Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186: Ma quỷ ở phàm trần
Hoặc có thể là nhiều năm trước đã từng đi qua rồi cho nên bây giờ mới có chút ấn tượng, nhưng mà Giang Thành nghĩ mãi cũng chẳng thể nhớ ra được.
Trong phòng kỹ thuật đang có một người vô cùng yên lặng ngồi đấy, đầu óc Giang Thành lúc này đây đang vô cùng rối bời, lại một lần nữa nghĩ đến Phỉ Nhiễm, sợ nghe tiếng kim loại va chạm vào nhau, chỉ cần nghe thấy âm thành này thì liền lập tức mất khống chế.
Giang Thành nghĩ rất có thể Phỉ Nhiễm lớn lên trong một môi trường như thế này, hoặc là bất cứ lúc nào chỗ nào đều có thể nghe được tiếng va nhau của kim loại.
Có thể nói rằng nơi trong bức tranh này chính là nơi mà Phỉ Nhiễm lớn lên? Và nơi đó thường xuyên phát ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm nhau, rốt cuộc là nó ở đâu?
Đang suy nghĩ, thì Giang Thành cảm thấy được có người vỗ vai mình, đột nhiên anh quay đầu lại thì thấy Tiểu Vương từ bộ kỹ thuật đã quay về.
"Đội trưởng Giang anh tìm tôi có chuyện gì không? Tôi vừa ra ngoài xử lý chút chuyện." Tiểu Vương vừa nói vừa quay về phòng làm việc bật máy tính.
"Tôi nhớ rằng trước đây khi điều tra một vụ án anh đã sử dụng một hệ thống, nó có thể hiển thị bản đồ địa hình của toàn bộ khu vực đô thị và khu vực xung quanh."
Giang Thành nói xong liền từ trong tay đưa ra một bức tranh cho Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật: "Tôi muốn tìm một nơi như thế này có lẽ khó nhưng tôi vẫn hy vọng anh thử xem.”
Tiểu Vương cầm lấy bức hình rồi nhíu mày: "Cái nơi mà anh nói trong bức hình đó, không dễ tìm thấy đâu, hệ thống bản đồ chỉ có thể hiển thị được địa hình cơ bản thôi."
Nghe được những lời đó Giang Thành liền cau mày: "Tôi hoàn toàn chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả, anh có thể nói đơn giản hơn không? Nơi này không dễ tìm sao?"
Tiểu Vương nghe xong liền gật đầu: "Nếu anh nói anh muốn tìm một khu nho nhỏ hoặc một công trình kiến trúc to lớn thì hệ thống của tôi sẽ rất có ích cho anh đấy." Tiểu Vương vừa nói vừa liếc nhìn bức tranh kia.
"Nhưng bức tranh của anh trông giống một ngôi nhà, hơn nữa còn là được vẽ bằng tay, chắc chắn phải khác so với thực tế."
Nghe được Tiểu Vương nói vậy, Giang Thành lắc đầu: "Bức tranh này là do con gái tôi vẽ được họa sĩ đặc biệt khen ngợi, cho nên nếu có sai thì chỉ là màu sắc, nhưng hình dáng thì vô cùng rõ ràng." Giang Thành khẳng định.
Tiểu Vương nghe vậy cũng liền gật đầu, vì Tiểu Vương cũng được nghe nói rằng ngày hôm qua con gái của Giang Thành vừa mới qua đời, vì thế Tiểu Vương cũng không dám nhiều lời: "Vậy tôi sẽ thử xem, nhưng anh cũng đừng hy vọng quá nhiều."
Tiểu Vương nói xong, rồi đợi một lúc để máy vi tính khởi động, anh bật một biểu tượng, trong chốc lát thì toàn bộ máy tính đều đen kịt, Tiểu Vương đánh lốc cốc cách cách trên bàn phím một lúc, một số mẫu và hình ảnh bắt đầu xuất hiện trên màn hình đen đó.
"Đội trưởng Giang, anh xem trong đây chứa toàn bộ bản đồ đường đi của toàn thành phố và vùng ngoại ô thành phố Trung Châu, bao gồm một số thành phố nhỏ nữa."
