Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Editor: Emily Ton.
"Răng rắc!"
"Keng!"
Một tiếng răng rắc đứt gãy truyền ra, đại trưởng lão khiếp sợ mở to hai mắt, nhìn thanh kiếm tản ra ánh sáng màu xanh trong tay nàng, lại nhìn đến vết vỡ của thanh kiếm trong tay mình, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Ngay sau đó, trường kiếm trong tay bị kiếm khí của đối phương đánh gãy, keng một tiếng rơi xuống mặt đất, đồng thời, cả người hắn thậm chí không kịp thối lui đã bị cỗ kiếm khí khiến người sợ hãi kia chấn bay ra ngoài.
"Tê!"
"A!"
Thân thể hắn mất đi cân bằng ngã về phía sau vài bước, may mắn tứ trưởng lão ở phía sau đỡ hắn lại, miễn cho hắn chật vật té ngã trên mặt đất.
"Sao có thể? Sao có thể sẽ là Thanh Phong Kiếm?"
Hắn khó tin nhìn thanh kiếm huyền thoại trong tay nàng, mũi kiếm tản ra ánh sáng màu xanh loá mắt như vậy, phóng nhãn trong thiên hạ, cũng chỉ có bảo kiếm Thanh Phong mới có thể tự phát ra ánh sáng màu xanh!
Không chỉ có hắn, lúc này trên mặt tứ trưởng lão cùng tên nhị gia Hứa gia cũng là vạn phần khiếp sợ, nhưng, bọn họ trừ bỏ vạn phần khiếp sợ ra, đôi mắt bọn họ cũng nhuốm màu, tham lam với thanh bảo kiếm.
Bảo kiếm Thanh Phong, chính là thanh kiếm huyền thoại trong các huyền thoại!
Bảo kiếm Thanh Phong đã biến mất nhiều năm như vậy cư nhiên cũng có một ngày lại thấy ánh mặt trời, lại còn xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, như thế nào không khiến bọn họ kích động được? Như thế nào không khiến tâm bọn họ sinh lòng tham lam muốn chiếm làm của riêng?
Thanh Phong vạch xéo trên mặt đất, ẩn ẩn mang ánh sáng lấp lánh màu xanh, hồng y bay cao, hơi thở khát máu tràn ngập trên người nàng tản ra.
Nàng nhìn ba người vừa khiếp sợ lại tham lam, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười tà tứ mà lạnh băng: "Kẻ nhìn thấy thanh kiếm này của ta, đều phải chết!"
Giọng nói vừa rơi xuống, thân ảnh màu đỏ giống như quỷ mị tràn ra. Tuy nhiên, nàng lại không phi về phía đại trưởng lão cùng tứ trưởng lão, mà là xoay tròn người một cái, Thanh Phong trong tay giương lên, kiếm khí sắc bén hưu một tiếng xẹt qua không khí.
"Tê!"
Nhị gia Hứa gia không hề phòng bị lập tức bị một kiếm cắt đầu!
Quá đột ngột không kịp phòng ngừa, và cũng...... quá nhanh không kịp né tránh!
Đến chết, hai mắt hắn vẫn mở to không cách nào tin nổi. Đến chết, một hơi cuối cùng hắn cũng không thể nuốt xuống, bởi vì... không cam lòng......
"Nhị gia!"
Đại trưởng lão và tứ trưởng lão kinh hô một tiếng, nhìn thân ảnh cứng đờ ngã xuống, chỉ trong chớp mắt, một sinh mệnh cứ như vậy biến mất ở trước mắt.
Thậm chí, kiếm của nàng quá nhanh, máu tươi nơi cổ trong lúc nhất thời cũng không kịp chảy ra, thẳng đến sau khi hắn ngã xuống, miệng vết thương nơi cổ ở chỗ trí mạng kia, máu tươi tanh nồng mới như một cái cột màu đỏ phun thẳng ra, nhiễm hồng đầy đất......
Đó chính là huynh đệ mà gia chủ coi trọng nhất, hiện giờ thế nhưng cũng đã chết...... Bọn họ thật sự không thể nào tưởng tượng được, sau khi trở về gia chủ sẽ tức giận bao nhiêu?
Nhìn đến biểu tình trên mặt hai người, Phượng Cửu khẽ cười ra tiếng: "Các ngươi cho rằng, các ngươi còn có thể sống trở về?"
Ngay từ khi nàng lấy ra Thanh Phong Kiếm, đã không nghĩ sẽ để ba người bọn họ sống mà rời đi.
Hẻm nhỏ này, sẽ là nơi kết thúc sinh mệnh bọn họ!
Đôi mắt nửa híp chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí tràn ra, thân ảnh màu đỏ cũng tiến về phía hai người, Thanh Phong trong tay khẽ động, kiếm cương lạnh thấu xương hóa thành từng vạt kiếm cuốn gió lao ra!
"Giết nàng!"
Hai người gầm lên, đại trưởng lão huy động thanh kiếm gãy lúc trước, tứ trưởng lão cũng rút ra thanh kiếm của mình cùng công vây, hai người liên thủ, uy áp cùng hơi thở của võ sư hoàn hảo tức khắc tràn ngập bên trong hẻm nhỏ, khiến cho hơi thở trong không khí trở nên dày đặc và ngột ngạt.
"Leng keng! Hưu! Hô hô!"
Đao kiếm va chạm vào nhau, thanh âm leng keng cùng dòng khí sắc bén thỉnh thoảng truyền ra, mà khiến trong lòng hai người hoảng sợ chính là sát khí khát máu, cùng với công kích xảo quyệt trí mạng của nàng, khiến bọn họ cảm thấy có chút không kịp phản ứng và sinh ra hoảng loạn.
