Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33: Liều Lĩnh
Dạ Thần ngoài nhìn phương xa giống như có chuyện sắp phải làm.
Hắn nhìn Dạ Nguyệt một chút rồi nói:
“Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một số thứ, cố gắng tu luyện để duy trì Dạ gia, với bằng này kiến thức và qua được đại kiếp thì hẳn ngươi có thể phi thăng. Khi nào ngươi tới được Dạ Vệ Thần Tinh thì mang tín vật ra, sẽ có người dắt ngươi tới tìm ta, hiện tại ta đang bận rồi nên chúng ta làm nhanh một chút.”
Dạ Thần đưa tay chỉ vào trán nàng một cái, vô cùng yên tâm nên Dạ Nguyệt không có chút phản kháng nào cả, một luồng thông tin khổng lồ tràn vào trong đầu của nàng. Vài giây sau nàng chợt tỉnh táo lại, quang cảnh xung quanh đã thay đổi một lần nữa, xung quanh nàng chỉ còn một màu đen.
“Vụt”
Bóng đen xung quanh nàng tan biến, nàng cả thân thể lơ lửng trong không trung, con mắt toàn bộ đều là màu đen giống như bị quỷ nhập vậy, Thiên Tiếu biết nàng đã thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch của mình. Hắn hiện tại cảm giác được chuyện thua cuộc đã rất dễ hiểu rồi, thế nhưng thua thế này thì liệu hắn có được lão sư nào chú ý hay không.
Bọn họ có thể nhìn ra hắn cũng thức tỉnh huyết mạch, nhưng huyết mạch cũng có cả ngàn loại, rất nhiều trong số đó là vô dụng, hắn cũng không muốn người khác nghiên cứu kỹ càng về huyết mạch của hắn. Thân phận của cha mẹ hắn lộ ra thì chuyện điều tra sẽ trở lên khó khăn, chưa kể thế lực có thể giết được cha hắn cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Nhà ngoại là Vân gia chưa rõ là thế lực nào thế nhưng đã để mẫu thân ăn độc dược rồi hao mòn tới chết thì chắc hẳn cũng chẳng ưa một đứa con hoang như hắn. Rất có thể vì danh dự họ sẽ trừ khử hắn, chuyện này trong sử sách đã lập đi lập lại không biết nhiêu lần, suy nghĩ của mấy đại gia tộc thực sự quá cực đoan.
Dạ Nguyệt nhìn kỹ Thiên Tiếu từ đầu tới chân rồi nói:
“Đa tạ ngươi đã không phá hoại lúc ta đang thức tỉnh huyết mạch, ta nợ ngươi một ân tình, sau này ngươi có thể nhờ ta làm bất cứ chuyện gì, kể cả nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ.”
Thiên Tiếu mắt sáng lên:
“Không cần ngươi đi vào nước sôi lửa bỏng gì đâu, nếu muốn trả ơn thì ngươi chịu thua trận này là được.”
Dạ Nguyệt lắc đầu:
“Trận đấu này đã bắt đầu thì bắt buộc phải chiến đấu hết sức, tất cả các trận chiến còn lại trong đời ta có thể nhận thua ngươi, riêng trận này ta sẽ đánh hết sức của mình.”
“Bỏ mẹ rồi” Đây là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Thiên Tiếu, cứ tưởng để nàng đầu hàng, hắn vào ba hạng đầu rồi thì La Hoàng chắc sẽ không keo kiệt mà đề cử hắn. Không phải tự nhiên mà bục trao giải của các cuộc thi lúc vào cũng chỉ có ba cái, người thứ tư căn bản không được quan tâm.
“Làm sao bây giờ?”
Dạ Nguyệt triệu hồi Khí Hồn của mình nhẹ giọng:
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?”
×— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiếu dơ tay ra:
“Chưa sẵn sàng, khi nãy chờ ngươi thức tỉnh huyết mạch nên hơi mệt, có thể cho ta giải lao mười phút được không?”
Dạ Nguyệt nheo mày nhìn hắn sau đó khẽ giọng:
“Cũng được.”
Không phải tự nhiên mà Dạ Nguyệt muốn đấu trận này tới cùng, tuy nàng tin tưởng tổ tiên mình nhưng thật sự Thiên Tiếu không giống đấng cứu thế cho lắm. Nếu thật sự như thế thì hắn không nên thua nàng, nếu thua cũng không nên thua bạc nhược.
