Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 288-3: Ba trăm năm
Chớp mắt một cái, từ cái khi Diệp Lạc Hy biến mất chỉ để lại vài lời nhắn vỏn vẹn cũng đã trôi qua suốt ba trăm năm. Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói, ba trăm năm chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi. Nó chẳng là gì so với quãng thời gian một đời của bọn họ cả.
Và đương nhiên, sau ba trăm năm đó, cánh cổng Quang Minh đỉnh khép lại bao nhiêu năm nay đột nhiên mở ra.
Người đầu tiên cảm nhận được linh khí dao động mạnh mẽ ở Quang Minh đỉnh chính là Lưu Nhất Thanh và Quân Cửu, cho nên hai người họ đã nhanh chóng chạy như bay về Quang Minh đỉnh, thậm chí là Hao Thiên Khuyển giữ thành cũng cản không kịp. Chưa bao giờ thấy hai người họ gấp gáp muốn chết như hôm nay. Đã vậy, đi theo sau Quân Cửu Và Lưu Nhất Thanh còn có những đồ đệ còn lại của Diệp Lạc Hy – những đứa trẻ mà ba trăm năm trước phân tán mỗi đứa một phương, nay đột nhiên lại tụ họp mà đứa trước kéo đứa sau chạy cho kịp.
Hao Thiên Khuyển còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn còn bị Bạch Hiểu Hiểu xóa luôn ký ức của ngày hôm nay, khiến cho binh lính hôm nay đi tuần cũng chỉ có thể nhìn Hao Thiên Khuyển theo cái cách thông thường: trộm lười, trốn việc, tìm chỗ ngủ.
Lại nói về đám đồ đệ ồn ào của Diệp Lạc Hy.
Sau khi sư phụ rời đi, nàng đã “gửi gắm” mười hai đồ đệ của mình lại cho Tiêu Nguyệt Hoa chăm sóc giúp. Tuy nàng cũng biết được, mười hai đứa nó dù cho không có nàng thì chúng vẫn hoàn toàn có thể tự lo cho chính mình. Nhưng đã có một vấn đề mà Diệp Lạc Hy dù cho có trọng sinh về quá khứ thêm lần thứ hai, nàng cũng sẽ không bao giờ ngờ được.
Mười hai đồ nhi ngoan của nàng, vốn dĩ phải ở một chỗ nào đó thật an toàn của Ma giới, được Tiêu Nguyệt Hoa thỉnh thoảng để mắt đến hộ, nay lại chia đàn xẻ nghé, được các vị hảo thượng thần nào đấy “dạy dỗ giúp” suốt ba trăm năm. Đương nhiên là trong quãng thời gian từ khi nàng trọng sinh trở về cho đến khi nàng biến mất, nàng đã đẩy nhanh quá trình học tập của đám nhóc tỳ này, để chúng nhanh chóng trưởng thành, tốt nghiệp, đồng thời đá chúng ra ngoài xã hội, để chúng tự phát triển theo con đường mà mình muốn. Đến lúc đó, Diệp Lạc Hy có thể danh chính ngôn thuận thực hiện mưu đồ của mình mà không sợ liên can đến đám nhóc tỳ này.
Phải, kế hoạch tươi đẹp và đầy tính nhân văn của Diệp Lạc Hy đáng lẽ ra có thể thực hiện một cách gọn gàng và êm đẹp, nhưng nàng lại bị mấy vị hảo phu quân của nàng làm cho tan thành mây khói mất, khi bọn hắn cho đám nhóc ấy biết được tương lai chúng sẽ hại chết người yêu thương chúng nhất như thế nào. Cho nên, đám nhóc ấy mới chấp nhận lời đề nghị của các vị thượng thần, ngoan ngoãn theo họ học tiếp tục tầm sư học đạo, nâng cao thực lực của bản thân mà không hề đặt chân đến Ma giới. Và quả nhiên, không hề phụ sự kì vọng của những người đã kỳ công dạy dỗ mình, đám nhóc ấy rất nhanh đã trở thành những vị cường giả ở tuổi vô cùng trẻ.
Có điều là sau khi trở thành người kế thừa Tà thần tiếp theo, kẻ thù của Diệp Lạc Hy tăng lên một cách khủng khiếp. Ba trăm năm qua, khắp Tam Thiên, đâu đâu cũng nghe những lời xì xào không hay về Diệp Lạc Hy, thậm chí có những lời là do “một vài kẻ” nào đó bịa đặt ra. Diệp Lạc Hy còn chẳng thèm làm ra mất chuyện tầm phào như thế bao giờ. Cho nên, điều đó đã khiến mười hai đứa trẻ ấy tự tạo ra cho mình mỗi động lực khác nhau và cố gắng học tập.
