-
Chương 43
Nghê Lam cũng không thèm quan tâm phản ứng của Hàn Châu và A sinh, dẫn đầu chạy trước.
Hàn Châu và A Sinh theo sát.
Dọc đường ba người không nói chuyện, tập trung chạy trốn.
Lúc sắp tới chỗ dừng xe, Nghê Lam dừng lại, khoát tay bảo hai người sau lưng ngồi xuống.
Hàn Châu và A Sinh bắt chước Nghê Lam ngồi xổm xuống, núp sau dải cây xanh thò đầu ra nhìn.
Chiếc Santana màu đen kia lại trùng hợp dừng ngay trước bọn họ.
Mặt Hàn Châu đen lại, thật sự là gặp xui.
A Sinh nhìn Hàn Châu, làm biểu cảm hỏi dò.
Hàn Châu hạ giọng: “Santana.” Sau đó làm động tác cắt cổ.
A Sinh hiểu ra, chửi: “Mẹ nó.”
Lúc này Nghê Lam nói với hai người: “Chuẩn bị kỹ, chiếc xe này sắp đi rồi.”
Cô nói xong, quả nhiên chiếc xe kia khởi động, đánh tay lái quẹo lại, hình như tính quay về chung cư.
Đợi chiếc xe kia mất dạng, Nghê Lam la lên một tiếng: “Đi.”
Hàn Châu, A Sinh chạy theo cô về hướng xe.
“Anh lái xe.” Nghê Lam nói với Hàn Châu, ném chìa khóa cho anh.
Hàn Châu cũng không từ chối, anh chụp lấy chìa khóa, mở cửa lên xe.
A Sinh nhanh chóng tiến vào ghế sau, Nghê Lam ngồi vào chỗ ghế phụ.
Xe vừa khởi động chạy, Hàn Châu đã nhìn thấy trong kính chiếu hậu chiếc Santana lại quay lại rồi, nhìn thấy xe bọn họ đang chạy thì tăng tốc đuổi theo.
“Đ* mẹ.” Hàn Châu nhấn chân ga, tăng tốc rời đi.
A Sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn cửa sổ sau xe, cũng lấy làm kinh hãi: “Sao bọn họ quay lại nhanh như vậy?”
Nghê Lam cũng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu nhưng không nói gì.
Cô đang nhét thẻ sim vào điện thoại chú Bồi, cũng kết nối với laptop của cô, khởi động máy, khởi động phần mềm, bắt đầu tải tài liệu của chiếc điện thoại này lên server.
Đợi thao tác xong, cô ném laptop xuống chỗ trống dưới chân để nó tự chạy trước, lúc này mới rảnh rỗi quay đầu nói với Hàn Châu, A Sinh: “Xe này vốn quay lại tiếp ứng mấy người kia, nhưng nhận được điện thoại, nghe nói chúng ta tính chạy liền tới đuổi theo.
Chỉ có một tài xế, cho nên hắn ta chỉ có thể theo sát chúng ta, muốn ra tay phải đợi chi viện khác đến.”
A Sinh quay đầu lại nhìn chiếc xe đang theo dõi bọn họ, quả nhiên chiếc xe kia chỉ theo sát, không vượt lên chặn đường.
Từ góc độ này của anh ta không thấy rõ chỗ ngồi phía sau, chỉ thấy một người lái xe.
A Sinh hỏi Nghê Lam: “Sao cô biết được?”
Nghê Lam hỏi anh ta: “Anh biết bọn họ sao?”
“Không biết.”
Nghê Lam vươn tay về phía A Sinh: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Mẹ nó.” A Sinh bất mãn, “Cô tưởng cô là ai vậy?”
“Đưa cho cô ta.” Hàn Châu vừa lái xe vừa hét.
“Mẹ mày.” A Sinh mắng Hàn Châu, “Rốt cuộc mày có chuyện gì vậy.
Nói đi là đi, một câu nhắn cũng không có.
Mày mới là nội gián đúng không? A Mãnh bị mày hại rồi, ôm oan ức của mày.
Mày với cảnh sát là một đám, mày hại tụi tao! Ông đây muốn tìm mày tính sổ…”
Hàn Châu không nói hai lời, móc súng ra chỉ về sau.
Nghê Lam ra tay trong nháy mắt, một tay cầm súng một tay vặn tay Hàn Châu.
Hàn Châu kêu đau một tiếng, súng đã rơi vào tay Nghê Lam.
Tay lái bị bẻ ngoặt một cái, xe nghiêng qua một bên, suýt nữa thì xông ra làn xe.
Hàn Châu cắn răng ổn định, lái xe ngay ngắn lại.
