Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1252: Hỏi Gì Đáp Nấy
Tô Vũ không muốn nói gì hết!
Lão cha nhận ra mình rồi, chắc chắn luôn, cảm thấy thất bại thật.
Thật tuyệt vọng!
Nhưng ta che giấu tốt như vậy, trừ vô địch ra, làm gì có ai nhìn thấu được?
Tuy Nhật Nguyệt cao trọng tiếp xúc với hắn cũng có thể nhận thấy không đúng.
Nhưng lão cha là vô địch ư?
Không thì sao ngươi nhận ra?
Mà cha đã sắp vạch trần chính mình rồi, Trần Long này đáng tin không?
Nói thật, Tô Vũ không tin, không biết lão cha nghĩ thế nào, nếu y cảm thấy có thể tín nhiệm thì có lẽ tin được.
Trần Long mơ hồ nhận thấy không thích hợp, hồ nghi nhìn đại ca của mình, rồi lại nhìn Thôi Lãng, sau một lúc lâu, y lựa chọn trầm mặc, hai người này nói chuyện có vẻ hợp nhau, tiếp tục đi.
Chẳng lẽ Thôi Lãng là bạn tốt của Tô Vũ, bạn tri kỉ, nhưng sao y chưa từng nghe nói?
...
Tô Long oán giận vài câu, sau đó thở dài, “Tiểu tử kia sống không tồi thật sao?”
“Vâng, khá tốt.”
“Thương thế thế nào?”
“Không sao cả, thúc thúc yên tâm.”
“...” Tô Long trầm ngâm một hồi, lại hỏi: “Vậy hắn có thể đón ta đi không? Hay ta ở lại đây có cái gì phiền toái hay không? Chẳng hạn như bị coi là con tin.”
Tô Vũ cẩn thận suy xét một hồi, cuối cùng lắc đầu, “Tạm thời không có vấn đề gì, quan hệ giữa Tô huynh và Hạ gia còn chưa tan vỡ, hơn nữa quan hệ với con trai Hạ Phủ chủ cũng không tồi, nhưng một khi Hạ gia rung chuyển, ở lại đây có lẽ sẽ gặp phiền phức.”
“Hạ gia rung chuyển?”
Trần Long không thể không nói chen vào: “Thôi đại sư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hạ gia rung chuyển?
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Không có gì, Hạ Long Võ Phủ chủ muốn chứng đạo, chứng đạo đương nhiên là sẽ gặp phiền toái, như vậy, Hạ gia rung chuyển chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Trần Long im lặng.
Đúng vậy, chỉ là mọi người không muốn nghĩ đến mà thôi, hơn nữa, Trần Long vẫn có lòng tin, y nói: “Tướng chủ sẽ thành công, hơn nữa Đại Hạ Vương còn ở đây, Hạ gia sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Tô Vũ không cãi lại, Tô Long lại nhớ kỹ, thời điểm Hạ Long Võ chứng đạo có khả năng sẽ gặp phiền toái, nếu khi đó mình còn ở đây, có lẽ sẽ tạo thành phiền toái cho con trai.
Tô Long lười quan tâm, y lại hỏi: “Vậy sao hắn cưới vợ lại không nói với ta?”
“Hắn không cưới ai cả!”
Tô Vũ kêu oan, ta cưới vợ bao giờ!
Tô Long âm trầm, “Đã có《 Song Ngô hợp khiếu pháp 》rồi, công pháp mạnh mẽ như vậy còn dùng họ người ta làm tên, vậy còn phủ nhận ư?”
Tô Vũ bất đắc dĩ, giải thích: “Ta từng nghe Tô huynh giải thích, đó là bởi vì bộ công pháp kia do sư tỷ hắn và nhị tiểu thư Ngô gia bỏ nhiều công sức làm ra, nên mới đặt tên như vậy.”
“...”
Hai cha con liên tục hàn huyên, một bên, ánh mắt Trần Long vô cùng quái dị.
Tình huống gì đây?
Thôi đại sư sao lại như con trai đại ca ta thế, hỏi gì đáp nấy, không phải vừa rồi còn kiêu ngạo lắm sao?
Lần đầu tiên gặp mặt hắn kiêu ngạo vô cùng.
Y kinh ngạc!
Y không hiểu rốt cuộc cuộc chuyện gì đang xảy ra, y có một suy đoán, nhưng lại không dám tin tưởng.