Giang Thành nhìn thấy cảnh trước mắt thì sững sờ, phải cảm thán khoa học công nghệ bây giờ hiện đại quá, ở mọi góc tường đều có thể tìm thấy.
Đã vậy, Giang Thành nghĩ thầm cái nơi trong bức tranh của Phỉ Nhiễm chắc chắn là có thể tìm ra được.
Sau một lúc làm việc, Tiểu Vương bên bộ phận kỹ thuật lắc đầu bất lực: "Đội trưởng Giang không phải là bức tranh của anh không rõ, mà có quá nhiều nhà tương tự như thế này."
Nghe thế Giang Thành nhíu mày một cái: "Quá nhiều nhà tương tự, anh có ý gì?"
"Bây giờ vùng ngoại ô Trung Châu có rất nhiều ngôi làng giống như thế này, thậm chí rằng trên núi cũng có những ngôi làng tương tự thế này, có thể nói những ngôi nhà mà bọn họ xây đều là cùng một công trình kiến trúc."
Tiểu Vương bật lên một tấm hình tương tự rồi nói: "Cấu trúc sân của những ngôi nhà này bây giờ rất giống nhau, muốn tìm ra được thì rất phiền phức, hơn nữa tôi cũng không dám xác định được là góc độ của vệ tinh bên hệ thống có giống như góc độ trong bức tranh của anh hay không, đây dường như là một nơi rất khó tìm."
Nghe xong Tiểu Vương giải thích thì Giang Thành đành bất lực lắc đầu: "Chẳng lẽ phải gác lại chuyện này hay sao? Đây là manh mối duy nhất mà Phỉ Nhiễm để lại, nếu như không thể tìm được nơi này thì sẽ chứng minh rằng không thể tìm kiếm tên sát nhân này, tất cả sẽ mất hết."
"Tôi vẫn hi vọng anh cố hết sức giúp cho tôi, bởi vì nơi này chính là đầu mối quan trọng giúp tôi giải quyết vụ án này."
Nghe được Giang Thành nói, Tiểu Vương suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ cố hết sức để điều tra, anh cho tôi một bản photocopy của bức tranh này, nếu có gì khả nghi, thì tôi sẽ báo lại anh."
Sau khi đã nhận được câu trả lời chắc chắn từ Tiểu Vương thì Giang Thành mới hài lòng gật đầu: "Hi vọng anh có thể càng sớm càng tốt, cho dù là có một ít chỗ, thì chúng ta sẽ tự mình đi điều tra, chỉ cần có manh mối thì chắc chắn không thể bỏ qua."
Giang Thành nói xong thì quay trở về phòng làm việc, Giang Thành càng nghĩ càng cảm thấy không đúng rồi luôn có một cảm giác rằng nơi rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ?
Vì thế, Giang Thành tiếp tục cầm bức tranh đi đến chỗ pháp y: "Dương Lạc, tôi có một số vấn đề, muốn hỏi anh một chút."
Giang Thành mở cửa rồi trực tiếp vào vấn đề chính luôn, nhưng không ngờ trong phòng pháp y không có Dương Lạc, mà là Lục Hạo.
"Lục Hạo cậu làm gì ở đây? Cậu tìm ra manh mối gì sao? Nhưng mà gần đây không có vụ án nào cần xử lý thi thể cơ mà." Giang Thành thấy vậy tò mò hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Lục Hạo có chút hồng: "Không có gì, tôi chỉ tùy ý đến đây để điều tra một chút, đội trưởng Giang, anh có cần gì không?"
Giang Thành chỉ nghĩ Lục Hạo có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Ừ, hai ngày gần đây, cậu đến gặp Tiểu Vương của bộ kỹ thuật để xem đi, nếu như có kết quả gì từ anh ta, thì cậu lập tức thông báo cho tôi."
Nghe xong những lời đó Lục Hạo gật đầu rồi liếc nhìn về phía văn phòng pháp y xong xoay người rời đi.
Giang Thành luôn cảm thấy có cái gì đó rất kì lạ, bình thường là một người đàn ông như vậy nhưng sao hôm nay lại nhăn nhăn nhó nhó?
