-
Chương 15
Từ Độ nhìn theo ngón tay của Từ Nhiễm, hàng mày khẽ nhíu: “Đỗ Hân Hân bị quay lén?”
“Loại camera mini, vị trí đặt đối diện giường ngủ, nếu như cô ấy thay quần áo ở đây.” Bàn tay buông thõng bên người của Từ Nhiễm dần dần siết chặt không nói tiếp. Người làm ra chuyện này quả thực quá buồn nôn.
Nhìn “con mắt” của con rối, Từ Độ bắt đầu suy nghĩ: “Tôi có đối tượng tình nghi rồi.”
Cô vừa định hỏi là ai chợt trông thấy mắt Từ Độ mở to, nhíu mày, rồi quay qua cô ra hiệu im lặng.
Tĩnh lặng một chút Từ Nhiễm đã nghe rõ được âm thanh lạch cạch, Từ Độ nhẹ nhàng ra phòng khách tắt đèn.
Đối phương mở khóa mất hơn một phút chứng tỏ đây không phải một tay lão luyện.
Từ Nhiễm và Từ Độ đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ lẳng lặng chờ. Mười mấy giây sau lại nghe được âm thanh ken két.
Cửa mở rồi lại đóng.
Một vệt sáng chiếu vào, một bóng đen từ từ đi vào phòng ngủ.
Từ Nhiễm đứng ở phía trong, hai thắng một là chắc. Cô âm thầm tính toán làm cách nào để công kích đối phương, nên dùng chân hay dùng đồ vật. Bất thình lình cô cảm nhận được Từ Độ đứng bên cạnh nhúc nhích một chút, bóng đen bị vấp ngã nhoài người về đằng trước, chiếc điện thoại dùng để chiếu sáng cũng bị văng ra, ánh đèn hướng lên trần nhà.
Từ Độ không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào đứng dậy hoặc phản ứng, anh cúi người chế phục hai tay của hắn.
“Bật đèn!”
Không còn đất dụng võ, Từ Nhiễm đưa tay mở đèn, trong bụng thầm nghĩ người đàn ông tên Từ Độ này chín phần là có luyện qua.
Người đàn ông bị áp chế bắt đầu giãy dụa, miệng la hét: “Các người là ai, dám xông vào nhà dân! Tôi phải báo cảnh sát.”
Từ Nhiễm bật cười khẩy, phá khóa vào nhà mà dám lớn tiếng kêu bọn họ đột nhập?
Từ Độ không nhiều lời kéo hắn từ dưới đất đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt hắn: “Lại gặp nhau rồi!”
Từng gặp mặt… Từ Nhiễm chợt nhận ra cô biết người đàn ông này là ai.
Trong phòng ngủ, hai người đứng một người ngồi.
Từ Nhiễm hướng về người đàn ông tên Đổng Phương Đống hất cằm: “Nói đi, đến đây làm gì?”
“Chỉ vì tôi lo lắng cho cô ấy!” Nói xong hắn nhìn sang Từ Độ, “Chiều nay anh ấy có đến quán bar hỏi chuyện của Đỗ Hân Hân, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện nên… nên chạy qua coi!”
“Chạy qua coi thử?” Từ Nhiễm cười nhạo: “Anh chỉ muốn qua kiểm tra xem máy quay có bị phát hiện hay chưa thôi!”
Nhắc đến camera lập tức kích thích thần kinh của hắn, hai mắt Đổng Phương Đống trợn trừng, không che giấu được sự hoang mang, nhưng miệng không chịu thừa nhận: “Gì chứ… Máy quay gì??? Tôi không biết!”
Từ Độ lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Đổng Phương Đống, tra ra mối liên quan giữa anh và chiếc máy quay này chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta không nên lãng phí thời gian của nhau.”
Im lặng vài giây, phỏng chừng đoán được có phủ nhận cũng vô dụng nên hắn buộc phải thừa nhận: “Tôi… Tôi chỉ muốn xem coi cuộc sống của cô ấy có tốt hay không, cũng không…”
Từ Nhiễm suýt chút nữa động tay động chân với hắn, cô chỉ thẳng vào mặt hắn: “Đừng tự tìm lý do chính đáng cho mình, anh nhìn lén, là phạm tội!”
Đổng Phương Đống lùi người về sau, mặt trắng bệch, miệng lắp bắp, “Tôi… Tôi…”
“Đổng Phương Đống!” Từ Độ chuyển đề tài, “Ngày 14 tháng 8 anh ở đâu, làm gì?”
