Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 726
Đặc biệt là khi nghe nàng nói có tám tên tu sĩ Kim Đan và bốn tên mạnh Nguyên Anh thì trong lòng lại càng sợ hãi.
Với sức chiến đấu như vậy lại còn bị mai phục như vậy, vậy thì liệu có còn cơ hội sống sót hay không?
Trong gia tộc nàng cũng chỉ có lão tỏ trong tộc mới có tu vi Nguyên Anh, nhưng trước mắt một lúc lại xuất hiện bốn tên mạnh Nguyên Anh và tám tên tu sĩ Kim Đan, loại chấn động của kẻ mạnh sắp đến gần này, loại sát khí lẫn bức ép của uy hiếp này càng khiến cho hai chân nàng không sao nhúc nhích được chứ đừng nói gì đến đi.
Nàng chỉ là một tu sĩ Đại Linh sư cấp ba, đến tu sĩ Trúc Cơ nàng cũng không phải, dưới sự uy hiếp như vậy, mạch máu lưu thông trong người nàng không nổ tung đã là may lắm rồi.
“Phượng Cửu, ta, ta đi không nổi!”
Dưới sự uy hiếp kia nàng khó khăn lắm mới nói ra được những lời này, Lúc này, nàng hiểu rất rõ, nói gì mà cùng kề vai chiến đấu với Phượng Cửu, tất cả đều là ngu xuẩn. Nàng chỉ có thể chạy nhanh về học viện cầu cứu thì may ra mới có thể cứu được cái mạng này của Phượng Cửu.
Nghe vậy, Phượng Cửu quay lại nhìn thì thấy sắc mặt của nàng trắng bệch cả lên, khóe môi có một ít máu tươi chảy ra, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, lập tức vận khí linh lực trong lòng bàn tay rồi giơ tay ra làm đệm để nàng chạy đi hơn mấy chục mét.
Diệp Tinh nhìn chăm chăm nàng nhưng cũng chẳng nói được gì, nhanh chóng vận khí rời đi rồi bay nhanh về phía học viện...
Mười hai tên kia cũng không quan tâm đến việc Diệp Tinh bỏ đi, có lẽ là cảm thấy không đáng quan tâm hay là cảm thấy cho dù nàng ta có đưa viện binh đến thì cũng không thể là đối thủ của bọn họ.
Nhiệm vụ của bọn họ, trong mắt của bọn họ chỉ có một người tên là Phượng Cửu mà thôi!
“Ngươi muốn ngoan ngoãn đi theo bọn ta? Hay là muốn bọn ta động thủ đây?” Một trong bốn tên tu sĩ Nguyên Anh cầm đầu trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén mà âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người thiếu niên mặc y phục màu đỏ kia.
“Ai phái các ngươi đến đây vậy?” Nàng hỏi, trong lòng thầm tính xem cơ hội sống sót là bao nhiêu, cộng với những người này rốt cuộc là do ai phái đến?
Trong số những tên được phái đến đây có tám tên Kim Đan, bốn tên Nguyên Anh, rõ ràng là nói đến đối với thực lực của nàng, nếu chỉ là tu sĩ Kim Đan thì còn được nhưng muốn lấy mạng nhất lại là bốn tên mạnh Nguyên Anh, tuy nàng tự tin nhưng không tự đại, với sức của nàng mà muốn đối phó với mấy tên trước mặt này thì e rằng là không thể được.
Hơn nữa cho dù Diệp Tinh về học viện cầu cứu, viện trưởng và phó viện đến trước cứu giúp thì cũng chỉ sợ là cũng chẳng phải là đối thủ của mấy người này.
Chết tiệt! Rõ ràng là nàng không trêu chọc thế lực nào hùng hậu lớn mạnh như vậy mà!
Nhưng suy nghĩ này vừa biến mất thì nàng đột nhiên sững người lại, ánh mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, vài phần sáng tỏ.
“Các ngươi là người của Bát Đại đế quốc!”
Không phải hỏi mà là chắc chắn là vậy. Cũng chỉ có thế lực của Bát Đại đế quốc thì mới có thể tùy ý điều đi tám tên Kim Đan và bốn tên Nguyên Anh như vậy, bọn họ nói đi theo bọn họ? Trừ phi Hiên Viên Mặc Trạch bên đó đã gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết hay sao? Vậy nên mới để cho mấy người này mang suy nghĩ đến cho nàng?
Cũng chỉ có người của Bát Đại đế quốc kia mới dám làm ra những chuyện điên cuồng ngang ngược như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ra tay, cũng không sợ kinh động đến thành chủ trong thành Tinh Vân này, không sợ kinh động đến đám người viện trưởng của học viện, tự cao tự đại không coi ai ra gì, không để người khác trong mắt!
Nghe Phượng Cửu nói thẳng ra mấy chữ Bát Đại đế quốc kia, ánh mắt của bốn tên mạnh cầm đầu Nguyên Anh hơi dao động, giơ tay tỏ ý, kiếm sắc trong tay của tám tên tu sĩ Kim Đan đứng sau vừa chuyển động, trường kiếm sắc lạnh trong chớp mắt mang theo luồng khí mạnh mẽ hướng thẳng về phía bóng dáng màu đỏ ở trước mặt kia.
Còn Phượng Cửu vẫn nhìn chăm chú bọn họ lúc thấy bọn họ động thủ cũng không ứng chiến mà chỉ lùi về sau một bước, trong chớp mắt xoay người bỏ chạy...
