Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 733: Ngoại truyện 23: Anh hùng cứu mỹ nhân
“Công chúa, ngươi không thể làm loạn, ngươi...” Bọn Lý Lãng bối rối hô hào, thế nhưng công chúa Kinh Mặc không nhúc nhích chút nào, chỉ nhìn họ, trong mắt tất cả đều là sự kiên định.
Cùng là tướng sĩ canh giữ biên cương, đương nhiên là họ đã từng nghe nói về tính tình công chúa Kinh Mặc. Chính họ, nếu như đóng tại biên cương Nam Chiếu, các tướng sĩ dám không tuân theo công chúa như thế này, có thể nàng ta đã rút kiếm giết người từ lâu rồi, đâu sẽ dùng bản thân mình uy hiếp họ.
“Công chúa, chúng ta tuân lệnh.” Lý Lãng rưng rưng hô, tiếng nói của hắn ta vừa dứt, tất cả tướng sĩ Đại Lương trăm miệng một lời hô: “Công chúa, chúng ta tuân lệnh.”
Rất nhiều hán tử cao ba thước sau khi hô xong cũng đã lệ nóng doanh tròng, họ cũng không dám quay đầu lại nhìn công chúa Kinh Mặc một chút nào, họ tin công chúa của mình ở sau lưng họ, chỉ cần họ có thể xua đuổi hết kẻ địch trước mặt thì công chúa sẽ còn có khả năng sống sót.
Hiện tại trong mắt họ chỉ có một mục tiêu, đó chính là thành Kinh Mặc, chỉ cần họ đánh giết tới dưới thành thì sẽ có người có thể cứu được công chúa của họ.
Đúng vậy, hiện tại họ chính là chiến đấu vì công chúa, trong khi công chúa vì để cho họ có một chút hi vọng sống mà ngay cả tính mạng của mình cũng đều không để ý tới thì họ chỉ muốn chiến đấu vì công chúa...
Trong lúc nhất thời, những binh sĩ Đại Lương xâm nhập doanh trại của Tử Húc biến thành sát thần, đi qua chỗ nào cũng thây ngang khắp đồng, không ai dám cản.
Mà giờ khắc này, phía trên cổng thành thành Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh từ xa nhìn về phía doanh trại Tử Húc, nhìn đoàn binh sĩ Đại Lương đang vây thành chùm mà chậm rãi đi về phía thành Kinh Mặc.
“Làm được việc.” Giọng nói trầm thấp, lúc này Lãnh Ninh và Tô Diễn đang quan sát cuộc chiến trên mặt đều tươi cười hơn một chút, nhưng lập tức nụ cười kia liền bị sự lo lắng xâm chiếm.
Hiện tại công chúa, Lãnh Tố và cả đội tinh nhuệ công chúa Kinh Mặc dẫn đi kia đang bị mắc kẹt trong vòng vây, muốn đánh giết trở lại thành Kinh Mặc là rất khó.
“Ta đi nghênh đón công chúa.” Rốt cuộc Lãnh Ninh vẫn không giữ được bình tĩnh, cho dù là Kinh Mặc hay là Lãnh Tố, một trong hai người có một người xảy ra vấn đề thì Thiên Sơn cũng sẽ không tha cho mình, nhưng bây giờ hai người họ đều ở trại địch, hắn ta lại chỉ có thể nhìn từ xa.
Lãnh Ninh đi hai bước, quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên Khánh hỏi một câu: “Trần tướng quân, ngươi cảm thấy bây giờ ta đi có được không?”
Lãnh Ninh vẫn luôn thần phục Tống Vĩnh Kỳ cho nên trong lòng vẫn khinh thường Trần Nguyên Khánh, nhưng lần này lại sẵn lòng hỏi hắn ta một tiếng.
Nguyên nhân trái lại rất đơn giản, Trần Nguyên Khánh yêu chiều công chúa Kinh Mặc cỡ nào họ rõ ràng nhất. Nhưng hiện tại công chúa Kinh Mặc bị vây trong cảnh nguy hiểm, hắn ta vốn dĩ nên là người sốt ruột nhất, thế nhưng bây giờ hắn ta lại bình tĩnh giống như không nhìn thấy.
