Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Hôm nay, trước cửa Quan gia rất náo nhiệt, bên ngoài phủ xe ngựa dừng lại không ít. Đó là những khách quan được mời đến xem đại hội thế hệ trẻ của Quan gia tranh cử chức thiếu chủ. Những người tới Quan gia hôm nay, đều có qua hệ tốt với Quan gia, thực lực của gia chủ gia tộc và đệ tử so với Quan gia cũng gần như ngang nhau, không sai biệt mấy.
Khi Lãnh Sương giá xe ngựa đi vào trước đại môn Quan phủ, đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ thoát ra từ bên trong. Nàng dừng xe ngựa, quay người lại và nói với hai người bên trong xe ngựa: "Thiếu gia, tiểu thư, tới rồi."
Màn xe xốc lên, Quan Tập Lẫm nhảy xuống xe ngựa trước, tiện đà duỗi tay: "Tiểu Cửu, tới, ta đỡ ngươi."
Khi hai gã hộ vệ canh gác đại môn vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Đó, đó không phải là thiếu gia Tập Lẫm sao? Hắn, hắn không phải đã chết rồi sao? Như thế nào vẫn còn đang sống?"
Sắc mặt hai gã hộ vệ đại biến, vẫn là một người trong đó phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy vào bên trong đi bẩm báo.
Phượng Cửu nắm lấy tay hắn và xuống xe ngựa, nhìn những xe ngựa đang dừng lại ở bên ngoài Quan gia, khanh khách cười nói: "Ca, hôm nay dường như rất náo nhiệt."
"Ân, những gia tộc ngang nhau đều sẽ lại đây xem cạnh tranh."
Ánh mắt hắn dừng ở tấm bảng hiệu trên cửa lớn, Quan Phủ, nơi này là nhà hắn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật xa lạ, thật lạnh như băng.
"Tập Lẫm thiếu... thiếu gia." Tên hộ vệ thủ vệ vội vàng tiến lên hành lễ. Ánh mắt kinh ngạc đầy nghi ngờ nhìn hắn. Sau đó dời ánh mắt và âm thầm đánh giá nữ tử đi theo bên người hắn, một bộ bạch y, khí chất cực kỳ xuất sắc.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều nói hắn đã chết, nhưng, như thế nào còn sống trở lại?
"Cạnh tranh đã bắt đầu rồi?"
Quan Tập Lẫm nhìn về phía hắn và hỏi với giọng bình thản. Giờ khắc này, cả người hắn tản ra một loại hơi thở trầm ổn sắc nhọn, chỉ cần hơi thở trên người biến hóa, liền không phải là hắn mấy tháng trước có thể so.
"Bắt... bắt... bắt đầu rồi." Dưới áp lực cấp bách phát ra từ trên người hắn, giữa trán tên hộ vệ không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh.
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm nện bước đi vào phía bên trong, phía sau Phượng Cửu cũng nhẹ nhàng nện bước đi theo, Lãnh Sương vẫn canh giữ ở bên người nàng.
Đợi sau khi bọn họ đã tiến vào, tên hộ vệ lau lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói nhỏ: "Vì sao mới sau mấy tháng không nhìn thấy, hơi thở trên người thiếu gia Tập Lẫm lại trở nên dọa người như vậy?"
Nghĩ đến Kha Tâm Nhã đã gả cho Nguyễn thiếu gia, trong lòng hộ vệ có chút tò mò, thiếu gia Tập Lẫm đã trở lại, nếu như biết vị hôn thê của hắn đã thành thê tử của Nguyễn thiếu gia, thì sẽ thế nào?
Đáng tiếc phải gác cửa và không thể vào trong nhìn xem tình huống, nếu không, hắn ta đúng thật là muốn theo vào để xem.
Bên trong, dưới đài của cuộc so tài, hàng ghế ngồi phía trước đều là nhân vật quan trọng nhất Quan gia, cùng với các vị gia chủ, phía sau còn lại là thế hệ trẻ Quan gia, cùng với con cái của tất cả các vị gia chủ mang đến.
Thỉnh thoảng bọn họ vừa nói chuyện với nhau, vừa nhìn xem trận đấu trên đài. Khi nhìn thấy nhi tử của Quan gia chủ là Quan Tập Nguyễn liên tiếp thắng tám chín trận, những người đồng lứa trong Quan gia không có người nào là đối thủ, âm thanh khen tặng từ các vị gia chủ cũng vang lên không ngừng.
"Quan đại thiếu gia đúng là thiếu niên anh kiệt, rất có phong phạm của gia chủ! Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, tiền đồ nhất định là vô hạn."
Quan gia chủ nghe xong thì trên mặt rất là tự hào, nhưng vẫn cười khiêm tốn nói: "Là chư vị nâng đỡ, các thiếu gia của chư vị gia chủ người nào không phải là rồng? Ta thường xuyên giao đãi hắn, khi có thời gian phải học tập nhiều hơn cùng thiếu gia của chư vị."