Đúng lúc này, Dương Lạc quay lại từ nhà vệ sinh, thấy Giang Thành đến liền có chút ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây? Tìm tôi sao."
Nghe thế Giang Thành liền gật đầu, anh cầm bức tranh của Phỉ Nhiễm đến trước mặt Dương Lạc: "Dương Lạc cậu có thấy cái nơi trong bức tranh của Phỉ Nhiễm này quen không? Tôi có cảm giác như là đã gặp qua rồi và dường như cũng đã từng đi qua rồi?"
Sau khi nghe Giang Thành nói thì Dương Lạc có chút ngạc nhiên liền lau tay rồi cầm bức tranh kia lên xem kỹ: "Đây chỉ là một ngôi làng bình thường thôi, ở vùng ngoại ô Trung Châu thì chỗ này nhiều lắm."
Giang Thành hẳn là không có một chút ấn tượng gì về những lời nói của Dương Lạc.
Chỉ thấy Dương Lạc nhíu mày một cái: "Nhưng mà anh nói như thế, thì tôi cũng cảm thấy chỗ này có chút quen, thế nhưng lại không thể nói ra được, có lẽ lúc chúng ta chấp hành nhiệm vụ thì có một nơi trông giống nơi này cũng nên?"
Nghe được Dương Lạc hỏi ngược lại thì Giang Thành cũng chẳng biết trả lời như thế nào: "Tôi nghĩ ở đây khá quen thuộc, nhưng tôi không nhớ là nó ở đâu, vì thế nên mới hỏi cậu."
"Hiện tại thì có manh mối gì về vụ án của Thằng Hề đó không?" Dương Lạc hỏi.
"Ít nhiều gì thì Diệp Hồng cũng tìm ra được hai manh mối, một là bức tranh mà Phi Nhiễm vẽ, hai là trước đây khi Phỉ Nhiễm ở bệnh viện, Phỉ Nhiễm nghe được âm thanh của hai kim loại va chạm nhau thì cô bé sẽ nổi điên, rồi mất khống chế."
Thấy Giang Thành nói vậy thì Dương Lạc nhíu mày một cái: "Tôi nhớ rằng Phỉ Nhiễm trong người không thoải mái, đó là do ảnh hưởng của virus CVH2-6, nhưng làm sao mà khi nghe tiếng kim loại va chạm lại mất đi khống chế?"
"Đây cũng chính là điểm tôi thấy khó hiểu, theo lý mà nói nếu như Phỉ Nhiễm xuất hiện tình trạng như vậy thì rất có thể bị bệnh tâm lý, nhưng chính tôi cũng không xác định được là vì sao khi Phỉ Nhiễm nghe được tiếng va chạm nhau của kim loại thì lại mất khống chế."
Lời nói của Giang Thành khiến Dương Lạc có chút suy nghĩ, vì thế Dương Lạc không thể trả lời ngay lập tức được, nhưng đột nhiên Dương Lạc lại nghĩ tới cái gì đó: "Đúng rồi, chúng ta có thể tham khảo ý kiến từ bác sĩ tâm lý về vấn đề này."
Giang Thành khá ngạc nhiên khi nghe điều này, có lẽ trong khoảng thời gian này thì Giang Thành có chút khó chịu, nhưng cái chết của Phỉ Nhiễm lại khiến Giang Thành càng đau đớn hơn, đến chuyện đơn giản như vậy mà Giang Thành cũng không nghĩ tới được.
"Cậu nói rất đúng, ngay bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện, để đăng ký số ở khoa tim mạch." Giang Thành nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Này, tôi nói anh biết người này nói gió là mưa, không cần đến bệnh viện, tôi biết một bác sĩ tâm lý." Dương Lạc bất lực lắc đầu, lấy di động ra bấm một dãy số.
"Người anh em à, làm phiền anh cho tôi hỏi một chút, chính là đứa bé khi nghe được kim loại va vào nhau thì lúc đó sẽ lập tức mất khống chế, anh có biết nguyên nhân vì sao không?" Dương Lạc hướng về phía người bên kia điện thoại nói từng câu chữ.
Bởi vì điện thoại di động mở loa ngoài, nên Giang Thành có thể nghe thấy vị bác sĩ tâm lý này nói cái gì.