Nhưng đám người của Tam Thiên nào chịu để yên cho mười hai đứa nhóc còn chưa biết thực lực tới đâu, sự đời chưa trải mà thực chiến cũng chưa được bao nhiêu, bị sư phụ ném lại Tam Thiên mà bỏ xuống Lục Địa Thất Hải chứ?
Suốt ba trăm năm, nếu đám người ấy không nói móc thì cũng là tìm cách khích bác, trêu chọc và dè bỉu chúng. Những đứa trẻ lớn hơn như Lục Bắc Quân đến Lưu Nhất Thanh đều xem đó như lời gió thoảng mây bay thì không nói. Nhưng những đứa trẻ nhỏ hơn, tính từ Lam Hạo trở xuống lại không được như vậy. Đám này lại có cái tính bốc đồng và xốc nổi, giống hệt như Tam Lang vậy. Cho nên, chúng thường là nguyên nhân khiến những vị thượng thần đang trông nom chúng phải đau đầu, bất lực. Mấy tiểu tử, cô nương này đều một lòng muốn bảo vệ sư phụ, nhưng lại bạo lặc quá a.
Điển hình chính là Lam Hạo và Quân Cửu. Nếu như không phải luôn có Thái Thượng lão Quân và Ngọc Tỷ hết lòng can ngăn, sợ rằng hai đứa này đã đả thương hết một nửa các vị linh thần ở Cửu Trùng Thiên luôn rồi.
Chu Minh, Chu Thành cũng không vừa. Hai đứa này lại có bản tính láu cá hơn hẳn Lam Hạo và Quân Cửu. Thay vì đánh công khai, hai đứa trẻ này lại chơi chiêu ngầm. Tức là thay vì ngồi đợi kẻ khác đến hãm hại mình, hay là đích thân mình sẽ ra tay cho cực nhọc thì chúng thích làm cho người khác tự hãm hại nhau hơn. Thật lòng thì hai vị thượng thần chịu trách nhiệm dạy dỗ hai đứa trẻ song sinh tinh quái này cũng rất khổ tâm a.
Có lẽ, nổi trội hơn hẳn các huynh đệ tỷ muội của mình phải kể đến Bạch Hiểu Hiểu.
Nàng không chỉ là tiểu đồ đệ Tát Mãn Tộc của Diệp Lạc Hy, tuổi đời chỉ tính bằng đơn vị vài trăm năm mà còn sinh ra thân chỉ là một gia tộc thuộc khả năng bổ trợ cho những kẻ khác, luôn là lá chắn, hậu phương, hoặc bàn đạp cho những kẻ khác đi lên đỉnh cao lại đột nhiên bộc lộ thiên phú Kiếm Sư vô cùng đỉnh cao và đáng sợ một cách vô cùng mang tính chất đột phá.
Số là lần đó, những tàn dư còn lại của bè đảng Thanh Hà tiên tử cũng từ lâu bất mãn với Diệp Lạc Hy, nay lại thấy nàng không ở nhà, đám đồ đệ lớn hơn lại không ở gần nhau, chỉ có mỗi Bạch Hiểu Hiểu bé nhỏ, ở bên một vị tiên cơ vô danh trong một tiên cốc gần Đất Thánh, cho nên mới kéo nhau đến ức hiếp đứa nhỏ này khi tiên cơ không có nhà.
Ấy vậy mà đâu có ai ngờ, Bạch Hiểu Hiểu trời sinh là Tát Mãn tộc yếu ớt nhất, lại có thiên phú kiếm thuật vô cùng đỉnh cao. Sau khi đứa trẻ này đột phá lên cảnh giới linh thần, nó liền nhận được một căn linh khác từ một nhóm căn linh khác, không phải bạch căn, gọi là băng căn linh. Có lẽ còn có thêm cơ duyên của tiên cơ vô danh chỉ bảo, cho nên Bạch Hiểu Hiểu đã thăng cấp băng căn linh của mình lên thành Sinh Linh Huyền Băng, nhờ vào việc cô bé đã hấp thụ Thạch Băng Vạn Năm trên núi Âm Vọng.
