Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 694
Phượng Cửu quay đầu, hung hăng trợn mắt liếc hắn: “Im cái miệng ngựa của ngươi lại! Không được nói một tiếng người nào ở trước mặt người khác, nếu không, ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không phát ra tiếng được!”
Không phải thú thú của Thần thú mở miệng nói tiếng người, nếu như để người khác biết, không biết sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái?
Lão Bạch vừa nghe xong, lập tức ngậm miệng lại giống con người, ngoan ngoãn nằm xuống nền cỏ, chủ nhân của hắn nói được làm được, hắn thật không dám khiêu khích tính nhẫn nại của nàng.
Mãi đến khi Phượng Cửu vào Động phủ, Thôn Vân và Đại Hắc Hùng ngồi phía ngoài, hai con thú bốn con mắt nhìn chằm chằm Lão Bạch. Lão Bạch thấy vậy, đắc ý nhấc cằm lên, trừng mắt lên nhìn Thôn Vân
“Sao? Có phải bị Mã gia ta dọa sợ rồi phải không? Ta sớm đã nói với ngươi, Mã gia ta không phải một con thú bình thường, thế nào? Nhìn thấy rồi chứ? Hư, ta không phải thần thú cũng có thể mở miệng nói chuyện, đâu giống như ngươi”
Thôn Vân liếc hắn: “Ngươi đắc ý cái gì? Chủ nhân không phải đã nói rồi sao? Ngươi dám nói một tiếng người trước mặt người khác, sẽ khiến cho ngươi mãi mãi không phát ra tiếng được, đừng tưởng chủ nhân chỉ nói cho có, việc ngươi không phải thần thú mà có thể nói tiếng người, nếu như truyền ra ngoài sẽ gây phiền toái cho chủ nhân, cho nên tốt nhất hãy ngậm chặt cái miệng ngựa của ngươi.”
Lão Bạch nghe xong khó khăn lắm mới không cãi lại, dù sao linh trí của hắn cũng không thấp, tuy là có chút háo sắc, nhưng chuyện như vậy hắn vẫn biết.
Trong đan phòng của Động phủ, Phượng cửu nhìn hai viên đan dược còn sót lại, bất kể là về màu sắc hay lượng thuốc đều không không có vấn đề, nhưng tại sao lại khiến thú có thể nói chuyện? Tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn có thể khẳng định, phương thuốc của đan dược đó đích thị đúng là phương thuốc của Chân Ngôn đan, sau khi Lão Bạch ăn viên đan đó tất cả những gì trong bụng hắn đều ói ra hết, điểm này không cần nghi ngờ.
“Nhất định là có chỗ nào không đúng, là chỗ nào chứ?” Nàng nhắm mắt trầm tư, trong đầu nghĩ lại quá trình luyện đan, hồi tưởng lại dược tính và công dụng của từng vị thuốc, bỗng trong đầu nàng lóe lên một tia sáng.
“Do ta bỏ quá nhiều Ích Ngôn Linh thảo!”
Thế là, nàng lại mở lò, luyện thêm một lò đan dược nữa, lần này, cùng một phương thuốc, nhưng nàng điều chế lại lượng thuốc, ước chừng khoảng hai canh giờ, lại thêm một lò đan dược ra lò.
Đan dược vừa được lấy ra, nàng thấy trong đó cũng có ba viên đan dược, nhưng chỉ có hai viên luyện thành công, còn một viên đan có độc.
Nàng lấy hai viên lúc trước ra so sánh, màu sắc giống nhau, kích thước cũng giống nhau, chỉ là tỉ mỉ phân biệt mới thấy điều khác thường, có thể ngửi thấy mùi thuốc trong đó nhạt hơn.
“Lần này chắc chắn không sai.” Nàng nói, nhưng trong lòng chỉ được sáu bảy phần chắc chắn, suy nghĩ một hổi, nàng mang theo đan dược đi ra, thấy bên ngoài ba con thú đang nằm trên nền cỏ, liền dặn dò một câu, ngồi lên Phi Vũ đi tìm Diệp Tinh.
Nhìn thấy chủ tử rời đi, Lão Bạch nhếch miệng: “Ngươi thấy chúng ta có nên đi theo không?”
Thôn Vân liếc hắn: “Đi theo làm gì?”
‘Đương nhiên là để bảo vệ cho chủ tử rồi!” Lão Bạch phấn khởi nói như đúng rồi.
Thấy hắn đứng lên vẫy vẫy đuôi ngựa, Thôn Vân nói một tiếng: “Ngươi không nghe thấy chủ tử dặn chúng ta đứng ở đây đừng chạy lung tung sao? Muốn đi thì ngươi đi, ta không đi.”
“Tiểu Hắc, ngươi đi không?” Lão Bạch nhìn về phía Đại Hắc Hùng hỏi.
Đại Hắc Hùng gãi gãi đầu, nhìn Lão Bạch lại nhìn sang Thôn Vân, cuối cùng lắc đầu, không dám đi.
Thấy vậy, Lão Bạch phát ra một tiếng rên, liền nằm lại trên nền cỏ.