A Sinh ngồi ở phía sau thấy Hàn Châu móc súng ra cũng móc súng ra theo.
Nghê Lam đoạt lấy súng trong tay Hàn Châu trong nháy mắt, cạch một tiếng hạ ghế ngồi xuống, xoay người đạp một cước vào tay A Sinh, súng của A Sinh suýt chút nữa tuột tay, sau đó anh ta rụt tay lại tính tránh, nhưng không gian trên xe quá nhỏ, nắm đấm của Nghê Lam tới ngay trong nháy mắt, bụp bụp, hai đấm lên mặt anh ta.
A Sinh thét lên đau đớn, vung quyền phản kháng, nhưng Nghê Lam đá vào cổ tay anh ta, ngoặt nắm đấm để anh ta tự đấm vào mũi mình.
A Sinh lại kêu đau đớn một lần nữa.
Nghê Lam lại đạp một cước, đồng thời cướp súng của anh ta, giẫm tay anh ta chặn ở trên bụng, suýt chút nữa thì A Sinh không nôn ra được, cả người bị giẫm ép vào cửa sổ xe, mặt thì biến dạng, không thể động đậy.
Một chân Nghê Lam giẫm ở ghế ngồi, một chân giẫm lên A Sinh.
Hai cây súng trên tay một cây chỉ vào A Sinh, một tay chỉ vào Hàn Châu, quát: “Đều thấy mình có súng thì ngon rồi phải không! Ở chung với đám giang hồ đầu đường được xưng đại ca thì tưởng mình là đại ca thật à!”
Hàn Châu không nói gì, cắn chặt răng nghiêm mặt lái xe.
A Sinh nói không ra lời, đau khổ hừ một tiếng.
Nghê Lam tiếp tục nói: “Bây giờ để tôi nói cho các anh rõ quy củ.
Thứ nhất, vấn đề tôi hỏi các anh, tất cả phải thành thật trả lời, để tôi phát hiện ra là nói dói, tôi đánh cho các anh soi gương cũng không nhận ra mình.
Thứ hai, tôi không quan tâm thù hận ân oán gì của các anh, tôi không cho các anh đánh nhau, không ai được ra tay hết! Rẽ phải!”
Hai chữ cuối của Nghê Lam làm Hàn Châu ngẩn người, sau đó anh nhìn giao lộ thì hiểu ra, đánh tay lái.
Nghê Lam lại nói, “Thứ ba, tôi không quan tâm các anh có ý tưởng gì, có cảm xúc gì, mục tiêu của tôi là tìm ra lão đại đằng sau các anh, không thể trợ giúp mà còn cản trở, tôi sẽ cho người đó trả giá.
Đừng tưởng các anh là xã hội đen thì ngon cỡ nào, lúc bà đây lùng bắt sát thủ quốc tế, các anh còn ở trên đường lấy tiền bao khoán nhận đại ca.
Từ giờ trở đi, tôi là đại ca của các anh, đừng để tôi không thoải mái.
Các anh cố gắng phối hợp, đương nhiên tôi cũng sẽ để ý cho các anh.”
Không có ai đáp lời.
Nghê Lam dừng một chút, quát: “Nghe rõ không?”
Hàn Châu mím chặt môi, tay Nghê Lam cầm súng đánh cho anh một đòn, Hàn Châu đau rít một hơi, ổn định tay lái, đáp lại một tiếng: “Nghe rõ rồi.”
A Sinh bị Nghê Lam dùng thêm lực giẫm, thấy xương khuỷu tay của mình muốn gãy, cũng nhanh chóng ừ một tiếng.
Lam Diệu Dương vẫn luôn khẩn trương nín thở im lặng nhìn máy tính rốt cuộc thở phào một hơi.
“Cô ấy thành công rồi.” Vì chạy băng băng với đánh nhau, hình ảnh từ camera trên người Nghê Lam khiến người ta hoa mắt nhưng Lam Diệu Dương không hề rời mắt lấy một giây, bây giờ rốt cuộc đã dời tầm mắt đi chỗ khác được rồi.
Anh nhìn về phía Âu Dương Duệ: “Cách thức hợp pháp của các anh chắc không thể như vậy, sẽ bị khiếu nại.”
Âu Dương Duệ bực mình, vị tổng giám đốc này, sự tình mới tiến triển được chút anh đã đắc ý rồi.
“Cách thức hợp pháp của cảnh sát chúng tôi cũng sẽ có hướng xử lý hợp pháp.”
Anh vừa thông báo cho Lôi Tinh Hà đi vào bắt mấy tên tay chân trong chung cư kia xong.
Nếu lái xe không tiếp ứng cho bọn họ, vậy thì chú cảnh sát có lòng tiếp ứng giúp.
