Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 86: Xàm Ngôn Khó Đỡ
Chỉ còn khoảng hơn trăm mét nữa thì có thể qua được sông rồi, Thiên Tiếu không nghĩ tới lại có người sở hữu năng lực kỳ dị như thế này. Đồng thời hắn cũng hiểu tại sao chiến đấu ở đại thành như Lăng Vân Thành nàng vẫn đứng đầu, thứ năng lực điều khiển tâm trí thật sự quá là khủng khiếp.
Soạt
Bỗng nhiên người hắn ta nghiêng một cái, đàn cá phía dưới dao động mãnh liệt, tiếng sáo bên cạnh hắn ta cũng ngừng hẳn. Quay sang thì phát hiện Thẩm Ngọc đã ngất lịm rồi, cả người của nàng cũng nghiêng qua một phía và sắp té xuống nước rồi, hắn tuy cũng không khá hơn nhưng vẫn vươn tay ra để đỡ lấy nàng.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng ta thì rõ ràng được hắn cõng một ngày vẫn chưa đủ để hồi phục, điều này càng chứng tỏ triết lý huấn luyện của Thiên Hồn học viện cực kỳ chính xác. Ngay từ đoạn đường dễ dàng nhất đã dùng hết sức, đến những thời điểm khó khăn khi phải qua sông, vượt núi thì phải làm sao.
“Tùm”
Cả hai ngã xuống mặt nước, đàn cá mất khống chế chạy tán loạn hết, có vẻ nước lạnh đã khiến cô nàng tỉnh táo lại một chút. Nàng cầm lấy Khí Hồn muốn tiếp tục thì Thiên Tiếu vươn tay ra giật lấy, Vạn Biến sau lưng hắn hóa thành đôi cánh giúp hắn bay lên, Thẩm Ngọc rơi mất khăn che mặt ánh mắt mở thật to nhìn hắn.
Trong đôi mắt đó lộ rõ vẻ hậm hực, tên này rõ ràng có thể bay lại bắt nàng phải mệt mỏi như thế, Thiên Tiếu cũng không nói nhiều mà cứ bế nàng lao vào bờ. Đợi vào đến trong bờ hắn dùng Vạn Biến hóa thành một chiếc đĩa bay nhỏ đứng lên đó lướt đi nhanh như gió.
Thẩm Ngọc cạn lời với tên này rồi, sao trước đó không làm như thế luôn đi cho rồi, tự nhiên mất công cõng nàng chảy cả ngày trời.
Nàng yếu ớt lên tiếng:
“Ngươi tại sao không sử dụng năng lực từ đầu?”
Thiên Tiếu thản nhiên:
“Cõng ngươi đi ta chỉ dùng sức mạnh thể chất thôi, còn sử dụng Khí Hồn cũng tiêu hao Hồn Lực rất nhiều. Trong hai người chúng ta thì luôn phải có một người còn sức chiến đấu đỉnh phong, bây giờ ta sử dụng Hồn Lực còn ngươi thì lo hồi phục đi.”
Hắn ta đã nói như thế thì nàng cũng không thắc mắc nữa, kể cả có bức xúc hơn nữa thì nàng cũng không còn sức để nói nữa. Số nàng thực sự quá xui, con sông khi nãy có thiên địch của bầy cá, đi đến giữa sông thì con vật kia để ý rời tấn công bầy cá, nàng phải điều khiến thêm một số lượng lớn cá để làm mỗi cho con thủy quái kia mới mệt như thế này.
Với lại biết được có loài thủy quái kia thì nàng trực tiếp dùng nó chứ cần gì điều khiển cả bầy cá làm gì cho mệt người. Kế hoạch của Thiên Tiếu nghe có vẻ ổn nhưng nàng cảm thấy hắn sử dụng Hồn Lực từ đầu để di chuyển và bay sang sông không phải tốt hơn sao.
Thực ra nàng quên mất trạng thái của mình hiện tại, nếu Thiên Tiếu sử dụng Hồn Lực như thế thì chắc chắn hắn sẽ rất mệt khi sang được bờ bên kia. Nam nhân bế hay cõng nữ nhân thì bình thường, ngược lại để người khác thấy được Thiên Tiếu chỉ có nước đội quần lên đầu.
Trông hắn có chút thực dụng vậy thôi chứ mấy cái này đã là nam nhân thì sẽ ngại thôi, không phải bị thương hắn nhất định sẽ không để một nữ nhân bế hay cõng. Hai người lao vun vút nguyên một ngày trời, lúc này Thẩm Ngọc đã hồi phục tương đối, có thể tự mình ngồi vững trên đĩa bay.
