-
Chương 299
“Là ngươi?” hai tròng mắt Thư Tuấn mang hận ý, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, ngày hôm qua tướng quân kia cùng Lê Hân đối chiến, khi bọn họ triệt binh không lâu, lập tức độc bỏ mạng, chết cực kỳ đáng sợ, hắn biết, nhất định là do gã hạ độc, hơn nữa, hắn cũng không quên độc trên người hắn từ đâu mà đến, chính là tên nam nhân này hạ. Hắn hận gã, nhưng hận Tiêu Thanh Hàn hơn, nếu như không vì Tiêu Thanh Hàn, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Hoàng vị của hắn, hài tử của hắn, tất cả của hắn sẽ không mất đi, nếu như không có bọn họ, bây giờ hắn hiện đang làm hoàng đế Nhan quốc cao cao tại thượng.
Thật ra thì Thư Tuấn đã quên mất, xét đến cùng, tất cả đều do hắn tự làm tự chịu mà thôi, mọi chuyện đều có nhân có quả, nhân quả báo ứng, đó là chuyện thường tình.
“Là bản công tử thì thế nào?” Minh Phong thúc ngựa đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bình, hắn nhìn thẳng về phía trước, nhìn một mảnh nhân mã đen ngòm kia, nắm bình ngọc trong tay thật chặt, mặc dù độc này không thể khiến toàn quân Thư Tuấn bị diệt, nhưng lại cực độc vô cùng, hắn không biết có thể khiến đối phương tổn thất bao nhiêu người, mà hắn muốn mở sát giới sao? Giờ khắc này, hắn do dự, tuy nói chiến trường không huynh đệ, chỉ cần lên chiến trường, đối phương là kẻ địch của ngươi, nhưng mạng sống không phải là chuyện đùa. Mất đi mạng sống, cho dù có đầu thai chuyển kiếp thì cũng uổng một đời.
Hắn thật không đành lòng, muốn nhiều mạng chết dưới tay hắn sao? Mấy vạn người, mấy vạn sinh mạng, bây giờ, hắn không biết chọn thế nào.
Mà khi Minh Phong đang suy tính, Thư Tuấn giương một tay lên, trước người hắn lập tức đứng một dãy cung thủ, cung cong như trăng khuyết, mũi tên sắc bén, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất cả sẽ bắn ra, khiến đối phương biến thành con nhím.
nhất thời quân đội Thiên Trạch xôn xao, tất cả binh lính tâm thần loạn lên, xét về khí thế hay trận hình, đối phương đều thắng. Vốn không có Đại Tướng Quân ra trận, tinh thần trong quân lại càng bị hạ thấp. Hơn nữa quốc sư vẫn không ra lệnh, khiến lòng của mọi người lâm vào khủng hoảng.
Minh Phong hận không thể cắn chết Thư Tuấn, thiệt là, ngườ xưa đã nói, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, hắn không thể không lựa chọn, chỉ sợ độc dược còn chưa xuất ra thì mình đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn vẫn nhắm chặt hai tròng mắt, không có nửa phần vẻ lo lắng, khóe mắt hắn co quắp, quốc sư, ngươi còn suy nghĩ cái gì, lửa đốt tới mông rồi, không phải, là tên sắp bắn tới đầu rồi, bây giờ còn rỗi rãnh nhắm mắt dưỡng thần, cũng hạ quyết sách, bọn họ thật sự sẽ chết đấy.
“Tiêu Thanh Hàn, đi chết đi!” Thư Tuấn hét lớn một tiếng, sau đó vung tay lên. Đột nhiên, một trận gió kì quái thổi đến đầu ngón tay hắn, tay của hắn dừng trên không trung, không cách nào hạ xuống. Hắn ngây người, cùng lúc đó Tiêu Thanh Hàn đột nhiên mở ra hai mắt, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, tròng mắt Thanh Hàn quỷ dị mang theo lạnh lùng tới cực điểm, như muốn đem thân thể hắn đông lại. Không cách nào di động nửa phần, hắn chưa bao giờ sợ hãi như thế.
khóe miệng Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng nâng lên, hoàn mỹ làm cho người ta thở dài, trong tay hắn lấy ra một viên ngọc châu màu xanh, tay bắn ra, hạt châu rơi vào mặt đất, một trận bão cát nâng lên, tất cả mọi người không thể không nhíu mắt lại.
Sau đó động tác của hắn rất nhanh, căn bản không ai thấy hắn ra tay thế nào, sáu hạt châu lại rơi xuống, bão cát càng lớn, trong ánh trăng mờ, mọi người không cách nào thấy rõ.
Từ từ, cho đến khi bão cát tản đi, trong trời đất một mảnh im lặng, đất cát chậm rãi lắng xuống, ‘Phù’, một hồi tiếng rút khí không ngừng vang lên trong quân đội, ngay cả Minh Phong cũng thiếu chút nữa ngã trên ngựa xuống.
Trời ơi, hắn không mộng du chứ, thứ này….