Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Tìm đến tự sát
Người mà Giang Thành có thể nghĩ ra, đương nhiên Diệp Hồng cũng nghĩ ra, nhưng trong chuyện này vấn đề nảy sinh ở đâu? Chẳng lẽ trong đồn cảnh sát còn có những người khác?
Điều này là không có khả năng, mỗi cảnh sát trong đồn cảnh sát chỉ có thể vào sau một kiểm tra chính trị. Không thể xuất hiện việc thông tin bị rò rỉ, nhưng bây giờ những sự thực này đang bày ra ở trước mắt.
Giang Thành cắn một miếng rau cải, nhìn Diệp Hồng, thản nhiên nói: “Nghe trước đã, có lẽ do chúng ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Hồng gật đầu, hai người không nói chuyện, lẳng lặng nghe cuộc nói chuyện của người ở bàn bên cạnh.
“Thật sao? Anh đã nghe ai nói vậy?”
Người đàn ông trung niên trên bàn nhấp một ngụm trà nói: “Tôi vừa từ thành phố trở về. Tôi có nghe từ một người bạn của mình nói rằng anh ấy vẫn còn di ảnh của cô gái đó.”
Diệp Hồng nghe đến đây thần kinh đột nhiên thắt lại, định hỏi tình hình, nhưng lại bị Giang Thành chặn lại.
“Nghe thêm xem có gì hữu ích nữa không.”
Hai người không để ý người ngồi bên cạnh hóa ra là người của cục thành phố, họ vẫn đang nói chuyện vui vẻ về Nhậm Kiều.
“Nói như vậy, cô gái này coi như là được giải thoát rồi.”
“Không sai, cô ấy đã chịu đựng hơn mười năm, cho nên lần này đối với cô ấy cũng coi như là hạnh phúc rồi.”
Giang Thành và Diệp Hồng nghe đến đó cả hai đều nhìn nhau, dường như Nhậm Kiều vẫn còn điều gì đó không muốn cho người khác biết.
Nhìn đồng hồ, Giang Thành nhìn Diệp Hồng một cái.
Diệp Hồng đứng dậy đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, giới thiệu thân phận, vẻ mặt của người đàn ông trung niên và người cùng bàn đột nhiên thay đổi.
“Thưa ngài, chúng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, trò chuyện chắc không xem là vi phạm pháp luật!” Người bạn cùng bàn của người đàn ông trung niên vội vàng nói.
Diệp Hồng sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ: “Anh xem rất nhiều phim Hồng Kông đúng không? Tôi không phải là ngài.”
“Vậy thì gọi là cái gì?”
Thấy bạn đồng hành của ông ta hoảng sợ, người đàn ông trung niên chỉ có thể tiếp lời và nói: “Để cho đồng chí cảnh sát chê cười rồi, người anh em này của tôi là người thành thật, gần ba mươi năm qua ông ấy không nhìn thấy một quan chức nào.”
“Tuân thủ kỷ luật và pháp luật là chuyện tốt!” Diệp Hồng gật đầu khẳng định, vẻ mặt của họ cuối cùng cũng dịu đi.
Sau khi Giang Thành nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thán, cuộc sống thường ngày của Diệp Hồng tuy bạo lực, tính tình hung hãn, nhưng ít nhất cô ta cũng hơn anh rất nhiều về giao tiếp với dân chúng.
Từ xưa người dân và quan chức đã được chia thành hai cấp, những người bình thường sẽ luôn có hiện tượng thể hiện sự đề phòng. Tuy nhiên, theo lời của Diệp Hồng, sự đề phòng giữa hai người lúc đó đã biến mất hơn một nửa.
“Tôi nghe chuyện anh đang nói về cô gái đến từ gia đình Ông Nhậm. Cô ấy tên là Nhậm Kiều đúng không?”
Nhìn thấy ánh mắt do dự của người trung niên, Diệp Hồng nói thêm: “Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ ở đây để giải quyết tình hình, sẽ không gây rắc rối cho các anh.”
“Hình như đúng là tên đó, cô gái đó rất hiểu chuyện, lúc nhỏ dường như mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh. Ông Nhậm luôn nói rằng cô ấy là sao chổi nên mới khiến cho gia đình họ bị lưu lạc đến nơi này.”
