Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-473
Chương 473 : Chương 473Ý CỦA PHỦ NHÀ HỌ UÔNG
Uông Ấn thản nhiên nói: “Cô gái nhỏ, nàng và ta đều hiểu rõ Diệp lão phu nhân chỉ là một quân cờ. Cái chết của bà là nhằm vào Diệp Tam gia.”
Một lão phu nhân ở ẩn trong Phật đường nhiều năm, trên người không có gì quan trọng, chỉ có mối bận tâm là người con trai duy nhất Diệp An Thế của mình.
“Lão phu nhân tự sát qua đời, vậy thì Diệp Tam gia nhất định sẽ trở về gấp để chịu tang, sau đó để tang ba năm để giữ trọn đạo hiếu. Những điều này đều rất rõ ràng đúng không?”
Diệp Tuy gật đầu, tất nhiên là nàng biết rõ những việc đó.
Uông Ấn mỉm cười, nói tiếp: “Chắc trong thư của Diệp Tam gia phần lớn là báo bình an, không đề cập đến chuyện chốn quan trường. Nhưng có lẽ nàng không biết, hơn nửa năm nay, Diệp Tam gia đã lập được rất nhiều công trạng và được người dân rất kính trọng. Theo chiều hướng này, sang năm khi Tư Khảo Công đánh giá xếp hạng thứ bậc, chắc hẳn Diệp Tam gia sẽ được Lại Bộ hết sức khen ngợi.”
Đến lúc đó, con đường làm quan của Diệp An Thế sẽ thênh thang vô hạn.
Trong giọng điệu của Uông Ấn khó giấu nổi sự tán thưởng.
Bởi vì Diệp Tuy và cũng bởi sự đánh giá cao của bản thân Uông Ấn đối với Diệp An Thế, nên thời điểm Diệp An Thế đến đạo Hà Đông nhậm chức, Uông Ấn bèn cử người rất có năng lực đi theo, âm thầm trợ giúp cho Diệp An Thế. Do đó đã phát hiện ra Diệp An Thế quả nhiên là người tài giỏi.
Có lẽ sau khi trải qua sự chấn động phải gả con gái cho một hoạn quan mà không thể làm gì được, con người Diệp An Thế đã nhạy bén hơn rất nhiều.
Khi nhậm chức tại đạo Hà Đông, ông hết sức thực tế và cần mẫn, đã lập được không ít công lao trong việc nước nhà.
Chẳng hạn như kiến nghị triều đình tu sửa thủy lợi, giúp người dân đạo Hà Đông vượt qua nguy cơ hạn hán. Đây đều là những thành tích có thể dễ dàng nhìn thấy.
Những chính sách của Diệp An Thế rõ ràng là tạo phúc cho muôn dân. Lại Bộ nhìn thấy tất cả những điều đó, cộng thêm sự tồn tại của Đề Xưởng nên sẽ không ai dám giấu giếm Uông Ấn về thành thích của Diệp An Thế. Có thể nói thế này, chỉ cần sang năm thông qua kỳ sát hạch của Tư Khảo Công thì con đường làm quan của Diệp An Thế sẽ tiến một bước dài.
Nhưng hiện tại Diệp An Thế phải để tang mẹ.
Thời gian ba năm quả thật có thể thay đổi rất nhiều thứ. Cho dù công lao rất to lớn nhưng không tiếp tục duy trì thì Lại Bộ cũng không thể ghi nhận những công lao đó vào ba năm sau.
Diệp Tuy nghe xong thì chỉ im lặng.
Ý của Uông Ấn là có người không muốn con đường làm quan của cha nàng được suôn sẻ. Cho nên để đả kích cha nàng, họ mới ra tay với Chu thị, sau đó giá họa cho bà nội nàng, rồi cuối cùng sẽ là cha nàng?
Uông Ấn lắc đầu, tiến lên một bước và nói: “Tuy Diệp Tam gia có thành tích như vậy nhưng chung quy chức quan của ông vẫn thấp. Người nào lại tốn nhiều sức lực đến thế để đối phó với ông? Lại còn không tiếc kéo hai mạng người là Chu thị và lão phu nhân vào?”
Hai mạng người của nhà danh gia vọng tộc đích thực không phải chuyện nhỏ. Tuy nhiên nếu kẻ đó dùng cách này để đối phó với Diệp An Thế thì lại khiến người ta thấy khá lòng vòng.
