Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-295
Chương 295: Cứu đi lãnh ninh
Khuôn mặt Lãnh Ninh đột nhiên lạnh lùng: "Hủy đi tất cả? Vương gia ám chỉ là giang sơn mà tổ tiên Tống gia đánh có được? Không biết vương gia có nhớ, mình cũng họ Tống?"
Tống Vân Lễ phất phất tay: "Đừng hiểu lầm, Lãnh đại nhân tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta họ Tống, nhưng mà, lại không có quan hệ gì với hoàng tộc đế vương, danh vương gia này, cũng chỉ là hư danh mà thôi, thiên hạ Tống gia đã chọc đến trời nộ nhân oán, thượng đế muốn trừng phạt họ, ta cũng chỉ là phụng theo thánh ý của thượng đế, đến đây bình loạn."
"Bình loạn?" Lãnh Ninh cười: "Không biết vương gia muốn bình loạn thế nào?"
Tống Vân Lễ không chút để ý giọng điệu trào phúng của chàng, giống như Lãnh Ninh chỉ là những người hiểu lầm trong miệng hắn, người đem lại khuất nhục cho hắn.
"Ta cũng không giải thích với ngươi quá nhiều, ngươi cuối cùng sẽ hiểu, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn để lại một câu cho Tống Vĩnh Kỳ, ngươi nói cho hắn biết, thiên hạ chính thống, không phải Tống gia, Tống gia đoạt đế vị trong tay ai? Kêu hắn suy nghĩ kỹ đi, giành đồ của người khác, rồi cũng phải trả về."
Lãnh Ninh nghe thấy lời này, ngạc nhiên nhìn hắn: "Có ý gì?"
"Suy ngẫm đi." Tống Vân Lễ đứng dậy, khuôn mặt sảng khoái như một chính nhân quân tử: "Hôm nay sẽ có người đến cứu ngươi, nhưng mà, người có đến mà không về, ta chỉ sẽ giữ lại hai ba người dắt ngươi quay về, cũng tiện cho ngươi cơ hội truyền lời."
Nói rồi, hắn để lại một nụ cười ý tứ sâu xa, xoay người mà đi.
Cửa sắt từ từ đóng lại, Lãnh Ninh hét lên: "Ngươi nói rõ ràng một chút."
Tiếng bước chân từ từ xa dần, Tống Vân Lễ không trả lời.
Lãnh Ninh ngồi phịch trên giường, trong lòng kinh ngạc, Tống gia đoạt được giang sơn trên tay ai? Đây xem là đoạt sao? Hoàng đế tiền triều vô đạo, bách tính dân chúng lầm than, thái tổ đứng dậy khởi nghĩa, đây là chính đạo, làm theo thiên đạo.
Xem ra, hôm nay thật sự là có một trận ác chiến, nghĩ tới Thiên Sơn có lẽ sẽ bị người của Tống Vân Lễ giết chết, cả người chàng lạnh như băng.
"Đừng kéo, đừng kéo, Tống Trọng Lâu, đệ muốn chết sao? Mau buông tay ra!"
Cửa sổ cheo leo, đột nhiên truyền tới giọng nói non nớt lại có chút tức giận.
Lãnh Ninh sững sờ, ảo giác sao? Bên ngoài là vách núi cheo leo, sao có thể có tiếng nói?
"Đừng mà, tỷ tỷ, đệ sắp rơi xuống rồi." Giọng nói như sắp khóc của Tống Trọng Lâu lại vang lên.
Lãnh Ninh nhào tới cửa sổ, nhìn xuống dưới, sợ đến sắc mặt lập tức trắng bệch, chỉ thấy hai tay Kinh Mặc nắm thanh sắt phía dưới cửa sổ, mà Tống Trọng Lâu lại ôm hai chân cô bé, thân thể hai người đều treo lơ lửng, tình huống rất nguy cấp.
"Trời ạ!" Lãnh Ninh đè thấp giọng, xương cốt toàn thân đều sợ mềm nhũn.
"Hự!" Chỉ nghe thấy Kinh Mặc nói một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, dùng sức nhảy lên, kéo theo Tống Trọng Lâu nhảy vào.
Lãnh Ninh ngã ngồi trên đất, nhìn thanh sắt không chút tổn hại: "Không thể nào, không thể nào..."