"Về phương diện tâm lý thì cái tình huống này khá phổ biến, thật ra có rất nhiều nguyên nhân khác nhưng nguyên nhân đơn giản thứ nhất chính là, khi còn ở trong bụng mẹ thì cô bé thường xuyên phải nghe thấy âm thanh này, chính vì thế từ khi còn nhỏ đã ghét bỏ nó."
Nghe được câu trả lời từ bác sĩ tâm lý, Giang Thành nghi ngờ lắc đầu: "Không phải là nguyên nhân này, bởi vì từ lúc sinh ra thì Phi Nhiễm không có mang căn bệnh này."
"Vậy thì chỉ có nguyên nhân thứ hai, đó chính là môi trường nơi cô bé sống và lớn lên, thường xuyên có thể nghe được loại âm thanh này, cộng với tác động từ bên ngoài thì sẽ bị âm thanh này ảnh hưởng."
Nghe được câu trả lời của bác sĩ tâm lý thì Giang Thành vội vàng hỏi: "Anh nói nguyên nhân từ bên ngoài là như thế nào?"
Chỉ thấy bác sĩ tâm lý bên đầu dây bên kia kiên nhẫn giải thích: "Có rất nhiều các yếu tố bên ngoài như tinh thần bị kích thích, dẫn đến tâm bệnh,…, đều sẽ trở thành những yếu tố tác động từ bên ngoài."
Nói đến đây thì Giang Thành, có lẽ cũng đã hiểu, trước đây Phi Nhiễm tinh thần có bị kích thích hay không thì Giang Thành cũng không dám chắc, dù sao thì Phi Nhiễm chưa từng cùng anh nhắc qua.
Cũng có thể từ khi còn nhỏ Phi Nhiễm đã bị Thằng Hề hành hạ, và có lẽ đây chính là tác động bên ngoài như bác sĩ tâm lý đã nói.
Nhưng Giang Thành lại cho rằng lại có một nguyên nhân khác nữa, chính là tác động từ virus CVH2-6, loại virus này xâm nhập vào hệ thần kinh của con người, đối với Phỉ Nhiễm mà nói đây cũng chính là tác động từ bên ngoài.
Trong phòng kỹ thuật đang có một người vô cùng yên lặng ngồi đấy, đầu óc Giang Thành lúc này đây đang vô cùng rối bời, lại một lần nữa nghĩ đến Phỉ Nhiễm, sợ nghe tiếng kim loại va chạm vào nhau, chỉ cần nghe thấy âm thành này thì liền lập tức mất khống chế.
Giang Thành nghĩ rất có thể Phỉ Nhiễm lớn lên trong một môi trường như thế này, hoặc là bất cứ lúc nào chỗ nào đều có thể nghe được tiếng va nhau của kim loại.
Có thể nói rằng nơi trong bức tranh này chính là nơi mà Phỉ Nhiễm lớn lên? Và nơi đó thường xuyên phát ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm nhau, rốt cuộc là nó ở đâu?
Đang suy nghĩ, thì Giang Thành cảm thấy được có người vỗ vai mình, đột nhiên anh quay đầu lại thì thấy Tiểu Vương từ bộ kỹ thuật đã quay về.
"Đội trưởng Giang anh tìm tôi có chuyện gì không? Tôi vừa ra ngoài xử lý chút chuyện." Tiểu Vương vừa nói vừa quay về phòng làm việc bật máy tính.
"Tôi nhớ rằng trước đây khi điều tra một vụ án anh đã sử dụng một hệ thống, nó có thể hiển thị bản đồ địa hình của toàn bộ khu vực đô thị và khu vực xung quanh."
Giang Thành nói xong liền từ trong tay đưa ra một bức tranh cho Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật: "Tôi muốn tìm một nơi như thế này có lẽ khó nhưng tôi vẫn hy vọng anh thử xem.”
Tiểu Vương cầm lấy bức hình rồi nhíu mày: "Cái nơi mà anh nói trong bức hình đó, không dễ tìm thấy đâu, hệ thống bản đồ chỉ có thể hiển thị được địa hình cơ bản thôi."
