Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Giọng bà mối Vương bởi vì cố ý đề cao nên có chút chói tai. Thấy bà ta nhiệt tình khác hẳn ngày thường, Loan Loan nghĩ đến tình cảnh mấy ngày trước bà mối Vương và mẹ Lan Hoa gặp mình bên cạnh ruộng tránh như ôn thần, bên người không khỏi có một trận gió lạnh đảo qua.
“Nhị muội tử đi chợ sao?” bà mối Vương đi tới bên cạnh Loan Loan cười hỏi.
Mắt Loan Loan nhìn nếp nhăn trên mặt bà ta, khóe miệng kéo kéo nói: “Đúng vậy!”
“Đi bán gì vậy? Hình như rất nặng thì phải?” bà mối Vương làm như hàn huyên tâm sự với chị em, cười hỏi, ánh mắt láo liên như trộm nhìn vào giỏ trúc trên lưng Bách Thủ. Đáng tiếc Bách Thủ đi quá nhanh, trên giỏ lại che vải nên không thấy được gì.
Đôi mắt Loan Loan cong lên, nói đúng sự thật: “Bán bánh.” Hóa ra là chuyện bát quái!
Nghe Loan Loan trả lời, bà mối Vương như có điều suy nghĩ, mãi cho đến hai người ra khỏi thôn bà ta mới đi về hướng ruộng nhà mình.
Trên đường đi chợ hai người gặp được Lai Sinh đang ngồi ven đường chờ.
Loan Loan hiếu kỳ, rõ ràng ba người cùng nhau xuống núi, sao Lai Sinh lại đi trước bọn họ được? Nhưng nhìn Bách Thủ không kinh ngạc chút nào, đoán chừng Lai Sinh rẽ vào đường nhỏ.
Đợi đến chợ, Bách Thủ theo thường lệ đi quán rượu trước. Loan Loan mở sạp bán bánh, vẫn lấy ra hai cái bánh để phía trên, nhưng không hấp dẫn được người đi đường. Lai Sinh nhìn chằm chằm vào bánh trên mặt giỏ rồi liếm liếm miệng, sau đó dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Loan Loan.
Loan Loan quay mặt đi, giả bộ không nhìn thấy. Nàng chưa bán được một đồng nào, tên này đã ăn hết ba cái, hiện tại lại muốn ăn sao? Trừ đi tiền vốn bột mì, tiền mỡ, ớt không cần tiền, nhưng cũng cần tính phí người làm chứ, đúng không? Mỗi ngày dậy sớm phải có phí vất vả nữa chứ? Nếu mỗi ngày đều cho tên này ăn như vậy, nàng còn kiếm tiền cái rắm.
Thấy Loan Loan không để ý tới hắn, Lai Sinh tiếp tục dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào hương bánh, làm như hắn chọn trúng vợ không bằng.
Không tới một lúc, Bách Thủ đã từ quán rượu trở lại, bánh không ai mua, tất cả mọi người đều đứng đây cũng không tốt. Loan Loan bảo Bách Thủ đi mua chút đồ dùng trong nhà, lại mua thêm chút bột mì. Mà Lai sinh không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Mặt trời lên cao, trong chợ từ từ cũng nhiều người hơn, trên đường người đến người đi, hai bên đường phố bày đầy các sạp hàng.
Lai Sinh đầu đầy mồ hôi chạy về, thấy bánh vàng rộm, nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Loan Loan.
Loan Loan liếc hắn một cái, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, hay là thử xem?
Nàng liền nói với Lai Sinh: “Phải bán bánh xong chúng ta mới có thể về nhà. Ngươi tới hét, đợi lát nữa bán được, ta mua mấy xâu mứt quả cho ngươi ăn.”
Nghe vậy, ánh mắt Lai Sinh lập tức sáng ngời, không khỏi liếm liếm môi, nghĩ đến mùi vị chua chua ngọt ngọt kia, mắt lộ ra thần sắc kỳ vọng. Dừng một chút, hắn gãi gãi đầu, nói: “Nhưng, ta không biết hét.”
