Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 647
Mạch Trần nhìn thiếu niên dường như mới nghĩ đến chuyện gì đó, vung ống tay áo một cây sáo trúc xanh biếc với tua ngọc bích bồng bềnh trước mặt hắn, hắn kiễng chân nhảy lên đang muốn gọi thiếu niên kia đi lên thì thấy thiếu niên kia sáng mắt nhìn chằm chằm vào sáo trúc xanh biếc phía dưới chân hắn lại còn muốn duỗi tay ra chạm vào đuôi tua nữa.
“Cây sáo này thật đẹp, là sáo trúc phải không? Đã luyện chế rồi à? Trúc này kiếm ở đâu vậy? Màu xanh này thật sự rất đẹp mắt!”
Phượng Cửu nhìn cây sáo kia không rời, cây sáo kia từ nhỏ biến thành lớn, trên thân sáo hiện lên một loại khí linh lực cho dù nam tử áo trắng này dẫm lên trên cũng không dẫm lên thân cây sáo, còn có cờ tua ở đuôi sáo nhẹ nhàng lướt qua nữa, thật sự rất đẹp.
Mạch Trần đang muốn gọi nàng lên thì thấy cây sáo đang đung đưa, thiếu niên kia đã nhảy lên trên một tay còn vòng lên bờ vai của hắn.
“Buông tay ra.”
Hắn khẽ nhíu mày, hắn không thích người khác đụng vào mình mà khi bị thiếu niên kia chạm vào tuy là không có cảm giác phản cảm nhưng trong bụng lại không thích nhất là thiếu niên này còn làm hỏng một cái áo choàng của hắn.
“Làm sao buông được? Buông ra ta sẽ rơi xuống thì phải làm sao? Ta lại không biết bay.” Phượng Cửu nói nhìn chằm chằm cây sáo dưới chân, cảm thấy mình làm một cây giống thế đeo bên hông cũng không tệ.
Mạch Trần khẽ véo ấn đường ngừng trong giây lát rồi nói: “Nắm lấy góc áo.” Vừa dứt lời đã thấy thiếu niên kia nắm chặt tay áo của mình trong tay, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào cây trúc xanh biếc dưới chân.
Thấy vậy hắn không nói gì nữa trực tiếp dùng linh lực khống chế đạp cây sáo dưới chân hướng về dãy núi vạn thú mà bay...
Đây là lần đầu tiên nàng đạp lên phi hành pháp, bay giữa trời cao như thế này gió rít qua mặt không giống như ngồi trong phi thuyền có luồng khí bảo vệ, hơn nữa đứng trên đó cũng có một cảm giác lo lắng một chân sẽ bị trượt xuống từ không trung nhưng không thể phủ nhận cảm giác này thật sự khiến người ta hưng phấn.
“Ngươi tới trong này làm gì?”
Phượng Cửu đang nghĩ ngợi chợt nghe tiếng nam tử áo trắng bên cạnh hỏi rồi nói: “Thu thập hỏa tinh của hỏa diệm thú một sừng để lấy điểm cống hiến.” Vừa dứt lời nàng kỳ lạ hỏi: “Ngươi cần những vị linh dược đó để làm gì?”
Nàng quá mức tò mò.
Thấy người trước mặt không nói gì, thần sắc nhẹ nhàng hướng về phía trước, đến khi đi tới vòng trung tâm của dãy núi mới từ giữa không trung hạ xuống.
Phượng Cửu nhảy xuống mặt đất, nhìn hắn thu hồi cây sáo lại không khỏi di chuyển hai bên hông hắn đây là thu hồi không gian?
Đang nghĩ ngợi liền thấy hắn một tay giơ lên niệm thần chú thuận tay bày bố một kết giới thấy hắn lộ chiêu thức ấy, nàng hơi nheo mắt lại.
Hắn không phải là học sinh!
Cho dù học sinh của Tinh Vân có xuất sắc như thế nào đi nữa cũng không thể một tay bấm ra một pháp quyết một kết giới liền xuất hiện.
“Nơi này có thể bảo vệ ngươi an toàn, nếu gặp nguy hiểm thì vào trong, linh thú và mãnh thú ở đây không vào trong kết giới này được.” Hắn nói xong kiễng mũi chân lên rồi biến mất trước mắt Phượng Cửu.
“Ấy...”Phượng Cửu gọi nhưng người kia đã vào nơi rừng sâu rồi chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
“Đúng là đạo sư? Học viện này có đạo sư trẻ tuổi như vậy ư?” Nàng lẩm bẩm nhưng cũng không để ý lắm mà bước vào trong kết giới chuẩn bị kế hoạch dụ bắt của nàng.