“Ngày 14 tháng 8.” Đổng Phương Đống liếc Từ Nhiễm, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, “Ngày hôm đó tôi có cuộc hẹn xem mắt, gặp đối tượng vào buổi trưa, tối đưa nhau đi xem phim, đưa cô ta về, rồi tôi về nhà.”
Từ Nhiễm không giấu nổi sự căm ghét hắn: “Lần gần đây nhất anh gặp Đỗ Hân Hân là lúc nào?”
Bị hét Đổng Phương Đống rụt cổ: “Tối ngày 13 tháng 8, cô… cô ấy đến quán bar.”
Tầm mắt Từ Nhiễm chuyển xuống đôi giày thể thao của hắn: “Anh mang giày size mấy?”
Hỏi ra câu này Từ Nhiễm liền cảm nhận được ánh mắt dò xét của Từ Độ. Nghi thì nghi, cô không thèm để ý.
Đổng Phương Đống lơ mơ không hiểu nhưng vẫn thành thực trả lời: “Số 39.”
Bị hỏi nhiều như vậy hắn càng thêm bất an: “Này… anh chị có thể cho tôi biết Đỗ Hân Hân như thế nào không? Có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi?”
Từ Độ trả lời hắn: “Cô ấy đúng là xảy ra chuyện rồi, phát hiện ra thi thể của cô ta ngày hôm qua.”
“Hả???? Hân Hân… chết rồi? Tại sao lại như vậy…” Người hắn ái mộ đột nhiên chết rồi, tâm trạng Đổng Phương Đống trở nên hỗn loạn, đột nhiên hắn đứng bật dậy: “Có người giết cô ấy sao? Không phải vì chuyện ba tháng trước chứ? Có phải là…”
Từ Nhiễm liếc xéo hắn, giọng lạnh lùng: “Anh ngồi xuống!”
Chờ tâm trạng hắn bình tĩnh lại, Từ Độ tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi anh lắp camera này khi nào?”
“Một tháng trước, khi tôi đến giúp cô ấy dọn nhà.”
“Khoảng thời gian này anh có thấy ai khác đến đây không?”
Đổng Phương Đống ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Bạn thân của Hân Hân. Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước có một người đàn ông đến đây, hơn 30 tuổi. Hắn và Hân Hân cãi nhau! Có khi nào hắn giết không?”
Từ Độ đưa điện thoại ra trước mặt hắn: “Là người này sao?”
“Đúng đúng, chính là hắn!”
Ảnh Từ Độ cho hắn xem chính là tấm ảnh của Hoàng Long.
*
Từ trong đoạn clip ở máy tính của Đổng Phương Đống chứng thực chiều ngày 12 tháng 8 Hoàng Long xuất hiện tại nhà của Đỗ Hân Hân, sau đó xảy ra tranh chấp. Tuy không có âm thanh nhưng từ khẩu hình của hai người bọn họ có thể biết sơ lược nội dung cãi vã, chính là đoạn clip giả ba tháng trước.
Đỗ Hân Hân trách cứ Hoàng Long không chịu làm mờ khuôn mặt cô ta đi trước khi tung clip. Bây giờ Đỗ Hân Hân hi vọng anh ta có thể khôi phục danh dự cho mình. Thế nhưng Hoàng Long cho rằng tiền cũng đã trả rồi, hắn chỉ bồi thường cho cô một ít. Việc cô bị cư dân mạng hăm dọa thật lòng hắn cũng không ngờ đến, cũng không thể ngăn chặn được; huống chi hắn cũng đã chịu báo ứng.
Khi nhận được điện thoại của Từ Độ, Từ Nhiễm đang ở gần khu vực phát hiện ra thi thể của Đỗ Hân Hân: “Báo ứng gì?”
“Hoàng Long còn bán thịt chó, hắn chuyên cung cấp thịt chó cho các quán ăn đặc sản.”
Quán đặc sản… Thịt chó… Từ Nhiễm chợt nhận ra mình biết câu chuyện này: “Có phải gần đây có một quán đặc sản xảy ra chuyện, một thực khách ăn thịt chó bị nghẹn chết!”
“Đúng, chính là quán ăn đó. Sau khi sự việc vỡ lỡ đã tiến hành điều tra nguồn thịt chó mua vào, phát hiện buôn cả chó cưng. Theo như vợ ông ta, bà Cao Hiểu Bình khai nhận, hắn ăn cắp chó bằng cách cho chó ăn bả.”
