Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-636
Chương 636: Ngàn cân treo sợi tóc
“Tống Vĩnh Kỳ, ngươi nói cho ta biết, bây giờ người thắng là ai?” Tống Vân Lễ nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào trong đại điện, dáng vẻ đường hoàng của y vô cớ khiến cho hắn cảm thấy chua chát không thôi, hắn không khỏi hống hách kiêu ngạo, lúc nói chuyện còn không quên thứ đang nằm trong lòng bàn tay.
“Chúng ta đều đã thua.” Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ không lớn, thế nhưng lại khiến cho tất cả mọi người chấn động.
Bây giờ rõ ràng không phải là lúc định thắng thua.
Tống Vân Lễ sững sờ, rồi sau đó, hắn bật cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói năng một cách ngông cuồng: “Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn chưa chịu thừa nhận nữa hay sao? Chỉ cần ta muốn có thì ngươi phải ngoan ngoãn giao ngọc tỉ cho ta, ngươi còn có mặt mũi bảo rằng chúng ta đều đã thua à? Ta thua ở đâu? Rõ ràng ta mới là người thắng, ngươi thua rồi, ngươi đã mất đi nữ nhân của mình, mất đi giang sơn của tổ tông, ngươi mới là kẻ thua cuộc.”
Sau khi nói dứt lời, Tống Vân Lễ nhìn Tống Vĩnh Kỳ với vẻ đắc ý, hắn luôn chờ đợi đến ngày quyết đấu với Tống Vĩnh Kỳ một trận từ lâu rồi.
Hắn từ nghĩ đến vô số khả năng, nhưng lại không ngờ rằng đến thắng lợi cũng đượm vẻ đìu hiu như thế.
Hắn từ tưởng tượng đến cảnh hàng ngàn quân lính bao vây kinh thành, Tống Vĩnh Kỳ rúm ró dâng ngọc tỷ cho mình như chó nhà có tang.
Nhưng mà, tất cả đều trở thành cảnh tượng như ngày hôm nay.
Nếu như không phải mình còn lưu lại mầm bệnh dịch, sợ rằng không biết bây giờ mình đã chết ở nơi nào rồi.
Hắn chơi đòn tâm lý, bày mưu tính kế, tất nhiên cũng biết rằng cho dù mình đã lấy được ngọc tỷ, cũng không thể ngồi vững vàng trên Hoàng vị.
Nhưng hắn không cam tâm, tại sao mình vất vả trong nhiều năm ròng mà Hoàng vị vẫn như trăng soi bóng nước, tại sao rõ ràng Tống Vĩnh Kỳ không bằng mình nhưng vẫn có thể ngồi trên triều đường.
Hắn không phục, hắn đố kị.
Đố kị vì Tống Vĩnh Kỳ có thể điều khiển giang sơn như lẽ hiển nhiên, đố kị vì Tống Vĩnh Kỳ có những bề tôi hết mực trung thành với y, đố kị vì Tống Vĩnh Kỳ có một nữ nhân không gì không làm được, thường xuyên phá hoại âm mưu của mình.
Bởi thế, câu nói đều thua rồi của Tống Vĩnh Kỳ giống hệt như liều thuốc nổ với hắn.
Tựa như chỉ khi rống to như thế mới có thể chứng minh sự thắng lợi của hắn, mới có thể khiến cho tất cả mọi người chứng minh rằng hắn không thua.
“Tống Vân Lễ, ngươi háo thắng mấy năm nay, rốt cuộc đã có được gì?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Tống Vân Lễ đang nổi điên kia, y hỏi với vẻ thương hại.
Trong lúc nhất thời, Tống Vân Lễ lại không biết phải đối đáp thế nào.
Nếu như lấy thắng thua để làm thước đo, mình đã có được gì? Tính tới tính lui, những vinh quang từng có ấy, của cải dồi dào của năm xưa, tay nắm trọng binh ngày nào đều đã trở thành mây khói.
Cuối cùng thứ mà hắn có được chỉ là mầm bệnh có thể lây lan bệnh dịch cho mọi người, chẳng còn thứ gì khác nữa…
“Tống Vĩnh Kỳ, ngươi cũng không tốt hơn ta là bao, ngươi vẫn còn chưa thực hiện được lý tưởng trị quốc của mình, không giữ được nữ nhân mà ngươi yêu thương ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng đã mất đi tất cả, ngươi có tư cách gì để cười nhạo ta.” Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ khiến cho hắn suy sụp, hắn cố gắng giữ vững lý trí của mình.
