-
Chương 31-35
Chương 31: Bà La Sát
Anh Sẹo thấy người mình sắp bị đôi giày cao gót đâm thủng nên liên tục kêu gào thảm thiết.
Mọi người ở bên cạnh nhìn đến ngẩn ra, không ngờ một cô gái trông vừa xinh đẹp vừa yếu đuối như thế lại là bà La Sát đanh đá cỡ này.
“Mau dừng tay cho tôi, tôi là người của Ma Cửu gia đấy, đánh tôi thì các người không gánh được hậu quả đâu…”
Hết cách, anh Sẹo đành gào tên Ma Cửu gia ra.
Gã nói xong, quả nhiên Hạ Song Song đã dừng tay. Khi gã tưởng mình đã doạ được cô thì chợt thấy có cái còng lạnh ngắt khoá tay mình lại.
“Xong đời!”
Lòng anh Sẹo trùng xuống, không ngờ lại dây vào đúng cảnh sát.
Thật ra cũng không trách gã được, gã là đàn em của Ma Cửu gia nên thường hoạt động ở khi Đông Thành, vì thế không hề biết Hạ Song Song.
Phát tiết được một phần rồi, Hạ Song Song lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Hơn chục phút sau, đã có năm, sáu cảnh sát lái xe đến rồi bắt lên đám lưu manh này lên xe, mang về đồn thẩm vấn.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cháu gái giỏi thật đấy, loáng cái đã giải quyết xong phiền phức cho chú rồi”.
“Anh…”
Hạ Song Song xị mặt ra, rõ ràng cô ấy đến hỏi tội anh, thế nào lại thành giúp anh một việc.
Hơn nữa, cô ấy cũng thấy lạ, tại sao lần nào gặp Diệp Phi Nhiên, anh cũng có chuyện vậy.
Càng nghĩ càng tức, cô ấy nói: “Đừng đắc ý sớm quá, anh cũng phải đi theo tôi”.
Diệp Phi Nhiên: “Tôi có làm gì phạm pháp đâu, cô bảo tôi đi đâu?”
Hạ Song Song: “Đám kia đến tìm anh chắc chắn là có lý do, cho nên anh cần về phối hợp điều tra với tôi”.
Đúng lúc này, Âu Dương Lam đã đi ra. Đầu tiên, bà quan sát Hạ Song Song, sau đó kéo Diệp Phi Nhiên sang một bên hỏi: “Con trai, ban nãy con bảo gì nhỉ? Cô gái này là bạn gái con à?”
Diệp Phi Nhiên vội giải thích: “Không phải đâu mẹ, bọn con không phải quan hệ đó”.
“Tưởng mẹ con điếc à? Ban nãy mẹ nghe rõ ràng con bảo cô ấy là bạn gái con mà”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Giả đấy mẹ, con lừa bọn kia thôi”.
“Mẹ thấy con lừa mẹ thì có, không thèm hỏi con nữa, mẹ sẽ hỏi thẳng cô ấy”, Âu Dương Lam đi tới cạnh Hạ Song Song rồi sáng mắt lên hỏi: “Cô gái, cháu đang quen với Tiểu Nhiên nhà bác à?”
“Dạ…”
Hạ Song Song tuy đánh đá, nhưng khi đối mặt với mẹ Diệp Phi Nhiên và vấn đề kia thì lập tức có vẻ luống cuống, mặt cũng đỏ lên.
“Bác… bác ơi, không… không phải đâu ạ”.
Cô ấy lắp bắp phủ nhận, nhưng nhìn vào mắt Âu Dương Lam lại thấy xấu hổ.
“Giờ mấy đứa vẫn còn trẻ, yêu đương mà còn ngại không dám nhận. Bác biết hết rồi, cháu là người yêu của Tiểu Nhiên.
Hai đứa lớn rồi nên yêu đương cũng là chuyện bình thường, thật ra Tiểu Nhiên là bác cũng được lắm nhé…”
Thấy mẹ mình thật sự coi bà La Sát kia thành con dâu, Diệp Phi Nhiên vội tiến lên nói: “Mẹ ơi, thật sự không như mẹ nghĩ đâu, mẹ thu dọn xong chưa? Xong rồi thì mình mau đi thôi”.
Âu Dương Lam cũng biết chuyện lần này khá phiền phức, tuy tay Sẹo đã bị bắt nhưng Ma Cửu gia vẫn có thể sai người khác đến tiếp nên nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, bà quay vào lấy túi, còn Hạ Song Song thì nói với Diệp Phi Nhiên: “Nể mặt bác gái nên tôi cho anh một tiếng, một tiếng sau anh mà không đến đồn cảnh sát thì tôi sẽ đến tận nhà bắt anh”.
“Được rồi chị gái, tôi sẽ đến đúng giờ!”
Diệp Phi Nhiên không dám chọc giận cô nàng này trước mặt mẹ mình nên đành ngoan ngoãn đồng ý.
Hạ Song Song rời đi, Diệp Phi Nhiên dẫn mẹ mình đến khách sạn lớn Tuý Giang Nam.
Sau khi sắp xếp xong cho mẹ, anh lập tức bắt xe đến đồn cảnh sát Giang Nam, không thì e cô nàng Hạ Song Song kia mò đến tận đây mất.
Anh vừa đi qua cổng thì cảm thấy nơi này hơi phức tạp, không biết tại sao cảnh sát đi ra đi vào đều có vẻ mặt hằm hằm.
Anh hỏi thăm đến phòng của cục phó, vừa vào trong thì Hạ Song Song cũng vừa cúp điện thoại, nhìn thấy anh thì cô ấy tiến tới kéo tay anh và nói: “Mau đi theo tôi”.
Diệp Phi Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Này, cô làm gì thế? Muốn lôi tôi đi đâu?”
“Việc đang gấp, đi đi rồi nói, lên xe tôi sẽ kể”.
Hạ Song Song kéo Diệp Phi Nhiên lên xe mình, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Cô đưa tôi đi đâu đấy?”
“Đi cứu người”, Hạ Song Song nói: “Tôi có ba đồng nghiệp vừa nhập viện, giờ tình trạng rất nguy kịch, anh đến khám cho họ thử xem”.
Tuy cô luôn khó chịu với Diệp Phi Nhiên, nhưng rất tin tưởng y thuật của anh.
“Này, khám bệnh thì không sao”, Diệp Phi Nhiên hỏi: “Nhưng cô nói cho tôi biết chuyện gì đi đã”.
Hạ Song Song lái xe rất nghệ, cô ấy vừa lái vừa nói: “Dạo này ngoài thành phía Tây của Giang Nam, cạnh kênh Hoa Lan mới khai phá một khu mới tên là Thế Ngoại Đào Nguyên.
Vốn môi trường sống ở đó rất tốt, tiểu khu cũng ổn nhưng khi sắp hoàn thành đến nơi thì liên tục có chuyện xảy ra”.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Điều này có liên quan đến bệnh của đồng nghiệp cô à?”
“Đương nhiên rồi, nghe tôi nói xong đã”.
Hạ Song Song kể tiếp: “Một tháng trước, công trường của tiểu khu Thế Ngoại Đào Nguyên đã xảy ra một tai nạn, các công nhân hiền lành bỗng phát điên, sau đó liên tục đánh hai công nhân khác bằng ống tuýp, sau đó thì nhảy lầu tự sát.
Một tuần trước lại có một công nhân nổi điên rồi đánh ba công nhân khác, song cũng lại tự sát.
Liên tục xảy ra những chuyện như vậy nên công nhân đều hoang mang, rất nhiều người không dám làm việc ở đó nữa.
Thấy công trình đã sắp xong, nhà thầu đã cắn răng tăng lương lên gấp ba lần thì mới miễn cưỡng thi công được tiếp.
Nhưng tối qua lại có chuyện tương tự xảy ra tiếp, một công nhân đang ăn tối thì tự nhiên lao vào bếp lấy dao đâm chết hai công nhân khác, sau đó cũng tự sát luôn”.
Diệp Phi Nhiên cau mày, nếu chuyện này thi thoảng xảy ra thì không sao, nhưng trong một thời gian ngắn mà liên tục có tới ba vụ như vậy thì đúng là kỳ lạ.
Hạ Song Song nghiêm túc nói: “Sau khi vụ án xảy ra, các đồng nghiệp của tôi đã đến đó kiểm tra, kết quả ba người trong số đó chợt ngã xuống hôn mê, sau đó đã được đưa vào viện cấp cứu.
Nhưng bác sĩ kiểm tra toàn diện cho họ xong thì bảo không có gì bất thường cả, nhưng họ vẫn chưa tỉnh lại.
Anh giỏi y thuật, đến bệnh của ông tôi còn chữa được nên tôi mới dẫn anh đến đó xem sao”.
Diệp Phi Nhiên: “Hiếm khi nghe thấy cô khen tôi”.
“Con người tôi có sao nói vậy, anh chữa khỏi bệnh cho ông tôi thì tôi phục anh, nhưng tôi vẫn ngứa mắt với vẻ vênh váo của anh”.
“Tôi khiêm tốn mà, có vênh váo đâu?”
“Khiêm tốn? Khiêm tốn mà bắt tôi gọi anh bằng chú à?”
Thấy cô nàng này vẫn ghi thù vụ đó, Diệp Phi Nhiên nói: “Ủa sao trách tôi được, tại ông cô đấy chứ”.
“Tôi không thèm nói chuyện đó với anh nữa”, Hạ Song Song: “Anh có chữa được bệnh của đồng nghiệp tôi không?’
Chương 32: Sư huynh giá đáo
Diệp Phi Nhiên tự tin nói: “Chỉ cần họ còn một hơi thở thì tôi chữa được hết”.
Hạ Song Song nói: “Hi vọng anh có thể chữa khỏi bệnh cho mấy đồng nghiệp đó của tôi, họ cũng chẳng dễ dàng gì, ngào nào cũng vào sinh ra tử, nhà đều có mẹ già con nhỏ, nếu họ mà có mệnh hệ gì thì hậu quả thật sự khó lường”.
Loáng cái, chiếc xe sang đã chạy đến bệnh viện trung y thành phố Giang Nam.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Ủa? Đồng nghiệp của cô đều chữa trị ở viện này à?”
Cũng khó trách anh hỏi vậy, giờ trung y ngày một tụt hậu, không còn nhiều người tin vào trung y nữa, nhất là các loại bệnh bộc phát, hầu hết mọi người đều không chọn chữa trị bằng trung y.
Hạ Song Song nói: “Chịu thôi, những người cùng phát bệnh hôm qua đều được đưa đến bệnh viện Giang Nam, nhưng tiếc là kiểm tra hết xong lại không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.
Về sau, đội trưởng đã đưa họ đến viện này, hi vọng trung y có cách chữa trị”.
Bây giờ chỗ nào cũng đã kín xe, Hạ Song Song nhìn quanh một vòng thấy không có chỗ nào trống nên lái xe đến cổng viện rồi nói với Diệp Phi Nhiên: “Việc đang gấp, anh cứ vào khám cho đồng nghiệp của tôi đi, tôi đi kiếm chỗ đỗ xe đã”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu rồi mở cửa xe đi xuống.
Vừa vào trong viện, Diệp Phi Nhiên đã đụng mặt hai người là Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm.
Điều này khiến anh không khỏi bất ngờ, hôm qua Tần Giai Kỳ đã bóc mẽ chiếc túi LV fake cùng chiếc vòng ngọc giả mà Mã Văn Bác tặng Chu Lâm Lâm trước mặt mọi người, theo lý mà nói thì lẽ ra họ nên đường ai nấy đi mới phải, sao vẫn ở chung một chỗ thế này?
Cùng lúc đó, hai người kia cũng đã nhìn thấy anh.
Sau khi bồi thường cho Diệp Phi Nhiên hai triệu, Mã Văn Bác đã hận anh thấu xương, vì thế cảm thấy ở cạnh Chu Lâm Lâm sẽ có cảm giác vui sướng vì có thể trả thù được anh.
