Marvellous
Moderator
-
Chương-2
Chương 2: Mới tới dị thế (thế giới lạ)
Ánh mắt Tư Mã Nguyệt Trần tối sầm, dường như vừa đi qua một đường hầm dài dằng dặc, mơ một giấc mộng, ý thức nàng mất đi.
“Tiểu thư, tiểu thư, hu hu….” Bên tai truyền đến những tiếng khóc đứt quãng. Nàng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng là một cái mạn che giường mang phong cách cổ xưa, cách ăn mặc của người ngồi khóc bên cạnh, nghiễm nhiên là hình tượng nha hoàn thời cổ đại. Đầu nàng đau quá, trí nhớ của kiếp trước kiếp này cứ ùn ùn kéo đến.
“Ôi” Tư Mã Nguyệt Trần theo bản năng ôm đầu mình.
“Tiểu thư, người đã tỉnh!” Nha hoàn bên cạnh kích động nhìn Nguyệt Trần. Đúng rồi, nàng nhớ nha hoàn trước mặt nàng là người thân cận nhất với nàng.
Trí nhớ của Tư Mã Nguyệt Trần, tuy chỉ có 14 năm, nhưng 14 năm này cũng thật đáng thương. Phụ thân là đương triều đại học sĩ Tư Mã Lăng Phong, phong lưu phóng khoáng, lấy năm người, mẫu thân Nguyệt Trần là biểu muội xa của hắn, là người thiếp thứ năm. Mà tên của nàng kiếp này cũng là Tư Mã Nguyệt Trần.
Nhà của mẫu thân là thầy thuốc, gia cảnh có chút nghèo khó, ông ngoại mất sớm, chỉ để lại mẫu thân và cậu của Nguyệt Trần sống nương tựa vào nhau, dựa vào chút thuốc Đông y, chữa bệnh cho người bình dân kiếm ít bạc mà sống. Sau nhờ nhân duyên mà cứu phụ thân lúc đó đang bị thương, phụ thân đối với mẫu thân nhất kiến chung tình (vừa thấy đã thích), sau lại có Nguyệt Trần. Đáng tiếc là, cái người thiên đình chiếm giữ thân thể Nguyệt Trần 14 năm này, chỉ biết giả ngây giả dại. Không khác một kẻ ngốc. Phụ thân thấy Nguyệt Trần như vậy, từ đó cũng lạnh nhạt với mẫu thân, làm mẫu thân buồn bực sầu não, bị mọi người giễu cợt khi dễ, cuối cùng uất hận mà rời đi, để lại 1 mình Nguyệt Trần và nha hoàn Tiểu Hàng.
“Tiểu Hàng, ngươi theo ta thật vất vả.”
“Tiểu thư, người, người, người đã khỏe lại rồi!” Tiểu Hàng nhìn Tư Mã Nguyệt Trần nói như vậy, giật mình.
Đúng rồi, Nguyệt Trần trước kia là người si ngốc, sẽ không nói những lời này. Trong đầu tự nhiên hiện ra tình cảnh buổi sáng, các ca ca tỷ tỷ đùa giỡn ác ý, còn đánh cuộc xem dùng vật gì đó đánh vào đầu nàng, có ngốc hơn hay không. Kết quả, nàng bị bọn họ đánh hôn mê bất tỉnh.
“Đừng lo lắng, trải qua lần này, ta đã tỉnh táo rất nhiều.” Vì làm Tiểu Hàng yên tâm, Nguyệt Trần mỉm cười lắc lắc đầu, thành khẩn hỏi: “Tiểu Hàng, ngươi có muốn cùng ta cao chạy xa bay không?”
Tiểu Hàng nhìn thẳng vào Tư Mã Nguyệt Trần, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên quỳ xuống: “Tiểu thư, mạng của ta là do phu nhân cứu, ta vốn là cô nhi không nơi nương tựa, theo phu nhân rồi thì đời đời kiếp kiếp chính là người của tiểu thư.”