Từ Độ dừng một chút, trầm giọng: “Hắn có một đứa con trai năm tuổi, hai tháng trước vì ăn nhầm bả mà trúng độc qua đời.”
“Loại camera mini, vị trí đặt đối diện giường ngủ, nếu như cô ấy thay quần áo ở đây.” Bàn tay buông thõng bên người của Từ Nhiễm dần dần siết chặt không nói tiếp. Người làm ra chuyện này quả thực quá buồn nôn.
Nhìn “con mắt” của con rối, Từ Độ bắt đầu suy nghĩ: “Tôi có đối tượng tình nghi rồi.”
Cô vừa định hỏi là ai chợt trông thấy mắt Từ Độ mở to, nhíu mày, rồi quay qua cô ra hiệu im lặng.
Tĩnh lặng một chút Từ Nhiễm đã nghe rõ được âm thanh lạch cạch, Từ Độ nhẹ nhàng ra phòng khách tắt đèn.
Đối phương mở khóa mất hơn một phút chứng tỏ đây không phải một tay lão luyện.
Từ Nhiễm và Từ Độ đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ lẳng lặng chờ. Mười mấy giây sau lại nghe được âm thanh ken két.
Cửa mở rồi lại đóng.
Một vệt sáng chiếu vào, một bóng đen từ từ đi vào phòng ngủ.
Từ Nhiễm đứng ở phía trong, hai thắng một là chắc. Cô âm thầm tính toán làm cách nào để công kích đối phương, nên dùng chân hay dùng đồ vật. Bất thình lình cô cảm nhận được Từ Độ đứng bên cạnh nhúc nhích một chút, bóng đen bị vấp ngã nhoài người về đằng trước, chiếc điện thoại dùng để chiếu sáng cũng bị văng ra, ánh đèn hướng lên trần nhà.
Từ Độ không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào đứng dậy hoặc phản ứng, anh cúi người chế phục hai tay của hắn.
“Bật đèn!”
Không còn đất dụng võ, Từ Nhiễm đưa tay mở đèn, trong bụng thầm nghĩ người đàn ông tên Từ Độ này chín phần là có luyện qua.
Người đàn ông bị áp chế bắt đầu giãy dụa, miệng la hét: “Các người là ai, dám xông vào nhà dân! Tôi phải báo cảnh sát.”
Từ Nhiễm bật cười khẩy, phá khóa vào nhà mà dám lớn tiếng kêu bọn họ đột nhập?
Từ Độ không nhiều lời kéo hắn từ dưới đất đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt hắn: “Lại gặp nhau rồi!”
Từng gặp mặt… Từ Nhiễm chợt nhận ra cô biết người đàn ông này là ai.
Trong phòng ngủ, hai người đứng một người ngồi.
Từ Nhiễm hướng về người đàn ông tên Đổng Phương Đống hất cằm: “Nói đi, đến đây làm gì?”
“Chỉ vì tôi lo lắng cho cô ấy!” Nói xong hắn nhìn sang Từ Độ, “Chiều nay anh ấy có đến quán bar hỏi chuyện của Đỗ Hân Hân, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện nên… nên chạy qua coi!”
“Chạy qua coi thử?” Từ Nhiễm cười nhạo: “Anh chỉ muốn qua kiểm tra xem máy quay có bị phát hiện hay chưa thôi!”
Nhắc đến camera lập tức kích thích thần kinh của hắn, hai mắt Đổng Phương Đống trợn trừng, không che giấu được sự hoang mang, nhưng miệng không chịu thừa nhận: “Gì chứ… Máy quay gì??? Tôi không biết!”
Từ Độ lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Đổng Phương Đống, tra ra mối liên quan giữa anh và chiếc máy quay này chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta không nên lãng phí thời gian của nhau.”
Im lặng vài giây, phỏng chừng đoán được có phủ nhận cũng vô dụng nên hắn buộc phải thừa nhận: “Tôi… Tôi chỉ muốn xem coi cuộc sống của cô ấy có tốt hay không, cũng không…”
Từ Nhiễm suýt chút nữa động tay động chân với hắn, cô chỉ thẳng vào mặt hắn: “Đừng tự tìm lý do chính đáng cho mình, anh nhìn lén, là phạm tội!”
Đổng Phương Đống lùi người về sau, mặt trắng bệch, miệng lắp bắp, “Tôi… Tôi…”
“Đổng Phương Đống!” Từ Độ chuyển đề tài, “Ngày 14 tháng 8 anh ở đâu, làm gì?”