Trong lúc Thiên Tiếu đang bế tắc thì âm thanh của Vạn Biến vang lên:
“Tiếu ca nhất định phải thắng hay sao?”
Hắn hơi bất ngờ khi Vạn Biến chủ động lên tiếng:
“Đây là điểm bắt đầu, nếu không vượt qua được thì toàn bộ những gì ta dự kiến đều có khả năng cao sẽ đổ vỡ.”
Có thể Thăng Thiên Đài diễn ra và hắn được chú ý ở đó, nhưng khi đó khả năng thành công của hắn đã nhỏ đi rất nhiều, nếu không vào được ba đại học viện ở Long Thành thì hắn chẳng biết phải bắt đầu trả thù từ đâu nữa. Huống chi chỉ cần thắng trận này thì hắn đã vào hạng ba rồi, cánh cửa đã mở rộng ngay trước mắt, thậm chí đã đặt một chân qua, làm sao hắn cam tâm bỏ qua.
“Đúng thế, ngươi có cách không?”
Vạn Biến đáp:
“Trước đó ta không có cách, chỉ là sau khi biết cách ngươi dùng để chiến đấu thì ta lại nghĩ ra một chiêu, đầu tiên chúng ta dùng mười điểm Vận Khí đẩy quá trình dung hợp Hồn Ngọc hoàn thành luôn. Năng lực của Vạn Biến Trùng là biến đổi vô hạn, chính vì thế chúng ta sẽ có được nhiều dạng vũ khí hơn, thanh niên khi nãy ngươi học lấy bộ pháp của hắn sử dụng nhặt được một cuốn bí kíp có dạy một loại chiến kỹ với gần như toàn bộ các loại vũ khí, kể cả tay không cũng có.
Nếu biến đổi cách đánh bất ngờ chúng ta có thể tìm ra con đường chiến thắng không chừng, Tiếu ca là người có thể sử dụng tất cả các loại binh khí, thiên phú của người cũng tốt hơn thanh niên kia rất nhiều. Khi ngươi sao chép ta tin có thể làm tốt hơn cả tên kia, cách này sẽ tiêu tốn gần như toàn bộ Vận Khí nên chúng ta chỉ có thể thắng trong khoảng mười phút thôi.”
Lúc này còn cách thời gian giao hẹn với Dạ Nguyệt năm phút, hắn không hề có bất cứ phương án nào, lúc này dù chưa hiểu rõ lắm nhưng có lẽ chỉ có thể dùng cách của Vạn Biến.
“Thực hiện đi, tiêu mười điểm Vận Khí để hoàn thành dung hợp Hồn Ngọc đi, dù không phải rôi vào tình huống này thì ta cũng không tính chờ đợi một tháng đâu. Không phải lúc nào ta cũng là người keo kiệt, có điều ngươi vẫn phải che giấu tuổi thọ của Hồn Ngọc cho ta.”
Vạn Biến không đáp lại gì cả, Khí Hồn của Thiên Tiếu lơ lửng ngoài không trung, mọi người đều tập trung ánh mắt. Nhìn thế này cực kỳ giống như lúc Khí Hồn đang dung hợp Hồn Ngọc, ai cũng nghĩ Thiên Tiếu tính dung hợp tại đây, có người lại nghĩ hắn đã dung hợp mấy ngày rồi, chắc chắn đây là một Hồn Ngọc xịn.
×— QUẢNG CÁO —
Đợi Khí Hồn quay về tay của Thiên Tiếu thì thời gian cũng vừa vặn năm phút, Dạ Nguyệt cũng không tính cho hắn thời gian, nàng sẵn sàng công kích. Thế nhưng dù sao hắn cũng có ấn với nàng, nàng quyết định để hắn ta tấn công trước, với tốc độ và khả năng phi hành ở tầm cao hơn so với trước khi thức tỉnh huyết mạch thì nàng nghĩ mình sẽ không bị dính chiêu lần nữa đâu.
Thiên Tiếu buộc khăn bịt mắt lại,các dòng năng lượng cuộn trào xung quanh hắn, thông tin về cách sử dụng Khí Hồn truyền vào đầu hắn liên tục. Bất cứ Khi Hồn nào sau khi dung hợp thành công đều sẽ làm việc này đầu tiên, lúc này thì Thiên Tiếu có thể thở phào một hơi.
