Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 637
Lời này vừa nói ra lập tức khiến mọi người kinh ngạc đều nhìn về phía viện phó.
Nhất là đạo sư họ Vương kia, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi xuống đất sắc mặt hắn tái nhợt nhìn viên phó, muốn mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.
Hắn nhìn về phía thanh niên áo đen kia trong lòng oán hận nếu không phải vì hắn thì sao hắn lại rơi vào bước đường cùng này? Bị trục xuất khỏi Tinh Vân viện đây là đang hủy hoại tiền đồ của hắn! Hủy hoại đường công danh hắn!
“Còn không đi mau!” Viện phó tức giận trừng hắn, lại quát một tiếng thanh âm như sấm rền.
Đạo sư họ Vương kia cắn răng chầm chậm thở ra rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt hắn hung ác nhìn Quan Tập Lẫm chằm chằm rồi mới không cam lòng quay người bước đi.
Thù này nhất định hắn sẽ báo!
Quan Tập Lẫm nhìn viện phó không nghĩ đến việc sẽ đuổi đạo sư kia, dù sao thì mỗi vị đạo sư của Tinh Vân viện đều phải trải qua sự tuyển chọn kỹ càng, thực lực đều có chỗ vượt trội, bây giờ lại vì một câu nói của viện phó mà bị đuổi việc.
Thấy vậy hắn khẽ nheo mắt lại con ngươi khẽ động mà không nói gì.
“Haha, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?” Viện phó nhìn hắn, sau khi thấy hắn gật đầu rồi mới nói với Hà đạo sư một bên: “Vậy mấy học sinh kia do ngươi khảo hạch, còn chuyện này...”
Ánh mắt hắn nhìn vào Quan Tập Lẫm cười cười nói với Hà đạo sư: “Hắn sẽ do đích thân lão phu xử lý.”
“Vâng.”
Đạo sư họ Hà đáp lời, nhìn viện phó dẫn Quan Tập Lẫm rời đi rồi mới dẫn mấy học sinh kia sang một bên đăng ký cho bọn họ khảo hạch.
Một nơi trong viện, lão giả bảo thư đồng băng bó vết thương cho Quan Tập Lẫm, hỏi: “Đệ đệ của ngươi giao tinh lệnh cho ngươi, vậy hắn đâu? Hắn không tới sao?”
“Đệ ấy đến rồi.”
“Đến rồi? Không thể nào chứ? Lão phu tìm hắn ở linh viện không thấy, bên huyền viện cũng không thấy hắn đến đăng ký khảo hạch.”
Lão giả vuốt vuốt râu khẽ nhíu mày, từ lúc đầu nhìn thấy thiếu niên đó vẫn cứ ngóng trông hắn tới Tinh Vân, hắn có một cảm giác nếu thiếu niên đó vào Tinh Vân, nhất định sẽ giành vẻ vang cho Tinh Vân bọn họ!
Quan Tập Lẫm nghe thấy lời này con ngươi khẽ động.
Tiểu Cửu không tới linh viện? Cũng không tới huyền viện? Thế thì đến dược viện? Hay là đan viện? Nàng nói nàng sẽ đến thì nhất định sẽ đến, nói không chừng lúc này đã ở trong viện rồi cũng nên.
Mặc dù suy đoán trong lòng hắn lại không nói ra chỉ nói: “Đệ ấy nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến, viện phó chỉ cần tra sẽ biết ngay thôi.”
“Ngươi tưởng lão phu chưa tra ư? Hai viện kia đều không có, bảo lão phu tra như thế nào?” Thở một hơi, nhìn hắn một cái rồi đưa một tờ giấy báo danh cho hắn.
“Viết thông tin lên trên này, sau này ngươi chính là học sinh của huyền viện, ngày sau nếu có chuyện gì thì đến gặp đạo sư, nếu không giải quyết được thì đến tìm lão phu, đừng động một chút là động thủ, động thủ với đạo sư chính ngươi sẽ chịu thiệt thòi thôi.”
Nghe vậy Quan Tập Lẫm nhìn hắn đáp một tiếng rồi mới nhìn qua giấy báo danh dùng tay không bị thương viết lên.
“Viện phó, xong rồi.” Một lúc sau hắn đem tờ giấy giao cho viện phó.
Lão giả nhận lấy rồi tùy ý thoáng nhìn, lúc nhìn thấy hắn là đến từ cửu đẳng quốc không khỏi kinh ngạc thần sắc cổ quái hỏi: “Ngươi đến từ cửu đẳng quốc?”
“Vâng.”
Thấy hắn thẳng thắn đáp lời, phó viện không biết nên nói gì mới phải, sao cũng không ngờ được thanh niên thân thủ không tệ này lại đến từ cửu đẳng quốc, không phải nói rằng cửu đẳng quốc chẳng có được nhân vật xuất sắc nào cả sao?
