-
Chương 19: Chương 19:
Lâm Dã quả thực muốn hộc máu, anh lại không thể nói thẳng muốn nhìn kết quả thi đấu của Chu Thừa Nghiêu, tâm vẫn luôn thấp thỏm tới chiều, Trần Kiệt tới thăm bệnh, Lâm Dã thấy được ngọn lựa hi vọng.
"Dã ca anh cảm thấy sao rồi? Cần gì cứ nói với tôi."
"Có mang theo điện thoại không?"
"Hả?"
"Điện thoại." Lâm Dã xuống giường bệnh, tay trái cầm bình truyền nước biển đi đóng cửa phòng bệnh.
Trần Kiệt mở khóa điện thoại đưa cho Lâm Dã, rồi nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đang đóng, "Sao vậy?"
Lâm Dã mở blog chính thức nhìn bài viết mới nhất, chúc mừng quán quân giải đấu Berlin. Lâm Dã thở phào nhẹ nhõm, quán quân, thần kinh của anh thả lỏng điềm nhiên như không có việc gì đưa di động cho Trần Kiệt.
"Không sao, cảm ơn."
"Chúng ta giành quán quân." Trần Kiệt nhận điện thoại nhìn trang chủ Weibo, lập tức hưng phấn, "Ăn gà liên tục ba trận, dùng phương thức nghiền ép đoạt giải quán quân, điểm tích lũy vượt qua một ngàn. Anh có thấy hotsearch không? Sáng nay hotsearch chiếm cứ toàn màn hình, xếp hạng khá cao.
Lâm Dã: "..."
"Mới đầu thua một trận là thao tác bình thường của KG, KG chúng ta lấy thua là niềm vui để chơi, đâu giống như các đội khác đều thua nghiêm túc." Trần Kiệt hưng phấn đến lông mày cũng đang khiêu vũ, trong lời nói đều là sự cuồng ngạo về KG, "Đánh quá đặc sắc, phương thức nghiền ép."
Lâm Dã muốn đi lấy nước, Trần Kiệt lập tức đưa nước tới tay Lâm Dã, nói, "Ngày mốt đội một sẽ về."
Bỗng nhiên đầu ngón tay Lâm Dã di chuyển, nhịp tim có chút loạn, cố giả bộ bình tĩnh cầm ly nước uống một ngụm.
"Chuẩn bị tới giải Hoàng Kim Tái [1] rồi." Trần Kiệt vừa lướt Weibo vừa nói chuyện, đột nhiên dừng tay lại, nói, "Hoàng Kim Tái đổi thể lệ thi đấu rồi?"
[1] Hoàng Kim Tái: thi đấu giành chức quán quân trong nước, sau đó đội quán quân sẽ đại diện quốc gia ra nước ngoài thi đấu thế giới.
"Thể lệ thi gì?"
"Chỉ tính điểm đầu người."
Lâm Dã ngẩng đầu, "Cái gì?"
"Tôi ra ngoài gọi điện thoại, gọi xong rồi nói cho anh." Trần Kiệt đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Trần Kiệt ra ngoài rồi không quay lại, giống như bốc hơi khỏi thế gian. Lâm Dã với Trần Kiệt không thân, nếu không anh muốn đánh bay đầu Trần Kiệt, người nói một nửa rất thiếu đòn.
Đến ngày thứ ba Lâm Dã mới có cơ hội cầm điện thoại, y tá sạc đầy pin điện thoại, Lâm Dã ấn nút mở máy vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lo lắng.
Hôm nay hình như Chu Thừa Nghiêu về nước?
Chu Thừa Nghiêu có về nước hay không liên quan gì mình?
Chu Thừa Nghiêu là vị vua mới của eSports, anh là người già đã từng, giữa bọn họ ngoại trừ việc Chu Thừa Nghiêu giúp đỡ anh ra thì không còn quan hệ gì khác.
Tiếng gõ cửa vang, Lâm Dã bỗng nhiên ngẩng đầu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Buổi chiều, mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng sáng rực.