Điều này quá không bình thường...
“Thời cơ chưa tới.” Trần Nguyên Khánh nhìn Lãnh Ninh vẻ mặt sốt ruột, cuối cùng khẽ phun ra bốn chữ.
“Nếu như chờ đợi thêm nữa, phía công chúa an nguy khó dò...” Lãnh Ninh sốt ruột nói, đôi mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía doanh trại địch, nơi đó Kinh Mặc đang dẫn theo các binh sĩ chém giết.
Trần Nguyên Khánh lại không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng quan sát, nhìn đám người Kinh Mặc dẫn theo bị binh sĩ Tử Húc tầng tầng lớp lớp vây quanh, vòng vây kia càng ngày càng lớn, nhưng vẫn đang thong thả đi về phía trước.
Bởi vì một câu “thời cơ chưa tới” của Trần Nguyên Khánh mà Lãnh Ninh không dám tùy tiện xuống dưới, cũng không ngừng bước đi trên thành, đi đến nỗi khiến lòng người đều nôn nóng không thôi.
“Lãnh tướng quân, ngươi yên tâm, Kinh Mặc không chỉ là công chúa của chúng ta mà còn là vương phi tương lai của họ, chỉ cần Tử Húc muốn làm thông gia với chúng ta thì hiện tại công chúa Kinh Mặc là lựa chọn duy nhất.” Tô Diễn bị Lãnh Ninh đi đi lại lại hoang mang lo sợ, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh hắn ta nói.
Lãnh Ninh lần nữa sửng sốt, hắn ta coi như hiểu rõ vì sao Thiên Sơn hay chửi mình đần, hắn ta đã quên hiện tại Tử Húc muốn cầu họ hòa thân.
Hiện tại trong hoàng thất chỉ có hai nữ hài, một người là Kinh Mặc, một người khác là tiểu quận chúa An Dật của Trấn quốc phủ Vương gia, tiểu quận chúa An Dật năm ngoái đã xuất giá.
Nếu như Tử Húc muốn hòa thân với Đại Lương thì tất nhiên sẽ không làm tổn thương đến công chúa một chút nào.
Lãnh Ninh trừng mắt liếc Trần Nguyên Khánh, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy, thật sự là còn ra vẻ cao thâm, chẳng qua hắn ta quan tâm quá sẽ bị loạn nên nhất thời không nghĩ ra mà thôi.
“Trần tướng quân, lúc nào chúng ta ra tay? Hiện tại người của chúng ta đều chờ xuất phát.” Lại đợi một hồi lâu, vòng vây to lớn ở phía xa di chuyển càng ngày càng chậm, Lãnh Ninh biết bây giờ tâm trạng mình lo lắng, cũng không nói nhiều lời, chỉ là sốt ruột đến độ trợn trừng mắt, cuối cùng Tô Diễn không nhìn được liền mở miệng hỏi.
Nhiều năm về trước Lãnh Ninh và Trần Nguyên Khánh đã từng đối lập trên triều đình, cho nên dù cho biết rõ trên phương diện lãnh binh tác chiến Trần Nguyên Khánh mạnh hơn mình nhiều nhưng hắn ta cũng không bỏ mặt mũi đến hỏi lung tung này kia được. Tô Diễn thì lại khác, thời điểm Trần Nguyên Khánh thống soái tam quân hắn vẫn là một tiểu tướng, có lẽ ngay cả cái tên của hắn Trần Nguyên Khánh cũng không nhớ rõ, một vị tiểu tướng như hắn xin chỉ bảo, Trần Nguyên Khánh nể mặt công chúa Kinh Mặc cũng sẽ không thể không nể mặt hắn.
