Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Nhìn bóng dáng nam tử trước mắt này thật ra rất nam tính, nhưng đến khi nhìn thấy dung nhan của hắn, nàng chỉ nghĩ vỗ trán trên đầu thở dài một tiếng: Đây rõ ràng chính là một đại thúc mới quá ba mươi tuổi a!
Đường nét lộ ra, khuôn mặt cương nghị lãnh ngạnh bị râu che khuất hơn phân nửa, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn đến hình dáng, lại không thấy rõ dung nhan. Tuy rằng một đôi mắt thâm thúy mà thần bí, nhưng thấy thế nào cũng là một đại thúc tầm ba mươi tuổi, nhìn như thế nào đều không có chút hợp lý làm tỷ phu của tiểu thân thể này của nàng.
Bất quá, trước mắt nàng không còn biện pháp, nàng ôm cái đùi kia chính là không muốn buông tay, một bên khóc kêu: "Tỷ phu, ô ô...... ta thế mà tìm được ngươi, tỷ phu......"
Lăng Mặc Hàn nhăn một đôi mày kiếm nhìn con gấu ăn mày gầy nhỏ kia đang bám đùi hắn, hắn không có thói quen cùng người tiếp xúc, lúc này thân thể đột nhiên cứng đờ, hắn lắc lắc chân, trầm giọng quát: "Ngươi nhận sai người rồi, buông ra!" Tuy nhiên, đùi bị tiểu ăn mày này ôm chặt căn bản lắc không ra.
"Ô ô...... Tỷ phu, ta không nhận sai, tỷ tỷ nói ngươi chính là một thân râu xồm, ta lúc còn rất nhỏ từng gặp qua ngươi, nhất định sẽ không nhận sai, ô ô...... Tỷ phu, ngươi không cần đuổi ta đi, tỷ tỷ đã chết, trong nhà không còn ai, mẹ kế còn muốn bán ta đi, ô ô...... Tỷ phu......"
"Ta không phải tỷ phu ngươi, ngươi thật nhận sai người!"
Sắc mặt Lăng Mặc Hàn càng thêm lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở băng hàn càng thêm nồng đậm, thập phần làm người sợ hãi, nhưng tên tiểu ăn mày này cố tình ôm đùi hắn không buông. Hắn quăng chân rất nhiều lần cũng chưa đem người vứt ra được. Khi hắn duỗi tay muốn nắm lấy tiểu ăn mày, lại thấy nàng kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ôm càng chặt hơn, đỉnh đầu kia còn lơ đãng đẩy ra chỗ mẫn cảm giữa hai chân của hắn, làm thân thể hắn một trận căng cứng, cả khuôn mặt đều đen xuống dưới.
"Buông tay!"
"Không buông, trừ phi ngươi đáp ứng mang ta đi theo."
Nàng mặt dày mày dạn dính chặt hắn, nhưng thật ra không phát giác đỉnh đầu nhỏ của chính mình đang đẩy chỗ mẫn cảm của nhân gia, mà là trong lòng âm thầm nghĩ thật may mắn, đại thúc này tuy rằng thái độ lạnh nhạt, bất quá còn tốt, chỉ dùng tài hùng biện nhưng không có động thủ, hiển nhiên là sẽ không động thủ đối với một người thường không có tu vi.
Cố nén suy nghĩ xúc động giết người, Lăng Mặc Hàn hít một hơi thật sâu: "Buông tay, ta sẽ mang ngươi đi theo."
"Ô...... Tỷ phu, ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta." Nàng xoa xoa hai mắt căn bản là không có nước mắt vội vàng đứng lên. Lại thấy hắn xoay người hướng phía trước đi, lập tức vội vàng đuổi theo.
Nhìn khoảng cách hai người càng ngày càng bị kéo xa, trong mắt Phượng Cửu hiện lên một tia ý cười. Khó trách hắn sảng khoái như vậy đồng ý nói cho nàng đi theo, nguyên lai là nguyên nhân như thế này, đây là muốn bỏ rơi nàng?
Đáng tiếc, hắn tính toán sai lầm, nàng sao có thể theo không kịp bước chân hắn? Đến cùng, trước khi nàng ra có thể ra khỏi trấn Đại Lãng phía trước, nàng phải dính chặt lấy hắn. Người này nhìn không đơn giản, đi theo bên người hắn thì cái đám hộ vệ binh lính đó nhất định không dám ngăn trở.
"Tỷ phu! Ngươi đi chậm một chút, ta theo không kịp! tỷ phu......" Nàng chạy chậm theo ở phía sau, nhìn hắn hướng cổng ra vào của trấn mà đi, trong lòng vui vẻ, bước nhanh đuổi kịp.
Lăng Mặc Hàn bước chân cứng lại, quay nửa đầu lại, thấy tiểu ăn mày kia hề hề giơ chính tay nhỏ của mình lôi kéo một khối góc áo của hắn, lập tức vung tay, đem tiểu ăn mày kia phất ra, tiếp tục cất bước hướng phía trước đi tới.
"Tỷ phu! Tỷ phu ngươi đừng nóng giận, nhiều lắm ta không kéo quần áo ngươi nữa, tỷ phu......"
Nàng vừa chạy chậm vừa hề hề kêu lên đáng thương, khóe mắt liếc thấy những binh lính hộ vệ canh giữ ở cửa, sắc mặt khẽ biến khi nhìn thấy đại thúc phía trước, nửa cúi đầu hành lễ. Những binh sỹ hộ vệ kia nguyên bản đang cất bước về phía nàng, cũng dừng tại chỗ khi nghe nàng từng tiếng gọi tỷ phu, vẻ mặt quái dị trộm đánh giá hai người.