Ở cửa ồn ào náo nhiệt, Lâm Dã nhìn thấy dáng người to mập của Thiên Minh trước, cậu ta mặc vệ áo màu đen tay cầm hai giỏ hoa quả, thở hồng hộc bay thẳng vào cửa để hoa quả lên bàn. Quay đầu đối mặt Lâm Dã, vẫn thở phì phò vô cùng chật vật, "Xin chào K thần, tôi là Thiên Minh của KG, chúng ta từng đánh chung trận, anh nhận ra giọng tôi không?"
Gặp mặt bạn nổi tiếng trên mạng, khóe miệng Lâm Dã hơi giương lên, "Xin chào, tôi là Lâm Dã."
"Tôi là KG - Hầu Tử." Hầu Tử dáng dấp hơi gầy, không cao, khoảng chừng 1m75, cậu đội mũ vươn tay muốn bắt tay với Lâm Dã, mông liền bị đạp một phát. Hầu Tử vội vàng thu tay lại, tay Lâm Dã vừa làm phẫu thuật xong không thể nắm, nếu không lão đại đạp chết cậu, "Xin chào."
Lâm Dã lướt qua Hầu Tử nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu, cả người hắn mặc đồ thể thao trắng, lạnh lùng rắn rỏi, vô cùng cao làm người khác chú ý. Một tay đút túi mặt không biểu cảm, tóc của hắn rất ngắn, càng làm ngũ quan càng cường tráng lạnh lùng hơn, mày rậm cặp mắt thâm thúy.
"Xin chào." Hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, cưỡng ép thu hồi tầm mắt, chợt cảm thấy không khí xung quanh thật ít. Lập tức cúi đầu nhìn mình, một thân quần áo bệnh nhân chật vật, trên người còn có mùi thuốc, anh ngồi xuống sửa lại cổ áo.
"Tôi là KG - Tự Kình." Tự Kình dáng người gầy gò, thiên về kiểu người thanh tú.
Lâm Dã chưa cùng Tự Kình chơi chung, gật đầu, "Xin chào."
Phòng bệnh không lớn tràn vào bốn người, có chút chen chúc. Thiên Minh nhìn một vòng, đi thẳng tới chỗ ghế sô pha ngồi xuống, "K thần bây giờ anh sao rồi?"
Thiên Minh là người hoạt bát nhất đám bọn họ, nói nhiều nhất, bầu không khí sinh động đều nhờ vào cậu ta.
"Rất tốt." Lâm Dã có chút ngượng ngùng, lúc quay đầu đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải mắt đen của Chu Thừa Nghiêu, tâm bị hung hăng đụng vào, Lâm Dã đè nén cảm xúc xuống.
Chu Thừa Nghiêu mở ra chân dài đi tới, đi thẳng tới trước mặt anh.
Lâm Dã: "..."
Tay Chu Thừa Nghiêu còn cắm trong túi quần, để im tư thế này cúi người nhìn chằm chằm Lâm Dã. Khoảng cách gần như vậy, nét mặt Chu Thừa Nghiêu lạnh lùng cùng với khuôn mặt anh tuấn trầm lãnh, trên người hắn phát ra mùi hormone nồng nặc, nhất thời không khí chật chội.
Lâm Dã: "..."
Sau đó Chu Thừa Nghiêu rút tay ra sờ tóc Lâm Dã một cái, tóc Lâm Dã hơi vàng, rất mềm, bây giờ ngoan ngoãn rơi xuống trán. Tay Chu Thừa Nghiêu rơi xuống trán Lâm Dã, dừng một chút, tóc mềm hơn thoải mái hơn so với trong tưởng tượng.
Căn phòng yên tĩnh tới nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Thiên Minh bẻ một quả chuối, ba~ rơi xuống đất.
Chu Thừa Nghiêu thu tay lại cho vào túi quần, đầu ngón tay vương vấn lấy tóc mềm mại, Lâm Dã trắng quá mức, đặc biệt mặc quần áo bệnh nhân càng thêm rõ ràng. Ngũ quan tinh xảo, lông mi dày đậm đến hai mắt như hồ nước.