“Xuống thôi.”
Vạn Biến quay lại thân thể của Thiên Tiếu, hai người đáp đất dễ dàng, lúc này thì mặt trời đã chuẩn bị xuống núi rồi.
×— QUẢNG CÁO —
Thẩm Ngọc nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Chúng ta dừng lại ở đây làm gì?”
Thiên Tiếu ngồi xuống nghỉ ngơi:
“Ngươi chưa hồi phục được một nửa, ta thì sắp cạn sức, dừng lại nghỉ một đêm chứ làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn bị Cầm học trưởng phê bình.”
Nghe đến Cầm Vân Ca thì nàng ta tỏ rõ vẻ lo lắng, dù sao tỷ tỷ của nàng cũng bị phê bình như thế huống chi là nàng. Với lại trước đó nàng nghe tỷ tỷ nói rằng Cầm Vân Ca cực kỳ khó chịu, làm việc chỉ quan tâm nguyên tắc, nói chuyện độc mồm độc miệng, đã thế còn cực kỳ nóng nảy. Trước kia nghe danh chưa gặp mặt vẫn cứ nghĩ không đến nỗi, hiện tại nàng đã biết được cái danh tiếng kia không phải chỉ là hư danh.
Thẩm Ngọc nhớ tới nhóm Thiên Tiếu hình như có tiếp xúc trước với Cầm Vân Ca liền hỏi chuyện, hắn cũng không ngại kể cho nàng nghe từ đầu đến đuôi. Thẩm Ngọc nghe xong đúng là không thể tin vào lỗ tai của mình, cái người quát mắng biết bao nhiêu người lại sẵn sàng quỳ lâu như vậy để xin lỗi.
Thiên Tiếu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bạn đồng hành liền nói:
“Nàng thực ra cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta, nhưng đôi khi quá nguyên tắc và hành động có chút cực đoan. Chú ý làm sao để trước mặt nàng chúng ta luôn phải có lý rõ ràng, không được để phạm vào những sai lầm ngớ ngẩn để nàng tức giận, làm được như thế thì ngươi cũng thấy nàng cũng chỉ bình thường thôi.”
Chính bản thân nói ra nhưng hắn ta cũng không tin lắm, Cầm Vân Ca là một người nguyên tắc đến mức đáng sợ. Ví dụ như nàng ngủ dậy thì sẽ gấp chăn thành hình vuông đúng như quân nhân, gối cũng phải xếp cân xứng không chệch một ly, kinh khủng nhất là cả đêm duy trì một tư thế duy nhất là nằm ngửa hai tay chắp trên bụng và không hề chuyển động dù chỉ một chút.
Đến cả bữa ăn cũng phải cực kỳ chú ý, nàng ta ăn thanh đạm thịt thì phải lọc hết mỡ ra mới ăn, đã thế bất kể món gì thì dụng cụ ăn đều phải có đủ. Đũa với thìa, dao cắt thịt, tất cả đều phải xếp thẳng, cách nhau không quá hai ly, ngồi ăn phải để mọi thứ chuẩn mực rồi mới bắt đầu.
Nếu không phải Thiên Tiếu quen chăm sóc cho hai mẹ con Lý gia chắc cũng chẳng chịu nổi nàng. Nàng ta với hai người Lý gia chính là hai thái cực, phòng nàng ta ngủ thì dọn còn sạch hơn cả Thiên Tiếu, điều này khiến hắn thực sự rất nể phục nàng ta.
Nghe xong Thẩm Ngọc lắc đầu:
“Mấy người bên cạnh người toàn dạng lạ lùng không thế, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tức giận hay bức bối hay sao.”
Thiên Tiếu nhún vai:
“Có lẽ do quen rồi, đi ra xã hội làm việc kiếm ăn còn gặp phải nhiều loại người khó chịu hơn các nàng nhiều. Ngươi chắc chưa từng đi làm kiếm tiền, gia cảnh cũng tốt thế nên thái độ mới như thế, ta tin tưởng một thời gian nữa thôi ngươi sẽ tốt lên rất nhiều.”
Nàng ta chỉ mặt mình rồi hỏi:
“Ngươi thấy ta tệ lắm hay sao mà nói như thế?”
×— QUẢNG CÁO —
Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói gì cả, bây giờ nói thẳng chắc chắn sẽ bị ăn chửi, ít nhất phải thân thiết cỡ Dạ Nguyệt thì mới thoải mái phê bình người ta được. Còn hiện tại lúc mới gặp thì hắn quyết định tôn trọng hàm răng của mình, nói ít đi một chút thì nó đỡ gặp nguy hiểm.