“Chờ một chút.” Trần Nguyên Khánh trả lời không khác gì so với trước đó, vốn cho rằng có thể tìm được đáp án, Tô Diễn bất đắc dĩ liếc nhìn Lãnh Ninh, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Trần Nguyên Khánh. Rõ ràng họ mới là thống soái, thế nhưng có Trần Nguyên Khánh ở đây họ lại cam tâm tình nguyện lựa chọn vị trí phục tùng.
Ở trước mặt Trần Nguyên Khánh có khí thế cực lớn, Lãnh Ninh và Tô Diễn đều lựa chọn im lặng, tuy trong lòng nóng như lửa đốt nhưng đều chịu đựng, chờ người trước mặt bình tĩnh ra lệnh.
Nếu như giờ phút này người trong lều chủ soái của Tử Húc Quốc biết Trần Nguyên Khánh bình tĩnh như thế thì chắc chắn sẽ không cuống quýt đến độ giơ chân.
Đúng vậy, người nào đó xưa nay chú trọng hình tượng nhất đang nghe Dạ Nhị bẩm báo, lúc nói Lãnh Tố đã bị người ta cướp đi liền trực tiếp giơ chân, sau đó hung hăng đạp Dạ Nhị một cước.
“Gia, mặc dù cô nương kia được cứu đi, nhưng hiện tại công chúa đang bị bao vây, Lương phó tướng đã hạ lệnh phải bắt sống công chúa, hiện tại người của chúng ta đã tầng tầng lớp lớp bao vây nàng, trừ khi nàng mọc cánh nếu không thì hoàn toàn không trốn thoát được vòng vây của chúng ta, gia, ngài đợi hồi kinh thành thân đi.” Dạ Nhị chịu đựng cơn đau nhức dữ dội ở ngực, sốt ruột nói, nói dứt lời khóe miệng còn phun ra một ngụm máu.
“Cút ra ngoài nôn, đừng làm ô uế chỗ ngồi của gia.” Nam tử nghe vậy lại lần nữa phi thêm một cước, chờ đến khi Dạ Nhị kịp phản ứng thì ngoài việc ngực đau dữ dội hơn thì cả người hắn ta đã đang bay ra ngoài lều.
Sau khi Dạ Nhị bị đá bay, nam tử vội vàng đi vào phòng trong, chờ lúc đi ra đã mặc một bộ y phục dạ hành, ngay cả mặt cũng che lại, chỉ lộ một đôi mắt như lưỡi đao xẹt qua mỗi người họ.
“Gia, ngài đây là...” Dạ Nhất và Dạ Tam thấy trang phục của gia nhà mình thì đều ngây ngẩn cả người.
“Không phải Dạ Nhị nói trừ khi nàng mọc cánh bay ra ngoài sao, gia chính là cánh của nàng.” Mặc dù che mặt nhưng lại không che được sự kiêu ngạo trên người, sau khi nói xong hắn liền nhún người nhảy lên, tiến thẳng đến không trung phía trên lều chủ soái, sau đó nhảy vọt và chạy như bay tiếp cận vòng vây.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Dạ Nhất nhìn Dạ Tam, vẻ mặt khó xử.
Trách nhiệm của họ là bảo vệ gia an toàn, thế nhưng họ không chuẩn bị y phục dạ hành, khuôn mặt của họ thì chỉ cần người có chút lai lịch trong quân thì đều quen thuộc...
“Dẫn theo người đi xem tình hình trước, nếu cần, chính là mạo hiểm mất đầu chúng ta cũng phải trợ giúp “kẻ địch”. Dạ Tam là người có đầu óc linh hoạt nhất trong mấy thị vệ, sau khi dứt lời hắn ta liền vội vã rời khỏi lều, Dạ Nhất cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau họ dẫn theo người của họ tiến về phía vòng vây.
Mà người áo đen kia giờ phút này đã giẫm lên đầu vô số người tiến vào trong vòng vây, những binh sĩ Đại Lương trong vòng vây đã bị tử thương hơn nửa nhìn thấy người áo đen lao vùn vụt tới thì trên mặt vui mừng hơn một chút, nhưng không chờ họ kịp nở nụ cười thì phát hiện người kia đang nhìn thẳng vào công chúa của họ, dáng vẻ sững sờ.
