Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Mọi người khiếp sợ khiếp sợ, nhạc nhiên bất ngờ, chỉ có sắc mặt gia chủ Quan gia biến đen giống như nồi đất, âm trầm đến nỗi có thể tích được ra nước.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Quan Tập Lẫm trên đài, đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh băng.
Vào thời điểm này, Quan Tập Nguyễn đã bị gãy một tay, một tay bị xoắn và ấn xuống ở trên đài, thân thể không thể nào nhúc nhích, thậm chí khuôn mặt cũng kề sát mặt sàn đài, bởi vậy nên không thể kêu thành tiếng.
Ánh mắt Quan Tập Lẫm phức tạp nhìn chằm chằm đường huynh đã thua ở trong tay hắn, vốn tính toán phế tay hắn ta, nhưng, trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh cùng nhau tu luyện khi còn nhỏ, không khỏi có chút mềm lòng.
"Ngươi thua."
Hắn thu hồi tay, ánh mắt nhìn ra nơi khác, rồi nhìn về phía dưới đài. Một đao sau lưng trong Cửu Phục Lâm sớm đã chặt đứt tình cảm huynh đệ bọn họ, hôm nay hắn đánh bại hắn ta, chứng minh bản thân mình với bọn họ, cũng muốn nói cho bọn họ, hắn, Quan Tập Lẫm cũng không thua kém bất luận kẻ nào!
"Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, Quan lão thái gia, lệnh tôn thật sự đã khiến ta rất khiếp sợ! Thật sự muốn chúc mừng Quan lão thái gia, đệ tử trong nhà xuất sắc như thế, tương lai là vô hạn a!"
Các vị gia chủ nhìn thấy thắng bại đã phân, sôi nổi chúc mừng Quan lão thái gia bên cạnh. Trong gia tộc có một đệ tử thiên tài như vậy, sự quật khởi đã sắp bắt đầu!
"Ha ha a, đa tạ đa tạ."
Quan lão thái gia cười đến nỗi khép không được miệng, khi ánh mắt hắn mang theo ý cười và vui mừng nhìn lại về phía trên đài, sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh hô quát một tiếng chói tai.
"Dừng tay!"
Mọi người cả kinh, theo ánh mắt nhìn lại, vừa nhìn thấy, tất cả đều choáng váng.
Chỉ thấy Quan Tập Nguyễn bò dậy từ trên đài và rút ra chuỷ thủ giấu ở trong ủng, ánh mắt thô bạo mà điên cuồng đâm về phía Quan Tập Lẫm đang đưa lưng về phía hắn ta.
Mà Quan Tập Lẫm đang đưa lưng về phía hắn ta cũng không thèm quay đầu lại, ngay trong khi mọi người kinh hô thành tiếng bỗng nhiên đá ra phía sau một cái. Quan Tập Nguyễn đang nắm chủy thủ giơ lên trong tay, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bay xa mấy thước ra ngoài và lăn xuống dưới đài.
"Phốc!"
Quan Tập Nguyễn rớt xuống dưới đài và phun ra một ngụm máu tươi, cả người thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, không còn sức lực để đứng lên.
"Tập Nguyễn!"
Quan gia chủ kinh hô, nhanh chóng chạy qua nâng người dậy.
"Phụ thân, giết... giết hắn!"
Đôi tay hắn ta nắm chặt ống tay áo phụ thân hắn, máu tươi chảy trong miệng khiến hắn ta thật gian nan mới nói ra được một câu như vậy.
Kha Tâm Nhã ngây ngốc nhìn một màn lại một màn phát sinh liên tiếp. Nàng cảm thấy như thể toàn bộ bầu trời đã sụp xuống, mạnh mẽ đánh sâu trong lòng khiến nàng rối loạn không cách nào bình phục, máu trong tim quay cuồng phóng về phía yết hầu, cổ họng đột nhiên co lại.
"Phốc!"
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, cả người hôn mê.
"Tâm... Tâm Nhã!"
Kha phụ cùng kha mẫu run giọng kinh hô, vội vàng đỡ lấy nàng.
Nhìn toàn cảnh rơi vào hỗn loạn, mọi người đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, Quan gia, thực sự đã rơi vào một mớ hỗn loạn đi?
Nhi tử gia chủ Quan gia đã thua trong cuộc tranh cử vị trí thiếu chủ gia tộc, còn muốn cầm đao giết người? Cuối cùng, thực lực không đủ đã bị đá bay ra ngoài, lực đạo một chân của Quan Tập Lẫm khiến cho bọn họ nhìn thấy đều kinh hãi, phỏng chừng trong vòng mười ngày nửa tháng hắn ta sẽ không thể xuống giường được.
Bất quá, so với Quan Tập Nguyễn đã động sát niệm, một chân Quan Tập Lẫm đá ra xem như đã lưu tình dưới chân, nếu không, với thực lực của Quan Tập Lẫm muốn xoay người lại và giết Quan Tập Nguyễn căn bản là sự tình dễ như trở bàn tay.
Dưới đài, Phượng Cửu cười híp mắt nhìn cảnh hỗn loạn này, giống như e sợ thiên hạ không loạn, cười khanh khách nói: "Ca, không phải ngươi còn có việc muốn nói hay sao? Nhanh lên, nói xong rồi chúng ta đi, nơi này quá rối loạn."