Anh lại thông báo những người khác đi điều tra thử phòng của A Sinh, xem thử có đầu mối gì không.
Bên này Nghê Lam thả nhẹ chân đang giẫm A Sinh, A Sinh ôm bụng nôn khan.
Nghê Lam hỏi anh ta: “Trên người anh có máy nghe lén không?”
A Sinh kinh ngạc, nói to: “Không có, làm gì có!”
Nghê Lam nói: “Đưa điện thoại đây, đưa túi cho tôi, còn nữa, cởi đồ ra, chừa quần lót lại là được.”
Hàn Châu: “…”
A Sinh: “…”
Bọn họ không phải chưa từng trải qua yêu cầu này.
Lúc chú Bồi lục soát người bọn họ cũng nghiêm ngặt như vậy, nhưng bây giờ là một nữ minh tinh, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, dùng giọng điệu giang hồ ra mệnh lệnh như thế, bọn họ không thích ứng được.
A Sinh trừng mắt nhìn Hàn Châu qua gương chiếu hậu.
Hàn Châu vừa chửi thầm trong lòng vừa giả vờ nhún nhún vai: “Cô ấy kêu cởi thì cởi, cũng không xem là thiệt thòi.”
Nghê Lam ngồi trở lại ghế, lấy chân kéo lấy laptop, kêu Hàn Châu xem: “Tôi cài đặt chương trình vào điện thoại của tên tay chân xông vào phòng A Sinh để giám sát thông tin của hắn ta, hắn ta gọi điện thoại cho lái xe kêu lái xe đến cửa sau chung cư đón bọn họ.
Nhưng tên lái xe không đến đón người mà quay lại đuổi theo chúng ta là vì tên lái xe kia nhận được một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại kia chắc chắn là nói cho hắn biết chúng ta đang lên xe chạy trốn.
Nhìn thấy ba cái điểm đỏ này không? Một cái là tên lái xe đi theo sau chúng ta.
Còn hai cái kia một cái là số điện thoại ra lệnh cho lái xe và một số liên lạc với hai số này.
Ba số ba chiếc xe, đang tính bao vây chúng ta, anh xem mà tránh bọn họ.”
Hàn Châu nghe cũng không hiểu lắm, nhưng anh biết Nghê Lam có thể biết được ai gọi điện thoại, số bao nhiêu, sau đó còn có thể giám sát vị trí của số đó.
A Sinh cũng vậy.
Anh ta không biết những cái Nghê Lam nói làm sao có được, nhưng ý tứ trong lời nói của cô thì anh ta hiểu.
Cô cảm thấy trên người anh ta có máy nghe trộm cho nên bọn người Kim Khổng Tước mới có thể nghe được đối thoại của bọn họ, biết bọn họ nhìn thấy chiếc Santana, biết bọn họ lên một chiếc xe gần đó.
A Sinh rất vui vẻ đưa điện thoại cho Nghê Lam, đẩy túi du lịch về phía cô, sau đó bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa dò hỏi: “Tao có liên lạc với Kim Khổng Tước, tên Giang ca đó tìm tới tao rồi.”
Hàn Châu lập tức tức giận, trừng mắt nhìn A Sinh sau kính.
A Sinh phẫn nộ la lên: “Ai bảo mày cứ đi như vậy! Ông đây còn chưa trách mày đó! Ông đây lo lắng cho mày, nhớ tới lúc đó mày có để lại cách liên lạc mới đi thử vận may một chút.
Tao có lưu lại cách liên lạc trong ngăn tủ, để bọn nó chuyển cho mày, mày có thể nhìn ra hay không.
Về sau mọi người cũng không đến nỗi đứt liên lạc, sống hay chết nói một tiếng.
Nhưng tao bị người ta tóm ở đó rồi.”
Hàn Châu đã hiểu.
Anh đã nói với A Sinh mình sẽ để lại phương thức liên lạc ở chỗ chú Tiền để căn cước, chú Tiền có thể tìm tới anh, anh đã giao dịch với chú Tiền mấy lần rồi, cũng thân quen.
A Sinh không liên lạc với mình đành nghĩ tới cách này.
Trước khi chú Tiền cho người đi giao giấy tờ, anh ta để lại phương thức liên lạc, muốn chuyển giao thông qua chú Tiền.
Như thế lúc bản thân đi lấy giấy tờ thì có thể nhìn thấy dãy số của A Sinh.
Hàn Châu cắn môi, tâm tình phức tạp.
“Mày là nội gián sao? Người chú Bồi đang tìm là mày sao?” A Sinh hung dữ, hiển nhiên câu hỏi này vẫn treo trong đầu anh ta suốt.
Anh ta hận là chưa kịp nghiệm chứng.
