Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
Nghe được lời này, mấy người đều trầm mặc xuống. Tám người bọn họ không phải là ai khác, chính là tám tiểu đội trưởng đội quân tinh nhuệ Phượng Vệ.
Đối với phương thức tiến hành huấn luyện phong bế (đóng cửa huấn luyện) của bọn họ mà nói, nếu không phải có Phượng Vệ bẩm báo lại mọi sự trong Phượng phủ cho bọn hắn biết, bọn họ cũng không thể nào biết được. Nhưng sau khi biết được những sự tình phát sinh gần đây của Phượng phủ, bọn họ đã xuống tay điều tra.
Đặc biệt là một chuyện Phượng lão gia tử bị chứng điên cuồng và bị bắt đi. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, gia chủ mang theo hộ vệ trong phủ ngoài phủ cũng không thể tìm thấy người. Thật sự là bị một người thiếu nữ mang đi, hiện tại đang điều dưỡng thân thể trong một sân viện bên ngoài.
Bọn họ thử tới gần quan sát, nhưng một khi bọn họ tới gần hơn thì đã bị phát hiện, thật sự không hiểu là vì thiếu nữ kia quá nhạy bén, hay là công phu che dấu hơi thở bọn đã yếu đi.
Bọn họ vốn là muốn mang lão gia tử về, tuy nhiên khi nhìn thấy lão gia tử vừa nói vừa cười cùng với thiếu nữ kia, hơn nữa thiếu nữ kia mỗi ngày đều sẽ đỡ lão gia tử đi lại ở trong viện. Nhìn lão gia tử cũng không giống người bị chứng điên cuồng chút nào, vì thế bọn họ cũng đánh mất ý niệm kia.
Tuy rằng không biết thiếu nữ kia là người nào, nhưng sự quan tâm thì không thể giả được, nếu như không có ác ý đối lão gia tử, bọn họ cũng sẽ không quản.
"Ài, các ngươi nói cô nương kia mặt đều bị hủy thành như vậy, vì sao dường như cũng không quan tâm đến điều đó lắm?" Nam tử mặc áo xanh có chút tò mò hỏi, khi lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan bị hủy kia, hắn đã bị hoảng sợ.
Rốt cuộc, đó chính là cô nương gia, một khuôn mặt cư nhiên đã bị hủy hoàn toàn không thể nhìn được, nhưng khi hắn nhìn thấy cũng cảm thấy đáng thương kỳ lạ.
"Trên người cô nương kia không có hơi thở huyền lực, phỏng chừng là một người bình thường, nhưng thật ra hơi thở tên Quan Tập Lẫm lại rất trầm ổn, đúng là một nhân vật."
Nam tử áo đen nói giọng vững vàng, dừng lại một chút, hắn hạ đôi mắt xuống, nói: "Các ngươi hôm nay đều đã gặp qua nữ nhi của gia chủ chứ? Đều cảm thấy như thế nào?"
"Chẳng ra gì, để trở thành chủ tử Phượng Vệ chúng ta, thật đúng là không đủ tư cách."
"Ân, thực lực xác thật cũng không xuất chúng, nhưng thật ra dung mạo lại rất xuất sắc."
"Nhìn thấy một nữ nhân dịu dàng, để nàng trở thành chủ tử Phượng Vệ chúng ta? Ách, ta đúng thật là quá không nguyện ý."
"Ài! Lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác rất thất vọng."
"Ta cũng hoàn toàn không xem trọng."
"Nàng không chế trụ được chúng ta."
"Nhưng cũng không có lựa chọn, ai bảo gia chủ cũng chỉ có một nữ nhi như vậy!"
Nghe từng người trong bọn nói xong từng câu, nam tử áo đen đứng lên, nói: "Không, nàng ấy không đơn giản."
"Ân? Như thế nào?" Bảy người không hẹn mà đồng thanh hỏi, có chút kinh ngạc vì hắn sẽ nói ra một câu như vậy. Phượng Thanh Ca kia, bọn họ cũng nhìn không ra có gì đặc biệt.
"Trực giác."
"Xuy!"
Mấy người cười nhạo một tiếng: "Hoàn toàn không có cảm giác."
Ánh mắt xoay chuyển, mấy người đều nhìn về một phía, trong đó một người cười nói: "Đều luôn nói, ban ngày đừng nhắc tới người, buổi tối đừng nhắc tới quỷ. Các ngươi nhìn xem, vừa mới nói ra, người đã tới rồi."
Cách đó không xa, một thân ảnh toàn thân váy áo hoa phục đang đi về phía bên này, đi theo phía sau nàng là hai tỳ nữ. Khi nàng nhìn đến vài tên nam tử trẻ tuổi trong đình hoặc đứng hoặc ngồi có dung mạo xuất sắc, khí vũ hiên ngang, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng.
Tám người này, chính là tám gã tiểu đội trưởng trong đội quân tinh nhuệ Phượng Vệ, thực lực tám người này, đều đã đạt tới cảnh giới võ sư đỉnh.
Phải biết rằng, lão gia tử tu luyện cả đời, cũng mới chỉ là một cường giả võ tông sơ kỳ Huyền Cực Cảnh cấp 8.
Như Phượng Tiêu, mấy năm trước cũng mới tiến vào cấp bậc võ tông, hiện giờ cũng bất quá là cường giả sơ kỳ Huyền Cực Cảnh cấp 2.