Thanh sắt không hư, khe hở cửa sổ chỉ khoảng hai ngón tay, hai người họ lại xuyên qua thanh sắt đi vào, sao có thể?
"Lãnh thúc thúc!" Tống Trọng Lâu thấy Lãnh Ninh sợ mặt tái xanh, giơ tay quơ quơ trước mặt chàng: "Sợ ngốc rồi sao?"
Lãnh Ninh hồi thần, một tay che miệng Tống Trọng Lâu: "Suỵt, bên ngoài có người."
Bên ngoài đã nghe thấy tiếng động bên trong, có một cái đầu xuất hiện trên cửa nhỏ cửa sắt, nhìn thấy Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc, người đó lập tức mở cửa, kinh dị nhìn Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc: "Các ngươi đi vào thế nào?"
Một thủ vệ khác cũng đi vào, đều rất kinh ngạc.
Kinh Mặc cười quái dị, lòng bàn tay chắp lại, cửa sắt lại tự động đóng lại.
Hai người cả kinh, còn chưa kịp hồi thần, lại cảm thấy ót đau đớn, trước mắt tối đen, liền hôn mê ngã trên sàn.
Tống Trọng Lâu từ phía sau đi ra, đắc ý nói: "Hai tên vô dụng."
Kinh Mặc nói: "Đi thôi!"
Lãnh Ninh đơn giản không thể tin tất cả trước mắt: "Hai đứa sao có thể làm được?"
Tuy nhiên, càng làm chàng không thể tin được còn ở phía sau, Kinh Mặc lại giơ tay bẻ cây sắt, sau đó dùng sức đẩy, song sắt đã rơi xuống, cửa sổ bèn không có gì che đậy.
"Đi!" Tống Trọng Lâu kéo tay Lãnh Ninh nói.
Lãnh Ninh đi tới cửa sổ, một trận gió xông tới, chàng thò đầu ra nhìn, vách núi cheo leo vốn không thể nhìn thấy đáy, mà vách đá lại không có đường đi.
"Đi thế nào? Hai đứa làm sao tới? Có phải Thiên Sơn đưa hai đứa tới không?" Lãnh Ninh hỏi.
"Là mẹ kêu chúng con tới cứu thúc." Kinh Mặc ngọng ngịu nói, cô bé đưa mắt ra hiệu với Tống Trọng Lâu, sau đó kéo tay trái Lãnh Ninh, Tống Trọng Lâu lại kéo tay phải Lãnh Ninh.
Lãnh Ninh chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, sau đó nhẹ nhàng bay xuyên qua cửa sổ ra ngoài.
Lãnh Ninh sau này nhớ lại mấy hôm nay, đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cửa sổ đó rất nhỏ, vốn chàng không thể xuyên qua, càng huống chi trái phải còn có Kinh Mặc và Tống Trọng Lâu, chàng vắt hết óc suy nghĩ cũng không cách nào nghĩ rõ ràng, họ là như thế nào xuyên qua cửa sổ.
Mà tiếp đó, thân thể chàng ở trong không trung, lại cưỡi gió bay đi, không có cảm giác rơi xuống, chỉ giống như dưới chân có gì chống đỡ, sau đó có một sức mạnh ở phía sau đẩy.
Một trận ác chiến, đã chính thức bắt đầu.
Lúc Lãnh Ninh đang cưỡi gió bay đi, nghe thấy tiếng chém giết trong rừng rậm.
"Là Thiên Sơn!" Chàng kinh hô, mũi đột nhiên chua xót, nàng tới cứu chàng rồi.
"Yên tâm, mẹ và phụ hoàng sớm đã lên kế hoạch chu toàn, người ở khu này đều không thể trốn thoát." Kinh Mặc thoải mái nói.
"Thật sao?" Lãnh Ninh có chút không yên tâm: "Chúng ta không cần tới xem một chút sao?"
"Không cần, mẹ không cho chúng con làm chuyện chém giết, chúng con là
đại phu chỉ có thể cứu người."
"Tỷ không phải đại phu!" Tống Trọng Lâu phản bác.
"mẹ là đại phu, mẹ nói chúng ta phải làm đại phu thế gia." Kinh Mặc đắc ý nói.