Hàn Châu chưa kịp mở miệng, Nghê Lam đã chen vào, “Tôi đề nghị trước khi xác định được có bị nghe lén hay không, các anh không nên tra hỏi lẫn nhau, có khả năng bị tiết lộ thông tin, cũng dễ bị hiềm nghi cố ý nói dối.”
Hàn Châu và A Sinh lập tức im miệng.
Nghê Lam mở điện thoại A Sinh ra xem xét, lại cài đặt phần mềm trong điện thoai của A Sinh.
Sau đó kiểm tra quần áo anh ta, Hàn Châu nhìn chằm chằm ba chấm đỏ trên máy tính, giẫm ga tăng tốc muốn cắt đuôi.
A Sinh khoanh tay nhìn chằm chằm Nghê Lam kiểm tra, Nghê Lam xác nhận không có vấn đề gì thì ném quần áo lại cho A Sinh.
A Sinh vừa mặc quần áo vừa phàn nàn: “Nếu quả thật bị nghe lén, chuyện cô nói một đống số điện thoại bị giám sát không phải cũng bị lộ rồi sao.”
Nghê Lam kiểm tra túi của A Sinh, trả lời: “Nói mà các anh có hiểu không.
Hơn nữa, hiểu rồi thì làm sao.
Kiểu kỹ thuật này chiếm ưu thế tuyệt đối, nghiền ép cảm giác thoải mái của đối phương, các anh không trải nghiệm được.”
Hàn Châu liếc mắt.
A Sinh không nói lời nào.
Lam Diệu Dương nghe đối thoại của bọn họ, đột nhiên hỏi Âu Dương Duệ, “Bây giờ máy nghe lén trên thị trường đen nhỏ lắm phải không? Có khi nào trên người Dương Hiểu Phương cũng có gắn mà chúng ta lục không ra? Cô ta chỉ cần sau khi làm xong nhiệm vụ bỏ vào toilet xả nước, thế là hết chứng cứ rồi.”
“Không có khả năng lắm.” Âu Dương Duệ cũng suy nghĩ: “Lúc cô ta trốn chỉ mặc đồ ngủ, dép lê, cả đồ lót cũng không mặc, trên người căn bản không có chỗ giấu đồ.
Về sau từ đầu tới chân đều là quần áo chúng tôi mua cho cô ta.
Trên đường không có ai tiếp xúc với cô ta.
Cô ta có đi nhà vệ sinh trong cục chúng tôi, trừ phi cô ta có thể đoán được bị đưa tới khách sạn đó của chúng tôi, dự đoán bị đi tầng nào thẩm vấn, thì sớm đã đến nhà vệ sinh kia giấu camera rồi.
Chuyện này có lẽ không phù hợp với bình thường, nhưng có thể tra camera được.
Tôi có thể tra một chút thời gian đó có ai ghé nhà vệ sinh tầng đó hay không.”
Lam Diệu Dương thấy gợi ý: “Cái anh nói là một cách tốt, bên phía công an tỉnh cũng kiểm tra camera một chút đi.
Cô ta không cần đoán bị đưa tới tầng nào, cứ một nhà vệ sinh để dự bị một cái cũng được mà.”
Âu Dương Duệ: “…” Nói cũng phải, tuy là càng nghe càng kỳ quái.
Lam Diệu Dương lại hỏi: “Nói đến bằng chứng giả, anh nói xem Dương Hiểu Phương có phải Dương Hiểu Phương không? Ông chú kia nói đã rất nhiều năm chưa gặp cô ta, nhưng phụ nữ sau 18 là thay đổi, nhìn hình không cũng dễ nhận nhầm.
Lỡ như giả mạo thì sao?”
Âu Dương Duệ: “…”
Lam Diệu Dương nói: “Trước kia tôi có đọc một kịch bản, chính là kiểu giả mạo thân phận sống tiếp.
Cốt truyện rất thú vị nhưng biên kịch viết rất ngột ngạt, không có tình tiết sáng sủa nào, lượng cốt truyện cũng chưa đủ, chính ông ấy cũng không muốn thay đổi, cũng không muốn người khác đổi, hơi cố chấp.”
Âu Dương Duệ: “…Sau đó thì sao?”
Lam Diệu Dương nói: “Các anh có tính xét nghiệm DNA của Dương Hiểu Phương để xác nhận một chút không? Trong kịch bản kia là cuối cùng bị tai nạn xe cần truyền máu mới phát hiện ra nhóm máu không đúng mới bại lộ.”
“Tôi nói là cuối cùng kịch bản sao đấy?”
“Ông ta không bán tôi cũng không mua.” Lam Diệu Dương nói: “Không có quay thành phim, nhưng nói không chừng có thể giúp phá án nha.”