Vì thế, anh ta lại đến tìm Chu Lâm Lâm, đồng thời hứa là sẽ nhờ vả các mối quan hệ của mình để điều cô ta đến thực tập ở bệnh viện trung yoo Giang Nam. Sau khi tốt nghiệp, cô ta sẽ làm việc luôn ở đây.
Trước đó, Chu Lâm Lâm rất giận, nhưng điều kiện của cô ta bình thường, đồng thời lại không có quan hệ rộng.
Bây giờ, sinh viên tìm việc rất khó, ngoài ra bệnh viện trung y Giang Nam là viện lớn. Sau khi suy tính thiệt hơn, cô ta đã đồng y tha thứ cho Mã Văn Bác, vì thế hai người lại ở bên nhau.
Mã Văn Bác quan sát xung quanh thì không thấy bóng dáng của Hạ Song Song đâu, bấy giờ mới thấy yên tâm.
“Ê, đến đây làm gì thế?”
Diệp Phi Nhiên đáp: “Viện này có phải của nhà anh đâu, tôi đến làm gì phải báo cáo với anh à?”
Chu Lâm Lâm nói: “Anh nói đúng đấy, cậu của anh Mã là chủ nhiệm ở đây nên nói viện này của anh ấy cũng đúng”.
Diệp Phi Nhiên phì cười: “Cô đến đây làm gì? Lẽ nào đeo cái vòng giả kia bị trúng độc nên đến nhờ cậu anh ta chữa cho à?”
“Anh…”. Chu Lâm Lâm tức đến đỏ mặt rồi nói: “Diệp Phi Nhiên, anh cũng chỉ có một cái khách sạn thôi, có gì đâu mà vênh váo thế, đến đây rồi thì anh cũng chẳng là gì đâu.
Nói thật luôn cho anh biết, hôm nay tôi đến đây thi tuyển thực tập, anh Mã đã móc nối quan hệ cho tôi rồi nên nay tôi đi cho có thôi. Sau này tốt nghiệp xong thì tôi sẽ đến thẳng đây làm việc luôn.
Còn anh mang tiếng là sinh viên của viện y mà chẳng có nổi một nơi để thực tập, tôi cũng thấy thẹn thay cho anh đấy”.
“Khỏi, giữa chúng ta có quan hệ gì đâu”.
Diệp Phi Nhiên vội lên trên khám bệnh nên nói xong thì chạy luôn.
Chu Lâm Lâm nhìn bóng lưng anh, Chu Lâm Lâm tức đến giậm chân: “Có gì giỏi đâu chứ, vênh mấy thì cũng bị chị đây đá thôi”.
“Thôi, đừng tức nữa”, Mã Văn Bác nói: “Hi vọng nó đến đây không phải để thi tuyển thực tập, không thì anh sẽ bảo cậu dạy cho nó một bài học nhớ đời”.
Chu Lâm Lâm nói: “Đúng, nếu anh ta cũng đến thi tuyển thì chắc chắn không được để anh ta qua vòng”.
Lúc này, đội trưởng Lưu Minh Dương của đội cảnh sát, viện trưởng Tạ Đông Lâm và chủ nhiệm Trương Bách đang cùng vây quanh trước giường bệnh trong phòng chăm sóc đắc biệt, tất cả đang chăm chú nhìn một ông lão chữa bệnh cho một cảnh sát nằm trên giường bệnh.
Ông lão này chính là Tào Hưng Hoa - chủ của Bách Thảo Đường. Sau khi bắt mạch cho ba người, mặt ông ấy sa sầm.
Ông ấy hỏi: “Kết quả khám của bên viện kia thế nào?”
Bác sĩ chính Trương Bách vội đáp: “Kết quả cho thấy mọi chỉ số đều bình thường, nhưng thân nhiệt quá thấp nhưng lại không tìm ra nguyên nhân”.
Lưu Minh Dương cuống lên hỏi: “Ông Tào, rốt cuộc mấy cậu ấy bị làm sao? Họ mắc bệnh gì?”
Tào Hưng Hoa đáp: “Mạch của họ y như nhau, đều bị mất cân bằng âm dương và rất hỗn loạn. Nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định họ đã nhiễm phải một thứ gì đó không sạch sẽ”.
“Cái gì? Thứ không sạch sẽ ư? Không thể nào!”
Lưu Minh Dương trợn tròn mắt, là một cảnh sát, có nhiều thứ anh ta không tin.
Tào Hưng Hoa nói: “Thứ không sạch sẽ mà tôi nói chính là âm khí, họ đã bị nhiễm âm khí”.
“À!”, Lưu Minh Dương hỏi: “Ông Tào, thế ông có cách chữa trị không?”
Tào Hưng Hoa thở dài một hơi, sau đó lắc đầu nói: “Nói ra thì hổ thẹn, trung y cổ đại nghiên cứu y đạo, võ thuật và huyền thuật.
Nhưng tiếc là truyền thừa đến nay thì võ thuật và huyền thuật đều đã bị thất truyền, y thuật còn lại thì cũng đã thất thoát quá nửa. Với loại bênh này thì tôi thật sự bó tay”.
Lưu Minh Dương cuống lên nói: “Ông Tào, ông là ngôi sao sáng trong giới trung y, ông phải nghĩ cách giúp chúng tôi”.
Tạ Đông Lâm nói: “Đúng đấy ông Tào, tình hình của mấy người này không ổn định, dù đưa đến Đế Đô thì cũng có thể xảy ra vấn đề gì đó trên đường đi mất”.
Bệnh viện này đã bó tay với bệnh tình của ba cảnh sát này nên mới mời Tào Hưng Hoa đến. Nếu đến ông ấy cũng không thể chữa được thì chuyện này phiền to rồi.
Tào Hưng Hoa vuốt râu nói: “Không phải không có cách, muốn chữa trị cho họ thì xem ra phải nhờ sư huynh tôi ra tay rồi”.
Lưu Minh Dương đầy vẻ mong chờ nói: “Ông Tào, sư huynh ông có thể chữa được bệnh này ư?”
Tào Hưng Hoa đầy vẻ sùng bái nói: “Đương nhiên, sư huynh tôi là truyền nhân thật sự của Cổ Y Môn, tinh thông y thuật, trên đời không có bệnh gì mà cậu ấy không chữa được”.
Trương Bách có vẻ nghi hoặc hỏi: “Ông Tào, sư huynh ông là bác sĩ của viện nào? Sao trước kia, tôi chưa từng nghe nói ông có sư huynh nhỉ”.
Tào Hưng Hoa đầy vẻ tự hào nói: “Sư huynh tôi là người không màng danh lợi, cậu không biết cũng là bình thường”.
Lưu Minh Dương vội vàng nói: “Ông Tào, việc đang gấp, phiền ông mau gọi sư huynh ông đến đi”.
“Bình tĩnh, để tôi gọi cho cậu ấy”.
Tào Hưng Hoa lấy điện thoại ra rồi ấn vào một dãy số.
Đúng lúc này có một tiếng chuông su dương vang lên ở cửa phòng, sau đó cửa mở ra, Diệp Phi Nhiên đi từ bên ngoài vào.
Anh vừa đến nơi thì điện thoại đổ chuông, vì mải nhìn điện thoại nên quên gõ cửa, sau đó cứ thế đi vào trong.
Trương Bách đang mong sư huynh của Tào Hưng Hoa đến thì thấy một người thanh niên đột nhiên xông vao phòng nên bực mình nói: “Cậu làm gì thế hả? Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, chứ không phải nơi ai thích vào thì vào”.
Diệp Phi Nhiên thấy Tào Hưng Hoa đang ở đây nên ấn nút tắt máy rồi nói: “Tôi đến khám bệnh”.
Trương Bách: “Vớ vẩn, đây là viện trung y, khi nào tới lượt một chàng trai trẻ măng như cậu khám bệnh hả?”
Tào Hưng Hoa nhìn thấy Diệp Phi Nhiên thì mừng rỡ nói: “Trật tự, mau ngậm miệng hết cho tôi!”
“Có nghe thấy không hả, ông Tào mắng cậu đấy, mau ra ngoài đi…”
Trương Bách mới nói được một nửa thì nghe thấy Tào Hưng Hoa gầm lên: “Tôi nói anh đấy, đây là sư huynh của tôi”.
Chương 33: Viện trưởng danh dự
Nghe Tào Hưng Hoa nói vậy, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng khi biết người thanh niên này là sư huynh của ông ấy.
Trong ấn tượng của mọi người, Tào Hưng Hoa là một người nổi tiếng trong giới trung y, một người đức cao vọng trọng, chắc sư huynh của ông ấy cũng phải có tuổi rồi mới đúng, chứ sao lại là một chàng trai khoảng 20 thế này?
Trương Bách bình tĩnh lại rồi khó tin hỏi: “Ông Tào, ông có nhầm không? Đây đúng là sư huynh của ông ư?”
Tào Hưng Hoa mặc lệ Trương Bách, sau đó đi tới cạnh Diệp Phi Nhiên rồi khom lưng chào: “Hưng Hoa tham kiến sư huynh”.
Mọi người lại được phen đứng hình, cũng khó trách họ, vì cảnh tượng trước mắt quá hãi hùng.
Với tuổi tác cùng kinh nghiệm của Tào Hưng Hoa thì ông ấy phải là sư phụ của chàng trai này mới đúng, nhưng ông ấy lại luôn miệng gọi người ta là sư huynh, đúng là khó mà tin nổi.
Tào Hưng Hoa không để ý đến ánh nhìn của người khác, mà chỉ một mực tôn trọng và sùng bái người sư huynh này.
Diệp Phi Nhiên gật đầu nói: “Ông đã xem qua tình hình của họ chưa?”
“Em vừa xem rồi, họ bị nhiễm âm khí nên mới hôn mê, nhưng tiếc là em kém tài nên không thể chữa được, phiền sư huynh ra tay rồi!”
Nói rồi, Tào Hưng Hoa đầy cung kính mời Diệp Phi Nhiên đi tới cạnh giường.
Diệp Phi Nhiên dùng thần thức quan sát ba người kia thì thấy họ đã bị một khí tức u ám bao phủ cơ thể, đúng là kiểu bị nhiễm âm khí.
“Ông chẩn bệnh rất tốt, đúng là họ đã bị nhiễm âm khí”.
Lưu Minh Dương định thần lại nói: “Ờ… ờm… anh gì ơi, xin hỏi, tình trạng của mấy cậu em tôi thế nào? Có chữa khỏi được không?”
“Có gì to tát đâu, châm cứu vài cái là xong”.
Dứt lời, Diệp Phi Nhiên lấy kim châm cứu ra rồi bắt đầu chữa trị cho cảnh sát đầu tiên.
Tạ Đông Lâm thấy hơi lo nên kéo Tào Hưng Hoa rồi nhỏ giọng hỏi: “Ông Tào, có được không vậy?”
Nhìn cậu thanh niên trẻ này, ông ấy đâm lo Tào Hưng Hoa nhiều tuổi rồi nên bị lừa.
Mới hai mươi tuổi thì khéo còn chưa thuộc bài ca sắc thuốc thì sao chữa bệnh được?
Tào Hưng Hoa bực bội nói: “Ông nói gì đấy? Sư huynh tôi đã ra tay thì sẽ trị được, có gì mà được với không được?”
Tạ Đông Lâm còn định nói tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy cách châm cứu của Diệp Phi Nhiên thì chợt sững sờ nói: “Đây là… là… Hoàn Hồn Cửu Châm ư? Thật hay tôi nhìn nhầm vậy?”
Tào Hưng Hoa đắc ý nói: “Đương nhiên là thật rồi, Hoàn Hồn Cửu Châm là tuyệt kỹ của sư huynh tôi đấy”.
Là một bác sĩ trung y, Trương Bách đương nhiên biết sự kỳ diệu của Hoàn Hồn Cửu Châm nên lập tức sáng mắt với vẻ ngưỡng mộ.
Diệp Phi Nhiên đang thi triển châm pháp thứ sáu của Hoàn Hồn Cửu Châm là Trừ tà.
Chân khí hỗn độn của anh vừa âm vừa dương, hiện giờ nó đã chuyển hoá thành dương khí mãnh liệt, kết hợp với Hoàn Hồn Cửu Châm thì âm khí trong người bệnh nhân sẽ sớm được loại trừ thôi.