Khác với những băng căn bình thường khác, Sinh Linh Huyền Băng là một dị biệt căn linh. Đây là sự kết hợp và thăng tiến từ việc một người vừa sở hữu chúc phúc căn linh và băng căn hoàn thiện, trở thành Sinh Linh Huyền Băng. Lúc ấy, căn linh băng sẽ không còn màu xanh trắng như biển tuyết buổi đêm nữa, thay vào đó nó sẽ trở nên trong suốt, nhưng sự lạnh lẽo lại tăng gấp bội phần. Đồng thời, Sinh Linh Huyền Băng còn có thể sử dụng như một cách để tăng chúc phúc cho bản thân người sử dụng, chính là Bạch Hiểu Hiểu có thể tạo ra ngay lập tức bất cứ đồ vật, con vật gì mà tiểu cô nương ấy hình dung đến, mặc kệ kích thước và sức nặng của chúng, sau đó biến chúng trở thành những linh vật sống và chiến đấu như một chiến binh.
Đặc biệt hơn, Bạch Hiểu Hiểu bởi vì có tâm linh căn và cảnh giới linh thần hiện thời của cô bé, cô hoàn toàn có thể tạo ra vô hạn định số lượng quái vật chỉ trong khoảng thời gian một tuần trà. Sức chiến đấu của Bạch Hiểu Hiểu lúc này, có thể so sánh với một vạn quân dưới trướng Thiên Bồng Nguyên Soái a.
Thành ra, Bạch Hiểu Hiểu – đồ đệ nhỏ nhất của Diệp Lạc Hy, người xưa giờ chỉ có thể thi triển những chiêu thức không cần đến binh khí mà cần đến pháp khí như Thánh khí Tỏa Đăng Lưu Ly Bảo Pháp – lại đột nhiên xuất ra một thanh kiếm hình thành từ Sinh Linh Huyền Băng, đánh trọng thương những tiên nga dám đến đây ức hiếp nàng. Thậm chí, nếu như không phải lúc đó Dao Cơ về kịp, sợ rằng Bạch Hiểu Hiểu đã phế mất kim đan của người ta.
Tuy nhiên, tuy đám nhóc tỳ láu cá này được Diệp Lạc Hy dạy dỗ, ít nhiều chúng cũng sẽ nhiễm đến tính cách của nàng từ khi nàng vẫn còn non trẻ cho đến lúc nàng chín chắn và trưởng thành hẳn. Cho nên, đừng hỏi vì sao “Con nhà tông, không giống lông thì giống cánh.” Bộc lộc rất rõ ràng a.1
Mà điểm phải khâm phục nhất chính là, mấy huynh đệ tỷ muội này tuy nương nhờ người ta dạy dỗ mình, nhưng lại thề sống thề chết bản thân chỉ có độc nhất một vị sư phụ trong lòng và chẳng đứa nhóc nào chịu gọi người khác là sư phụ cả, khiến vài vị thượng thần chăm sóc chúng cũng phải tủi thân lắm a.
Điều đó khiến những vị này dù cho có bất mãn, nhưng cũng chẳng thể nói được lời nào. Quả nhiên vẫn là người mà Diệp Lạc Hy dày công dưỡng thành, đứa trẻ nào đứa trẻ nấy đều rất chi là bá đạo, ngang ngược và tài năng, đổi lại cũng rất sùng tín và tôn thờ một người duy nhất trong lòng chúng.
Lưu Nhất Thanh vừa phát hiện ra Quang Minh đỉnh có động, liền phát động thần thức cho các đệ muội, còn bản thân thì nhanh chóng chạy về nhà cũ giữ người, chỉ sợ người hắn tôn thờ như thánh lại lần nữa vì bảo vệ mấy huynh đệ tỷ muội này mà chạy mất. Thậm chí hắn còn xém chút nữa tông gãy cái cánh cửa của phủ - thứ mà đã gãy đến vài mươi vạn lần trong suốt một ngàn năm Diệp Lạc Hy thu nhận huynh đệ tỷ muội bọn hắn.
Vừa chạy về đến phủ, hắn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trong sân. Đôi mắt của Lưu Nhất Thanh rưng rưng, giống như một đứa trẻ con vừa nhìn thấy mẫu thân sau khi đi lạc rất lâu. Đứa trẻ ấy liền hai mắt ứa lệ, không màng sĩ diện bản thân đã đạt đến cảnh giới của một thượng thần, liền lao về phía người nọ, nước mắt nước mũi tèm lem ôm lấy hai chân của người mà khóc òa lên: “Sư phụ!”