Đường nét lộ ra, khuôn mặt cương nghị lãnh ngạnh bị râu che khuất hơn phân nửa, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn đến hình dáng, lại không thấy rõ dung nhan. Tuy rằng một đôi mắt thâm thúy mà thần bí, nhưng thấy thế nào cũng là một đại thúc tầm ba mươi tuổi, nhìn như thế nào đều không có chút hợp lý làm tỷ phu của tiểu thân thể này của nàng.
Bất quá, trước mắt nàng không còn biện pháp, nàng ôm cái đùi kia chính là không muốn buông tay, một bên khóc kêu: "Tỷ phu, ô ô...... ta thế mà tìm được ngươi, tỷ phu......"
Lăng Mặc Hàn nhăn một đôi mày kiếm nhìn con gấu ăn mày gầy nhỏ kia đang bám đùi hắn, hắn không có thói quen cùng người tiếp xúc, lúc này thân thể đột nhiên cứng đờ, hắn lắc lắc chân, trầm giọng quát: "Ngươi nhận sai người rồi, buông ra!" Tuy nhiên, đùi bị tiểu ăn mày này ôm chặt căn bản lắc không ra.
"Ô ô...... Tỷ phu, ta không nhận sai, tỷ tỷ nói ngươi chính là một thân râu xồm, ta lúc còn rất nhỏ từng gặp qua ngươi, nhất định sẽ không nhận sai, ô ô...... Tỷ phu, ngươi không cần đuổi ta đi, tỷ tỷ đã chết, trong nhà không còn ai, mẹ kế còn muốn bán ta đi, ô ô...... Tỷ phu......"
"Ta không phải tỷ phu ngươi, ngươi thật nhận sai người!"
Sắc mặt Lăng Mặc Hàn càng thêm lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở băng hàn càng thêm nồng đậm, thập phần làm người sợ hãi, nhưng tên tiểu ăn mày này cố tình ôm đùi hắn không buông. Hắn quăng chân rất nhiều lần cũng chưa đem người vứt ra được. Khi hắn duỗi tay muốn nắm lấy tiểu ăn mày, lại thấy nàng kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ôm càng chặt hơn, đỉnh đầu kia còn lơ đãng đẩy ra chỗ mẫn cảm giữa hai chân của hắn, làm thân thể hắn một trận căng cứng, cả khuôn mặt đều đen xuống dưới.
"Buông tay!"
"Không buông, trừ phi ngươi đáp ứng mang ta đi theo."
Nàng mặt dày mày dạn dính chặt hắn, nhưng thật ra không phát giác đỉnh đầu nhỏ của chính mình đang đẩy chỗ mẫn cảm của nhân gia, mà là trong lòng âm thầm nghĩ thật may mắn, đại thúc này tuy rằng thái độ lạnh nhạt, bất quá còn tốt, chỉ dùng tài hùng biện nhưng không có động thủ, hiển nhiên là sẽ không động thủ đối với một người thường không có tu vi.
Cố nén suy nghĩ xúc động giết người, Lăng Mặc Hàn hít một hơi thật sâu: "Buông tay, ta sẽ mang ngươi đi theo."
"Ô...... Tỷ phu, ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta." Nàng xoa xoa hai mắt căn bản là không có nước mắt vội vàng đứng lên. Lại thấy hắn xoay người hướng phía trước đi, lập tức vội vàng đuổi theo.
Nhìn khoảng cách hai người càng ngày càng bị kéo xa, trong mắt Phượng Cửu hiện lên một tia ý cười. Khó trách hắn sảng khoái như vậy đồng ý nói cho nàng đi theo, nguyên lai là nguyên nhân như thế này, đây là muốn bỏ rơi nàng?
Đáng tiếc, hắn tính toán sai lầm, nàng sao có thể theo không kịp bước chân hắn? Đến cùng, trước khi nàng ra có thể ra khỏi trấn Đại Lãng phía trước, nàng phải dính chặt lấy hắn. Người này nhìn không đơn giản, đi theo bên người hắn thì cái đám hộ vệ binh lính đó nhất định không dám ngăn trở.
"Tỷ phu! Ngươi đi chậm một chút, ta theo không kịp! tỷ phu......" Nàng chạy chậm theo ở phía sau, nhìn hắn hướng cổng ra vào của trấn mà đi, trong lòng vui vẻ, bước nhanh đuổi kịp.
Lăng Mặc Hàn bước chân cứng lại, quay nửa đầu lại, thấy tiểu ăn mày kia hề hề giơ chính tay nhỏ của mình lôi kéo một khối góc áo của hắn, lập tức vung tay, đem tiểu ăn mày kia phất ra, tiếp tục cất bước hướng phía trước đi tới.
"Tỷ phu! Tỷ phu ngươi đừng nóng giận, nhiều lắm ta không kéo quần áo ngươi nữa, tỷ phu......"
Nàng vừa chạy chậm vừa hề hề kêu lên đáng thương, khóe mắt liếc thấy những binh lính hộ vệ canh giữ ở cửa, sắc mặt khẽ biến khi nhìn thấy đại thúc phía trước, nửa cúi đầu hành lễ. Những binh sỹ hộ vệ kia nguyên bản đang cất bước về phía nàng, cũng dừng tại chỗ khi nghe nàng từng tiếng gọi tỷ phu, vẻ mặt quái dị trộm đánh giá hai người.