Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716
Nghe nói như thế, vốn dĩ Phượng Cửu còn có chút nóng giận liền nguôi giận nở nụ cười. Nàng nhìn Phó viện đang đứng ngăn cản trước mặt như cười như không nói: “Viện phó ngươi học nhanh thật đấy!”.
“Haha... Đây cũng không hẳn là biện pháp, chẳng phải ngươi rất thích đồ ăn sao? Những đồ ăn ngon không ăn được bên ngoài, phòng bếp đều có.” Viện phó nở nụ cười, thật không ngờ có ngày phải dùng tới đồ ăn để giữ một người lại.
“Vậy được rồi! Nhanh gọi người đến cho ta.” Nàng xoay người trở lại. Thật ra vì Lữ Đạo nói lời xin lỗi nên nàng mới không nghĩ đến việc đi nữa. Mặc dù nàng và Lô Đạo không tiếp xúc nhiều nhưng nghe học sinh học viện và đạo sư nói hắn là một người nghiêm túc và cẩn trọng. Một đạo sư chăm lo cho việc giáo dục học sinh như vậy mắt nhìn thấy hắn thành ra như này, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Huống chi Lữ Đạo lại nói lời xin lỗi, nàng không có lý gì không làm theo đạo lý. Thấy Phượng Cửu quay lại, mấy người bọn họ liền vui vẻ vội đi gọi hai thầy thuốc tới, bảo bọn họ thay y phục dặn dò thật kĩ rồi tới trợ giúp cho Phượng Cửu. Lúc này Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh cũng vừa đến bên ngoài chỉ là họ không được đến gần giáo đạo xử.
Bên trong giáo đạo xử Phượng Cửu thay xong y phục, sau khi rửa tay sạch sẽ vừa lấy ra công cụ vừa nhìn hai thầy thuốc hỏi: “Viện trưởng đều đã nói với hai vị rồi đúng không? Tất cả nghe ta chỉ dẫn, không được phát ra bất cứ lời gì làm kinh động đến ta, đồng thời mọi việc thấy ở bên trong này tuyệt đối không truyền ra ngoài.”
“Vâng chúng tôi biết, Viện trưởng có giao hẹn qua.” Hai thầy thuốc gật đầu đáp lời trong lòng thì rất hoài nghi: học sinh Đan viện này có thật là có y thuật có thể cứu sống Lô Đạo không?
“Để bọn họ nhìn ca ca của ta đang ở bên ngoài, bảo huynh ấy thay y phục rửa tay sạch sẽ sau đó vào đây.” Nghe vậy một trong hai tên thầy thuốc đi ra nói một tiếng, không lâu sau Quan Tập Lẫm liền đi vào.
“Tiểu Cửu cần ta hỗ trợ cái gì?” Quan Tập Lẫm hỏi, đi tới bên giường ánh mắt hơi xẹt qua trên người Lô Đạo rồi mới nhìn sang Phượng Cửu. Phượng Cửu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Ca, chờ lúc nữa khi ta phẫu thuật huynh nhớ lau mồ hôi cho muội, tuyệt đối không được để mồ hôi nhỏ xuống.”
“Không thành vấn đề.” Quan Tập Lẫm cười nói. Gian phòng bên trong giáo đạo xử bị che lại, người bên ngoài chỉ biết có học sinh Phượng Cửu đang chữa trị cho Lô Đạo nhưng không biết là chữa trị như nào. Viện trưởng và Viện phó đứng bên ngoài nhìn nhau trong lòng bồn chồn lo lắng. Tuy là nghe đại danh của quỷ chữa bệnh đã lâu nhưng chưa thực sự nhìn thấy y thuật của hắn, lúc này bọn họ vẫn không có cách nào hoàn toàn yên lòng. Huống chi chữa bệnh này bất luận thầy thuốc gì cũng không thể chữa tốt được, Lô Đạo sẽ ra sao? Cũng chỉ còn chờ đợi kết quả.
“Phượng Cửu thực sự biết y thuật sao? Viện trưởng sao có thể tin hắn?”
“Hắn như chúng ta là học sinh học viện, học viện dược sư và các thầy thuốc còn không chữa khỏi bệnh, không cứu được người thế mà hắn dám nhận đi cứu người?”
“Ta đoán Viện trưởng bọn họ chính là muốn ngựa chết thành ngựa sống, viện phó đi đến chợ đen và không nghe thấy nơi ở của quỷ chữa bệnh đành để cho Phượng Cửu tiểu tử kia thử xem thế nào.”
“Tiểu tử kia đúng là gan lớn, không sợ Lô Đạo chết trên tay hắn thì không có cách nào giải quyết được sao.”
Bên ngoài giáo đạo xử trong lúc chờ mọi người vừa bàn luận vừa chú ý động tĩnh bên trong, chỉ là một canh giờ trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hai canh giờ nữa qua cũng không thấy động tĩnh gì. Mãi đến bốn canh giờ sau cánh cửa phòng giáo đạo xử mới được mở ra...
