Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
- Lâm Phong ở đâu?
Giọng nói rất thanh thúy, còn có chút lạnh, thân ảnh khuynh thành như tuyết kia như một tòa băng sơn.
- Ồ?!
Tử Phủ lão tổ chậm rãi đảo mắt nhìn về Mộng Tình, lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi Lâm Phong làm gì?
- Lâm Phong ở đâu?
Mộng Tình lại hỏi một câu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy, nàng không trả lời vấn đề của Tử Phủ lão tổ, giờ phút này, nàng chỉ muốn biết Lâm Phong ở đâu!
Nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm đều tập trung nhìn lên người Tử Phủ lão tổ. Nhất thời, Tử Phủ lão tổ cảm giác được, từng đợt sát khí đánh về phía lão.
- Hừ!!!
Tử Phủ lão tổ phất tay, ánh mắt lạnh lùng. Trước đó không lâu, Lâm Phong đã giết người trong Tử Phủ lão, còn tạo một vết thương chữ Thập trên người lão, làm cho lão không còn mặt mũi nhìn người. Giờ phút này, không ngờ còn có một nhóm người lớn lối như thế, trực tiếp chất vấn lão, như vậy thì mặt mũi của Tử Phủ lão tổ như lão đặt ở đâu!
- Lâm Phong bị ta giết rồi!
Tử Phủ lão tổ lạnh lùng nói, một đám tiểu bối, lại tròng mắt không người như thế, kỳ quái.
- Bị ngươi giết?
Mộng Tình run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ.
- Không sai, bị ta giết, người ở chỗ này đều biết!
Tử Phủ lão tổ cười lạnh, lần nữa đáp trả.
Mộng Tình trầm mặc, ánh mắt lóe lên, đôi mắt lạnh nhạt chưa bao giờ bị cảm tình dao động kia giờ đã chấn động.
Thân hình nàng cũng run rẩy rất nhỏ, giống như là nghe được một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhóm thiết kỵ cũng đều trầm mặc.
Từng tiếng leng keng, quang mang lóe lên, sát khí vô tận hung mãnh dâng trào. Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy như bị nghẹt thở, hô hấp dần dần trở nên vô cùng khó khăn.
- Thật cường đại, nhóm người kia, ít nhất cũng đều có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba trở lên. Bọn họ rốt cuộc là loại người gì, Lâm Phong thật sự là người nào?
Cảm nhận được sát khí đè nén này, tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy.
- Giết!!!
Một tiếng rồng giận đồng thanh vang lên, đánh nát cả thiên địa, túc sát chi khí tràn ngập, thiết kỵ chạy chồm, người của Xích Huyết Thiên Kiếm đều điên cuồng giục ngựa lao tới.
Một vòng máu đỏ nở rộ giữa không trung, Xích Huyết thiết kỵ vừa xông vào đám người Tử Phủ, trong nháy mắt đã tạo thành một trường giết chóc, tất cả đều bị tru diệt.
Tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng truyền ra, một màu máu tươi xinh đẹp bay múa giữa không gian.
Lúc này, Mộng Tình ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, nhìn về phương xa, không ai biết được nàng đang nghĩ gì.
Có đôi khi, ngay ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Nàng chỉ biết, hiện tại, tim nàng đau, rất đau!
Nhân sinh của nàng rất ngắn ngủi, kinh nghiệm cũng rất ít. Trước kia, trong trí nhớ của nàng chỉ có mẹ, cùng với Hắc Phong Lĩnh.
Cho đến một ngày, trong lúc trăng tròn, bóng hình Lâm Phong xuất hiện trên thạch lĩnh, xuất hiện ở trong trí nhớ của nàng.
Giờ phút này, trong trí nhớ của nàng cất chứa đều là thân ảnh của Lâm Phong, thân ảnh khí tức giận, khi bá đạo, khi thì phóng khoáng không câu chấp của Lâm Phong, còn có, vì nàng có thể cười một tiếng mà lộ ra bộ dáng cười ngây ngô.
Một giọt nước mắt từ trên không trung rơi xuống, bên trong giọt nước mắt này, dường như bị thân ảnh Lâm Phong chiếm lấy.
