-
Chương 9
Đau quá! Ta dùng tay kiểm tra dưới mũi, may mà không chảy máu.
Ta đá hắn: "Ngài buông ra!"
"Ta không buông. Nàng nói nàng ở lại, nếu không thì ta sẽ không buông. Chúng ta là phu thê, phu xướng phụ tùy."
Ta ngồi bệt trên đất, nhìn hắn mặt mày kiên quyết mà...cảm thấy hắn vô lại.
Ta cũng mĩ miều như vậy, sao lại phải thuộc về một kẻ như thế?
"A Hành, xin nàng, đừng rời đi."
Ta hít sâu một hơi, cố gắng dịu giọng, khuyên bảo hắn.
"Ngươi đường đường chính chính là Ninh Viễn tướng quân, tay nắm hai mươi vạn đại quân Bắc Quan, làm trò như vậy không sợ người ta cười chê sao?"
Hắn cứng cổ nói: "Dù là tướng quân nhưng ta cũng sợ mất đi nàng."
"Ngươi có Kiều Kiều."
"Ta không có Kiều Kiều."
Ta tức giận bật cười.
"Không có Kiều Kiều, kinh thành cũng có vô số quý nữ cho ngươi chọn, cần gì phải giữ ta, một nữ nhân cô độc?"
Hắn im lặng một lúc, rồi nói: "Ta khắc thê! Chỉ có nàng mới hợp với ta."
Ta nhớ đến tám cô dâu xung hỉ.
Số mệnh cũng có thể mang ra làm lý do được sao?
Hắn giữ ta lại, vì mệnh cách?
"Chuyện mệnh cách không thể tin được."
Hắn đột nhiên im lặng, giọng khàn khàn: "Nếu không vì số mệnh quái ác đó sao ta có thể khắc ch/3t phụ mẫu, khắc ch/3t những vị tiểu thư đó?"
Ta sững lại, trong lòng ngổn ngang trăm mối, ôm chặt linh vị trong tay.
Lặng lẽ đưa tay chạm vào ngực. Không ai biết, trên người ta có một vết sẹo kéo dài từ vai trái đến bụng.
Ta bị trọng thương nhưng không ch/3t, còn phụ mẫu ta lại không còn.
Nghĩ vậy, mệnh của ta thật sự là mệnh khổ.
Liệu ta có khắc ch/3t Tĩnh Vân sư thái không?
"... Được, ta ở lại.”
"Nhưng trước mặt ta, không được nhắc đến hai chữ 'Kiều Kiều'."
Rốt cuộc, ta đã động lòng...
Chỉ là, ta không muốn nghe lại hai chữ "Kiều Kiều" nữa.
Nàng ấy đã trở thành nút thắt trong lòng ta.
Nếu sau này hắn có thể buông bỏ "Kiều Kiều," hai chúng ta, hai kẻ mệnh khổ vẫn có thể chung sống qua ngày.
Chỉ mong không làm liên lụy đến người khác nữa.
Hắn vui mừng ngẩng đầu nhìn ta, xác nhận: "Thật sao?"
Ta do dự gật đầu: "Thật."
Mọi thứ trở lại bình thường.
Hắn dường như quên đi chuyện báo thù, ta cũng gần như quên mất "Kiều Kiều".
Cứ như thể hắn chưa từng khôi phục trí nhớ.
Hắn dạy ta cách tự vệ. Đôi khi ta bị hắn chọc giận đến mức nhảy dựng lên rồi đánh hắn.
Cho đến khi hắn lại gọi ta bằng cái tên "Kiều Kiều" một lần nữa.
…
Ta lấy từ trong áo ra một phong thư, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Hưu thư" trên đó.
Phong hưu thư này vô hiệu, vì là do ta viết cho hắn, hưu thư trước đó đã bị hắn xé nát rồi.
Ở đời này, chỉ có nam hưu nữ, chưa từng thấy nữ hưu nam.
Nhưng hắn đã vi phạm thỏa thuận của chúng ta, một lần nữa tìm kiếm bóng dáng của "Kiều Kiều" trên người ta.
Sáng nay, tại võ trường, hắn lại gọi ta một tiếng "Kiều Kiều".