Có lẽ là để khôi phục hình ảnh của mình trong tâm trí đồng chí cảnh sát, người bạn cùng bàn của người đàn ông trung niên đã mở lời trước người đàn ông trung niên.
Giang Thành hiểu được, thì ra đây là sao chổi vừa được nhắc đến, đối với bệnh hen suyễn, một căn bệnh khó chữa, quả thực sẽ tạo thêm gánh nặng cho một gia đình.
Tuy nhiên, việc bị căn bệnh này không phải là mong muốn của chính Nhậm Kiều.
Những gì xảy ra sau đó thật đơn giản và tàn nhẫn.
Bố mẹ của Nhậm Kiều đã nuôi dạy Nhậm Kiều với suy nghĩ như vậy, cô con gái nhỏ đó đương nhiên sẽ không có một tuổi thơ tươi đẹp, trải qua mười hai năm duy nhất trong cuộc đời của mình trong sự đánh đập và la mắng.
Có lẽ vì điều này, Nhậm Kiều đã chọn không về nhà vào cuối tuần xảy ra án mạng.
Nghĩ đến đây, Giang Thành trong tiềm thức sờ sờ túi tiền, không có gì khác ngoài một gói bạc hà.
Lúc này Giang Thành mới nhớ tới mình đã bỏ thuốc từ rất lâu, khó trách ông Trương làm cho anh nhớ tới mùi.
Lấy bạc hà ra, nhìn bao bì quen thuộc, Giang Thành có chút giật mình, mãi đến khi Diệp Hồng hỏi xong bước tới vỗ vỗ vai Giang Thành, Giang Thành mới tỉnh táo lại.
Giang Thành lại nhét bạc hà vào túi, nhìn đến vẻ mặt tức giận của Diệp Hồng.
“Bố mẹ như thế này thật sự nên bắt bọn họ lại giáo dục cho thật tốt!”
Giang Thành ngơ ngác nhìn Diệp Hồng: “Nếu như cô thật sự làm như vậy, những đứa trẻ trong nhà thì sao? Còn bố mẹ của cô ấy cũng xem như đã làm đầy đủ rồi. Ít nhất trong mười hai năm qua, bọn họ đã không từ bỏ việc điều trị của Nhậm Kiều.”
“Vậy thì sao? Đứa trẻ đã bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Đúng như hai người họ vừa nói, chết là một sự giải thoát.”
Hôm nay Diệp Hồng rất có tinh thần chiến đấu, Giang Thành không biết làm thế nào để chống đỡ được, nghĩ xong lập tức chuyển đề tài.
“Có thể liên hệ với người bạn kia của anh ta không?”
Diệp Hồng Thâm hít một hơi thật sâu và trấn an lại tâm trạng,làm trong nhóm tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế này sẽ thường gặp phải những chuyện rắc rối, anh cũng cần phải tự điều chỉnh lại bản thân mới được.
“Người bạn đó của anh ta là người làm nghề tự do, chỉ biết mọi người gọi là A Lãng, thích bay nhảy khắp nơi, giờ không biết còn ở Thành phố Trung Châu không. Nhưng anh ta đưa tôi địa chỉ, là nơi ở tạm thời của người đó.”
Giang Thành cau mày nói: “Chẳng phải nói là bạn sao? Chẳng lẽ ngay cả phương thức liên lạc và họ tên thật cũng không biết?”
Diệp Hồng Thâm nhìn sau vào mắt của Giang Thành, Giang Thành cũng từ góc độ đó nhìn thấy sự đồng cảm.
“Tôi đã nói điều gì đó rất lạ sao?”
Diệp Hồng nhẹ nhàng nói: “Mặc dù là hai chữ “bạn bè” nhưng sự khác biệt trong đó là rất lớn.”
Địa chỉ mà người trung niên đó đưa là ở trong trung tâm thành phố, nói A Lãng đang thuê một căn nhà ở đó, diện tích cửa căn phòng ở thành phố Trung Châu là một trăm mười mét vuông, thuê một căn phòng ở ngay giữa trung tâm thành phố đối với một người thích bay nhảy tự do là nói thật sự là rất xa xỉ.
Đương nhiên, căn cứ vào tình hình này.
Giang Thành và Diệp Hồng đã tới địa chỉ mà người trung niên đưa cho, gõ cửa phòng, đồng thời thể hiện rõ thân phận, người mở cửa là một người trẻ tầm hai mươi tuổi.