Chưa từng có cảm tình như nàng, bây giờ đã rơi lệ, đã đau lòng.
Giờ phút này, Tử Phủ lão tổ thấy Xích Huyết thiết kỵ tru diệt người trong Tử Phủ, sắc mặt băng hàn, tử khí cuồn cuộn, thân hình lão lăng không mà đứng.
Song, lúc lão muốn động thủ, một luồng khí tức rét lạnh đến mức tận cùng khóa chặt lấy thân hình lão.
Lạnh, lạnh thấu xương tủy!
Không chỉ có Tử Phủ lão tổ, giờ phút này, mọi người đều cảm nhận được hàn khí, hàn ý đóng băng cả thiên địa.
Sương mù chậm rãi phân tán trong không khí, không ngừng phát ra từng tiếng răng rắc, ngưng tụ thành băng tuyết.
- Không gian! Bị đóng băng!
- Lạnh quá!
Trong lòng mọi người đều kịch liệt run rẩy, sau đó tất cả đều đưa mắt nhìn lên thân ảnh khuynh thành kia, áo trắng hơn tuyết, giờ phút này, Mộng Tình giống như một tòa băng sơn, muốn đóng băng hết thảy, bao gồm tâm của nàng cũng muốn đóng băng.
- Chết…!
Giọng nói khàn khàn từ trong miệng Mộng Tình phát ra, quanh quẩn trong không gian.
Một cơn lốc xoáy đột ngột hiện lên, từng đợt gió lạnh lẽo đập vào mắt Mộng Tình, áo trắng phấp phới.
Tấm lụa mỏng trên mặt nàng, vào lúc này cũng bị giật ra, theo gió mà bay đi, lộ ra dung nhan của nàng.
Giờ khắc này, không gian dường như cũng dừng lại.
Đẹp, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, đẹp đến mực người ta không dám nhìn thẳng.
Đẹp khuynh thành, đẹp tuyệt thế!
Bọn họ nghĩ rằng, dung nhan của Đoàn Hân Diệp đã được coi là khuynh quốc khuynh thành, rất hiếm có người nào có thể so sánh. Mà giờ khắc này, cô gái áo trắng này xuất hiện, giống như tiên tử, giống như nữ thần băng sơn, làm cho mọi người đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Trời cao lại có thể tạo ra một gương mặt khuynh thành tuyệt đại như vậy, xuống gieo họa chúng sinh.
Tử Linh cùng Tử Y cùng nhìn Mộng Tình, các nàng cũng cảm giác mình uổng làm nữ nhân, nhất là Tử Y, ả cảm giác mình không thể ngẩng đầu lên nổi.
- Nàng tìm tới Lâm Phong, nàng có liên hệ gì với Lâm Phong?
Tử Linh thì thào lẩm bẩm, Đoàn Hân Diệp đã rất đẹp rồi, hơn nữa còn yêu Lâm Phong, mà giờ khác này lại xuất hiện một dung nhan tuyệt sắc, vậy mà nàng cũng tìm Lâm Phong.
Mộng Tình đã động, lăng không mà đứng, trực tiếp từ trên chiến mã mà nhảy lên không trung, dường như chỉ có một bước đã tới trước người Tử Phủ lão tổ.
Tử Phủ lão tổ cũng khiếp sợ trước dung mạo của Mộng Tình, nhưng khiếp sợ hơn là thực lực của nàng. Giờ khắc này, lão cảm giác thân thể mình cũng phải bị đóng băng lại, một luồng hàn ý từ trong linh hồn sinh ra.
Lão, vậy mà có chút hối hận đã nói là giết chết Lâm Phong.
Chân nguyên màu tím điên cuồng gào thét, Tử Phủ lão tổ gầm lên một tiếng, muốn công kích Mộng Tình.
- Băng Tâm!
Nói khẽ một tiếng, một ngón tay của Mộng Tình vẽ lên hư không, thân thể Tử Phủ lão tổ mãnh liệt run lên, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra.
Một kích, chỉ một kích đã làm lão bị thương.
Mọi người thấy một màn chấn động này đều cứng đờ tại chỗ, Mộng Tình không chỉ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thực lực cũng rất chấn động lòng người, so với Lâm Phong còn yêu nghiệt hơn.