Nhưng mà khi nàng ra khỏi kết giới giữa tàng cây xanh tốt kia một cặp mắt hung ác khát máu đang nhìn nàng chằm chằm, lúc nàng đang đứng cách kết giới kia chừng mười mét, trong bóng tối đột nhiên nhào ra, từng bóng hiện ra...
“Cây sáo này thật đẹp, là sáo trúc phải không? Đã luyện chế rồi à? Trúc này kiếm ở đâu vậy? Màu xanh này thật sự rất đẹp mắt!”
Phượng Cửu nhìn cây sáo kia không rời, cây sáo kia từ nhỏ biến thành lớn, trên thân sáo hiện lên một loại khí linh lực cho dù nam tử áo trắng này dẫm lên trên cũng không dẫm lên thân cây sáo, còn có cờ tua ở đuôi sáo nhẹ nhàng lướt qua nữa, thật sự rất đẹp.
Mạch Trần đang muốn gọi nàng lên thì thấy cây sáo đang đung đưa, thiếu niên kia đã nhảy lên trên một tay còn vòng lên bờ vai của hắn.
“Buông tay ra.”
Hắn khẽ nhíu mày, hắn không thích người khác đụng vào mình mà khi bị thiếu niên kia chạm vào tuy là không có cảm giác phản cảm nhưng trong bụng lại không thích nhất là thiếu niên này còn làm hỏng một cái áo choàng của hắn.
“Làm sao buông được? Buông ra ta sẽ rơi xuống thì phải làm sao? Ta lại không biết bay.” Phượng Cửu nói nhìn chằm chằm cây sáo dưới chân, cảm thấy mình làm một cây giống thế đeo bên hông cũng không tệ.
Mạch Trần khẽ véo ấn đường ngừng trong giây lát rồi nói: “Nắm lấy góc áo.” Vừa dứt lời đã thấy thiếu niên kia nắm chặt tay áo của mình trong tay, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào cây trúc xanh biếc dưới chân.
Thấy vậy hắn không nói gì nữa trực tiếp dùng linh lực khống chế đạp cây sáo dưới chân hướng về dãy núi vạn thú mà bay...
Đây là lần đầu tiên nàng đạp lên phi hành pháp, bay giữa trời cao như thế này gió rít qua mặt không giống như ngồi trong phi thuyền có luồng khí bảo vệ, hơn nữa đứng trên đó cũng có một cảm giác lo lắng một chân sẽ bị trượt xuống từ không trung nhưng không thể phủ nhận cảm giác này thật sự khiến người ta hưng phấn.
“Ngươi tới trong này làm gì?”
Phượng Cửu đang nghĩ ngợi chợt nghe tiếng nam tử áo trắng bên cạnh hỏi rồi nói: “Thu thập hỏa tinh của hỏa diệm thú một sừng để lấy điểm cống hiến.” Vừa dứt lời nàng kỳ lạ hỏi: “Ngươi cần những vị linh dược đó để làm gì?”
Nàng quá mức tò mò.
Thấy người trước mặt không nói gì, thần sắc nhẹ nhàng hướng về phía trước, đến khi đi tới vòng trung tâm của dãy núi mới từ giữa không trung hạ xuống.
Phượng Cửu nhảy xuống mặt đất, nhìn hắn thu hồi cây sáo lại không khỏi di chuyển hai bên hông hắn đây là thu hồi không gian?
Đang nghĩ ngợi liền thấy hắn một tay giơ lên niệm thần chú thuận tay bày bố một kết giới thấy hắn lộ chiêu thức ấy, nàng hơi nheo mắt lại.
Hắn không phải là học sinh!
Cho dù học sinh của Tinh Vân có xuất sắc như thế nào đi nữa cũng không thể một tay bấm ra một pháp quyết một kết giới liền xuất hiện.
“Nơi này có thể bảo vệ ngươi an toàn, nếu gặp nguy hiểm thì vào trong, linh thú và mãnh thú ở đây không vào trong kết giới này được.” Hắn nói xong kiễng mũi chân lên rồi biến mất trước mắt Phượng Cửu.
“Ấy...”Phượng Cửu gọi nhưng người kia đã vào nơi rừng sâu rồi chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
“Đúng là đạo sư? Học viện này có đạo sư trẻ tuổi như vậy ư?” Nàng lẩm bẩm nhưng cũng không để ý lắm mà bước vào trong kết giới chuẩn bị kế hoạch dụ bắt của nàng.
Nhưng mà khi nàng ra khỏi kết giới giữa tàng cây xanh tốt kia một cặp mắt hung ác khát máu đang nhìn nàng chằm chằm, lúc nàng đang đứng cách kết giới kia chừng mười mét, trong bóng tối đột nhiên nhào ra, từng bóng hiện ra...