Ta nhiều lần tự nhủ "phải đoan trang, phải lễ nghĩa" nhưng vô ích, trong đầu chỉ đầy ắp hai chữ "quả nhiên".
Ta không phải kiểu nữ nhân tự hạ thấp mình.
Phong "Hưu thư" này là thái độ của ta.
Ta đặt hưu thư xuống, từ trong áo lấy ra một bình thuốc sứ trắng, tỉ mỉ vuốt ve.
Đổ ra viên thuốc màu nâu duy nhất bên trong, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại cất trở lại.
Đột nhiên phu nhân của Trần quản gia bước vào báo cáo: "Thưa thiếu phu nhân, thiếu tướng quân tối nay có việc, bảo phu nhân không cần chờ ngài ấy."
Ta cất hưu thư lại vào trong áo, hỏi: "Thiếu tướng quân hiện đang ở đâu?"
"Ngài ấy đang ở thư phòng. Đang chuẩn bị ra khỏi phủ."
Ta vẫy tay cho bà ta lui, rồi ra cửa đi về phía thư phòng.
Ta không thể đợi đến ngày mai.
Trong thư phòng không có ai, ta đi về hướng cửa sau.
Đi dọc đường, không thấy một binh sĩ nào canh gác, thật là kỳ lạ...
Vừa đến sau cửa, ta nhìn qua khe cửa thấy Trần Diễn bên ngoài.
Hắn mặc đồ dạ hành*, không cưỡi ngựa, đi trước khoảng một trăm binh sĩ cũng mặc đồ dạ hành.
*Đồ dạ hành: là trang phục màu đen hoặc tối màu, thường được mặc vào ban đêm để dễ dàng ẩn nấp trong bóng tối, đặc biệt trong các hoạt động bí mật hoặc nhiệm vụ như ám sát, do thám, hoặc tấn công bất ngờ. Loại trang phục này giúp người mặc dễ dàng di chuyển mà không bị phát hiện.
Mỗi người trong số họ đều mang theo kiếm.
Dù có rất nhiều người, nhưng họ không phát ra một tiếng động nào.
Bầu không khí lạnh lùng ch/3t chóc lan tỏa, ta đột nhiên cảm thấy gió đêm nay thật lạnh lẽo.
Hắn định làm gì đây?
Ta đá hắn: "Ngài buông ra!"
"Ta không buông. Nàng nói nàng ở lại, nếu không thì ta sẽ không buông. Chúng ta là phu thê, phu xướng phụ tùy."
Ta ngồi bệt trên đất, nhìn hắn mặt mày kiên quyết mà...cảm thấy hắn vô lại.
Ta cũng mĩ miều như vậy, sao lại phải thuộc về một kẻ như thế?
"A Hành, xin nàng, đừng rời đi."
Ta hít sâu một hơi, cố gắng dịu giọng, khuyên bảo hắn.
"Ngươi đường đường chính chính là Ninh Viễn tướng quân, tay nắm hai mươi vạn đại quân Bắc Quan, làm trò như vậy không sợ người ta cười chê sao?"
Hắn cứng cổ nói: "Dù là tướng quân nhưng ta cũng sợ mất đi nàng."
"Ngươi có Kiều Kiều."
"Ta không có Kiều Kiều."
Ta tức giận bật cười.
"Không có Kiều Kiều, kinh thành cũng có vô số quý nữ cho ngươi chọn, cần gì phải giữ ta, một nữ nhân cô độc?"
Hắn im lặng một lúc, rồi nói: "Ta khắc thê! Chỉ có nàng mới hợp với ta."
Ta nhớ đến tám cô dâu xung hỉ.
Số mệnh cũng có thể mang ra làm lý do được sao?
Hắn giữ ta lại, vì mệnh cách?
"Chuyện mệnh cách không thể tin được."
Hắn đột nhiên im lặng, giọng khàn khàn: "Nếu không vì số mệnh quái ác đó sao ta có thể khắc ch/3t phụ mẫu, khắc ch/3t những vị tiểu thư đó?"
Ta sững lại, trong lòng ngổn ngang trăm mối, ôm chặt linh vị trong tay.
Lặng lẽ đưa tay chạm vào ngực. Không ai biết, trên người ta có một vết sẹo kéo dài từ vai trái đến bụng.
Ta bị trọng thương nhưng không ch/3t, còn phụ mẫu ta lại không còn.