Hàn Châu và A Sinh theo sát.
Dọc đường ba người không nói chuyện, tập trung chạy trốn.
Lúc sắp tới chỗ dừng xe, Nghê Lam dừng lại, khoát tay bảo hai người sau lưng ngồi xuống.
Hàn Châu và A Sinh bắt chước Nghê Lam ngồi xổm xuống, núp sau dải cây xanh thò đầu ra nhìn.
Chiếc Santana màu đen kia lại trùng hợp dừng ngay trước bọn họ.
Mặt Hàn Châu đen lại, thật sự là gặp xui.
A Sinh nhìn Hàn Châu, làm biểu cảm hỏi dò.
Hàn Châu hạ giọng: “Santana.” Sau đó làm động tác cắt cổ.
A Sinh hiểu ra, chửi: “Mẹ nó.”
Lúc này Nghê Lam nói với hai người: “Chuẩn bị kỹ, chiếc xe này sắp đi rồi.”
Cô nói xong, quả nhiên chiếc xe kia khởi động, đánh tay lái quẹo lại, hình như tính quay về chung cư.
Đợi chiếc xe kia mất dạng, Nghê Lam la lên một tiếng: “Đi.”
Hàn Châu, A Sinh chạy theo cô về hướng xe.
“Anh lái xe.” Nghê Lam nói với Hàn Châu, ném chìa khóa cho anh.
Hàn Châu cũng không từ chối, anh chụp lấy chìa khóa, mở cửa lên xe.
A Sinh nhanh chóng tiến vào ghế sau, Nghê Lam ngồi vào chỗ ghế phụ.
Xe vừa khởi động chạy, Hàn Châu đã nhìn thấy trong kính chiếu hậu chiếc Santana lại quay lại rồi, nhìn thấy xe bọn họ đang chạy thì tăng tốc đuổi theo.
“Đ* mẹ.” Hàn Châu nhấn chân ga, tăng tốc rời đi.
A Sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn cửa sổ sau xe, cũng lấy làm kinh hãi: “Sao bọn họ quay lại nhanh như vậy?”
Nghê Lam cũng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu nhưng không nói gì.
Cô đang nhét thẻ sim vào điện thoại chú Bồi, cũng kết nối với laptop của cô, khởi động máy, khởi động phần mềm, bắt đầu tải tài liệu của chiếc điện thoại này lên server.
Đợi thao tác xong, cô ném laptop xuống chỗ trống dưới chân để nó tự chạy trước, lúc này mới rảnh rỗi quay đầu nói với Hàn Châu, A Sinh: “Xe này vốn quay lại tiếp ứng mấy người kia, nhưng nhận được điện thoại, nghe nói chúng ta tính chạy liền tới đuổi theo.
Chỉ có một tài xế, cho nên hắn ta chỉ có thể theo sát chúng ta, muốn ra tay phải đợi chi viện khác đến.”
A Sinh quay đầu lại nhìn chiếc xe đang theo dõi bọn họ, quả nhiên chiếc xe kia chỉ theo sát, không vượt lên chặn đường.
Từ góc độ này của anh ta không thấy rõ chỗ ngồi phía sau, chỉ thấy một người lái xe.
A Sinh hỏi Nghê Lam: “Sao cô biết được?”
Nghê Lam hỏi anh ta: “Anh biết bọn họ sao?”
“Không biết.”
Nghê Lam vươn tay về phía A Sinh: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Mẹ nó.” A Sinh bất mãn, “Cô tưởng cô là ai vậy?”
“Đưa cho cô ta.” Hàn Châu vừa lái xe vừa hét.
“Mẹ mày.” A Sinh mắng Hàn Châu, “Rốt cuộc mày có chuyện gì vậy.
Nói đi là đi, một câu nhắn cũng không có.
Mày mới là nội gián đúng không? A Mãnh bị mày hại rồi, ôm oan ức của mày.
Mày với cảnh sát là một đám, mày hại tụi tao! Ông đây muốn tìm mày tính sổ…”
Hàn Châu không nói hai lời, móc súng ra chỉ về sau.
Nghê Lam ra tay trong nháy mắt, một tay cầm súng một tay vặn tay Hàn Châu.
Hàn Châu kêu đau một tiếng, súng đã rơi vào tay Nghê Lam.
Tay lái bị bẻ ngoặt một cái, xe nghiêng qua một bên, suýt nữa thì xông ra làn xe.
Hàn Châu cắn răng ổn định, lái xe ngay ngắn lại.
A Sinh ngồi ở phía sau thấy Hàn Châu móc súng ra cũng móc súng ra theo.