Nghe được những lời đó Giang Thành liền cau mày: "Tôi hoàn toàn chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả, anh có thể nói đơn giản hơn không? Nơi này không dễ tìm sao?"
Tiểu Vương nghe xong liền gật đầu: "Nếu anh nói anh muốn tìm một khu nho nhỏ hoặc một công trình kiến trúc to lớn thì hệ thống của tôi sẽ rất có ích cho anh đấy." Tiểu Vương vừa nói vừa liếc nhìn bức tranh kia.
"Nhưng bức tranh của anh trông giống một ngôi nhà, hơn nữa còn là được vẽ bằng tay, chắc chắn phải khác so với thực tế."
Nghe được Tiểu Vương nói vậy, Giang Thành lắc đầu: "Bức tranh này là do con gái tôi vẽ được họa sĩ đặc biệt khen ngợi, cho nên nếu có sai thì chỉ là màu sắc, nhưng hình dáng thì vô cùng rõ ràng." Giang Thành khẳng định.
Tiểu Vương nghe vậy cũng liền gật đầu, vì Tiểu Vương cũng được nghe nói rằng ngày hôm qua con gái của Giang Thành vừa mới qua đời, vì thế Tiểu Vương cũng không dám nhiều lời: "Vậy tôi sẽ thử xem, nhưng anh cũng đừng hy vọng quá nhiều."
Tiểu Vương nói xong, rồi đợi một lúc để máy vi tính khởi động, anh bật một biểu tượng, trong chốc lát thì toàn bộ máy tính đều đen kịt, Tiểu Vương đánh lốc cốc cách cách trên bàn phím một lúc, một số mẫu và hình ảnh bắt đầu xuất hiện trên màn hình đen đó.
"Đội trưởng Giang, anh xem trong đây chứa toàn bộ bản đồ đường đi của toàn thành phố và vùng ngoại ô thành phố Trung Châu, bao gồm một số thành phố nhỏ nữa."
Giang Thành nhìn thấy cảnh trước mắt thì sững sờ, phải cảm thán khoa học công nghệ bây giờ hiện đại quá, ở mọi góc tường đều có thể tìm thấy.
Đã vậy, Giang Thành nghĩ thầm cái nơi trong bức tranh của Phỉ Nhiễm chắc chắn là có thể tìm ra được.
Sau một lúc làm việc, Tiểu Vương bên bộ phận kỹ thuật lắc đầu bất lực: "Đội trưởng Giang không phải là bức tranh của anh không rõ, mà có quá nhiều nhà tương tự như thế này."
Nghe thế Giang Thành nhíu mày một cái: "Quá nhiều nhà tương tự, anh có ý gì?"
"Bây giờ vùng ngoại ô Trung Châu có rất nhiều ngôi làng giống như thế này, thậm chí rằng trên núi cũng có những ngôi làng tương tự thế này, có thể nói những ngôi nhà mà bọn họ xây đều là cùng một công trình kiến trúc."
Tiểu Vương bật lên một tấm hình tương tự rồi nói: "Cấu trúc sân của những ngôi nhà này bây giờ rất giống nhau, muốn tìm ra được thì rất phiền phức, hơn nữa tôi cũng không dám xác định được là góc độ của vệ tinh bên hệ thống có giống như góc độ trong bức tranh của anh hay không, đây dường như là một nơi rất khó tìm."
Nghe xong Tiểu Vương giải thích thì Giang Thành đành bất lực lắc đầu: "Chẳng lẽ phải gác lại chuyện này hay sao? Đây là manh mối duy nhất mà Phỉ Nhiễm để lại, nếu như không thể tìm được nơi này thì sẽ chứng minh rằng không thể tìm kiếm tên sát nhân này, tất cả sẽ mất hết."
"Tôi vẫn hi vọng anh cố hết sức giúp cho tôi, bởi vì nơi này chính là đầu mối quan trọng giúp tôi giải quyết vụ án này."
Nghe được Giang Thành nói, Tiểu Vương suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ cố hết sức để điều tra, anh cho tôi một bản photocopy của bức tranh này, nếu có gì khả nghi, thì tôi sẽ báo lại anh."
