Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Tang Vãn Cách co rúc ở góc giường, chỉ khoác trên người có một tấm khăn trải giường. Thân thể cô hoàn toàn không có một mảnh vải che thân, hơn nữa lại có đầy dấu vết. Đôi tay cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến dọa người. Đôi mắt to tròn nhìn xung quanh trong phòng tìm kiếm bóng dáng của Hùng Thần Giai.
... Người kia không có ở đây?
Cô thử dò xét tính đứng lên, nhưng giữa hai chân bủn rủn đau đớn làm cô lại té ngã xuống. Cả người nhếch nhác ngã sấp ở trên giường, nhưng Tang Vãn Cách không chịu bỏ cuộc. Cô cắn môi khó khăn đứng lên, khoác khăn trải giường mà tập tễnh đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách không có ai, trong phòng bếp truyền đến tiếng lách ca lách cách, là Hùng Thần Giai đang nấu cơm.
Mình bị nhốt ở nơi này đã bao lâu rồi, Tang Vãn Cách không nhớ rõ lắm. Chỉ biết tổng cộng cô đã nhìn thấy mặt trời mọc hai mươi lần, không tính đến ngày trời mưa cùng đầy mây, còn có lúc cô ngủ thiếp đi nữa. Nói cách khác, cô ít nhất đã bị nhốt ở đây một tháng rồi. Trong một tháng này, những người công nhân dọn nhà vốn phải thường xuyên đến đây lại không có một người nào tới cửa. Mỗi lần Hùng Thần Giai ra cửa đi làm cũng sẽ cẩn thận kiểm tra cửa sổ, đem khóa cô chặt chẽ ở trong phòng, chỉ có thể đợi hắn trở lại, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội chạy thoát nào.
Nhưng hôm nay... Hắn giống như đã quên đóng cửa...
Tang Vãn Cách không dám tin chắc mình rốt cuộc có phải nhìn lầm hay không. Cô cắn cắn môi, từ từ đi trở về phòng ngủ, thận trọng mở tủ treo quần áo của Hùng Thần Giai ra. Cô lấy ra một cái áo sơ mi của hắn, cẩn thận không phát ra bất kỳ thanh âm gì, sau đó vội vàng mặc vào. Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Tang Vãn Cách sợ tới mức lập tức đem ga giường kéo lên trên người, một mắt to mở lớn khẩn trương nhìn chằm chằm cửa.
Người tiến vào chính là Hùng Thần Giai. Hắn bưng một ly sữa tươi bộ mặt bức rức nhìn cô, trong mắt không biết có chứa cái khỉ gì đó. Tang Vãn Cách không biết, mà cô cũng không muốn biết. Người đàn ông này luôn làm hết mọi chuyện xấu với cô sau đó lại lộ ra vẻ mặt vô tội thật thà này, mà lúc trên giường hắn luôn làm cho cô chết đi sống lại, nghĩ đến bản thân đã từng không biết thẹn kêu xin hắn "cho" mình, Tang Vãn Cách liền xấu hổ đến muốn chết.
Hùng Thần Giai không biết cô đang suy nghĩ gì, nhìn mắt Tang Vãn Cách tràn đầy ý hận cùng chán ghét, hắn lại không biết nên làm sao đến gần cô: "Công chúa... Anh, anh làm cơm hải sản em thích nhất, nhưng lại không cẩn thận làm cháy khét rồi, cho nên phải làm lại. Em nhất định đã đói bụng rồi đúng không, uống ly sữa bò trước có được hay không, anh lập tức sẽ làm lại."
Tang Vãn Cách đề phòng nhìn hắn, cô nhìn hắn đem sữa tươi đặt ở bên cạnh mình, bỏ qua vẻ lạnh lùng của cô mà hôn cô một cái, sau đó từ từ lui ra ngoài.
Cô từ từ hít sâu một hơi, rồi lại đứng lên lần nữa, chậm rãi đi đến đến cạnh cửa, mắt to nhìn một chút dáng người Hùng Thần Giai đang bận rộn trong phòng bếp, rồi lại nhìn về phía cửa chính đang khép hờ. Chân nhỏ liền nhanh chóng bước ra, vừa chú ý Hùng Thần Giai vừa đi ra ngoài.