Hồn Ngọc đầu tiên có năng lực chuyển đổi hình dáng của Khí Hồn, hắn cứ sợ khi biến đổi sẽ rườm rà lắm, hóa ra chỉ cần hắn tưởng tượng ra hình dáng gì thì Khí Hồn sẽ biến đổi theo ngay lập tức. Điều này có nghĩa hắn chỉ cần tưởng tượng ra một Khí Hồn đủ chi tiết trong một khoảng thời gian đủ nhanh là được rồi, chuyện này thực đối với hắn không khó khăn.
May mà hắn từng nhìn thấy rất nhiều loại vũ khí tuyệt đẹp trong sử sách rồi, vũ khí nóng lạnh đều đủ cả, bây giờ cần thể loại nào thì cứ tưởng tượng tới những thứ đó là được rồi.
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Ngươi có thể suy nghĩ một lần nữa về chuyện đầu hàng có được không?”
Đứng ở trên lầu Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân âm thầm lắc đầu, nàng ta đã nói đến nước kia rồi làm sao có chuyện thay đổi ý kiến.
Dạ Nguyệt im lắng chờ đợi hắn ta công kích, rõ ràng nàng đang thể hiện sự quyết tâm của mình, trận này dù thể nào đi chăng nữa thì nàng vẫn muốn đánh tới cuối cùng.
Thiên Tiếu thở dài:
“Ngươi đã quyết tâm như thế thì ta cũng đành phải liều lĩnh một lần.”
Hắn thủ thế, mọi người đều phải nín thở xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, đột nhiên hắn từ bỏ thủ thế chỉ tay lên trời.
“Có thiên thạch đang rời xuống kìa.”
Dạ Nguyệt giật mình nhìn lên bầu trời, nàng cảm thấy vai mình đau nhói vô cùng.
“Đoàng”
Một tiếng súng vang lên, viên đạn tốc độ đã vượt qua âm thanh mấy lần, nhìn tới Thiên Tiếu thì phát hiện trên tay hắn chính là một khẩu súng. Nếu nàng nhìn không sai thì đây là súng lục với công nghệ hiện đại nhất gọi là Đồ Yêu Thần Thương, tại sao Thiên Tiếu lại mang ngoại vật vào trong chiến đấu.
Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu được vấn đề, Thiên Tiếu quăng khẩu súng lên không trung, nó hơi vặn vẹo sau đó biến thành một một thanh thương, đây không phải ngoại vật, Khí Hồn của hắn có khả năng biến đổi.
Dạ Thần ngoài nhìn phương xa giống như có chuyện sắp phải làm.
Hắn nhìn Dạ Nguyệt một chút rồi nói:
“Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một số thứ, cố gắng tu luyện để duy trì Dạ gia, với bằng này kiến thức và qua được đại kiếp thì hẳn ngươi có thể phi thăng. Khi nào ngươi tới được Dạ Vệ Thần Tinh thì mang tín vật ra, sẽ có người dắt ngươi tới tìm ta, hiện tại ta đang bận rồi nên chúng ta làm nhanh một chút.”
Dạ Thần đưa tay chỉ vào trán nàng một cái, vô cùng yên tâm nên Dạ Nguyệt không có chút phản kháng nào cả, một luồng thông tin khổng lồ tràn vào trong đầu của nàng. Vài giây sau nàng chợt tỉnh táo lại, quang cảnh xung quanh đã thay đổi một lần nữa, xung quanh nàng chỉ còn một màu đen.
“Vụt”
Bóng đen xung quanh nàng tan biến, nàng cả thân thể lơ lửng trong không trung, con mắt toàn bộ đều là màu đen giống như bị quỷ nhập vậy, Thiên Tiếu biết nàng đã thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch của mình. Hắn hiện tại cảm giác được chuyện thua cuộc đã rất dễ hiểu rồi, thế nhưng thua thế này thì liệu hắn có được lão sư nào chú ý hay không.
Bọn họ có thể nhìn ra hắn cũng thức tỉnh huyết mạch, nhưng huyết mạch cũng có cả ngàn loại, rất nhiều trong số đó là vô dụng, hắn cũng không muốn người khác nghiên cứu kỹ càng về huyết mạch của hắn. Thân phận của cha mẹ hắn lộ ra thì chuyện điều tra sẽ trở lên khó khăn, chưa kể thế lực có thể giết được cha hắn cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Nhà ngoại là Vân gia chưa rõ là thế lực nào thế nhưng đã để mẫu thân ăn độc dược rồi hao mòn tới chết thì chắc hẳn cũng chẳng ưa một đứa con hoang như hắn. Rất có thể vì danh dự họ sẽ trừ khử hắn, chuyện này trong sử sách đã lập đi lập lại không biết nhiêu lần, suy nghĩ của mấy đại gia tộc thực sự quá cực đoan.
