Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 607
Lão thái gia và Tố Tích nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, sau khi uống chén trà của ông dâng lên, Tố Tích lại tặng ông chút lễ vật.
Sau đó đến Phượng Cửu dâng trà lên cho hai người, sau đó cũng nhận chút lễ vật mà Tố Tích đưa cho.
Mấy người ở trong cung điện nói chuyện một lúc rồi Phượng Tiêu phải rời đi trước, bởi vì hôm nay Quốc chủ các nước cũng phải trở về nước họ nên ông phải sắp xếp đi tiễn bọn họ.
Phượng Cửu ở lại nói chuyện thêm một lúc nữa rồi cũng rời đi, bởi vì sau đại hôn của gia gia nàng, nàng định đi đến thung lũng Đào Hoa bế quan tu luyện rồi đợi đến ngày học viện Lục Tinh chiêu sinh.
“Đại ca, hôm nay bọn họ cũng phải quay về rồi, chúng ta đi tiễn bọn họ đi!” Tố Tích nhìn người đứng bên cạnh nói, trên mặt lộ ra nụ cười tràn đầy hạnh phúc, bao nhiêu năm đợi chờ cuối cùng cũng có kết quả rồi, vì thế trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Được!” Phượng lão thái gia đồng ý rồi cùng nàng đi tiễn bọn họ.
Trước ngày đại hôn của hai người thì mọi người từ các nơi đến chúc mừng vô cùng náo nhiệt, sau đại hôn thì người ở đâu lại về đó, ngay cả Quan Tập Lẫm cũng lại đi theo đội dong binh của chợ đen ra ngoài tập luyện...
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã ba tháng trôi qua...
Trong thung lũng Đào Hoa, người quét dọn nghe thấy tiếng nổ phát ra nên không tự chủ được ngước đầu lên nhìn về phía phòng luyện đan kia. Đây đã là tiếng nổ lần thứ bốn mươi hai trong tháng rồi, người bên phía chợ đen kia gần đây cũng rất hay đến đây, đều bận vì phải mang lò luyện đan đến đây cho nàng.
“Khụ khụ!”
Cả người Phượng Cửu đen nhẻm, đến cả đầu tóc cũng bị cháy bởi ngọn lửa trong lò luyện đan bị nổ tung kia tỏa ra, hơi xoăn lại rồi tỏa ra mùi cháy khét, khuôn mặt xám đen cộng với tóc rối lù xù khiến nàng trơ nên vô cùng thê thảm.
Nàng vừa che mặt vừa chạy một mạch ra khỏi phòng đan, chạy đến giữa sân thì thở dài một hơi, chân mày nhăn lại rồi lại tự nói một mình: “Không phải chứ! Rõ ràng mình đã khống chế địa hỏa rất tốt rồi mà, tại sao lại vẫn bị nổ cơ chứ? Sai ở đâu sao?”
“Lẽ nào là dùng bách khô thảo nhiều quá sao?” Nghĩ đến nó, nàng lại chạy vào phòng đan, từ trong không gian lại lấy ra một lò luyện đan mới rồi lại bắt đầu thử nghiệm lại bằng lò mới đó.
Tuy nhiên, sau hai canh giờ thì lại có một tiếng nổ ầm ầm nữa vang lên, lần này lò luyện đan cũng bị hủy luôn, tuy nhiên lần nổ này trong lò luyện đan lại xuất hiện ra một luồng khí, ầm vang một tiếng linh dược trong lò luyện đan cũng hủy hết sạch, lại một lần nữa thất bại.
“Lần này cũng nổ mất lò, cũng không phải dùng quá nhiều bách khô thảo, vậy chỉ còn khả năng là dược tính tương khắc mà thôi...”
Nàng ngồi xếp bằng trước lò luyện đan, cả người đen nhẻm, nàng nhăn mày suy nghĩ, trong mắt toàn là vẻ cố chấp. Ba tháng này trừ việc điều chế dược tễ rồi giao cho chợ đen bán đấu giá ra thì nàng chỉ có nghiên cứu đan đạo mà thôi.
Chỉ là không ngờ, linh dược dẫn đến thiên lôi nàng đều đã điều chế qua, nhưng làm thế nào cũng không luyện ra được Thọ Nguyên đan cấp 3 nên khiến nàng không khỏi hoài nghi, lần điều chế đan dược kia có phải chỉ là gặp may hay không?
“Ta thực sự không tin được!” Trong mắt nàng hiện lên sự kiên định, rồi lại tiến hành thử nghiệm lại một lần nữa.
Dưới gốc cây hoa đào trong sân có một ông lão đang ngồi lẳng lặng ở đó rồi nhìn về phía phòng luyện đan kia ở trong sân, sau hai canh giờ cũng không nghe thấy tiếng nổ nào được truyền đến từ bên sân đó thì ông mới từ từ nhắm mắt lại, giống như hòa thượng ngồi thiền vậy.
Mãi cho đến khi một canh giờ nữa lại trôi qua, nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cười ha ha của nữ nhân kia thì ông mới mở mắt ra, từ từ đứng dậy rồi rời đi.
Trong phòng luyện đan, Phượng Cửu cười lớn tiếng, vui mừng vì sau mười mấy lần thất bại cuối cùng cũng đã luyện được Thọ Nguyên đan rồi!
Sau đó nàng bấm tay niệm thần chú đường đan mở ra, lúc đan dược trong lò bay ra thì nàng giơ tay lên đón lấy, chỉ là, lúc nhìn thấy hai viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay kia thì nụ cười trên mặt nàng bỗng trở nên cứng đờ.
