, rồi mới để bánh vào bên trong, như vậy mới giữ được độ ấm lâu.
Lúc hai người vác gùi đi đến bờ sông, trong ruộng có không ít người làm việc kinh ngạc hiếu kì nhìn hai người. Thôn nhỏ, nhà ai có việc mà mọi người không biết? Mấy ngày nay Loan Loan và Bách Thủ xuất hiện trong thôn tần số tăng cao, lực chú ý của mọi người đối với hai người cũng ngày càng tăng!
Chuyện Loan Loan tặng đồ cho nhà Nguyên Bảo mọi người đều biết, tiếp theo lại truyền tới không ít chuyện về Loan Loan và Bách Thủ, tất cả mọi người tò mò hai người ở cách xa ngoài thôn này đang làm chuyện gì?
Trong ruộng, tiếng líu ríu thì thầm thảo luận vang lên.
Mẹ Kim Đản đi tới bên cạnh mẹ Lan Hoa, bát quái: “Tẩu đoán coi bọn họ đang làm gì?”
Mẹ Lan Hoa cẩn thận ghé mắt nhìn nam nhân nhà mình đang làm việc bên trong ruộng, nhỏ giọng nói: “Không biết.” Rồi lại nháy mắt với mẹ Kim Đản, để nàng đừng bát quái với mình những chuyện này, tránh cho về nhà nam nhân lại giáo huấn nàng.
Lúc này chợt nghe thấy mẹ Trường Thọ ở ruộng bên cạnh nói: “Ơ, mặt trời thật mọc hướng tây rồi sao?”
Mẹ Kim Đản lập tức hăng hái bừng bừng tụ tập đi qua: “Thẩm, thẩm nói xem, hắn vác hai gùi cỏ lớn trên lưng làm gì vậy? Chẳng lẽ định nuôi heo?”
“Nhà các ngươi chăn heo còn thích rửa sạch cỏ rồi mới cho ăn hả?” Mẹ Trường Thọ bĩu môi nghiêng mắt nhìn nàng một cái.
Mẹ Kim Đản ha hả lúng túng cười cười: “Thẩm biết bọn họ nhất định đi rửa cỏ? Thế bọn họ định làm gì đây?”
“Ai biết!” Mẹ Trường Thọ nói. Chỉ cần không ảnh hưởng bà, làm chuyện gì cũng được!
“Nghe nói hiện giờ hai người thường xuyên cùng nhau ra chợ, hình như vị kia săn thú rất tốt, đổi được không ít bạc đâu.” Mẹ Kim Đản nói.
“Sao ngươi biết rõ người ta đổi được không ít bạc?” Mẹ Trường Thọ liếc nhìn nàng một cái, rồi bĩu môi: “Bạc nhiều hơn nữa thì thế nào? Nếu mất mạng thì cũng thành công toi.”
Lúc này, “bịch!” một tiếng, mẹ Bảo Sơn ở ruộng bên cạnh ném cái cuốc mình đang cầm trên tay, lớn tiếng quát nhi tử nhà mình: “Bảo Sơn, con đến làm bên này, tai ta bị huyên náo đến đau rồi! Có con muỗi rảnh rỗi thấy sợ.” Nói xong, đi tới bờ ruộng đối diện ngồi xuống.
Mẹ Trường Thọ giận trừng mắt, hừ lạnh một tiếng.
Một lát sau, Loan Loan và Bách Thủ vác một gùi cỏ đi lướt qua đồng ruộng. Sau khi cỏ ướt thì thể tích cũng giảm bớt, Loan Loan gộp hai gùi cỏ vào một gùi lớn, Bách Thủ vác gùi ở sau lưng, Loan Loan đi sau đỡ phụ, như vậy sức nặng của cỏ ướt gần như rơi vào trên người Bách Thủ.
Mọi người thấy gùi tí tách nhỏ nước thành một lằn trên đường đi thì trợn mắt há hốc mồm!
Hai người này thật sự đi rửa cỏ!
Một lúc sau, mẹ Kim Đản ha hả cười lên, hai kẻ ngốc này! Những người khác cũng có chút buồn cười.
Loan Loan nghe thấy tiếng cười phía sau thì bĩu môi, cười đi, các người cứ nhiệt tình cười đi, chờ ta kiếm được bạc xem lúc đó các người còn cười được nữa không?
Vương Bảo Sơn nhìn thân ảnh Bách Thủ dần dần biến mất thì lắc đầu, đáng tiếc.
Mà mẹ Bảo Sơn không giống như mấy người mẹ Kim Đản chê cười hai người Loan Loan. Bà nhìn thấy mấy người bên cạnh cười không ngừng thì cực kỳ không vừa mắt, không khỏi chế giễu: “Người đầu óc đần không đáng sợ, đáng sợ là người có tâm tư ác độc.”
Tiếng cười bên cạnh đột nhiên ngừng bặt.
Mẹ Kim Đản e ngại mẹ Bảo Sơn là trưởng bối nên không tiện đáp trả. Mẹ Lan Hoa vì nam nhân nhà mình nên cũng không dám mở miệng. Nhưng khác với hai người, mẹ Trường Thọ có bối phận lớn hơn lại không thuận theo: “Hừ, nhân sinh vốn không phân chia người tốt, người xấu. Người ác cũng phải xem là đối với người nào. Nhưng nếu có người quá vô sỉ, thì ngay cả quỷ thần thấy cũng muốn đi đường vòng.”
“Mụ già chết bầm, mụ nói ai đó?” Mẹ Bảo Sơn thoáng cái trèo lên bờ ruộng đứng, trợn mắt nói.