Sao có thể?
Trước mắt y là một vị Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai, cường giả Lăng Vân 35 tuổi, cũng coi như một thiên kiêu yêu nghiệt, nếu là 19 tuổi... Vậy thì không phải con người rồi!
Y hơi choáng váng.
Mà Tô Vũ cũng choáng, cha ta làm gì mà cứ hỏi mấy vấn đề lung tung thế.
Tô Long lại hỏi: “Vậy lần này ngươi tới đây làm gì?”
“Gặp vài người, làm vài việc.”
Tô Long nhíu mày, “Hồ đồ! Lúc này chạy loạn là muốn chết à?”
“Không nguy hiểm đến vậy đâu.”
“Không nguy hiểm? Không nguy hiểm mà ngươi không dám nhận cha?”
Dứt lời, y bỗng nhiên nhíu mày, “Có người giám thị sao?”
Y cả kinh, mình nói vậy sẽ không vạch trần con trai chứ?
Tô Vũ lại không để ý, Nhật Nguyệt giám sát thì hắn cũng có thể phát hiện, hiện tại không có ai, trừ phi là vô địch theo dõi, mấu chốt là nếu vô địch thật sự theo dõi hắn, hắn cũng không giấu được thân phận.
Hắn chỉ sợ Trần Long, không thì đã gọi cha luôn rồi.
Hiện tại kỳ thật cũng chẳng khác gì bại lộ.
Xem ra cha mình có vẻ rất tín nhiệm Trần Long.
Tô Vũ không giấu nữa, lắc đầu đáp: “Không ai theo dõi, ta chỉ lo lắng... Có phải quá mạo hiểm hay không?”
Tô Long nghe hiểu ý hắn, y nhìn về phía Trần Long, bỗng nhiên chất vấn: “Tiểu Trần, ngươi là người Hạ gia phái tới giám thị ta à?”
“...”
Trần Long cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: “Đại ca, lúc trước cháu trai còn chưa gây chuyện, ta đã đi tìm ngươi, chẳng lẽ ta có thể biết trước hay Hạ gia có thể biết trước nên để ta tới giám thị ngươi?”
“Cũng đúng!”
Tô Long phì cười, lại hỏi: “Tiểu Trần, ta còn là đại ca ngươi không?”
“Đương nhiên!”
“Vậy bây giờ ngươi mắng Hạ gia là khốn kiếp đi!”
“...”
Quá độc ác!
Khuôn mặt Trần Long tái đi, sau một lúc lâu, y hàm hồ nói: “Đại ca, đừng như vậy, tướng chủ và Hạ gia đều có ân trọng như núi với ta, ta không thể làm thế, ngươi là ngươi, Hạ gia là Hạ gia, một người là đại ca ta, một bên là ân công của ta. Đại ca, ngươi đừng làm khó dễ ta.”
Tô Long hừ một tiếng, không vui nói: “Đó là ân công của ngươi! Trước kia ta cũng sùng bái tướng chủ, sau đó bọn họ làm cho con trai ta phải tết nhất rời quê hương chạy trốn, giờ ta thấy Hạ gia liền khó chịu!”
Trần Long bất đắc dĩ, gật đầu, “Việc này đúng là Hạ gia sai.”
Còn chuyện khác, y không muốn nhiều lời.
Y nhìn Thôi Lãng, cơ bản đã hiểu, trong lòng chấn động, hóa ra thật sự là hắn!
Tô Vũ!
Thật sự quá ngoài ý muốn.
Thôi Lãng chính là Tô Vũ!
Cháu trai 19 tuổi của mình là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai Lăng Vân cảnh, là nghiên cứu viên, là Các lão danh dự, là người thừa kế đa thần văn hệ, là ngọn nguồn gây nên nhiễu loạn Đại Hạ phủ, cũng là nguyên nhân khiến nhiều vị Nhật Nguyệt ngã xuống.
Đây còn là người sao?
19 tuổi!
Đại ca sinh thế nào ra một tên yêu nghiệt như vậy, có phải lầm rồi hay không?
Tô Long mặc kệ Trần Long, vẫy tay với Tô Vũ, “Lại đây!”
Tô Vũ đứng dậy, đi qua.
“Ngồi xổm xuống!”
Tô Vũ buồn bực, sao ngài nói như đang huấn luyện chó thế?
Hắn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.
