Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Bà chủ nói: “Đây là vải bông mịn, tính chất rất tốt, bảy trăm văn một xếp.”
Mắc như vậy! Trên người Tống Tân Đồng tổng cộng cũng chỉ có bốn trăm hai mươi văn tiền.
Bà chủ tựa như nhìn thấu Tống Tân Đồng quẫn bách, giải thích: “Dám hỏi cô nương là làm quần áo cho trưởng bối trong nhà hay là làm cho mình?”
“Làm cho đệ đệ.” Tống Tân Đồng trả lời, “Bộ dáng năm tuổi, rất nhỏ gầy.”
“Mùa mặc áo ngắn bình thường là đủ rồi, nếu so sánh đứa nhỏ bộ dáng nhỏ gầy ba thước có thể làm hai ba cái mặc vào.” Bà chủ cầm vải bông lên đưa cho Tống Tân Đồng, “Ta cảm thấy cô nương chọn loại vải này tương đối khá, mềm mại hơn so với vải bố, hơn nữa cũng chịu mòn, tiểu hài tử bốn năm tuổi chính là lúc quần áo nhanh mòn, mua quần áo tốt hơn nữa cũng không chịu nổi bọn chúng mài.”
Tống Tân Đồng tán đồng gật đầu, lại sờ sờ vải bông, bình thường.
“Hơn nữa mua loại vải bông này so sánh tính toán, bốn trăm văn một xếp có thể làm tốt nhiều bộ quần áo, cô nương ngươi cũng có thể làm cho mình một bộ.” Bà chủ nói.
Tống Tân Đồng vẫn còn có chút do dự, hướng nhìn các loại vải khác, phát hiện trong tiệm vải phần nhiều là màu trắng, màu xanh hoặc là màu lam, màu đỏ, màu có chút đơn điệu, nhuộm cũng tương đối kém, hơi khá hơn là vải lụa, chẳng qua nàng cũng không để mắt.
“Chỉ có vài loại màu này?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Đúng vậy, chỗ này của ta màu trừ so ra thiếu với đại thêu trang bên ngoài thì so với các tiệm vải khác nhiều hơn vài màu.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, mặc dù màu không phong phú cho lắm nhưng tiền trong tay nàng cũng chỉ có thể mua những thứ này, đáy lòng tính toán giá một chút, “Vậy cho ta sáu xích màu xanh đi.”
Trước làm cho cặp song sinh mỗi người một bộ, nếu còn thừa lại làm cho mình một bộ.
“Được đây.” Bà chủ lưu loát gói vải tốt, đơn giản cột lại một chút, “Có muốn đồ may vá không?”
“Không cần, đồ may vá trong nhà có.” Tống Tân Đồng nhớ là có, hình như đặt trong ngăn kéo nhỏ nào đó.
“Vậy được, tổng cộng một trăm tám mươi văn tiền.” Bà chủ đã rất nhanh đem giá tính xong rồi.
Tống Tân Đồng đếm đếm tiền đồng, đưa một trăm tám mươi văn tiền qua, “Bà chủ, ngươi đếm một chút.”
Bà chủ đếm một chút, “Cô nương đi thong thả.”
Từ tiệm vải đi ra, Tống Tân Đồng chạy thẳng tới cửa hàng quan muối, giá quan muối so với giá thịt heo còn quý hơn, hai mươi lăm văn một cân. Tống Tân Đồng chỉ mua mười lăm văn tiền, sau đó lại đi đến chợ bán thức ăn, lại tìm tới bà chủ bán thịt mua ba cân mỡ lá, vì mua nhiều hơn, bà chủ còn cho nàng một cái bao tử heo.
Sau khi cảm tạ xong, Tống Tân Đồng đeo giỏ đi về hướng cửa thành, vừa tới giờ ngọ, cửa huyện thành không có người nào phải về thôn nữa, nàng chỉ có thể đeo giỏ đi bộ trở lại, may mắn giỏ đã trống không, đeo cũng không phí sức.
Mặt trời giờ ngọ đã sắp đến đỉnh, phơi khô đến làm lòng người hoang mang rối loạn, Tống Tân Đồng hái một chút lá cây khô làm cái mũ rơm, lắc lư đi tới.