Uông Ấn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ chính hắn mới là mục tiêu cuối cùng của kẻ đứng sau kia.
“Bổn tọa không thân không thích, chỉ có sau khi cưới nàng mới xem như có quan hệ thông gia với nhà họ Diệp. Nếu không có ai nghĩ đến mối quan hệ này, không có ai lợi dụng nó thì thật là quá vô lý!”
Diệp Tuy đã hiểu ra, giọng nàng trở nên lạnh lùng: “Đúng vậy, đại nhân nói không sai. Đại nhân xuất thân là binh sĩ mồ côi trong quân ngũ, không thân không thích, chỉ có sau khi cưới thiếp mới có điều vướng bận và nhược điểm. Điều này đương nhiên sẽ bị người khác lợi dụng.”
Nàng mỉm cười, nụ cười khó tránh khỏi hơi chua chát: “Nói vậy, là thiếp đã liên lụy đến đại nhân…”
Trong ngõ Bố Châu khi trước, nàng từng lo lắng về vấn đề này. Tuy rằng sau khi nàng gả cho Uông Ấn được một năm thì chúng mới xuất hiện, nhưng điều đó càng lộ rõ hơn sự tính toán trăm phương nghìn kế của kẻ đứng đằng sau những chuyện này.
Dùng thời gian lâu như vậy để sắp đặt, chắc hẳn kẻ đó đã suy xét đến tất cả các chi tiết thì phải?
Điều đó có nghĩa là cho dù Hình Bộ và Đề Xưởng có điều tra về cái chết của Chu thị và Kế thị thế nào đi nữa thì cũng không tìm ra sơ hở, phải không?
Uông Ấn lắc đầu, lãnh đạm nói: “Cô gái nhỏ, ý của bổn tọa không phải vậy. Nàng không cần phải tự trách mình. Thật sự thì sau khi bổn tọa cưới nàng vẫn không có nhược điểm gì cả. Những kẻ đó không thể nghĩ ra cách nào nên cuối cùng mới ra tay từ nhà họ Diệp, ra tay từ chỗ Diệp Tam gia.”
Cô gái nhỏ vốn dĩ là vợ của hắn, nếu kẻ đứng đằng sau muốn ra tay thì ra tay từ chỗ nàng mới là cách tốt nhất. Nhưng nàng vô cùng vững vàng, ngoài cha mẹ và anh chị nàng ra, nàng hoàn toàn không có nhược điểm gì.
Kẻ đứng đằng sau chỉ có thể ra tay từ nhà họ Diệp.
Qua những việc này có thể nhìn ra sự “túng quá hóa liều” của kẻ đó.
Chắc rằng bọn chúng đã mất rất nhiều tâm tư để tìm kiếm nhược điểm của hắn và nàng, phải không? Cuối cùng chỉ có thể vòng vo, ra tay từ chỗ cô gái nhỏ.
Nói cho cùng, khiến người thân của nàng xảy ra vấn đề dễ dàng hơn nhiều, đồng thời cũng dễ dàng để kéo họ vào.
Diệp Tuy im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng nói: “Đại nhân, thiếp chưa từng nghĩ bà nội xưa nay không gần gũi với Tam phòng lại mang đến tai họa lớn như vậy cho chúng ta… Quả thật là… quá đáng ghét!”
Diệp Tuy biết hậu bối nên kính trọng trưởng bối. Bất luận trưởng bối có làm gì thì hậu bối chỉ có thể bày tỏ sự kính trọng, huống chi bây giờ Kế thị đã mất. Mà người đã mất như ngọn đèn đã tắt, phải đối đãi với họ bằng tấm lòng lương thiện.
Thế nhưng, Diệp Tuy không thể thích nổi bà nội Kế thị của mình, bất kể là khi bà vẫn còn sống hay khi bà đã chết.
Lúc Kế thị còn sống đã không bảo vệ được Tam phòng chút nào, trái lại Tam phòng còn vì bà mà bị hạn chế đủ đường. Đến khi bà chết rồi lại càng không cần phải nói, mẹ nàng bởi vậy mà phải chịu tiếng xấu, tiếng thơm của chị gái nàng bị tổn hại, cha và anh nàng thì phải để tang ba năm…
Nàng biết trong cái chết của Kế thị có nội tình khác, tất nhiên là bà vô tội. Nàng nhất định sẽ điều tra rõ về cái chết của Kế thị. Song… nghĩ đến những điều này, ác ý liền lan tràn trong lòng nàng.