Và đương nhiên, sau ba trăm năm đó, cánh cổng Quang Minh đỉnh khép lại bao nhiêu năm nay đột nhiên mở ra.
Người đầu tiên cảm nhận được linh khí dao động mạnh mẽ ở Quang Minh đỉnh chính là Lưu Nhất Thanh và Quân Cửu, cho nên hai người họ đã nhanh chóng chạy như bay về Quang Minh đỉnh, thậm chí là Hao Thiên Khuyển giữ thành cũng cản không kịp. Chưa bao giờ thấy hai người họ gấp gáp muốn chết như hôm nay. Đã vậy, đi theo sau Quân Cửu Và Lưu Nhất Thanh còn có những đồ đệ còn lại của Diệp Lạc Hy – những đứa trẻ mà ba trăm năm trước phân tán mỗi đứa một phương, nay đột nhiên lại tụ họp mà đứa trước kéo đứa sau chạy cho kịp.
Hao Thiên Khuyển còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn còn bị Bạch Hiểu Hiểu xóa luôn ký ức của ngày hôm nay, khiến cho binh lính hôm nay đi tuần cũng chỉ có thể nhìn Hao Thiên Khuyển theo cái cách thông thường: trộm lười, trốn việc, tìm chỗ ngủ.
Lại nói về đám đồ đệ ồn ào của Diệp Lạc Hy.
Sau khi sư phụ rời đi, nàng đã “gửi gắm” mười hai đồ đệ của mình lại cho Tiêu Nguyệt Hoa chăm sóc giúp. Tuy nàng cũng biết được, mười hai đứa nó dù cho không có nàng thì chúng vẫn hoàn toàn có thể tự lo cho chính mình. Nhưng đã có một vấn đề mà Diệp Lạc Hy dù cho có trọng sinh về quá khứ thêm lần thứ hai, nàng cũng sẽ không bao giờ ngờ được.
Mười hai đồ nhi ngoan của nàng, vốn dĩ phải ở một chỗ nào đó thật an toàn của Ma giới, được Tiêu Nguyệt Hoa thỉnh thoảng để mắt đến hộ, nay lại chia đàn xẻ nghé, được các vị hảo thượng thần nào đấy “dạy dỗ giúp” suốt ba trăm năm. Đương nhiên là trong quãng thời gian từ khi nàng trọng sinh trở về cho đến khi nàng biến mất, nàng đã đẩy nhanh quá trình học tập của đám nhóc tỳ này, để chúng nhanh chóng trưởng thành, tốt nghiệp, đồng thời đá chúng ra ngoài xã hội, để chúng tự phát triển theo con đường mà mình muốn. Đến lúc đó, Diệp Lạc Hy có thể danh chính ngôn thuận thực hiện mưu đồ của mình mà không sợ liên can đến đám nhóc tỳ này.
Phải, kế hoạch tươi đẹp và đầy tính nhân văn của Diệp Lạc Hy đáng lẽ ra có thể thực hiện một cách gọn gàng và êm đẹp, nhưng nàng lại bị mấy vị hảo phu quân của nàng làm cho tan thành mây khói mất, khi bọn hắn cho đám nhóc ấy biết được tương lai chúng sẽ hại chết người yêu thương chúng nhất như thế nào. Cho nên, đám nhóc ấy mới chấp nhận lời đề nghị của các vị thượng thần, ngoan ngoãn theo họ học tiếp tục tầm sư học đạo, nâng cao thực lực của bản thân mà không hề đặt chân đến Ma giới. Và quả nhiên, không hề phụ sự kì vọng của những người đã kỳ công dạy dỗ mình, đám nhóc ấy rất nhanh đã trở thành những vị cường giả ở tuổi vô cùng trẻ.
Có điều là sau khi trở thành người kế thừa Tà thần tiếp theo, kẻ thù của Diệp Lạc Hy tăng lên một cách khủng khiếp. Ba trăm năm qua, khắp Tam Thiên, đâu đâu cũng nghe những lời xì xào không hay về Diệp Lạc Hy, thậm chí có những lời là do “một vài kẻ” nào đó bịa đặt ra. Diệp Lạc Hy còn chẳng thèm làm ra mất chuyện tầm phào như thế bao giờ. Cho nên, điều đó đã khiến mười hai đứa trẻ ấy tự tạo ra cho mình mỗi động lực khác nhau và cố gắng học tập.