Nhưng sau khi nói dứt lời, hắn bèn ý thức được một điều, Tống Vĩnh Kỳ mạnh mẽ hơn mình.
Nhưng mỗi người bọn họ nhận lại được gì kia chứ, trên quá trình mưu cầu, có người nguyện ý dốc sức vì y, có người nguyện ý hy sinh tính mạng vì y, còn mình lại chẳng có bất cứ thứ gì cả, đến cửu Hoàng thúc, người nhân duy nhất của mình cũng không một lòng với mình, bọn họ luôn tính kế lẫn nhau.
“Cô đơn lẻ bóng, ngươi có biết cô đơn lẻ bóng có nghĩa là gì hay không? Đó chính là không có ai đồng thành cùng đi trên con đường cô đơn này với ngươi, sở dĩ mấy năm nay ngươi gặp nhiều trở ngại, đó là bởi vì ngươi vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới cô đơn lẻ bóng.” Tống Vân Lễ lớn tiếng với Tống Vĩnh Kỳ như thể đang rêu rao về sự cô độc của mình vậy, dường như chỉ khi làm thế thì hắn mới có thể khiến cho bản thân mình vững lòng hơn.
“Tống Vân Lễ, đó là sự cô đơn lẻ bóng của ngươi, không có liên quan gì đến ta. Ngươi giao cái bọc trong tay đây, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng thương lượng với Tống Vân Lễ, mặc dù y biết rõ xác suất thành công của lần thương lượng này rất thấp.
“Tống Vĩnh Kỳ, ngươi sai rồi, bây giờ tính mạng của các người đang nằm trong tay ta, đó là chuyện ta có muốn hay không, bởi thế ngươi hãy ngoan ngoãn giao ngọc tỷ đây, ta sẽ tha mạng cho những người bên cạnh ngươi, chứ bằng không…” Tống Vân Lễ cười uy hiếp, sự ngông cuồng trong mắt hắn khiến cho người khác nhìn mà phải thấy sợ hãi.
“Ta sẽ giao ngọc tỷ cho ngươi, thế nhưng ngươi phải đưa bọc đựng mầm bệnh cho ta, chúng ta trao đổi.” Đây là ý muốn ban đầu của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng y vừa mới nói dứt lời, Tống Vân Lễ đã gằn giọng mà nói: “Ngươi đừng mơ.”
Không có mầm bệnh thì hắn biết dùng thứ gì để uy hiếp bọn họ đây, đây là ngọc tỷ truyền ngôi? Tống Vân Lễ còn chưa ngu ngốc đến mức này.
Hắn rất rõ ràng, chỉ cần mình giao mầm bệnh ra thì mình chỉ còn một con đường chết mà thôi.
“Hoàng thượng, đừng phí lời với hắn nữa.” Lãnh Ninh thấy gương mặt hung ác của Tống Vân Lễ, hắn ta hơi tức giận, không khỏi thấp giọng khuyên can.”
“Ta và hắn nói chuyện để kéo dài thời gian, các ngươi lập tức hành động đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhỏ giọng căn dặn người sau lưng, y tiếp tục nhìn Tống Vân Lễ, rõ ràng lời đề nghị của y khiến cho hắn tức giận, hắn không muốn giao bất cứ thứ gì để đổi lấy ngọc tỉ, bởi vì hắn biết rõ, không có mầm bệnh, đừng nói là ngọc tỷ truyền ngôi nằm trong tay mình, cho dù hắn đã đăng cơ thì cũng không ngồi vững.
Lãnh Ninh nghe thấy thấy bèn lùi về sau, lúc Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vân Lễ tiếp tục thương lượng với nhau, phi tiêu trong tay Lãnh Ninh phóng vun vút về phía cánh tay Tống Vân Lễ.
Vốn dĩ Tống Vân Lễ đang dồn hết sự chú ý lên người Tống Vĩnh kỳ, bởi thế khi phi tiêu áp sát bên tay thì hắn mới nhận ra, muốn tránh cũng không còn tránh kịp nữa.
Sự đột ngột này nhằm vào cái bọc trong tay của hắn, hắn không thể để mầm bệnh rơi vào tay người khác được, bởi thế hắn không tránh né mà để cho phi tiêu ghim thẳng vào cánh tay.