Phía bên kia, Phượng Cửu tìm thấy chỗ ở của Bạch Nhược Phi, nàng đi ra ngoài sân, thấy hai người đang uống trà, mắt nàng lóe lên một tia sáng, nở một nụ cười.
Không phải thú thú của Thần thú mở miệng nói tiếng người, nếu như để người khác biết, không biết sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái?
Lão Bạch vừa nghe xong, lập tức ngậm miệng lại giống con người, ngoan ngoãn nằm xuống nền cỏ, chủ nhân của hắn nói được làm được, hắn thật không dám khiêu khích tính nhẫn nại của nàng.
Mãi đến khi Phượng Cửu vào Động phủ, Thôn Vân và Đại Hắc Hùng ngồi phía ngoài, hai con thú bốn con mắt nhìn chằm chằm Lão Bạch. Lão Bạch thấy vậy, đắc ý nhấc cằm lên, trừng mắt lên nhìn Thôn Vân
“Sao? Có phải bị Mã gia ta dọa sợ rồi phải không? Ta sớm đã nói với ngươi, Mã gia ta không phải một con thú bình thường, thế nào? Nhìn thấy rồi chứ? Hư, ta không phải thần thú cũng có thể mở miệng nói chuyện, đâu giống như ngươi”
Thôn Vân liếc hắn: “Ngươi đắc ý cái gì? Chủ nhân không phải đã nói rồi sao? Ngươi dám nói một tiếng người trước mặt người khác, sẽ khiến cho ngươi mãi mãi không phát ra tiếng được, đừng tưởng chủ nhân chỉ nói cho có, việc ngươi không phải thần thú mà có thể nói tiếng người, nếu như truyền ra ngoài sẽ gây phiền toái cho chủ nhân, cho nên tốt nhất hãy ngậm chặt cái miệng ngựa của ngươi.”
Lão Bạch nghe xong khó khăn lắm mới không cãi lại, dù sao linh trí của hắn cũng không thấp, tuy là có chút háo sắc, nhưng chuyện như vậy hắn vẫn biết.
Trong đan phòng của Động phủ, Phượng cửu nhìn hai viên đan dược còn sót lại, bất kể là về màu sắc hay lượng thuốc đều không không có vấn đề, nhưng tại sao lại khiến thú có thể nói chuyện? Tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn có thể khẳng định, phương thuốc của đan dược đó đích thị đúng là phương thuốc của Chân Ngôn đan, sau khi Lão Bạch ăn viên đan đó tất cả những gì trong bụng hắn đều ói ra hết, điểm này không cần nghi ngờ.
“Nhất định là có chỗ nào không đúng, là chỗ nào chứ?” Nàng nhắm mắt trầm tư, trong đầu nghĩ lại quá trình luyện đan, hồi tưởng lại dược tính và công dụng của từng vị thuốc, bỗng trong đầu nàng lóe lên một tia sáng.
“Do ta bỏ quá nhiều Ích Ngôn Linh thảo!”
Thế là, nàng lại mở lò, luyện thêm một lò đan dược nữa, lần này, cùng một phương thuốc, nhưng nàng điều chế lại lượng thuốc, ước chừng khoảng hai canh giờ, lại thêm một lò đan dược ra lò.
Đan dược vừa được lấy ra, nàng thấy trong đó cũng có ba viên đan dược, nhưng chỉ có hai viên luyện thành công, còn một viên đan có độc.
Nàng lấy hai viên lúc trước ra so sánh, màu sắc giống nhau, kích thước cũng giống nhau, chỉ là tỉ mỉ phân biệt mới thấy điều khác thường, có thể ngửi thấy mùi thuốc trong đó nhạt hơn.
“Lần này chắc chắn không sai.” Nàng nói, nhưng trong lòng chỉ được sáu bảy phần chắc chắn, suy nghĩ một hổi, nàng mang theo đan dược đi ra, thấy bên ngoài ba con thú đang nằm trên nền cỏ, liền dặn dò một câu, ngồi lên Phi Vũ đi tìm Diệp Tinh.
Nhìn thấy chủ tử rời đi, Lão Bạch nhếch miệng: “Ngươi thấy chúng ta có nên đi theo không?”
Thôn Vân liếc hắn: “Đi theo làm gì?”
‘Đương nhiên là để bảo vệ cho chủ tử rồi!” Lão Bạch phấn khởi nói như đúng rồi.
Thấy hắn đứng lên vẫy vẫy đuôi ngựa, Thôn Vân nói một tiếng: “Ngươi không nghe thấy chủ tử dặn chúng ta đứng ở đây đừng chạy lung tung sao? Muốn đi thì ngươi đi, ta không đi.”
“Tiểu Hắc, ngươi đi không?” Lão Bạch nhìn về phía Đại Hắc Hùng hỏi.
Đại Hắc Hùng gãi gãi đầu, nhìn Lão Bạch lại nhìn sang Thôn Vân, cuối cùng lắc đầu, không dám đi.
Thấy vậy, Lão Bạch phát ra một tiếng rên, liền nằm lại trên nền cỏ.
Phía bên kia, Phượng Cửu tìm thấy chỗ ở của Bạch Nhược Phi, nàng đi ra ngoài sân, thấy hai người đang uống trà, mắt nàng lóe lên một tia sáng, nở một nụ cười.