Mấy cái tiểu thư đại gia tộc thường rất bốc đồng điêu ngoa, khả năng nàng nổi cơn thịnh nộ ra là rất cao, cứ im lặng như thế này có khi nàng tự hiểu.
Nàng thấy hắn không đáp thì hậm hực đi kiếm củi, Thiên Tiếu săn đại lấy một con heo rừng rồi để cho Thôn Phệ hút lấy Hồn Lực. Có được Hồn Lực bổ sung thì hắn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác mệt mỏi cũng lui đi một chút.
Hai người vốn là người xa lạ thế nên buổi tối ngồi quanh đống lửa thực sự không biết nói gì, Thiên Tiếu cũng không thích bắt chuyện với nàng làm gì. Thẩm Ngọc thì chắc chắn không phải người giỏi giao tiếp, thực ra như thế này cũng khiến hai người có thêm rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Đột nhiên lúc ăn Thẩm Ngọc vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng:
“Ngươi chăm chút như thế này sẽ có nhiều nữ nhân thích ngươi lắm đấy.”’
Thiên Tiếu hơi giật mình khi nhìn lại thì vô ý nhưng hắn vẫn lựa phần ngon cho nàng ăn, chăm sóc ngươi khác riết khiến hắn quên mất việc tốt với bản thân luôn.
“Cám ơn ngươi đã khen.”Hắn nhẹ nhàng đáp sau đó cúi đầu ăn tiếp.
Thẩm Ngọc hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi hiện tại có mấy nữ nhân rồi.”
Nàng cũng không biết phải nói gì, với lại vấn đề này cũng khiến nàng khá thắc mắc, liệu người nam nhân như thế này có phải dạng chung tình hay không.
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi chỉ cần biết là có nhiều hơn một là được rồi.”
Thẩm Ngọc bạo dạn:
“Nhiều hơn một thì Cầm học trưởng có trong số đó hay không.”
Đôi mắt to tròn của hắn nhìn thẳng nàng, nàng ta có ăn nhầm cái gì không mà dám nói ra chuyện hoang đường như thế. Theo bản năng hắn nhìn lên bầu trời, thấy không có ai mới thở phào một hơi.
Chỉ còn khoảng hơn trăm mét nữa thì có thể qua được sông rồi, Thiên Tiếu không nghĩ tới lại có người sở hữu năng lực kỳ dị như thế này. Đồng thời hắn cũng hiểu tại sao chiến đấu ở đại thành như Lăng Vân Thành nàng vẫn đứng đầu, thứ năng lực điều khiển tâm trí thật sự quá là khủng khiếp.
Soạt
Bỗng nhiên người hắn ta nghiêng một cái, đàn cá phía dưới dao động mãnh liệt, tiếng sáo bên cạnh hắn ta cũng ngừng hẳn. Quay sang thì phát hiện Thẩm Ngọc đã ngất lịm rồi, cả người của nàng cũng nghiêng qua một phía và sắp té xuống nước rồi, hắn tuy cũng không khá hơn nhưng vẫn vươn tay ra để đỡ lấy nàng.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng ta thì rõ ràng được hắn cõng một ngày vẫn chưa đủ để hồi phục, điều này càng chứng tỏ triết lý huấn luyện của Thiên Hồn học viện cực kỳ chính xác. Ngay từ đoạn đường dễ dàng nhất đã dùng hết sức, đến những thời điểm khó khăn khi phải qua sông, vượt núi thì phải làm sao.
“Tùm”
Cả hai ngã xuống mặt nước, đàn cá mất khống chế chạy tán loạn hết, có vẻ nước lạnh đã khiến cô nàng tỉnh táo lại một chút. Nàng cầm lấy Khí Hồn muốn tiếp tục thì Thiên Tiếu vươn tay ra giật lấy, Vạn Biến sau lưng hắn hóa thành đôi cánh giúp hắn bay lên, Thẩm Ngọc rơi mất khăn che mặt ánh mắt mở thật to nhìn hắn.
Trong đôi mắt đó lộ rõ vẻ hậm hực, tên này rõ ràng có thể bay lại bắt nàng phải mệt mỏi như thế, Thiên Tiếu cũng không nói nhiều mà cứ bế nàng lao vào bờ. Đợi vào đến trong bờ hắn dùng Vạn Biến hóa thành một chiếc đĩa bay nhỏ đứng lên đó lướt đi nhanh như gió.
