Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-432
CHƯƠNG 432: NỖ LỰC MỘT LẦN NỮA
CHƯƠNG 432: NỖ LỰC MỘT LẦN NỮA
“Ôn Yến” Lời của Tống Vĩnh Kỳ, giống như là cảnh cáo, càng giống như là tức giận, chàng không cho phép một nam tử mang trong lòng tâm tư với Ôn Yến lấy thân phận của thuộc hạ để ở bên cạnh cô đâu.
Tô Diễn cũng là người thông minh, đương nhiên biết được nguyên nhân không vui của Hoàng Thượng, nhưng lúc hắn chuẩn bị tận hiến với Phi Long Môn thì đã sớm suy nghĩ xong rồi, cho dù trong quân đội không còn tiền đồ nữa, hắn cũng không oán không hận.
Hắn sợ Ôn Yến sẽ vì Tống Vĩnh Kỳ mà thay đổi thái độ, cho nên liền vội vàng đứng dậy đi tìm Vạn Thuần, cái tốc độ nhanh chóng đó, giống như là đang có thứ gì đuổi theo sau hắn vậy.
Ôn Yến nhìn bóng ảnh của Tô Diễn mà nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, nhưng sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ lại càng lúc càng đen lại, Thiên Sơn muốn lên trước khuyên nhủ nhưng lại không biết nên nói gì cho tốt, Ôn Yến nhìn ra được sự khó xử của Thiên Sơn nên vẫy tay bảo nàng ta lui xuống.
Thiên Sơn rời khỏi, ánh mắt mà Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến càng trở nên nóng hừng hực, sự tức giận trên gương mặt vẫn chưa thuyên giảm, chàng nhìn chằm chằm vào Ôn Yến, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời khiến chàng buồn bực vô cùng: “Nàng cảm thấy Tô Diễn tốt lắm đúng không?”
“Quả thực là không tồi, trẻ tuổi, thông minh, tuy vẫn còn có chút bồng bột, nhưng sau sự rèn luyện của thời gian sẽ là một tướng tài hiếm có.” Ôn Yến trả lời chân thành, nếu như không phải cảm nhận được Tô Diễn là một hạt giống tốt, cô cũng sẽ không chống lại sự tức giận của Tống Vĩnh Kỳ mà thu nhận đâu.
“Ôn Yến, hắn ta còn tốt hơn ta có đúng không?” Sự ghen tuông trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ đã sôi sục, chàng nhìn chằm chằm vào Ôn Yến, giống như là chỉ cần Ôn Yến nói phải, chàng sẽ lập tức bạo phát ngay.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, vẻ mặt cạn lời.
Cô đã đánh giá thấp sự ghen tuông của Tống Vĩnh Kỳ rồi, chàng đã bị sự ghen tuông trong đáy lòng làm mờ mắt, ngay cả ý đồ của cô cũng không nhìn ra nữa.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn mãi nhìn chằm chằm vào Ôn Yến, chàng đang đợi câu trả lời của cô, nhưng đáy lòng toàn là sự khổ sở, chàng thậm chí là còn đưa ra một quyết định mơ hồ, nếu như Ôn Yến thật sự cảm thấy Tô Diễn không tệ, chàng rút lui cũng được, chỉ cần Ôn Yến sống tốt là được.
Nhưng cái suy nghĩ này chỉ lóe qua trong lòng mà thôi, chàng không dám nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ đến là lại có kích động muốn rơi nước mắt.
“Tống Vĩnh Kỳ, ta cũng đã sinh với chàng hai đứa con rồi, người đẹp cũng đã hết thời, tiểu thịt tươi như Tô Diễn ta cũng chỉ có thể nhìn mà nhỏ dãi, chứ răng không ổn rồi, đã sớm không cắn nổi nữa.”
“Nếu như cắn nổi thì sao?”
Ôn Yến tưởng lời giải thích của mình đã đủ rõ ràng rồi, nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa chịu bỏ qua.