Diệp Hồng nói thầm bên tai của Giang Thành, tổng giá trị trên người của người trẻ này ít nhất cũng phải mười vạn trở lên, đây vẫn chưa tính những món phụ kiện trên người cậu ta.
Tường trong nhà treo đầy các loại ảnh, có phong cảnh, có nhân vật, đương nhiên nhân vật này lại không giới hạn nam nữ.
Sau khi gặp Giang Thành tiến vào phòng, tiện nhìn tấm ảnh trên tường của mình, người trẻ tuổi thăm dò hỏi: “Chú cảnh sát, chẳng lẽ là tôi đã phạm tội gì sao?”
Giang Thành sững người trong chốc lát, mấy năm nay anh thường nghe thấy cách xưng hô này, có điều đều là tiếng gọi từ những đứa trẻ, Diệp Hồng ở bên cạnh cũng không nhịn được cười: Người này có chút thú vị.
“Cậu là A Lãng?” Giang Thành cất lời hỏi.
Người trẻ tuổi gật đầu nói: “Ở thành phố này đúng là có dùng thân phận này.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Giang Thành, người trẻ tuổi liền vội nói: “Đi ra ngoài phải luôn cẩn thận mới được, nhưng tôi chắc chắn bản thân không làm chuyện gì đi ngược với đạo đức.”
Giang Thành lấy tấm ra tấm ảnh của Nhậm Kiều, A Lãng vừa nhìn thấy liền nói: “Ánh sáng và góc độ này đều có vấn đề, chẳng chụp ra nét đặc trưng của đứa bé này chút nào.”
“Cậu đừng giả ngốc nữa, chúng ta biết cậu từng gặp cô gái này, còn chụp ảnh cho cô ấy nư.” Diệp Hồng ở bên cạnh, cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Sắc mặt của A Lãng dần dần trở nên cứng đơ lại, trong mắt có chút bi thương, thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu như tôi có thể nói nhiều hơn với cô ấy, khuyên bảo cô ấy, biết đâu cô ấy cũng sẽ không tự sát.”
Nói đến đây, hình như A Lãng có chút hồi ức, kinh ngạc nhìn Giang Thành và Diệp Hồng.
“Chẳng lẽ, cô gái tên Nhậm Kiều ấy không tự sát?”
“Có phải tự sát hay không tạm thời cũng không rõ, cậu dựa vào đâu mà dám chắc tử thi đó là Nhậm Kiều?”
Sắc mặt Giang Thành dần dần trở nên lạnh cứng, anh luôn cảm thấy người tên A Lãng này đang nói dối.
“Hai vị chờ chút!”
Nói xong, A Lãng quay người đi, lục tìm trong ngăn tủ cạnh tường một lúc, rồi lấy ra một bức ảnh, mà toàn bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày trong tấm ảnh đó chính là những món đồ trên người Nhậm Kiều.
“Là một nhà nhiếp ảnh, tôi rất nhạy cảm với những chi tiết như thế này. Nói thế nào nhỉ, cô gái này tuổi còn trẻ mà đã mang một tâm trạng bi quan.”
Nói tới đây, A Lãng dừng lại một lúc, hình như đang nhớ lại điều gì đó, Giang Thành và Diệp Hồng đứng bên cạnh cũng không thúc giục cậu ta.
“Tôi nhớ cô ấy từng hỏi tôi nơi nào trên thế giới không có sự đau khổ? Loại đau thương này, khoảnh khắc đó khiến tôi muốn giữ lại.”
Lúc đó, A Lãng cảm thấy mình nên có chút trách nhiệm, hình như là sự cuồng nhiệt và hình như cũng là sự thương sót, không nghi ngờ gì nữa, người tên A Lãng này có khí chất của một nhà nghệ thuật dung dị và giàu lòng trắc ẩn.
Sau khi nghe xong những nguyên do mà A Lãng nói, Giang Thành và Diệp Hồng lại một lần nữa nhìn lại tấm ảnh A Lãng đã chụp, đột nhiên cảm thấy lành lạnh.
“Mấy người nói xem, có khi nào cô gái đó chủ động đi tìm hung thủ để giải thoát cho mình?”
Lời A Lãng nói càng lúc càng vô lý, Giang Thành không thể cắt ngay những suy nghĩ của người nghệ sĩ này về nghệ thuật.