Không đợi nhóm người Tống Vĩnh Kỳ kịp nhận ra, hắn hất chiếc bọc trong tay.
Nhóm người Tống Vĩnh Kỳ thấy Tống Vân Lễ bất chấp hậu quả mà làm bừa, bọn họ đều nhìn hắn với vẻ căng thẳng, Tống Vĩnh Kỳ cũng thế.
Y căng thẳng nói với hắn: “Tống Vân Lễ, ngươi đừng làm bừa, có gì thì chúng ta từ từ thương lượng với nhau.”
Tống Vĩnh Kỳ hơi sợ hãi, y cảm thấy khi nãy mình nên chừa lại đường lui.
Nhưng bây giờ hối hận không còn kịp nữa.
Tống Vân Lễ cầm chặt góc túi, chỉ cần hắn mở tay ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sẽ trở thành mục tiêu.
Vời lúc tất cả mọi người tưởng rằng Tống Vân Lễ sắp sửa thành công thì đột nhiên có một bóng đen từ trên trời nhảy xuống, chỉ vào người Tống Vân Lễ rồi mắng: “Đồ nghiệp chướng, ỷ rằng mình có công phu mèo quào rồi đi làm hại muôn dân, hôm nay ta phải vì dân trừ họa.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn sư phụ mặc đạo bào tiên phong, đạo cốt, y thầm run rẩy trong lòng, dường như y đã quay về sáu năm trước, vào lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng Ôn Yến đã chết, ông ta xuất hiện, cứu mạng Ôn Yến.
Hôm nay ông ta đến cũng vừa đúng lúc.
Dường như Tống Vĩnh Kỳ đã quên mất cảnh tượng nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc trên đại điện, y ngẩn người nhìn đạo sĩ trước mặt giống như thể đã nhìn thấy mình được cứu rỗi.
Đạo sĩ ấy lại chẳng buồn nhìn Tống Vĩnh Kỳ một chút nào, chỉ phất ống tay áo của mình, một trận gió to thổi qua đại điện, không ngờ nóc nhà lại bị gió cuốn bật tung.
“Tống Vĩnh Kỳ, ngươi nói cho ta biết, bây giờ người thắng là ai?” Tống Vân Lễ nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào trong đại điện, dáng vẻ đường hoàng của y vô cớ khiến cho hắn cảm thấy chua chát không thôi, hắn không khỏi hống hách kiêu ngạo, lúc nói chuyện còn không quên thứ đang nằm trong lòng bàn tay.
“Chúng ta đều đã thua.” Giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ không lớn, thế nhưng lại khiến cho tất cả mọi người chấn động.
Bây giờ rõ ràng không phải là lúc định thắng thua.
Tống Vân Lễ sững sờ, rồi sau đó, hắn bật cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói năng một cách ngông cuồng: “Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn chưa chịu thừa nhận nữa hay sao? Chỉ cần ta muốn có thì ngươi phải ngoan ngoãn giao ngọc tỉ cho ta, ngươi còn có mặt mũi bảo rằng chúng ta đều đã thua à? Ta thua ở đâu? Rõ ràng ta mới là người thắng, ngươi thua rồi, ngươi đã mất đi nữ nhân của mình, mất đi giang sơn của tổ tông, ngươi mới là kẻ thua cuộc.”
Sau khi nói dứt lời, Tống Vân Lễ nhìn Tống Vĩnh Kỳ với vẻ đắc ý, hắn luôn chờ đợi đến ngày quyết đấu với Tống Vĩnh Kỳ một trận từ lâu rồi.
Hắn từ nghĩ đến vô số khả năng, nhưng lại không ngờ rằng đến thắng lợi cũng đượm vẻ đìu hiu như thế.
Hắn từ tưởng tượng đến cảnh hàng ngàn quân lính bao vây kinh thành, Tống Vĩnh Kỳ rúm ró dâng ngọc tỷ cho mình như chó nhà có tang.
Nhưng mà, tất cả đều trở thành cảnh tượng như ngày hôm nay.
Nếu như không phải mình còn lưu lại mầm bệnh dịch, sợ rằng không biết bây giờ mình đã chết ở nơi nào rồi.