Nghê Lam đoạt lấy súng trong tay Hàn Châu trong nháy mắt, cạch một tiếng hạ ghế ngồi xuống, xoay người đạp một cước vào tay A Sinh, súng của A Sinh suýt chút nữa tuột tay, sau đó anh ta rụt tay lại tính tránh, nhưng không gian trên xe quá nhỏ, nắm đấm của Nghê Lam tới ngay trong nháy mắt, bụp bụp, hai đấm lên mặt anh ta.
A Sinh thét lên đau đớn, vung quyền phản kháng, nhưng Nghê Lam đá vào cổ tay anh ta, ngoặt nắm đấm để anh ta tự đấm vào mũi mình.
A Sinh lại kêu đau đớn một lần nữa.
Nghê Lam lại đạp một cước, đồng thời cướp súng của anh ta, giẫm tay anh ta chặn ở trên bụng, suýt chút nữa thì A Sinh không nôn ra được, cả người bị giẫm ép vào cửa sổ xe, mặt thì biến dạng, không thể động đậy.
Một chân Nghê Lam giẫm ở ghế ngồi, một chân giẫm lên A Sinh.
Hai cây súng trên tay một cây chỉ vào A Sinh, một tay chỉ vào Hàn Châu, quát: “Đều thấy mình có súng thì ngon rồi phải không! Ở chung với đám giang hồ đầu đường được xưng đại ca thì tưởng mình là đại ca thật à!”
Hàn Châu không nói gì, cắn chặt răng nghiêm mặt lái xe.
A Sinh nói không ra lời, đau khổ hừ một tiếng.
Nghê Lam tiếp tục nói: “Bây giờ để tôi nói cho các anh rõ quy củ.
Thứ nhất, vấn đề tôi hỏi các anh, tất cả phải thành thật trả lời, để tôi phát hiện ra là nói dói, tôi đánh cho các anh soi gương cũng không nhận ra mình.
Thứ hai, tôi không quan tâm thù hận ân oán gì của các anh, tôi không cho các anh đánh nhau, không ai được ra tay hết! Rẽ phải!”
Hai chữ cuối của Nghê Lam làm Hàn Châu ngẩn người, sau đó anh nhìn giao lộ thì hiểu ra, đánh tay lái.
Nghê Lam lại nói, “Thứ ba, tôi không quan tâm các anh có ý tưởng gì, có cảm xúc gì, mục tiêu của tôi là tìm ra lão đại đằng sau các anh, không thể trợ giúp mà còn cản trở, tôi sẽ cho người đó trả giá.
Đừng tưởng các anh là xã hội đen thì ngon cỡ nào, lúc bà đây lùng bắt sát thủ quốc tế, các anh còn ở trên đường lấy tiền bao khoán nhận đại ca.
Từ giờ trở đi, tôi là đại ca của các anh, đừng để tôi không thoải mái.
Các anh cố gắng phối hợp, đương nhiên tôi cũng sẽ để ý cho các anh.”
Không có ai đáp lời.
Nghê Lam dừng một chút, quát: “Nghe rõ không?”
Hàn Châu mím chặt môi, tay Nghê Lam cầm súng đánh cho anh một đòn, Hàn Châu đau rít một hơi, ổn định tay lái, đáp lại một tiếng: “Nghe rõ rồi.”
A Sinh bị Nghê Lam dùng thêm lực giẫm, thấy xương khuỷu tay của mình muốn gãy, cũng nhanh chóng ừ một tiếng.
Lam Diệu Dương vẫn luôn khẩn trương nín thở im lặng nhìn máy tính rốt cuộc thở phào một hơi.
“Cô ấy thành công rồi.” Vì chạy băng băng với đánh nhau, hình ảnh từ camera trên người Nghê Lam khiến người ta hoa mắt nhưng Lam Diệu Dương không hề rời mắt lấy một giây, bây giờ rốt cuộc đã dời tầm mắt đi chỗ khác được rồi.
Anh nhìn về phía Âu Dương Duệ: “Cách thức hợp pháp của các anh chắc không thể như vậy, sẽ bị khiếu nại.”
Âu Dương Duệ bực mình, vị tổng giám đốc này, sự tình mới tiến triển được chút anh đã đắc ý rồi.
“Cách thức hợp pháp của cảnh sát chúng tôi cũng sẽ có hướng xử lý hợp pháp.”
Anh vừa thông báo cho Lôi Tinh Hà đi vào bắt mấy tên tay chân trong chung cư kia xong.
Nếu lái xe không tiếp ứng cho bọn họ, vậy thì chú cảnh sát có lòng tiếp ứng giúp.
Anh lại thông báo những người khác đi điều tra thử phòng của A Sinh, xem thử có đầu mối gì không.