Uông Ấn thản nhiên nói: “Cô gái nhỏ, nàng và ta đều hiểu rõ Diệp lão phu nhân chỉ là một quân cờ. Cái chết của bà là nhằm vào Diệp Tam gia.”
Một lão phu nhân ở ẩn trong Phật đường nhiều năm, trên người không có gì quan trọng, chỉ có mối bận tâm là người con trai duy nhất Diệp An Thế của mình.
“Lão phu nhân tự sát qua đời, vậy thì Diệp Tam gia nhất định sẽ trở về gấp để chịu tang, sau đó để tang ba năm để giữ trọn đạo hiếu. Những điều này đều rất rõ ràng đúng không?”
Diệp Tuy gật đầu, tất nhiên là nàng biết rõ những việc đó.
Uông Ấn mỉm cười, nói tiếp: “Chắc trong thư của Diệp Tam gia phần lớn là báo bình an, không đề cập đến chuyện chốn quan trường. Nhưng có lẽ nàng không biết, hơn nửa năm nay, Diệp Tam gia đã lập được rất nhiều công trạng và được người dân rất kính trọng. Theo chiều hướng này, sang năm khi Tư Khảo Công đánh giá xếp hạng thứ bậc, chắc hẳn Diệp Tam gia sẽ được Lại Bộ hết sức khen ngợi.”
Đến lúc đó, con đường làm quan của Diệp An Thế sẽ thênh thang vô hạn.
Trong giọng điệu của Uông Ấn khó giấu nổi sự tán thưởng.
Bởi vì Diệp Tuy và cũng bởi sự đánh giá cao của bản thân Uông Ấn đối với Diệp An Thế, nên thời điểm Diệp An Thế đến đạo Hà Đông nhậm chức, Uông Ấn bèn cử người rất có năng lực đi theo, âm thầm trợ giúp cho Diệp An Thế. Do đó đã phát hiện ra Diệp An Thế quả nhiên là người tài giỏi.
Có lẽ sau khi trải qua sự chấn động phải gả con gái cho một hoạn quan mà không thể làm gì được, con người Diệp An Thế đã nhạy bén hơn rất nhiều.
Khi nhậm chức tại đạo Hà Đông, ông hết sức thực tế và cần mẫn, đã lập được không ít công lao trong việc nước nhà.
Chẳng hạn như kiến nghị triều đình tu sửa thủy lợi, giúp người dân đạo Hà Đông vượt qua nguy cơ hạn hán. Đây đều là những thành tích có thể dễ dàng nhìn thấy.
Những chính sách của Diệp An Thế rõ ràng là tạo phúc cho muôn dân. Lại Bộ nhìn thấy tất cả những điều đó, cộng thêm sự tồn tại của Đề Xưởng nên sẽ không ai dám giấu giếm Uông Ấn về thành thích của Diệp An Thế. Có thể nói thế này, chỉ cần sang năm thông qua kỳ sát hạch của Tư Khảo Công thì con đường làm quan của Diệp An Thế sẽ tiến một bước dài.
Nhưng hiện tại Diệp An Thế phải để tang mẹ.
Thời gian ba năm quả thật có thể thay đổi rất nhiều thứ. Cho dù công lao rất to lớn nhưng không tiếp tục duy trì thì Lại Bộ cũng không thể ghi nhận những công lao đó vào ba năm sau.
Diệp Tuy nghe xong thì chỉ im lặng.
Ý của Uông Ấn là có người không muốn con đường làm quan của cha nàng được suôn sẻ. Cho nên để đả kích cha nàng, họ mới ra tay với Chu thị, sau đó giá họa cho bà nội nàng, rồi cuối cùng sẽ là cha nàng?
Uông Ấn lắc đầu, tiến lên một bước và nói: “Tuy Diệp Tam gia có thành tích như vậy nhưng chung quy chức quan của ông vẫn thấp. Người nào lại tốn nhiều sức lực đến thế để đối phó với ông? Lại còn không tiếc kéo hai mạng người là Chu thị và lão phu nhân vào?”
Hai mạng người của nhà danh gia vọng tộc đích thực không phải chuyện nhỏ. Tuy nhiên nếu kẻ đó dùng cách này để đối phó với Diệp An Thế thì lại khiến người ta thấy khá lòng vòng.
Uông Ấn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ chính hắn mới là mục tiêu cuối cùng của kẻ đứng sau kia.