Trên người Mộng Tình, một luồng hàn băng chi ý kinh khủng phóng lên, mà luồng hàn băng chi ý này, giống như là ở trong thân thể nàng, không có điểm cuối, lạnh đến mức tận cùng.
Chân nguyên màu tím của Tử Phủ lão tổ bị đóng băng, sau đó, tử quang vờn quanh người cũng bị đóng băng, tiếp đó, hàn khí trực tiếp xâm nhập vào trong người lão. Cả người lão đều bị đông cứng, một tầng hàn băng bao trùm, thân hình lão bị mai táng trong đó.
Một chưởng mềm mại nhẹ nhàng phát ra từ trong tay Mộng Tình, trực tiếp ấn lên người Tử Phủ lão tổ.
Một tiếng nổ vang thật lớn, thân thể Tử Phủ lão tổ trực tiếp đụng vào trên hàng rào hành cung, hàn băng vỡ vụn, nhưng trong miệng lão thì phun ra từng ngụm máu lớn.
Ánh mắt đờ đẫn vô thần, Tử Phủ lão tổ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị ngược đãi như vậy, hơn nữa còn là bị một thiếu nữ khuynh thành ngược đãi.
Cố găng đưa mắt nhìn xuống dưới, Xích Huyết thiết kỵ vẫn còn đang tàn sát, phàm là người Tử Phủ trên hành lang đều giết không tha, đây thuần túy là tru diệt.
- Tử Phủ, xong rồi, triệt để xong rồi!
Trong lòng Tử Phủ lão tổ tràn đầy tuyệt vọng, chỉ vì một câu nói xả giận của lão mà Tử Phủ lại gặp tai họa ngập đầu, gặp phải một trường giết chóc.
Ngay cả chính lão cũng bị ngược đãi.
- Rầm!
Lại là một chưởng lạnh lẽo đập lên người lão, quanh người Mộng Tình được bao phủ một luồng băng tuyết chi ý đóng băng hết thảy, đủ để đông cứng cả người lão. Chỉ cần luồng băng tuyết chi ý này rơi lên người lão, lão cũng đã cảm thấy cả người cứng ngắc.
Lại đụng vào hàng rao hành cung một lần nữa, sắc mặt Tử Phủ lão tộ lộ vẻ tuyệt vọng.
- Không chết! Lâm Phong hắn còn chưa chết, chỉ là tiến vào trong cấm địa ta mà thôi!
Tử Phủ lão tổ gào thét nói, quả nhiên, lão vừa nói xong, thân hình Mộng Tình khẽ dừng lại, sau đó, nàng quay đầu nhìn về mọi người ở dưới hành lang, lạnh lùng phun ra một chữ:
- Nói!
Một chữ này giống như ý chỉ, dường như, nếu mọi người không nói thật, nàng sẽ trực tiếp giết sạch tất cả.
- Không có, Lâm Phong tiến vào cấm địa rồi!
Mọi người đều gật đầu, trái tim đau nhói của Mộng Tình mới trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng thở dài một hơi.
- Có thể bỏ qua cho ta không?
Vậy mà Tử Phủ lão tổ bắt đầu cầu xin tha thứ, cầu xin Mộng Tình, lão sợ, thật sự sợ.
- Chậm rồi!
Mộng Tình lắc đầu, hàn ý bao lấy Tử Phủ lão tổ. Thân thể rung lên, thân ảnh nàng liền biến mất, bàn tay trực tiếp ấn lên người Tử Phủ lão tổ, hàn ý vô tận theo lòng bàn tay tuôn ra, đóng băng hết thảy, đóng băng sinh mệnh.
Thân thể Tử Phủ lão tổ đông cứng, tròng mắt chậm rãi nhắm lại, sau đó liền rơi từ trên không xuống, vô thanh vô tức.
Tử Phủ lão tổ, cường giả Huyền Vũ cảnh, chết!
Đồng thời, chiến đấu phía dưới cũng đã kết thúc, Tử Phủ bị diệt môn.
Mọi người ở dưới đều cứng đờ im ắng, Tử Phủ xưng bá ngàn dặm, trong vòng một ngày đã bị diệt môn, chỉ vì một người, Lâm Phong!