Lãnh Ninh nghe song bào thai tranh cãi bên tai, nhớ tới mình bây giờ đang cưỡi gió bay đi, thật sự có cảm giác đang nằm mơ.
Chàng thậm chí cảm thấy, mình có phải thật sự đang nằm mơ không? Nếu không sao lại có chuyện hoang đường như vậy? Dù sao vẫn là song bào thai tới cứu chàng, đây đơn giản là không thể nào xảy ra.
Chàng muốn nhéo mặt mình một chút, nhưng mà, hai tay đang bị song bào thai kéo, mà cảm giác gió thổi trên mặt lại rõ ràng như vậy, một chút cũng không giống giả.
Mà Vạn Lương dẫn Ôn Yến lên núi, luôn đi cũng không thấy thôn nào.
Đi khoảng hơn một giờ, Ôn Yến đột nhiên dừng lại bước chân.
"Sao vậy?" Vạn Lương quay đầu hỏi.
Ôn Yến cõng thùng thuốc, người dựa vào cạnh cây cổ thụ, nhìn chằm chằm nàng ta: "Ngươi tên gì?"
Vạn Lương sững sờ: "Chủ nhân có ý gì?"
Ôn Yến cười cười: "Ta sớm đã biết ngươi không phải Vạn Lương, còn đi về phía trước nữa, chính là mai phục của các ngươi rồi."
Vạn Lương kinh dị nhìn cô, đột nhiên cười: "Ta thật sự đánh giá thấp ngươi, ngươi đã sớm biết thân phận của ta."
"Ngươi không lừa được ta." Ôn Yến nói.
Vạn Lương cười lạnh: "Vậy sao? Vậy ngươi lúc nào mới phát hiện được? Vừa rồi? Hay là lúc ta nói chuyện lỗ mãng với ngươi trên xe ngựa?"
Vạn Lương cho rằng ở trên xe ngựa, nàng ta vì dẫn Ôn Yến xuất cung, có vài phần đắc ý, đương nhiên đã lộ ra manh mối, nhưng mà, lúc đó nàng ta đã không thèm để ý rồi.
"Trước khi tiến cung đã phát hiện rồi." Ôn Yến nói.
Khuôn mặt Lãnh Ninh đột nhiên lạnh lùng: "Hủy đi tất cả? Vương gia ám chỉ là giang sơn mà tổ tiên Tống gia đánh có được? Không biết vương gia có nhớ, mình cũng họ Tống?"
Tống Vân Lễ phất phất tay: "Đừng hiểu lầm, Lãnh đại nhân tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta họ Tống, nhưng mà, lại không có quan hệ gì với hoàng tộc đế vương, danh vương gia này, cũng chỉ là hư danh mà thôi, thiên hạ Tống gia đã chọc đến trời nộ nhân oán, thượng đế muốn trừng phạt họ, ta cũng chỉ là phụng theo thánh ý của thượng đế, đến đây bình loạn."
"Bình loạn?" Lãnh Ninh cười: "Không biết vương gia muốn bình loạn thế nào?"
Tống Vân Lễ không chút để ý giọng điệu trào phúng của chàng, giống như Lãnh Ninh chỉ là những người hiểu lầm trong miệng hắn, người đem lại khuất nhục cho hắn.
"Ta cũng không giải thích với ngươi quá nhiều, ngươi cuối cùng sẽ hiểu, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn để lại một câu cho Tống Vĩnh Kỳ, ngươi nói cho hắn biết, thiên hạ chính thống, không phải Tống gia, Tống gia đoạt đế vị trong tay ai? Kêu hắn suy nghĩ kỹ đi, giành đồ của người khác, rồi cũng phải trả về."
Lãnh Ninh nghe thấy lời này, ngạc nhiên nhìn hắn: "Có ý gì?"
"Suy ngẫm đi." Tống Vân Lễ đứng dậy, khuôn mặt sảng khoái như một chính nhân quân tử: "Hôm nay sẽ có người đến cứu ngươi, nhưng mà, người có đến mà không về, ta chỉ sẽ giữ lại hai ba người dắt ngươi quay về, cũng tiện cho ngươi cơ hội truyền lời."
Nói rồi, hắn để lại một nụ cười ý tứ sâu xa, xoay người mà đi.