Dạ Nguyệt nhìn kỹ Thiên Tiếu từ đầu tới chân rồi nói:
“Đa tạ ngươi đã không phá hoại lúc ta đang thức tỉnh huyết mạch, ta nợ ngươi một ân tình, sau này ngươi có thể nhờ ta làm bất cứ chuyện gì, kể cả nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ.”
Thiên Tiếu mắt sáng lên:
“Không cần ngươi đi vào nước sôi lửa bỏng gì đâu, nếu muốn trả ơn thì ngươi chịu thua trận này là được.”
Dạ Nguyệt lắc đầu:
“Trận đấu này đã bắt đầu thì bắt buộc phải chiến đấu hết sức, tất cả các trận chiến còn lại trong đời ta có thể nhận thua ngươi, riêng trận này ta sẽ đánh hết sức của mình.”
“Bỏ mẹ rồi” Đây là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Thiên Tiếu, cứ tưởng để nàng đầu hàng, hắn vào ba hạng đầu rồi thì La Hoàng chắc sẽ không keo kiệt mà đề cử hắn. Không phải tự nhiên mà bục trao giải của các cuộc thi lúc vào cũng chỉ có ba cái, người thứ tư căn bản không được quan tâm.
“Làm sao bây giờ?”
Dạ Nguyệt triệu hồi Khí Hồn của mình nhẹ giọng:
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?”
×— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiếu dơ tay ra:
“Chưa sẵn sàng, khi nãy chờ ngươi thức tỉnh huyết mạch nên hơi mệt, có thể cho ta giải lao mười phút được không?”
Dạ Nguyệt nheo mày nhìn hắn sau đó khẽ giọng:
“Cũng được.”
Không phải tự nhiên mà Dạ Nguyệt muốn đấu trận này tới cùng, tuy nàng tin tưởng tổ tiên mình nhưng thật sự Thiên Tiếu không giống đấng cứu thế cho lắm. Nếu thật sự như thế thì hắn không nên thua nàng, nếu thua cũng không nên thua bạc nhược.
Trong lúc Thiên Tiếu đang bế tắc thì âm thanh của Vạn Biến vang lên:
“Tiếu ca nhất định phải thắng hay sao?”
Hắn hơi bất ngờ khi Vạn Biến chủ động lên tiếng:
“Đây là điểm bắt đầu, nếu không vượt qua được thì toàn bộ những gì ta dự kiến đều có khả năng cao sẽ đổ vỡ.”
Có thể Thăng Thiên Đài diễn ra và hắn được chú ý ở đó, nhưng khi đó khả năng thành công của hắn đã nhỏ đi rất nhiều, nếu không vào được ba đại học viện ở Long Thành thì hắn chẳng biết phải bắt đầu trả thù từ đâu nữa. Huống chi chỉ cần thắng trận này thì hắn đã vào hạng ba rồi, cánh cửa đã mở rộng ngay trước mắt, thậm chí đã đặt một chân qua, làm sao hắn cam tâm bỏ qua.
“Đúng thế, ngươi có cách không?”
Vạn Biến đáp:
“Trước đó ta không có cách, chỉ là sau khi biết cách ngươi dùng để chiến đấu thì ta lại nghĩ ra một chiêu, đầu tiên chúng ta dùng mười điểm Vận Khí đẩy quá trình dung hợp Hồn Ngọc hoàn thành luôn. Năng lực của Vạn Biến Trùng là biến đổi vô hạn, chính vì thế chúng ta sẽ có được nhiều dạng vũ khí hơn, thanh niên khi nãy ngươi học lấy bộ pháp của hắn sử dụng nhặt được một cuốn bí kíp có dạy một loại chiến kỹ với gần như toàn bộ các loại vũ khí, kể cả tay không cũng có.
Nếu biến đổi cách đánh bất ngờ chúng ta có thể tìm ra con đường chiến thắng không chừng, Tiếu ca là người có thể sử dụng tất cả các loại binh khí, thiên phú của người cũng tốt hơn thanh niên kia rất nhiều. Khi ngươi sao chép ta tin có thể làm tốt hơn cả tên kia, cách này sẽ tiêu tốn gần như toàn bộ Vận Khí nên chúng ta chỉ có thể thắng trong khoảng mười phút thôi.”