Quan lão gia tử cũng vừa xoa xoa râu vừa gật gật đầu cười, đang muốn mở miệng, liền thấy quản gia mang sắc mặt biến đổi đang vội vàng đi đến.
Khi Lãnh Sương giá xe ngựa đi vào trước đại môn Quan phủ, đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ thoát ra từ bên trong. Nàng dừng xe ngựa, quay người lại và nói với hai người bên trong xe ngựa: "Thiếu gia, tiểu thư, tới rồi."
Màn xe xốc lên, Quan Tập Lẫm nhảy xuống xe ngựa trước, tiện đà duỗi tay: "Tiểu Cửu, tới, ta đỡ ngươi."
Khi hai gã hộ vệ canh gác đại môn vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Đó, đó không phải là thiếu gia Tập Lẫm sao? Hắn, hắn không phải đã chết rồi sao? Như thế nào vẫn còn đang sống?"
Sắc mặt hai gã hộ vệ đại biến, vẫn là một người trong đó phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy vào bên trong đi bẩm báo.
Phượng Cửu nắm lấy tay hắn và xuống xe ngựa, nhìn những xe ngựa đang dừng lại ở bên ngoài Quan gia, khanh khách cười nói: "Ca, hôm nay dường như rất náo nhiệt."
"Ân, những gia tộc ngang nhau đều sẽ lại đây xem cạnh tranh."
Ánh mắt hắn dừng ở tấm bảng hiệu trên cửa lớn, Quan Phủ, nơi này là nhà hắn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật xa lạ, thật lạnh như băng.
"Tập Lẫm thiếu... thiếu gia." Tên hộ vệ thủ vệ vội vàng tiến lên hành lễ. Ánh mắt kinh ngạc đầy nghi ngờ nhìn hắn. Sau đó dời ánh mắt và âm thầm đánh giá nữ tử đi theo bên người hắn, một bộ bạch y, khí chất cực kỳ xuất sắc.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều nói hắn đã chết, nhưng, như thế nào còn sống trở lại?
"Cạnh tranh đã bắt đầu rồi?"
Quan Tập Lẫm nhìn về phía hắn và hỏi với giọng bình thản. Giờ khắc này, cả người hắn tản ra một loại hơi thở trầm ổn sắc nhọn, chỉ cần hơi thở trên người biến hóa, liền không phải là hắn mấy tháng trước có thể so.
"Bắt... bắt... bắt đầu rồi." Dưới áp lực cấp bách phát ra từ trên người hắn, giữa trán tên hộ vệ không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh.
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm nện bước đi vào phía bên trong, phía sau Phượng Cửu cũng nhẹ nhàng nện bước đi theo, Lãnh Sương vẫn canh giữ ở bên người nàng.
Đợi sau khi bọn họ đã tiến vào, tên hộ vệ lau lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói nhỏ: "Vì sao mới sau mấy tháng không nhìn thấy, hơi thở trên người thiếu gia Tập Lẫm lại trở nên dọa người như vậy?"
Nghĩ đến Kha Tâm Nhã đã gả cho Nguyễn thiếu gia, trong lòng hộ vệ có chút tò mò, thiếu gia Tập Lẫm đã trở lại, nếu như biết vị hôn thê của hắn đã thành thê tử của Nguyễn thiếu gia, thì sẽ thế nào?
Đáng tiếc phải gác cửa và không thể vào trong nhìn xem tình huống, nếu không, hắn ta đúng thật là muốn theo vào để xem.
Bên trong, dưới đài của cuộc so tài, hàng ghế ngồi phía trước đều là nhân vật quan trọng nhất Quan gia, cùng với các vị gia chủ, phía sau còn lại là thế hệ trẻ Quan gia, cùng với con cái của tất cả các vị gia chủ mang đến.
Thỉnh thoảng bọn họ vừa nói chuyện với nhau, vừa nhìn xem trận đấu trên đài. Khi nhìn thấy nhi tử của Quan gia chủ là Quan Tập Nguyễn liên tiếp thắng tám chín trận, những người đồng lứa trong Quan gia không có người nào là đối thủ, âm thanh khen tặng từ các vị gia chủ cũng vang lên không ngừng.
"Quan đại thiếu gia đúng là thiếu niên anh kiệt, rất có phong phạm của gia chủ! Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, tiền đồ nhất định là vô hạn."
Quan gia chủ nghe xong thì trên mặt rất là tự hào, nhưng vẫn cười khiêm tốn nói: "Là chư vị nâng đỡ, các thiếu gia của chư vị gia chủ người nào không phải là rồng? Ta thường xuyên giao đãi hắn, khi có thời gian phải học tập nhiều hơn cùng thiếu gia của chư vị."
Quan lão gia tử cũng vừa xoa xoa râu vừa gật gật đầu cười, đang muốn mở miệng, liền thấy quản gia mang sắc mặt biến đổi đang vội vàng đi đến.