"Nghiêu ca?" Thiên Minh hung hăng ho khan một tiếng, "Anh từng gặp K thần?" Từ lúc nào Chu Thừa Nghiêu với K thần quen đến nước này rồi? Vừa gặp mặt liền nghịch tóc người ta!
Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao bắn thẳng vào Thiên Minh.
Thiên Minh: "..."
Hầu Tử nhặt quả chuối dưới đất lên nhét vào trong miệng Thiên Minh, mặt không chút cảm xúc nói, "Cậu ăn chuối đi."
"Ăn mẹ cậu cái búa!" Thiên Minh lấy chuối ra, giận dữ hét, "Này là rơi xuống đất, còn chưa có lột vỏ! Cái đầu mẹ cậu!"
Chu Thừa Nghiêu vươn tay, tay của hắn cực kì đẹp. Thon dài, khớp xương rõ ràng, như tác phẩm nghệ thuật.
"Tôi là TigerK."
Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu chăm chú, sau đó đưa tay trái tới, "Xin chào."
"Lão đại, cậu vừa mới không cho tôi bắt tay!" Hầu Tử cũng bẻ một quả chuối, ăn nói, "Cậu cẩn thận tay K thần một chút."
"Tay làm phẫu thuật là tay phải." Lâm Dã cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng giải thích.
Chu Thừa Nghiêu nắm tay Lâm Dã liền buông ra, kéo một cái ở bên cạnh qua ngồi xuống. Bầu không khí đọng lại, nói cái gì giờ? Nói chuyện gì thì được? Tại sao lại mang theo ba cái bóng đèn?
Lúc đầu nghĩ là nhiều người sẽ tự nhiên một chút, kết quả nhiều người cũng không có tự nhiên hơn mà lúng túng hơn.
"Chúc mừng." Lâm Dã mở miệng trước, "Giành được chức quán quân ở Berlin."
"K thần cậu xem chúng tôi thi đấu à?" Thiên Minh cướp lời nói, lập tức nghiêng người dựa vao ghế sô pha, lại gặm một quả chuối, "Có phải rất ngoạn mục không?"
"Đúng là ngoạn mục."
"Thiên Minh tôi bắn súng cũng là hạng nhất."
"Cậu cho không ba trận, đừng nói chuyện." Mắt Tự Kình nhìn Lâm Dã, từ lúc vào cửa ánh mắt Chu Thừa Nghiêu liền dính lên người Lâm Dã, vẫn luôn không dời quá lâu. Tâm tư của Chu Thừa Nghiêu đối với Lâm Dã là tâm tư của Tư Mã Chiêu, đợi tay Lâm Dã khỏi hẳn, Chu Thừa Nghiêu nhất định sẽ đưa Lâm Dã vào đội, ông chủ đằng sau KG là Chu Thừa Nghiêu, hắn có quyền quyết định thay đổi thành viên, đến lúc đó ai sẽ bị đá ra đây?
"Có phải các cậu đang chuẩn bị cho giải đấu?"
"Hoàng Kim Tái." Thiên Minh nói, "Đánh xong Hoàng Kim Tái sẽ là PGI [2]."
[2] PGI: PUBG Global Invitational hay còn được biết đến với tên PGI chính là giải đấu được coi như Chung kết thế giới của tựa game sinh tồn PlayerUnknowns Battlegrounds với sự góp mặt của 20 đội tuyển xuất sắc nhất thế giới.
Chu Thừa Nghiêu đổi tư thế ngồi, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người Thiên Minh, sao Thiên Minh có thể ồn ào như vậy? Vấn đề này cần cậu ta trả lời sao?
Thiên Minh không hiểu ra sao lại tiếp thu được ánh mắt không tốt của Chu Thừa Nghiêu, rốt cuộc Chu Thừa Nghiêu muốn hắn làm gì? Chu Thừa Nghiêu muốn làm gì? Ánh mắt cả phòng đều rơi xuống người Thiên Minh, Thiên Minh trầm mặc vài giây, điện thoại đinh một tiếng, hắn cầm lên thấy tin nhắn của Chu Thừa Nghiêu, lời ít ý nhiều lộ ra sát khí nồng nặc: "Đi."
