Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-323
Chương 323: Triều đình hậu cung
Ôn Yến vì an toàn của bọn nhỏ mà đưa ra tin tức chúng bị lạc, lại quên trong thâm cung này còn có một Thái hậu cũng lo lắng cho bọn nhỏ.
Lúc giữa trưa Bát Nương nói đứa nhỏ bị Ôn Yến phạt, phải viết chữ ở Thải Vi cung bà cũng rất đau lòng, mấy lần muốn tới nói giúp hai đứa nhỏ đều bị Bát Nương trấn an, trước khi ngủ bà còn dặn dò Bát Nương sáng mai phải đón hai đứa nhỏ qua, bà đã quyết định phải an ủi hai đứa nhỏ thật tốt.
Nhưng ban đêm bên ngoài vô cùng ầm ĩ đã đánh thức Thái hậu.
Bà còn mơ hồ nghe thấy người bên ngoài nói đến tên của Kinh Mặc và An Nhiên, ngay khoảnh khắc đó, bà không còn chút buồn ngủ nào nữa, cúi người xuống giường, gọi người bên ngoài hỏi cuối cùng hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì, lại không đợi thị vệ kia nói xong mọi chuyện, Thái Hậu đã ngất đi.
Trước khi Ôn Yến trở về bà vẫn cảm thấy mình không còn chút sức sống nữa, là hai đứa nhỏ vui vẻ khiến bà kiên trì sống tiếp, nhưng bây giờ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, đây mới thật sự là muốn mạng bà.
Bát Nương thấy Thái hậu té xỉu, đầu tiên bảo người thông báo cho Ôn Yến, dù nàng ta biết bây giờ Ôn Yến ốc còn không mang nổi mình ốc.
Lúc người trong cung Thái hậu đến thông báo, Ôn Yến đang nghe thị vệ của Phi Long Môn báo cáo, đợi xử lý mọi chuyện xong cô mới biết chuyện Thái hậu bị bệnh, cho nên đợi Ôn Yến xách hòm thuốc đi vào cung của Thái hậu, mấy phi tử của Tống Vĩnh Kỳ đã trang điểm xinh đẹp “báo hiếu” trước giường rồi.
Thái hậu đã tỉnh lại, không có chút tinh thần, chỉ nhắm mắt nghe bọn họ nói chuyện. Nhưng vẫn có người không biết điều nhỏ giọng cười đùa.
Nếu là bình thường Thái hậu sẽ không quá so đo, dù sao hoàng nhi của mình nhét bọn họ vào hậu cung cũng không chạm vào một cái, đáy lòng bà vẫn hơi hổ thẹn, nhưng hôm nay hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, bọn họ còn không nhịn được cười, vẫn khiến Thái hậu nghĩ đến rất nhiều chuyện của tiền triều.
Hai đứa nhỏ của bà không có quan hệ với bọn họ, hai đứa nhỏ không còn nữa có thể càng là chuyện tốt của bọn họ, vừa nghĩ vậy, sắc mặt Thái hậu lập tức trở nên nặng nề, quát lên với đám phụ nữ đứng trước cửa sổ của mình: “Ai gia sắp chết rồi, tiểu hoàng tôn và tiểu hoàng tôn nữ của ai gia cũng không thấy đâu nữa, đám người không có lương tâm các người còn cười được, cút hết cho ta, cút.”
Ôn Yến đang muốn tiến lên trấn an, đã thấy Khanh Nhi cách Thái hậu gần nhất đột nhiên đứng dậy, cười nói với Thái hậu: “Mẫu hậu, hai đứa nhỏ mất tích bọn con cũng nôn nóng, nhưng sức khỏe của người là quan trọng nhất, nếu tìm được hai đứa nhỏ, người lại bệnh, chắc chắn chúng sẽ đau lòng.”
“Ngươi không cần ở đây giả mù sa mưa, nếu hai đứa nhỏ mất tích có liên quan đến ngươi, ta sẽ không quan tâm Nam Chiếu Bắc Chiếu cái gì, tuyệt đối sẽ khiến ngươi đền mạng hai đứa nhỏ cho ta.” Thái hậu ngẩng đầu nhìn Khanh Nhi mang vẻ mặt dịu dàng, trong mắt tràn đầy thù hận.