Lúc này còn cách thời gian giao hẹn với Dạ Nguyệt năm phút, hắn không hề có bất cứ phương án nào, lúc này dù chưa hiểu rõ lắm nhưng có lẽ chỉ có thể dùng cách của Vạn Biến.
“Thực hiện đi, tiêu mười điểm Vận Khí để hoàn thành dung hợp Hồn Ngọc đi, dù không phải rôi vào tình huống này thì ta cũng không tính chờ đợi một tháng đâu. Không phải lúc nào ta cũng là người keo kiệt, có điều ngươi vẫn phải che giấu tuổi thọ của Hồn Ngọc cho ta.”
Vạn Biến không đáp lại gì cả, Khí Hồn của Thiên Tiếu lơ lửng ngoài không trung, mọi người đều tập trung ánh mắt. Nhìn thế này cực kỳ giống như lúc Khí Hồn đang dung hợp Hồn Ngọc, ai cũng nghĩ Thiên Tiếu tính dung hợp tại đây, có người lại nghĩ hắn đã dung hợp mấy ngày rồi, chắc chắn đây là một Hồn Ngọc xịn.
×— QUẢNG CÁO —
Đợi Khí Hồn quay về tay của Thiên Tiếu thì thời gian cũng vừa vặn năm phút, Dạ Nguyệt cũng không tính cho hắn thời gian, nàng sẵn sàng công kích. Thế nhưng dù sao hắn cũng có ấn với nàng, nàng quyết định để hắn ta tấn công trước, với tốc độ và khả năng phi hành ở tầm cao hơn so với trước khi thức tỉnh huyết mạch thì nàng nghĩ mình sẽ không bị dính chiêu lần nữa đâu.
Thiên Tiếu buộc khăn bịt mắt lại,các dòng năng lượng cuộn trào xung quanh hắn, thông tin về cách sử dụng Khí Hồn truyền vào đầu hắn liên tục. Bất cứ Khi Hồn nào sau khi dung hợp thành công đều sẽ làm việc này đầu tiên, lúc này thì Thiên Tiếu có thể thở phào một hơi.
Hồn Ngọc đầu tiên có năng lực chuyển đổi hình dáng của Khí Hồn, hắn cứ sợ khi biến đổi sẽ rườm rà lắm, hóa ra chỉ cần hắn tưởng tượng ra hình dáng gì thì Khí Hồn sẽ biến đổi theo ngay lập tức. Điều này có nghĩa hắn chỉ cần tưởng tượng ra một Khí Hồn đủ chi tiết trong một khoảng thời gian đủ nhanh là được rồi, chuyện này thực đối với hắn không khó khăn.
May mà hắn từng nhìn thấy rất nhiều loại vũ khí tuyệt đẹp trong sử sách rồi, vũ khí nóng lạnh đều đủ cả, bây giờ cần thể loại nào thì cứ tưởng tượng tới những thứ đó là được rồi.
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Ngươi có thể suy nghĩ một lần nữa về chuyện đầu hàng có được không?”
Đứng ở trên lầu Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân âm thầm lắc đầu, nàng ta đã nói đến nước kia rồi làm sao có chuyện thay đổi ý kiến.
Dạ Nguyệt im lắng chờ đợi hắn ta công kích, rõ ràng nàng đang thể hiện sự quyết tâm của mình, trận này dù thể nào đi chăng nữa thì nàng vẫn muốn đánh tới cuối cùng.
Thiên Tiếu thở dài:
“Ngươi đã quyết tâm như thế thì ta cũng đành phải liều lĩnh một lần.”
Hắn thủ thế, mọi người đều phải nín thở xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, đột nhiên hắn từ bỏ thủ thế chỉ tay lên trời.
“Có thiên thạch đang rời xuống kìa.”
Dạ Nguyệt giật mình nhìn lên bầu trời, nàng cảm thấy vai mình đau nhói vô cùng.
“Đoàng”
Một tiếng súng vang lên, viên đạn tốc độ đã vượt qua âm thanh mấy lần, nhìn tới Thiên Tiếu thì phát hiện trên tay hắn chính là một khẩu súng. Nếu nàng nhìn không sai thì đây là súng lục với công nghệ hiện đại nhất gọi là Đồ Yêu Thần Thương, tại sao Thiên Tiếu lại mang ngoại vật vào trong chiến đấu.
Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu được vấn đề, Thiên Tiếu quăng khẩu súng lên không trung, nó hơi vặn vẹo sau đó biến thành một một thanh thương, đây không phải ngoại vật, Khí Hồn của hắn có khả năng biến đổi.