Hắn chơi đòn tâm lý, bày mưu tính kế, tất nhiên cũng biết rằng cho dù mình đã lấy được ngọc tỷ, cũng không thể ngồi vững vàng trên Hoàng vị.
Nhưng hắn không cam tâm, tại sao mình vất vả trong nhiều năm ròng mà Hoàng vị vẫn như trăng soi bóng nước, tại sao rõ ràng Tống Vĩnh Kỳ không bằng mình nhưng vẫn có thể ngồi trên triều đường.
Hắn không phục, hắn đố kị.
Đố kị vì Tống Vĩnh Kỳ có thể điều khiển giang sơn như lẽ hiển nhiên, đố kị vì Tống Vĩnh Kỳ có những bề tôi hết mực trung thành với y, đố kị vì Tống Vĩnh Kỳ có một nữ nhân không gì không làm được, thường xuyên phá hoại âm mưu của mình.
Bởi thế, câu nói đều thua rồi của Tống Vĩnh Kỳ giống hệt như liều thuốc nổ với hắn.
Tựa như chỉ khi rống to như thế mới có thể chứng minh sự thắng lợi của hắn, mới có thể khiến cho tất cả mọi người chứng minh rằng hắn không thua.
“Tống Vân Lễ, ngươi háo thắng mấy năm nay, rốt cuộc đã có được gì?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Tống Vân Lễ đang nổi điên kia, y hỏi với vẻ thương hại.
Trong lúc nhất thời, Tống Vân Lễ lại không biết phải đối đáp thế nào.
Nếu như lấy thắng thua để làm thước đo, mình đã có được gì? Tính tới tính lui, những vinh quang từng có ấy, của cải dồi dào của năm xưa, tay nắm trọng binh ngày nào đều đã trở thành mây khói.
Cuối cùng thứ mà hắn có được chỉ là mầm bệnh có thể lây lan bệnh dịch cho mọi người, chẳng còn thứ gì khác nữa…
“Tống Vĩnh Kỳ, ngươi cũng không tốt hơn ta là bao, ngươi vẫn còn chưa thực hiện được lý tưởng trị quốc của mình, không giữ được nữ nhân mà ngươi yêu thương ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng đã mất đi tất cả, ngươi có tư cách gì để cười nhạo ta.” Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ khiến cho hắn suy sụp, hắn cố gắng giữ vững lý trí của mình.
Nhưng sau khi nói dứt lời, hắn bèn ý thức được một điều, Tống Vĩnh Kỳ mạnh mẽ hơn mình.
Nhưng mỗi người bọn họ nhận lại được gì kia chứ, trên quá trình mưu cầu, có người nguyện ý dốc sức vì y, có người nguyện ý hy sinh tính mạng vì y, còn mình lại chẳng có bất cứ thứ gì cả, đến cửu Hoàng thúc, người nhân duy nhất của mình cũng không một lòng với mình, bọn họ luôn tính kế lẫn nhau.
“Cô đơn lẻ bóng, ngươi có biết cô đơn lẻ bóng có nghĩa là gì hay không? Đó chính là không có ai đồng thành cùng đi trên con đường cô đơn này với ngươi, sở dĩ mấy năm nay ngươi gặp nhiều trở ngại, đó là bởi vì ngươi vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới cô đơn lẻ bóng.” Tống Vân Lễ lớn tiếng với Tống Vĩnh Kỳ như thể đang rêu rao về sự cô độc của mình vậy, dường như chỉ khi làm thế thì hắn mới có thể khiến cho bản thân mình vững lòng hơn.
“Tống Vân Lễ, đó là sự cô đơn lẻ bóng của ngươi, không có liên quan gì đến ta. Ngươi giao cái bọc trong tay đây, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng thương lượng với Tống Vân Lễ, mặc dù y biết rõ xác suất thành công của lần thương lượng này rất thấp.
“Tống Vĩnh Kỳ, ngươi sai rồi, bây giờ tính mạng của các người đang nằm trong tay ta, đó là chuyện ta có muốn hay không, bởi thế ngươi hãy ngoan ngoãn giao ngọc tỷ đây, ta sẽ tha mạng cho những người bên cạnh ngươi, chứ bằng không…” Tống Vân Lễ cười uy hiếp, sự ngông cuồng trong mắt hắn khiến cho người khác nhìn mà phải thấy sợ hãi.