“Lần cuối cùng cậu gặp Nhậm Kiều là khi nào?”
A Lãng nghĩ một lúc rồi nói: “Khoảng thứ sáu, tôi nhớ lúc đó là buổi chiều.”
“Thứ sáu, đó chính là buổi tối mà Dương Minh Vũ nói đã gặp Nhậm Kiều đó sao?”Diệp Hồng không kìm được nên đã nói ra.
Giang Thành nhìn Diệp Hồng, Diệp Hồng giật mình, lập tức bình tĩnh lại.
Sắc mặt của A Lãng có chút khó coi, cười ngượng nói: “Cứ tiếp tục suy đoán như này, có phải tôi sắp trở thành người tình nghi nhất rồi không?”
Giang Thành không trả lời câu hỏi của A Lãng, cất lời hỏi: “Hôm đó, sau khi gặp mặt Nhậm Kiều, cậu có phát hiện ra có điều gì bất thường không.”
“Chụp ảnh!” Sau khi nói ra câu này, A Lãng lập tức dừng lại.
Giang Thành phẫn nỗ nói: “Nghĩa vụ của công dân là phải phối hợp với lực lượng cảnh sát, nếu như cậu che giấu điều gì, chúng tôi sẽ căn cứ theo pháp luật truy cứu trách nhiệm của cậu!”
Sắc mặt của A Lãng ngay lập tức tái đi và nói: “Tôi nói, ngày hôm đó tôi đã chụp ảnh cho cô ấy, sau đó đã trả tiền, hỏi cô ấy có đồng ý để tôi chụp một bức ảnh chân dung không.”
Cảm nhận được sự bức bối trên người của Diệp Hồng, Giang Thành nhận ra và nắm lấy tay của Diệp Hồng. Trong chốc lát, cơn tức giận bị một cảm giác khác chen vào lẫn lộn, khiến cô ta chỉ có thể ở yên tại chỗ, nhìn vẻ mặt phẫn nỗ của A Lãng.
A Lãng có chút rụt rè, đầu tiên là nhìn về phía Diệp Hồng, sau đó quay đầu lại hỏi Giang Thành: “Đây không tính là phạm pháp chứ!”
“Căn cứ vào kết quả mà nói thì không tính, nhưng ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm.” Giang Thành thành thật nói.
Điều này là không có khả năng, mỗi cảnh sát trong đồn cảnh sát chỉ có thể vào sau một kiểm tra chính trị. Không thể xuất hiện việc thông tin bị rò rỉ, nhưng bây giờ những sự thực này đang bày ra ở trước mắt.
Giang Thành cắn một miếng rau cải, nhìn Diệp Hồng, thản nhiên nói: “Nghe trước đã, có lẽ do chúng ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Hồng gật đầu, hai người không nói chuyện, lẳng lặng nghe cuộc nói chuyện của người ở bàn bên cạnh.
“Thật sao? Anh đã nghe ai nói vậy?”
Người đàn ông trung niên trên bàn nhấp một ngụm trà nói: “Tôi vừa từ thành phố trở về. Tôi có nghe từ một người bạn của mình nói rằng anh ấy vẫn còn di ảnh của cô gái đó.”
Diệp Hồng nghe đến đây thần kinh đột nhiên thắt lại, định hỏi tình hình, nhưng lại bị Giang Thành chặn lại.
“Nghe thêm xem có gì hữu ích nữa không.”
Hai người không để ý người ngồi bên cạnh hóa ra là người của cục thành phố, họ vẫn đang nói chuyện vui vẻ về Nhậm Kiều.
“Nói như vậy, cô gái này coi như là được giải thoát rồi.”
“Không sai, cô ấy đã chịu đựng hơn mười năm, cho nên lần này đối với cô ấy cũng coi như là hạnh phúc rồi.”
Giang Thành và Diệp Hồng nghe đến đó cả hai đều nhìn nhau, dường như Nhậm Kiều vẫn còn điều gì đó không muốn cho người khác biết.
Nhìn đồng hồ, Giang Thành nhìn Diệp Hồng một cái.
Diệp Hồng đứng dậy đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, giới thiệu thân phận, vẻ mặt của người đàn ông trung niên và người cùng bàn đột nhiên thay đổi.