“Haha... Đây cũng không hẳn là biện pháp, chẳng phải ngươi rất thích đồ ăn sao? Những đồ ăn ngon không ăn được bên ngoài, phòng bếp đều có.” Viện phó nở nụ cười, thật không ngờ có ngày phải dùng tới đồ ăn để giữ một người lại.
“Vậy được rồi! Nhanh gọi người đến cho ta.” Nàng xoay người trở lại. Thật ra vì Lữ Đạo nói lời xin lỗi nên nàng mới không nghĩ đến việc đi nữa. Mặc dù nàng và Lô Đạo không tiếp xúc nhiều nhưng nghe học sinh học viện và đạo sư nói hắn là một người nghiêm túc và cẩn trọng. Một đạo sư chăm lo cho việc giáo dục học sinh như vậy mắt nhìn thấy hắn thành ra như này, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Huống chi Lữ Đạo lại nói lời xin lỗi, nàng không có lý gì không làm theo đạo lý. Thấy Phượng Cửu quay lại, mấy người bọn họ liền vui vẻ vội đi gọi hai thầy thuốc tới, bảo bọn họ thay y phục dặn dò thật kĩ rồi tới trợ giúp cho Phượng Cửu. Lúc này Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh cũng vừa đến bên ngoài chỉ là họ không được đến gần giáo đạo xử.
Bên trong giáo đạo xử Phượng Cửu thay xong y phục, sau khi rửa tay sạch sẽ vừa lấy ra công cụ vừa nhìn hai thầy thuốc hỏi: “Viện trưởng đều đã nói với hai vị rồi đúng không? Tất cả nghe ta chỉ dẫn, không được phát ra bất cứ lời gì làm kinh động đến ta, đồng thời mọi việc thấy ở bên trong này tuyệt đối không truyền ra ngoài.”
“Vâng chúng tôi biết, Viện trưởng có giao hẹn qua.” Hai thầy thuốc gật đầu đáp lời trong lòng thì rất hoài nghi: học sinh Đan viện này có thật là có y thuật có thể cứu sống Lô Đạo không?
“Để bọn họ nhìn ca ca của ta đang ở bên ngoài, bảo huynh ấy thay y phục rửa tay sạch sẽ sau đó vào đây.” Nghe vậy một trong hai tên thầy thuốc đi ra nói một tiếng, không lâu sau Quan Tập Lẫm liền đi vào.
“Tiểu Cửu cần ta hỗ trợ cái gì?” Quan Tập Lẫm hỏi, đi tới bên giường ánh mắt hơi xẹt qua trên người Lô Đạo rồi mới nhìn sang Phượng Cửu. Phượng Cửu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Ca, chờ lúc nữa khi ta phẫu thuật huynh nhớ lau mồ hôi cho muội, tuyệt đối không được để mồ hôi nhỏ xuống.”
“Không thành vấn đề.” Quan Tập Lẫm cười nói. Gian phòng bên trong giáo đạo xử bị che lại, người bên ngoài chỉ biết có học sinh Phượng Cửu đang chữa trị cho Lô Đạo nhưng không biết là chữa trị như nào. Viện trưởng và Viện phó đứng bên ngoài nhìn nhau trong lòng bồn chồn lo lắng. Tuy là nghe đại danh của quỷ chữa bệnh đã lâu nhưng chưa thực sự nhìn thấy y thuật của hắn, lúc này bọn họ vẫn không có cách nào hoàn toàn yên lòng. Huống chi chữa bệnh này bất luận thầy thuốc gì cũng không thể chữa tốt được, Lô Đạo sẽ ra sao? Cũng chỉ còn chờ đợi kết quả.
“Phượng Cửu thực sự biết y thuật sao? Viện trưởng sao có thể tin hắn?”
“Hắn như chúng ta là học sinh học viện, học viện dược sư và các thầy thuốc còn không chữa khỏi bệnh, không cứu được người thế mà hắn dám nhận đi cứu người?”
“Ta đoán Viện trưởng bọn họ chính là muốn ngựa chết thành ngựa sống, viện phó đi đến chợ đen và không nghe thấy nơi ở của quỷ chữa bệnh đành để cho Phượng Cửu tiểu tử kia thử xem thế nào.”
“Tiểu tử kia đúng là gan lớn, không sợ Lô Đạo chết trên tay hắn thì không có cách nào giải quyết được sao.”
Bên ngoài giáo đạo xử trong lúc chờ mọi người vừa bàn luận vừa chú ý động tĩnh bên trong, chỉ là một canh giờ trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hai canh giờ nữa qua cũng không thấy động tĩnh gì. Mãi đến bốn canh giờ sau cánh cửa phòng giáo đạo xử mới được mở ra...