Cửa sắt từ từ đóng lại, Lãnh Ninh hét lên: "Ngươi nói rõ ràng một chút."
Tiếng bước chân từ từ xa dần, Tống Vân Lễ không trả lời.
Lãnh Ninh ngồi phịch trên giường, trong lòng kinh ngạc, Tống gia đoạt được giang sơn trên tay ai? Đây xem là đoạt sao? Hoàng đế tiền triều vô đạo, bách tính dân chúng lầm than, thái tổ đứng dậy khởi nghĩa, đây là chính đạo, làm theo thiên đạo.
Xem ra, hôm nay thật sự là có một trận ác chiến, nghĩ tới Thiên Sơn có lẽ sẽ bị người của Tống Vân Lễ giết chết, cả người chàng lạnh như băng.
"Đừng kéo, đừng kéo, Tống Trọng Lâu, đệ muốn chết sao? Mau buông tay ra!"
Cửa sổ cheo leo, đột nhiên truyền tới giọng nói non nớt lại có chút tức giận.
Lãnh Ninh sững sờ, ảo giác sao? Bên ngoài là vách núi cheo leo, sao có thể có tiếng nói?
"Đừng mà, tỷ tỷ, đệ sắp rơi xuống rồi." Giọng nói như sắp khóc của Tống Trọng Lâu lại vang lên.
Lãnh Ninh nhào tới cửa sổ, nhìn xuống dưới, sợ đến sắc mặt lập tức trắng bệch, chỉ thấy hai tay Kinh Mặc nắm thanh sắt phía dưới cửa sổ, mà Tống Trọng Lâu lại ôm hai chân cô bé, thân thể hai người đều treo lơ lửng, tình huống rất nguy cấp.
"Trời ạ!" Lãnh Ninh đè thấp giọng, xương cốt toàn thân đều sợ mềm nhũn.
"Hự!" Chỉ nghe thấy Kinh Mặc nói một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, dùng sức nhảy lên, kéo theo Tống Trọng Lâu nhảy vào.
Lãnh Ninh ngã ngồi trên đất, nhìn thanh sắt không chút tổn hại: "Không thể nào, không thể nào..."
Thanh sắt không hư, khe hở cửa sổ chỉ khoảng hai ngón tay, hai người họ lại xuyên qua thanh sắt đi vào, sao có thể?
"Lãnh thúc thúc!" Tống Trọng Lâu thấy Lãnh Ninh sợ mặt tái xanh, giơ tay quơ quơ trước mặt chàng: "Sợ ngốc rồi sao?"
Lãnh Ninh hồi thần, một tay che miệng Tống Trọng Lâu: "Suỵt, bên ngoài có người."
Bên ngoài đã nghe thấy tiếng động bên trong, có một cái đầu xuất hiện trên cửa nhỏ cửa sắt, nhìn thấy Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc, người đó lập tức mở cửa, kinh dị nhìn Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc: "Các ngươi đi vào thế nào?"
Một thủ vệ khác cũng đi vào, đều rất kinh ngạc.
Kinh Mặc cười quái dị, lòng bàn tay chắp lại, cửa sắt lại tự động đóng lại.
Hai người cả kinh, còn chưa kịp hồi thần, lại cảm thấy ót đau đớn, trước mắt tối đen, liền hôn mê ngã trên sàn.
Tống Trọng Lâu từ phía sau đi ra, đắc ý nói: "Hai tên vô dụng."
Kinh Mặc nói: "Đi thôi!"
Lãnh Ninh đơn giản không thể tin tất cả trước mắt: "Hai đứa sao có thể làm được?"
Tuy nhiên, càng làm chàng không thể tin được còn ở phía sau, Kinh Mặc lại giơ tay bẻ cây sắt, sau đó dùng sức đẩy, song sắt đã rơi xuống, cửa sổ bèn không có gì che đậy.
"Đi!" Tống Trọng Lâu kéo tay Lãnh Ninh nói.
Lãnh Ninh đi tới cửa sổ, một trận gió xông tới, chàng thò đầu ra nhìn, vách núi cheo leo vốn không thể nhìn thấy đáy, mà vách đá lại không có đường đi.
"Đi thế nào? Hai đứa làm sao tới? Có phải Thiên Sơn đưa hai đứa tới không?" Lãnh Ninh hỏi.