Năm phút sau, anh rút kim ra, cảnh sát đang hôn mê lập tức mở mắt rồi ngồi dậy.
Người đó quan sát xung quanh rồi hỏi Lưu Minh Dương: “Đội trưởng, sao em lại ở đây? Em bị sao thế? Rõ ràng em đang điều tra hiện trường cơ mà?”
Lưu Minh Dương: “Tiểu Vương, cuối cùng chú cũng tỉnh rồi. Trong quá trình kiểm tra, chú tự dưng hôn mê nên mới được đưa đến viện”.
Sau đó, tất cả mọi người đều phục Diệp Phi Nhiên sát đất. Họ đã đổi đến hai viện mà vẫn bó tay, thế mà anh chỉ châm cứu vài cái thì bệnh nhân đã tỉnh rồi.
Tào Hưng Hoa đắc ý nói: “Sao? Tôi nói rồi mà, không bệnh nào sư huynh tôi không chữa được”.
Loáng cái, Diệp Phi Nhiên đã chữa xong nốt cho hai cảnh sát khác, thể trạng của cả ba rất tốt như chưa từng bị hôn mê luôn.
Lúc này, Hạ Song Song mới đi vào. Nhìn thấy ba đồng nghiệp của mình đã khoẻ lại, cô ấy giật bắn mình, rõ cô ấy mới chỉ đi đỗ xe một lát thôi mà Diệp Phi Nhiên đã chữa bệnh xong rồi.
Thất tất cả mọi người đều quây quanh Diệp Phi Nhiên, cô ấy hỏi: “Sao rồi? Họ sẽ không bị hậu di chứng gì chứ?”
“Đương nhiên, họ đều khoẻ hết rồi”, Diệp Phi Nhiên nói: “Nhưng nơi đó mọi người đừng đến vào buổi tối, có việc gì thì giải quyết hết vào ban ngày đi”.
Tuy anh chưa đến tiểu khu kia, nhưng có thể đoán nhất định là một nơi nhiễm âm khí nặng.
Vì dương khí trong người mấy người kia yếu nên nhiễm cái là hôn mê ngay.
Lưu Minh Dương đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Phi Nhiên, anh ta nhìn đồng hồ thì thấy đúng giữa trưa.
Anh ta nói: “Bác sĩ Diệp, cảm ơn cậu. Thời gian vội vã, chúng tôi phải đi để điều tra nói đó.
Dứt lời là họ vội vã đi ngay, Hạ Song Song không lằng nhằng với Diệp Phi Nhiên nữa mà cũng đi theo nhóm cảnh sát.
Họ đi rồi, Tạ Đông Lâm mới thành khẩn nói với Diệp Phi Nhiên: “Bác sĩ Diệp, cậu có muốn đến viện tôi làm việc không? Chỉ cần cậu đồng ý thì điều kiện gì tôi cũng chấp nhận hết”.
Ông ấy đang vô cùng kích động, giờ trung y đang suy yếu, nếu có thể mời một đại thần y đến làm việc thì chắc chắn sau này trung y sẽ như mặt trời giữa trưa.
Nghe viện trưởng nói vậy, Trương Bách bỗng cuống lên, giờ ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở đây. Nếu cậu thanh niên kia đến làm việc thì chắc địa vị của ông ta sẽ bị lung lay mất.
Diệp Phi Nhiên lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của viện trường, nhưng tôi là người ưa tự do nên không muốn gò bó”.
Anh thực lòng muốn phát triển trung y nhưng không muốn bị gò bó quá, càng không muốn vào làm việc ở một nơi có thể chế như bệnh viện.
Cạnh tranh ở đây rất phức tạp, không thích hợp với anh.
Tạ Đông Lâm thoáng vẻ thất vọng, sau đó vẫn cố nói: “Thế bác sĩ Diệp xem vậy được không nhé?
Tôi trịnh trọng mời cậu làm viện trượng danh dự của viện tôi, chỉ khi chúng tôi gặp ca thật khó thì mới nhờ cậu ra tay, mỗi tháng tôi gửi cậu 50 nghìn tiên lương, cậu thấy sao?”
Trương Bách thoáng vẻ ghen tị, ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở đây mà mỗi tháng chưa được ngần ấy lương, vậy mà cậu thanh niên này lại được đãi ngộ như vậy.
Diệp Phi Nhiên ngẫm nghĩ thì thấy, nếu có ca khó thì người ta không trả tiền anh vẫn giúp, huống chi còn được lương.
Anh gật đầu nói: “Được, tôi sẽ làm viện trưởng danh dự”.
“Tốt quá rồi! Bác sĩ Diệp chờ đó để tôi gọi người đi lo giấy tờ, vài hôm nữa sẽ gửi cho cậu”.
Tạ Đông Lâm nói tiếp: “Bác sĩ Diệp, còn một việc nữa. Chúng tôi chuẩn bị kiểm tra các sinh viên đến viện thực tập, tôi muốn mời cậu cùng ông Tào đến kiểm tra họ, cậu thấy sao?”
Tào Hưng Hoa nói: “Nếu sư huynh đồng ý thì tôi cũng đồng ý”.
Nhớ tới Mã Văn Bác cùng Chu Lâm Lâm mà mình gặp ban nãy, Diệp Phi Nhiên nhoẻn miệng cười rồi nói: “Được chứ, vừa hay giờ tôi cũng rảnh”.
Chương 34: Trưởng ban giám khảo
“Thế thì tốt quá rồi, tôi tin nhất định bác sĩ Diệp sẽ giúp chúng tôi chọn ra những ứng viên xuất sắc nhất”.
Tạ Đông Lâm hào hứng nói với Trương Bách: “Bác sĩ Trương, anh với ông Tào và bác sĩ Diệp chọn thêm hai chuyên gia nữa làm tốt công việc khảo sát thực tập sinh nhé!”
“À… vâng”.
Trương Bách tuy nói vậy nhưng trong bụng thì không vui chút nào, vốn lần khảo sát này sẽ do ông ta phụ trách, giờ lại thành phối hợp với người khác rồi.
Điều quan trọng nhất là trước đó ông ta đã chọn vài thực tập sinh trước vì có quan hệ, giờ cuộc khảo sát lại do Diệp Phi Nhiên phụ trách thì sao ông ta vui cho nổi.
Tạ Đông Lâm không để tới phản ứng của Trương Bách, sau đó nói với nhóm Diệp Phi Nhiên: “Ông Tào, bác sĩ Diệp, hai người xem ai chịu khó một chút làm tổ trưởng tổ khảo sát nhé”.
Nếu luận về lai lịch thì Tào Hưng Hoa là sự lựa chọn số một, nhưng ông ấy lại rất kinh trọng Diệp Phi Nhiên nên viện trưởng mới phải hỏi vậy.
Quả nhiên, Tào Hưng Hoa nói ngay: “So với sư huynh thì tôi chỉ là một học trò thôi, đương nhiên sư huynh sẽ làm tổ trưởng”.
Tạ Đông Lâm nói: “Vậy phiền bác sĩ Diệp!”
Diệp Phi Nhiên không từ chối mà gật đầu đồng ý luôn.
Anh là người truyền thừa của Cổ Y Môn nên rất tư tin về mảng y thuật, đừng nói là tổ trưởng một nhóm khảo sát của viện, đến chức hội trưởng hội trung y thế giới anh cũng đảm nhiệm được hết.
“Phiền hai vị rồi, vào phòng họp với tôi một chút”.
Nói xong, Tạ Đông Lâm đi trước dẫn đường cho Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên đến phòng họp, Trương Bách cũng đi theo.
Theo sắp xếp trước đó thì lẽ ra buổi khảo sát phải bắt đầu rồi, nhưng đột nhiên có mấy cảnh sát được chuyển đến nên mới hoãn lại đến giờ.
Bốn người cùng xuống lầu rồi đi đến phòng họp ở tầng năm.
Vừa vào trong, đã có mọt người thanh niên khoảng 20 tuổi đi từ nhà vệ sinh ra, khi nhìn thấy Diệp Phi Nhiên, người đó nói: “Chú ba đấy à?”
Diệp Phi Nhiên ngoái lại nhìn thì thấy đó là anh hai Hàn Soái chung phòng với mình.
“Viện trưởng Tạ, ba người đi trước đi, tôi gặp người quen một chút”.
Tạ Đông Lâm nói: “Được, chúng tôi chờ cậu ở phòng họp nhé”.
Ba người kia đi trước, còn Diệp Phi Nhiên quay lại đi về phía Hàn Soái, sau đó đấm cho anh ấy một cú vào ngực: “Anh hai, sao anh lại ở đây”.
Trong phòng họ thì Hàn Soái là người có điều kiện nhất, bố anh ấy chuyên bán vật liệu xây dựng nên nhà cũng khá.
Ngày thường, bọn họ chung sống rất hoà thuận. Hàn Soái biết Diệp Phi Nhiên nghèo nên thường quan tâm đến anh, gần như phụ trách khoản ăn uống cho Diệp Phi Nhiên ở trường luôn.
Hàn Soái còn lén cho Diệp Phi Nhiên tiền mấy lần, nhưng đều bị anh từ chối.
Riêng điểm này thì Diệp Phi Nhiên có nguyên tắc của riêng mình, tuy họ là anh em tốt nhưng không thể từ bỏ tôn nghiêm của đàn ông được.
Hàn Soái ôm ngực rồi kêu đau nói: “Ặc, sao chú mày khoẻ thế? Suýt đấm chết anh rồi đấy”.
“Em xin lỗi, tại gặp anh em vui quá”.
Diệp Phi Nhiên mới đến cảnh giới Trúc Cơ không lâu nên chưa khống chế tốt sức mạnh, ban nãy anh ra tay hơi mạnh.
“Anh hai, hay để em xoa cho anh nhé!”
“Thôi, cái thằng này, chỗ này để chú mày sờ chắc?”
Hàn Soái kéo Ngô Bình ngồi xuống một chiếc ghế dài rồi nói: “Kỳ nghỉ mà không thấy mặt chú mày đâu, bận gì thế? Hay lại đi làm thuê à?”
Anh đã bảo rồi, anh sẽ nuôi mày mấy năm ăn học, nhưng mày nhất quyết không chịu”.
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Đâu, tại anh cho em ít tiền quá thì có”.
Tuy chỉ là nói đùa, nhưng anh rất cảm động trước sự quan tâm của Hàn Soái.
“Thôi, biết mày sĩ diện rồi, không nói chuyện đó nữa”, Hàn Soái hỏi: “Mày đến đây làm gì? Cũng tham gia khảo sát thực tập sinh à?”
Diệp Phi Nhiên: “Anh đoán sai rồi, em đến chấm thi”.
“Mẹ, giờ chém gió thành thần rồi đấy!”, Hàn Soái nói tiếp: “Đây là một trong các viện trung y trọng điểm của Giang Nam mình, không có quan hệ đố vào được, mà mày đòi làm giám khảo à? Có nằm mơ không đấy?”
Diệp Phi Nhiên không giải thích nhiều mà nói: “Thế anh đến đây làm gì? Cũng tham gia khảo sát à?”
“Không thì làm gì? Bố anh bắt đến đấy, anh thì thích kinh doanh mà ông già cứ ép làm bác sĩ, đúng là làm khó con mình!”
Ước mơ ngày xưa của bố Hàn Soái là làm bác sĩ, nhưng tiếc là không thực hiện được nên giờ muốn con trai mình hoàn thành thay. Nhưng Hàn Soái không thích ngành y một chút nào.
Diệp Phi Nhiên: “Thế anh có muốn qua vòng này không? Lát em chấm sẽ chiếu cố cho anh một chút”.
“Mẹ thằng này chém kinh nhỉ!”, Hàn Soái nói: “Anh có muốn làm bác sĩ gì đâu, chờ tốt nghiệp xong anh sẽ kinh doanh với ông già, ai mà cho anh qua là anh sống mái với nó”.
Biết tính của ông anh này rồi nên Diệp Phi Nhiên không nói nhiều nữa.