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Quan Tập Lẫm trên đài, đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh băng.
Vào thời điểm này, Quan Tập Nguyễn đã bị gãy một tay, một tay bị xoắn và ấn xuống ở trên đài, thân thể không thể nào nhúc nhích, thậm chí khuôn mặt cũng kề sát mặt sàn đài, bởi vậy nên không thể kêu thành tiếng.
Ánh mắt Quan Tập Lẫm phức tạp nhìn chằm chằm đường huynh đã thua ở trong tay hắn, vốn tính toán phế tay hắn ta, nhưng, trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh cùng nhau tu luyện khi còn nhỏ, không khỏi có chút mềm lòng.
"Ngươi thua."
Hắn thu hồi tay, ánh mắt nhìn ra nơi khác, rồi nhìn về phía dưới đài. Một đao sau lưng trong Cửu Phục Lâm sớm đã chặt đứt tình cảm huynh đệ bọn họ, hôm nay hắn đánh bại hắn ta, chứng minh bản thân mình với bọn họ, cũng muốn nói cho bọn họ, hắn, Quan Tập Lẫm cũng không thua kém bất luận kẻ nào!
"Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, Quan lão thái gia, lệnh tôn thật sự đã khiến ta rất khiếp sợ! Thật sự muốn chúc mừng Quan lão thái gia, đệ tử trong nhà xuất sắc như thế, tương lai là vô hạn a!"
Các vị gia chủ nhìn thấy thắng bại đã phân, sôi nổi chúc mừng Quan lão thái gia bên cạnh. Trong gia tộc có một đệ tử thiên tài như vậy, sự quật khởi đã sắp bắt đầu!
"Ha ha a, đa tạ đa tạ."
Quan lão thái gia cười đến nỗi khép không được miệng, khi ánh mắt hắn mang theo ý cười và vui mừng nhìn lại về phía trên đài, sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh hô quát một tiếng chói tai.
"Dừng tay!"
Mọi người cả kinh, theo ánh mắt nhìn lại, vừa nhìn thấy, tất cả đều choáng váng.
Chỉ thấy Quan Tập Nguyễn bò dậy từ trên đài và rút ra chuỷ thủ giấu ở trong ủng, ánh mắt thô bạo mà điên cuồng đâm về phía Quan Tập Lẫm đang đưa lưng về phía hắn ta.
Mà Quan Tập Lẫm đang đưa lưng về phía hắn ta cũng không thèm quay đầu lại, ngay trong khi mọi người kinh hô thành tiếng bỗng nhiên đá ra phía sau một cái. Quan Tập Nguyễn đang nắm chủy thủ giơ lên trong tay, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bay xa mấy thước ra ngoài và lăn xuống dưới đài.
"Phốc!"
Quan Tập Nguyễn rớt xuống dưới đài và phun ra một ngụm máu tươi, cả người thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, không còn sức lực để đứng lên.
"Tập Nguyễn!"
Quan gia chủ kinh hô, nhanh chóng chạy qua nâng người dậy.
"Phụ thân, giết... giết hắn!"
Đôi tay hắn ta nắm chặt ống tay áo phụ thân hắn, máu tươi chảy trong miệng khiến hắn ta thật gian nan mới nói ra được một câu như vậy.
Kha Tâm Nhã ngây ngốc nhìn một màn lại một màn phát sinh liên tiếp. Nàng cảm thấy như thể toàn bộ bầu trời đã sụp xuống, mạnh mẽ đánh sâu trong lòng khiến nàng rối loạn không cách nào bình phục, máu trong tim quay cuồng phóng về phía yết hầu, cổ họng đột nhiên co lại.
"Phốc!"
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, cả người hôn mê.
"Tâm... Tâm Nhã!"
Kha phụ cùng kha mẫu run giọng kinh hô, vội vàng đỡ lấy nàng.
Nhìn toàn cảnh rơi vào hỗn loạn, mọi người đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, Quan gia, thực sự đã rơi vào một mớ hỗn loạn đi?
Nhi tử gia chủ Quan gia đã thua trong cuộc tranh cử vị trí thiếu chủ gia tộc, còn muốn cầm đao giết người? Cuối cùng, thực lực không đủ đã bị đá bay ra ngoài, lực đạo một chân của Quan Tập Lẫm khiến cho bọn họ nhìn thấy đều kinh hãi, phỏng chừng trong vòng mười ngày nửa tháng hắn ta sẽ không thể xuống giường được.
Bất quá, so với Quan Tập Nguyễn đã động sát niệm, một chân Quan Tập Lẫm đá ra xem như đã lưu tình dưới chân, nếu không, với thực lực của Quan Tập Lẫm muốn xoay người lại và giết Quan Tập Nguyễn căn bản là sự tình dễ như trở bàn tay.
Dưới đài, Phượng Cửu cười híp mắt nhìn cảnh hỗn loạn này, giống như e sợ thiên hạ không loạn, cười khanh khách nói: "Ca, không phải ngươi còn có việc muốn nói hay sao? Nhanh lên, nói xong rồi chúng ta đi, nơi này quá rối loạn."