"Là mẹ kêu chúng con tới cứu thúc." Kinh Mặc ngọng ngịu nói, cô bé đưa mắt ra hiệu với Tống Trọng Lâu, sau đó kéo tay trái Lãnh Ninh, Tống Trọng Lâu lại kéo tay phải Lãnh Ninh.
Lãnh Ninh chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, sau đó nhẹ nhàng bay xuyên qua cửa sổ ra ngoài.
Lãnh Ninh sau này nhớ lại mấy hôm nay, đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cửa sổ đó rất nhỏ, vốn chàng không thể xuyên qua, càng huống chi trái phải còn có Kinh Mặc và Tống Trọng Lâu, chàng vắt hết óc suy nghĩ cũng không cách nào nghĩ rõ ràng, họ là như thế nào xuyên qua cửa sổ.
Mà tiếp đó, thân thể chàng ở trong không trung, lại cưỡi gió bay đi, không có cảm giác rơi xuống, chỉ giống như dưới chân có gì chống đỡ, sau đó có một sức mạnh ở phía sau đẩy.
Một trận ác chiến, đã chính thức bắt đầu.
Lúc Lãnh Ninh đang cưỡi gió bay đi, nghe thấy tiếng chém giết trong rừng rậm.
"Là Thiên Sơn!" Chàng kinh hô, mũi đột nhiên chua xót, nàng tới cứu chàng rồi.
"Yên tâm, mẹ và phụ hoàng sớm đã lên kế hoạch chu toàn, người ở khu này đều không thể trốn thoát." Kinh Mặc thoải mái nói.
"Thật sao?" Lãnh Ninh có chút không yên tâm: "Chúng ta không cần tới xem một chút sao?"
"Không cần, mẹ không cho chúng con làm chuyện chém giết, chúng con là
đại phu chỉ có thể cứu người."
"Tỷ không phải đại phu!" Tống Trọng Lâu phản bác.
"mẹ là đại phu, mẹ nói chúng ta phải làm đại phu thế gia." Kinh Mặc đắc ý nói.
Lãnh Ninh nghe song bào thai tranh cãi bên tai, nhớ tới mình bây giờ đang cưỡi gió bay đi, thật sự có cảm giác đang nằm mơ.
Chàng thậm chí cảm thấy, mình có phải thật sự đang nằm mơ không? Nếu không sao lại có chuyện hoang đường như vậy? Dù sao vẫn là song bào thai tới cứu chàng, đây đơn giản là không thể nào xảy ra.
Chàng muốn nhéo mặt mình một chút, nhưng mà, hai tay đang bị song bào thai kéo, mà cảm giác gió thổi trên mặt lại rõ ràng như vậy, một chút cũng không giống giả.
Mà Vạn Lương dẫn Ôn Yến lên núi, luôn đi cũng không thấy thôn nào.
Đi khoảng hơn một giờ, Ôn Yến đột nhiên dừng lại bước chân.
"Sao vậy?" Vạn Lương quay đầu hỏi.
Ôn Yến cõng thùng thuốc, người dựa vào cạnh cây cổ thụ, nhìn chằm chằm nàng ta: "Ngươi tên gì?"
Vạn Lương sững sờ: "Chủ nhân có ý gì?"
Ôn Yến cười cười: "Ta sớm đã biết ngươi không phải Vạn Lương, còn đi về phía trước nữa, chính là mai phục của các ngươi rồi."
Vạn Lương kinh dị nhìn cô, đột nhiên cười: "Ta thật sự đánh giá thấp ngươi, ngươi đã sớm biết thân phận của ta."
"Ngươi không lừa được ta." Ôn Yến nói.
Vạn Lương cười lạnh: "Vậy sao? Vậy ngươi lúc nào mới phát hiện được? Vừa rồi? Hay là lúc ta nói chuyện lỗ mãng với ngươi trên xe ngựa?"
Vạn Lương cho rằng ở trên xe ngựa, nàng ta vì dẫn Ôn Yến xuất cung, có vài phần đắc ý, đương nhiên đã lộ ra manh mối, nhưng mà, lúc đó nàng ta đã không thèm để ý rồi.
"Trước khi tiến cung đã phát hiện rồi." Ôn Yến nói.