“Pẹp!”
Tô Long tát thẳng vào trán hắn, cắn răng mắng: “Ta bảo ngươi đi học cho giỏi, không bảo ngươi ra ngoài gây chuyện! Ngươi nghe lời ta không?”
Tô Vũ bị tát một cái, trán đỏ lên, nhưng không dám nói gì, tuy hắn có thể tát một cái đánh chết... Khụ khụ.
“Ta cũng muốn nghe lời, nhưng có người bắt nạt ta, ta biết phải làm sao.” Tô Vũ oan ức kêu lên.
“Đầu óc của ngươi đâu? Không phải trước kia ngươi biết tá lực đả lực sao? Không phải thích núp phía sau sao? Sao giờ lại chạy ra ngoài rồi?”
Tô Vũ buồn bực, “Có mà, Đại Hạ phủ không dùng được nên ta mới mượn ngoại lực! Ta không chạy ra ngoài, mà chỉ có chút thực lực như vậy, ai giúp ta? Ta phải tặng đi bao nhiêu lợi ích người ta mới bằng lòng giúp đấy.”
Tô Long gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đều tại tên Liễu Văn Ngạn chó má kia, đúng là làm bậy! Sớm biết rằng lão già này là một mớ phiền toái, lão tử đã không nhờ lão hỗ trợ, ăn 7 – 8 bữa cơm nhà ta, lão tử còn tặng lão 7 – 8 bình rượu ngon, kết quả hỏng việc!”
Y hối hận!
Sớm biết thế thì đã không tặng quà cho Liễu Văn Ngạn.
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, “Ngài tặng quà? Lúc nào, sao ta không biết?”
“Vớ vẩn!”
Tô Long bực bội mắng: “Không tặng thì người ta có thể đối xử tốt với ngươi chắc? Nếu biết lão ta phiền toái như vậy, đừng nói là tặng quà, lão mà tới nhà, ta cũng sẽ dùng chổi đuổi lão đi!”
Tô Vũ cạn lời, chắc gì ngài đã đánh thắng được Liễu lão sư, bốc phét vừa thôi.
Trần Long nhìn trần nhà không nói một lời, coi như ta không tồn tại đi, đến bây giờ y còn chưa bình tĩnh được!
Lão cha nhận ra mình rồi, chắc chắn luôn, cảm thấy thất bại thật.
Thật tuyệt vọng!
Nhưng ta che giấu tốt như vậy, trừ vô địch ra, làm gì có ai nhìn thấu được?
Tuy Nhật Nguyệt cao trọng tiếp xúc với hắn cũng có thể nhận thấy không đúng.
Nhưng lão cha là vô địch ư?
Không thì sao ngươi nhận ra?
Mà cha đã sắp vạch trần chính mình rồi, Trần Long này đáng tin không?
Nói thật, Tô Vũ không tin, không biết lão cha nghĩ thế nào, nếu y cảm thấy có thể tín nhiệm thì có lẽ tin được.
Trần Long mơ hồ nhận thấy không thích hợp, hồ nghi nhìn đại ca của mình, rồi lại nhìn Thôi Lãng, sau một lúc lâu, y lựa chọn trầm mặc, hai người này nói chuyện có vẻ hợp nhau, tiếp tục đi.
Chẳng lẽ Thôi Lãng là bạn tốt của Tô Vũ, bạn tri kỉ, nhưng sao y chưa từng nghe nói?
...
Tô Long oán giận vài câu, sau đó thở dài, “Tiểu tử kia sống không tồi thật sao?”
“Vâng, khá tốt.”
“Thương thế thế nào?”
“Không sao cả, thúc thúc yên tâm.”
“...” Tô Long trầm ngâm một hồi, lại hỏi: “Vậy hắn có thể đón ta đi không? Hay ta ở lại đây có cái gì phiền toái hay không? Chẳng hạn như bị coi là con tin.”
Tô Vũ cẩn thận suy xét một hồi, cuối cùng lắc đầu, “Tạm thời không có vấn đề gì, quan hệ giữa Tô huynh và Hạ gia còn chưa tan vỡ, hơn nữa quan hệ với con trai Hạ Phủ chủ cũng không tồi, nhưng một khi Hạ gia rung chuyển, ở lại đây có lẽ sẽ gặp phiền phức.”
“Hạ gia rung chuyển?”