Loan Loan liếc nhìn hắn: “Bán bánh ngươi cũng không biết?”
Vô luận người thời đại nào, hét to là thủ đoạn bán hàng thông thường, nhưng đứng trên đường cái hét, nàng vẫn hơi xấu hổ, kẻ ngốc có lẽ không biết ngượng đâu ha?
Quả nhiên bị Loan Loan nói khích, nghĩ đến vị chua ngọt của xâu mứt quả, Lai Sinh chống hai tay xuống, giương cằm lên, hướng ra ngoài đường cái, rướn cổ cứng ngắc rống to một câu: “BÁN BÁNH…”
Âm thanh đột ngột bộc phát khiến tim mọi người nhảy dựng. Tay Loan Loan đang đặt trên gùi mém chút nữa trượt xuống. Không quan tâm ánh mắt bất mãn của mọi người, Lai Sinh lại cao giọng hét: “BÁN BÁNH, BÁN BÁNH…!” Xong, quay đầu lại vươn tay với nàng, nói: “Ta hét rồi, ta muốn ăn bánh!”
Khóe miệng Loan Loan co rút. Bặm miệng, quét mắt nhìn mọi người bốn phía đang ngây người.
Kẻ ngốc quả nhiên không đáng tin cậy!
Lai Sinh sống ở đây hơn hai mươi năm nên có không ít người biết hắn, nhất thời mọi người đều “hứ” một tiếng, có người thầm nói: “Kẻ ngốc cũng biết bán bánh rồi sao?”
Cũng có người giễu cợt hắn: “Lai Sinh, Lai Sinh, trời sắp rét lạnh, cá trong sông sắp ngủ đông rồi, ngươi không đi bắt cá mà chạy tới đây bán bánh làm gì?”
“Cá mới không thèm ngủ đông. Hừ, muốn hù ta à!” Lai Sinh quệt miệng âm thầm nói một câu.
Thấy hắn không nói lời nào, mọi người ha hả cười rộ lên, người nọ lại nói: “Lai Sinh, hôm nay lại phạm lỗi gì rồi? Bị ông nội ngươi phạt đứng chợ sao?”
Lai Sinh trừng mắt, mặt trắng nõn nghẹn đỏ lên, cổ cứng ngắc gào to: “Ta mới không phạm lỗi! Ta thật sự bán bánh…” Vừa nói vừa cầm một cái bánh trong giỏ giơ lên, đưa hai tay bẻ bánh, một làn hương bánh thơm toả ra bốn phía lẫn với mùi thơm của hành lá, làm cho người người ngửi thấy lập tức có cảm giác muốn nếm thử ngay.
Thấy mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, Lai Sinh giương cằm đắc chí híp mắt há hốc mồm nhìn lăm lăm về phía tay phải, cầm nửa cái bánh cắn một ngụm, sau đó ăn say sưa!
Loan Loan xoa trán, được rồi, là nàng làm bậy. Nàng thừa nhận mình không giả trang làm ác bá được, bảo hắn phun bánh trong miệng ra là chuyện không thể nào. Nhưng mà chuyện hắn làm cũng có chút hữu dụng. Bởi vì mọi người ngửi được mùi bánh thơm và thấy hành động của Lai Sinh nên đã sớm vây quanh tới đây.
Thả lỏng ý nghĩ đen tối trong lòng, Loan Loan mỉm cười bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ bánh nhà mình.
“… Hương bánh hai văn tiền một cái, vừa thơm vừa xốp, độc nhất vô nhị, chỗ khác không mua được đây…”
Khi Bách Thủ mua được đồ về đã thấy trước mặt giỏ trúc vây quanh khá nhiều người, Loan Loan đang bận rộn gói bánh, Lai Sinh cầm bánh đứng bên cạnh ăn đến mặt mày rạng rỡ.
Chờ bán xong bánh đã là buổi trưa, lại không thấy thân ảnh Lai Sinh đâu. Nhìn bốn phía cũng không thấy người.
