Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Không phải tất cả mọi người đều đã tới đủ hay sao? Như thế nào còn có người tới?
Mọi người nghi hoặc trong lòng, bước chân đang đi về phía bên trong hơi dừng một chút, đánh giá chiếc xe ngựa không hề có chút thu hút đang dừng ở trước đại môn.
Mà Mộ Dung Dật Hiên vốn đang chuẩn bị đi vào bên trong, sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa kia cũng dừng bước chân lại. Hắn không chỉ nhìn thấy xe ngựa có chút quen mắt, càng cảm thấy hắc y nữ tử đánh xe có chút quen thuộc, thật giống như là người bên người vị cô nương lần trước......
"Tiểu Cửu, ta đỡ ngươi." Quan Tập Lẫm một thân huyền y nhảy ra từ trên xe ngựa, vươn tay ra đỡ người phía sau ra ngoài.
Một tiếng Tiểu Cửu, khiến trong lòng Mộ Dung Dật Hiên nhảy dựng, trong mắt hiện lên một sự vui mừng, bước chân cũng bắt đầu bất động, cứ thẳng tắp như vậy nhìn người sắp bước ra từ trong xe ngựa.
Lúc này Tô Nhược Vân cũng không nhìn thấy được người bước xuống từ trên xe ngựa, bởi vì quốc chủ vào phủ, nàng ta phải hộ tống ở phía trước. Bởi vậy, nàng ta không những không nhìn thấy được Quan Tập Lẫm và Phượng Cửu đi ra, ngay cả người cuối cùng bước xuống từ trên xe ngựa, cũng không thể nhìn thấy. Nếu không, nhất định sẽ sợ tới mức tái mặt.
"Tê! Đó, đó không phải là Phượng lão gia tử sao?"
Khi các vị gia chủ nhìn thấy hai người nam nữ đang đỡ lão giả từ trong xe ngựa xuống ngay trước mắt, vừa nhìn thấy kỹ, lão giả lại chính là lão gia tử đã mất tích của Phượng phủ!
Hơn nữa, thần sắc kia nơi nào giống như người bị chứng điên cuồng? Lập tức, mọi người đều đi qua và vây quanh lão.
"Phượng lão gia tử, cuối cùng ngài đã trở lại!"
"Phượng lão gia tử, trong khoảng thời gian ngài không ở trong phủ, Phượng tướng quân vì quá lo lắng nên đã đổ bệnh."
"Phượng lão gia tử, trong khoảng thời gian này ngài đã đi đâu?"
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi han, đều mang giọng điệu quan tâm. Bởi vì hôm nay tới đây đều là những gia tộc có uy tín lớn trong Vân Nguyệt thành, không hề có những người thuộc gia tộc trung đẳng. Bởi vậy, mọi người cũng hoàn toàn xa lạ đối với hai người Quan Tập Lẫm và Phượng Cửu, không người nào nhận ra.
"Ha ha, khiến mọi người lo lắng, lão phu không việc gì." Lão gia tử cười ha hả nói, nhất nhất gật đầu với mọi người.
"Phượng gia gia." Mộ Dung Dật Hiên đi tới, nhìn thấy khí lực của lão khôi phục khá tốt, không tránh được sự nghi hoặc trong lòng. Vì sao lão lại ở bên huynh muội Quan Tập Lẫm?
Xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt tìm tòi nghiên cứu dừng lại ở trên người Phượng Cửu.
Phượng lão gia tử nhìn thấy hắn, giọng điệu hòa ái nói: "Hoá ra là Dật Hiên! Hôm nay ngươi cũng tới? Lão phu nghe nói quốc chủ cũng tới?" Nhìn thấy hắn đang nhìn Phượng nha đầu, ý cười trên mặt lão gia tăng vài phần.
Hai người này, nhìn như thế nào đều thấy quả thực rất xứng một đôi, chỉ tiếc, khuôn mặt Phượng nha đầu......
Hộ vệ Phượng phủ ngay khi nhìn thấy người trên xe ngựa bước xuống chính là lão thái gia nhà mình, lập tức nhanh chóng chạy vào phía bên trong, hô to: "Là lão thái gia! Lão thái gia đã trở lại! Lão thái gia đã trở lại......"
"Gia gia, chúng ta đi vào thôi!"
Phượng Cửu không nhìn Mộ Dung Dật Hiên, mà đỡ lão gia tử đi vào phía bên trong, Quan Tập Lẫm đi theo bên phải lão gia tử, Lãnh Sương vẫn đi theo phía sau nàng.
"Cái... cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Tô Nhược Vân đang tiếp đãi quốc chủ ngồi xuống vị trí chủ vị ở trong viện, khi nghe đến lời tên hộ vệ kia nói, cả người cả kinh khiến sắc mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được run lên: "Ngươi nói ai đã trở về? Ai?"
"Là lão thái gia, lão thái gia đã trở lại!" Tên hộ vệ còn vui mừng nói.
Quốc chủ đang ngồi dùng trà cũng chú ý tới nàng ta có chút không thích hợp, nhướng lông mày, có chút kinh ngạc trước phản ứng vừa hoảng sợ vừa mang theo hoảng loạn của nàng ta.
Gia gia nhà mình đã trở lại, chẳng lẽ nàng ta không phải nên vui mừng hay sao? Vì sao lại có phản ứng này?