Nghĩ vậy, mệnh của ta thật sự là mệnh khổ.
Liệu ta có khắc ch/3t Tĩnh Vân sư thái không?
"... Được, ta ở lại.”
"Nhưng trước mặt ta, không được nhắc đến hai chữ 'Kiều Kiều'."
Rốt cuộc, ta đã động lòng...
Chỉ là, ta không muốn nghe lại hai chữ "Kiều Kiều" nữa.
Nàng ấy đã trở thành nút thắt trong lòng ta.
Nếu sau này hắn có thể buông bỏ "Kiều Kiều," hai chúng ta, hai kẻ mệnh khổ vẫn có thể chung sống qua ngày.
Chỉ mong không làm liên lụy đến người khác nữa.
Hắn vui mừng ngẩng đầu nhìn ta, xác nhận: "Thật sao?"
Ta do dự gật đầu: "Thật."
Mọi thứ trở lại bình thường.
Hắn dường như quên đi chuyện báo thù, ta cũng gần như quên mất "Kiều Kiều".
Cứ như thể hắn chưa từng khôi phục trí nhớ.
Hắn dạy ta cách tự vệ. Đôi khi ta bị hắn chọc giận đến mức nhảy dựng lên rồi đánh hắn.
Cho đến khi hắn lại gọi ta bằng cái tên "Kiều Kiều" một lần nữa.
…
Ta lấy từ trong áo ra một phong thư, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Hưu thư" trên đó.
Phong hưu thư này vô hiệu, vì là do ta viết cho hắn, hưu thư trước đó đã bị hắn xé nát rồi.
Ở đời này, chỉ có nam hưu nữ, chưa từng thấy nữ hưu nam.
Nhưng hắn đã vi phạm thỏa thuận của chúng ta, một lần nữa tìm kiếm bóng dáng của "Kiều Kiều" trên người ta.
Sáng nay, tại võ trường, hắn lại gọi ta một tiếng "Kiều Kiều".
Ta nhiều lần tự nhủ "phải đoan trang, phải lễ nghĩa" nhưng vô ích, trong đầu chỉ đầy ắp hai chữ "quả nhiên".
Ta không phải kiểu nữ nhân tự hạ thấp mình.
Phong "Hưu thư" này là thái độ của ta.
Ta đặt hưu thư xuống, từ trong áo lấy ra một bình thuốc sứ trắng, tỉ mỉ vuốt ve.
Đổ ra viên thuốc màu nâu duy nhất bên trong, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại cất trở lại.
Đột nhiên phu nhân của Trần quản gia bước vào báo cáo: "Thưa thiếu phu nhân, thiếu tướng quân tối nay có việc, bảo phu nhân không cần chờ ngài ấy."
Ta cất hưu thư lại vào trong áo, hỏi: "Thiếu tướng quân hiện đang ở đâu?"
"Ngài ấy đang ở thư phòng. Đang chuẩn bị ra khỏi phủ."
Ta vẫy tay cho bà ta lui, rồi ra cửa đi về phía thư phòng.
Ta không thể đợi đến ngày mai.
Trong thư phòng không có ai, ta đi về hướng cửa sau.
Đi dọc đường, không thấy một binh sĩ nào canh gác, thật là kỳ lạ...
Vừa đến sau cửa, ta nhìn qua khe cửa thấy Trần Diễn bên ngoài.
Hắn mặc đồ dạ hành*, không cưỡi ngựa, đi trước khoảng một trăm binh sĩ cũng mặc đồ dạ hành.
*Đồ dạ hành: là trang phục màu đen hoặc tối màu, thường được mặc vào ban đêm để dễ dàng ẩn nấp trong bóng tối, đặc biệt trong các hoạt động bí mật hoặc nhiệm vụ như ám sát, do thám, hoặc tấn công bất ngờ. Loại trang phục này giúp người mặc dễ dàng di chuyển mà không bị phát hiện.
Mỗi người trong số họ đều mang theo kiếm.
Dù có rất nhiều người, nhưng họ không phát ra một tiếng động nào.
Bầu không khí lạnh lùng ch/3t chóc lan tỏa, ta đột nhiên cảm thấy gió đêm nay thật lạnh lẽo.
Hắn định làm gì đây?