Bách Thủ liền nói: “Chúng ta về trước đi, hắn tự biết về nhà.”
Thử nghĩ cũng đúng, Lai Sinh quen thuộc chỗ này hơn nàng nhiều. Hai người thu dọn đồ đạc ra khỏi chợ. Cộng thêm bạc đổi thú săn, hôm nay lại thu được mấy trăm văn.
Về đến nhà, Loan Loan lại mang vải ủ bánh ra ngoài giặt sạch. Bách Thủ nấu cơm. Ăn xong bữa trưa, hai người lên núi. Hôm nay Bách Thủ không săn thú, bởi vì trong núi đã có nhiều măng lớn rồi. Có Bách Thủ hỗ trợ, nhanh chóng đào được đầy một gùi. Trên đường về nhà bắt được một con gà rừng sống, ném gà rừng vào chuồng gà liền thấy thỏ rừng nằm trong ổ không nhúc nhích.
Nàng không có kinh nghiệm chăn nuôi gì, liền hỏi Bách Thủ: “Chàng nói xem, có phải nó bị bệnh hay không?” Thời này có bác sỹ thú y sao?
Bách Thủ liếc nhìn thỏ rừng trong ổ, nói: “Thật không khỏe, hôm nào ta đem bán đi vậy!”
Loan Loan thầm nghĩ đáng tiếc, thời thỏ này không nhiều như gà, nếu như nàng có thể tự mình nuôi một ổ thỏ rồi mang đi bán, chắc chắn bán được giá cao hơn gà. Nhưng quả thật thỏ không dễ nuôi. Rõ ràng là động vật hoang dã, sao vào tay nàng thì không sống nổi chứ?
Đến chạng vạng tối, quả nhiên Lai Sinh lại tới nữa. Đầu tiên hắn chạy vào nhà chính, sau đó lại chạy đến phòng bếp, thấy không có đồ ăn, lúc này mới đi ra sân.
Loan Loan kỳ quái, nàng đi vào nhà chính, ngoài ý muốn thấy hai quả trứng gà trên bàn, thử nghĩ từ lúc đến nơi này ngay cả thịt nàng cũng không được ăn qua một bữa ngon, chứ đừng nói đến trứng gà, nhất thời miệng có chút thèm. Không biết trứng gà này ở đâu ra.
Loan Loan đi ra sân, hỏi Lai Sinh: “Trứng gà này ngươi lấy ở đâu vậy?”
Mắt Lai Sinh nhìn trứng gà trên tay Loan Loan, nhếch miệng cười một tiếng: “Hì hì, nhặt được ở bờ sông đó!”
Loan Loan nghi ngờ: “Ở bờ sông có thể nhặt được trứng gà sao?” Kể cả gà rừng cũng sẽ không ra bờ sông, trừ phi nó muốn bị ướt sũng!
“À, không phải bờ sông, là trong ổ gà đó.” Lai Sinh vội vàng biện bạch nói.
Đầu Loan Loan đầy hắc tuyến: “Đương nhiên trứng gà phải ở trong ổ gà, ta hỏi ngươi nhặt ở ổ gà chỗ nào?”
“Nhặt ở ổ gà ven đường…” Ánh mắt Lai Sinh nhìn bốn phía, nắm đầu mình suy nghĩ hồi lâu nghẹn ra một câu như vậy.
Loan Loan liếc xéo hắn, coi nàng là người ngu à?
Lai Sinh bị nàng nhìn chằm chằm buồn bực thả tay trên đầu xuống, cầm nhánh cây ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn lung tung, vẻ mặt đau khổ chề môi, vừa giống như bị ủy khuất lại vừa như cố gắng kiếm cớ thích hợp.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền tới tiếng bước chân dồn dập, từ trên sườn núi có một người chạy tới, ba bước làm thành hai bước vội vàng chạy tới bên ngoài viện, thở hồng hộc nhìn chằm chằm Lai Sinh đang ngồi trong sân.