“Nếu cắn nổi thì ta cũng sẽ cắn chàng a, mấy ngày trước không phải đã nói rồi sao, bây giờ mới là lúc chàng có mị lực của đàn ông nhất, mắt ta không tốt mới bỏ qua chàng mà chọn Tô Diễn đó.” Ôn Yến chỉ có thể nói ra thẳng thắn, nhưng mà rõ ràng, lời của cô khiến Tống Vĩnh Kỳ rất dễ chịu.
Sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng dịu lại không ít, chàng nhìn Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Nếu như lúc nãy nàng nói nàng thích Tô Diễn, ta có thể sẽ thành toàn cho nàng.”
“Sư phụ của nàng từng nói, ta và nàng ở bên cạnh nhau chỉ làm hại đến nàng, ta lo...nếu như thực sự có người nàng thích, hắn cũng yêu nàng, chỉ cần để cho nàng sống thật tốt, ta có thể sẽ thật sự chọn thành toàn cho nàng.” Lời của Tống Vĩnh Kỳ rất kìm nén, tuy chàng thoải mái nói ra thành toàn, nhưng chàng lại nắm thật chặt tay của Ôn Yến, Ôn Yến có thể cảm nhận được tình cảm thật sự trong đáy lòng chàng.
Nói không cảm động là giả, có thể được một người yêu thích như vậy thì có chết cũng rất đáng.
“Tống Vĩnh Kỳ, chàng hãy ghi nhớ lời của ta, Ôn Yến ta, sống là người của chàng, chết là ma của chàng, tuy ta đến từ một thế giới khác, nhưng ta không tin vào cái được gọi là vận mệnh, mệnh của ta là vì mình không vì trời, cho nên chúng ta nhất định phải ở bên cạnh nhau, cùng phá tan những lời tiên đoán đó, sau đó cùng nhau ở đến bạc đầu.”
Ôn Yến không biết với tình hình bây giờ của mình, cô có nên hứa với Tống Vĩnh Kỳ một tương lai đẹp đẽ như vậy hay không, nhưng cô muốn cho Tống Vĩnh Kỳ biết tâm tư của mình, để cho Tống Vĩnh Kỳ biết, người mà cô muốn được răng long đầu bạc cùng nhau chính là Tống Vĩnh Kỳ chàng.
“Kỳ, bây giờ Tô Diễn đã thích hợp làm thống soái của quân Khắc Châu rồi.” Tống Vĩnh Kỳ vẫn đang chìm đắm trong sự vui sướng khi được Ôn Yến thổ lộ, nhưng Ôn Yến đã hồi thần lại rồi, cô nghiêm túc nói với chàng.
Tống Vĩnh Kỳ khó hiểu nhìn Ôn Yến, Ôn Yến lại nhẹ giọng nói: “Ta sẽ cho người của Phi Long Môn đến hỗ trợ và dạy cho Tô Diễn, cho đến khi Tô Diễn có thể đứng một mình. Bây giờ hắn đã là người của Phi Long Môn rồi, Phi Long Môn đã từng cứu quân Khắc Châu, cho nên Tô Diễn có thể phục chúng chính là chuyện đơn giản nhất, hơn nữa sẽ đưa đại công cứu quân Khắc Châu lên người của Tô Diễn, triều đình đến lúc đó chắc chắn sẽ không có quá nhiều nghi vấn nữa, cái hại duy nhất chính là, quân Khắc Châu có thể sẽ biến thành quân đội của Phi Long Môn.” Ôn Yến nhẹ giọng giải thích, trong ngữ khí mang theo một sự vui mừng nhàn nhạt.
Ôn Yến chỉ nói phần đầu thì Tống Vĩnh Kỳ đã hiểu rồi, quả thực, nếu như Tô Diễn là người của Phi Long Môn, vậy thì tất cả những thứ đó đều hợp lẽ rồi.
Ngay cả khi kinh nghiệm của Tô Diễn không đủ, Phi Long Môn cũng có thể phái người đến bổ trợ, nếu như là vậy, Tô Diễn quả thực là đã trở thành ứng cử viên thích hợp nhất.
“Thực ra so với việc quân Khắc Châu ở trong tay ta, ta càng hy vọng quân Khắc Châu là của Phi Long Môn.” Lời nói bình thản của Tống Vĩnh Kỳ đã phá vỡ đi sự lo lắng cuối cùng của Ôn Yến.