“Bổn tọa không thân không thích, chỉ có sau khi cưới nàng mới xem như có quan hệ thông gia với nhà họ Diệp. Nếu không có ai nghĩ đến mối quan hệ này, không có ai lợi dụng nó thì thật là quá vô lý!”
Diệp Tuy đã hiểu ra, giọng nàng trở nên lạnh lùng: “Đúng vậy, đại nhân nói không sai. Đại nhân xuất thân là binh sĩ mồ côi trong quân ngũ, không thân không thích, chỉ có sau khi cưới thiếp mới có điều vướng bận và nhược điểm. Điều này đương nhiên sẽ bị người khác lợi dụng.”
Nàng mỉm cười, nụ cười khó tránh khỏi hơi chua chát: “Nói vậy, là thiếp đã liên lụy đến đại nhân…”
Trong ngõ Bố Châu khi trước, nàng từng lo lắng về vấn đề này. Tuy rằng sau khi nàng gả cho Uông Ấn được một năm thì chúng mới xuất hiện, nhưng điều đó càng lộ rõ hơn sự tính toán trăm phương nghìn kế của kẻ đứng đằng sau những chuyện này.
Dùng thời gian lâu như vậy để sắp đặt, chắc hẳn kẻ đó đã suy xét đến tất cả các chi tiết thì phải?
Điều đó có nghĩa là cho dù Hình Bộ và Đề Xưởng có điều tra về cái chết của Chu thị và Kế thị thế nào đi nữa thì cũng không tìm ra sơ hở, phải không?
Uông Ấn lắc đầu, lãnh đạm nói: “Cô gái nhỏ, ý của bổn tọa không phải vậy. Nàng không cần phải tự trách mình. Thật sự thì sau khi bổn tọa cưới nàng vẫn không có nhược điểm gì cả. Những kẻ đó không thể nghĩ ra cách nào nên cuối cùng mới ra tay từ nhà họ Diệp, ra tay từ chỗ Diệp Tam gia.”
Cô gái nhỏ vốn dĩ là vợ của hắn, nếu kẻ đứng đằng sau muốn ra tay thì ra tay từ chỗ nàng mới là cách tốt nhất. Nhưng nàng vô cùng vững vàng, ngoài cha mẹ và anh chị nàng ra, nàng hoàn toàn không có nhược điểm gì.
Kẻ đứng đằng sau chỉ có thể ra tay từ nhà họ Diệp.
Qua những việc này có thể nhìn ra sự “túng quá hóa liều” của kẻ đó.
Chắc rằng bọn chúng đã mất rất nhiều tâm tư để tìm kiếm nhược điểm của hắn và nàng, phải không? Cuối cùng chỉ có thể vòng vo, ra tay từ chỗ cô gái nhỏ.
Nói cho cùng, khiến người thân của nàng xảy ra vấn đề dễ dàng hơn nhiều, đồng thời cũng dễ dàng để kéo họ vào.
Diệp Tuy im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng nói: “Đại nhân, thiếp chưa từng nghĩ bà nội xưa nay không gần gũi với Tam phòng lại mang đến tai họa lớn như vậy cho chúng ta… Quả thật là… quá đáng ghét!”
Diệp Tuy biết hậu bối nên kính trọng trưởng bối. Bất luận trưởng bối có làm gì thì hậu bối chỉ có thể bày tỏ sự kính trọng, huống chi bây giờ Kế thị đã mất. Mà người đã mất như ngọn đèn đã tắt, phải đối đãi với họ bằng tấm lòng lương thiện.
Thế nhưng, Diệp Tuy không thể thích nổi bà nội Kế thị của mình, bất kể là khi bà vẫn còn sống hay khi bà đã chết.
Lúc Kế thị còn sống đã không bảo vệ được Tam phòng chút nào, trái lại Tam phòng còn vì bà mà bị hạn chế đủ đường. Đến khi bà chết rồi lại càng không cần phải nói, mẹ nàng bởi vậy mà phải chịu tiếng xấu, tiếng thơm của chị gái nàng bị tổn hại, cha và anh nàng thì phải để tang ba năm…
Nàng biết trong cái chết của Kế thị có nội tình khác, tất nhiên là bà vô tội. Nàng nhất định sẽ điều tra rõ về cái chết của Kế thị. Song… nghĩ đến những điều này, ác ý liền lan tràn trong lòng nàng.