Thẩm Ngọc cạn lời với tên này rồi, sao trước đó không làm như thế luôn đi cho rồi, tự nhiên mất công cõng nàng chảy cả ngày trời.
Nàng yếu ớt lên tiếng:
“Ngươi tại sao không sử dụng năng lực từ đầu?”
Thiên Tiếu thản nhiên:
“Cõng ngươi đi ta chỉ dùng sức mạnh thể chất thôi, còn sử dụng Khí Hồn cũng tiêu hao Hồn Lực rất nhiều. Trong hai người chúng ta thì luôn phải có một người còn sức chiến đấu đỉnh phong, bây giờ ta sử dụng Hồn Lực còn ngươi thì lo hồi phục đi.”
Hắn ta đã nói như thế thì nàng cũng không thắc mắc nữa, kể cả có bức xúc hơn nữa thì nàng cũng không còn sức để nói nữa. Số nàng thực sự quá xui, con sông khi nãy có thiên địch của bầy cá, đi đến giữa sông thì con vật kia để ý rời tấn công bầy cá, nàng phải điều khiến thêm một số lượng lớn cá để làm mỗi cho con thủy quái kia mới mệt như thế này.
Với lại biết được có loài thủy quái kia thì nàng trực tiếp dùng nó chứ cần gì điều khiển cả bầy cá làm gì cho mệt người. Kế hoạch của Thiên Tiếu nghe có vẻ ổn nhưng nàng cảm thấy hắn sử dụng Hồn Lực từ đầu để di chuyển và bay sang sông không phải tốt hơn sao.
Thực ra nàng quên mất trạng thái của mình hiện tại, nếu Thiên Tiếu sử dụng Hồn Lực như thế thì chắc chắn hắn sẽ rất mệt khi sang được bờ bên kia. Nam nhân bế hay cõng nữ nhân thì bình thường, ngược lại để người khác thấy được Thiên Tiếu chỉ có nước đội quần lên đầu.
Trông hắn có chút thực dụng vậy thôi chứ mấy cái này đã là nam nhân thì sẽ ngại thôi, không phải bị thương hắn nhất định sẽ không để một nữ nhân bế hay cõng. Hai người lao vun vút nguyên một ngày trời, lúc này Thẩm Ngọc đã hồi phục tương đối, có thể tự mình ngồi vững trên đĩa bay.
“Xuống thôi.”
Vạn Biến quay lại thân thể của Thiên Tiếu, hai người đáp đất dễ dàng, lúc này thì mặt trời đã chuẩn bị xuống núi rồi.
×— QUẢNG CÁO —
Thẩm Ngọc nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Chúng ta dừng lại ở đây làm gì?”
Thiên Tiếu ngồi xuống nghỉ ngơi:
“Ngươi chưa hồi phục được một nửa, ta thì sắp cạn sức, dừng lại nghỉ một đêm chứ làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn bị Cầm học trưởng phê bình.”
Nghe đến Cầm Vân Ca thì nàng ta tỏ rõ vẻ lo lắng, dù sao tỷ tỷ của nàng cũng bị phê bình như thế huống chi là nàng. Với lại trước đó nàng nghe tỷ tỷ nói rằng Cầm Vân Ca cực kỳ khó chịu, làm việc chỉ quan tâm nguyên tắc, nói chuyện độc mồm độc miệng, đã thế còn cực kỳ nóng nảy. Trước kia nghe danh chưa gặp mặt vẫn cứ nghĩ không đến nỗi, hiện tại nàng đã biết được cái danh tiếng kia không phải chỉ là hư danh.
Thẩm Ngọc nhớ tới nhóm Thiên Tiếu hình như có tiếp xúc trước với Cầm Vân Ca liền hỏi chuyện, hắn cũng không ngại kể cho nàng nghe từ đầu đến đuôi. Thẩm Ngọc nghe xong đúng là không thể tin vào lỗ tai của mình, cái người quát mắng biết bao nhiêu người lại sẵn sàng quỳ lâu như vậy để xin lỗi.
Thiên Tiếu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bạn đồng hành liền nói:
“Nàng thực ra cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta, nhưng đôi khi quá nguyên tắc và hành động có chút cực đoan. Chú ý làm sao để trước mặt nàng chúng ta luôn phải có lý rõ ràng, không được để phạm vào những sai lầm ngớ ngẩn để nàng tức giận, làm được như thế thì ngươi cũng thấy nàng cũng chỉ bình thường thôi.”