Thật vất vả đến cạnh cửa, cô lặng lẽ kéo cửa chính ra. Trong nháy mắt cô đã nhanh chóng đi ra ngoài, cảm giác vô cùng bủn rủn giữa hai chân làm cô khó chịu thiếu chút nữa quỵ ngã tại chỗ, nhưng cô vẫn cố chống đỡ nắm lấy cạnh cửa đi về phía cửa thang máy. Cô cũng không lo việc toàn thân mình chỉ mặc một cái áo sơ mi thật mỏng cùng một cái ga giường khoác bên ngoài từ trên xuống dưới. Từ ngày bị Hùng Thần Giai bắt được, cô chưa có trở về nhà lần nào. Quần áo đều bị hắn xé rách không mặc được nữa, cho nên càng không có chìa khóa vào nhà.
Không có cách nào về nhà, vậy chỉ có thể trốn khỏi tòa nhà này.
Nhưng cô vừa không có tiền, cũng không có bạn bè nào, nhà lại cách chỗ này quá xa, căn bản là đi không tới được. Không có tiền thậm chí ngay cả điện thoại công cộng cũng không thể dùng, giờ đã là ban đêm, không biết có còn xe taxi không? Coi như gặp phải người xấu cô cũng không để ý tới, hiện tại cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn về nhà...
Lau đi nước mắt bất lực đang rơi xuống, Tang Vãn Cách bấm nút thang máy, tập tễnh đi vào. Đang lúc cô định nhấn cho thang đi xuống, liền thấy Hùng Thần Giai từ cửa vọt ra, hướng về phía thang máy điên cuồng gầm thét hét lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trắng bệch. Tang Vãn Cách bị dọa đến hoảng sợ lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào vách thang máy mới thôi. May mà trong giây phút Hùng Thần Giai xông tới thì thang máy đã đóng lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hùng Thần Giai cực kỳ tức giận liều mạng nhấn thang máy. Lúc hắn chứng kiến từng tầng từ từ sáng lên, cũng là lúc hắn quyết đóan xoay người mà hướng về phía cửa cầu thang bộ chạy đi, hoàn toàn không chú ý cửa nhà mình vẫn đang mở.
Hắn sơ sót! Hắn tại sao có thể làm chuyện sơ sót như vậy chứ?!
Hắn như vậy mà để cho cô chạy thoát. Hắn như thế mà để cho cô chạy thoát! Cô chạy thoát cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải vĩnh viễn mất đi cô! Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Hùng Thần Giai, làm hắn ngay cả bước từng bước xuống cầu thang cũng chê chậm, mà là trực tiếp nhảy xuống một tầng rồi lại một tầng, nhưng đợi đến lúc hắn lao ra ngoài cao ốc, lại vừa kịp lúc thấy bóng dáng yếu đuối kia biến mất ở khúc quanh.
Đáng chết!
Hùng Thần Giai khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Chạy, chạy, chạy!
Cô phải nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa, mau hơn chút nữa mới được!
Tang Vãn Cách không thể đếm được hết mình đã vấp té mấy lần, bây giờ cô không dám đi đến đường lớn cản xe taxi, vì làm vậy sẽ lập tức bị Hùng Thần Giai phát hiện. Việc cô chỉ có thể làm là chạy hết sức vào hướng của những con hẻm tối ẩm ướt. Thân thể yếu đuối khó mà chống đỡ nổi loại vận động kịch liệt như vậy, vì thế nên cô nhếch nhác ngã vào trong đống rác.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Hắn đã đuổi theo tới nơi, Hùng Thần Giai đã đuổi kịp rồi!
Tang Vãn Cách sợ tới mức co người lại, đem mình vùi sâu vào trong đống rác.
Nếu như bị hắn bắt được, cô nhất định phải trở lại sống những ngày giống như trong một tháng qua. Mỗi ngày chỉ có thể ở trên giường cùng hắn ân ái, sau đó bị hắn nhốt ở trong phòng, không dám lộn xộn, chỉ có thể co rúc ở góc tường. Cô sẽ lại giống như một con thú nhỏ bị thương, thật đáng thương, không người nào có thể cứu cô. Không... Cô không cần, cô tuyệt đối không muốn như vậy! Tiếp tục như vậy nữa cô sẽ điên mất, cô nhất định sẽ điên mất thôi!