Hàn Soái nói: “À, anh vừa gặp Chu Lâm Lâm ở dưới đấy, thấy đi cùng một thằng khác, có chuyện gì thế?”
Ba bọn họ vốn học cùng một lớp nên Hàn Soái biết chuyện yêu đương của Diệp Phi Nhiên và Chu Lâm Lâm.
“Bọn em chia tay rồi”.
Diệp Phi Nhiên bình thản nói.
Hàn Soái hậm hực: “Có phải nó làm chuyện có lỗi với mày không? Nói đi, anh sẽ trả thù cho”.
Diệp Phi Nhiên kéo Hàn Soái lại: “Thôi, chuyện qua rồi, em không muốn dây dưa gì với cô ấy nữa”.
Hàn Soái: “Cũng đúng, anh đã bảo là chúng mày không hợp rồi mà, mày không chịu nghe cơ, sau anh sẽ tìm cho mày mối khác ngon hơn”.
Lúc này, có một điều dưỡng mở cửa phòng họp rồi nói với ra ngoài: “Chuẩn bị phỏng vấn rồi, các thực tập sinh báo danh đi”.
Hàn Soái nói: “Đi thôi, chúng ta cùng vào. Vẫn phải thi cho có hình thức, không anh về sẽ bị ông già đánh gãy chân mất”.
Hai người cùng vào phòng họp, Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên chỉ vào hai chỗ ở hàng cuối cùng rồi nói: “Ngồi đó đi”.
Diệp Phi Nhiên: “Anh cứ ngồi trước đi, em lên trước”.
Hàn Soái: “Hâm à, giám khảo mới ngồi ở hàng trước, mày cứ vớ vẩn là ảnh hưởng đến thành tích đấy”.
Lúc này, Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm ngồi cạnh đó cũng đã nhìn thấy Diệp Phi Nhiên.
Chu Lâm Lâm biến sắc mặt nói: “Anh ta đến thi thật kìa”.
“Thì sao? Có anh ở đây rồi thì nó không qua được đâu, vừa hay mình trút giận được luôn”.
Mã Văn Bác không tham gia thi tuyển thì đáng lẽ không được vào đây, nhưng vì là cháu bên ngoại của Trương Bách nên cũng quen các điều dưỡng, vì thế mời vào ngồi cùng Chu Lâm Lâm được.
Chu Lâm Lâm phẫn hận nói: “Đúng, anh đi nói với cậu một tiếng đi, không được cho anh ta qua đâu đấy”.
Tuy đã chia tay với Diệp Phi Nhiên, nhưng cô ta vẫn không ưa anh, phải thấy anh kém mình thì mới vui được.
“Để anh nhắn cho cậu luôn, chờ lát cho nó không điểm rồi đuổi đi”.
Mã Văn Bác nói rồi thì lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trương Bách. Nhưng sau đó lại thấy Diệp Phi Nhiên đi tới chỗ của ban giám khảo rồi ngồi xuống ghế ở giữa.
Chương 35: Không biết gì cả
“Chuyện gì vậy? Cậu trai kia là ai mà lại được ngồi vào ghế giám khảo?”
“Ơ Diệp Phi Nhiên đây mà, cậu ta điên rồi à, sao lại ngồi ghế đó?”
Có hơn chục người đến dự thi hôm n ay, họ đến từ các trường khác nhau, trong đó có vài người của trường y học Giang Nam nên có biết Diệp Phi Nhiên.
Mọi người đều không hiểu tại sao thí sinh dự thi lại ngồi vào ghế giám khảo, đã thế còn là ghế chính giữa?
Mã Văn Bác ngẩn ra, thậm chí còn dừng động tác bấm điện thoại lại, anh ta cũng không hiểu Diệp Phi Nhiên đang làm gì.
Hàn Soái cũng nghệt mặt ra, không biết Diệp Phi Nhiên đang làm gì hay mắc bệnh hoang tưởng rồi nên tưởng mình là giám khảo thật.
“Trật tự!”
Giọng nói uy nghiêm của Tạ Đông Lâm vang lên, mọi người bên dưới biết ông ấy là viện trưởng nên lập tức ngậm miệng ngay.
Ông ấy nói: “Tôi là Tạ Đông Lâm - viện trưởng của viện trung y, chào mừng các em đến tham gia thi tuyển thực tập sinh hôm nay, sau đây tôi sẽ giới thiệu thành phần ban giám khảo.
Đây là bác sĩ Trương Bách, còn đây là ông Tào Hưng Hoa - một người nổi tiếng trong lĩnh vực trung y ở Giang Nam. Còn đây là Diệp Phi Nhiên - trưởng ban giám khảo”.
Khi ông ấy giới thiệu hai người đầu tiên thì không sao, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, nhưng khi đến lượt Diệp Phi Nhiên thì ai nấy đều ngẩn ra.
Hàn Soái há hốc miệng, mẹ kiếp! Hoá ra Diệp Phi Nhiên nói hật, anh đúng là giám khảo của ngày hôm nay.
Nhóm Chu Lâm Lâm thì có vẻ khó tin, ban nãy họ còn cười nhạo anh không có tư cách thi tuyển, sau đó định nhờ quan hệ đuổi anh đi. Nhưng bây giờ, anh đã thành giám khảo chấm thi, đã thế còn là tổ trưởng.
Mã Văn Bác giơ tay nhéo chân mình một cái, cơn đau kịch liệt khiến anh ta phải xuýt xoa, suýt nữa hét lên, anh ta phải xác nhận lại xem mình có nằm mơ không.
Tạ Đông Lâm nói: “Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu luôn thôi. Người đầu tiên là Chu Lâm Lâm”.
Lần này chỉ có ba suất, trước đó Mã Văn Bác đã đi cửa sau với cậu mình để Chu Lâm Lâm được tuyển, tránh bị người khác giành mất suất.
Nhưng họ không ngờ là xưa nay viện trưởng không hỏi đến những chuyện này lại ngồi đây chủ trì, còn giám khảo đã đổi từ Trương Bách thành Diệp Phi Nhiên.
Tuy rất chán nản, nhưng Chu Lâm Lâm vẫn phải lết lên bục, sau đó cúi chào ba ban giám khảo.
Tào Hưng Hoa hỏi: “Chào em, tôi sẽ hỏi câu đầu tiên, em hiểu thế nào về câu làm gì cũng phải quang minh chính đại?”
Là một bác sĩ trung y, ông ấy rất coi trọng đạo đức nghề nghiệp, vì thế mới treo câu này ở Bách Thảo Đường.
“Em… em…”
Ngày thường Chu Lâm Lâm không chịu khó học hành, lần này lại được bạn trai thông báo thi chỉ cho có hình thức, kiểu gì cũng được thông qua nên càng không chuẩn bị gì.
Câu Tào Hưng Hoa vừa nói cô ta còn chưa nghe nói đến bao giờ thì sao mà trả lời được, vì thế gương mặt lập tức xị xuống.
Trương Bách thầm lắc đầu nói: “Ông Tào, câu hỏi về y đức ở trường không dạy nhiều, hay chúng ta đổi câu khác đi, hỏi về chuyên môn thôi”.
Diệp Phi Nhiên lập tức hiểu ra, chắc Chu Lâm Lâm móc nối quan hệ với Trương Bách này.
Ông Tào cau mày nói: “Được rồi, em nói về sự khác nhau giữa bách chỉ và bách thuật đi”.
Bách chỉ và bách thuật là hai loại dược liệu rất thường thấy trong đông y, thoạt nhìn chúng rất giống nhau, dược lực cũng tương đương. Nếu không để ý thì rất dễ bị nhầm, vì thế ông ấy mới hỏi câu này.
“Dạ…”
Chu Lâm Lâm lại đần mặt ra, tuy cô ta cũng là sinh viện trường y, nhưng kiến thức về trung y rất hạn hẹp nên nào biết hai cái này có gì khác nhau đâu.
Thấy việc sắp xôi hỏng bỏng không, Mã Văn Bác ngồi bên dưới liên tục ra hiệu cho Trương Bách để nhờ ông ta giúp.
Trương Bách đành nói: “Ông Tào, các em ấy chưa ra trường nên câu này có tính chuyên môn cao quá, hay mình đổi câu nào dễ thôi”.
Tào Hưng Hoa đã sầm mặt, biết rõ Trương Bách ưu ái cho cô gái này.
Lúc này, Diệp Phi Nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Trương, ông thấy câu hỏi thế nào mới là đơn giản? Bài hát sắc thuốc thì sao? Chắc đây là kiến thức dễ nhất với bác sĩ trung y rồi chứ?”
TưởngBách cũng đã thấy ngại nên ngập ngừng nói: “Cũng được”.
Diệp Phi Nhiên cười mỉa nói với Chu Lâm Lâm: “Cô độc thuộc bài ca sắc thuốc đi”.
Anh hiểu rõ cô gái này hơn ai hết, khi hai người ở bên nhau, nhiều lần anh đã nhắc cô ta đọc thuộc bài này, nhưng cô ta nhất quyết không nghe, suốt ngày chỉ để tâm đến chuyện chơi bời.
Khi tình cảm hai người còn tốt, anh cưng chiều Chu Lâm Lâm và không để ý mấy chuyện đó. Giờ xem ra đây đúng là một thói quen xấu.
“Tôi… tôi không biết…”
Chu Lâm Lâm cắn môi rồi mãi mới nói ra được câu đó.
Lúc này, cô ta đang hận Diệp Phi Nhiên muốn chết. Nếu không phải anh xuất hiện thì cô ta đâu rơi vào cảnh này?
Tào Hưng Hoa tức giận nói: “Cái này không biết, cái kia cũng không biết, nói chung là không biết gì cả. Thế rốt cuộc trong mấy năm học em đã học được những gì mà hôm nay dám cả gan đến đây thi tuyển hả?
Trượt rồi đấy, về học lại kiến thức chuyên ngành đi”.
“Dạ…”
Thấy Tào Hưng Hoa đã đưa ra quyết định, Trương Bách cố nói: “Ông Tào, tôi thấy hình tượng của em này rất được, nếu giữ lại viện rồi bồi dưỡng thêm một thời gian là được”.
Ông ta cũng bị ép buộc, tại tối qua đã vỗ ngực hứa với Mã Văn Bác rồi, nếu giờ không làm được thì còn mặt mũi nào nữa.
Hơn nữa, nhà họ Mã giàu có, ông ta còn đang định nhờ chị mình mua xe cho.
Ông ta cứ tưởng kiểu gì Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên cũng nể mặt mình, ai dè ông Tào đã nổi giận như vậy.
“Bác sĩ Trương, anh nói vậy là ý gì? Chúng ta đang chọn người đẹp hay chọn thực tập sinh?
Cứ dựa vào ngoại hình thì được qua thì những em có thành tích tốt phải làm sao? Như thế là bất công với các em ấy”.
Tạ Đông Lâm ngồi cạnh đó định không làm phiền ban giám khảo, nhưng không nhịn được nữa mà nói: “Trương Bách, anh có biết mình đang làm gì không?
Từ giờ anh không cần chấm thi nữa, công việc này cứ giao cho ông Tào và bác sĩ Diệp thôi”.
“Vâng”.
Trương Bách ủ rũ nói, cứ tưởng mình sẽ được viện trưởng và ông Tào nể mặt, ai dè công cốc hết.
Diệp Phi Nhiên nhìn Chu Lâm Lâm một cách sâu xa: “Này bạn, kết quả thi của bạn không đạt, xuống đi”.
Thấy chuyện đã thành lại hỏng mất, Chu Lâm lâm không kiềm chế được nữa mà gào lên: “Diệp Phi Nhiên, là anh giở trò đúng không?”
Tào Hưng Hoa bực mình nói: “Em nói gì thế hả? Bản thân mình kém cỏi mà còn đổ tộI cho người khác”.
“Em không phục”.
Mã Văn Bác cũng nổi máu cong tử lên, sau đó đứng dậy rồi chỉ mặt Diệp Phi Nhiên mà mắng: “Anh ta chỉ là một sinh viên bình thường ở đại học y Giang Nam thôi, có tư cách gì mà ngồi đó chấm điểm chứ?”
