Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Những vị gia chủ khác ngồi ở hàng ghế đầu tiên tự nhiên cũng nhìn thấy được thần sắc của quản gia đang vội vàng đi đến, cũng nhìn thấy được sau đó quản gia dán vào bên tai Quan lão thái gia nói nói mấy câu, sắc mặt của Quan lão thái gia cũng khẽ biến đổi rồi đứng lên.
"Các vị, lão phu trước xin lỗi không tiếp được một lúc." Sau khi hắn lưu lại lời nói, cũng không đợi phản ứng của mọi người, lập tức đi theo quản gia đi ra ngoài.
"Ha ha, chúng ta tiếp tục xem, gia phụ hẳn là nhớ tới sự tình chưa xử lý nào đó." Quan gia chủ cười nói với các vị gia chủ, nhưng trong lòng lại là nghi hoặc, có chuyện gì khiến cho sắc mặt phụ thân khẽ biến?
Ngồi cùng với nữ quyến Quan gia là Kha Tâm Nhã, hiện giờ chính là đại thiếu phu nhân Quan gia, tự nhiên cũng ở chỗ này nhìn trên đài cạnh tranh. Nàng nhìn người mà mình đã gả lúc trước uy phong như sư tử trên đài, không có người nào là đối thủ của hắn, một lòng cũng bay lên theo.
Thầm nghĩ: Ánh mắt nàng quả nhiên không sai, lựa chọn của nàng cũng không hề sai.
Tuy nhiên, khi nhìn đến thần sắc quản gia vội vàng chạy đến, ngay cả lão thái gia cũng đã rời đi, tâm tình vốn đang vui sướng của nàng không tránh khỏi căng thẳng, đôi tay bất giác nắm chặt góc áo, sắc mặt cũng trở nên hơi nhợt nhạt.
Bởi vì, vừa rồi khi quản gia rời đi cùng với lão thái gia, đã dường như vô tình liếc liếc ánh mắt nhìn về phía nàng một cái, khiến nàng nghĩ tới Quan Tập Lẫm.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn thật sự tới đây? Hắn thật sự dám đến?
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Quan Tập Lẫm và Phượng Cửu bước vào đại môn Quan gia, còn chưa bước vào sân nơi đài cạnh tranh, đã bị chặn lại bởi một giọng nói trầm thấp già nua.
"Tập Lẫm? Thật sự là ngươi?"
Quan lão gia chống gậy trong tay nhanh chóng đi đến, khi nhìn đến thân ảnh cao lớn đang nghênh diện đi tới thật đúng là hắn thì ngẩn người ra, ánh mắt có chút phức tạp, có chút nghi hoặc, nhưng lại không hề có sự vui mừng.
Quan Tập Lẫm thu hết biểu tình nơi đáy mắt, trong lòng hơi lạnh, biểu tình có chút hờ hững mở miệng, gọi một tiếng: "Gia gia."
"Ngươi......"
Quan lão gia vốn dĩ muốn hỏi, tại sao ngươi lại quay về? Nhưng, lời nói vừa đến bên miệng liền chuyển, nói: "Đã trở về thì tốt, ngươi về trong viện nghỉ ngơi trước đi! Tối nay hãy đến thư phòng, ta sẽ cùng nói chuyện tốt với ngươi."
"Người Kha gia hẳn là đã sớm nói với gia gia, rằng ta vẫn còn sống!"
Hắn nhìn gia gia hắn, chân cũng không nhúc nhích: "Gia gia không hiếu kỳ, vì sao đường huynh lại nói rằng ta đã chết? Chẳng lẽ gia gia cũng không muốn nói với ta, vị hôn thê của ta, vì sao lại biến thành thê tử của đường huynh?"
Thân là một trưởng bối, bị một tiểu bối chất vấn như vậy, sắc mặt Quan lão thái gia lập tức trầm xuống, nhíu mày, xụ mặt không vui nhìn Quan Tập Lẫm, trầm giọng răn dạy.
"Ngươi nói gì vậy? Đây là đang muốn chất vấn gia gia sau khi quay trở lại hay sao? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy, ta đã nói tối nay ngươi hãy đến thư phòng hay sao? Mấy tháng không trở về, liền trở nên không ra gì! Ngay cả quy củ cũng đều không hiểu phải không?"
"Có vẻ như ta không chết trở về, gia gia cũng không có một chút vui mừng nào!."
Quan lão gia tử nhất thời nghẹn lời, khuôn mặt xẹt qua một chút khó chịu.
Quan Tập Lẫm đạm mạc nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý đến phản ứng của hắn, bước đi về phía trước.
"Đứng lại!"
Quan lão gia tử dời bước che ở trước mặt hắn, cau mày không vui hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Hôm nay không phải là so tài của gia tộc sao? Chẳng lẽ ta không được tham gia?"
"Hôm nay là so tài cạnh tranh chức vị thiếu chủ, ngươi không phải là đối thủ của Tập Nguyễn, vì vậy nó sẽ không thành vấn đề ngay cả khi ngươi không tham gia!"