Cùng là tướng sĩ canh giữ biên cương, đương nhiên là họ đã từng nghe nói về tính tình công chúa Kinh Mặc. Chính họ, nếu như đóng tại biên cương Nam Chiếu, các tướng sĩ dám không tuân theo công chúa như thế này, có thể nàng ta đã rút kiếm giết người từ lâu rồi, đâu sẽ dùng bản thân mình uy hiếp họ.
“Công chúa, chúng ta tuân lệnh.” Lý Lãng rưng rưng hô, tiếng nói của hắn ta vừa dứt, tất cả tướng sĩ Đại Lương trăm miệng một lời hô: “Công chúa, chúng ta tuân lệnh.”
Rất nhiều hán tử cao ba thước sau khi hô xong cũng đã lệ nóng doanh tròng, họ cũng không dám quay đầu lại nhìn công chúa Kinh Mặc một chút nào, họ tin công chúa của mình ở sau lưng họ, chỉ cần họ có thể xua đuổi hết kẻ địch trước mặt thì công chúa sẽ còn có khả năng sống sót.
Hiện tại trong mắt họ chỉ có một mục tiêu, đó chính là thành Kinh Mặc, chỉ cần họ đánh giết tới dưới thành thì sẽ có người có thể cứu được công chúa của họ.
Đúng vậy, hiện tại họ chính là chiến đấu vì công chúa, trong khi công chúa vì để cho họ có một chút hi vọng sống mà ngay cả tính mạng của mình cũng đều không để ý tới thì họ chỉ muốn chiến đấu vì công chúa...
Trong lúc nhất thời, những binh sĩ Đại Lương xâm nhập doanh trại của Tử Húc biến thành sát thần, đi qua chỗ nào cũng thây ngang khắp đồng, không ai dám cản.
Mà giờ khắc này, phía trên cổng thành thành Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh từ xa nhìn về phía doanh trại Tử Húc, nhìn đoàn binh sĩ Đại Lương đang vây thành chùm mà chậm rãi đi về phía thành Kinh Mặc.
“Làm được việc.” Giọng nói trầm thấp, lúc này Lãnh Ninh và Tô Diễn đang quan sát cuộc chiến trên mặt đều tươi cười hơn một chút, nhưng lập tức nụ cười kia liền bị sự lo lắng xâm chiếm.
Hiện tại công chúa, Lãnh Tố và cả đội tinh nhuệ công chúa Kinh Mặc dẫn đi kia đang bị mắc kẹt trong vòng vây, muốn đánh giết trở lại thành Kinh Mặc là rất khó.
“Ta đi nghênh đón công chúa.” Rốt cuộc Lãnh Ninh vẫn không giữ được bình tĩnh, cho dù là Kinh Mặc hay là Lãnh Tố, một trong hai người có một người xảy ra vấn đề thì Thiên Sơn cũng sẽ không tha cho mình, nhưng bây giờ hai người họ đều ở trại địch, hắn ta lại chỉ có thể nhìn từ xa.
Lãnh Ninh đi hai bước, quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên Khánh hỏi một câu: “Trần tướng quân, ngươi cảm thấy bây giờ ta đi có được không?”
Lãnh Ninh vẫn luôn thần phục Tống Vĩnh Kỳ cho nên trong lòng vẫn khinh thường Trần Nguyên Khánh, nhưng lần này lại sẵn lòng hỏi hắn ta một tiếng.
Nguyên nhân trái lại rất đơn giản, Trần Nguyên Khánh yêu chiều công chúa Kinh Mặc cỡ nào họ rõ ràng nhất. Nhưng hiện tại công chúa Kinh Mặc bị vây trong cảnh nguy hiểm, hắn ta vốn dĩ nên là người sốt ruột nhất, thế nhưng bây giờ hắn ta lại bình tĩnh giống như không nhìn thấy.