Nguyệt Trần nhìn thân thể gầy yếu của Tiểu Hàng, nghĩ thầm, nàng cùng lắm mới chỉ 14 tuổi, giống như kiếp trước của nàng, chẳng qua Tiểu Hàng không có vận khí tốt như nàng, gặp được người như vậy.
Nơi Nguyệt Trần ở là góc hẻo lánh nhất trong phủ, nói là hẻo lánh nhất, vì nó cùng thế giới bên ngoài cách nhau một bức tường. Tuy nói hẻo lánh, nhưng nơi này vẫn thường thường náo nhiệt. Huynh đệ tỷ muội của nàng mà hứng thú đùa giỡn, sẽ chạy tới tìm nàng. Có lẽ vì Nguyệt Trần là một người si ngốc nên luôn bị bọn họ chơi đùa. Cho nên, trên người nàng luôn luôn có không ít những vết sẹo không rõ, cũng may, mẫu thân là thầy thuốc, nàng luôn vừa lau nước mắt, vừa chăm sóc vết thương cho Nguyệt Trần. Nàng thật sự buồn bực, chẳng lẽ thần tiên kia có chứng ngược cuồng? Để cho thân thể này tuỳ ý bị tàn phá sao?
Để sớm thoát khỏi nơi này, Nguyệt Trần quyết định đêm khuya bỏ đi. Thu thập xong hết thảy, xem xét miệng vết thương, may mắn là có một ít y dược mẫu thân để lại, mà Tiểu Hàng cũng đúng lúc để ý miệng vết thương cho nàng, khiến nàng khôi phục có vẻ nhanh. Các nàng mang theo một ít gia sản của mẫu thân để lại: một cái hòm y dược, một cây trâm ngọc, một đôi bông tai bằng ngọc, một hai lạng bạc vụn, thừa dịp ánh trăng vội vàng trèo tường mà chạy.
Từ nay về sau, truyền kì về Tư Mã Nguyệt Trần chính thức bắt đầu.
Ánh mắt Tư Mã Nguyệt Trần tối sầm, dường như vừa đi qua một đường hầm dài dằng dặc, mơ một giấc mộng, ý thức nàng mất đi.
“Tiểu thư, tiểu thư, hu hu….” Bên tai truyền đến những tiếng khóc đứt quãng. Nàng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng là một cái mạn che giường mang phong cách cổ xưa, cách ăn mặc của người ngồi khóc bên cạnh, nghiễm nhiên là hình tượng nha hoàn thời cổ đại. Đầu nàng đau quá, trí nhớ của kiếp trước kiếp này cứ ùn ùn kéo đến.
“Ôi” Tư Mã Nguyệt Trần theo bản năng ôm đầu mình.
“Tiểu thư, người đã tỉnh!” Nha hoàn bên cạnh kích động nhìn Nguyệt Trần. Đúng rồi, nàng nhớ nha hoàn trước mặt nàng là người thân cận nhất với nàng.
Trí nhớ của Tư Mã Nguyệt Trần, tuy chỉ có 14 năm, nhưng 14 năm này cũng thật đáng thương. Phụ thân là đương triều đại học sĩ Tư Mã Lăng Phong, phong lưu phóng khoáng, lấy năm người, mẫu thân Nguyệt Trần là biểu muội xa của hắn, là người thiếp thứ năm. Mà tên của nàng kiếp này cũng là Tư Mã Nguyệt Trần.