“Vải một trăm tám mươi văn, muối mười lăm, mỡ lá năm mươi bốn văn, tổng cộng tiêu hai trăm bốn mươi chín văn, còn dư lại một trăm bảy mươi mốt văn.” Tống Tân Đồng vừa đi vừa nói, “Thật nghèo a, lúc nào mới có thể giàu lên a?”
Bây giờ người ta cho mấy cái bánh bao, một cái bao tử heo, nàng cũng cao hứng muốn chết, thực sự là càng sống lại càng xót xa trong lòng!
Đi không đầy một lát, một chiếc xe ngựa kiểu dáng đơn giản chạy ngang qua chỗ Tống Tân Đồng, nàng tha thiết mong chờ nhìn cái thùng xe ngựa, xe ngựa cổ đại này giống như Ferrari thời hiện đại, mặc dù đây là bản cấp thấp, nhưng vẫn là rất hâm mộ.
Thái dương treo trên đỉnh, đi gần hai canh giờ mới về thôn, nàng không có đi đường nhỏ đá xanh chính giữa thôn mà là đi đường nhỏ đá vụn dọc theo bên cạnh ngoại vi dòng suối nhỏ của thôn, chậm rì rì về nhà, chưa đi xa lắm liền nghe thấy trận trận tiếng đọc sách.
Tống Tân Đồng nhìn theo hướng tiếng đọc sách, xa xa có thể nhìn thấy một cái nhà, năm gian nhà ngói gạch xanh, mặc dù có chút rách nát nhưng so với nhà các hộ gia đình khác trong thôn vẫn khí phái hơn.
Đó chính là nhà Lục tú tài trong thôn?
Nghĩ đến học đường Trương đại thúc nói ngày đó, Tống Tân Đồng do dự một chút liền đi đến chỗ nhà ngói xanh, đi một lúc lâu mới đi tới bên ngoài học đường.
Đến gần mới phát giác ra căn nhà ngói xanh này được xây rất đặc biệt, chính diện là hai gian học đường lớn, sau khi đi vào một bên cửa viện mới là chỗ ở, nơi ở và học đường tách ra, không quấy rầy nhau.
Chỗ nghỉ ngơi sân phía ngoài học đường cũng được chỉnh đốn rất bằng phẳng, bên trên cũng có vài bụi anh đào, còn có hai cây hoa quế, cây râm mát, vài cái bàn đá cung cấp chỗ ngồi cho các học sinh lúc chơi đùa.
Lúc này chính là buổi chiều đầu giờ thân, còn chưa tan học, trong học đường thưa thớt có chừng mười hai tiểu hài tử đang ngồi, gật gù đắc ý đọc Tam tự kinh: “Nhân chi sơ, tính bản thiện…”
Có thể đưa đứa nhỏ đến đọc sách đều là những người gia cảnh tương đối giàu có một chút trong thôn hoặc là mấy thôn kế bên lân cận, hơn nữa còn mới nhập học không lâu cho nên người còn ít hơn, nghĩ lại sau này sẽ có nhiều đứa nhỏ tới hơn.
Tống Tân Đồng nằm sấp ở trên bệ cửa sổ, hướng vào trong học đường nhìn lại, phát hiện bên trong không có phu tử, chẳng qua những hài tử này trái lại rất hiểu chuyện, cũng khôn có thừa dịp phu tử không ở đây liền hết nhìn đông lại nhìn tây vui cười đùa giỡn.
“Ngươi là ai?” Một thanh âm ấm nhuận lại trong trẻo dễ nghe từ phía sau lưng truyền đến, làm Tống Tân Đồng sợ đến rùng mình một cái, vội xoay người nhìn lại phía chủ nhân thanh âm.
Lúc nhìn thấy người, Tống Tân Đồng giật mình thất thần, không nghĩ đến sẽ là hắn.
“Ngươi có chuyện gì không?” Thanh âm ấm nhuận lại một lần nữa vang lên, lúc này mới cắt ngang mạch suy nghĩ của Tống Tân Đồng, nàng vội nháy nháy mắt, “Thì ra là công tử a.”