"Dã ca anh cảm thấy sao rồi? Cần gì cứ nói với tôi."
"Có mang theo điện thoại không?"
"Hả?"
"Điện thoại." Lâm Dã xuống giường bệnh, tay trái cầm bình truyền nước biển đi đóng cửa phòng bệnh.
Trần Kiệt mở khóa điện thoại đưa cho Lâm Dã, rồi nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đang đóng, "Sao vậy?"
Lâm Dã mở blog chính thức nhìn bài viết mới nhất, chúc mừng quán quân giải đấu Berlin. Lâm Dã thở phào nhẹ nhõm, quán quân, thần kinh của anh thả lỏng điềm nhiên như không có việc gì đưa di động cho Trần Kiệt.
"Không sao, cảm ơn."
"Chúng ta giành quán quân." Trần Kiệt nhận điện thoại nhìn trang chủ Weibo, lập tức hưng phấn, "Ăn gà liên tục ba trận, dùng phương thức nghiền ép đoạt giải quán quân, điểm tích lũy vượt qua một ngàn. Anh có thấy hotsearch không? Sáng nay hotsearch chiếm cứ toàn màn hình, xếp hạng khá cao.
Lâm Dã: "..."
"Mới đầu thua một trận là thao tác bình thường của KG, KG chúng ta lấy thua là niềm vui để chơi, đâu giống như các đội khác đều thua nghiêm túc." Trần Kiệt hưng phấn đến lông mày cũng đang khiêu vũ, trong lời nói đều là sự cuồng ngạo về KG, "Đánh quá đặc sắc, phương thức nghiền ép."
Lâm Dã muốn đi lấy nước, Trần Kiệt lập tức đưa nước tới tay Lâm Dã, nói, "Ngày mốt đội một sẽ về."
Bỗng nhiên đầu ngón tay Lâm Dã di chuyển, nhịp tim có chút loạn, cố giả bộ bình tĩnh cầm ly nước uống một ngụm.
"Chuẩn bị tới giải Hoàng Kim Tái [1] rồi." Trần Kiệt vừa lướt Weibo vừa nói chuyện, đột nhiên dừng tay lại, nói, "Hoàng Kim Tái đổi thể lệ thi đấu rồi?"
[1] Hoàng Kim Tái: thi đấu giành chức quán quân trong nước, sau đó đội quán quân sẽ đại diện quốc gia ra nước ngoài thi đấu thế giới.
"Thể lệ thi gì?"
"Chỉ tính điểm đầu người."
Lâm Dã ngẩng đầu, "Cái gì?"
"Tôi ra ngoài gọi điện thoại, gọi xong rồi nói cho anh." Trần Kiệt đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Trần Kiệt ra ngoài rồi không quay lại, giống như bốc hơi khỏi thế gian. Lâm Dã với Trần Kiệt không thân, nếu không anh muốn đánh bay đầu Trần Kiệt, người nói một nửa rất thiếu đòn.
Đến ngày thứ ba Lâm Dã mới có cơ hội cầm điện thoại, y tá sạc đầy pin điện thoại, Lâm Dã ấn nút mở máy vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lo lắng.
Hôm nay hình như Chu Thừa Nghiêu về nước?
Chu Thừa Nghiêu có về nước hay không liên quan gì mình?
Chu Thừa Nghiêu là vị vua mới của eSports, anh là người già đã từng, giữa bọn họ ngoại trừ việc Chu Thừa Nghiêu giúp đỡ anh ra thì không còn quan hệ gì khác.
Tiếng gõ cửa vang, Lâm Dã bỗng nhiên ngẩng đầu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Buổi chiều, mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng sáng rực.
