Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 627
Nghe vậy Phượng Cửu nhìn ông không nói gì mà nở nụ cười rồi bước vào trong, bước vào chỉ thấy hai vị đan sư đang ngồi nói chuyện, mắt nàng liếc qua huy chương trên ngực hai người, huy chương luyện đan sư cấp hai.
“Bái kiến hai vị đạo sư.” Nàng bước lên hành lễ.
Hai người đang nói chuyện bỗng dừng lại cùng nhìn Phượng Cửu, một người nói: “Trước đây đã từng tiếp xúc qua một loại đan dược nào chưa?”
“Có.”
“Có từng xem qua đại điển linh dược?”
“Có xem.”
“Nhớ kỹ bao nhiêu?”
“Không mười phần cũng chín phần.”
Nghe nói thế hai đạo sư không hẹn mà cùng cười, họ cũng không nói gì chỉ nói: “Bên kia có giấy bút, ngươi viết ra một trăm loại linh dược bậc nhất ghi rõ dược tính và các vật tương sinh tương khắc.”
“Vâng.” Nàng đáp lời, đi tới bên bàn cầm bút lên viết.
Hai người lắc đầu nhìn, viết ra tên một trăm loại linh dược bậc nhất không khó, nhưng viết rõ dược tính và các vật tương sinh tương khắc thì lại không đơn giản.
Thiếu niên này không nói hai lời, tính tình thẳng thắn không phải trong lòng có tự tin thì cũng là không tự lượng sức, mà dưới cái nhìn của hai người vị thiếu niên này cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, trẻ tuổi như vậy mà muốn làm đan đạo nhớ rõ đại điển linh dược, nhớ rõ vật tương sinh tương khắc căn bản là không thể nào.
Vì vậy hai người cứ trò chuyện cho hết buổi, từ chuyện học sinh đến báo khảo đan viện năm nay giảm cho đến chuyện hiện tại cũng không có một người qua cửa trúng tuyển, thương lượng có cần phải phản ánh với viện trưởng có nên giảm tiêu chuẩn trúng tuyển xuống không.
Phượng Cửu vừa nghe hai người bên kia nói chuyện vừa viết dược tính và vật tương sinh tương khắc của một trăm loại linh dược, đại điển linh dược quả thực nàng đã nghiên cứu rồi hơn nữa bản thân nàng đối với phương diện y dược vô cùng tinh thông, dược lý của những linh dược này cũng nắm rất tốt vì vậy cửa ải này với nàng mà nói thì không là gì cả.
Khoảng chừng nửa canh giờ nàng đem tờ giấy viết đầy chữ cho hai người: “Viết xong rồi, hai vị đạo sư mời xem.”
Hai người ngơ ngác, nhìn thiếu niên kia cầm lấy giấy xem, vừa nhìn cảm giác có chút khó tin, bởi vì một chữ cũng không sai, độ chuẩn xác như vậy đúng như lời thiếu niên nói lúc nãy, thuộc đại điển linh dược không chín phần cũng mười phần.
Vốn nghĩ rằng hắn chỉ là nói ngoa không lượng sức mình bây giờ vừa nhìn hai người không khỏi kích động trong lòng, hai mắt nhìn nhau, tốt rồi, thế này tốt rồi! Đan viện của bọn họ đã ba năm không chiêu mộ được một học viên nào rồi.
Vị thiếu niên này, bọn họ đột nhiên có cảm giác hắn nhất định có thể vượt qua khảo hạch.
Ngay lập tức trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười, so với sự xa lánh vừa nãy thì vẻ mặt bây giờ tỏ ra thân thiết ôn hòa nhìn Phượng Cửu với vẻ kinh ngạc.
“Ngươi là Phượng Cửu phải không? Năm nay mười sáu tuổi? Đến từ cửu đẳng quốc?”
Phượng Cửu gật đầu, có chút kì quái trong lòng nhìn hai người.
“Tốt lắm tốt lắm, Phượng Cửu, hôm nay chúng ta đã thấy rồi, ngươi chính là học sinh xuất sắc nhất, nào nào nào, ngồi xuống cùng nói chuyện với chúng ta!” Hai người vẫy tay, ý bảo nàng đưa ghế ngồi xuống trước mặt họ.
Phượng Cửu chớp chớp mắt có chút kinh ngạc rồi mời ồ một tiếng chuyển ghế lên trước mặt hai người ngoan ngoãn ngồi xuống dáng vẻ thuần lương lanh lợi nhìn hai vị đạo sư đang không ngừng kích động thần sắc trên mặt càng phát ra vẻ nhu hòa.