“Thái hậu nương nương, người tuyệt đối đừng vu oan cho con, ai chẳng biết đứa nhỏ kia là bảo bối của người và Hoàng thượng, thần thiếp thấy thích còn không kịp, sao có thể hại bọn chúng chứ.” Trên khuôn mặt dưới miếng vải mỏng của Khanh Nhi đều là uất ức, nhưng vào khoảnh khắc cúi đầu, trong mắt nàng ta vẫn lóe lên mấy phần lo lắng.
Nàng ta không biết hai đứa nhỏ đi đâu, nhưng nàng ta có thể chắc chắn hai đứa nhỏ mất tích vào lúc chơi trốn tìm với mình, nàng ta cũng nghi ngờ đứa nhỏ là Tống Vân Lễ mang đi, vì có thể mang đứa nhỏ đi thần không biết quỷ không hay trong cung của mình, ngoài Tống Vân Lễ ra thì không còn ai nữa cả.
Nghĩ đến Tống Vân Lễ, Khanh Nhi càng siết chặt tay hơn, hắn không biết hai đứa nhỏ này quan trọng với mình đến mức nào sao? Lại còn có thể lén lút ra tay, lỡ như Tống Vĩnh Kỳ nghi ngờ mình…
“Tốt nhất là ngươi không chạm vào hai đứa nhỏ của ta.” Thái hậu không thèm quan tâm đến Khanh Nhi nữa, bà thật sự lo lắng người phụ nữ này làm hại cháu trai cháu gái của mình, tuy ở trước mặt mình nàng ta ra vẻ dịu dàng, nhưng lòng nàng ta có bao nhiêu ác độc, bà hiểu rõ.
“Thái hậu, chỗ con có túi hương, người có thể thử xem, chắc chắn vì người quá lo lắng cho hai đứa nhỏ nên mới ngất xỉu.”
Khi Khanh Nhi nói chuyện còn mang dáng vẻ hiểu rõ, nói xong đã để túi hương lên đầu giường của Thái hậu.
“Các ngươi trở về bái Phật bái Bồ Tát cho ai gia, tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện chúng không sao, nếu không mấy người các ngươi đừng mong sống tốt, có chết ta cũng sẽ kéo các ngươi theo.” Thái hậu oán hận nói xong thì phất tay áo bảo bọn họ rời đi.
Lúc các phi tần ở các cung xoay người thì nhìn thấy Ôn Yến đi vào cửa cung, khác với sự thù hận lúc trước, bây giờ ánh mắt bọn họ nhìn Ôn Yến có rất nhiều ý đồ, có châm chọc, có đắc ý, cũng có hưng phấn không giấu đi được.
Vừa rồi nghe Thái hậu nói chuyện Ôn Yến còn cảm thấy Thái hậu hơi quá, bây giờ xem ra đám nữ nhân này nên bị đối xử như thế.
“Ôn Yến, hai đứa nhỏ thông minh như vậy, sao có thể đột nhiên mất tích.” Thái hậu nhìn thấy Ôn Yến cũng bất chấp thân thể suy yếu, đỡ bàn trên đầu giường đứng lên, lúc nói chuyện với Ôn Yến nước mắt cũng tuôn rơi.
“Chúng sẽ không sao đâu, mẫu hậu, khi nãy lời của Khanh Nhi rất đúng, nếu người bị bệnh, bọn nhỏ trở về biết sẽ đau lòng.” Ôn Yến vừa đỡ Thái hậu ngồi xuống vừa nhỏ giọng an ủi.
Nhưng một mùi hương quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong mũi Ôn Yến, Ôn Yến tìm kiếm theo mùi hương, nơi phát ra chính là túi hương Khanh Nhi cho Thái hậu.
Mùi này, nếu thêm mùi máu tươi vào, đó chính là mùi của phòng tối.
Đáy lòng Ôn Yến đã hiểu rõ, lần này hai đứa nhỏ mất tích chắc chắn có liên quan đến Khanh Nhi.
“Thái hậu, chúng ta có thể tìm thấy hai bọn nhóc rồi, người nghỉ ngơi trước, con và Kỳ sẽ đi tìm ngay, sau đó đưa về cho người.”