Nhất là đạo sư họ Vương kia, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi xuống đất sắc mặt hắn tái nhợt nhìn viên phó, muốn mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.
Hắn nhìn về phía thanh niên áo đen kia trong lòng oán hận nếu không phải vì hắn thì sao hắn lại rơi vào bước đường cùng này? Bị trục xuất khỏi Tinh Vân viện đây là đang hủy hoại tiền đồ của hắn! Hủy hoại đường công danh hắn!
“Còn không đi mau!” Viện phó tức giận trừng hắn, lại quát một tiếng thanh âm như sấm rền.
Đạo sư họ Vương kia cắn răng chầm chậm thở ra rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt hắn hung ác nhìn Quan Tập Lẫm chằm chằm rồi mới không cam lòng quay người bước đi.
Thù này nhất định hắn sẽ báo!
Quan Tập Lẫm nhìn viện phó không nghĩ đến việc sẽ đuổi đạo sư kia, dù sao thì mỗi vị đạo sư của Tinh Vân viện đều phải trải qua sự tuyển chọn kỹ càng, thực lực đều có chỗ vượt trội, bây giờ lại vì một câu nói của viện phó mà bị đuổi việc.
Thấy vậy hắn khẽ nheo mắt lại con ngươi khẽ động mà không nói gì.
“Haha, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?” Viện phó nhìn hắn, sau khi thấy hắn gật đầu rồi mới nói với Hà đạo sư một bên: “Vậy mấy học sinh kia do ngươi khảo hạch, còn chuyện này...”
Ánh mắt hắn nhìn vào Quan Tập Lẫm cười cười nói với Hà đạo sư: “Hắn sẽ do đích thân lão phu xử lý.”
“Vâng.”
Đạo sư họ Hà đáp lời, nhìn viện phó dẫn Quan Tập Lẫm rời đi rồi mới dẫn mấy học sinh kia sang một bên đăng ký cho bọn họ khảo hạch.
Một nơi trong viện, lão giả bảo thư đồng băng bó vết thương cho Quan Tập Lẫm, hỏi: “Đệ đệ của ngươi giao tinh lệnh cho ngươi, vậy hắn đâu? Hắn không tới sao?”
“Đệ ấy đến rồi.”
“Đến rồi? Không thể nào chứ? Lão phu tìm hắn ở linh viện không thấy, bên huyền viện cũng không thấy hắn đến đăng ký khảo hạch.”
Lão giả vuốt vuốt râu khẽ nhíu mày, từ lúc đầu nhìn thấy thiếu niên đó vẫn cứ ngóng trông hắn tới Tinh Vân, hắn có một cảm giác nếu thiếu niên đó vào Tinh Vân, nhất định sẽ giành vẻ vang cho Tinh Vân bọn họ!
Quan Tập Lẫm nghe thấy lời này con ngươi khẽ động.
Tiểu Cửu không tới linh viện? Cũng không tới huyền viện? Thế thì đến dược viện? Hay là đan viện? Nàng nói nàng sẽ đến thì nhất định sẽ đến, nói không chừng lúc này đã ở trong viện rồi cũng nên.
Mặc dù suy đoán trong lòng hắn lại không nói ra chỉ nói: “Đệ ấy nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến, viện phó chỉ cần tra sẽ biết ngay thôi.”
“Ngươi tưởng lão phu chưa tra ư? Hai viện kia đều không có, bảo lão phu tra như thế nào?” Thở một hơi, nhìn hắn một cái rồi đưa một tờ giấy báo danh cho hắn.
“Viết thông tin lên trên này, sau này ngươi chính là học sinh của huyền viện, ngày sau nếu có chuyện gì thì đến gặp đạo sư, nếu không giải quyết được thì đến tìm lão phu, đừng động một chút là động thủ, động thủ với đạo sư chính ngươi sẽ chịu thiệt thòi thôi.”
Nghe vậy Quan Tập Lẫm nhìn hắn đáp một tiếng rồi mới nhìn qua giấy báo danh dùng tay không bị thương viết lên.
“Viện phó, xong rồi.” Một lúc sau hắn đem tờ giấy giao cho viện phó.
Lão giả nhận lấy rồi tùy ý thoáng nhìn, lúc nhìn thấy hắn là đến từ cửu đẳng quốc không khỏi kinh ngạc thần sắc cổ quái hỏi: “Ngươi đến từ cửu đẳng quốc?”
“Vâng.”
Thấy hắn thẳng thắn đáp lời, phó viện không biết nên nói gì mới phải, sao cũng không ngờ được thanh niên thân thủ không tệ này lại đến từ cửu đẳng quốc, không phải nói rằng cửu đẳng quốc chẳng có được nhân vật xuất sắc nào cả sao?