Nhưng đám người của Tam Thiên nào chịu để yên cho mười hai đứa nhóc còn chưa biết thực lực tới đâu, sự đời chưa trải mà thực chiến cũng chưa được bao nhiêu, bị sư phụ ném lại Tam Thiên mà bỏ xuống Lục Địa Thất Hải chứ?
Suốt ba trăm năm, nếu đám người ấy không nói móc thì cũng là tìm cách khích bác, trêu chọc và dè bỉu chúng. Những đứa trẻ lớn hơn như Lục Bắc Quân đến Lưu Nhất Thanh đều xem đó như lời gió thoảng mây bay thì không nói. Nhưng những đứa trẻ nhỏ hơn, tính từ Lam Hạo trở xuống lại không được như vậy. Đám này lại có cái tính bốc đồng và xốc nổi, giống hệt như Tam Lang vậy. Cho nên, chúng thường là nguyên nhân khiến những vị thượng thần đang trông nom chúng phải đau đầu, bất lực. Mấy tiểu tử, cô nương này đều một lòng muốn bảo vệ sư phụ, nhưng lại bạo lặc quá a.
Điển hình chính là Lam Hạo và Quân Cửu. Nếu như không phải luôn có Thái Thượng lão Quân và Ngọc Tỷ hết lòng can ngăn, sợ rằng hai đứa này đã đả thương hết một nửa các vị linh thần ở Cửu Trùng Thiên luôn rồi.
Chu Minh, Chu Thành cũng không vừa. Hai đứa này lại có bản tính láu cá hơn hẳn Lam Hạo và Quân Cửu. Thay vì đánh công khai, hai đứa trẻ này lại chơi chiêu ngầm. Tức là thay vì ngồi đợi kẻ khác đến hãm hại mình, hay là đích thân mình sẽ ra tay cho cực nhọc thì chúng thích làm cho người khác tự hãm hại nhau hơn. Thật lòng thì hai vị thượng thần chịu trách nhiệm dạy dỗ hai đứa trẻ song sinh tinh quái này cũng rất khổ tâm a.
Có lẽ, nổi trội hơn hẳn các huynh đệ tỷ muội của mình phải kể đến Bạch Hiểu Hiểu.
Nàng không chỉ là tiểu đồ đệ Tát Mãn Tộc của Diệp Lạc Hy, tuổi đời chỉ tính bằng đơn vị vài trăm năm mà còn sinh ra thân chỉ là một gia tộc thuộc khả năng bổ trợ cho những kẻ khác, luôn là lá chắn, hậu phương, hoặc bàn đạp cho những kẻ khác đi lên đỉnh cao lại đột nhiên bộc lộ thiên phú Kiếm Sư vô cùng đỉnh cao và đáng sợ một cách vô cùng mang tính chất đột phá.
Số là lần đó, những tàn dư còn lại của bè đảng Thanh Hà tiên tử cũng từ lâu bất mãn với Diệp Lạc Hy, nay lại thấy nàng không ở nhà, đám đồ đệ lớn hơn lại không ở gần nhau, chỉ có mỗi Bạch Hiểu Hiểu bé nhỏ, ở bên một vị tiên cơ vô danh trong một tiên cốc gần Đất Thánh, cho nên mới kéo nhau đến ức hiếp đứa nhỏ này khi tiên cơ không có nhà.
Ấy vậy mà đâu có ai ngờ, Bạch Hiểu Hiểu trời sinh là Tát Mãn tộc yếu ớt nhất, lại có thiên phú kiếm thuật vô cùng đỉnh cao. Sau khi đứa trẻ này đột phá lên cảnh giới linh thần, nó liền nhận được một căn linh khác từ một nhóm căn linh khác, không phải bạch căn, gọi là băng căn linh. Có lẽ còn có thêm cơ duyên của tiên cơ vô danh chỉ bảo, cho nên Bạch Hiểu Hiểu đã thăng cấp băng căn linh của mình lên thành Sinh Linh Huyền Băng, nhờ vào việc cô bé đã hấp thụ Thạch Băng Vạn Năm trên núi Âm Vọng.