“Phi Long Môn nhiều nhân tài, quân Khắc Châu được bọn họ thống lĩnh sẽ thích hợp hơn người được Trần Nguyên Khánh tiến cử ở trong triều nhiều, ở trong tay bọn họ, ta mới yên tâm.” Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục giải thích cho Ôn Yến, Ôn Yến hiểu ý tứ của chàng, nhưng trong lòng lại càng lo lắng, cô không ngờ Trần Nguyên Khánh đã có thể có ảnh hưởng đến các tướng lĩnh triều đình nhiều như vậy.
Một Trần Nguyên Khánh như vậy, càng giống như là khối u ác tính trong cơ thể vậy, nếu như cắt bỏ thì cơ thể sẽ bị tổn thương rất nhiều nguyên khí.
Cô thật sự phải suy nghĩ cẩn thận về vấn đề làm sao để xử lý Trần Nguyên Khánh rồi.
Tống Vân Lễ, Trương Tiên Huy, Lương Khuê và những người khác cũng đều là hiểm họa, điểm chung duy nhất của bọn họ bây giờ, chính là đều đã đưa nữ nhân vào trong hậu cung của Tống Vĩnh Kỳ.
Cho nên, chỗ đột phá phải là ở trong hậu cung, nhưng phải làm thế nào đây...
Ôn Yến vẫn không có manh mối, điều duy nhất mà cô rõ chính là thời gian của mình không còn nhiều nữa, cần phải hành động càng sớm càng tốt ...
“Nghĩ gì vậy?” Thấy Ôn Yến đang bàn một chuyện vô cùng quan trọng liên quan đến việc thống lĩnh quân đội với chàng nhưng lại không tập trung, nên có chút tò mò.
“Không có gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện của Trọng Lâu và Kinh Mặc.” Ôn Yến đương nhiên không thể nói thật được, chỉ có thể lấy Trọng Lâu và Kinh Mặc ra làm bia đỡ đạn, nhưng Tống Vĩnh Kỳ không tin, chàng hiểu Ôn Yến giống như là hiểu bản thân mình vậy.
“Ôn Yến, sau này đừng có giấu ta chuyện gì, chúng ta là phu thê, theo lý thì phải cùng nhau ứng phó.”
“Ta có chuyện gì giấu được chàng chứ, hơn nữa chàng để nhiều ám vệ bên cạnh ta như vậy, nếu như ta muốn giấu chàng làm chuyện gì, có khi là ta còn chưa được bắt đầu nữa thì bên chàng đã nhận được tin tức rồi.” Ôn Yến bất lực nói.
“Bọn chúng không phải là giám sát nàng, là bảo vệ nàng, ta...” Nghe Ôn Yến nói ám vệ giám sát cô, trên mặt Tống Vĩnh Kỳ có chút quẫn bách, thời gian này đích thực đều là do ám vệ bẩm báo chuyện của Ôn Yến, nhưng mà ý định ban đầu của chàng tuyệt đối vốn không phải là giám sát.
“Ta biết, cho nên chàng yên tâm, sẽ không giấu chàng chuyện gì đâu.” Lời của Ôn Yến nói vô cùng chân thành, nhưng đáy lòng đã đang bày tính, sau này làm sao để né đi ám vệ của Tống Vĩnh Kỳ.
Cô không thể để cho Tống Vĩnh Kỳ biết, cô có thể sẽ chết không bao lâu nữa, nếu không cô có thể sẽ bị Tống Vĩnh Kỳ hạn chế tất cả sự tự do, cô vẫn còn muốn liều một phen, muốn nỗ lực lần nữa, để lấy được nhiều hơn cho Tống Vĩnh Kỳ.
Cô hy vọng sau khi mình chết, Tống Vĩnh Kỳ cũng có thể ngồi vững Hoàng vị, không có cô, cô cũng muốn để cho Tống Vĩnh Kỳ có chút nơi gửi gắm.
Chỉ là nghĩ thôi, cô đã cảm thấy đáy lòng mình chua xót vô cùng.