Chính bản thân nói ra nhưng hắn ta cũng không tin lắm, Cầm Vân Ca là một người nguyên tắc đến mức đáng sợ. Ví dụ như nàng ngủ dậy thì sẽ gấp chăn thành hình vuông đúng như quân nhân, gối cũng phải xếp cân xứng không chệch một ly, kinh khủng nhất là cả đêm duy trì một tư thế duy nhất là nằm ngửa hai tay chắp trên bụng và không hề chuyển động dù chỉ một chút.
Đến cả bữa ăn cũng phải cực kỳ chú ý, nàng ta ăn thanh đạm thịt thì phải lọc hết mỡ ra mới ăn, đã thế bất kể món gì thì dụng cụ ăn đều phải có đủ. Đũa với thìa, dao cắt thịt, tất cả đều phải xếp thẳng, cách nhau không quá hai ly, ngồi ăn phải để mọi thứ chuẩn mực rồi mới bắt đầu.
Nếu không phải Thiên Tiếu quen chăm sóc cho hai mẹ con Lý gia chắc cũng chẳng chịu nổi nàng. Nàng ta với hai người Lý gia chính là hai thái cực, phòng nàng ta ngủ thì dọn còn sạch hơn cả Thiên Tiếu, điều này khiến hắn thực sự rất nể phục nàng ta.
Nghe xong Thẩm Ngọc lắc đầu:
“Mấy người bên cạnh người toàn dạng lạ lùng không thế, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tức giận hay bức bối hay sao.”
Thiên Tiếu nhún vai:
“Có lẽ do quen rồi, đi ra xã hội làm việc kiếm ăn còn gặp phải nhiều loại người khó chịu hơn các nàng nhiều. Ngươi chắc chưa từng đi làm kiếm tiền, gia cảnh cũng tốt thế nên thái độ mới như thế, ta tin tưởng một thời gian nữa thôi ngươi sẽ tốt lên rất nhiều.”
Nàng ta chỉ mặt mình rồi hỏi:
“Ngươi thấy ta tệ lắm hay sao mà nói như thế?”
×— QUẢNG CÁO —
Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói gì cả, bây giờ nói thẳng chắc chắn sẽ bị ăn chửi, ít nhất phải thân thiết cỡ Dạ Nguyệt thì mới thoải mái phê bình người ta được. Còn hiện tại lúc mới gặp thì hắn quyết định tôn trọng hàm răng của mình, nói ít đi một chút thì nó đỡ gặp nguy hiểm.
Mấy cái tiểu thư đại gia tộc thường rất bốc đồng điêu ngoa, khả năng nàng nổi cơn thịnh nộ ra là rất cao, cứ im lặng như thế này có khi nàng tự hiểu.
Nàng thấy hắn không đáp thì hậm hực đi kiếm củi, Thiên Tiếu săn đại lấy một con heo rừng rồi để cho Thôn Phệ hút lấy Hồn Lực. Có được Hồn Lực bổ sung thì hắn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác mệt mỏi cũng lui đi một chút.
Hai người vốn là người xa lạ thế nên buổi tối ngồi quanh đống lửa thực sự không biết nói gì, Thiên Tiếu cũng không thích bắt chuyện với nàng làm gì. Thẩm Ngọc thì chắc chắn không phải người giỏi giao tiếp, thực ra như thế này cũng khiến hai người có thêm rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Đột nhiên lúc ăn Thẩm Ngọc vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng:
“Ngươi chăm chút như thế này sẽ có nhiều nữ nhân thích ngươi lắm đấy.”’
Thiên Tiếu hơi giật mình khi nhìn lại thì vô ý nhưng hắn vẫn lựa phần ngon cho nàng ăn, chăm sóc ngươi khác riết khiến hắn quên mất việc tốt với bản thân luôn.
“Cám ơn ngươi đã khen.”Hắn nhẹ nhàng đáp sau đó cúi đầu ăn tiếp.
Thẩm Ngọc hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi hiện tại có mấy nữ nhân rồi.”
Nàng cũng không biết phải nói gì, với lại vấn đề này cũng khiến nàng khá thắc mắc, liệu người nam nhân như thế này có phải dạng chung tình hay không.
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi chỉ cần biết là có nhiều hơn một là được rồi.”
Thẩm Ngọc bạo dạn:
“Nhiều hơn một thì Cầm học trưởng có trong số đó hay không.”
Đôi mắt to tròn của hắn nhìn thẳng nàng, nàng ta có ăn nhầm cái gì không mà dám nói ra chuyện hoang đường như thế. Theo bản năng hắn nhìn lên bầu trời, thấy không có ai mới thở phào một hơi.