Lục Vân Khai gật gật đầu, động tác ưu nhã đem mu bàn đặt ở sau lưng, “Cô nương đến tư thục của ta có việc?”
Thì ra hắn chính là Lục tú tài, nàng đã nói mà, nam tử có khí chất ấm nhuận như vậy tất nhiên là người đọc sách rồi, Tống Tân Đồng mỉm cười chắp tay, “Thì ra ngươi chính là Lục tú tài, thất kính thất kính.”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn tiếng đọc sách đều nhịp, “Cô nương nếu không có chuyện gì mời mau rời đi, chỗ này của ta còn muốn tiếp tục dạy học.”
“Ấy ấy ấy.” Bị đuổi, Tống Tân Đồng cũng không tức giận, đi ra ngoài hai bước xong lại xoay người, “Lục tú tài, có thể hỏi một chút hay không, ta có thể mang đệ ta đưa qua đây đọc sách tập viết không?”
Lục Vân Khai gật đầu, “Nhưng cần qua khảo nghiệm rồi mới nhập học.”
Trắc nghiệm trí lực sao, Tống Tân Đồng tất nhiên có lòng tin với hai đệ đệ thông minh nhà nàng, “Vậy học phí của học đường giao bao nhiêu?”
“Nửa năm giao một lần, mỗi người mỗi lần hai lượng bạc, bút mực giấy nghiên tự chuẩn bị.” Lục Vân Khai thản nhiên nói.
Mỗi học kỳ hai lượng, cũng không mắc, nàng nghe những phu tử tư thục thôn khác ít nhất nửa năm thu ba lượng bạc, trên thị trấn còn mắc hơn.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, mặt dày mày dạn hỏi: “Có thể nợ hay không?”
Sắc mặt Lục Vân Khai cứng đờ, “Không thể.”
Tống Tân Đồng có chút thất vọng ồ một tiếng, vậy chỉ có thể mới có bạc cho Đại Bảo tới nữa, hướng Lục Vân Khai làm một cái lễ, “Vậy ta không làm phiền phu tử nữa.”
Mắc như vậy! Trên người Tống Tân Đồng tổng cộng cũng chỉ có bốn trăm hai mươi văn tiền.
Bà chủ tựa như nhìn thấu Tống Tân Đồng quẫn bách, giải thích: “Dám hỏi cô nương là làm quần áo cho trưởng bối trong nhà hay là làm cho mình?”
“Làm cho đệ đệ.” Tống Tân Đồng trả lời, “Bộ dáng năm tuổi, rất nhỏ gầy.”
“Mùa mặc áo ngắn bình thường là đủ rồi, nếu so sánh đứa nhỏ bộ dáng nhỏ gầy ba thước có thể làm hai ba cái mặc vào.” Bà chủ cầm vải bông lên đưa cho Tống Tân Đồng, “Ta cảm thấy cô nương chọn loại vải này tương đối khá, mềm mại hơn so với vải bố, hơn nữa cũng chịu mòn, tiểu hài tử bốn năm tuổi chính là lúc quần áo nhanh mòn, mua quần áo tốt hơn nữa cũng không chịu nổi bọn chúng mài.”
Tống Tân Đồng tán đồng gật đầu, lại sờ sờ vải bông, bình thường.
“Hơn nữa mua loại vải bông này so sánh tính toán, bốn trăm văn một xếp có thể làm tốt nhiều bộ quần áo, cô nương ngươi cũng có thể làm cho mình một bộ.” Bà chủ nói.
Tống Tân Đồng vẫn còn có chút do dự, hướng nhìn các loại vải khác, phát hiện trong tiệm vải phần nhiều là màu trắng, màu xanh hoặc là màu lam, màu đỏ, màu có chút đơn điệu, nhuộm cũng tương đối kém, hơi khá hơn là vải lụa, chẳng qua nàng cũng không để mắt.