CHƯƠNG 432: NỖ LỰC MỘT LẦN NỮA
“Ôn Yến” Lời của Tống Vĩnh Kỳ, giống như là cảnh cáo, càng giống như là tức giận, chàng không cho phép một nam tử mang trong lòng tâm tư với Ôn Yến lấy thân phận của thuộc hạ để ở bên cạnh cô đâu.
Tô Diễn cũng là người thông minh, đương nhiên biết được nguyên nhân không vui của Hoàng Thượng, nhưng lúc hắn chuẩn bị tận hiến với Phi Long Môn thì đã sớm suy nghĩ xong rồi, cho dù trong quân đội không còn tiền đồ nữa, hắn cũng không oán không hận.
Hắn sợ Ôn Yến sẽ vì Tống Vĩnh Kỳ mà thay đổi thái độ, cho nên liền vội vàng đứng dậy đi tìm Vạn Thuần, cái tốc độ nhanh chóng đó, giống như là đang có thứ gì đuổi theo sau hắn vậy.
Ôn Yến nhìn bóng ảnh của Tô Diễn mà nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, nhưng sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ lại càng lúc càng đen lại, Thiên Sơn muốn lên trước khuyên nhủ nhưng lại không biết nên nói gì cho tốt, Ôn Yến nhìn ra được sự khó xử của Thiên Sơn nên vẫy tay bảo nàng ta lui xuống.
Thiên Sơn rời khỏi, ánh mắt mà Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến càng trở nên nóng hừng hực, sự tức giận trên gương mặt vẫn chưa thuyên giảm, chàng nhìn chằm chằm vào Ôn Yến, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời khiến chàng buồn bực vô cùng: “Nàng cảm thấy Tô Diễn tốt lắm đúng không?”
“Quả thực là không tồi, trẻ tuổi, thông minh, tuy vẫn còn có chút bồng bột, nhưng sau sự rèn luyện của thời gian sẽ là một tướng tài hiếm có.” Ôn Yến trả lời chân thành, nếu như không phải cảm nhận được Tô Diễn là một hạt giống tốt, cô cũng sẽ không chống lại sự tức giận của Tống Vĩnh Kỳ mà thu nhận đâu.
“Ôn Yến, hắn ta còn tốt hơn ta có đúng không?” Sự ghen tuông trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ đã sôi sục, chàng nhìn chằm chằm vào Ôn Yến, giống như là chỉ cần Ôn Yến nói phải, chàng sẽ lập tức bạo phát ngay.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, vẻ mặt cạn lời.
Cô đã đánh giá thấp sự ghen tuông của Tống Vĩnh Kỳ rồi, chàng đã bị sự ghen tuông trong đáy lòng làm mờ mắt, ngay cả ý đồ của cô cũng không nhìn ra nữa.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn mãi nhìn chằm chằm vào Ôn Yến, chàng đang đợi câu trả lời của cô, nhưng đáy lòng toàn là sự khổ sở, chàng thậm chí là còn đưa ra một quyết định mơ hồ, nếu như Ôn Yến thật sự cảm thấy Tô Diễn không tệ, chàng rút lui cũng được, chỉ cần Ôn Yến sống tốt là được.
Nhưng cái suy nghĩ này chỉ lóe qua trong lòng mà thôi, chàng không dám nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ đến là lại có kích động muốn rơi nước mắt.
“Tống Vĩnh Kỳ, ta cũng đã sinh với chàng hai đứa con rồi, người đẹp cũng đã hết thời, tiểu thịt tươi như Tô Diễn ta cũng chỉ có thể nhìn mà nhỏ dãi, chứ răng không ổn rồi, đã sớm không cắn nổi nữa.”
“Nếu như cắn nổi thì sao?”
Ôn Yến tưởng lời giải thích của mình đã đủ rõ ràng rồi, nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa chịu bỏ qua.