Lúc Ôn Yến nói chuyện trong lòng đã có tính toán, có mùi hương này, cho dù Mao chủ nhiệm bãi công, Đầu Than cũng có thể tìm được theo mùi hương.
Ôn Yến dặn dò Thiên Sơn nhanh chóng nói tin tức với Tống Vĩnh Kỳ, mình thì đứng dậy về cung, nếu phải tìm kiếm cung của Khanh Nhi, thì cần chuẩn bị một vài loại thuốc phòng độc, dù sao không phải mọi người đều bách độc bất xâm như hai đứa nhỏ.
Biết hai đứa nhỏ đang ở đâu, Ôn Yến lập tức khôi phục sức chiến đấu, thậm chí đã nghĩ kỹ nếu chúng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô đều phải đòi lại trên người Khanh Nhi và Tống Vân Lễ.
Ôn Yến thậm chí đã chuẩn bị cùng hành động với Tống Vĩnh Kỳ, lại không ngờ một lúc lâu sau đó bên Tống Vĩnh Kỳ vẫn không có tin tức, lúc Thiên Sơn trở về thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Yến, chần chừ một lát mới nói: “Môn chủ, nếu không người của Phi Long Môn chúng ta hành động trước đi, Hoàng thượng bên kia, có thể cần đợi một lát.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, vẻ mặt dò hỏi, cô quen thuộc với Thiên Sơn, cũng hiểu Tống Vĩnh Kỳ, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Tống Vĩnh Kỳ sẽ không thể không xuất hiện, mà Thiên Sơn cũng sẽ trách móc Tống Vĩnh Kỳ không có trách nhiệm từ lâu.
“Là triều đình xảy ra chuyện gì rồi à? Cuối cùng là sao thế, ngươi mau nói cho ta biết, trước giờ triều đình và hậu cung đều gắn bó chặt chẽ, bây giờ hai đứa nhỏ không thấy đâu, vẫn sẽ có người lợi dụng lúc Hoàng thượng không yên lòng làm mưa làm gió.” Ôn Yến chắc chắn nói, e rằng mấy người triều đình chỉ sợ thiên hạ không loạn kia đã chuẩn bị một người làm quan cả họ được nhờ rồi nhỉ?
Ôn Yến vì an toàn của bọn nhỏ mà đưa ra tin tức chúng bị lạc, lại quên trong thâm cung này còn có một Thái hậu cũng lo lắng cho bọn nhỏ.
Lúc giữa trưa Bát Nương nói đứa nhỏ bị Ôn Yến phạt, phải viết chữ ở Thải Vi cung bà cũng rất đau lòng, mấy lần muốn tới nói giúp hai đứa nhỏ đều bị Bát Nương trấn an, trước khi ngủ bà còn dặn dò Bát Nương sáng mai phải đón hai đứa nhỏ qua, bà đã quyết định phải an ủi hai đứa nhỏ thật tốt.
Nhưng ban đêm bên ngoài vô cùng ầm ĩ đã đánh thức Thái hậu.
Bà còn mơ hồ nghe thấy người bên ngoài nói đến tên của Kinh Mặc và An Nhiên, ngay khoảnh khắc đó, bà không còn chút buồn ngủ nào nữa, cúi người xuống giường, gọi người bên ngoài hỏi cuối cùng hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì, lại không đợi thị vệ kia nói xong mọi chuyện, Thái Hậu đã ngất đi.
Trước khi Ôn Yến trở về bà vẫn cảm thấy mình không còn chút sức sống nữa, là hai đứa nhỏ vui vẻ khiến bà kiên trì sống tiếp, nhưng bây giờ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, đây mới thật sự là muốn mạng bà.
Bát Nương thấy Thái hậu té xỉu, đầu tiên bảo người thông báo cho Ôn Yến, dù nàng ta biết bây giờ Ôn Yến ốc còn không mang nổi mình ốc.
Lúc người trong cung Thái hậu đến thông báo, Ôn Yến đang nghe thị vệ của Phi Long Môn báo cáo, đợi xử lý mọi chuyện xong cô mới biết chuyện Thái hậu bị bệnh, cho nên đợi Ôn Yến xách hòm thuốc đi vào cung của Thái hậu, mấy phi tử của Tống Vĩnh Kỳ đã trang điểm xinh đẹp “báo hiếu” trước giường rồi.