“Chỉ có vài loại màu này?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Đúng vậy, chỗ này của ta màu trừ so ra thiếu với đại thêu trang bên ngoài thì so với các tiệm vải khác nhiều hơn vài màu.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, mặc dù màu không phong phú cho lắm nhưng tiền trong tay nàng cũng chỉ có thể mua những thứ này, đáy lòng tính toán giá một chút, “Vậy cho ta sáu xích màu xanh đi.”
Trước làm cho cặp song sinh mỗi người một bộ, nếu còn thừa lại làm cho mình một bộ.
“Được đây.” Bà chủ lưu loát gói vải tốt, đơn giản cột lại một chút, “Có muốn đồ may vá không?”
“Không cần, đồ may vá trong nhà có.” Tống Tân Đồng nhớ là có, hình như đặt trong ngăn kéo nhỏ nào đó.
“Vậy được, tổng cộng một trăm tám mươi văn tiền.” Bà chủ đã rất nhanh đem giá tính xong rồi.
Tống Tân Đồng đếm đếm tiền đồng, đưa một trăm tám mươi văn tiền qua, “Bà chủ, ngươi đếm một chút.”
Bà chủ đếm một chút, “Cô nương đi thong thả.”
Từ tiệm vải đi ra, Tống Tân Đồng chạy thẳng tới cửa hàng quan muối, giá quan muối so với giá thịt heo còn quý hơn, hai mươi lăm văn một cân. Tống Tân Đồng chỉ mua mười lăm văn tiền, sau đó lại đi đến chợ bán thức ăn, lại tìm tới bà chủ bán thịt mua ba cân mỡ lá, vì mua nhiều hơn, bà chủ còn cho nàng một cái bao tử heo.
Sau khi cảm tạ xong, Tống Tân Đồng đeo giỏ đi về hướng cửa thành, vừa tới giờ ngọ, cửa huyện thành không có người nào phải về thôn nữa, nàng chỉ có thể đeo giỏ đi bộ trở lại, may mắn giỏ đã trống không, đeo cũng không phí sức.
Mặt trời giờ ngọ đã sắp đến đỉnh, phơi khô đến làm lòng người hoang mang rối loạn, Tống Tân Đồng hái một chút lá cây khô làm cái mũ rơm, lắc lư đi tới.
“Vải một trăm tám mươi văn, muối mười lăm, mỡ lá năm mươi bốn văn, tổng cộng tiêu hai trăm bốn mươi chín văn, còn dư lại một trăm bảy mươi mốt văn.” Tống Tân Đồng vừa đi vừa nói, “Thật nghèo a, lúc nào mới có thể giàu lên a?”
Bây giờ người ta cho mấy cái bánh bao, một cái bao tử heo, nàng cũng cao hứng muốn chết, thực sự là càng sống lại càng xót xa trong lòng!
Đi không đầy một lát, một chiếc xe ngựa kiểu dáng đơn giản chạy ngang qua chỗ Tống Tân Đồng, nàng tha thiết mong chờ nhìn cái thùng xe ngựa, xe ngựa cổ đại này giống như Ferrari thời hiện đại, mặc dù đây là bản cấp thấp, nhưng vẫn là rất hâm mộ.
Thái dương treo trên đỉnh, đi gần hai canh giờ mới về thôn, nàng không có đi đường nhỏ đá xanh chính giữa thôn mà là đi đường nhỏ đá vụn dọc theo bên cạnh ngoại vi dòng suối nhỏ của thôn, chậm rì rì về nhà, chưa đi xa lắm liền nghe thấy trận trận tiếng đọc sách.
Tống Tân Đồng nhìn theo hướng tiếng đọc sách, xa xa có thể nhìn thấy một cái nhà, năm gian nhà ngói gạch xanh, mặc dù có chút rách nát nhưng so với nhà các hộ gia đình khác trong thôn vẫn khí phái hơn.
Đó chính là nhà Lục tú tài trong thôn?
Nghĩ đến học đường Trương đại thúc nói ngày đó, Tống Tân Đồng do dự một chút liền đi đến chỗ nhà ngói xanh, đi một lúc lâu mới đi tới bên ngoài học đường.
Đến gần mới phát giác ra căn nhà ngói xanh này được xây rất đặc biệt, chính diện là hai gian học đường lớn, sau khi đi vào một bên cửa viện mới là chỗ ở, nơi ở và học đường tách ra, không quấy rầy nhau.
