Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Tác giả
- Phạm Kiều Trang
- Thể loại
- Truyện Việt
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 14,917
- Cập nhật
Tôi gặp em lần đầu cách đây hai mươi tư năm, khi ấy tôi là một thằng nhóc sáu tuổi, em năm tuổi…
Em là con gái của thím giúp việc cho nhà tôi, ấn tượng đầu tiên về em chính là những bộ váy cũ kỹ em thường mặc. Đối với con nhà giàu như tôi, đầu óc lúc 6 tuổi thật tình chẳng hiểu tại sao một cô bé xinh đẹp như em lại ăn mặc như vậy.
Mãi sau này, khi đã lớn hơn chút nữa tôi mới nhận ra rằng: “Không phải đứa trẻ nào sinh ra cũng được ăn ngon mặc đẹp. Và dù em có khoác lên mình những bộ đồ tầm thường đến thế nào, Bảo Bảo tôi cũng đều muốn yêu thương”.
Gia đình tôi và gia đình chú Thiên thân thiết mấy chục năm. Tôi, Cảnh Đức và Thanh Xuân cũng vậy.
Sau khi chúng tôi trưởng thành, điều đáng buồn hơn cả lại là: Tôi và Cảnh Đức yêu chung một người – Tống Liên Chi.
Mối tình suốt thời thơ ấu tôi đành chôn chặt vào tim, lòng yêu em mười phần toàn vẹn nhưng chưa bao giờ dám một lần bày tỏ.
Năm mười tám tuổi, vì muốn trốn chạy khỏi tình cảm đau thương của mình, tôi lên đường sang Mỹ du học.
Ở phương trời xa lạ, tôi nhận ra một điều rất hiển nhiên là: Dù cách xa nửa vòng trái đất hay trải qua 5 năm, mười năm… trái tim của tôi … VẪN CỨ THÍCH EM!!!
Em là con gái của thím giúp việc cho nhà tôi, ấn tượng đầu tiên về em chính là những bộ váy cũ kỹ em thường mặc. Đối với con nhà giàu như tôi, đầu óc lúc 6 tuổi thật tình chẳng hiểu tại sao một cô bé xinh đẹp như em lại ăn mặc như vậy.
Mãi sau này, khi đã lớn hơn chút nữa tôi mới nhận ra rằng: “Không phải đứa trẻ nào sinh ra cũng được ăn ngon mặc đẹp. Và dù em có khoác lên mình những bộ đồ tầm thường đến thế nào, Bảo Bảo tôi cũng đều muốn yêu thương”.
Gia đình tôi và gia đình chú Thiên thân thiết mấy chục năm. Tôi, Cảnh Đức và Thanh Xuân cũng vậy.
Sau khi chúng tôi trưởng thành, điều đáng buồn hơn cả lại là: Tôi và Cảnh Đức yêu chung một người – Tống Liên Chi.
Mối tình suốt thời thơ ấu tôi đành chôn chặt vào tim, lòng yêu em mười phần toàn vẹn nhưng chưa bao giờ dám một lần bày tỏ.
Năm mười tám tuổi, vì muốn trốn chạy khỏi tình cảm đau thương của mình, tôi lên đường sang Mỹ du học.
Ở phương trời xa lạ, tôi nhận ra một điều rất hiển nhiên là: Dù cách xa nửa vòng trái đất hay trải qua 5 năm, mười năm… trái tim của tôi … VẪN CỨ THÍCH EM!!!
Bình luận facebook