“Thưa ngài, chúng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, trò chuyện chắc không xem là vi phạm pháp luật!” Người bạn cùng bàn của người đàn ông trung niên vội vàng nói.
Diệp Hồng sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ: “Anh xem rất nhiều phim Hồng Kông đúng không? Tôi không phải là ngài.”
“Vậy thì gọi là cái gì?”
Thấy bạn đồng hành của ông ta hoảng sợ, người đàn ông trung niên chỉ có thể tiếp lời và nói: “Để cho đồng chí cảnh sát chê cười rồi, người anh em này của tôi là người thành thật, gần ba mươi năm qua ông ấy không nhìn thấy một quan chức nào.”
“Tuân thủ kỷ luật và pháp luật là chuyện tốt!” Diệp Hồng gật đầu khẳng định, vẻ mặt của họ cuối cùng cũng dịu đi.
Sau khi Giang Thành nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thán, cuộc sống thường ngày của Diệp Hồng tuy bạo lực, tính tình hung hãn, nhưng ít nhất cô ta cũng hơn anh rất nhiều về giao tiếp với dân chúng.
Từ xưa người dân và quan chức đã được chia thành hai cấp, những người bình thường sẽ luôn có hiện tượng thể hiện sự đề phòng. Tuy nhiên, theo lời của Diệp Hồng, sự đề phòng giữa hai người lúc đó đã biến mất hơn một nửa.
“Tôi nghe chuyện anh đang nói về cô gái đến từ gia đình Ông Nhậm. Cô ấy tên là Nhậm Kiều đúng không?”
Nhìn thấy ánh mắt do dự của người trung niên, Diệp Hồng nói thêm: “Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ ở đây để giải quyết tình hình, sẽ không gây rắc rối cho các anh.”
“Hình như đúng là tên đó, cô gái đó rất hiểu chuyện, lúc nhỏ dường như mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh. Ông Nhậm luôn nói rằng cô ấy là sao chổi nên mới khiến cho gia đình họ bị lưu lạc đến nơi này.”
Có lẽ là để khôi phục hình ảnh của mình trong tâm trí đồng chí cảnh sát, người bạn cùng bàn của người đàn ông trung niên đã mở lời trước người đàn ông trung niên.
Giang Thành hiểu được, thì ra đây là sao chổi vừa được nhắc đến, đối với bệnh hen suyễn, một căn bệnh khó chữa, quả thực sẽ tạo thêm gánh nặng cho một gia đình.
Tuy nhiên, việc bị căn bệnh này không phải là mong muốn của chính Nhậm Kiều.
Những gì xảy ra sau đó thật đơn giản và tàn nhẫn.
Bố mẹ của Nhậm Kiều đã nuôi dạy Nhậm Kiều với suy nghĩ như vậy, cô con gái nhỏ đó đương nhiên sẽ không có một tuổi thơ tươi đẹp, trải qua mười hai năm duy nhất trong cuộc đời của mình trong sự đánh đập và la mắng.
Có lẽ vì điều này, Nhậm Kiều đã chọn không về nhà vào cuối tuần xảy ra án mạng.
Nghĩ đến đây, Giang Thành trong tiềm thức sờ sờ túi tiền, không có gì khác ngoài một gói bạc hà.
Lúc này Giang Thành mới nhớ tới mình đã bỏ thuốc từ rất lâu, khó trách ông Trương làm cho anh nhớ tới mùi.
Lấy bạc hà ra, nhìn bao bì quen thuộc, Giang Thành có chút giật mình, mãi đến khi Diệp Hồng hỏi xong bước tới vỗ vỗ vai Giang Thành, Giang Thành mới tỉnh táo lại.
Giang Thành lại nhét bạc hà vào túi, nhìn đến vẻ mặt tức giận của Diệp Hồng.
“Bố mẹ như thế này thật sự nên bắt bọn họ lại giáo dục cho thật tốt!”
Giang Thành ngơ ngác nhìn Diệp Hồng: “Nếu như cô thật sự làm như vậy, những đứa trẻ trong nhà thì sao? Còn bố mẹ của cô ấy cũng xem như đã làm đầy đủ rồi. Ít nhất trong mười hai năm qua, bọn họ đã không từ bỏ việc điều trị của Nhậm Kiều.”
“Vậy thì sao? Đứa trẻ đã bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Đúng như hai người họ vừa nói, chết là một sự giải thoát.”