Chỉ cảm thấy dáng vẻ đứa nhóc này không chỉ đẹp mà còn thuần lương lanh lợi vừa nhìn là biết hắn là một đứa nhóc trong lòng không có ý nghĩ xấu xa.
“Bái kiến hai vị đạo sư.” Nàng bước lên hành lễ.
Hai người đang nói chuyện bỗng dừng lại cùng nhìn Phượng Cửu, một người nói: “Trước đây đã từng tiếp xúc qua một loại đan dược nào chưa?”
“Có.”
“Có từng xem qua đại điển linh dược?”
“Có xem.”
“Nhớ kỹ bao nhiêu?”
“Không mười phần cũng chín phần.”
Nghe nói thế hai đạo sư không hẹn mà cùng cười, họ cũng không nói gì chỉ nói: “Bên kia có giấy bút, ngươi viết ra một trăm loại linh dược bậc nhất ghi rõ dược tính và các vật tương sinh tương khắc.”
“Vâng.” Nàng đáp lời, đi tới bên bàn cầm bút lên viết.
Hai người lắc đầu nhìn, viết ra tên một trăm loại linh dược bậc nhất không khó, nhưng viết rõ dược tính và các vật tương sinh tương khắc thì lại không đơn giản.
Thiếu niên này không nói hai lời, tính tình thẳng thắn không phải trong lòng có tự tin thì cũng là không tự lượng sức, mà dưới cái nhìn của hai người vị thiếu niên này cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, trẻ tuổi như vậy mà muốn làm đan đạo nhớ rõ đại điển linh dược, nhớ rõ vật tương sinh tương khắc căn bản là không thể nào.
Vì vậy hai người cứ trò chuyện cho hết buổi, từ chuyện học sinh đến báo khảo đan viện năm nay giảm cho đến chuyện hiện tại cũng không có một người qua cửa trúng tuyển, thương lượng có cần phải phản ánh với viện trưởng có nên giảm tiêu chuẩn trúng tuyển xuống không.
Phượng Cửu vừa nghe hai người bên kia nói chuyện vừa viết dược tính và vật tương sinh tương khắc của một trăm loại linh dược, đại điển linh dược quả thực nàng đã nghiên cứu rồi hơn nữa bản thân nàng đối với phương diện y dược vô cùng tinh thông, dược lý của những linh dược này cũng nắm rất tốt vì vậy cửa ải này với nàng mà nói thì không là gì cả.
Khoảng chừng nửa canh giờ nàng đem tờ giấy viết đầy chữ cho hai người: “Viết xong rồi, hai vị đạo sư mời xem.”
Hai người ngơ ngác, nhìn thiếu niên kia cầm lấy giấy xem, vừa nhìn cảm giác có chút khó tin, bởi vì một chữ cũng không sai, độ chuẩn xác như vậy đúng như lời thiếu niên nói lúc nãy, thuộc đại điển linh dược không chín phần cũng mười phần.
Vốn nghĩ rằng hắn chỉ là nói ngoa không lượng sức mình bây giờ vừa nhìn hai người không khỏi kích động trong lòng, hai mắt nhìn nhau, tốt rồi, thế này tốt rồi! Đan viện của bọn họ đã ba năm không chiêu mộ được một học viên nào rồi.
Vị thiếu niên này, bọn họ đột nhiên có cảm giác hắn nhất định có thể vượt qua khảo hạch.
Ngay lập tức trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười, so với sự xa lánh vừa nãy thì vẻ mặt bây giờ tỏ ra thân thiết ôn hòa nhìn Phượng Cửu với vẻ kinh ngạc.
“Ngươi là Phượng Cửu phải không? Năm nay mười sáu tuổi? Đến từ cửu đẳng quốc?”
Phượng Cửu gật đầu, có chút kì quái trong lòng nhìn hai người.
“Tốt lắm tốt lắm, Phượng Cửu, hôm nay chúng ta đã thấy rồi, ngươi chính là học sinh xuất sắc nhất, nào nào nào, ngồi xuống cùng nói chuyện với chúng ta!” Hai người vẫy tay, ý bảo nàng đưa ghế ngồi xuống trước mặt họ.
Phượng Cửu chớp chớp mắt có chút kinh ngạc rồi mời ồ một tiếng chuyển ghế lên trước mặt hai người ngoan ngoãn ngồi xuống dáng vẻ thuần lương lanh lợi nhìn hai vị đạo sư đang không ngừng kích động thần sắc trên mặt càng phát ra vẻ nhu hòa.
Chỉ cảm thấy dáng vẻ đứa nhóc này không chỉ đẹp mà còn thuần lương lanh lợi vừa nhìn là biết hắn là một đứa nhóc trong lòng không có ý nghĩ xấu xa.