Sau đó đến Phượng Cửu dâng trà lên cho hai người, sau đó cũng nhận chút lễ vật mà Tố Tích đưa cho.
Mấy người ở trong cung điện nói chuyện một lúc rồi Phượng Tiêu phải rời đi trước, bởi vì hôm nay Quốc chủ các nước cũng phải trở về nước họ nên ông phải sắp xếp đi tiễn bọn họ.
Phượng Cửu ở lại nói chuyện thêm một lúc nữa rồi cũng rời đi, bởi vì sau đại hôn của gia gia nàng, nàng định đi đến thung lũng Đào Hoa bế quan tu luyện rồi đợi đến ngày học viện Lục Tinh chiêu sinh.
“Đại ca, hôm nay bọn họ cũng phải quay về rồi, chúng ta đi tiễn bọn họ đi!” Tố Tích nhìn người đứng bên cạnh nói, trên mặt lộ ra nụ cười tràn đầy hạnh phúc, bao nhiêu năm đợi chờ cuối cùng cũng có kết quả rồi, vì thế trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Được!” Phượng lão thái gia đồng ý rồi cùng nàng đi tiễn bọn họ.
Trước ngày đại hôn của hai người thì mọi người từ các nơi đến chúc mừng vô cùng náo nhiệt, sau đại hôn thì người ở đâu lại về đó, ngay cả Quan Tập Lẫm cũng lại đi theo đội dong binh của chợ đen ra ngoài tập luyện...
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã ba tháng trôi qua...
Trong thung lũng Đào Hoa, người quét dọn nghe thấy tiếng nổ phát ra nên không tự chủ được ngước đầu lên nhìn về phía phòng luyện đan kia. Đây đã là tiếng nổ lần thứ bốn mươi hai trong tháng rồi, người bên phía chợ đen kia gần đây cũng rất hay đến đây, đều bận vì phải mang lò luyện đan đến đây cho nàng.
“Khụ khụ!”
Cả người Phượng Cửu đen nhẻm, đến cả đầu tóc cũng bị cháy bởi ngọn lửa trong lò luyện đan bị nổ tung kia tỏa ra, hơi xoăn lại rồi tỏa ra mùi cháy khét, khuôn mặt xám đen cộng với tóc rối lù xù khiến nàng trơ nên vô cùng thê thảm.
Nàng vừa che mặt vừa chạy một mạch ra khỏi phòng đan, chạy đến giữa sân thì thở dài một hơi, chân mày nhăn lại rồi lại tự nói một mình: “Không phải chứ! Rõ ràng mình đã khống chế địa hỏa rất tốt rồi mà, tại sao lại vẫn bị nổ cơ chứ? Sai ở đâu sao?”
“Lẽ nào là dùng bách khô thảo nhiều quá sao?” Nghĩ đến nó, nàng lại chạy vào phòng đan, từ trong không gian lại lấy ra một lò luyện đan mới rồi lại bắt đầu thử nghiệm lại bằng lò mới đó.
Tuy nhiên, sau hai canh giờ thì lại có một tiếng nổ ầm ầm nữa vang lên, lần này lò luyện đan cũng bị hủy luôn, tuy nhiên lần nổ này trong lò luyện đan lại xuất hiện ra một luồng khí, ầm vang một tiếng linh dược trong lò luyện đan cũng hủy hết sạch, lại một lần nữa thất bại.
“Lần này cũng nổ mất lò, cũng không phải dùng quá nhiều bách khô thảo, vậy chỉ còn khả năng là dược tính tương khắc mà thôi...”
Nàng ngồi xếp bằng trước lò luyện đan, cả người đen nhẻm, nàng nhăn mày suy nghĩ, trong mắt toàn là vẻ cố chấp. Ba tháng này trừ việc điều chế dược tễ rồi giao cho chợ đen bán đấu giá ra thì nàng chỉ có nghiên cứu đan đạo mà thôi.
Chỉ là không ngờ, linh dược dẫn đến thiên lôi nàng đều đã điều chế qua, nhưng làm thế nào cũng không luyện ra được Thọ Nguyên đan cấp 3 nên khiến nàng không khỏi hoài nghi, lần điều chế đan dược kia có phải chỉ là gặp may hay không?
“Ta thực sự không tin được!” Trong mắt nàng hiện lên sự kiên định, rồi lại tiến hành thử nghiệm lại một lần nữa.
Dưới gốc cây hoa đào trong sân có một ông lão đang ngồi lẳng lặng ở đó rồi nhìn về phía phòng luyện đan kia ở trong sân, sau hai canh giờ cũng không nghe thấy tiếng nổ nào được truyền đến từ bên sân đó thì ông mới từ từ nhắm mắt lại, giống như hòa thượng ngồi thiền vậy.
Mãi cho đến khi một canh giờ nữa lại trôi qua, nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cười ha ha của nữ nhân kia thì ông mới mở mắt ra, từ từ đứng dậy rồi rời đi.
Trong phòng luyện đan, Phượng Cửu cười lớn tiếng, vui mừng vì sau mười mấy lần thất bại cuối cùng cũng đã luyện được Thọ Nguyên đan rồi!
Sau đó nàng bấm tay niệm thần chú đường đan mở ra, lúc đan dược trong lò bay ra thì nàng giơ tay lên đón lấy, chỉ là, lúc nhìn thấy hai viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay kia thì nụ cười trên mặt nàng bỗng trở nên cứng đờ.