Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 603
Một tiếng công chúa giá lâm thu hút ánh nhìn của mọi người trong đại điện, công chúa của Phượng Hoàng hoàng triều cũng xem như là một nhân vật truyền kỳ, trước tiên là thân phận bị giả mạo, bị người hãm hại hủy dung, quay về đoạt lại thân phận tiếp nhận Phượng lệnh, lại đến chuyện từ hôn với Mộ Dung Dật Hiên, khi Phượng phủ gặp kiếp nạn nàng một thân một mình chống đỡ Phượng phủ, khiến các thế lực khác không ai dám xâm phạm.
Được thái tử Thanh Đằng nhìn trúng lại dám nói rõ việc từ hôn, trước cửa Phượng phủ muốn người bức hôn, nàng vừa ra tay đã khiến quân lính Thanh Đằng tan rã, trong thời gian ngắn ngủi đã đoạt đi tính mạng của tướng lĩnh, dám khiến cho kẻ xâm phạm đầu rơi máu chảy trước của Phượng phủ!
Kéo quốc chủ Mộ Dung Bác xuống, đích thân đẩy phụ thân nàng thượng vị, đổi quốc hiệu thành Phượng Hoàng hoàng triều, tự mình đến cường quốc thứ ba Lâm gia tặng sính lễ cho gia gia nàng, mỗi một việc đều không phải chuyện mà một nữ tử bình thường có thể sánh được.
Đối với công chúa của Phượng Hoàng hoàng triều, đáy lòng bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ, nói chuyến này là đến tham dự đại lễ thành hôn của thái thượng hoàng Phượng Hoàng hoàng triều, chi bằng nói là đến gặp công chúa điện hạ của Phượng Hoàng hoàng triều một lần.
Bọn họ dẫn theo con trai mà mình cảm thấy xuất sắc nhất đến đấy cũng có ý tứ cả, muốn sau khi gặp mặt công chúa của Phượng Hoàng hoàng triều, nắm rõ được, lại xem có thể nói chuyện liên hôn được hay không.
Hiện giờ Phượng Hoàng hoàng triều đang quật khởi, nếu vị công chúa này xuất sắc đúng như tin đồn, bọn họ đương nhiên sẽ hy vọng có thể thay hoàng nhi của bọn họ quyết định nữ tử xuất sắc này, còn thành hay không bọn họ không lo lắng, chuyện của tụi trẻ để chúng tự sống chung, thử xem có muốn hay không, tuy rằng cơ hội xa vời nhưng nếu vạn nhất thực sự thành thì dao?
Không giống với phụ hoàng bọn họ, mấy tên hoàng tử bị Phượng Cửu đánh nghe thấy mấy chữ công chúa giá đáo, theo bản năng đứng ở một bên, cảm thấy mình đứng dễ làm người khác chú ý, vì vậy lại ngồi xuống phía sau phụ hoàng bọn họ.
Mấy tên hoàng tử khác chú ý đến cử động quái dị của bọn họ, hơi kinh ngạc, tâm tư vừa chuyển, nhìn ra cửa đại điện.
Chỉ thấy một nữ tử bạch y chậm rãi đi vào, bên cạnh nàng không có ai đi cùng, cước bộ đúng mực ung dung đi vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, mấy tên hoàng tử trẻ tuổi kia chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng.
Khuynh thành tuyệt sắc là một chuyện, quan trọng nhất đó là khí tức tôn quý vô song trên người nàng, bạch y nhẹ bay, mái tóc đen rũ xuống phía sau, một bộ tao nhã thong dong, phiêu dật tuyệt trần.
Bọn họ chỉ thấy trên dung nhan tuyệt mỹ kia thần sắc nhàn nhạt, bên môi nở nụ cười nhạt, vẻ thần bí trong đôi mắt trong sạch khiến vẻ đẹp cả người nàng đạt đến cảnh giới.
Đó không phải là vẻ đẹp nhu mì ôn noãn của nữ tử bình thường, cũng không phải là vẻ đẹp lạnh như băng, càng không phải vẻ đẹp tuyệt mỹ nóng bỏng.
Vầng trán của nàng tản ra vẻ lóa mắt như nắng gắt của mặt trời, thần sắc có một tia lười nhác, cử chỉ tản ra sự tự tin và ung dung, đó là vẻ tự tin tùy tiện thoải mái thấu vào xương tủy, có dáng dấp lười nhác của nữ tử, cũng có sự thong dong tùy ý không kém nam tử, quả thật khiến người ta vừa gặp đã kinh diễm, thật lâu không quên được…
Phượng Cửu chậm rãi đi vào đại điện, ánh mắt tùy ý liếc nhìn, lướt qua mọi người trong đại điện, khi nhìn thấy mấy người hơi cúi đầu che nửa mặt ngồi phía sau phụ hoàng bọn họ, trong mắt xẹt qua ý cười.
Mấy người này lại còn đến đây, thật thú vị.