Điều này quá không bình thường...
“Thời cơ chưa tới.” Trần Nguyên Khánh nhìn Lãnh Ninh vẻ mặt sốt ruột, cuối cùng khẽ phun ra bốn chữ.
“Nếu như chờ đợi thêm nữa, phía công chúa an nguy khó dò...” Lãnh Ninh sốt ruột nói, đôi mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía doanh trại địch, nơi đó Kinh Mặc đang dẫn theo các binh sĩ chém giết.
Trần Nguyên Khánh lại không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng quan sát, nhìn đám người Kinh Mặc dẫn theo bị binh sĩ Tử Húc tầng tầng lớp lớp vây quanh, vòng vây kia càng ngày càng lớn, nhưng vẫn đang thong thả đi về phía trước.
Bởi vì một câu “thời cơ chưa tới” của Trần Nguyên Khánh mà Lãnh Ninh không dám tùy tiện xuống dưới, cũng không ngừng bước đi trên thành, đi đến nỗi khiến lòng người đều nôn nóng không thôi.
“Lãnh tướng quân, ngươi yên tâm, Kinh Mặc không chỉ là công chúa của chúng ta mà còn là vương phi tương lai của họ, chỉ cần Tử Húc muốn làm thông gia với chúng ta thì hiện tại công chúa Kinh Mặc là lựa chọn duy nhất.” Tô Diễn bị Lãnh Ninh đi đi lại lại hoang mang lo sợ, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh hắn ta nói.
Lãnh Ninh lần nữa sửng sốt, hắn ta coi như hiểu rõ vì sao Thiên Sơn hay chửi mình đần, hắn ta đã quên hiện tại Tử Húc muốn cầu họ hòa thân.
Hiện tại trong hoàng thất chỉ có hai nữ hài, một người là Kinh Mặc, một người khác là tiểu quận chúa An Dật của Trấn quốc phủ Vương gia, tiểu quận chúa An Dật năm ngoái đã xuất giá.
Nếu như Tử Húc muốn hòa thân với Đại Lương thì tất nhiên sẽ không làm tổn thương đến công chúa một chút nào.
Lãnh Ninh trừng mắt liếc Trần Nguyên Khánh, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy, thật sự là còn ra vẻ cao thâm, chẳng qua hắn ta quan tâm quá sẽ bị loạn nên nhất thời không nghĩ ra mà thôi.
“Trần tướng quân, lúc nào chúng ta ra tay? Hiện tại người của chúng ta đều chờ xuất phát.” Lại đợi một hồi lâu, vòng vây to lớn ở phía xa di chuyển càng ngày càng chậm, Lãnh Ninh biết bây giờ tâm trạng mình lo lắng, cũng không nói nhiều lời, chỉ là sốt ruột đến độ trợn trừng mắt, cuối cùng Tô Diễn không nhìn được liền mở miệng hỏi.
Nhiều năm về trước Lãnh Ninh và Trần Nguyên Khánh đã từng đối lập trên triều đình, cho nên dù cho biết rõ trên phương diện lãnh binh tác chiến Trần Nguyên Khánh mạnh hơn mình nhiều nhưng hắn ta cũng không bỏ mặt mũi đến hỏi lung tung này kia được. Tô Diễn thì lại khác, thời điểm Trần Nguyên Khánh thống soái tam quân hắn vẫn là một tiểu tướng, có lẽ ngay cả cái tên của hắn Trần Nguyên Khánh cũng không nhớ rõ, một vị tiểu tướng như hắn xin chỉ bảo, Trần Nguyên Khánh nể mặt công chúa Kinh Mặc cũng sẽ không thể không nể mặt hắn.
“Chờ một chút.” Trần Nguyên Khánh trả lời không khác gì so với trước đó, vốn cho rằng có thể tìm được đáp án, Tô Diễn bất đắc dĩ liếc nhìn Lãnh Ninh, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Trần Nguyên Khánh. Rõ ràng họ mới là thống soái, thế nhưng có Trần Nguyên Khánh ở đây họ lại cam tâm tình nguyện lựa chọn vị trí phục tùng.