Ở cửa ồn ào náo nhiệt, Lâm Dã nhìn thấy dáng người to mập của Thiên Minh trước, cậu ta mặc vệ áo màu đen tay cầm hai giỏ hoa quả, thở hồng hộc bay thẳng vào cửa để hoa quả lên bàn. Quay đầu đối mặt Lâm Dã, vẫn thở phì phò vô cùng chật vật, "Xin chào K thần, tôi là Thiên Minh của KG, chúng ta từng đánh chung trận, anh nhận ra giọng tôi không?"
Gặp mặt bạn nổi tiếng trên mạng, khóe miệng Lâm Dã hơi giương lên, "Xin chào, tôi là Lâm Dã."
"Tôi là KG - Hầu Tử." Hầu Tử dáng dấp hơi gầy, không cao, khoảng chừng 1m75, cậu đội mũ vươn tay muốn bắt tay với Lâm Dã, mông liền bị đạp một phát. Hầu Tử vội vàng thu tay lại, tay Lâm Dã vừa làm phẫu thuật xong không thể nắm, nếu không lão đại đạp chết cậu, "Xin chào."
Lâm Dã lướt qua Hầu Tử nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu, cả người hắn mặc đồ thể thao trắng, lạnh lùng rắn rỏi, vô cùng cao làm người khác chú ý. Một tay đút túi mặt không biểu cảm, tóc của hắn rất ngắn, càng làm ngũ quan càng cường tráng lạnh lùng hơn, mày rậm cặp mắt thâm thúy.
"Xin chào." Hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, cưỡng ép thu hồi tầm mắt, chợt cảm thấy không khí xung quanh thật ít. Lập tức cúi đầu nhìn mình, một thân quần áo bệnh nhân chật vật, trên người còn có mùi thuốc, anh ngồi xuống sửa lại cổ áo.
"Tôi là KG - Tự Kình." Tự Kình dáng người gầy gò, thiên về kiểu người thanh tú.
Lâm Dã chưa cùng Tự Kình chơi chung, gật đầu, "Xin chào."
Phòng bệnh không lớn tràn vào bốn người, có chút chen chúc. Thiên Minh nhìn một vòng, đi thẳng tới chỗ ghế sô pha ngồi xuống, "K thần bây giờ anh sao rồi?"
Thiên Minh là người hoạt bát nhất đám bọn họ, nói nhiều nhất, bầu không khí sinh động đều nhờ vào cậu ta.
"Rất tốt." Lâm Dã có chút ngượng ngùng, lúc quay đầu đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải mắt đen của Chu Thừa Nghiêu, tâm bị hung hăng đụng vào, Lâm Dã đè nén cảm xúc xuống.
Chu Thừa Nghiêu mở ra chân dài đi tới, đi thẳng tới trước mặt anh.
Lâm Dã: "..."
Tay Chu Thừa Nghiêu còn cắm trong túi quần, để im tư thế này cúi người nhìn chằm chằm Lâm Dã. Khoảng cách gần như vậy, nét mặt Chu Thừa Nghiêu lạnh lùng cùng với khuôn mặt anh tuấn trầm lãnh, trên người hắn phát ra mùi hormone nồng nặc, nhất thời không khí chật chội.
Lâm Dã: "..."
Sau đó Chu Thừa Nghiêu rút tay ra sờ tóc Lâm Dã một cái, tóc Lâm Dã hơi vàng, rất mềm, bây giờ ngoan ngoãn rơi xuống trán. Tay Chu Thừa Nghiêu rơi xuống trán Lâm Dã, dừng một chút, tóc mềm hơn thoải mái hơn so với trong tưởng tượng.
Căn phòng yên tĩnh tới nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Thiên Minh bẻ một quả chuối, ba~ rơi xuống đất.
Chu Thừa Nghiêu thu tay lại cho vào túi quần, đầu ngón tay vương vấn lấy tóc mềm mại, Lâm Dã trắng quá mức, đặc biệt mặc quần áo bệnh nhân càng thêm rõ ràng. Ngũ quan tinh xảo, lông mi dày đậm đến hai mắt như hồ nước.
"Nghiêu ca?" Thiên Minh hung hăng ho khan một tiếng, "Anh từng gặp K thần?" Từ lúc nào Chu Thừa Nghiêu với K thần quen đến nước này rồi? Vừa gặp mặt liền nghịch tóc người ta!
Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao bắn thẳng vào Thiên Minh.
Thiên Minh: "..."
Hầu Tử nhặt quả chuối dưới đất lên nhét vào trong miệng Thiên Minh, mặt không chút cảm xúc nói, "Cậu ăn chuối đi."
"Ăn mẹ cậu cái búa!" Thiên Minh lấy chuối ra, giận dữ hét, "Này là rơi xuống đất, còn chưa có lột vỏ! Cái đầu mẹ cậu!"
Chu Thừa Nghiêu vươn tay, tay của hắn cực kì đẹp. Thon dài, khớp xương rõ ràng, như tác phẩm nghệ thuật.
"Tôi là TigerK."
Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu chăm chú, sau đó đưa tay trái tới, "Xin chào."
"Lão đại, cậu vừa mới không cho tôi bắt tay!" Hầu Tử cũng bẻ một quả chuối, ăn nói, "Cậu cẩn thận tay K thần một chút."
"Tay làm phẫu thuật là tay phải." Lâm Dã cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng giải thích.
Chu Thừa Nghiêu nắm tay Lâm Dã liền buông ra, kéo một cái ở bên cạnh qua ngồi xuống. Bầu không khí đọng lại, nói cái gì giờ? Nói chuyện gì thì được? Tại sao lại mang theo ba cái bóng đèn?
Lúc đầu nghĩ là nhiều người sẽ tự nhiên một chút, kết quả nhiều người cũng không có tự nhiên hơn mà lúng túng hơn.
"Chúc mừng." Lâm Dã mở miệng trước, "Giành được chức quán quân ở Berlin."
"K thần cậu xem chúng tôi thi đấu à?" Thiên Minh cướp lời nói, lập tức nghiêng người dựa vao ghế sô pha, lại gặm một quả chuối, "Có phải rất ngoạn mục không?"
"Đúng là ngoạn mục."
"Thiên Minh tôi bắn súng cũng là hạng nhất."
"Cậu cho không ba trận, đừng nói chuyện." Mắt Tự Kình nhìn Lâm Dã, từ lúc vào cửa ánh mắt Chu Thừa Nghiêu liền dính lên người Lâm Dã, vẫn luôn không dời quá lâu. Tâm tư của Chu Thừa Nghiêu đối với Lâm Dã là tâm tư của Tư Mã Chiêu, đợi tay Lâm Dã khỏi hẳn, Chu Thừa Nghiêu nhất định sẽ đưa Lâm Dã vào đội, ông chủ đằng sau KG là Chu Thừa Nghiêu, hắn có quyền quyết định thay đổi thành viên, đến lúc đó ai sẽ bị đá ra đây?
"Có phải các cậu đang chuẩn bị cho giải đấu?"
"Hoàng Kim Tái." Thiên Minh nói, "Đánh xong Hoàng Kim Tái sẽ là PGI [2]."
[2] PGI: PUBG Global Invitational hay còn được biết đến với tên PGI chính là giải đấu được coi như Chung kết thế giới của tựa game sinh tồn PlayerUnknowns Battlegrounds với sự góp mặt của 20 đội tuyển xuất sắc nhất thế giới.
Chu Thừa Nghiêu đổi tư thế ngồi, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người Thiên Minh, sao Thiên Minh có thể ồn ào như vậy? Vấn đề này cần cậu ta trả lời sao?
Thiên Minh không hiểu ra sao lại tiếp thu được ánh mắt không tốt của Chu Thừa Nghiêu, rốt cuộc Chu Thừa Nghiêu muốn hắn làm gì? Chu Thừa Nghiêu muốn làm gì? Ánh mắt cả phòng đều rơi xuống người Thiên Minh, Thiên Minh trầm mặc vài giây, điện thoại đinh một tiếng, hắn cầm lên thấy tin nhắn của Chu Thừa Nghiêu, lời ít ý nhiều lộ ra sát khí nồng nặc: "Đi."