Nhà của mẫu thân là thầy thuốc, gia cảnh có chút nghèo khó, ông ngoại mất sớm, chỉ để lại mẫu thân và cậu của Nguyệt Trần sống nương tựa vào nhau, dựa vào chút thuốc Đông y, chữa bệnh cho người bình dân kiếm ít bạc mà sống. Sau nhờ nhân duyên mà cứu phụ thân lúc đó đang bị thương, phụ thân đối với mẫu thân nhất kiến chung tình (vừa thấy đã thích), sau lại có Nguyệt Trần. Đáng tiếc là, cái người thiên đình chiếm giữ thân thể Nguyệt Trần 14 năm này, chỉ biết giả ngây giả dại. Không khác một kẻ ngốc. Phụ thân thấy Nguyệt Trần như vậy, từ đó cũng lạnh nhạt với mẫu thân, làm mẫu thân buồn bực sầu não, bị mọi người giễu cợt khi dễ, cuối cùng uất hận mà rời đi, để lại 1 mình Nguyệt Trần và nha hoàn Tiểu Hàng.
“Tiểu Hàng, ngươi theo ta thật vất vả.”
“Tiểu thư, người, người, người đã khỏe lại rồi!” Tiểu Hàng nhìn Tư Mã Nguyệt Trần nói như vậy, giật mình.
Đúng rồi, Nguyệt Trần trước kia là người si ngốc, sẽ không nói những lời này. Trong đầu tự nhiên hiện ra tình cảnh buổi sáng, các ca ca tỷ tỷ đùa giỡn ác ý, còn đánh cuộc xem dùng vật gì đó đánh vào đầu nàng, có ngốc hơn hay không. Kết quả, nàng bị bọn họ đánh hôn mê bất tỉnh.
“Đừng lo lắng, trải qua lần này, ta đã tỉnh táo rất nhiều.” Vì làm Tiểu Hàng yên tâm, Nguyệt Trần mỉm cười lắc lắc đầu, thành khẩn hỏi: “Tiểu Hàng, ngươi có muốn cùng ta cao chạy xa bay không?”
Tiểu Hàng nhìn thẳng vào Tư Mã Nguyệt Trần, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên quỳ xuống: “Tiểu thư, mạng của ta là do phu nhân cứu, ta vốn là cô nhi không nơi nương tựa, theo phu nhân rồi thì đời đời kiếp kiếp chính là người của tiểu thư.”
Nguyệt Trần nhìn thân thể gầy yếu của Tiểu Hàng, nghĩ thầm, nàng cùng lắm mới chỉ 14 tuổi, giống như kiếp trước của nàng, chẳng qua Tiểu Hàng không có vận khí tốt như nàng, gặp được người như vậy.
Nơi Nguyệt Trần ở là góc hẻo lánh nhất trong phủ, nói là hẻo lánh nhất, vì nó cùng thế giới bên ngoài cách nhau một bức tường. Tuy nói hẻo lánh, nhưng nơi này vẫn thường thường náo nhiệt. Huynh đệ tỷ muội của nàng mà hứng thú đùa giỡn, sẽ chạy tới tìm nàng. Có lẽ vì Nguyệt Trần là một người si ngốc nên luôn bị bọn họ chơi đùa. Cho nên, trên người nàng luôn luôn có không ít những vết sẹo không rõ, cũng may, mẫu thân là thầy thuốc, nàng luôn vừa lau nước mắt, vừa chăm sóc vết thương cho Nguyệt Trần. Nàng thật sự buồn bực, chẳng lẽ thần tiên kia có chứng ngược cuồng? Để cho thân thể này tuỳ ý bị tàn phá sao?
Để sớm thoát khỏi nơi này, Nguyệt Trần quyết định đêm khuya bỏ đi. Thu thập xong hết thảy, xem xét miệng vết thương, may mắn là có một ít y dược mẫu thân để lại, mà Tiểu Hàng cũng đúng lúc để ý miệng vết thương cho nàng, khiến nàng khôi phục có vẻ nhanh. Các nàng mang theo một ít gia sản của mẫu thân để lại: một cái hòm y dược, một cây trâm ngọc, một đôi bông tai bằng ngọc, một hai lạng bạc vụn, thừa dịp ánh trăng vội vàng trèo tường mà chạy.
Từ nay về sau, truyền kì về Tư Mã Nguyệt Trần chính thức bắt đầu.