Tang Vãn Cách hít sâu, ở trong lòng không biết tự thôi miên mình bao nhiêu lần: sẽ không có chuyện gì! Tang Vãn Cách, sẽ không có chuyện gì, mày sẽ không có việc gì đâu. Hùng Thần Giai sẽ không bắt được mày. Mày rất nhanh sẽ được về nhà. Ba mẹ vẫn chờ mày, mày không phải sợ... Không phải sợ...
"Công chúa!!"
Tiếng Hùng Thần Giai rít gào làm Tang Vãn Cách sợ tới mức đem chính mình càng co rúc cho nhỏ hơn nữa.
"Công chúa em đang ở đâu?!" tiếng Hùng Thần Giai lớn đến mức gần như có thể làm rách cả màng nhĩ của người ta, không biết có phải Tang Vãn Cách bị ảo giác hay không, nhưng hắn... giống như đang khóc?
"Công chúa, công chúa, công chúa ——"
Thanh âm càng ngày càng gần, Tang Vãn Cách cắn chặt môi không dám lên tiếng, cố gắng đem cả thân thể chôn sâu vào trong. Mùi hôi của thức ăn ôi thiêu bao phủ cả người cô. Cái gì mà vệ sinh, cái gì mà sạch sẽ cô đều không cần nữa. Chỉ cần có thể giấu mình đi, chỉ cần có thể an toàn, thì muốn cô ăn đống đồ ôi thiêu này cũng được!
Nhưng dần dần, thanh âm kia cũng đã biến mất.
Hắn, hắn đi rồi chưa?!
Tang Vãn Cách không dám xác định, lại không dám mạo hiểm. Vì thế nên cô liền kiên cường chịu đựng ở trong đống rác một lát nữa cho đến khi không chịu được nữa rồi, cô mới chậm rãi hoạt động cái đầu nhỏ, từ trong đống rác bò ra ngoài.
"Ừ..." Cô nhịn lại đau đớn truyền tới từ mắt cá chân, thì ra mới vừa rồi trong lúc vấp té vào đây cô đã bị trật chân.
Đang lúc cô khập khễnh chuẩn bị đi ra ngoài, chợt có một đôi tay kiềm chắc cái hông của cô, âm thanh tràn đầy giận dữ của Hùng Thần Giai liền truyền tới: "Em quả nhiên ở chỗ này!"
... Người kia không có ở đây?
Cô thử dò xét tính đứng lên, nhưng giữa hai chân bủn rủn đau đớn làm cô lại té ngã xuống. Cả người nhếch nhác ngã sấp ở trên giường, nhưng Tang Vãn Cách không chịu bỏ cuộc. Cô cắn môi khó khăn đứng lên, khoác khăn trải giường mà tập tễnh đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách không có ai, trong phòng bếp truyền đến tiếng lách ca lách cách, là Hùng Thần Giai đang nấu cơm.
Mình bị nhốt ở nơi này đã bao lâu rồi, Tang Vãn Cách không nhớ rõ lắm. Chỉ biết tổng cộng cô đã nhìn thấy mặt trời mọc hai mươi lần, không tính đến ngày trời mưa cùng đầy mây, còn có lúc cô ngủ thiếp đi nữa. Nói cách khác, cô ít nhất đã bị nhốt ở đây một tháng rồi. Trong một tháng này, những người công nhân dọn nhà vốn phải thường xuyên đến đây lại không có một người nào tới cửa. Mỗi lần Hùng Thần Giai ra cửa đi làm cũng sẽ cẩn thận kiểm tra cửa sổ, đem khóa cô chặt chẽ ở trong phòng, chỉ có thể đợi hắn trở lại, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội chạy thoát nào.
Nhưng hôm nay... Hắn giống như đã quên đóng cửa...
Tang Vãn Cách không dám tin chắc mình rốt cuộc có phải nhìn lầm hay không. Cô cắn cắn môi, từ từ đi trở về phòng ngủ, thận trọng mở tủ treo quần áo của Hùng Thần Giai ra. Cô lấy ra một cái áo sơ mi của hắn, cẩn thận không phát ra bất kỳ thanh âm gì, sau đó vội vàng mặc vào. Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Tang Vãn Cách sợ tới mức lập tức đem ga giường kéo lên trên người, một mắt to mở lớn khẩn trương nhìn chằm chằm cửa.