Hôm nay Diệp Hồng rất có tinh thần chiến đấu, Giang Thành không biết làm thế nào để chống đỡ được, nghĩ xong lập tức chuyển đề tài.
“Có thể liên hệ với người bạn kia của anh ta không?”
Diệp Hồng Thâm hít một hơi thật sâu và trấn an lại tâm trạng,làm trong nhóm tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế này sẽ thường gặp phải những chuyện rắc rối, anh cũng cần phải tự điều chỉnh lại bản thân mới được.
“Người bạn đó của anh ta là người làm nghề tự do, chỉ biết mọi người gọi là A Lãng, thích bay nhảy khắp nơi, giờ không biết còn ở Thành phố Trung Châu không. Nhưng anh ta đưa tôi địa chỉ, là nơi ở tạm thời của người đó.”
Giang Thành cau mày nói: “Chẳng phải nói là bạn sao? Chẳng lẽ ngay cả phương thức liên lạc và họ tên thật cũng không biết?”
Diệp Hồng Thâm nhìn sau vào mắt của Giang Thành, Giang Thành cũng từ góc độ đó nhìn thấy sự đồng cảm.
“Tôi đã nói điều gì đó rất lạ sao?”
Diệp Hồng nhẹ nhàng nói: “Mặc dù là hai chữ “bạn bè” nhưng sự khác biệt trong đó là rất lớn.”
Địa chỉ mà người trung niên đó đưa là ở trong trung tâm thành phố, nói A Lãng đang thuê một căn nhà ở đó, diện tích cửa căn phòng ở thành phố Trung Châu là một trăm mười mét vuông, thuê một căn phòng ở ngay giữa trung tâm thành phố đối với một người thích bay nhảy tự do là nói thật sự là rất xa xỉ.
Đương nhiên, căn cứ vào tình hình này.
Giang Thành và Diệp Hồng đã tới địa chỉ mà người trung niên đưa cho, gõ cửa phòng, đồng thời thể hiện rõ thân phận, người mở cửa là một người trẻ tầm hai mươi tuổi.
Diệp Hồng nói thầm bên tai của Giang Thành, tổng giá trị trên người của người trẻ này ít nhất cũng phải mười vạn trở lên, đây vẫn chưa tính những món phụ kiện trên người cậu ta.
Tường trong nhà treo đầy các loại ảnh, có phong cảnh, có nhân vật, đương nhiên nhân vật này lại không giới hạn nam nữ.
Sau khi gặp Giang Thành tiến vào phòng, tiện nhìn tấm ảnh trên tường của mình, người trẻ tuổi thăm dò hỏi: “Chú cảnh sát, chẳng lẽ là tôi đã phạm tội gì sao?”
Giang Thành sững người trong chốc lát, mấy năm nay anh thường nghe thấy cách xưng hô này, có điều đều là tiếng gọi từ những đứa trẻ, Diệp Hồng ở bên cạnh cũng không nhịn được cười: Người này có chút thú vị.
“Cậu là A Lãng?” Giang Thành cất lời hỏi.
Người trẻ tuổi gật đầu nói: “Ở thành phố này đúng là có dùng thân phận này.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Giang Thành, người trẻ tuổi liền vội nói: “Đi ra ngoài phải luôn cẩn thận mới được, nhưng tôi chắc chắn bản thân không làm chuyện gì đi ngược với đạo đức.”
Giang Thành lấy tấm ra tấm ảnh của Nhậm Kiều, A Lãng vừa nhìn thấy liền nói: “Ánh sáng và góc độ này đều có vấn đề, chẳng chụp ra nét đặc trưng của đứa bé này chút nào.”
“Cậu đừng giả ngốc nữa, chúng ta biết cậu từng gặp cô gái này, còn chụp ảnh cho cô ấy nư.” Diệp Hồng ở bên cạnh, cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Sắc mặt của A Lãng dần dần trở nên cứng đơ lại, trong mắt có chút bi thương, thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu như tôi có thể nói nhiều hơn với cô ấy, khuyên bảo cô ấy, biết đâu cô ấy cũng sẽ không tự sát.”
Nói đến đây, hình như A Lãng có chút hồi ức, kinh ngạc nhìn Giang Thành và Diệp Hồng.
“Chẳng lẽ, cô gái tên Nhậm Kiều ấy không tự sát?”