Anh Sẹo thấy người mình sắp bị đôi giày cao gót đâm thủng nên liên tục kêu gào thảm thiết.
Mọi người ở bên cạnh nhìn đến ngẩn ra, không ngờ một cô gái trông vừa xinh đẹp vừa yếu đuối như thế lại là bà La Sát đanh đá cỡ này.
“Mau dừng tay cho tôi, tôi là người của Ma Cửu gia đấy, đánh tôi thì các người không gánh được hậu quả đâu…”
Hết cách, anh Sẹo đành gào tên Ma Cửu gia ra.
Gã nói xong, quả nhiên Hạ Song Song đã dừng tay. Khi gã tưởng mình đã doạ được cô thì chợt thấy có cái còng lạnh ngắt khoá tay mình lại.
“Xong đời!”
Lòng anh Sẹo trùng xuống, không ngờ lại dây vào đúng cảnh sát.
Thật ra cũng không trách gã được, gã là đàn em của Ma Cửu gia nên thường hoạt động ở khi Đông Thành, vì thế không hề biết Hạ Song Song.
Phát tiết được một phần rồi, Hạ Song Song lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Hơn chục phút sau, đã có năm, sáu cảnh sát lái xe đến rồi bắt lên đám lưu manh này lên xe, mang về đồn thẩm vấn.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cháu gái giỏi thật đấy, loáng cái đã giải quyết xong phiền phức cho chú rồi”.
“Anh…”
Hạ Song Song xị mặt ra, rõ ràng cô ấy đến hỏi tội anh, thế nào lại thành giúp anh một việc.
Hơn nữa, cô ấy cũng thấy lạ, tại sao lần nào gặp Diệp Phi Nhiên, anh cũng có chuyện vậy.
Càng nghĩ càng tức, cô ấy nói: “Đừng đắc ý sớm quá, anh cũng phải đi theo tôi”.
Diệp Phi Nhiên: “Tôi có làm gì phạm pháp đâu, cô bảo tôi đi đâu?”
Hạ Song Song: “Đám kia đến tìm anh chắc chắn là có lý do, cho nên anh cần về phối hợp điều tra với tôi”.
Đúng lúc này, Âu Dương Lam đã đi ra. Đầu tiên, bà quan sát Hạ Song Song, sau đó kéo Diệp Phi Nhiên sang một bên hỏi: “Con trai, ban nãy con bảo gì nhỉ? Cô gái này là bạn gái con à?”
Diệp Phi Nhiên vội giải thích: “Không phải đâu mẹ, bọn con không phải quan hệ đó”.
“Tưởng mẹ con điếc à? Ban nãy mẹ nghe rõ ràng con bảo cô ấy là bạn gái con mà”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Giả đấy mẹ, con lừa bọn kia thôi”.
“Mẹ thấy con lừa mẹ thì có, không thèm hỏi con nữa, mẹ sẽ hỏi thẳng cô ấy”, Âu Dương Lam đi tới cạnh Hạ Song Song rồi sáng mắt lên hỏi: “Cô gái, cháu đang quen với Tiểu Nhiên nhà bác à?”
“Dạ…”
Hạ Song Song tuy đánh đá, nhưng khi đối mặt với mẹ Diệp Phi Nhiên và vấn đề kia thì lập tức có vẻ luống cuống, mặt cũng đỏ lên.
“Bác… bác ơi, không… không phải đâu ạ”.
Cô ấy lắp bắp phủ nhận, nhưng nhìn vào mắt Âu Dương Lam lại thấy xấu hổ.
“Giờ mấy đứa vẫn còn trẻ, yêu đương mà còn ngại không dám nhận. Bác biết hết rồi, cháu là người yêu của Tiểu Nhiên.
Hai đứa lớn rồi nên yêu đương cũng là chuyện bình thường, thật ra Tiểu Nhiên là bác cũng được lắm nhé…”
Thấy mẹ mình thật sự coi bà La Sát kia thành con dâu, Diệp Phi Nhiên vội tiến lên nói: “Mẹ ơi, thật sự không như mẹ nghĩ đâu, mẹ thu dọn xong chưa? Xong rồi thì mình mau đi thôi”.
Âu Dương Lam cũng biết chuyện lần này khá phiền phức, tuy tay Sẹo đã bị bắt nhưng Ma Cửu gia vẫn có thể sai người khác đến tiếp nên nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, bà quay vào lấy túi, còn Hạ Song Song thì nói với Diệp Phi Nhiên: “Nể mặt bác gái nên tôi cho anh một tiếng, một tiếng sau anh mà không đến đồn cảnh sát thì tôi sẽ đến tận nhà bắt anh”.
“Được rồi chị gái, tôi sẽ đến đúng giờ!”
Diệp Phi Nhiên không dám chọc giận cô nàng này trước mặt mẹ mình nên đành ngoan ngoãn đồng ý.
Hạ Song Song rời đi, Diệp Phi Nhiên dẫn mẹ mình đến khách sạn lớn Tuý Giang Nam.
Sau khi sắp xếp xong cho mẹ, anh lập tức bắt xe đến đồn cảnh sát Giang Nam, không thì e cô nàng Hạ Song Song kia mò đến tận đây mất.
Anh vừa đi qua cổng thì cảm thấy nơi này hơi phức tạp, không biết tại sao cảnh sát đi ra đi vào đều có vẻ mặt hằm hằm.
Anh hỏi thăm đến phòng của cục phó, vừa vào trong thì Hạ Song Song cũng vừa cúp điện thoại, nhìn thấy anh thì cô ấy tiến tới kéo tay anh và nói: “Mau đi theo tôi”.
Diệp Phi Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Này, cô làm gì thế? Muốn lôi tôi đi đâu?”
“Việc đang gấp, đi đi rồi nói, lên xe tôi sẽ kể”.
Hạ Song Song kéo Diệp Phi Nhiên lên xe mình, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Cô đưa tôi đi đâu đấy?”
“Đi cứu người”, Hạ Song Song nói: “Tôi có ba đồng nghiệp vừa nhập viện, giờ tình trạng rất nguy kịch, anh đến khám cho họ thử xem”.
Tuy cô luôn khó chịu với Diệp Phi Nhiên, nhưng rất tin tưởng y thuật của anh.
“Này, khám bệnh thì không sao”, Diệp Phi Nhiên hỏi: “Nhưng cô nói cho tôi biết chuyện gì đi đã”.
Hạ Song Song lái xe rất nghệ, cô ấy vừa lái vừa nói: “Dạo này ngoài thành phía Tây của Giang Nam, cạnh kênh Hoa Lan mới khai phá một khu mới tên là Thế Ngoại Đào Nguyên.
Vốn môi trường sống ở đó rất tốt, tiểu khu cũng ổn nhưng khi sắp hoàn thành đến nơi thì liên tục có chuyện xảy ra”.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Điều này có liên quan đến bệnh của đồng nghiệp cô à?”
“Đương nhiên rồi, nghe tôi nói xong đã”.
Hạ Song Song kể tiếp: “Một tháng trước, công trường của tiểu khu Thế Ngoại Đào Nguyên đã xảy ra một tai nạn, các công nhân hiền lành bỗng phát điên, sau đó liên tục đánh hai công nhân khác bằng ống tuýp, sau đó thì nhảy lầu tự sát.
Một tuần trước lại có một công nhân nổi điên rồi đánh ba công nhân khác, song cũng lại tự sát.
Liên tục xảy ra những chuyện như vậy nên công nhân đều hoang mang, rất nhiều người không dám làm việc ở đó nữa.
Thấy công trình đã sắp xong, nhà thầu đã cắn răng tăng lương lên gấp ba lần thì mới miễn cưỡng thi công được tiếp.
Nhưng tối qua lại có chuyện tương tự xảy ra tiếp, một công nhân đang ăn tối thì tự nhiên lao vào bếp lấy dao đâm chết hai công nhân khác, sau đó cũng tự sát luôn”.
Diệp Phi Nhiên cau mày, nếu chuyện này thi thoảng xảy ra thì không sao, nhưng trong một thời gian ngắn mà liên tục có tới ba vụ như vậy thì đúng là kỳ lạ.
Hạ Song Song nghiêm túc nói: “Sau khi vụ án xảy ra, các đồng nghiệp của tôi đã đến đó kiểm tra, kết quả ba người trong số đó chợt ngã xuống hôn mê, sau đó đã được đưa vào viện cấp cứu.
Nhưng bác sĩ kiểm tra toàn diện cho họ xong thì bảo không có gì bất thường cả, nhưng họ vẫn chưa tỉnh lại.
Anh giỏi y thuật, đến bệnh của ông tôi còn chữa được nên tôi mới dẫn anh đến đó xem sao”.
Diệp Phi Nhiên: “Hiếm khi nghe thấy cô khen tôi”.
“Con người tôi có sao nói vậy, anh chữa khỏi bệnh cho ông tôi thì tôi phục anh, nhưng tôi vẫn ngứa mắt với vẻ vênh váo của anh”.
“Tôi khiêm tốn mà, có vênh váo đâu?”
“Khiêm tốn? Khiêm tốn mà bắt tôi gọi anh bằng chú à?”
Thấy cô nàng này vẫn ghi thù vụ đó, Diệp Phi Nhiên nói: “Ủa sao trách tôi được, tại ông cô đấy chứ”.
“Tôi không thèm nói chuyện đó với anh nữa”, Hạ Song Song: “Anh có chữa được bệnh của đồng nghiệp tôi không?’
Chương 32: Sư huynh giá đáo
Diệp Phi Nhiên tự tin nói: “Chỉ cần họ còn một hơi thở thì tôi chữa được hết”.
Hạ Song Song nói: “Hi vọng anh có thể chữa khỏi bệnh cho mấy đồng nghiệp đó của tôi, họ cũng chẳng dễ dàng gì, ngào nào cũng vào sinh ra tử, nhà đều có mẹ già con nhỏ, nếu họ mà có mệnh hệ gì thì hậu quả thật sự khó lường”.
Loáng cái, chiếc xe sang đã chạy đến bệnh viện trung y thành phố Giang Nam.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Ủa? Đồng nghiệp của cô đều chữa trị ở viện này à?”
Cũng khó trách anh hỏi vậy, giờ trung y ngày một tụt hậu, không còn nhiều người tin vào trung y nữa, nhất là các loại bệnh bộc phát, hầu hết mọi người đều không chọn chữa trị bằng trung y.
Hạ Song Song nói: “Chịu thôi, những người cùng phát bệnh hôm qua đều được đưa đến bệnh viện Giang Nam, nhưng tiếc là kiểm tra hết xong lại không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.
Về sau, đội trưởng đã đưa họ đến viện này, hi vọng trung y có cách chữa trị”.
Bây giờ chỗ nào cũng đã kín xe, Hạ Song Song nhìn quanh một vòng thấy không có chỗ nào trống nên lái xe đến cổng viện rồi nói với Diệp Phi Nhiên: “Việc đang gấp, anh cứ vào khám cho đồng nghiệp của tôi đi, tôi đi kiếm chỗ đỗ xe đã”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu rồi mở cửa xe đi xuống.
Vừa vào trong viện, Diệp Phi Nhiên đã đụng mặt hai người là Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm.
Điều này khiến anh không khỏi bất ngờ, hôm qua Tần Giai Kỳ đã bóc mẽ chiếc túi LV fake cùng chiếc vòng ngọc giả mà Mã Văn Bác tặng Chu Lâm Lâm trước mặt mọi người, theo lý mà nói thì lẽ ra họ nên đường ai nấy đi mới phải, sao vẫn ở chung một chỗ thế này?
Cùng lúc đó, hai người kia cũng đã nhìn thấy anh.
Sau khi bồi thường cho Diệp Phi Nhiên hai triệu, Mã Văn Bác đã hận anh thấu xương, vì thế cảm thấy ở cạnh Chu Lâm Lâm sẽ có cảm giác vui sướng vì có thể trả thù được anh.
Vì thế, anh ta lại đến tìm Chu Lâm Lâm, đồng thời hứa là sẽ nhờ vả các mối quan hệ của mình để điều cô ta đến thực tập ở bệnh viện trung yoo Giang Nam. Sau khi tốt nghiệp, cô ta sẽ làm việc luôn ở đây.