Ở trước mặt Trần Nguyên Khánh có khí thế cực lớn, Lãnh Ninh và Tô Diễn đều lựa chọn im lặng, tuy trong lòng nóng như lửa đốt nhưng đều chịu đựng, chờ người trước mặt bình tĩnh ra lệnh.
Nếu như giờ phút này người trong lều chủ soái của Tử Húc Quốc biết Trần Nguyên Khánh bình tĩnh như thế thì chắc chắn sẽ không cuống quýt đến độ giơ chân.
Đúng vậy, người nào đó xưa nay chú trọng hình tượng nhất đang nghe Dạ Nhị bẩm báo, lúc nói Lãnh Tố đã bị người ta cướp đi liền trực tiếp giơ chân, sau đó hung hăng đạp Dạ Nhị một cước.
“Gia, mặc dù cô nương kia được cứu đi, nhưng hiện tại công chúa đang bị bao vây, Lương phó tướng đã hạ lệnh phải bắt sống công chúa, hiện tại người của chúng ta đã tầng tầng lớp lớp bao vây nàng, trừ khi nàng mọc cánh nếu không thì hoàn toàn không trốn thoát được vòng vây của chúng ta, gia, ngài đợi hồi kinh thành thân đi.” Dạ Nhị chịu đựng cơn đau nhức dữ dội ở ngực, sốt ruột nói, nói dứt lời khóe miệng còn phun ra một ngụm máu.
“Cút ra ngoài nôn, đừng làm ô uế chỗ ngồi của gia.” Nam tử nghe vậy lại lần nữa phi thêm một cước, chờ đến khi Dạ Nhị kịp phản ứng thì ngoài việc ngực đau dữ dội hơn thì cả người hắn ta đã đang bay ra ngoài lều.
Sau khi Dạ Nhị bị đá bay, nam tử vội vàng đi vào phòng trong, chờ lúc đi ra đã mặc một bộ y phục dạ hành, ngay cả mặt cũng che lại, chỉ lộ một đôi mắt như lưỡi đao xẹt qua mỗi người họ.
“Gia, ngài đây là...” Dạ Nhất và Dạ Tam thấy trang phục của gia nhà mình thì đều ngây ngẩn cả người.
“Không phải Dạ Nhị nói trừ khi nàng mọc cánh bay ra ngoài sao, gia chính là cánh của nàng.” Mặc dù che mặt nhưng lại không che được sự kiêu ngạo trên người, sau khi nói xong hắn liền nhún người nhảy lên, tiến thẳng đến không trung phía trên lều chủ soái, sau đó nhảy vọt và chạy như bay tiếp cận vòng vây.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Dạ Nhất nhìn Dạ Tam, vẻ mặt khó xử.
Trách nhiệm của họ là bảo vệ gia an toàn, thế nhưng họ không chuẩn bị y phục dạ hành, khuôn mặt của họ thì chỉ cần người có chút lai lịch trong quân thì đều quen thuộc...
“Dẫn theo người đi xem tình hình trước, nếu cần, chính là mạo hiểm mất đầu chúng ta cũng phải trợ giúp “kẻ địch”. Dạ Tam là người có đầu óc linh hoạt nhất trong mấy thị vệ, sau khi dứt lời hắn ta liền vội vã rời khỏi lều, Dạ Nhất cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau họ dẫn theo người của họ tiến về phía vòng vây.
Mà người áo đen kia giờ phút này đã giẫm lên đầu vô số người tiến vào trong vòng vây, những binh sĩ Đại Lương trong vòng vây đã bị tử thương hơn nửa nhìn thấy người áo đen lao vùn vụt tới thì trên mặt vui mừng hơn một chút, nhưng không chờ họ kịp nở nụ cười thì phát hiện người kia đang nhìn thẳng vào công chúa của họ, dáng vẻ sững sờ.