Bên này Nghê Lam thả nhẹ chân đang giẫm A Sinh, A Sinh ôm bụng nôn khan.
Nghê Lam hỏi anh ta: “Trên người anh có máy nghe lén không?”
A Sinh kinh ngạc, nói to: “Không có, làm gì có!”
Nghê Lam nói: “Đưa điện thoại đây, đưa túi cho tôi, còn nữa, cởi đồ ra, chừa quần lót lại là được.”
Hàn Châu: “…”
A Sinh: “…”
Bọn họ không phải chưa từng trải qua yêu cầu này.
Lúc chú Bồi lục soát người bọn họ cũng nghiêm ngặt như vậy, nhưng bây giờ là một nữ minh tinh, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, dùng giọng điệu giang hồ ra mệnh lệnh như thế, bọn họ không thích ứng được.
A Sinh trừng mắt nhìn Hàn Châu qua gương chiếu hậu.
Hàn Châu vừa chửi thầm trong lòng vừa giả vờ nhún nhún vai: “Cô ấy kêu cởi thì cởi, cũng không xem là thiệt thòi.”
Nghê Lam ngồi trở lại ghế, lấy chân kéo lấy laptop, kêu Hàn Châu xem: “Tôi cài đặt chương trình vào điện thoại của tên tay chân xông vào phòng A Sinh để giám sát thông tin của hắn ta, hắn ta gọi điện thoại cho lái xe kêu lái xe đến cửa sau chung cư đón bọn họ.
Nhưng tên lái xe không đến đón người mà quay lại đuổi theo chúng ta là vì tên lái xe kia nhận được một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại kia chắc chắn là nói cho hắn biết chúng ta đang lên xe chạy trốn.
Nhìn thấy ba cái điểm đỏ này không? Một cái là tên lái xe đi theo sau chúng ta.
Còn hai cái kia một cái là số điện thoại ra lệnh cho lái xe và một số liên lạc với hai số này.
Ba số ba chiếc xe, đang tính bao vây chúng ta, anh xem mà tránh bọn họ.”
Hàn Châu nghe cũng không hiểu lắm, nhưng anh biết Nghê Lam có thể biết được ai gọi điện thoại, số bao nhiêu, sau đó còn có thể giám sát vị trí của số đó.
A Sinh cũng vậy.
Anh ta không biết những cái Nghê Lam nói làm sao có được, nhưng ý tứ trong lời nói của cô thì anh ta hiểu.
Cô cảm thấy trên người anh ta có máy nghe trộm cho nên bọn người Kim Khổng Tước mới có thể nghe được đối thoại của bọn họ, biết bọn họ nhìn thấy chiếc Santana, biết bọn họ lên một chiếc xe gần đó.
A Sinh rất vui vẻ đưa điện thoại cho Nghê Lam, đẩy túi du lịch về phía cô, sau đó bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa dò hỏi: “Tao có liên lạc với Kim Khổng Tước, tên Giang ca đó tìm tới tao rồi.”
Hàn Châu lập tức tức giận, trừng mắt nhìn A Sinh sau kính.
A Sinh phẫn nộ la lên: “Ai bảo mày cứ đi như vậy! Ông đây còn chưa trách mày đó! Ông đây lo lắng cho mày, nhớ tới lúc đó mày có để lại cách liên lạc mới đi thử vận may một chút.
Tao có lưu lại cách liên lạc trong ngăn tủ, để bọn nó chuyển cho mày, mày có thể nhìn ra hay không.
Về sau mọi người cũng không đến nỗi đứt liên lạc, sống hay chết nói một tiếng.
Nhưng tao bị người ta tóm ở đó rồi.”
Hàn Châu đã hiểu.
Anh đã nói với A Sinh mình sẽ để lại phương thức liên lạc ở chỗ chú Tiền để căn cước, chú Tiền có thể tìm tới anh, anh đã giao dịch với chú Tiền mấy lần rồi, cũng thân quen.
A Sinh không liên lạc với mình đành nghĩ tới cách này.
Trước khi chú Tiền cho người đi giao giấy tờ, anh ta để lại phương thức liên lạc, muốn chuyển giao thông qua chú Tiền.
Như thế lúc bản thân đi lấy giấy tờ thì có thể nhìn thấy dãy số của A Sinh.
Hàn Châu cắn môi, tâm tình phức tạp.
“Mày là nội gián sao? Người chú Bồi đang tìm là mày sao?” A Sinh hung dữ, hiển nhiên câu hỏi này vẫn treo trong đầu anh ta suốt.
Anh ta hận là chưa kịp nghiệm chứng.