Khác với những băng căn bình thường khác, Sinh Linh Huyền Băng là một dị biệt căn linh. Đây là sự kết hợp và thăng tiến từ việc một người vừa sở hữu chúc phúc căn linh và băng căn hoàn thiện, trở thành Sinh Linh Huyền Băng. Lúc ấy, căn linh băng sẽ không còn màu xanh trắng như biển tuyết buổi đêm nữa, thay vào đó nó sẽ trở nên trong suốt, nhưng sự lạnh lẽo lại tăng gấp bội phần. Đồng thời, Sinh Linh Huyền Băng còn có thể sử dụng như một cách để tăng chúc phúc cho bản thân người sử dụng, chính là Bạch Hiểu Hiểu có thể tạo ra ngay lập tức bất cứ đồ vật, con vật gì mà tiểu cô nương ấy hình dung đến, mặc kệ kích thước và sức nặng của chúng, sau đó biến chúng trở thành những linh vật sống và chiến đấu như một chiến binh.
Đặc biệt hơn, Bạch Hiểu Hiểu bởi vì có tâm linh căn và cảnh giới linh thần hiện thời của cô bé, cô hoàn toàn có thể tạo ra vô hạn định số lượng quái vật chỉ trong khoảng thời gian một tuần trà. Sức chiến đấu của Bạch Hiểu Hiểu lúc này, có thể so sánh với một vạn quân dưới trướng Thiên Bồng Nguyên Soái a.
Thành ra, Bạch Hiểu Hiểu – đồ đệ nhỏ nhất của Diệp Lạc Hy, người xưa giờ chỉ có thể thi triển những chiêu thức không cần đến binh khí mà cần đến pháp khí như Thánh khí Tỏa Đăng Lưu Ly Bảo Pháp – lại đột nhiên xuất ra một thanh kiếm hình thành từ Sinh Linh Huyền Băng, đánh trọng thương những tiên nga dám đến đây ức hiếp nàng. Thậm chí, nếu như không phải lúc đó Dao Cơ về kịp, sợ rằng Bạch Hiểu Hiểu đã phế mất kim đan của người ta.
Tuy nhiên, tuy đám nhóc tỳ láu cá này được Diệp Lạc Hy dạy dỗ, ít nhiều chúng cũng sẽ nhiễm đến tính cách của nàng từ khi nàng vẫn còn non trẻ cho đến lúc nàng chín chắn và trưởng thành hẳn. Cho nên, đừng hỏi vì sao “Con nhà tông, không giống lông thì giống cánh.” Bộc lộc rất rõ ràng a.1
Mà điểm phải khâm phục nhất chính là, mấy huynh đệ tỷ muội này tuy nương nhờ người ta dạy dỗ mình, nhưng lại thề sống thề chết bản thân chỉ có độc nhất một vị sư phụ trong lòng và chẳng đứa nhóc nào chịu gọi người khác là sư phụ cả, khiến vài vị thượng thần chăm sóc chúng cũng phải tủi thân lắm a.
Điều đó khiến những vị này dù cho có bất mãn, nhưng cũng chẳng thể nói được lời nào. Quả nhiên vẫn là người mà Diệp Lạc Hy dày công dưỡng thành, đứa trẻ nào đứa trẻ nấy đều rất chi là bá đạo, ngang ngược và tài năng, đổi lại cũng rất sùng tín và tôn thờ một người duy nhất trong lòng chúng.
Lưu Nhất Thanh vừa phát hiện ra Quang Minh đỉnh có động, liền phát động thần thức cho các đệ muội, còn bản thân thì nhanh chóng chạy về nhà cũ giữ người, chỉ sợ người hắn tôn thờ như thánh lại lần nữa vì bảo vệ mấy huynh đệ tỷ muội này mà chạy mất. Thậm chí hắn còn xém chút nữa tông gãy cái cánh cửa của phủ - thứ mà đã gãy đến vài mươi vạn lần trong suốt một ngàn năm Diệp Lạc Hy thu nhận huynh đệ tỷ muội bọn hắn.
Vừa chạy về đến phủ, hắn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trong sân. Đôi mắt của Lưu Nhất Thanh rưng rưng, giống như một đứa trẻ con vừa nhìn thấy mẫu thân sau khi đi lạc rất lâu. Đứa trẻ ấy liền hai mắt ứa lệ, không màng sĩ diện bản thân đã đạt đến cảnh giới của một thượng thần, liền lao về phía người nọ, nước mắt nước mũi tèm lem ôm lấy hai chân của người mà khóc òa lên: “Sư phụ!”