“Ngày 14 tháng 8.” Đổng Phương Đống liếc Từ Nhiễm, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, “Ngày hôm đó tôi có cuộc hẹn xem mắt, gặp đối tượng vào buổi trưa, tối đưa nhau đi xem phim, đưa cô ta về, rồi tôi về nhà.”
Từ Nhiễm không giấu nổi sự căm ghét hắn: “Lần gần đây nhất anh gặp Đỗ Hân Hân là lúc nào?”
Bị hét Đổng Phương Đống rụt cổ: “Tối ngày 13 tháng 8, cô… cô ấy đến quán bar.”
Tầm mắt Từ Nhiễm chuyển xuống đôi giày thể thao của hắn: “Anh mang giày size mấy?”
Hỏi ra câu này Từ Nhiễm liền cảm nhận được ánh mắt dò xét của Từ Độ. Nghi thì nghi, cô không thèm để ý.
Đổng Phương Đống lơ mơ không hiểu nhưng vẫn thành thực trả lời: “Số 39.”
Bị hỏi nhiều như vậy hắn càng thêm bất an: “Này… anh chị có thể cho tôi biết Đỗ Hân Hân như thế nào không? Có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi?”
Từ Độ trả lời hắn: “Cô ấy đúng là xảy ra chuyện rồi, phát hiện ra thi thể của cô ta ngày hôm qua.”
“Hả???? Hân Hân… chết rồi? Tại sao lại như vậy…” Người hắn ái mộ đột nhiên chết rồi, tâm trạng Đổng Phương Đống trở nên hỗn loạn, đột nhiên hắn đứng bật dậy: “Có người giết cô ấy sao? Không phải vì chuyện ba tháng trước chứ? Có phải là…”
Từ Nhiễm liếc xéo hắn, giọng lạnh lùng: “Anh ngồi xuống!”
Chờ tâm trạng hắn bình tĩnh lại, Từ Độ tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi anh lắp camera này khi nào?”
“Một tháng trước, khi tôi đến giúp cô ấy dọn nhà.”
“Khoảng thời gian này anh có thấy ai khác đến đây không?”
Đổng Phương Đống ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Bạn thân của Hân Hân. Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước có một người đàn ông đến đây, hơn 30 tuổi. Hắn và Hân Hân cãi nhau! Có khi nào hắn giết không?”
Từ Độ đưa điện thoại ra trước mặt hắn: “Là người này sao?”
“Đúng đúng, chính là hắn!”
Ảnh Từ Độ cho hắn xem chính là tấm ảnh của Hoàng Long.
*
Từ trong đoạn clip ở máy tính của Đổng Phương Đống chứng thực chiều ngày 12 tháng 8 Hoàng Long xuất hiện tại nhà của Đỗ Hân Hân, sau đó xảy ra tranh chấp. Tuy không có âm thanh nhưng từ khẩu hình của hai người bọn họ có thể biết sơ lược nội dung cãi vã, chính là đoạn clip giả ba tháng trước.
Đỗ Hân Hân trách cứ Hoàng Long không chịu làm mờ khuôn mặt cô ta đi trước khi tung clip. Bây giờ Đỗ Hân Hân hi vọng anh ta có thể khôi phục danh dự cho mình. Thế nhưng Hoàng Long cho rằng tiền cũng đã trả rồi, hắn chỉ bồi thường cho cô một ít. Việc cô bị cư dân mạng hăm dọa thật lòng hắn cũng không ngờ đến, cũng không thể ngăn chặn được; huống chi hắn cũng đã chịu báo ứng.
Khi nhận được điện thoại của Từ Độ, Từ Nhiễm đang ở gần khu vực phát hiện ra thi thể của Đỗ Hân Hân: “Báo ứng gì?”
“Hoàng Long còn bán thịt chó, hắn chuyên cung cấp thịt chó cho các quán ăn đặc sản.”
Quán đặc sản… Thịt chó… Từ Nhiễm chợt nhận ra mình biết câu chuyện này: “Có phải gần đây có một quán đặc sản xảy ra chuyện, một thực khách ăn thịt chó bị nghẹn chết!”
“Đúng, chính là quán ăn đó. Sau khi sự việc vỡ lỡ đã tiến hành điều tra nguồn thịt chó mua vào, phát hiện buôn cả chó cưng. Theo như vợ ông ta, bà Cao Hiểu Bình khai nhận, hắn ăn cắp chó bằng cách cho chó ăn bả.”
Từ Độ dừng một chút, trầm giọng: “Hắn có một đứa con trai năm tuổi, hai tháng trước vì ăn nhầm bả mà trúng độc qua đời.”