“Có phải tự sát hay không tạm thời cũng không rõ, cậu dựa vào đâu mà dám chắc tử thi đó là Nhậm Kiều?”
Sắc mặt Giang Thành dần dần trở nên lạnh cứng, anh luôn cảm thấy người tên A Lãng này đang nói dối.
“Hai vị chờ chút!”
Nói xong, A Lãng quay người đi, lục tìm trong ngăn tủ cạnh tường một lúc, rồi lấy ra một bức ảnh, mà toàn bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày trong tấm ảnh đó chính là những món đồ trên người Nhậm Kiều.
“Là một nhà nhiếp ảnh, tôi rất nhạy cảm với những chi tiết như thế này. Nói thế nào nhỉ, cô gái này tuổi còn trẻ mà đã mang một tâm trạng bi quan.”
Nói tới đây, A Lãng dừng lại một lúc, hình như đang nhớ lại điều gì đó, Giang Thành và Diệp Hồng đứng bên cạnh cũng không thúc giục cậu ta.
“Tôi nhớ cô ấy từng hỏi tôi nơi nào trên thế giới không có sự đau khổ? Loại đau thương này, khoảnh khắc đó khiến tôi muốn giữ lại.”
Lúc đó, A Lãng cảm thấy mình nên có chút trách nhiệm, hình như là sự cuồng nhiệt và hình như cũng là sự thương sót, không nghi ngờ gì nữa, người tên A Lãng này có khí chất của một nhà nghệ thuật dung dị và giàu lòng trắc ẩn.
Sau khi nghe xong những nguyên do mà A Lãng nói, Giang Thành và Diệp Hồng lại một lần nữa nhìn lại tấm ảnh A Lãng đã chụp, đột nhiên cảm thấy lành lạnh.
“Mấy người nói xem, có khi nào cô gái đó chủ động đi tìm hung thủ để giải thoát cho mình?”
Lời A Lãng nói càng lúc càng vô lý, Giang Thành không thể cắt ngay những suy nghĩ của người nghệ sĩ này về nghệ thuật.
“Lần cuối cùng cậu gặp Nhậm Kiều là khi nào?”
A Lãng nghĩ một lúc rồi nói: “Khoảng thứ sáu, tôi nhớ lúc đó là buổi chiều.”
“Thứ sáu, đó chính là buổi tối mà Dương Minh Vũ nói đã gặp Nhậm Kiều đó sao?”Diệp Hồng không kìm được nên đã nói ra.
Giang Thành nhìn Diệp Hồng, Diệp Hồng giật mình, lập tức bình tĩnh lại.
Sắc mặt của A Lãng có chút khó coi, cười ngượng nói: “Cứ tiếp tục suy đoán như này, có phải tôi sắp trở thành người tình nghi nhất rồi không?”
Giang Thành không trả lời câu hỏi của A Lãng, cất lời hỏi: “Hôm đó, sau khi gặp mặt Nhậm Kiều, cậu có phát hiện ra có điều gì bất thường không.”
“Chụp ảnh!” Sau khi nói ra câu này, A Lãng lập tức dừng lại.
Giang Thành phẫn nỗ nói: “Nghĩa vụ của công dân là phải phối hợp với lực lượng cảnh sát, nếu như cậu che giấu điều gì, chúng tôi sẽ căn cứ theo pháp luật truy cứu trách nhiệm của cậu!”
Sắc mặt của A Lãng ngay lập tức tái đi và nói: “Tôi nói, ngày hôm đó tôi đã chụp ảnh cho cô ấy, sau đó đã trả tiền, hỏi cô ấy có đồng ý để tôi chụp một bức ảnh chân dung không.”
Cảm nhận được sự bức bối trên người của Diệp Hồng, Giang Thành nhận ra và nắm lấy tay của Diệp Hồng. Trong chốc lát, cơn tức giận bị một cảm giác khác chen vào lẫn lộn, khiến cô ta chỉ có thể ở yên tại chỗ, nhìn vẻ mặt phẫn nỗ của A Lãng.
A Lãng có chút rụt rè, đầu tiên là nhìn về phía Diệp Hồng, sau đó quay đầu lại hỏi Giang Thành: “Đây không tính là phạm pháp chứ!”
“Căn cứ vào kết quả mà nói thì không tính, nhưng ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm.” Giang Thành thành thật nói.