Sau khi đã nhận được câu trả lời chắc chắn từ Tiểu Vương thì Giang Thành mới hài lòng gật đầu: "Hi vọng anh có thể càng sớm càng tốt, cho dù là có một ít chỗ, thì chúng ta sẽ tự mình đi điều tra, chỉ cần có manh mối thì chắc chắn không thể bỏ qua."
Giang Thành nói xong thì quay trở về phòng làm việc, Giang Thành càng nghĩ càng cảm thấy không đúng rồi luôn có một cảm giác rằng nơi rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ?
Vì thế, Giang Thành tiếp tục cầm bức tranh đi đến chỗ pháp y: "Dương Lạc, tôi có một số vấn đề, muốn hỏi anh một chút."
Giang Thành mở cửa rồi trực tiếp vào vấn đề chính luôn, nhưng không ngờ trong phòng pháp y không có Dương Lạc, mà là Lục Hạo.
"Lục Hạo cậu làm gì ở đây? Cậu tìm ra manh mối gì sao? Nhưng mà gần đây không có vụ án nào cần xử lý thi thể cơ mà." Giang Thành thấy vậy tò mò hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Lục Hạo có chút hồng: "Không có gì, tôi chỉ tùy ý đến đây để điều tra một chút, đội trưởng Giang, anh có cần gì không?"
Giang Thành chỉ nghĩ Lục Hạo có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Ừ, hai ngày gần đây, cậu đến gặp Tiểu Vương của bộ kỹ thuật để xem đi, nếu như có kết quả gì từ anh ta, thì cậu lập tức thông báo cho tôi."
Nghe xong những lời đó Lục Hạo gật đầu rồi liếc nhìn về phía văn phòng pháp y xong xoay người rời đi.
Giang Thành luôn cảm thấy có cái gì đó rất kì lạ, bình thường là một người đàn ông như vậy nhưng sao hôm nay lại nhăn nhăn nhó nhó?
Đúng lúc này, Dương Lạc quay lại từ nhà vệ sinh, thấy Giang Thành đến liền có chút ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây? Tìm tôi sao."
Nghe thế Giang Thành liền gật đầu, anh cầm bức tranh của Phỉ Nhiễm đến trước mặt Dương Lạc: "Dương Lạc cậu có thấy cái nơi trong bức tranh của Phỉ Nhiễm này quen không? Tôi có cảm giác như là đã gặp qua rồi và dường như cũng đã từng đi qua rồi?"
Sau khi nghe Giang Thành nói thì Dương Lạc có chút ngạc nhiên liền lau tay rồi cầm bức tranh kia lên xem kỹ: "Đây chỉ là một ngôi làng bình thường thôi, ở vùng ngoại ô Trung Châu thì chỗ này nhiều lắm."
Giang Thành hẳn là không có một chút ấn tượng gì về những lời nói của Dương Lạc.
Chỉ thấy Dương Lạc nhíu mày một cái: "Nhưng mà anh nói như thế, thì tôi cũng cảm thấy chỗ này có chút quen, thế nhưng lại không thể nói ra được, có lẽ lúc chúng ta chấp hành nhiệm vụ thì có một nơi trông giống nơi này cũng nên?"
Nghe được Dương Lạc hỏi ngược lại thì Giang Thành cũng chẳng biết trả lời như thế nào: "Tôi nghĩ ở đây khá quen thuộc, nhưng tôi không nhớ là nó ở đâu, vì thế nên mới hỏi cậu."
"Hiện tại thì có manh mối gì về vụ án của Thằng Hề đó không?" Dương Lạc hỏi.
"Ít nhiều gì thì Diệp Hồng cũng tìm ra được hai manh mối, một là bức tranh mà Phi Nhiễm vẽ, hai là trước đây khi Phỉ Nhiễm ở bệnh viện, Phỉ Nhiễm nghe được âm thanh của hai kim loại va chạm nhau thì cô bé sẽ nổi điên, rồi mất khống chế."
Thấy Giang Thành nói vậy thì Dương Lạc nhíu mày một cái: "Tôi nhớ rằng Phỉ Nhiễm trong người không thoải mái, đó là do ảnh hưởng của virus CVH2-6, nhưng làm sao mà khi nghe tiếng kim loại va chạm lại mất đi khống chế?"