Giọng nói rất thanh thúy, còn có chút lạnh, thân ảnh khuynh thành như tuyết kia như một tòa băng sơn.
- Ồ?!
Tử Phủ lão tổ chậm rãi đảo mắt nhìn về Mộng Tình, lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi Lâm Phong làm gì?
- Lâm Phong ở đâu?
Mộng Tình lại hỏi một câu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy, nàng không trả lời vấn đề của Tử Phủ lão tổ, giờ phút này, nàng chỉ muốn biết Lâm Phong ở đâu!
Nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm đều tập trung nhìn lên người Tử Phủ lão tổ. Nhất thời, Tử Phủ lão tổ cảm giác được, từng đợt sát khí đánh về phía lão.
- Hừ!!!
Tử Phủ lão tổ phất tay, ánh mắt lạnh lùng. Trước đó không lâu, Lâm Phong đã giết người trong Tử Phủ lão, còn tạo một vết thương chữ Thập trên người lão, làm cho lão không còn mặt mũi nhìn người. Giờ phút này, không ngờ còn có một nhóm người lớn lối như thế, trực tiếp chất vấn lão, như vậy thì mặt mũi của Tử Phủ lão tổ như lão đặt ở đâu!
- Lâm Phong bị ta giết rồi!
Tử Phủ lão tổ lạnh lùng nói, một đám tiểu bối, lại tròng mắt không người như thế, kỳ quái.
- Bị ngươi giết?
Mộng Tình run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ.
- Không sai, bị ta giết, người ở chỗ này đều biết!
Tử Phủ lão tổ cười lạnh, lần nữa đáp trả.
Mộng Tình trầm mặc, ánh mắt lóe lên, đôi mắt lạnh nhạt chưa bao giờ bị cảm tình dao động kia giờ đã chấn động.
Thân hình nàng cũng run rẩy rất nhỏ, giống như là nghe được một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhóm thiết kỵ cũng đều trầm mặc.
Từng tiếng leng keng, quang mang lóe lên, sát khí vô tận hung mãnh dâng trào. Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy như bị nghẹt thở, hô hấp dần dần trở nên vô cùng khó khăn.
- Thật cường đại, nhóm người kia, ít nhất cũng đều có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba trở lên. Bọn họ rốt cuộc là loại người gì, Lâm Phong thật sự là người nào?
Cảm nhận được sát khí đè nén này, tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy.
- Giết!!!
Một tiếng rồng giận đồng thanh vang lên, đánh nát cả thiên địa, túc sát chi khí tràn ngập, thiết kỵ chạy chồm, người của Xích Huyết Thiên Kiếm đều điên cuồng giục ngựa lao tới.
Một vòng máu đỏ nở rộ giữa không trung, Xích Huyết thiết kỵ vừa xông vào đám người Tử Phủ, trong nháy mắt đã tạo thành một trường giết chóc, tất cả đều bị tru diệt.
Tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng truyền ra, một màu máu tươi xinh đẹp bay múa giữa không gian.
Lúc này, Mộng Tình ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, nhìn về phương xa, không ai biết được nàng đang nghĩ gì.
Có đôi khi, ngay ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Nàng chỉ biết, hiện tại, tim nàng đau, rất đau!
Nhân sinh của nàng rất ngắn ngủi, kinh nghiệm cũng rất ít. Trước kia, trong trí nhớ của nàng chỉ có mẹ, cùng với Hắc Phong Lĩnh.
Cho đến một ngày, trong lúc trăng tròn, bóng hình Lâm Phong xuất hiện trên thạch lĩnh, xuất hiện ở trong trí nhớ của nàng.
Giờ phút này, trong trí nhớ của nàng cất chứa đều là thân ảnh của Lâm Phong, thân ảnh khí tức giận, khi bá đạo, khi thì phóng khoáng không câu chấp của Lâm Phong, còn có, vì nàng có thể cười một tiếng mà lộ ra bộ dáng cười ngây ngô.
Một giọt nước mắt từ trên không trung rơi xuống, bên trong giọt nước mắt này, dường như bị thân ảnh Lâm Phong chiếm lấy.
Chưa từng có cảm tình như nàng, bây giờ đã rơi lệ, đã đau lòng.