Trần Long không thể không nói chen vào: “Thôi đại sư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hạ gia rung chuyển?
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Không có gì, Hạ Long Võ Phủ chủ muốn chứng đạo, chứng đạo đương nhiên là sẽ gặp phiền toái, như vậy, Hạ gia rung chuyển chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Trần Long im lặng.
Đúng vậy, chỉ là mọi người không muốn nghĩ đến mà thôi, hơn nữa, Trần Long vẫn có lòng tin, y nói: “Tướng chủ sẽ thành công, hơn nữa Đại Hạ Vương còn ở đây, Hạ gia sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Tô Vũ không cãi lại, Tô Long lại nhớ kỹ, thời điểm Hạ Long Võ chứng đạo có khả năng sẽ gặp phiền toái, nếu khi đó mình còn ở đây, có lẽ sẽ tạo thành phiền toái cho con trai.
Tô Long lười quan tâm, y lại hỏi: “Vậy sao hắn cưới vợ lại không nói với ta?”
“Hắn không cưới ai cả!”
Tô Vũ kêu oan, ta cưới vợ bao giờ!
Tô Long âm trầm, “Đã có《 Song Ngô hợp khiếu pháp 》rồi, công pháp mạnh mẽ như vậy còn dùng họ người ta làm tên, vậy còn phủ nhận ư?”
Tô Vũ bất đắc dĩ, giải thích: “Ta từng nghe Tô huynh giải thích, đó là bởi vì bộ công pháp kia do sư tỷ hắn và nhị tiểu thư Ngô gia bỏ nhiều công sức làm ra, nên mới đặt tên như vậy.”
“...”
Hai cha con liên tục hàn huyên, một bên, ánh mắt Trần Long vô cùng quái dị.
Tình huống gì đây?
Thôi đại sư sao lại như con trai đại ca ta thế, hỏi gì đáp nấy, không phải vừa rồi còn kiêu ngạo lắm sao?
Lần đầu tiên gặp mặt hắn kiêu ngạo vô cùng.
Y kinh ngạc!
Y không hiểu rốt cuộc cuộc chuyện gì đang xảy ra, y có một suy đoán, nhưng lại không dám tin tưởng.
Sao có thể?
Trước mắt y là một vị Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai, cường giả Lăng Vân 35 tuổi, cũng coi như một thiên kiêu yêu nghiệt, nếu là 19 tuổi... Vậy thì không phải con người rồi!
Y hơi choáng váng.
Mà Tô Vũ cũng choáng, cha ta làm gì mà cứ hỏi mấy vấn đề lung tung thế.
Tô Long lại hỏi: “Vậy lần này ngươi tới đây làm gì?”
“Gặp vài người, làm vài việc.”
Tô Long nhíu mày, “Hồ đồ! Lúc này chạy loạn là muốn chết à?”
“Không nguy hiểm đến vậy đâu.”
“Không nguy hiểm? Không nguy hiểm mà ngươi không dám nhận cha?”
Dứt lời, y bỗng nhiên nhíu mày, “Có người giám thị sao?”
Y cả kinh, mình nói vậy sẽ không vạch trần con trai chứ?
Tô Vũ lại không để ý, Nhật Nguyệt giám sát thì hắn cũng có thể phát hiện, hiện tại không có ai, trừ phi là vô địch theo dõi, mấu chốt là nếu vô địch thật sự theo dõi hắn, hắn cũng không giấu được thân phận.
Hắn chỉ sợ Trần Long, không thì đã gọi cha luôn rồi.
Hiện tại kỳ thật cũng chẳng khác gì bại lộ.
Xem ra cha mình có vẻ rất tín nhiệm Trần Long.
Tô Vũ không giấu nữa, lắc đầu đáp: “Không ai theo dõi, ta chỉ lo lắng... Có phải quá mạo hiểm hay không?”
Tô Long nghe hiểu ý hắn, y nhìn về phía Trần Long, bỗng nhiên chất vấn: “Tiểu Trần, ngươi là người Hạ gia phái tới giám thị ta à?”
“...”
Trần Long cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: “Đại ca, lúc trước cháu trai còn chưa gây chuyện, ta đã đi tìm ngươi, chẳng lẽ ta có thể biết trước hay Hạ gia có thể biết trước nên để ta tới giám thị ngươi?”
“Cũng đúng!”