Với sức chiến đấu như vậy lại còn bị mai phục như vậy, vậy thì liệu có còn cơ hội sống sót hay không?
Trong gia tộc nàng cũng chỉ có lão tỏ trong tộc mới có tu vi Nguyên Anh, nhưng trước mắt một lúc lại xuất hiện bốn tên mạnh Nguyên Anh và tám tên tu sĩ Kim Đan, loại chấn động của kẻ mạnh sắp đến gần này, loại sát khí lẫn bức ép của uy hiếp này càng khiến cho hai chân nàng không sao nhúc nhích được chứ đừng nói gì đến đi.
Nàng chỉ là một tu sĩ Đại Linh sư cấp ba, đến tu sĩ Trúc Cơ nàng cũng không phải, dưới sự uy hiếp như vậy, mạch máu lưu thông trong người nàng không nổ tung đã là may lắm rồi.
“Phượng Cửu, ta, ta đi không nổi!”
Dưới sự uy hiếp kia nàng khó khăn lắm mới nói ra được những lời này, Lúc này, nàng hiểu rất rõ, nói gì mà cùng kề vai chiến đấu với Phượng Cửu, tất cả đều là ngu xuẩn. Nàng chỉ có thể chạy nhanh về học viện cầu cứu thì may ra mới có thể cứu được cái mạng này của Phượng Cửu.
Nghe vậy, Phượng Cửu quay lại nhìn thì thấy sắc mặt của nàng trắng bệch cả lên, khóe môi có một ít máu tươi chảy ra, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, lập tức vận khí linh lực trong lòng bàn tay rồi giơ tay ra làm đệm để nàng chạy đi hơn mấy chục mét.
Diệp Tinh nhìn chăm chăm nàng nhưng cũng chẳng nói được gì, nhanh chóng vận khí rời đi rồi bay nhanh về phía học viện...
Mười hai tên kia cũng không quan tâm đến việc Diệp Tinh bỏ đi, có lẽ là cảm thấy không đáng quan tâm hay là cảm thấy cho dù nàng ta có đưa viện binh đến thì cũng không thể là đối thủ của bọn họ.
Nhiệm vụ của bọn họ, trong mắt của bọn họ chỉ có một người tên là Phượng Cửu mà thôi!
“Ngươi muốn ngoan ngoãn đi theo bọn ta? Hay là muốn bọn ta động thủ đây?” Một trong bốn tên tu sĩ Nguyên Anh cầm đầu trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén mà âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người thiếu niên mặc y phục màu đỏ kia.
“Ai phái các ngươi đến đây vậy?” Nàng hỏi, trong lòng thầm tính xem cơ hội sống sót là bao nhiêu, cộng với những người này rốt cuộc là do ai phái đến?
Trong số những tên được phái đến đây có tám tên Kim Đan, bốn tên Nguyên Anh, rõ ràng là nói đến đối với thực lực của nàng, nếu chỉ là tu sĩ Kim Đan thì còn được nhưng muốn lấy mạng nhất lại là bốn tên mạnh Nguyên Anh, tuy nàng tự tin nhưng không tự đại, với sức của nàng mà muốn đối phó với mấy tên trước mặt này thì e rằng là không thể được.
Hơn nữa cho dù Diệp Tinh về học viện cầu cứu, viện trưởng và phó viện đến trước cứu giúp thì cũng chỉ sợ là cũng chẳng phải là đối thủ của mấy người này.
Chết tiệt! Rõ ràng là nàng không trêu chọc thế lực nào hùng hậu lớn mạnh như vậy mà!
Nhưng suy nghĩ này vừa biến mất thì nàng đột nhiên sững người lại, ánh mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, vài phần sáng tỏ.
“Các ngươi là người của Bát Đại đế quốc!”
Không phải hỏi mà là chắc chắn là vậy. Cũng chỉ có thế lực của Bát Đại đế quốc thì mới có thể tùy ý điều đi tám tên Kim Đan và bốn tên Nguyên Anh như vậy, bọn họ nói đi theo bọn họ? Trừ phi Hiên Viên Mặc Trạch bên đó đã gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết hay sao? Vậy nên mới để cho mấy người này mang suy nghĩ đến cho nàng?
Cũng chỉ có người của Bát Đại đế quốc kia mới dám làm ra những chuyện điên cuồng ngang ngược như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ra tay, cũng không sợ kinh động đến thành chủ trong thành Tinh Vân này, không sợ kinh động đến đám người viện trưởng của học viện, tự cao tự đại không coi ai ra gì, không để người khác trong mắt!
Nghe Phượng Cửu nói thẳng ra mấy chữ Bát Đại đế quốc kia, ánh mắt của bốn tên mạnh cầm đầu Nguyên Anh hơi dao động, giơ tay tỏ ý, kiếm sắc trong tay của tám tên tu sĩ Kim Đan đứng sau vừa chuyển động, trường kiếm sắc lạnh trong chớp mắt mang theo luồng khí mạnh mẽ hướng thẳng về phía bóng dáng màu đỏ ở trước mặt kia.
Còn Phượng Cửu vẫn nhìn chăm chú bọn họ lúc thấy bọn họ động thủ cũng không ứng chiến mà chỉ lùi về sau một bước, trong chớp mắt xoay người bỏ chạy...