“Ta sẽ giao ngọc tỷ cho ngươi, thế nhưng ngươi phải đưa bọc đựng mầm bệnh cho ta, chúng ta trao đổi.” Đây là ý muốn ban đầu của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng y vừa mới nói dứt lời, Tống Vân Lễ đã gằn giọng mà nói: “Ngươi đừng mơ.”
Không có mầm bệnh thì hắn biết dùng thứ gì để uy hiếp bọn họ đây, đây là ngọc tỷ truyền ngôi? Tống Vân Lễ còn chưa ngu ngốc đến mức này.
Hắn rất rõ ràng, chỉ cần mình giao mầm bệnh ra thì mình chỉ còn một con đường chết mà thôi.
“Hoàng thượng, đừng phí lời với hắn nữa.” Lãnh Ninh thấy gương mặt hung ác của Tống Vân Lễ, hắn ta hơi tức giận, không khỏi thấp giọng khuyên can.”
“Ta và hắn nói chuyện để kéo dài thời gian, các ngươi lập tức hành động đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhỏ giọng căn dặn người sau lưng, y tiếp tục nhìn Tống Vân Lễ, rõ ràng lời đề nghị của y khiến cho hắn tức giận, hắn không muốn giao bất cứ thứ gì để đổi lấy ngọc tỉ, bởi vì hắn biết rõ, không có mầm bệnh, đừng nói là ngọc tỷ truyền ngôi nằm trong tay mình, cho dù hắn đã đăng cơ thì cũng không ngồi vững.
Lãnh Ninh nghe thấy thấy bèn lùi về sau, lúc Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vân Lễ tiếp tục thương lượng với nhau, phi tiêu trong tay Lãnh Ninh phóng vun vút về phía cánh tay Tống Vân Lễ.
Vốn dĩ Tống Vân Lễ đang dồn hết sự chú ý lên người Tống Vĩnh kỳ, bởi thế khi phi tiêu áp sát bên tay thì hắn mới nhận ra, muốn tránh cũng không còn tránh kịp nữa.
Sự đột ngột này nhằm vào cái bọc trong tay của hắn, hắn không thể để mầm bệnh rơi vào tay người khác được, bởi thế hắn không tránh né mà để cho phi tiêu ghim thẳng vào cánh tay.
Không đợi nhóm người Tống Vĩnh Kỳ kịp nhận ra, hắn hất chiếc bọc trong tay.
Nhóm người Tống Vĩnh Kỳ thấy Tống Vân Lễ bất chấp hậu quả mà làm bừa, bọn họ đều nhìn hắn với vẻ căng thẳng, Tống Vĩnh Kỳ cũng thế.
Y căng thẳng nói với hắn: “Tống Vân Lễ, ngươi đừng làm bừa, có gì thì chúng ta từ từ thương lượng với nhau.”
Tống Vĩnh Kỳ hơi sợ hãi, y cảm thấy khi nãy mình nên chừa lại đường lui.
Nhưng bây giờ hối hận không còn kịp nữa.
Tống Vân Lễ cầm chặt góc túi, chỉ cần hắn mở tay ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sẽ trở thành mục tiêu.
Vời lúc tất cả mọi người tưởng rằng Tống Vân Lễ sắp sửa thành công thì đột nhiên có một bóng đen từ trên trời nhảy xuống, chỉ vào người Tống Vân Lễ rồi mắng: “Đồ nghiệp chướng, ỷ rằng mình có công phu mèo quào rồi đi làm hại muôn dân, hôm nay ta phải vì dân trừ họa.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn sư phụ mặc đạo bào tiên phong, đạo cốt, y thầm run rẩy trong lòng, dường như y đã quay về sáu năm trước, vào lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng Ôn Yến đã chết, ông ta xuất hiện, cứu mạng Ôn Yến.
Hôm nay ông ta đến cũng vừa đúng lúc.
Dường như Tống Vĩnh Kỳ đã quên mất cảnh tượng nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc trên đại điện, y ngẩn người nhìn đạo sĩ trước mặt giống như thể đã nhìn thấy mình được cứu rỗi.
Đạo sĩ ấy lại chẳng buồn nhìn Tống Vĩnh Kỳ một chút nào, chỉ phất ống tay áo của mình, một trận gió to thổi qua đại điện, không ngờ nóc nhà lại bị gió cuốn bật tung.