“Nếu cắn nổi thì ta cũng sẽ cắn chàng a, mấy ngày trước không phải đã nói rồi sao, bây giờ mới là lúc chàng có mị lực của đàn ông nhất, mắt ta không tốt mới bỏ qua chàng mà chọn Tô Diễn đó.” Ôn Yến chỉ có thể nói ra thẳng thắn, nhưng mà rõ ràng, lời của cô khiến Tống Vĩnh Kỳ rất dễ chịu.
Sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng dịu lại không ít, chàng nhìn Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Nếu như lúc nãy nàng nói nàng thích Tô Diễn, ta có thể sẽ thành toàn cho nàng.”
“Sư phụ của nàng từng nói, ta và nàng ở bên cạnh nhau chỉ làm hại đến nàng, ta lo...nếu như thực sự có người nàng thích, hắn cũng yêu nàng, chỉ cần để cho nàng sống thật tốt, ta có thể sẽ thật sự chọn thành toàn cho nàng.” Lời của Tống Vĩnh Kỳ rất kìm nén, tuy chàng thoải mái nói ra thành toàn, nhưng chàng lại nắm thật chặt tay của Ôn Yến, Ôn Yến có thể cảm nhận được tình cảm thật sự trong đáy lòng chàng.
Nói không cảm động là giả, có thể được một người yêu thích như vậy thì có chết cũng rất đáng.
“Tống Vĩnh Kỳ, chàng hãy ghi nhớ lời của ta, Ôn Yến ta, sống là người của chàng, chết là ma của chàng, tuy ta đến từ một thế giới khác, nhưng ta không tin vào cái được gọi là vận mệnh, mệnh của ta là vì mình không vì trời, cho nên chúng ta nhất định phải ở bên cạnh nhau, cùng phá tan những lời tiên đoán đó, sau đó cùng nhau ở đến bạc đầu.”
Ôn Yến không biết với tình hình bây giờ của mình, cô có nên hứa với Tống Vĩnh Kỳ một tương lai đẹp đẽ như vậy hay không, nhưng cô muốn cho Tống Vĩnh Kỳ biết tâm tư của mình, để cho Tống Vĩnh Kỳ biết, người mà cô muốn được răng long đầu bạc cùng nhau chính là Tống Vĩnh Kỳ chàng.
“Kỳ, bây giờ Tô Diễn đã thích hợp làm thống soái của quân Khắc Châu rồi.” Tống Vĩnh Kỳ vẫn đang chìm đắm trong sự vui sướng khi được Ôn Yến thổ lộ, nhưng Ôn Yến đã hồi thần lại rồi, cô nghiêm túc nói với chàng.
Tống Vĩnh Kỳ khó hiểu nhìn Ôn Yến, Ôn Yến lại nhẹ giọng nói: “Ta sẽ cho người của Phi Long Môn đến hỗ trợ và dạy cho Tô Diễn, cho đến khi Tô Diễn có thể đứng một mình. Bây giờ hắn đã là người của Phi Long Môn rồi, Phi Long Môn đã từng cứu quân Khắc Châu, cho nên Tô Diễn có thể phục chúng chính là chuyện đơn giản nhất, hơn nữa sẽ đưa đại công cứu quân Khắc Châu lên người của Tô Diễn, triều đình đến lúc đó chắc chắn sẽ không có quá nhiều nghi vấn nữa, cái hại duy nhất chính là, quân Khắc Châu có thể sẽ biến thành quân đội của Phi Long Môn.” Ôn Yến nhẹ giọng giải thích, trong ngữ khí mang theo một sự vui mừng nhàn nhạt.
Ôn Yến chỉ nói phần đầu thì Tống Vĩnh Kỳ đã hiểu rồi, quả thực, nếu như Tô Diễn là người của Phi Long Môn, vậy thì tất cả những thứ đó đều hợp lẽ rồi.
Ngay cả khi kinh nghiệm của Tô Diễn không đủ, Phi Long Môn cũng có thể phái người đến bổ trợ, nếu như là vậy, Tô Diễn quả thực là đã trở thành ứng cử viên thích hợp nhất.
“Thực ra so với việc quân Khắc Châu ở trong tay ta, ta càng hy vọng quân Khắc Châu là của Phi Long Môn.” Lời nói bình thản của Tống Vĩnh Kỳ đã phá vỡ đi sự lo lắng cuối cùng của Ôn Yến.