“Ha, ha, ta không chỉ đích danh, ai là người vô sỉ thì tự đứng ra hà.” Mẹ Trường Thọ gào to với hai bên trái phải, đồng thời không ngừng quét mắt xung quanh.
Mấy người mẹ Kim Đản đều yên lặng cúi đầu làm việc, không người nào nói tiếp.
“Ai vô sỉ? Ta vô sỉ? Lão bà tử ta còn chưa vô sỉ như ngươi đâu! Suốt ngày không có chuyện gì căng cái lưỡi đi nói này nói nọ, trong thôn này có ai dài lưỡi hơn ngươi, ta thấy ngươi không chỉ vô sỉ, mà còn nhiều chuyện, một bó tuổi to rồi còn phải gánh cái danh này, ngươi không biết xấu hổ sao….” Mẹ Bảo Sơn liếc xéo mẹ Trường Thọ, khinh bỉ nói.
Vừa nghe lời này, mẹ Trường Thọ lập tức giơ chân: “Ngươi lão thái bà chết bầm kia, ngươi mắng ai, ngươi đừng suốt ngày giả bộ đứng đắn, giả bộ làm người tốt, ta xem ngươi chừng nào lộ cái đuôi hồ ly ra…”
“Ngươi là lão bà nhiều chuyện…”
“Ngươi lão hồ ly…”
Hai lão thái bà hơn năm mươi tuổi chống thắt lưng đứng trong ruộng mắng nhau…
Về đến nhà, Loan Loan tìm cái sàng trải cỏ ra phơi, hạt tiêu đã khô hoàn toàn, dùng túi đựng vào, quả ớt treo dưới mái hiên cũng phơi khô đến tám phần. Bách Thủ mang hạt cải đã mua ra vườn rau vun trồng.
Hai ngày này mỗi ngày Bách Thủ vẫn lên núi săn thú. Sau khi Lai Sinh ăn xong hai lần, liền thăm dò được thời gian nấu ăn mỗi ngày của Loan Loan, mỗi lần đều tới đúng lúc. Có đôi khi hắn sẽ xuống sông xiên cá, sau đó cầm lấy cá thơm ngào ngạt đi lòng vòng trong thôn ưỡn ngực khoe khoang. Ngửi thấy được mùi cá thơm bốn phía, người trong thôn ngạc nhiên không dứt.
Phơi qua hai nắng, cỏ tươi đã thành cỏ khô, Loan Loan tìm bộ quần áo rách rưới nhiều mụn vá của Bách Thủ ra cắt, sau đó cho cỏ khô sạch sẽ vào trong, dùng kim chỉ khâu hai bên lại, lại qua loa may thêm mấy châm vào giữa miếng vải, một mảnh vải lớn tràn đầy cỏ khô được chia thành từng vùng nhỏ do đường chỉ bên trên. Đầu tiên trải một tầng vải bố dưới đáy giỏ trúc, trải cỏ khô lên, sau đó trải thêm cái đệm cỏ khô vừa may, tiếp đó phủ thêm một tầng vải. Sau này, để bánh vào giỏ trúc thì một khe hở cũng không có, có thể giữ ấm cả một buổi sáng.
Tất cả dụng cụ đều đã chuẩn bị xong, sáng hôm sau gà còn chưa gáy, Loan Loan đã rời giường. Nàng lấy bột nở ra, rắc thêm bột mì, rồi cho nước tro vào, nhào nặn bột, theo thường lệ cất bớt một chút vào trong chén. Sau đó thêm các gia vị vào, rồi lại nhào tiếp.
Nhào bột thành hình dáng sợi mảnh dài, chia ra thành từng khúc từng khúc, đặt lên ván gỗ, dùng chày cán bột thành từng miếng bánh tròn tròn. Bách Thủ nhóm lửa, lần đầu tiên làm tốn không nhiều thời gian lắm, tổng cộng làm ra ba mươi cái bánh.
Loan Loan bỏ toàn bộ bánh vào trong giỏ trúc, dùng vải che kỹ. Hai người nhanh chóng ăn xong điểm tâm, sau đó đi chợ.
Đến chợ, vẫn giống như trước, hai người tìm chỗ, Loan Loan bày giỏ trúc ra, lấy ra hai cái bánh để phía trên. Bách Thủ đi đổi thú săn.
Đến giờ Tỵ (9 giờ sáng), trên chợ nhiều người, bề ngoài bánh vàng rực rỡ thật không tệ, hấp dẫn không ít người dừng chân nhìn tới, nhưng không người nào tiến lên hỏi mua.
Loan Loan đứng tại chỗ nhìn người qua lại, thầm nghĩ có nên sử dụng một chút kỹ xảo bán hàng thời hiện đại hay không. Lúc này một phụ nhân nắm tay hài tử đi qua, bánh vàng xốp giòn lập tức hấp dẫn hài tử, hài tử thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bánh, kéo kéo chéo áo của phụ nhân: “Mẹ, con muốn ăn cái đó!”
Phụ nhân và hài tử là người mặc quần áo vải thô bình thường, hẳn cũng là người làm ruộng.
Loan Loan mỉm cười với phụ nhân, nói: “Đại tỷ, bánh vừa xốp vừa thơm, lại nếm thử đi.”
“Bánh này của ngươi là bánh gì vậy?” Phụ nhân nhìn vào giỏ trúc, rất thơm a!
“Đây là bánh hương hành lá.” Loan Loan mỉm cười nói, sau đó cầm bánh, bẻ một miếng nhỏ đưa cho phụ nhân: “Tỷ nếm thử đi, ăn không ngon thì không cần mua đâu.”
Phụ nhân ngẩn người, mua đồ được nếm thử trước thì đây là lần đầu tiên, cầm bánh do dự rồi cũng cắn một miếng.