Thái hậu đã tỉnh lại, không có chút tinh thần, chỉ nhắm mắt nghe bọn họ nói chuyện. Nhưng vẫn có người không biết điều nhỏ giọng cười đùa.
Nếu là bình thường Thái hậu sẽ không quá so đo, dù sao hoàng nhi của mình nhét bọn họ vào hậu cung cũng không chạm vào một cái, đáy lòng bà vẫn hơi hổ thẹn, nhưng hôm nay hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, bọn họ còn không nhịn được cười, vẫn khiến Thái hậu nghĩ đến rất nhiều chuyện của tiền triều.
Hai đứa nhỏ của bà không có quan hệ với bọn họ, hai đứa nhỏ không còn nữa có thể càng là chuyện tốt của bọn họ, vừa nghĩ vậy, sắc mặt Thái hậu lập tức trở nên nặng nề, quát lên với đám phụ nữ đứng trước cửa sổ của mình: “Ai gia sắp chết rồi, tiểu hoàng tôn và tiểu hoàng tôn nữ của ai gia cũng không thấy đâu nữa, đám người không có lương tâm các người còn cười được, cút hết cho ta, cút.”
Ôn Yến đang muốn tiến lên trấn an, đã thấy Khanh Nhi cách Thái hậu gần nhất đột nhiên đứng dậy, cười nói với Thái hậu: “Mẫu hậu, hai đứa nhỏ mất tích bọn con cũng nôn nóng, nhưng sức khỏe của người là quan trọng nhất, nếu tìm được hai đứa nhỏ, người lại bệnh, chắc chắn chúng sẽ đau lòng.”
“Ngươi không cần ở đây giả mù sa mưa, nếu hai đứa nhỏ mất tích có liên quan đến ngươi, ta sẽ không quan tâm Nam Chiếu Bắc Chiếu cái gì, tuyệt đối sẽ khiến ngươi đền mạng hai đứa nhỏ cho ta.” Thái hậu ngẩng đầu nhìn Khanh Nhi mang vẻ mặt dịu dàng, trong mắt tràn đầy thù hận.
“Thái hậu nương nương, người tuyệt đối đừng vu oan cho con, ai chẳng biết đứa nhỏ kia là bảo bối của người và Hoàng thượng, thần thiếp thấy thích còn không kịp, sao có thể hại bọn chúng chứ.” Trên khuôn mặt dưới miếng vải mỏng của Khanh Nhi đều là uất ức, nhưng vào khoảnh khắc cúi đầu, trong mắt nàng ta vẫn lóe lên mấy phần lo lắng.
Nàng ta không biết hai đứa nhỏ đi đâu, nhưng nàng ta có thể chắc chắn hai đứa nhỏ mất tích vào lúc chơi trốn tìm với mình, nàng ta cũng nghi ngờ đứa nhỏ là Tống Vân Lễ mang đi, vì có thể mang đứa nhỏ đi thần không biết quỷ không hay trong cung của mình, ngoài Tống Vân Lễ ra thì không còn ai nữa cả.
Nghĩ đến Tống Vân Lễ, Khanh Nhi càng siết chặt tay hơn, hắn không biết hai đứa nhỏ này quan trọng với mình đến mức nào sao? Lại còn có thể lén lút ra tay, lỡ như Tống Vĩnh Kỳ nghi ngờ mình…
“Tốt nhất là ngươi không chạm vào hai đứa nhỏ của ta.” Thái hậu không thèm quan tâm đến Khanh Nhi nữa, bà thật sự lo lắng người phụ nữ này làm hại cháu trai cháu gái của mình, tuy ở trước mặt mình nàng ta ra vẻ dịu dàng, nhưng lòng nàng ta có bao nhiêu ác độc, bà hiểu rõ.
“Thái hậu, chỗ con có túi hương, người có thể thử xem, chắc chắn vì người quá lo lắng cho hai đứa nhỏ nên mới ngất xỉu.”
Khi Khanh Nhi nói chuyện còn mang dáng vẻ hiểu rõ, nói xong đã để túi hương lên đầu giường của Thái hậu.