Người tiến vào chính là Hùng Thần Giai. Hắn bưng một ly sữa tươi bộ mặt bức rức nhìn cô, trong mắt không biết có chứa cái khỉ gì đó. Tang Vãn Cách không biết, mà cô cũng không muốn biết. Người đàn ông này luôn làm hết mọi chuyện xấu với cô sau đó lại lộ ra vẻ mặt vô tội thật thà này, mà lúc trên giường hắn luôn làm cho cô chết đi sống lại, nghĩ đến bản thân đã từng không biết thẹn kêu xin hắn "cho" mình, Tang Vãn Cách liền xấu hổ đến muốn chết.
Hùng Thần Giai không biết cô đang suy nghĩ gì, nhìn mắt Tang Vãn Cách tràn đầy ý hận cùng chán ghét, hắn lại không biết nên làm sao đến gần cô: "Công chúa... Anh, anh làm cơm hải sản em thích nhất, nhưng lại không cẩn thận làm cháy khét rồi, cho nên phải làm lại. Em nhất định đã đói bụng rồi đúng không, uống ly sữa bò trước có được hay không, anh lập tức sẽ làm lại."
Tang Vãn Cách đề phòng nhìn hắn, cô nhìn hắn đem sữa tươi đặt ở bên cạnh mình, bỏ qua vẻ lạnh lùng của cô mà hôn cô một cái, sau đó từ từ lui ra ngoài.
Cô từ từ hít sâu một hơi, rồi lại đứng lên lần nữa, chậm rãi đi đến đến cạnh cửa, mắt to nhìn một chút dáng người Hùng Thần Giai đang bận rộn trong phòng bếp, rồi lại nhìn về phía cửa chính đang khép hờ. Chân nhỏ liền nhanh chóng bước ra, vừa chú ý Hùng Thần Giai vừa đi ra ngoài.
Thật vất vả đến cạnh cửa, cô lặng lẽ kéo cửa chính ra. Trong nháy mắt cô đã nhanh chóng đi ra ngoài, cảm giác vô cùng bủn rủn giữa hai chân làm cô khó chịu thiếu chút nữa quỵ ngã tại chỗ, nhưng cô vẫn cố chống đỡ nắm lấy cạnh cửa đi về phía cửa thang máy. Cô cũng không lo việc toàn thân mình chỉ mặc một cái áo sơ mi thật mỏng cùng một cái ga giường khoác bên ngoài từ trên xuống dưới. Từ ngày bị Hùng Thần Giai bắt được, cô chưa có trở về nhà lần nào. Quần áo đều bị hắn xé rách không mặc được nữa, cho nên càng không có chìa khóa vào nhà.
Không có cách nào về nhà, vậy chỉ có thể trốn khỏi tòa nhà này.
Nhưng cô vừa không có tiền, cũng không có bạn bè nào, nhà lại cách chỗ này quá xa, căn bản là đi không tới được. Không có tiền thậm chí ngay cả điện thoại công cộng cũng không thể dùng, giờ đã là ban đêm, không biết có còn xe taxi không? Coi như gặp phải người xấu cô cũng không để ý tới, hiện tại cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn về nhà...
Lau đi nước mắt bất lực đang rơi xuống, Tang Vãn Cách bấm nút thang máy, tập tễnh đi vào. Đang lúc cô định nhấn cho thang đi xuống, liền thấy Hùng Thần Giai từ cửa vọt ra, hướng về phía thang máy điên cuồng gầm thét hét lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trắng bệch. Tang Vãn Cách bị dọa đến hoảng sợ lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào vách thang máy mới thôi. May mà trong giây phút Hùng Thần Giai xông tới thì thang máy đã đóng lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hùng Thần Giai cực kỳ tức giận liều mạng nhấn thang máy. Lúc hắn chứng kiến từng tầng từ từ sáng lên, cũng là lúc hắn quyết đóan xoay người mà hướng về phía cửa cầu thang bộ chạy đi, hoàn toàn không chú ý cửa nhà mình vẫn đang mở.
Hắn sơ sót! Hắn tại sao có thể làm chuyện sơ sót như vậy chứ?!