Mọi người nghi hoặc trong lòng, bước chân đang đi về phía bên trong hơi dừng một chút, đánh giá chiếc xe ngựa không hề có chút thu hút đang dừng ở trước đại môn.
Mà Mộ Dung Dật Hiên vốn đang chuẩn bị đi vào bên trong, sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa kia cũng dừng bước chân lại. Hắn không chỉ nhìn thấy xe ngựa có chút quen mắt, càng cảm thấy hắc y nữ tử đánh xe có chút quen thuộc, thật giống như là người bên người vị cô nương lần trước......
"Tiểu Cửu, ta đỡ ngươi." Quan Tập Lẫm một thân huyền y nhảy ra từ trên xe ngựa, vươn tay ra đỡ người phía sau ra ngoài.
Một tiếng Tiểu Cửu, khiến trong lòng Mộ Dung Dật Hiên nhảy dựng, trong mắt hiện lên một sự vui mừng, bước chân cũng bắt đầu bất động, cứ thẳng tắp như vậy nhìn người sắp bước ra từ trong xe ngựa.
Lúc này Tô Nhược Vân cũng không nhìn thấy được người bước xuống từ trên xe ngựa, bởi vì quốc chủ vào phủ, nàng ta phải hộ tống ở phía trước. Bởi vậy, nàng ta không những không nhìn thấy được Quan Tập Lẫm và Phượng Cửu đi ra, ngay cả người cuối cùng bước xuống từ trên xe ngựa, cũng không thể nhìn thấy. Nếu không, nhất định sẽ sợ tới mức tái mặt.
"Tê! Đó, đó không phải là Phượng lão gia tử sao?"
Khi các vị gia chủ nhìn thấy hai người nam nữ đang đỡ lão giả từ trong xe ngựa xuống ngay trước mắt, vừa nhìn thấy kỹ, lão giả lại chính là lão gia tử đã mất tích của Phượng phủ!
Hơn nữa, thần sắc kia nơi nào giống như người bị chứng điên cuồng? Lập tức, mọi người đều đi qua và vây quanh lão.
"Phượng lão gia tử, cuối cùng ngài đã trở lại!"
"Phượng lão gia tử, trong khoảng thời gian ngài không ở trong phủ, Phượng tướng quân vì quá lo lắng nên đã đổ bệnh."
"Phượng lão gia tử, trong khoảng thời gian này ngài đã đi đâu?"
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi han, đều mang giọng điệu quan tâm. Bởi vì hôm nay tới đây đều là những gia tộc có uy tín lớn trong Vân Nguyệt thành, không hề có những người thuộc gia tộc trung đẳng. Bởi vậy, mọi người cũng hoàn toàn xa lạ đối với hai người Quan Tập Lẫm và Phượng Cửu, không người nào nhận ra.
"Ha ha, khiến mọi người lo lắng, lão phu không việc gì." Lão gia tử cười ha hả nói, nhất nhất gật đầu với mọi người.
"Phượng gia gia." Mộ Dung Dật Hiên đi tới, nhìn thấy khí lực của lão khôi phục khá tốt, không tránh được sự nghi hoặc trong lòng. Vì sao lão lại ở bên huynh muội Quan Tập Lẫm?
Xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt tìm tòi nghiên cứu dừng lại ở trên người Phượng Cửu.
Phượng lão gia tử nhìn thấy hắn, giọng điệu hòa ái nói: "Hoá ra là Dật Hiên! Hôm nay ngươi cũng tới? Lão phu nghe nói quốc chủ cũng tới?" Nhìn thấy hắn đang nhìn Phượng nha đầu, ý cười trên mặt lão gia tăng vài phần.
Hai người này, nhìn như thế nào đều thấy quả thực rất xứng một đôi, chỉ tiếc, khuôn mặt Phượng nha đầu......
Hộ vệ Phượng phủ ngay khi nhìn thấy người trên xe ngựa bước xuống chính là lão thái gia nhà mình, lập tức nhanh chóng chạy vào phía bên trong, hô to: "Là lão thái gia! Lão thái gia đã trở lại! Lão thái gia đã trở lại......"
"Gia gia, chúng ta đi vào thôi!"
Phượng Cửu không nhìn Mộ Dung Dật Hiên, mà đỡ lão gia tử đi vào phía bên trong, Quan Tập Lẫm đi theo bên phải lão gia tử, Lãnh Sương vẫn đi theo phía sau nàng.
"Cái... cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Tô Nhược Vân đang tiếp đãi quốc chủ ngồi xuống vị trí chủ vị ở trong viện, khi nghe đến lời tên hộ vệ kia nói, cả người cả kinh khiến sắc mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được run lên: "Ngươi nói ai đã trở về? Ai?"
"Là lão thái gia, lão thái gia đã trở lại!" Tên hộ vệ còn vui mừng nói.
Quốc chủ đang ngồi dùng trà cũng chú ý tới nàng ta có chút không thích hợp, nhướng lông mày, có chút kinh ngạc trước phản ứng vừa hoảng sợ vừa mang theo hoảng loạn của nàng ta.
Gia gia nhà mình đã trở lại, chẳng lẽ nàng ta không phải nên vui mừng hay sao? Vì sao lại có phản ứng này?