“Các ngươi trở về bái Phật bái Bồ Tát cho ai gia, tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện chúng không sao, nếu không mấy người các ngươi đừng mong sống tốt, có chết ta cũng sẽ kéo các ngươi theo.” Thái hậu oán hận nói xong thì phất tay áo bảo bọn họ rời đi.
Lúc các phi tần ở các cung xoay người thì nhìn thấy Ôn Yến đi vào cửa cung, khác với sự thù hận lúc trước, bây giờ ánh mắt bọn họ nhìn Ôn Yến có rất nhiều ý đồ, có châm chọc, có đắc ý, cũng có hưng phấn không giấu đi được.
Vừa rồi nghe Thái hậu nói chuyện Ôn Yến còn cảm thấy Thái hậu hơi quá, bây giờ xem ra đám nữ nhân này nên bị đối xử như thế.
“Ôn Yến, hai đứa nhỏ thông minh như vậy, sao có thể đột nhiên mất tích.” Thái hậu nhìn thấy Ôn Yến cũng bất chấp thân thể suy yếu, đỡ bàn trên đầu giường đứng lên, lúc nói chuyện với Ôn Yến nước mắt cũng tuôn rơi.
“Chúng sẽ không sao đâu, mẫu hậu, khi nãy lời của Khanh Nhi rất đúng, nếu người bị bệnh, bọn nhỏ trở về biết sẽ đau lòng.” Ôn Yến vừa đỡ Thái hậu ngồi xuống vừa nhỏ giọng an ủi.
Nhưng một mùi hương quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong mũi Ôn Yến, Ôn Yến tìm kiếm theo mùi hương, nơi phát ra chính là túi hương Khanh Nhi cho Thái hậu.
Mùi này, nếu thêm mùi máu tươi vào, đó chính là mùi của phòng tối.
Đáy lòng Ôn Yến đã hiểu rõ, lần này hai đứa nhỏ mất tích chắc chắn có liên quan đến Khanh Nhi.
“Thái hậu, chúng ta có thể tìm thấy hai bọn nhóc rồi, người nghỉ ngơi trước, con và Kỳ sẽ đi tìm ngay, sau đó đưa về cho người.”
Lúc Ôn Yến nói chuyện trong lòng đã có tính toán, có mùi hương này, cho dù Mao chủ nhiệm bãi công, Đầu Than cũng có thể tìm được theo mùi hương.
Ôn Yến dặn dò Thiên Sơn nhanh chóng nói tin tức với Tống Vĩnh Kỳ, mình thì đứng dậy về cung, nếu phải tìm kiếm cung của Khanh Nhi, thì cần chuẩn bị một vài loại thuốc phòng độc, dù sao không phải mọi người đều bách độc bất xâm như hai đứa nhỏ.
Biết hai đứa nhỏ đang ở đâu, Ôn Yến lập tức khôi phục sức chiến đấu, thậm chí đã nghĩ kỹ nếu chúng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô đều phải đòi lại trên người Khanh Nhi và Tống Vân Lễ.
Ôn Yến thậm chí đã chuẩn bị cùng hành động với Tống Vĩnh Kỳ, lại không ngờ một lúc lâu sau đó bên Tống Vĩnh Kỳ vẫn không có tin tức, lúc Thiên Sơn trở về thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Yến, chần chừ một lát mới nói: “Môn chủ, nếu không người của Phi Long Môn chúng ta hành động trước đi, Hoàng thượng bên kia, có thể cần đợi một lát.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, vẻ mặt dò hỏi, cô quen thuộc với Thiên Sơn, cũng hiểu Tống Vĩnh Kỳ, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Tống Vĩnh Kỳ sẽ không thể không xuất hiện, mà Thiên Sơn cũng sẽ trách móc Tống Vĩnh Kỳ không có trách nhiệm từ lâu.
“Là triều đình xảy ra chuyện gì rồi à? Cuối cùng là sao thế, ngươi mau nói cho ta biết, trước giờ triều đình và hậu cung đều gắn bó chặt chẽ, bây giờ hai đứa nhỏ không thấy đâu, vẫn sẽ có người lợi dụng lúc Hoàng thượng không yên lòng làm mưa làm gió.” Ôn Yến chắc chắn nói, e rằng mấy người triều đình chỉ sợ thiên hạ không loạn kia đã chuẩn bị một người làm quan cả họ được nhờ rồi nhỉ?