Hàn Châu chưa kịp mở miệng, Nghê Lam đã chen vào, “Tôi đề nghị trước khi xác định được có bị nghe lén hay không, các anh không nên tra hỏi lẫn nhau, có khả năng bị tiết lộ thông tin, cũng dễ bị hiềm nghi cố ý nói dối.”
Hàn Châu và A Sinh lập tức im miệng.
Nghê Lam mở điện thoại A Sinh ra xem xét, lại cài đặt phần mềm trong điện thoai của A Sinh.
Sau đó kiểm tra quần áo anh ta, Hàn Châu nhìn chằm chằm ba chấm đỏ trên máy tính, giẫm ga tăng tốc muốn cắt đuôi.
A Sinh khoanh tay nhìn chằm chằm Nghê Lam kiểm tra, Nghê Lam xác nhận không có vấn đề gì thì ném quần áo lại cho A Sinh.
A Sinh vừa mặc quần áo vừa phàn nàn: “Nếu quả thật bị nghe lén, chuyện cô nói một đống số điện thoại bị giám sát không phải cũng bị lộ rồi sao.”
Nghê Lam kiểm tra túi của A Sinh, trả lời: “Nói mà các anh có hiểu không.
Hơn nữa, hiểu rồi thì làm sao.
Kiểu kỹ thuật này chiếm ưu thế tuyệt đối, nghiền ép cảm giác thoải mái của đối phương, các anh không trải nghiệm được.”
Hàn Châu liếc mắt.
A Sinh không nói lời nào.
Lam Diệu Dương nghe đối thoại của bọn họ, đột nhiên hỏi Âu Dương Duệ, “Bây giờ máy nghe lén trên thị trường đen nhỏ lắm phải không? Có khi nào trên người Dương Hiểu Phương cũng có gắn mà chúng ta lục không ra? Cô ta chỉ cần sau khi làm xong nhiệm vụ bỏ vào toilet xả nước, thế là hết chứng cứ rồi.”
“Không có khả năng lắm.” Âu Dương Duệ cũng suy nghĩ: “Lúc cô ta trốn chỉ mặc đồ ngủ, dép lê, cả đồ lót cũng không mặc, trên người căn bản không có chỗ giấu đồ.
Về sau từ đầu tới chân đều là quần áo chúng tôi mua cho cô ta.
Trên đường không có ai tiếp xúc với cô ta.
Cô ta có đi nhà vệ sinh trong cục chúng tôi, trừ phi cô ta có thể đoán được bị đưa tới khách sạn đó của chúng tôi, dự đoán bị đi tầng nào thẩm vấn, thì sớm đã đến nhà vệ sinh kia giấu camera rồi.
Chuyện này có lẽ không phù hợp với bình thường, nhưng có thể tra camera được.
Tôi có thể tra một chút thời gian đó có ai ghé nhà vệ sinh tầng đó hay không.”
Lam Diệu Dương thấy gợi ý: “Cái anh nói là một cách tốt, bên phía công an tỉnh cũng kiểm tra camera một chút đi.
Cô ta không cần đoán bị đưa tới tầng nào, cứ một nhà vệ sinh để dự bị một cái cũng được mà.”
Âu Dương Duệ: “…” Nói cũng phải, tuy là càng nghe càng kỳ quái.
Lam Diệu Dương lại hỏi: “Nói đến bằng chứng giả, anh nói xem Dương Hiểu Phương có phải Dương Hiểu Phương không? Ông chú kia nói đã rất nhiều năm chưa gặp cô ta, nhưng phụ nữ sau 18 là thay đổi, nhìn hình không cũng dễ nhận nhầm.
Lỡ như giả mạo thì sao?”
Âu Dương Duệ: “…”
Lam Diệu Dương nói: “Trước kia tôi có đọc một kịch bản, chính là kiểu giả mạo thân phận sống tiếp.
Cốt truyện rất thú vị nhưng biên kịch viết rất ngột ngạt, không có tình tiết sáng sủa nào, lượng cốt truyện cũng chưa đủ, chính ông ấy cũng không muốn thay đổi, cũng không muốn người khác đổi, hơi cố chấp.”
Âu Dương Duệ: “…Sau đó thì sao?”
Lam Diệu Dương nói: “Các anh có tính xét nghiệm DNA của Dương Hiểu Phương để xác nhận một chút không? Trong kịch bản kia là cuối cùng bị tai nạn xe cần truyền máu mới phát hiện ra nhóm máu không đúng mới bại lộ.”
“Tôi nói là cuối cùng kịch bản sao đấy?”
“Ông ta không bán tôi cũng không mua.” Lam Diệu Dương nói: “Không có quay thành phim, nhưng nói không chừng có thể giúp phá án nha.”