Chỗ nghỉ ngơi sân phía ngoài học đường cũng được chỉnh đốn rất bằng phẳng, bên trên cũng có vài bụi anh đào, còn có hai cây hoa quế, cây râm mát, vài cái bàn đá cung cấp chỗ ngồi cho các học sinh lúc chơi đùa.
Lúc này chính là buổi chiều đầu giờ thân, còn chưa tan học, trong học đường thưa thớt có chừng mười hai tiểu hài tử đang ngồi, gật gù đắc ý đọc Tam tự kinh: “Nhân chi sơ, tính bản thiện…”
Có thể đưa đứa nhỏ đến đọc sách đều là những người gia cảnh tương đối giàu có một chút trong thôn hoặc là mấy thôn kế bên lân cận, hơn nữa còn mới nhập học không lâu cho nên người còn ít hơn, nghĩ lại sau này sẽ có nhiều đứa nhỏ tới hơn.
Tống Tân Đồng nằm sấp ở trên bệ cửa sổ, hướng vào trong học đường nhìn lại, phát hiện bên trong không có phu tử, chẳng qua những hài tử này trái lại rất hiểu chuyện, cũng khôn có thừa dịp phu tử không ở đây liền hết nhìn đông lại nhìn tây vui cười đùa giỡn.
“Ngươi là ai?” Một thanh âm ấm nhuận lại trong trẻo dễ nghe từ phía sau lưng truyền đến, làm Tống Tân Đồng sợ đến rùng mình một cái, vội xoay người nhìn lại phía chủ nhân thanh âm.
Lúc nhìn thấy người, Tống Tân Đồng giật mình thất thần, không nghĩ đến sẽ là hắn.
“Ngươi có chuyện gì không?” Thanh âm ấm nhuận lại một lần nữa vang lên, lúc này mới cắt ngang mạch suy nghĩ của Tống Tân Đồng, nàng vội nháy nháy mắt, “Thì ra là công tử a.”
Lục Vân Khai gật gật đầu, động tác ưu nhã đem mu bàn đặt ở sau lưng, “Cô nương đến tư thục của ta có việc?”
Thì ra hắn chính là Lục tú tài, nàng đã nói mà, nam tử có khí chất ấm nhuận như vậy tất nhiên là người đọc sách rồi, Tống Tân Đồng mỉm cười chắp tay, “Thì ra ngươi chính là Lục tú tài, thất kính thất kính.”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn tiếng đọc sách đều nhịp, “Cô nương nếu không có chuyện gì mời mau rời đi, chỗ này của ta còn muốn tiếp tục dạy học.”
“Ấy ấy ấy.” Bị đuổi, Tống Tân Đồng cũng không tức giận, đi ra ngoài hai bước xong lại xoay người, “Lục tú tài, có thể hỏi một chút hay không, ta có thể mang đệ ta đưa qua đây đọc sách tập viết không?”
Lục Vân Khai gật đầu, “Nhưng cần qua khảo nghiệm rồi mới nhập học.”
Trắc nghiệm trí lực sao, Tống Tân Đồng tất nhiên có lòng tin với hai đệ đệ thông minh nhà nàng, “Vậy học phí của học đường giao bao nhiêu?”
“Nửa năm giao một lần, mỗi người mỗi lần hai lượng bạc, bút mực giấy nghiên tự chuẩn bị.” Lục Vân Khai thản nhiên nói.
Mỗi học kỳ hai lượng, cũng không mắc, nàng nghe những phu tử tư thục thôn khác ít nhất nửa năm thu ba lượng bạc, trên thị trấn còn mắc hơn.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, mặt dày mày dạn hỏi: “Có thể nợ hay không?”
Sắc mặt Lục Vân Khai cứng đờ, “Không thể.”
Tống Tân Đồng có chút thất vọng ồ một tiếng, vậy chỉ có thể mới có bạc cho Đại Bảo tới nữa, hướng Lục Vân Khai làm một cái lễ, “Vậy ta không làm phiền phu tử nữa.”