Trong thời gian tới, tám người này tất nhiên đều sẽ thăng cấp trở thành võ tông, đến lúc đó......
Đối với phương thức tiến hành huấn luyện phong bế (đóng cửa huấn luyện) của bọn họ mà nói, nếu không phải có Phượng Vệ bẩm báo lại mọi sự trong Phượng phủ cho bọn hắn biết, bọn họ cũng không thể nào biết được. Nhưng sau khi biết được những sự tình phát sinh gần đây của Phượng phủ, bọn họ đã xuống tay điều tra.
Đặc biệt là một chuyện Phượng lão gia tử bị chứng điên cuồng và bị bắt đi. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, gia chủ mang theo hộ vệ trong phủ ngoài phủ cũng không thể tìm thấy người. Thật sự là bị một người thiếu nữ mang đi, hiện tại đang điều dưỡng thân thể trong một sân viện bên ngoài.
Bọn họ thử tới gần quan sát, nhưng một khi bọn họ tới gần hơn thì đã bị phát hiện, thật sự không hiểu là vì thiếu nữ kia quá nhạy bén, hay là công phu che dấu hơi thở bọn đã yếu đi.
Bọn họ vốn là muốn mang lão gia tử về, tuy nhiên khi nhìn thấy lão gia tử vừa nói vừa cười cùng với thiếu nữ kia, hơn nữa thiếu nữ kia mỗi ngày đều sẽ đỡ lão gia tử đi lại ở trong viện. Nhìn lão gia tử cũng không giống người bị chứng điên cuồng chút nào, vì thế bọn họ cũng đánh mất ý niệm kia.
Tuy rằng không biết thiếu nữ kia là người nào, nhưng sự quan tâm thì không thể giả được, nếu như không có ác ý đối lão gia tử, bọn họ cũng sẽ không quản.
"Ài, các ngươi nói cô nương kia mặt đều bị hủy thành như vậy, vì sao dường như cũng không quan tâm đến điều đó lắm?" Nam tử mặc áo xanh có chút tò mò hỏi, khi lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan bị hủy kia, hắn đã bị hoảng sợ.
Rốt cuộc, đó chính là cô nương gia, một khuôn mặt cư nhiên đã bị hủy hoàn toàn không thể nhìn được, nhưng khi hắn nhìn thấy cũng cảm thấy đáng thương kỳ lạ.
"Trên người cô nương kia không có hơi thở huyền lực, phỏng chừng là một người bình thường, nhưng thật ra hơi thở tên Quan Tập Lẫm lại rất trầm ổn, đúng là một nhân vật."
Nam tử áo đen nói giọng vững vàng, dừng lại một chút, hắn hạ đôi mắt xuống, nói: "Các ngươi hôm nay đều đã gặp qua nữ nhi của gia chủ chứ? Đều cảm thấy như thế nào?"
"Chẳng ra gì, để trở thành chủ tử Phượng Vệ chúng ta, thật đúng là không đủ tư cách."
"Ân, thực lực xác thật cũng không xuất chúng, nhưng thật ra dung mạo lại rất xuất sắc."
"Nhìn thấy một nữ nhân dịu dàng, để nàng trở thành chủ tử Phượng Vệ chúng ta? Ách, ta đúng thật là quá không nguyện ý."
"Ài! Lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác rất thất vọng."
"Ta cũng hoàn toàn không xem trọng."
"Nàng không chế trụ được chúng ta."
"Nhưng cũng không có lựa chọn, ai bảo gia chủ cũng chỉ có một nữ nhi như vậy!"
Nghe từng người trong bọn nói xong từng câu, nam tử áo đen đứng lên, nói: "Không, nàng ấy không đơn giản."
"Ân? Như thế nào?" Bảy người không hẹn mà đồng thanh hỏi, có chút kinh ngạc vì hắn sẽ nói ra một câu như vậy. Phượng Thanh Ca kia, bọn họ cũng nhìn không ra có gì đặc biệt.
"Trực giác."
"Xuy!"
Mấy người cười nhạo một tiếng: "Hoàn toàn không có cảm giác."
Ánh mắt xoay chuyển, mấy người đều nhìn về một phía, trong đó một người cười nói: "Đều luôn nói, ban ngày đừng nhắc tới người, buổi tối đừng nhắc tới quỷ. Các ngươi nhìn xem, vừa mới nói ra, người đã tới rồi."
Cách đó không xa, một thân ảnh toàn thân váy áo hoa phục đang đi về phía bên này, đi theo phía sau nàng là hai tỳ nữ. Khi nàng nhìn đến vài tên nam tử trẻ tuổi trong đình hoặc đứng hoặc ngồi có dung mạo xuất sắc, khí vũ hiên ngang, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng.
Tám người này, chính là tám gã tiểu đội trưởng trong đội quân tinh nhuệ Phượng Vệ, thực lực tám người này, đều đã đạt tới cảnh giới võ sư đỉnh.
Phải biết rằng, lão gia tử tu luyện cả đời, cũng mới chỉ là một cường giả võ tông sơ kỳ Huyền Cực Cảnh cấp 8.
Như Phượng Tiêu, mấy năm trước cũng mới tiến vào cấp bậc võ tông, hiện giờ cũng bất quá là cường giả sơ kỳ Huyền Cực Cảnh cấp 2.
Trong thời gian tới, tám người này tất nhiên đều sẽ thăng cấp trở thành võ tông, đến lúc đó......