Giờ phút này, Tử Phủ lão tổ thấy Xích Huyết thiết kỵ tru diệt người trong Tử Phủ, sắc mặt băng hàn, tử khí cuồn cuộn, thân hình lão lăng không mà đứng.
Song, lúc lão muốn động thủ, một luồng khí tức rét lạnh đến mức tận cùng khóa chặt lấy thân hình lão.
Lạnh, lạnh thấu xương tủy!
Không chỉ có Tử Phủ lão tổ, giờ phút này, mọi người đều cảm nhận được hàn khí, hàn ý đóng băng cả thiên địa.
Sương mù chậm rãi phân tán trong không khí, không ngừng phát ra từng tiếng răng rắc, ngưng tụ thành băng tuyết.
- Không gian! Bị đóng băng!
- Lạnh quá!
Trong lòng mọi người đều kịch liệt run rẩy, sau đó tất cả đều đưa mắt nhìn lên thân ảnh khuynh thành kia, áo trắng hơn tuyết, giờ phút này, Mộng Tình giống như một tòa băng sơn, muốn đóng băng hết thảy, bao gồm tâm của nàng cũng muốn đóng băng.
- Chết…!
Giọng nói khàn khàn từ trong miệng Mộng Tình phát ra, quanh quẩn trong không gian.
Một cơn lốc xoáy đột ngột hiện lên, từng đợt gió lạnh lẽo đập vào mắt Mộng Tình, áo trắng phấp phới.
Tấm lụa mỏng trên mặt nàng, vào lúc này cũng bị giật ra, theo gió mà bay đi, lộ ra dung nhan của nàng.
Giờ khắc này, không gian dường như cũng dừng lại.
Đẹp, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, đẹp đến mực người ta không dám nhìn thẳng.
Đẹp khuynh thành, đẹp tuyệt thế!
Bọn họ nghĩ rằng, dung nhan của Đoàn Hân Diệp đã được coi là khuynh quốc khuynh thành, rất hiếm có người nào có thể so sánh. Mà giờ khắc này, cô gái áo trắng này xuất hiện, giống như tiên tử, giống như nữ thần băng sơn, làm cho mọi người đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Trời cao lại có thể tạo ra một gương mặt khuynh thành tuyệt đại như vậy, xuống gieo họa chúng sinh.
Tử Linh cùng Tử Y cùng nhìn Mộng Tình, các nàng cũng cảm giác mình uổng làm nữ nhân, nhất là Tử Y, ả cảm giác mình không thể ngẩng đầu lên nổi.
- Nàng tìm tới Lâm Phong, nàng có liên hệ gì với Lâm Phong?
Tử Linh thì thào lẩm bẩm, Đoàn Hân Diệp đã rất đẹp rồi, hơn nữa còn yêu Lâm Phong, mà giờ khác này lại xuất hiện một dung nhan tuyệt sắc, vậy mà nàng cũng tìm Lâm Phong.
Mộng Tình đã động, lăng không mà đứng, trực tiếp từ trên chiến mã mà nhảy lên không trung, dường như chỉ có một bước đã tới trước người Tử Phủ lão tổ.
Tử Phủ lão tổ cũng khiếp sợ trước dung mạo của Mộng Tình, nhưng khiếp sợ hơn là thực lực của nàng. Giờ khắc này, lão cảm giác thân thể mình cũng phải bị đóng băng lại, một luồng hàn ý từ trong linh hồn sinh ra.
Lão, vậy mà có chút hối hận đã nói là giết chết Lâm Phong.
Chân nguyên màu tím điên cuồng gào thét, Tử Phủ lão tổ gầm lên một tiếng, muốn công kích Mộng Tình.
- Băng Tâm!
Nói khẽ một tiếng, một ngón tay của Mộng Tình vẽ lên hư không, thân thể Tử Phủ lão tổ mãnh liệt run lên, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra.
Một kích, chỉ một kích đã làm lão bị thương.
Mọi người thấy một màn chấn động này đều cứng đờ tại chỗ, Mộng Tình không chỉ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thực lực cũng rất chấn động lòng người, so với Lâm Phong còn yêu nghiệt hơn.