“Phi Long Môn nhiều nhân tài, quân Khắc Châu được bọn họ thống lĩnh sẽ thích hợp hơn người được Trần Nguyên Khánh tiến cử ở trong triều nhiều, ở trong tay bọn họ, ta mới yên tâm.” Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục giải thích cho Ôn Yến, Ôn Yến hiểu ý tứ của chàng, nhưng trong lòng lại càng lo lắng, cô không ngờ Trần Nguyên Khánh đã có thể có ảnh hưởng đến các tướng lĩnh triều đình nhiều như vậy.
Một Trần Nguyên Khánh như vậy, càng giống như là khối u ác tính trong cơ thể vậy, nếu như cắt bỏ thì cơ thể sẽ bị tổn thương rất nhiều nguyên khí.
Cô thật sự phải suy nghĩ cẩn thận về vấn đề làm sao để xử lý Trần Nguyên Khánh rồi.
Tống Vân Lễ, Trương Tiên Huy, Lương Khuê và những người khác cũng đều là hiểm họa, điểm chung duy nhất của bọn họ bây giờ, chính là đều đã đưa nữ nhân vào trong hậu cung của Tống Vĩnh Kỳ.
Cho nên, chỗ đột phá phải là ở trong hậu cung, nhưng phải làm thế nào đây...
Ôn Yến vẫn không có manh mối, điều duy nhất mà cô rõ chính là thời gian của mình không còn nhiều nữa, cần phải hành động càng sớm càng tốt ...
“Nghĩ gì vậy?” Thấy Ôn Yến đang bàn một chuyện vô cùng quan trọng liên quan đến việc thống lĩnh quân đội với chàng nhưng lại không tập trung, nên có chút tò mò.
“Không có gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện của Trọng Lâu và Kinh Mặc.” Ôn Yến đương nhiên không thể nói thật được, chỉ có thể lấy Trọng Lâu và Kinh Mặc ra làm bia đỡ đạn, nhưng Tống Vĩnh Kỳ không tin, chàng hiểu Ôn Yến giống như là hiểu bản thân mình vậy.
“Ôn Yến, sau này đừng có giấu ta chuyện gì, chúng ta là phu thê, theo lý thì phải cùng nhau ứng phó.”
“Ta có chuyện gì giấu được chàng chứ, hơn nữa chàng để nhiều ám vệ bên cạnh ta như vậy, nếu như ta muốn giấu chàng làm chuyện gì, có khi là ta còn chưa được bắt đầu nữa thì bên chàng đã nhận được tin tức rồi.” Ôn Yến bất lực nói.
“Bọn chúng không phải là giám sát nàng, là bảo vệ nàng, ta...” Nghe Ôn Yến nói ám vệ giám sát cô, trên mặt Tống Vĩnh Kỳ có chút quẫn bách, thời gian này đích thực đều là do ám vệ bẩm báo chuyện của Ôn Yến, nhưng mà ý định ban đầu của chàng tuyệt đối vốn không phải là giám sát.
“Ta biết, cho nên chàng yên tâm, sẽ không giấu chàng chuyện gì đâu.” Lời của Ôn Yến nói vô cùng chân thành, nhưng đáy lòng đã đang bày tính, sau này làm sao để né đi ám vệ của Tống Vĩnh Kỳ.
Cô không thể để cho Tống Vĩnh Kỳ biết, cô có thể sẽ chết không bao lâu nữa, nếu không cô có thể sẽ bị Tống Vĩnh Kỳ hạn chế tất cả sự tự do, cô vẫn còn muốn liều một phen, muốn nỗ lực lần nữa, để lấy được nhiều hơn cho Tống Vĩnh Kỳ.
Cô hy vọng sau khi mình chết, Tống Vĩnh Kỳ cũng có thể ngồi vững Hoàng vị, không có cô, cô cũng muốn để cho Tống Vĩnh Kỳ có chút nơi gửi gắm.
Chỉ là nghĩ thôi, cô đã cảm thấy đáy lòng mình chua xót vô cùng.