Tô Long phì cười, lại hỏi: “Tiểu Trần, ta còn là đại ca ngươi không?”
“Đương nhiên!”
“Vậy bây giờ ngươi mắng Hạ gia là khốn kiếp đi!”
“...”
Quá độc ác!
Khuôn mặt Trần Long tái đi, sau một lúc lâu, y hàm hồ nói: “Đại ca, đừng như vậy, tướng chủ và Hạ gia đều có ân trọng như núi với ta, ta không thể làm thế, ngươi là ngươi, Hạ gia là Hạ gia, một người là đại ca ta, một bên là ân công của ta. Đại ca, ngươi đừng làm khó dễ ta.”
Tô Long hừ một tiếng, không vui nói: “Đó là ân công của ngươi! Trước kia ta cũng sùng bái tướng chủ, sau đó bọn họ làm cho con trai ta phải tết nhất rời quê hương chạy trốn, giờ ta thấy Hạ gia liền khó chịu!”
Trần Long bất đắc dĩ, gật đầu, “Việc này đúng là Hạ gia sai.”
Còn chuyện khác, y không muốn nhiều lời.
Y nhìn Thôi Lãng, cơ bản đã hiểu, trong lòng chấn động, hóa ra thật sự là hắn!
Tô Vũ!
Thật sự quá ngoài ý muốn.
Thôi Lãng chính là Tô Vũ!
Cháu trai 19 tuổi của mình là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai Lăng Vân cảnh, là nghiên cứu viên, là Các lão danh dự, là người thừa kế đa thần văn hệ, là ngọn nguồn gây nên nhiễu loạn Đại Hạ phủ, cũng là nguyên nhân khiến nhiều vị Nhật Nguyệt ngã xuống.
Đây còn là người sao?
19 tuổi!
Đại ca sinh thế nào ra một tên yêu nghiệt như vậy, có phải lầm rồi hay không?
Tô Long mặc kệ Trần Long, vẫy tay với Tô Vũ, “Lại đây!”
Tô Vũ đứng dậy, đi qua.
“Ngồi xổm xuống!”
Tô Vũ buồn bực, sao ngài nói như đang huấn luyện chó thế?
Hắn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.
“Pẹp!”
Tô Long tát thẳng vào trán hắn, cắn răng mắng: “Ta bảo ngươi đi học cho giỏi, không bảo ngươi ra ngoài gây chuyện! Ngươi nghe lời ta không?”
Tô Vũ bị tát một cái, trán đỏ lên, nhưng không dám nói gì, tuy hắn có thể tát một cái đánh chết... Khụ khụ.
“Ta cũng muốn nghe lời, nhưng có người bắt nạt ta, ta biết phải làm sao.” Tô Vũ oan ức kêu lên.
“Đầu óc của ngươi đâu? Không phải trước kia ngươi biết tá lực đả lực sao? Không phải thích núp phía sau sao? Sao giờ lại chạy ra ngoài rồi?”
Tô Vũ buồn bực, “Có mà, Đại Hạ phủ không dùng được nên ta mới mượn ngoại lực! Ta không chạy ra ngoài, mà chỉ có chút thực lực như vậy, ai giúp ta? Ta phải tặng đi bao nhiêu lợi ích người ta mới bằng lòng giúp đấy.”
Tô Long gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đều tại tên Liễu Văn Ngạn chó má kia, đúng là làm bậy! Sớm biết rằng lão già này là một mớ phiền toái, lão tử đã không nhờ lão hỗ trợ, ăn 7 – 8 bữa cơm nhà ta, lão tử còn tặng lão 7 – 8 bình rượu ngon, kết quả hỏng việc!”
Y hối hận!
Sớm biết thế thì đã không tặng quà cho Liễu Văn Ngạn.
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, “Ngài tặng quà? Lúc nào, sao ta không biết?”
“Vớ vẩn!”
Tô Long bực bội mắng: “Không tặng thì người ta có thể đối xử tốt với ngươi chắc? Nếu biết lão ta phiền toái như vậy, đừng nói là tặng quà, lão mà tới nhà, ta cũng sẽ dùng chổi đuổi lão đi!”
Tô Vũ cạn lời, chắc gì ngài đã đánh thắng được Liễu lão sư, bốc phét vừa thôi.
Trần Long nhìn trần nhà không nói một lời, coi như ta không tồn tại đi, đến bây giờ y còn chưa bình tĩnh được!