"Không!"
"Răng rắc!"
"Keng!"
Một tiếng răng rắc đứt gãy truyền ra, đại trưởng lão khiếp sợ mở to hai mắt, nhìn thanh kiếm tản ra ánh sáng màu xanh trong tay nàng, lại nhìn đến vết vỡ của thanh kiếm trong tay mình, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Ngay sau đó, trường kiếm trong tay bị kiếm khí của đối phương đánh gãy, keng một tiếng rơi xuống mặt đất, đồng thời, cả người hắn thậm chí không kịp thối lui đã bị cỗ kiếm khí khiến người sợ hãi kia chấn bay ra ngoài.
"Tê!"
"A!"
Thân thể hắn mất đi cân bằng ngã về phía sau vài bước, may mắn tứ trưởng lão ở phía sau đỡ hắn lại, miễn cho hắn chật vật té ngã trên mặt đất.
"Sao có thể? Sao có thể sẽ là Thanh Phong Kiếm?"
Hắn khó tin nhìn thanh kiếm huyền thoại trong tay nàng, mũi kiếm tản ra ánh sáng màu xanh loá mắt như vậy, phóng nhãn trong thiên hạ, cũng chỉ có bảo kiếm Thanh Phong mới có thể tự phát ra ánh sáng màu xanh!
Không chỉ có hắn, lúc này trên mặt tứ trưởng lão cùng tên nhị gia Hứa gia cũng là vạn phần khiếp sợ, nhưng, bọn họ trừ bỏ vạn phần khiếp sợ ra, đôi mắt bọn họ cũng nhuốm màu, tham lam với thanh bảo kiếm.
Bảo kiếm Thanh Phong, chính là thanh kiếm huyền thoại trong các huyền thoại!
Bảo kiếm Thanh Phong đã biến mất nhiều năm như vậy cư nhiên cũng có một ngày lại thấy ánh mặt trời, lại còn xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, như thế nào không khiến bọn họ kích động được? Như thế nào không khiến tâm bọn họ sinh lòng tham lam muốn chiếm làm của riêng?
Thanh Phong vạch xéo trên mặt đất, ẩn ẩn mang ánh sáng lấp lánh màu xanh, hồng y bay cao, hơi thở khát máu tràn ngập trên người nàng tản ra.
Nàng nhìn ba người vừa khiếp sợ lại tham lam, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười tà tứ mà lạnh băng: "Kẻ nhìn thấy thanh kiếm này của ta, đều phải chết!"
Giọng nói vừa rơi xuống, thân ảnh màu đỏ giống như quỷ mị tràn ra. Tuy nhiên, nàng lại không phi về phía đại trưởng lão cùng tứ trưởng lão, mà là xoay tròn người một cái, Thanh Phong trong tay giương lên, kiếm khí sắc bén hưu một tiếng xẹt qua không khí.
"Tê!"
Nhị gia Hứa gia không hề phòng bị lập tức bị một kiếm cắt đầu!
Quá đột ngột không kịp phòng ngừa, và cũng...... quá nhanh không kịp né tránh!
Đến chết, hai mắt hắn vẫn mở to không cách nào tin nổi. Đến chết, một hơi cuối cùng hắn cũng không thể nuốt xuống, bởi vì... không cam lòng......
"Nhị gia!"
Đại trưởng lão và tứ trưởng lão kinh hô một tiếng, nhìn thân ảnh cứng đờ ngã xuống, chỉ trong chớp mắt, một sinh mệnh cứ như vậy biến mất ở trước mắt.
Thậm chí, kiếm của nàng quá nhanh, máu tươi nơi cổ trong lúc nhất thời cũng không kịp chảy ra, thẳng đến sau khi hắn ngã xuống, miệng vết thương nơi cổ ở chỗ trí mạng kia, máu tươi tanh nồng mới như một cái cột màu đỏ phun thẳng ra, nhiễm hồng đầy đất......
Đó chính là huynh đệ mà gia chủ coi trọng nhất, hiện giờ thế nhưng cũng đã chết...... Bọn họ thật sự không thể nào tưởng tượng được, sau khi trở về gia chủ sẽ tức giận bao nhiêu?
Nhìn đến biểu tình trên mặt hai người, Phượng Cửu khẽ cười ra tiếng: "Các ngươi cho rằng, các ngươi còn có thể sống trở về?"
Ngay từ khi nàng lấy ra Thanh Phong Kiếm, đã không nghĩ sẽ để ba người bọn họ sống mà rời đi.
Hẻm nhỏ này, sẽ là nơi kết thúc sinh mệnh bọn họ!
Đôi mắt nửa híp chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí tràn ra, thân ảnh màu đỏ cũng tiến về phía hai người, Thanh Phong trong tay khẽ động, kiếm cương lạnh thấu xương hóa thành từng vạt kiếm cuốn gió lao ra!
"Giết nàng!"
Hai người gầm lên, đại trưởng lão huy động thanh kiếm gãy lúc trước, tứ trưởng lão cũng rút ra thanh kiếm của mình cùng công vây, hai người liên thủ, uy áp cùng hơi thở của võ sư hoàn hảo tức khắc tràn ngập bên trong hẻm nhỏ, khiến cho hơi thở trong không khí trở nên dày đặc và ngột ngạt.
"Leng keng! Hưu! Hô hô!"
Đao kiếm va chạm vào nhau, thanh âm leng keng cùng dòng khí sắc bén thỉnh thoảng truyền ra, mà khiến trong lòng hai người hoảng sợ chính là sát khí khát máu, cùng với công kích xảo quyệt trí mạng của nàng, khiến bọn họ cảm thấy có chút không kịp phản ứng và sinh ra hoảng loạn.
"Không!"