"Đây cũng chính là điểm tôi thấy khó hiểu, theo lý mà nói nếu như Phỉ Nhiễm xuất hiện tình trạng như vậy thì rất có thể bị bệnh tâm lý, nhưng chính tôi cũng không xác định được là vì sao khi Phỉ Nhiễm nghe được tiếng va chạm nhau của kim loại thì lại mất khống chế."
Lời nói của Giang Thành khiến Dương Lạc có chút suy nghĩ, vì thế Dương Lạc không thể trả lời ngay lập tức được, nhưng đột nhiên Dương Lạc lại nghĩ tới cái gì đó: "Đúng rồi, chúng ta có thể tham khảo ý kiến từ bác sĩ tâm lý về vấn đề này."
Giang Thành khá ngạc nhiên khi nghe điều này, có lẽ trong khoảng thời gian này thì Giang Thành có chút khó chịu, nhưng cái chết của Phỉ Nhiễm lại khiến Giang Thành càng đau đớn hơn, đến chuyện đơn giản như vậy mà Giang Thành cũng không nghĩ tới được.
"Cậu nói rất đúng, ngay bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện, để đăng ký số ở khoa tim mạch." Giang Thành nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Này, tôi nói anh biết người này nói gió là mưa, không cần đến bệnh viện, tôi biết một bác sĩ tâm lý." Dương Lạc bất lực lắc đầu, lấy di động ra bấm một dãy số.
"Người anh em à, làm phiền anh cho tôi hỏi một chút, chính là đứa bé khi nghe được kim loại va vào nhau thì lúc đó sẽ lập tức mất khống chế, anh có biết nguyên nhân vì sao không?" Dương Lạc hướng về phía người bên kia điện thoại nói từng câu chữ.
Bởi vì điện thoại di động mở loa ngoài, nên Giang Thành có thể nghe thấy vị bác sĩ tâm lý này nói cái gì.
"Về phương diện tâm lý thì cái tình huống này khá phổ biến, thật ra có rất nhiều nguyên nhân khác nhưng nguyên nhân đơn giản thứ nhất chính là, khi còn ở trong bụng mẹ thì cô bé thường xuyên phải nghe thấy âm thanh này, chính vì thế từ khi còn nhỏ đã ghét bỏ nó."
Nghe được câu trả lời từ bác sĩ tâm lý, Giang Thành nghi ngờ lắc đầu: "Không phải là nguyên nhân này, bởi vì từ lúc sinh ra thì Phi Nhiễm không có mang căn bệnh này."
"Vậy thì chỉ có nguyên nhân thứ hai, đó chính là môi trường nơi cô bé sống và lớn lên, thường xuyên có thể nghe được loại âm thanh này, cộng với tác động từ bên ngoài thì sẽ bị âm thanh này ảnh hưởng."
Nghe được câu trả lời của bác sĩ tâm lý thì Giang Thành vội vàng hỏi: "Anh nói nguyên nhân từ bên ngoài là như thế nào?"
Chỉ thấy bác sĩ tâm lý bên đầu dây bên kia kiên nhẫn giải thích: "Có rất nhiều các yếu tố bên ngoài như tinh thần bị kích thích, dẫn đến tâm bệnh,…, đều sẽ trở thành những yếu tố tác động từ bên ngoài."
Nói đến đây thì Giang Thành, có lẽ cũng đã hiểu, trước đây Phi Nhiễm tinh thần có bị kích thích hay không thì Giang Thành cũng không dám chắc, dù sao thì Phi Nhiễm chưa từng cùng anh nhắc qua.
Cũng có thể từ khi còn nhỏ Phi Nhiễm đã bị Thằng Hề hành hạ, và có lẽ đây chính là tác động bên ngoài như bác sĩ tâm lý đã nói.
Nhưng Giang Thành lại cho rằng lại có một nguyên nhân khác nữa, chính là tác động từ virus CVH2-6, loại virus này xâm nhập vào hệ thần kinh của con người, đối với Phỉ Nhiễm mà nói đây cũng chính là tác động từ bên ngoài.