Giọng nói của lão rất vững vàng, ánh mắt dừng ở trên mặt hắn, lại nói: "Nếu đã trở về, hãy về trong viện nghỉ ngơi trước đi, đừng ra phía trước khiến ta mất mặt!"
Nghe được lời này, Quan Tập Lẫm mỉm cười.
"Các vị, lão phu trước xin lỗi không tiếp được một lúc." Sau khi hắn lưu lại lời nói, cũng không đợi phản ứng của mọi người, lập tức đi theo quản gia đi ra ngoài.
"Ha ha, chúng ta tiếp tục xem, gia phụ hẳn là nhớ tới sự tình chưa xử lý nào đó." Quan gia chủ cười nói với các vị gia chủ, nhưng trong lòng lại là nghi hoặc, có chuyện gì khiến cho sắc mặt phụ thân khẽ biến?
Ngồi cùng với nữ quyến Quan gia là Kha Tâm Nhã, hiện giờ chính là đại thiếu phu nhân Quan gia, tự nhiên cũng ở chỗ này nhìn trên đài cạnh tranh. Nàng nhìn người mà mình đã gả lúc trước uy phong như sư tử trên đài, không có người nào là đối thủ của hắn, một lòng cũng bay lên theo.
Thầm nghĩ: Ánh mắt nàng quả nhiên không sai, lựa chọn của nàng cũng không hề sai.
Tuy nhiên, khi nhìn đến thần sắc quản gia vội vàng chạy đến, ngay cả lão thái gia cũng đã rời đi, tâm tình vốn đang vui sướng của nàng không tránh khỏi căng thẳng, đôi tay bất giác nắm chặt góc áo, sắc mặt cũng trở nên hơi nhợt nhạt.
Bởi vì, vừa rồi khi quản gia rời đi cùng với lão thái gia, đã dường như vô tình liếc liếc ánh mắt nhìn về phía nàng một cái, khiến nàng nghĩ tới Quan Tập Lẫm.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn thật sự tới đây? Hắn thật sự dám đến?
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Quan Tập Lẫm và Phượng Cửu bước vào đại môn Quan gia, còn chưa bước vào sân nơi đài cạnh tranh, đã bị chặn lại bởi một giọng nói trầm thấp già nua.
"Tập Lẫm? Thật sự là ngươi?"
Quan lão gia chống gậy trong tay nhanh chóng đi đến, khi nhìn đến thân ảnh cao lớn đang nghênh diện đi tới thật đúng là hắn thì ngẩn người ra, ánh mắt có chút phức tạp, có chút nghi hoặc, nhưng lại không hề có sự vui mừng.
Quan Tập Lẫm thu hết biểu tình nơi đáy mắt, trong lòng hơi lạnh, biểu tình có chút hờ hững mở miệng, gọi một tiếng: "Gia gia."
"Ngươi......"
Quan lão gia vốn dĩ muốn hỏi, tại sao ngươi lại quay về? Nhưng, lời nói vừa đến bên miệng liền chuyển, nói: "Đã trở về thì tốt, ngươi về trong viện nghỉ ngơi trước đi! Tối nay hãy đến thư phòng, ta sẽ cùng nói chuyện tốt với ngươi."
"Người Kha gia hẳn là đã sớm nói với gia gia, rằng ta vẫn còn sống!"
Hắn nhìn gia gia hắn, chân cũng không nhúc nhích: "Gia gia không hiếu kỳ, vì sao đường huynh lại nói rằng ta đã chết? Chẳng lẽ gia gia cũng không muốn nói với ta, vị hôn thê của ta, vì sao lại biến thành thê tử của đường huynh?"
Thân là một trưởng bối, bị một tiểu bối chất vấn như vậy, sắc mặt Quan lão thái gia lập tức trầm xuống, nhíu mày, xụ mặt không vui nhìn Quan Tập Lẫm, trầm giọng răn dạy.
"Ngươi nói gì vậy? Đây là đang muốn chất vấn gia gia sau khi quay trở lại hay sao? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy, ta đã nói tối nay ngươi hãy đến thư phòng hay sao? Mấy tháng không trở về, liền trở nên không ra gì! Ngay cả quy củ cũng đều không hiểu phải không?"
"Có vẻ như ta không chết trở về, gia gia cũng không có một chút vui mừng nào!."
Quan lão gia tử nhất thời nghẹn lời, khuôn mặt xẹt qua một chút khó chịu.
Quan Tập Lẫm đạm mạc nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý đến phản ứng của hắn, bước đi về phía trước.
"Đứng lại!"
Quan lão gia tử dời bước che ở trước mặt hắn, cau mày không vui hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Hôm nay không phải là so tài của gia tộc sao? Chẳng lẽ ta không được tham gia?"
"Hôm nay là so tài cạnh tranh chức vị thiếu chủ, ngươi không phải là đối thủ của Tập Nguyễn, vì vậy nó sẽ không thành vấn đề ngay cả khi ngươi không tham gia!"
Giọng nói của lão rất vững vàng, ánh mắt dừng ở trên mặt hắn, lại nói: "Nếu đã trở về, hãy về trong viện nghỉ ngơi trước đi, đừng ra phía trước khiến ta mất mặt!"
Nghe được lời này, Quan Tập Lẫm mỉm cười.