Trước đó, Chu Lâm Lâm rất giận, nhưng điều kiện của cô ta bình thường, đồng thời lại không có quan hệ rộng.
Bây giờ, sinh viên tìm việc rất khó, ngoài ra bệnh viện trung y Giang Nam là viện lớn. Sau khi suy tính thiệt hơn, cô ta đã đồng y tha thứ cho Mã Văn Bác, vì thế hai người lại ở bên nhau.
Mã Văn Bác quan sát xung quanh thì không thấy bóng dáng của Hạ Song Song đâu, bấy giờ mới thấy yên tâm.
“Ê, đến đây làm gì thế?”
Diệp Phi Nhiên đáp: “Viện này có phải của nhà anh đâu, tôi đến làm gì phải báo cáo với anh à?”
Chu Lâm Lâm nói: “Anh nói đúng đấy, cậu của anh Mã là chủ nhiệm ở đây nên nói viện này của anh ấy cũng đúng”.
Diệp Phi Nhiên phì cười: “Cô đến đây làm gì? Lẽ nào đeo cái vòng giả kia bị trúng độc nên đến nhờ cậu anh ta chữa cho à?”
“Anh…”. Chu Lâm Lâm tức đến đỏ mặt rồi nói: “Diệp Phi Nhiên, anh cũng chỉ có một cái khách sạn thôi, có gì đâu mà vênh váo thế, đến đây rồi thì anh cũng chẳng là gì đâu.
Nói thật luôn cho anh biết, hôm nay tôi đến đây thi tuyển thực tập, anh Mã đã móc nối quan hệ cho tôi rồi nên nay tôi đi cho có thôi. Sau này tốt nghiệp xong thì tôi sẽ đến thẳng đây làm việc luôn.
Còn anh mang tiếng là sinh viên của viện y mà chẳng có nổi một nơi để thực tập, tôi cũng thấy thẹn thay cho anh đấy”.
“Khỏi, giữa chúng ta có quan hệ gì đâu”.
Diệp Phi Nhiên vội lên trên khám bệnh nên nói xong thì chạy luôn.
Chu Lâm Lâm nhìn bóng lưng anh, Chu Lâm Lâm tức đến giậm chân: “Có gì giỏi đâu chứ, vênh mấy thì cũng bị chị đây đá thôi”.
“Thôi, đừng tức nữa”, Mã Văn Bác nói: “Hi vọng nó đến đây không phải để thi tuyển thực tập, không thì anh sẽ bảo cậu dạy cho nó một bài học nhớ đời”.
Chu Lâm Lâm nói: “Đúng, nếu anh ta cũng đến thi tuyển thì chắc chắn không được để anh ta qua vòng”.
Lúc này, đội trưởng Lưu Minh Dương của đội cảnh sát, viện trưởng Tạ Đông Lâm và chủ nhiệm Trương Bách đang cùng vây quanh trước giường bệnh trong phòng chăm sóc đắc biệt, tất cả đang chăm chú nhìn một ông lão chữa bệnh cho một cảnh sát nằm trên giường bệnh.
Ông lão này chính là Tào Hưng Hoa - chủ của Bách Thảo Đường. Sau khi bắt mạch cho ba người, mặt ông ấy sa sầm.
Ông ấy hỏi: “Kết quả khám của bên viện kia thế nào?”
Bác sĩ chính Trương Bách vội đáp: “Kết quả cho thấy mọi chỉ số đều bình thường, nhưng thân nhiệt quá thấp nhưng lại không tìm ra nguyên nhân”.
Lưu Minh Dương cuống lên hỏi: “Ông Tào, rốt cuộc mấy cậu ấy bị làm sao? Họ mắc bệnh gì?”
Tào Hưng Hoa đáp: “Mạch của họ y như nhau, đều bị mất cân bằng âm dương và rất hỗn loạn. Nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định họ đã nhiễm phải một thứ gì đó không sạch sẽ”.
“Cái gì? Thứ không sạch sẽ ư? Không thể nào!”
Lưu Minh Dương trợn tròn mắt, là một cảnh sát, có nhiều thứ anh ta không tin.
Tào Hưng Hoa nói: “Thứ không sạch sẽ mà tôi nói chính là âm khí, họ đã bị nhiễm âm khí”.
“À!”, Lưu Minh Dương hỏi: “Ông Tào, thế ông có cách chữa trị không?”
Tào Hưng Hoa thở dài một hơi, sau đó lắc đầu nói: “Nói ra thì hổ thẹn, trung y cổ đại nghiên cứu y đạo, võ thuật và huyền thuật.
Nhưng tiếc là truyền thừa đến nay thì võ thuật và huyền thuật đều đã bị thất truyền, y thuật còn lại thì cũng đã thất thoát quá nửa. Với loại bênh này thì tôi thật sự bó tay”.
Lưu Minh Dương cuống lên nói: “Ông Tào, ông là ngôi sao sáng trong giới trung y, ông phải nghĩ cách giúp chúng tôi”.
Tạ Đông Lâm nói: “Đúng đấy ông Tào, tình hình của mấy người này không ổn định, dù đưa đến Đế Đô thì cũng có thể xảy ra vấn đề gì đó trên đường đi mất”.
Bệnh viện này đã bó tay với bệnh tình của ba cảnh sát này nên mới mời Tào Hưng Hoa đến. Nếu đến ông ấy cũng không thể chữa được thì chuyện này phiền to rồi.
Tào Hưng Hoa vuốt râu nói: “Không phải không có cách, muốn chữa trị cho họ thì xem ra phải nhờ sư huynh tôi ra tay rồi”.
Lưu Minh Dương đầy vẻ mong chờ nói: “Ông Tào, sư huynh ông có thể chữa được bệnh này ư?”
Tào Hưng Hoa đầy vẻ sùng bái nói: “Đương nhiên, sư huynh tôi là truyền nhân thật sự của Cổ Y Môn, tinh thông y thuật, trên đời không có bệnh gì mà cậu ấy không chữa được”.
Trương Bách có vẻ nghi hoặc hỏi: “Ông Tào, sư huynh ông là bác sĩ của viện nào? Sao trước kia, tôi chưa từng nghe nói ông có sư huynh nhỉ”.
Tào Hưng Hoa đầy vẻ tự hào nói: “Sư huynh tôi là người không màng danh lợi, cậu không biết cũng là bình thường”.
Lưu Minh Dương vội vàng nói: “Ông Tào, việc đang gấp, phiền ông mau gọi sư huynh ông đến đi”.
“Bình tĩnh, để tôi gọi cho cậu ấy”.
Tào Hưng Hoa lấy điện thoại ra rồi ấn vào một dãy số.
Đúng lúc này có một tiếng chuông su dương vang lên ở cửa phòng, sau đó cửa mở ra, Diệp Phi Nhiên đi từ bên ngoài vào.
Anh vừa đến nơi thì điện thoại đổ chuông, vì mải nhìn điện thoại nên quên gõ cửa, sau đó cứ thế đi vào trong.
Trương Bách đang mong sư huynh của Tào Hưng Hoa đến thì thấy một người thanh niên đột nhiên xông vao phòng nên bực mình nói: “Cậu làm gì thế hả? Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, chứ không phải nơi ai thích vào thì vào”.
Diệp Phi Nhiên thấy Tào Hưng Hoa đang ở đây nên ấn nút tắt máy rồi nói: “Tôi đến khám bệnh”.
Trương Bách: “Vớ vẩn, đây là viện trung y, khi nào tới lượt một chàng trai trẻ măng như cậu khám bệnh hả?”
Tào Hưng Hoa nhìn thấy Diệp Phi Nhiên thì mừng rỡ nói: “Trật tự, mau ngậm miệng hết cho tôi!”
“Có nghe thấy không hả, ông Tào mắng cậu đấy, mau ra ngoài đi…”
Trương Bách mới nói được một nửa thì nghe thấy Tào Hưng Hoa gầm lên: “Tôi nói anh đấy, đây là sư huynh của tôi”.
Chương 33: Viện trưởng danh dự
Nghe Tào Hưng Hoa nói vậy, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng khi biết người thanh niên này là sư huynh của ông ấy.
Trong ấn tượng của mọi người, Tào Hưng Hoa là một người nổi tiếng trong giới trung y, một người đức cao vọng trọng, chắc sư huynh của ông ấy cũng phải có tuổi rồi mới đúng, chứ sao lại là một chàng trai khoảng 20 thế này?
Trương Bách bình tĩnh lại rồi khó tin hỏi: “Ông Tào, ông có nhầm không? Đây đúng là sư huynh của ông ư?”
Tào Hưng Hoa mặc lệ Trương Bách, sau đó đi tới cạnh Diệp Phi Nhiên rồi khom lưng chào: “Hưng Hoa tham kiến sư huynh”.
Mọi người lại được phen đứng hình, cũng khó trách họ, vì cảnh tượng trước mắt quá hãi hùng.
Với tuổi tác cùng kinh nghiệm của Tào Hưng Hoa thì ông ấy phải là sư phụ của chàng trai này mới đúng, nhưng ông ấy lại luôn miệng gọi người ta là sư huynh, đúng là khó mà tin nổi.
Tào Hưng Hoa không để ý đến ánh nhìn của người khác, mà chỉ một mực tôn trọng và sùng bái người sư huynh này.
Diệp Phi Nhiên gật đầu nói: “Ông đã xem qua tình hình của họ chưa?”
“Em vừa xem rồi, họ bị nhiễm âm khí nên mới hôn mê, nhưng tiếc là em kém tài nên không thể chữa được, phiền sư huynh ra tay rồi!”
Nói rồi, Tào Hưng Hoa đầy cung kính mời Diệp Phi Nhiên đi tới cạnh giường.
Diệp Phi Nhiên dùng thần thức quan sát ba người kia thì thấy họ đã bị một khí tức u ám bao phủ cơ thể, đúng là kiểu bị nhiễm âm khí.
“Ông chẩn bệnh rất tốt, đúng là họ đã bị nhiễm âm khí”.
Lưu Minh Dương định thần lại nói: “Ờ… ờm… anh gì ơi, xin hỏi, tình trạng của mấy cậu em tôi thế nào? Có chữa khỏi được không?”
“Có gì to tát đâu, châm cứu vài cái là xong”.
Dứt lời, Diệp Phi Nhiên lấy kim châm cứu ra rồi bắt đầu chữa trị cho cảnh sát đầu tiên.
Tạ Đông Lâm thấy hơi lo nên kéo Tào Hưng Hoa rồi nhỏ giọng hỏi: “Ông Tào, có được không vậy?”
Nhìn cậu thanh niên trẻ này, ông ấy đâm lo Tào Hưng Hoa nhiều tuổi rồi nên bị lừa.
Mới hai mươi tuổi thì khéo còn chưa thuộc bài ca sắc thuốc thì sao chữa bệnh được?
Tào Hưng Hoa bực bội nói: “Ông nói gì đấy? Sư huynh tôi đã ra tay thì sẽ trị được, có gì mà được với không được?”
Tạ Đông Lâm còn định nói tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy cách châm cứu của Diệp Phi Nhiên thì chợt sững sờ nói: “Đây là… là… Hoàn Hồn Cửu Châm ư? Thật hay tôi nhìn nhầm vậy?”
Tào Hưng Hoa đắc ý nói: “Đương nhiên là thật rồi, Hoàn Hồn Cửu Châm là tuyệt kỹ của sư huynh tôi đấy”.
Là một bác sĩ trung y, Trương Bách đương nhiên biết sự kỳ diệu của Hoàn Hồn Cửu Châm nên lập tức sáng mắt với vẻ ngưỡng mộ.
Diệp Phi Nhiên đang thi triển châm pháp thứ sáu của Hoàn Hồn Cửu Châm là Trừ tà.
Chân khí hỗn độn của anh vừa âm vừa dương, hiện giờ nó đã chuyển hoá thành dương khí mãnh liệt, kết hợp với Hoàn Hồn Cửu Châm thì âm khí trong người bệnh nhân sẽ sớm được loại trừ thôi.