Hắn như vậy mà để cho cô chạy thoát. Hắn như thế mà để cho cô chạy thoát! Cô chạy thoát cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải vĩnh viễn mất đi cô! Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Hùng Thần Giai, làm hắn ngay cả bước từng bước xuống cầu thang cũng chê chậm, mà là trực tiếp nhảy xuống một tầng rồi lại một tầng, nhưng đợi đến lúc hắn lao ra ngoài cao ốc, lại vừa kịp lúc thấy bóng dáng yếu đuối kia biến mất ở khúc quanh.
Đáng chết!
Hùng Thần Giai khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Chạy, chạy, chạy!
Cô phải nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa, mau hơn chút nữa mới được!
Tang Vãn Cách không thể đếm được hết mình đã vấp té mấy lần, bây giờ cô không dám đi đến đường lớn cản xe taxi, vì làm vậy sẽ lập tức bị Hùng Thần Giai phát hiện. Việc cô chỉ có thể làm là chạy hết sức vào hướng của những con hẻm tối ẩm ướt. Thân thể yếu đuối khó mà chống đỡ nổi loại vận động kịch liệt như vậy, vì thế nên cô nhếch nhác ngã vào trong đống rác.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Hắn đã đuổi theo tới nơi, Hùng Thần Giai đã đuổi kịp rồi!
Tang Vãn Cách sợ tới mức co người lại, đem mình vùi sâu vào trong đống rác.
Nếu như bị hắn bắt được, cô nhất định phải trở lại sống những ngày giống như trong một tháng qua. Mỗi ngày chỉ có thể ở trên giường cùng hắn ân ái, sau đó bị hắn nhốt ở trong phòng, không dám lộn xộn, chỉ có thể co rúc ở góc tường. Cô sẽ lại giống như một con thú nhỏ bị thương, thật đáng thương, không người nào có thể cứu cô. Không... Cô không cần, cô tuyệt đối không muốn như vậy! Tiếp tục như vậy nữa cô sẽ điên mất, cô nhất định sẽ điên mất thôi!
Tang Vãn Cách hít sâu, ở trong lòng không biết tự thôi miên mình bao nhiêu lần: sẽ không có chuyện gì! Tang Vãn Cách, sẽ không có chuyện gì, mày sẽ không có việc gì đâu. Hùng Thần Giai sẽ không bắt được mày. Mày rất nhanh sẽ được về nhà. Ba mẹ vẫn chờ mày, mày không phải sợ... Không phải sợ...
"Công chúa!!"
Tiếng Hùng Thần Giai rít gào làm Tang Vãn Cách sợ tới mức đem chính mình càng co rúc cho nhỏ hơn nữa.
"Công chúa em đang ở đâu?!" tiếng Hùng Thần Giai lớn đến mức gần như có thể làm rách cả màng nhĩ của người ta, không biết có phải Tang Vãn Cách bị ảo giác hay không, nhưng hắn... giống như đang khóc?
"Công chúa, công chúa, công chúa ——"
Thanh âm càng ngày càng gần, Tang Vãn Cách cắn chặt môi không dám lên tiếng, cố gắng đem cả thân thể chôn sâu vào trong. Mùi hôi của thức ăn ôi thiêu bao phủ cả người cô. Cái gì mà vệ sinh, cái gì mà sạch sẽ cô đều không cần nữa. Chỉ cần có thể giấu mình đi, chỉ cần có thể an toàn, thì muốn cô ăn đống đồ ôi thiêu này cũng được!
Nhưng dần dần, thanh âm kia cũng đã biến mất.
Hắn, hắn đi rồi chưa?!
Tang Vãn Cách không dám xác định, lại không dám mạo hiểm. Vì thế nên cô liền kiên cường chịu đựng ở trong đống rác một lát nữa cho đến khi không chịu được nữa rồi, cô mới chậm rãi hoạt động cái đầu nhỏ, từ trong đống rác bò ra ngoài.
"Ừ..." Cô nhịn lại đau đớn truyền tới từ mắt cá chân, thì ra mới vừa rồi trong lúc vấp té vào đây cô đã bị trật chân.
Đang lúc cô khập khễnh chuẩn bị đi ra ngoài, chợt có một đôi tay kiềm chắc cái hông của cô, âm thanh tràn đầy giận dữ của Hùng Thần Giai liền truyền tới: "Em quả nhiên ở chỗ này!"