Lai Sinh vừa nhìn thấy lập tức đứng lên, trước tiên đoạt lấy trứng gà trong tay Loan Loan, che vào ngực.
“Nhị muội tử đi chợ sao?” bà mối Vương đi tới bên cạnh Loan Loan cười hỏi.
Mắt Loan Loan nhìn nếp nhăn trên mặt bà ta, khóe miệng kéo kéo nói: “Đúng vậy!”
“Đi bán gì vậy? Hình như rất nặng thì phải?” bà mối Vương làm như hàn huyên tâm sự với chị em, cười hỏi, ánh mắt láo liên như trộm nhìn vào giỏ trúc trên lưng Bách Thủ. Đáng tiếc Bách Thủ đi quá nhanh, trên giỏ lại che vải nên không thấy được gì.
Đôi mắt Loan Loan cong lên, nói đúng sự thật: “Bán bánh.” Hóa ra là chuyện bát quái!
Nghe Loan Loan trả lời, bà mối Vương như có điều suy nghĩ, mãi cho đến hai người ra khỏi thôn bà ta mới đi về hướng ruộng nhà mình.
Trên đường đi chợ hai người gặp được Lai Sinh đang ngồi ven đường chờ.
Loan Loan hiếu kỳ, rõ ràng ba người cùng nhau xuống núi, sao Lai Sinh lại đi trước bọn họ được? Nhưng nhìn Bách Thủ không kinh ngạc chút nào, đoán chừng Lai Sinh rẽ vào đường nhỏ.
Đợi đến chợ, Bách Thủ theo thường lệ đi quán rượu trước. Loan Loan mở sạp bán bánh, vẫn lấy ra hai cái bánh để phía trên, nhưng không hấp dẫn được người đi đường. Lai Sinh nhìn chằm chằm vào bánh trên mặt giỏ rồi liếm liếm miệng, sau đó dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Loan Loan.
Loan Loan quay mặt đi, giả bộ không nhìn thấy. Nàng chưa bán được một đồng nào, tên này đã ăn hết ba cái, hiện tại lại muốn ăn sao? Trừ đi tiền vốn bột mì, tiền mỡ, ớt không cần tiền, nhưng cũng cần tính phí người làm chứ, đúng không? Mỗi ngày dậy sớm phải có phí vất vả nữa chứ? Nếu mỗi ngày đều cho tên này ăn như vậy, nàng còn kiếm tiền cái rắm.
Thấy Loan Loan không để ý tới hắn, Lai Sinh tiếp tục dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào hương bánh, làm như hắn chọn trúng vợ không bằng.
Không tới một lúc, Bách Thủ đã từ quán rượu trở lại, bánh không ai mua, tất cả mọi người đều đứng đây cũng không tốt. Loan Loan bảo Bách Thủ đi mua chút đồ dùng trong nhà, lại mua thêm chút bột mì. Mà Lai sinh không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Mặt trời lên cao, trong chợ từ từ cũng nhiều người hơn, trên đường người đến người đi, hai bên đường phố bày đầy các sạp hàng.
Lai Sinh đầu đầy mồ hôi chạy về, thấy bánh vàng rộm, nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Loan Loan.
Loan Loan liếc hắn một cái, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, hay là thử xem?
Nàng liền nói với Lai Sinh: “Phải bán bánh xong chúng ta mới có thể về nhà. Ngươi tới hét, đợi lát nữa bán được, ta mua mấy xâu mứt quả cho ngươi ăn.”
Nghe vậy, ánh mắt Lai Sinh lập tức sáng ngời, không khỏi liếm liếm môi, nghĩ đến mùi vị chua chua ngọt ngọt kia, mắt lộ ra thần sắc kỳ vọng. Dừng một chút, hắn gãi gãi đầu, nói: “Nhưng, ta không biết hét.”
Loan Loan liếc nhìn hắn: “Bán bánh ngươi cũng không biết?”