Năm phút sau, anh rút kim ra, cảnh sát đang hôn mê lập tức mở mắt rồi ngồi dậy.
Người đó quan sát xung quanh rồi hỏi Lưu Minh Dương: “Đội trưởng, sao em lại ở đây? Em bị sao thế? Rõ ràng em đang điều tra hiện trường cơ mà?”
Lưu Minh Dương: “Tiểu Vương, cuối cùng chú cũng tỉnh rồi. Trong quá trình kiểm tra, chú tự dưng hôn mê nên mới được đưa đến viện”.
Sau đó, tất cả mọi người đều phục Diệp Phi Nhiên sát đất. Họ đã đổi đến hai viện mà vẫn bó tay, thế mà anh chỉ châm cứu vài cái thì bệnh nhân đã tỉnh rồi.
Tào Hưng Hoa đắc ý nói: “Sao? Tôi nói rồi mà, không bệnh nào sư huynh tôi không chữa được”.
Loáng cái, Diệp Phi Nhiên đã chữa xong nốt cho hai cảnh sát khác, thể trạng của cả ba rất tốt như chưa từng bị hôn mê luôn.
Lúc này, Hạ Song Song mới đi vào. Nhìn thấy ba đồng nghiệp của mình đã khoẻ lại, cô ấy giật bắn mình, rõ cô ấy mới chỉ đi đỗ xe một lát thôi mà Diệp Phi Nhiên đã chữa bệnh xong rồi.
Thất tất cả mọi người đều quây quanh Diệp Phi Nhiên, cô ấy hỏi: “Sao rồi? Họ sẽ không bị hậu di chứng gì chứ?”
“Đương nhiên, họ đều khoẻ hết rồi”, Diệp Phi Nhiên nói: “Nhưng nơi đó mọi người đừng đến vào buổi tối, có việc gì thì giải quyết hết vào ban ngày đi”.
Tuy anh chưa đến tiểu khu kia, nhưng có thể đoán nhất định là một nơi nhiễm âm khí nặng.
Vì dương khí trong người mấy người kia yếu nên nhiễm cái là hôn mê ngay.
Lưu Minh Dương đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Phi Nhiên, anh ta nhìn đồng hồ thì thấy đúng giữa trưa.
Anh ta nói: “Bác sĩ Diệp, cảm ơn cậu. Thời gian vội vã, chúng tôi phải đi để điều tra nói đó.
Dứt lời là họ vội vã đi ngay, Hạ Song Song không lằng nhằng với Diệp Phi Nhiên nữa mà cũng đi theo nhóm cảnh sát.
Họ đi rồi, Tạ Đông Lâm mới thành khẩn nói với Diệp Phi Nhiên: “Bác sĩ Diệp, cậu có muốn đến viện tôi làm việc không? Chỉ cần cậu đồng ý thì điều kiện gì tôi cũng chấp nhận hết”.
Ông ấy đang vô cùng kích động, giờ trung y đang suy yếu, nếu có thể mời một đại thần y đến làm việc thì chắc chắn sau này trung y sẽ như mặt trời giữa trưa.
Nghe viện trưởng nói vậy, Trương Bách bỗng cuống lên, giờ ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở đây. Nếu cậu thanh niên kia đến làm việc thì chắc địa vị của ông ta sẽ bị lung lay mất.
Diệp Phi Nhiên lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của viện trường, nhưng tôi là người ưa tự do nên không muốn gò bó”.
Anh thực lòng muốn phát triển trung y nhưng không muốn bị gò bó quá, càng không muốn vào làm việc ở một nơi có thể chế như bệnh viện.
Cạnh tranh ở đây rất phức tạp, không thích hợp với anh.
Tạ Đông Lâm thoáng vẻ thất vọng, sau đó vẫn cố nói: “Thế bác sĩ Diệp xem vậy được không nhé?
Tôi trịnh trọng mời cậu làm viện trượng danh dự của viện tôi, chỉ khi chúng tôi gặp ca thật khó thì mới nhờ cậu ra tay, mỗi tháng tôi gửi cậu 50 nghìn tiên lương, cậu thấy sao?”
Trương Bách thoáng vẻ ghen tị, ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở đây mà mỗi tháng chưa được ngần ấy lương, vậy mà cậu thanh niên này lại được đãi ngộ như vậy.
Diệp Phi Nhiên ngẫm nghĩ thì thấy, nếu có ca khó thì người ta không trả tiền anh vẫn giúp, huống chi còn được lương.
Anh gật đầu nói: “Được, tôi sẽ làm viện trưởng danh dự”.
“Tốt quá rồi! Bác sĩ Diệp chờ đó để tôi gọi người đi lo giấy tờ, vài hôm nữa sẽ gửi cho cậu”.
Tạ Đông Lâm nói tiếp: “Bác sĩ Diệp, còn một việc nữa. Chúng tôi chuẩn bị kiểm tra các sinh viên đến viện thực tập, tôi muốn mời cậu cùng ông Tào đến kiểm tra họ, cậu thấy sao?”
Tào Hưng Hoa nói: “Nếu sư huynh đồng ý thì tôi cũng đồng ý”.
Nhớ tới Mã Văn Bác cùng Chu Lâm Lâm mà mình gặp ban nãy, Diệp Phi Nhiên nhoẻn miệng cười rồi nói: “Được chứ, vừa hay giờ tôi cũng rảnh”.
Chương 34: Trưởng ban giám khảo
“Thế thì tốt quá rồi, tôi tin nhất định bác sĩ Diệp sẽ giúp chúng tôi chọn ra những ứng viên xuất sắc nhất”.
Tạ Đông Lâm hào hứng nói với Trương Bách: “Bác sĩ Trương, anh với ông Tào và bác sĩ Diệp chọn thêm hai chuyên gia nữa làm tốt công việc khảo sát thực tập sinh nhé!”
“À… vâng”.
Trương Bách tuy nói vậy nhưng trong bụng thì không vui chút nào, vốn lần khảo sát này sẽ do ông ta phụ trách, giờ lại thành phối hợp với người khác rồi.
Điều quan trọng nhất là trước đó ông ta đã chọn vài thực tập sinh trước vì có quan hệ, giờ cuộc khảo sát lại do Diệp Phi Nhiên phụ trách thì sao ông ta vui cho nổi.
Tạ Đông Lâm không để tới phản ứng của Trương Bách, sau đó nói với nhóm Diệp Phi Nhiên: “Ông Tào, bác sĩ Diệp, hai người xem ai chịu khó một chút làm tổ trưởng tổ khảo sát nhé”.
Nếu luận về lai lịch thì Tào Hưng Hoa là sự lựa chọn số một, nhưng ông ấy lại rất kinh trọng Diệp Phi Nhiên nên viện trưởng mới phải hỏi vậy.
Quả nhiên, Tào Hưng Hoa nói ngay: “So với sư huynh thì tôi chỉ là một học trò thôi, đương nhiên sư huynh sẽ làm tổ trưởng”.
Tạ Đông Lâm nói: “Vậy phiền bác sĩ Diệp!”
Diệp Phi Nhiên không từ chối mà gật đầu đồng ý luôn.
Anh là người truyền thừa của Cổ Y Môn nên rất tư tin về mảng y thuật, đừng nói là tổ trưởng một nhóm khảo sát của viện, đến chức hội trưởng hội trung y thế giới anh cũng đảm nhiệm được hết.
“Phiền hai vị rồi, vào phòng họp với tôi một chút”.
Nói xong, Tạ Đông Lâm đi trước dẫn đường cho Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên đến phòng họp, Trương Bách cũng đi theo.
Theo sắp xếp trước đó thì lẽ ra buổi khảo sát phải bắt đầu rồi, nhưng đột nhiên có mấy cảnh sát được chuyển đến nên mới hoãn lại đến giờ.
Bốn người cùng xuống lầu rồi đi đến phòng họp ở tầng năm.
Vừa vào trong, đã có mọt người thanh niên khoảng 20 tuổi đi từ nhà vệ sinh ra, khi nhìn thấy Diệp Phi Nhiên, người đó nói: “Chú ba đấy à?”
Diệp Phi Nhiên ngoái lại nhìn thì thấy đó là anh hai Hàn Soái chung phòng với mình.
“Viện trưởng Tạ, ba người đi trước đi, tôi gặp người quen một chút”.
Tạ Đông Lâm nói: “Được, chúng tôi chờ cậu ở phòng họp nhé”.
Ba người kia đi trước, còn Diệp Phi Nhiên quay lại đi về phía Hàn Soái, sau đó đấm cho anh ấy một cú vào ngực: “Anh hai, sao anh lại ở đây”.
Trong phòng họ thì Hàn Soái là người có điều kiện nhất, bố anh ấy chuyên bán vật liệu xây dựng nên nhà cũng khá.
Ngày thường, bọn họ chung sống rất hoà thuận. Hàn Soái biết Diệp Phi Nhiên nghèo nên thường quan tâm đến anh, gần như phụ trách khoản ăn uống cho Diệp Phi Nhiên ở trường luôn.
Hàn Soái còn lén cho Diệp Phi Nhiên tiền mấy lần, nhưng đều bị anh từ chối.
Riêng điểm này thì Diệp Phi Nhiên có nguyên tắc của riêng mình, tuy họ là anh em tốt nhưng không thể từ bỏ tôn nghiêm của đàn ông được.
Hàn Soái ôm ngực rồi kêu đau nói: “Ặc, sao chú mày khoẻ thế? Suýt đấm chết anh rồi đấy”.
“Em xin lỗi, tại gặp anh em vui quá”.
Diệp Phi Nhiên mới đến cảnh giới Trúc Cơ không lâu nên chưa khống chế tốt sức mạnh, ban nãy anh ra tay hơi mạnh.
“Anh hai, hay để em xoa cho anh nhé!”
“Thôi, cái thằng này, chỗ này để chú mày sờ chắc?”
Hàn Soái kéo Ngô Bình ngồi xuống một chiếc ghế dài rồi nói: “Kỳ nghỉ mà không thấy mặt chú mày đâu, bận gì thế? Hay lại đi làm thuê à?”
Anh đã bảo rồi, anh sẽ nuôi mày mấy năm ăn học, nhưng mày nhất quyết không chịu”.
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Đâu, tại anh cho em ít tiền quá thì có”.
Tuy chỉ là nói đùa, nhưng anh rất cảm động trước sự quan tâm của Hàn Soái.
“Thôi, biết mày sĩ diện rồi, không nói chuyện đó nữa”, Hàn Soái hỏi: “Mày đến đây làm gì? Cũng tham gia khảo sát thực tập sinh à?”
Diệp Phi Nhiên: “Anh đoán sai rồi, em đến chấm thi”.
“Mẹ, giờ chém gió thành thần rồi đấy!”, Hàn Soái nói tiếp: “Đây là một trong các viện trung y trọng điểm của Giang Nam mình, không có quan hệ đố vào được, mà mày đòi làm giám khảo à? Có nằm mơ không đấy?”
Diệp Phi Nhiên không giải thích nhiều mà nói: “Thế anh đến đây làm gì? Cũng tham gia khảo sát à?”
“Không thì làm gì? Bố anh bắt đến đấy, anh thì thích kinh doanh mà ông già cứ ép làm bác sĩ, đúng là làm khó con mình!”
Ước mơ ngày xưa của bố Hàn Soái là làm bác sĩ, nhưng tiếc là không thực hiện được nên giờ muốn con trai mình hoàn thành thay. Nhưng Hàn Soái không thích ngành y một chút nào.
Diệp Phi Nhiên: “Thế anh có muốn qua vòng này không? Lát em chấm sẽ chiếu cố cho anh một chút”.
“Mẹ thằng này chém kinh nhỉ!”, Hàn Soái nói: “Anh có muốn làm bác sĩ gì đâu, chờ tốt nghiệp xong anh sẽ kinh doanh với ông già, ai mà cho anh qua là anh sống mái với nó”.
Biết tính của ông anh này rồi nên Diệp Phi Nhiên không nói nhiều nữa.