Vào trong đại điện, nàng hành lễ với cha nàng đang ở chủ vị trước, sau đó mới quay sang hành lễ với các vị quốc chủ, thần thái ung dung cười nói: “Sớm nghe các vị quốc chủ đến, vẫn chưa đến bái kiến, có chỗ nào thất lễ, vẫn mong các vị quốc chủ chớ trách.”
Được thái tử Thanh Đằng nhìn trúng lại dám nói rõ việc từ hôn, trước cửa Phượng phủ muốn người bức hôn, nàng vừa ra tay đã khiến quân lính Thanh Đằng tan rã, trong thời gian ngắn ngủi đã đoạt đi tính mạng của tướng lĩnh, dám khiến cho kẻ xâm phạm đầu rơi máu chảy trước của Phượng phủ!
Kéo quốc chủ Mộ Dung Bác xuống, đích thân đẩy phụ thân nàng thượng vị, đổi quốc hiệu thành Phượng Hoàng hoàng triều, tự mình đến cường quốc thứ ba Lâm gia tặng sính lễ cho gia gia nàng, mỗi một việc đều không phải chuyện mà một nữ tử bình thường có thể sánh được.
Đối với công chúa của Phượng Hoàng hoàng triều, đáy lòng bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ, nói chuyến này là đến tham dự đại lễ thành hôn của thái thượng hoàng Phượng Hoàng hoàng triều, chi bằng nói là đến gặp công chúa điện hạ của Phượng Hoàng hoàng triều một lần.
Bọn họ dẫn theo con trai mà mình cảm thấy xuất sắc nhất đến đấy cũng có ý tứ cả, muốn sau khi gặp mặt công chúa của Phượng Hoàng hoàng triều, nắm rõ được, lại xem có thể nói chuyện liên hôn được hay không.
Hiện giờ Phượng Hoàng hoàng triều đang quật khởi, nếu vị công chúa này xuất sắc đúng như tin đồn, bọn họ đương nhiên sẽ hy vọng có thể thay hoàng nhi của bọn họ quyết định nữ tử xuất sắc này, còn thành hay không bọn họ không lo lắng, chuyện của tụi trẻ để chúng tự sống chung, thử xem có muốn hay không, tuy rằng cơ hội xa vời nhưng nếu vạn nhất thực sự thành thì dao?
Không giống với phụ hoàng bọn họ, mấy tên hoàng tử bị Phượng Cửu đánh nghe thấy mấy chữ công chúa giá đáo, theo bản năng đứng ở một bên, cảm thấy mình đứng dễ làm người khác chú ý, vì vậy lại ngồi xuống phía sau phụ hoàng bọn họ.
Mấy tên hoàng tử khác chú ý đến cử động quái dị của bọn họ, hơi kinh ngạc, tâm tư vừa chuyển, nhìn ra cửa đại điện.
Chỉ thấy một nữ tử bạch y chậm rãi đi vào, bên cạnh nàng không có ai đi cùng, cước bộ đúng mực ung dung đi vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, mấy tên hoàng tử trẻ tuổi kia chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng.
Khuynh thành tuyệt sắc là một chuyện, quan trọng nhất đó là khí tức tôn quý vô song trên người nàng, bạch y nhẹ bay, mái tóc đen rũ xuống phía sau, một bộ tao nhã thong dong, phiêu dật tuyệt trần.
Bọn họ chỉ thấy trên dung nhan tuyệt mỹ kia thần sắc nhàn nhạt, bên môi nở nụ cười nhạt, vẻ thần bí trong đôi mắt trong sạch khiến vẻ đẹp cả người nàng đạt đến cảnh giới.
Đó không phải là vẻ đẹp nhu mì ôn noãn của nữ tử bình thường, cũng không phải là vẻ đẹp lạnh như băng, càng không phải vẻ đẹp tuyệt mỹ nóng bỏng.
Vầng trán của nàng tản ra vẻ lóa mắt như nắng gắt của mặt trời, thần sắc có một tia lười nhác, cử chỉ tản ra sự tự tin và ung dung, đó là vẻ tự tin tùy tiện thoải mái thấu vào xương tủy, có dáng dấp lười nhác của nữ tử, cũng có sự thong dong tùy ý không kém nam tử, quả thật khiến người ta vừa gặp đã kinh diễm, thật lâu không quên được…
Phượng Cửu chậm rãi đi vào đại điện, ánh mắt tùy ý liếc nhìn, lướt qua mọi người trong đại điện, khi nhìn thấy mấy người hơi cúi đầu che nửa mặt ngồi phía sau phụ hoàng bọn họ, trong mắt xẹt qua ý cười.
Mấy người này lại còn đến đây, thật thú vị.
Vào trong đại điện, nàng hành lễ với cha nàng đang ở chủ vị trước, sau đó mới quay sang hành lễ với các vị quốc chủ, thần thái ung dung cười nói: “Sớm nghe các vị quốc chủ đến, vẫn chưa đến bái kiến, có chỗ nào thất lễ, vẫn mong các vị quốc chủ chớ trách.”