Vô luận người thời đại nào, hét to là thủ đoạn bán hàng thông thường, nhưng đứng trên đường cái hét, nàng vẫn hơi xấu hổ, kẻ ngốc có lẽ không biết ngượng đâu ha?
Quả nhiên bị Loan Loan nói khích, nghĩ đến vị chua ngọt của xâu mứt quả, Lai Sinh chống hai tay xuống, giương cằm lên, hướng ra ngoài đường cái, rướn cổ cứng ngắc rống to một câu: “BÁN BÁNH…”
Âm thanh đột ngột bộc phát khiến tim mọi người nhảy dựng. Tay Loan Loan đang đặt trên gùi mém chút nữa trượt xuống. Không quan tâm ánh mắt bất mãn của mọi người, Lai Sinh lại cao giọng hét: “BÁN BÁNH, BÁN BÁNH…!” Xong, quay đầu lại vươn tay với nàng, nói: “Ta hét rồi, ta muốn ăn bánh!”
Khóe miệng Loan Loan co rút. Bặm miệng, quét mắt nhìn mọi người bốn phía đang ngây người.
Kẻ ngốc quả nhiên không đáng tin cậy!
Lai Sinh sống ở đây hơn hai mươi năm nên có không ít người biết hắn, nhất thời mọi người đều “hứ” một tiếng, có người thầm nói: “Kẻ ngốc cũng biết bán bánh rồi sao?”
Cũng có người giễu cợt hắn: “Lai Sinh, Lai Sinh, trời sắp rét lạnh, cá trong sông sắp ngủ đông rồi, ngươi không đi bắt cá mà chạy tới đây bán bánh làm gì?”
“Cá mới không thèm ngủ đông. Hừ, muốn hù ta à!” Lai Sinh quệt miệng âm thầm nói một câu.
Thấy hắn không nói lời nào, mọi người ha hả cười rộ lên, người nọ lại nói: “Lai Sinh, hôm nay lại phạm lỗi gì rồi? Bị ông nội ngươi phạt đứng chợ sao?”
Lai Sinh trừng mắt, mặt trắng nõn nghẹn đỏ lên, cổ cứng ngắc gào to: “Ta mới không phạm lỗi! Ta thật sự bán bánh…” Vừa nói vừa cầm một cái bánh trong giỏ giơ lên, đưa hai tay bẻ bánh, một làn hương bánh thơm toả ra bốn phía lẫn với mùi thơm của hành lá, làm cho người người ngửi thấy lập tức có cảm giác muốn nếm thử ngay.
Thấy mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, Lai Sinh giương cằm đắc chí híp mắt há hốc mồm nhìn lăm lăm về phía tay phải, cầm nửa cái bánh cắn một ngụm, sau đó ăn say sưa!
Loan Loan xoa trán, được rồi, là nàng làm bậy. Nàng thừa nhận mình không giả trang làm ác bá được, bảo hắn phun bánh trong miệng ra là chuyện không thể nào. Nhưng mà chuyện hắn làm cũng có chút hữu dụng. Bởi vì mọi người ngửi được mùi bánh thơm và thấy hành động của Lai Sinh nên đã sớm vây quanh tới đây.
Thả lỏng ý nghĩ đen tối trong lòng, Loan Loan mỉm cười bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ bánh nhà mình.
“… Hương bánh hai văn tiền một cái, vừa thơm vừa xốp, độc nhất vô nhị, chỗ khác không mua được đây…”
Khi Bách Thủ mua được đồ về đã thấy trước mặt giỏ trúc vây quanh khá nhiều người, Loan Loan đang bận rộn gói bánh, Lai Sinh cầm bánh đứng bên cạnh ăn đến mặt mày rạng rỡ.
Chờ bán xong bánh đã là buổi trưa, lại không thấy thân ảnh Lai Sinh đâu. Nhìn bốn phía cũng không thấy người.
Bách Thủ liền nói: “Chúng ta về trước đi, hắn tự biết về nhà.”