Hàn Soái nói: “À, anh vừa gặp Chu Lâm Lâm ở dưới đấy, thấy đi cùng một thằng khác, có chuyện gì thế?”
Ba bọn họ vốn học cùng một lớp nên Hàn Soái biết chuyện yêu đương của Diệp Phi Nhiên và Chu Lâm Lâm.
“Bọn em chia tay rồi”.
Diệp Phi Nhiên bình thản nói.
Hàn Soái hậm hực: “Có phải nó làm chuyện có lỗi với mày không? Nói đi, anh sẽ trả thù cho”.
Diệp Phi Nhiên kéo Hàn Soái lại: “Thôi, chuyện qua rồi, em không muốn dây dưa gì với cô ấy nữa”.
Hàn Soái: “Cũng đúng, anh đã bảo là chúng mày không hợp rồi mà, mày không chịu nghe cơ, sau anh sẽ tìm cho mày mối khác ngon hơn”.
Lúc này, có một điều dưỡng mở cửa phòng họp rồi nói với ra ngoài: “Chuẩn bị phỏng vấn rồi, các thực tập sinh báo danh đi”.
Hàn Soái nói: “Đi thôi, chúng ta cùng vào. Vẫn phải thi cho có hình thức, không anh về sẽ bị ông già đánh gãy chân mất”.
Hai người cùng vào phòng họp, Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên chỉ vào hai chỗ ở hàng cuối cùng rồi nói: “Ngồi đó đi”.
Diệp Phi Nhiên: “Anh cứ ngồi trước đi, em lên trước”.
Hàn Soái: “Hâm à, giám khảo mới ngồi ở hàng trước, mày cứ vớ vẩn là ảnh hưởng đến thành tích đấy”.
Lúc này, Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm ngồi cạnh đó cũng đã nhìn thấy Diệp Phi Nhiên.
Chu Lâm Lâm biến sắc mặt nói: “Anh ta đến thi thật kìa”.
“Thì sao? Có anh ở đây rồi thì nó không qua được đâu, vừa hay mình trút giận được luôn”.
Mã Văn Bác không tham gia thi tuyển thì đáng lẽ không được vào đây, nhưng vì là cháu bên ngoại của Trương Bách nên cũng quen các điều dưỡng, vì thế mời vào ngồi cùng Chu Lâm Lâm được.
Chu Lâm Lâm phẫn hận nói: “Đúng, anh đi nói với cậu một tiếng đi, không được cho anh ta qua đâu đấy”.
Tuy đã chia tay với Diệp Phi Nhiên, nhưng cô ta vẫn không ưa anh, phải thấy anh kém mình thì mới vui được.
“Để anh nhắn cho cậu luôn, chờ lát cho nó không điểm rồi đuổi đi”.
Mã Văn Bác nói rồi thì lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trương Bách. Nhưng sau đó lại thấy Diệp Phi Nhiên đi tới chỗ của ban giám khảo rồi ngồi xuống ghế ở giữa.
Chương 35: Không biết gì cả
“Chuyện gì vậy? Cậu trai kia là ai mà lại được ngồi vào ghế giám khảo?”
“Ơ Diệp Phi Nhiên đây mà, cậu ta điên rồi à, sao lại ngồi ghế đó?”
Có hơn chục người đến dự thi hôm n ay, họ đến từ các trường khác nhau, trong đó có vài người của trường y học Giang Nam nên có biết Diệp Phi Nhiên.
Mọi người đều không hiểu tại sao thí sinh dự thi lại ngồi vào ghế giám khảo, đã thế còn là ghế chính giữa?
Mã Văn Bác ngẩn ra, thậm chí còn dừng động tác bấm điện thoại lại, anh ta cũng không hiểu Diệp Phi Nhiên đang làm gì.
Hàn Soái cũng nghệt mặt ra, không biết Diệp Phi Nhiên đang làm gì hay mắc bệnh hoang tưởng rồi nên tưởng mình là giám khảo thật.
“Trật tự!”
Giọng nói uy nghiêm của Tạ Đông Lâm vang lên, mọi người bên dưới biết ông ấy là viện trưởng nên lập tức ngậm miệng ngay.
Ông ấy nói: “Tôi là Tạ Đông Lâm - viện trưởng của viện trung y, chào mừng các em đến tham gia thi tuyển thực tập sinh hôm nay, sau đây tôi sẽ giới thiệu thành phần ban giám khảo.
Đây là bác sĩ Trương Bách, còn đây là ông Tào Hưng Hoa - một người nổi tiếng trong lĩnh vực trung y ở Giang Nam. Còn đây là Diệp Phi Nhiên - trưởng ban giám khảo”.
Khi ông ấy giới thiệu hai người đầu tiên thì không sao, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, nhưng khi đến lượt Diệp Phi Nhiên thì ai nấy đều ngẩn ra.
Hàn Soái há hốc miệng, mẹ kiếp! Hoá ra Diệp Phi Nhiên nói hật, anh đúng là giám khảo của ngày hôm nay.
Nhóm Chu Lâm Lâm thì có vẻ khó tin, ban nãy họ còn cười nhạo anh không có tư cách thi tuyển, sau đó định nhờ quan hệ đuổi anh đi. Nhưng bây giờ, anh đã thành giám khảo chấm thi, đã thế còn là tổ trưởng.
Mã Văn Bác giơ tay nhéo chân mình một cái, cơn đau kịch liệt khiến anh ta phải xuýt xoa, suýt nữa hét lên, anh ta phải xác nhận lại xem mình có nằm mơ không.
Tạ Đông Lâm nói: “Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu luôn thôi. Người đầu tiên là Chu Lâm Lâm”.
Lần này chỉ có ba suất, trước đó Mã Văn Bác đã đi cửa sau với cậu mình để Chu Lâm Lâm được tuyển, tránh bị người khác giành mất suất.
Nhưng họ không ngờ là xưa nay viện trưởng không hỏi đến những chuyện này lại ngồi đây chủ trì, còn giám khảo đã đổi từ Trương Bách thành Diệp Phi Nhiên.
Tuy rất chán nản, nhưng Chu Lâm Lâm vẫn phải lết lên bục, sau đó cúi chào ba ban giám khảo.
Tào Hưng Hoa hỏi: “Chào em, tôi sẽ hỏi câu đầu tiên, em hiểu thế nào về câu làm gì cũng phải quang minh chính đại?”
Là một bác sĩ trung y, ông ấy rất coi trọng đạo đức nghề nghiệp, vì thế mới treo câu này ở Bách Thảo Đường.
“Em… em…”
Ngày thường Chu Lâm Lâm không chịu khó học hành, lần này lại được bạn trai thông báo thi chỉ cho có hình thức, kiểu gì cũng được thông qua nên càng không chuẩn bị gì.
Câu Tào Hưng Hoa vừa nói cô ta còn chưa nghe nói đến bao giờ thì sao mà trả lời được, vì thế gương mặt lập tức xị xuống.
Trương Bách thầm lắc đầu nói: “Ông Tào, câu hỏi về y đức ở trường không dạy nhiều, hay chúng ta đổi câu khác đi, hỏi về chuyên môn thôi”.
Diệp Phi Nhiên lập tức hiểu ra, chắc Chu Lâm Lâm móc nối quan hệ với Trương Bách này.
Ông Tào cau mày nói: “Được rồi, em nói về sự khác nhau giữa bách chỉ và bách thuật đi”.
Bách chỉ và bách thuật là hai loại dược liệu rất thường thấy trong đông y, thoạt nhìn chúng rất giống nhau, dược lực cũng tương đương. Nếu không để ý thì rất dễ bị nhầm, vì thế ông ấy mới hỏi câu này.
“Dạ…”
Chu Lâm Lâm lại đần mặt ra, tuy cô ta cũng là sinh viện trường y, nhưng kiến thức về trung y rất hạn hẹp nên nào biết hai cái này có gì khác nhau đâu.
Thấy việc sắp xôi hỏng bỏng không, Mã Văn Bác ngồi bên dưới liên tục ra hiệu cho Trương Bách để nhờ ông ta giúp.
Trương Bách đành nói: “Ông Tào, các em ấy chưa ra trường nên câu này có tính chuyên môn cao quá, hay mình đổi câu nào dễ thôi”.
Tào Hưng Hoa đã sầm mặt, biết rõ Trương Bách ưu ái cho cô gái này.
Lúc này, Diệp Phi Nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Trương, ông thấy câu hỏi thế nào mới là đơn giản? Bài hát sắc thuốc thì sao? Chắc đây là kiến thức dễ nhất với bác sĩ trung y rồi chứ?”
TưởngBách cũng đã thấy ngại nên ngập ngừng nói: “Cũng được”.
Diệp Phi Nhiên cười mỉa nói với Chu Lâm Lâm: “Cô độc thuộc bài ca sắc thuốc đi”.
Anh hiểu rõ cô gái này hơn ai hết, khi hai người ở bên nhau, nhiều lần anh đã nhắc cô ta đọc thuộc bài này, nhưng cô ta nhất quyết không nghe, suốt ngày chỉ để tâm đến chuyện chơi bời.
Khi tình cảm hai người còn tốt, anh cưng chiều Chu Lâm Lâm và không để ý mấy chuyện đó. Giờ xem ra đây đúng là một thói quen xấu.
“Tôi… tôi không biết…”
Chu Lâm Lâm cắn môi rồi mãi mới nói ra được câu đó.
Lúc này, cô ta đang hận Diệp Phi Nhiên muốn chết. Nếu không phải anh xuất hiện thì cô ta đâu rơi vào cảnh này?
Tào Hưng Hoa tức giận nói: “Cái này không biết, cái kia cũng không biết, nói chung là không biết gì cả. Thế rốt cuộc trong mấy năm học em đã học được những gì mà hôm nay dám cả gan đến đây thi tuyển hả?
Trượt rồi đấy, về học lại kiến thức chuyên ngành đi”.
“Dạ…”
Thấy Tào Hưng Hoa đã đưa ra quyết định, Trương Bách cố nói: “Ông Tào, tôi thấy hình tượng của em này rất được, nếu giữ lại viện rồi bồi dưỡng thêm một thời gian là được”.
Ông ta cũng bị ép buộc, tại tối qua đã vỗ ngực hứa với Mã Văn Bác rồi, nếu giờ không làm được thì còn mặt mũi nào nữa.
Hơn nữa, nhà họ Mã giàu có, ông ta còn đang định nhờ chị mình mua xe cho.
Ông ta cứ tưởng kiểu gì Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên cũng nể mặt mình, ai dè ông Tào đã nổi giận như vậy.
“Bác sĩ Trương, anh nói vậy là ý gì? Chúng ta đang chọn người đẹp hay chọn thực tập sinh?
Cứ dựa vào ngoại hình thì được qua thì những em có thành tích tốt phải làm sao? Như thế là bất công với các em ấy”.
Tạ Đông Lâm ngồi cạnh đó định không làm phiền ban giám khảo, nhưng không nhịn được nữa mà nói: “Trương Bách, anh có biết mình đang làm gì không?
Từ giờ anh không cần chấm thi nữa, công việc này cứ giao cho ông Tào và bác sĩ Diệp thôi”.
“Vâng”.
Trương Bách ủ rũ nói, cứ tưởng mình sẽ được viện trưởng và ông Tào nể mặt, ai dè công cốc hết.
Diệp Phi Nhiên nhìn Chu Lâm Lâm một cách sâu xa: “Này bạn, kết quả thi của bạn không đạt, xuống đi”.
Thấy chuyện đã thành lại hỏng mất, Chu Lâm lâm không kiềm chế được nữa mà gào lên: “Diệp Phi Nhiên, là anh giở trò đúng không?”
Tào Hưng Hoa bực mình nói: “Em nói gì thế hả? Bản thân mình kém cỏi mà còn đổ tộI cho người khác”.
“Em không phục”.
Mã Văn Bác cũng nổi máu cong tử lên, sau đó đứng dậy rồi chỉ mặt Diệp Phi Nhiên mà mắng: “Anh ta chỉ là một sinh viên bình thường ở đại học y Giang Nam thôi, có tư cách gì mà ngồi đó chấm điểm chứ?”