Trên người Mộng Tình, một luồng hàn băng chi ý kinh khủng phóng lên, mà luồng hàn băng chi ý này, giống như là ở trong thân thể nàng, không có điểm cuối, lạnh đến mức tận cùng.
Chân nguyên màu tím của Tử Phủ lão tổ bị đóng băng, sau đó, tử quang vờn quanh người cũng bị đóng băng, tiếp đó, hàn khí trực tiếp xâm nhập vào trong người lão. Cả người lão đều bị đông cứng, một tầng hàn băng bao trùm, thân hình lão bị mai táng trong đó.
Một chưởng mềm mại nhẹ nhàng phát ra từ trong tay Mộng Tình, trực tiếp ấn lên người Tử Phủ lão tổ.
Một tiếng nổ vang thật lớn, thân thể Tử Phủ lão tổ trực tiếp đụng vào trên hàng rào hành cung, hàn băng vỡ vụn, nhưng trong miệng lão thì phun ra từng ngụm máu lớn.
Ánh mắt đờ đẫn vô thần, Tử Phủ lão tổ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị ngược đãi như vậy, hơn nữa còn là bị một thiếu nữ khuynh thành ngược đãi.
Cố găng đưa mắt nhìn xuống dưới, Xích Huyết thiết kỵ vẫn còn đang tàn sát, phàm là người Tử Phủ trên hành lang đều giết không tha, đây thuần túy là tru diệt.
- Tử Phủ, xong rồi, triệt để xong rồi!
Trong lòng Tử Phủ lão tổ tràn đầy tuyệt vọng, chỉ vì một câu nói xả giận của lão mà Tử Phủ lại gặp tai họa ngập đầu, gặp phải một trường giết chóc.
Ngay cả chính lão cũng bị ngược đãi.
- Rầm!
Lại là một chưởng lạnh lẽo đập lên người lão, quanh người Mộng Tình được bao phủ một luồng băng tuyết chi ý đóng băng hết thảy, đủ để đông cứng cả người lão. Chỉ cần luồng băng tuyết chi ý này rơi lên người lão, lão cũng đã cảm thấy cả người cứng ngắc.
Lại đụng vào hàng rao hành cung một lần nữa, sắc mặt Tử Phủ lão tộ lộ vẻ tuyệt vọng.
- Không chết! Lâm Phong hắn còn chưa chết, chỉ là tiến vào trong cấm địa ta mà thôi!
Tử Phủ lão tổ gào thét nói, quả nhiên, lão vừa nói xong, thân hình Mộng Tình khẽ dừng lại, sau đó, nàng quay đầu nhìn về mọi người ở dưới hành lang, lạnh lùng phun ra một chữ:
- Nói!
Một chữ này giống như ý chỉ, dường như, nếu mọi người không nói thật, nàng sẽ trực tiếp giết sạch tất cả.
- Không có, Lâm Phong tiến vào cấm địa rồi!
Mọi người đều gật đầu, trái tim đau nhói của Mộng Tình mới trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng thở dài một hơi.
- Có thể bỏ qua cho ta không?
Vậy mà Tử Phủ lão tổ bắt đầu cầu xin tha thứ, cầu xin Mộng Tình, lão sợ, thật sự sợ.
- Chậm rồi!
Mộng Tình lắc đầu, hàn ý bao lấy Tử Phủ lão tổ. Thân thể rung lên, thân ảnh nàng liền biến mất, bàn tay trực tiếp ấn lên người Tử Phủ lão tổ, hàn ý vô tận theo lòng bàn tay tuôn ra, đóng băng hết thảy, đóng băng sinh mệnh.
Thân thể Tử Phủ lão tổ đông cứng, tròng mắt chậm rãi nhắm lại, sau đó liền rơi từ trên không xuống, vô thanh vô tức.
Tử Phủ lão tổ, cường giả Huyền Vũ cảnh, chết!
Đồng thời, chiến đấu phía dưới cũng đã kết thúc, Tử Phủ bị diệt môn.
Mọi người ở dưới đều cứng đờ im ắng, Tử Phủ xưng bá ngàn dặm, trong vòng một ngày đã bị diệt môn, chỉ vì một người, Lâm Phong!