Thử nghĩ cũng đúng, Lai Sinh quen thuộc chỗ này hơn nàng nhiều. Hai người thu dọn đồ đạc ra khỏi chợ. Cộng thêm bạc đổi thú săn, hôm nay lại thu được mấy trăm văn.
Về đến nhà, Loan Loan lại mang vải ủ bánh ra ngoài giặt sạch. Bách Thủ nấu cơm. Ăn xong bữa trưa, hai người lên núi. Hôm nay Bách Thủ không săn thú, bởi vì trong núi đã có nhiều măng lớn rồi. Có Bách Thủ hỗ trợ, nhanh chóng đào được đầy một gùi. Trên đường về nhà bắt được một con gà rừng sống, ném gà rừng vào chuồng gà liền thấy thỏ rừng nằm trong ổ không nhúc nhích.
Nàng không có kinh nghiệm chăn nuôi gì, liền hỏi Bách Thủ: “Chàng nói xem, có phải nó bị bệnh hay không?” Thời này có bác sỹ thú y sao?
Bách Thủ liếc nhìn thỏ rừng trong ổ, nói: “Thật không khỏe, hôm nào ta đem bán đi vậy!”
Loan Loan thầm nghĩ đáng tiếc, thời thỏ này không nhiều như gà, nếu như nàng có thể tự mình nuôi một ổ thỏ rồi mang đi bán, chắc chắn bán được giá cao hơn gà. Nhưng quả thật thỏ không dễ nuôi. Rõ ràng là động vật hoang dã, sao vào tay nàng thì không sống nổi chứ?
Đến chạng vạng tối, quả nhiên Lai Sinh lại tới nữa. Đầu tiên hắn chạy vào nhà chính, sau đó lại chạy đến phòng bếp, thấy không có đồ ăn, lúc này mới đi ra sân.
Loan Loan kỳ quái, nàng đi vào nhà chính, ngoài ý muốn thấy hai quả trứng gà trên bàn, thử nghĩ từ lúc đến nơi này ngay cả thịt nàng cũng không được ăn qua một bữa ngon, chứ đừng nói đến trứng gà, nhất thời miệng có chút thèm. Không biết trứng gà này ở đâu ra.
Loan Loan đi ra sân, hỏi Lai Sinh: “Trứng gà này ngươi lấy ở đâu vậy?”
Mắt Lai Sinh nhìn trứng gà trên tay Loan Loan, nhếch miệng cười một tiếng: “Hì hì, nhặt được ở bờ sông đó!”
Loan Loan nghi ngờ: “Ở bờ sông có thể nhặt được trứng gà sao?” Kể cả gà rừng cũng sẽ không ra bờ sông, trừ phi nó muốn bị ướt sũng!
“À, không phải bờ sông, là trong ổ gà đó.” Lai Sinh vội vàng biện bạch nói.
Đầu Loan Loan đầy hắc tuyến: “Đương nhiên trứng gà phải ở trong ổ gà, ta hỏi ngươi nhặt ở ổ gà chỗ nào?”
“Nhặt ở ổ gà ven đường…” Ánh mắt Lai Sinh nhìn bốn phía, nắm đầu mình suy nghĩ hồi lâu nghẹn ra một câu như vậy.
Loan Loan liếc xéo hắn, coi nàng là người ngu à?
Lai Sinh bị nàng nhìn chằm chằm buồn bực thả tay trên đầu xuống, cầm nhánh cây ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn lung tung, vẻ mặt đau khổ chề môi, vừa giống như bị ủy khuất lại vừa như cố gắng kiếm cớ thích hợp.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền tới tiếng bước chân dồn dập, từ trên sườn núi có một người chạy tới, ba bước làm thành hai bước vội vàng chạy tới bên ngoài viện, thở hồng hộc nhìn chằm chằm Lai Sinh đang ngồi trong sân.
Lai Sinh vừa nhìn thấy lập tức đứng lên, trước tiên đoạt lấy trứng gà trong tay Loan Loan, che vào ngực.